Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 7



Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Khác với những nơi khác, lúc này tại Y Lan Viện, sau khi Ninh Như Ngọc trừng trị nha hoàn phản chủ Bích Thanh, lại gõ một cái lên những người làm có ý xấu trong Y Lan Viện, tâm tình thoải mái ăn một chén cháo tổ yến, cắn thêm một miếng bánh hoa hồng, lại ăn thêm một miếng bánh táo đỏ, hai miếng sủi cảo tôm, sau cùng là uống thuốc theo đơn của Hoắc Viễn Hành, lúc này nàng đang thong thả ung dung nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thân thể nàng vẫn còn yếu, phải nhanh chóng bồi dưỡng thật tốt mới được.

Lúc này, nha hoàn Bích Liên đi vào bẩm báo nói: "Tứ cô nương, Ngô ma ma bên người lão phu nhân tới."

Nghe vậy Ninh Như Ngọc hơi bất ngờ, thầm nghĩ Ngô ma ma không phải vừa mới tới hay sao? Sao lúc này lại tới nữa? Không biết là có chuyện gì?

Ninh Như Ngọc vẫy vẫy tay với Bích Liên nói: "Ngươi mau đỡ ta dậy."

"Vâng." Bích Liên tiến lên phía trước mấy bước đỡ Ninh Như Ngọc ngồi dựa vào đầu giường, lại lấy hai cái gối dựa để phía sau lưng để nàng có thể ngồi thoải mái chột chút.

Ninh Như Ngọc hỏi Bích Liên: "Ngô ma ma có nói tới đây vì chuyện gì không?

Bích Liên nói: "Ngô ma ma nói lão phu nhân biết được người đã tỉnh, bệnh nặng vừa mới khỏi, thân thể còn yếu, cần phải bồi bổ cho tốt nên ra lệnh cho Ngô ma ma đưa chút đồ bổ tới."

Nghe Bích Liên bẩm báo xong, Ninh Như Ngọc không nói gì chỉ nhếch mép một cái, thầm nghĩ: Lúc trước lão phu nhân La thị không muốn gặp mặt nguyên thân này cùng Từ thị. Ngày thường các nàng đến Thụy An Đường thỉnh an đều đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của bà ta. Mấy ngày nay nàng bị bệnh, lão phu nhân La thị cũng không đến thăm một lần. Sao bây giờ lại để cho Ngô ma ma đắc lực nhất bên người đưa thuốc bổ tới Y Lan Viện chứ? Hành động này khác hẳn ngày thường, không giống với tính cách của lão phu nhân La thị. Vì sao lão phu nhân lại làm như vậy?

Ninh Như Ngọc suy nghĩ một chút, bỗng nhiêu hiểu ra, không lẽ nguyên nhân chính là vì Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành tới đây thăm nàng?

Hoặc có thể là do một tháng trước Hoắc Viễn Hành vừa lập được công lớn, bây giờ hắn ở trước mặt Cảnh Tuyên đế chẳng khác nào quý nhân. Lão phu nhân La thị đương nhiên muốn nịnh hót hắn, đáng tiếc là Hoắc Viễn Hành là người lạnh lùng, không phải muốn là có thể nịnh bợ được.

Mà nàng vốn là vị hôn thê ngự ban cho Hoắc Viễn Hành, thân phận đương nhiên sẽ khác, lão phu nhân La thị liền muốn bắt tay từ chỗ của nàng. Cho dù trong lòng bà ta không vui, không muốn đến gặp nàng nhưng cũng phải biểu hiện ra vẻ vô cùng quan tâm, chu đáo chăm sóc với nàng để lưu lại ấn tượng tốt với Hoắc Viễn Hành.

Lão phu nhân La thị đúng là tính toán không tệ! Ninh Như Ngọc thật muốn châm chọc.

Mười mấy năm qua, cho dù Tết đến cũng không muốn gặp mẹ con nàng, ngoài sáng luôn đối xử khắt khe với các nàng, hôm nay thấy nàng có giá trị lợi dụng lại chạy đến. Bà ta xem như một đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt sao?

Ninh Như Ngọc nói với Bích Liên: "Ngươi đi ra ngoài nói Ngô ma ma là thân thể ta không thoải mái nên đã ngủ rồi, không tiện mời nàng vào, thuận tiện nói nàng thay ta cảm ơn lão phu nhân."

"Vâng, nô tỳ đi ngay." Bích Liên vốn là người trung thành, Ninh Như Ngọc nói thế nào thì sẽ làm thế đó, trả lời một tiếng liền đi ra ngoài.

Ngô ma ma đứng ở trong sân đợi đã lâu, không khỏi có chút mất kiên nhẫn. Từ trước đến nay không ai dám đối xử với nàng như vậy, nhưng hôm nay cùng ngày xưa không giống, nàng chỉ có thể nhịn. Đến khi nhìn thấy Bích Liên mặc y phục màu hồng thêu bối tử từ bên trong đi ra, liền vội vàng tiến lên phía trước, cười hỏi: "Tứ cô nương thế nào rồi?"

Bích Liên lắc đầu nói: "Thân thể Tứ cô nương không khỏe nên đã ngủ rồi, làm phiền ma ma trở về trước mặt lão phu nhân thay Tứ cô nương cảm ơn."

Không thể nhìn thấy Ninh Như Ngọc, trên mặt Ngô ma ma lộ vẻ thất vọng, nhưng lại không dám biểu hiện ra quá mức, cười nhạt nói: "Nếu Tứ cô nương đã ngủ rồi, nô tỳ cũng không quấy rầy nữa, nô tỳ sẽ đem tâm ý của Tứ cô nương báo lại cho lão phu nhân biết."

"Vậy thì đa tạ Ngô ma ma." Bích Liên thành thật cười nói cảm ơn.

"..." Ngô ma ma không khỏi nghẹn một cái.

Thật ra thì lời nói vừa rồi của Ngô ma ma là có ý khác. Nhưng Bích Liên lại là một người thành thật, căn bản nghe không hiểu lời nói quanh co của Ngô ma ma, làm cho Ngô ma ma cảm giác như là một quyền đánh trên bông vải, trong lòng càng thêm bực bội, không muốn cùng Bích Liên nói chuyện nữa liền mang quà tặng và nha hoàn xoay người rời khỏi Y Lan Viện.

Bích Liên nhìn đám người Ngô ma ma rời đi mới xoay người trở về hầu hạ Ninh Như Ngọc.

"Nô tỳ cảm thấy lúc trở vê Ngô ma ma có vẻ không vui." Bích Liên không hiểu nên liền nói với Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc nhìn Bích Liên, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Vừa rồi Bích Liên còn nói cảm ơn với Ngô ma ma, rất có thể đã làm cho nàng ta tức tới hộc máu rồi. Có điều cũng đáng đời cho Ngô ma ma, ỷ là người hầu đắc lực bên người lão phu nhân La thị nên lúc nào mắt cũng cao hơn đầu, dùng lỗ mũi nhìn người. Lúc trước cũng không ít lần ở trước mặt Ninh Như Ngọc tỏ vẻ uy phong, cho nên vừa rồi Ninh Như Ngọc cũng không muốn gặp Ngô ma ma, chính là làm yếu đi vẻ kiêu căng phách lối của nàng ta.

"Không có gì, không cần phải để ý đến nàng ta." Ninh Như Ngọc không để ý chút nào, cùng lắm chỉ là một nô tài mà thôi, nàng cũng không cần phải sợ nàng ta.

"Ngô ma ma kia trở về có khi nào sẽ ở trước mặt lão phu nhân nói xấu chúng ta không?" Bích Liên phản xạ có chút chậm, nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn, biết đắc tội Ngô ma ma là không tốt nên lo lắng thay cho Ninh Như Ngọc.

Hai mẹ con Ninh Như Ngọc và lão phu nhân La thị mâu thuẫn đã rất lâu rồi, càng không thiếu những chuyện giống như hôm nay. Bây giờ Ninh Như Ngọc cũng không cần lo lắng, phía sau nàng còn có một núi cường đại là Hoắc Viễn Hành, cho dù chỉ là cáo mượn oai hùm thì cũng đã rất ngạo mạn rồi. Ninh Như Ngọc khoát tay không để ý nói: "Cứ xem như là nàng ta trở về nói xấu ta cũng không sợ, ta chỉ sợ nàng trở về mà không nói gì, như vậy thì không dễ chơi nữa."

"Tứ cô nương?" Bích Liên không hiểu nhìn Ninh Như Ngọc, cảm thấy kỳ lạ với những lời nói như vậy, trước kia tình tình của Ninh Như Ngọc không phải như thế này.

Ninh Như Ngọc nhìn Bích Liên cười cười, sửa lời nói: "Ta khát nước, ngươi giúp ta rót ly nước mang lại đây."

"Vâng" Bích Liên nhìn Ninh Như Ngọc một lát, cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người đi rót nước.

Ninh Như Ngọc nhân cơ hội này lè lưỡi một cái, trong lòng thầm nói: Thiếu chút nữa là làm cho Bích Liên nhìn ra nàng cùng nguyên thân không giống nhau rồi. Dù sao đi nữa tính cách của cả hai vẫn là khác biệt rất lớn, sau này phải cẩn thận một chút, để không bị người khác phát hiện ra sự khác thường của nàng!

Bích Liên đi tới bên cạnh bàn rót nước, rất nhanh đã trở lại, hoàn toàn không phát hiện Ninh Như Ngọc ở sau lưng nàng làm động tác nhỏ kia. Nếu để cho nàng nhìn thấy mới vừa rồi Ninh Như Ngọc lè lưỡi một cái, chắc chắn sẽ kinh hãi đến mức cằm cũng rớt xuống đất.

"Tứ cô nương, nước của người." Bích Liên đi tới mép giường, cầm trong tay tách trà trắng sứ thanh hoa đưa cho Ninh Như Ngọc.

"Cám ơn." Ninh Như Ngọc cười với Bích Liên, đưa tay tới nhận lấy ly trà, sau đó cúi đầu uống một ngụm.

"Tứ cô nương, nô tỳ cảm thấy người không giống trước kia." Bích Liên đột nhiên nói, Ninh Như Ngọc kinh hãi, thiếu chút nữa đã phun trà từ trong miệng ra ngoài.

Ho khan một cái…

Ninh Như Ngọc ho khan mấy tiếng, trong đầu suy nghĩ phải giải thích với Bích Liên như thế nào về chuyện nàng không giống trước kia.

"Ta cảm thấy mình đã chết qua một lần, vất vả lắm mới có thể sống lại, tự nhiên liền muốn có thể sống tùy ý vui vẻ một chút, không thể cứ mãi như trước kia, ủy khuất chính mình. Cho nên tính cách của ta cũng có chút thay đổi, có điều cũng không phải chuyện gì lớn. Ta vẫn là ta, đương nhiên cũng có thể nói là ta đã trở thành người mới hơn, ngươi từ từ tiếp nhận là được rồi." Ninh Như Ngọc nói những lời này ngoài việc để giải thích cho Bích Liên về chuyện tại sao nàng không giống với trước kia, nàng còn muốn nói cho chính mình nghe. Đời trước nàng đã sống vất vả như vậy, đến cuối cùng lại bị người khác hại chết, đến chết cũng không biết hung thủ là ai, có biết bao nỗi buồn? Bây giờ khó khăn lắm mới có thể sống lại một đời, đương nhiên phải sống cho thật tốt, cứ theo tâm ý của mình mà sống, có thù báo thù, có oán báo oán, đem những kẻ ác đã từng hại mình giẫm ở dưới chân!

"Tứ cô nương có thể nghĩ như vậy thật đúng là chuyện tốt!" Trước kia Bích Liên cảm thấy Ninh Như Ngọc quá trầm tĩnh, cho dù mọi thứ đều tốt, nhưng lại không có sức sống. Có điều từ sau khi Ninh Như Ngọc tỉnh lại, từ những biểu hiện cho thấy Ninh Như Ngọc đã hoạt bát hơn nhiều so với trước kia, còn thoải mái vui vẻ hơn nhiều. Mặc dù Bích Liên không biết trên người Ninh Như Ngọc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cảm thấy như bây giờ rất tốt, thật sự rất tốt, nàng vì Ninh Như Ngọc như vậy liền rất vui vẻ.

Hai người đang nói chuyện, lại nghe nha hoàn Hồng Châu đi vào bẩm báo nói: "Tứ cô nương, Nhị phu nhân tới, hiện đang chờ bên ngoài."

"Mau mau mời người vào." Ninh Như Ngọc rất thích mẫu thân Từ thị này, vội vàng kêu Bích Liên và Hồng Châu đi ra đón tiếp.

Không lâu sau liền thấy Từ thị mặc y phục màu đất đinh hương thêu trăm bướm cùng hoa cỏ, váy dài màu xanh lá dệt kim tuyến hợp hoan rất tinh tế tiến vào, gương mặt xinh đẹp cười ôn hòa, ánh mắt dịu dàng thân thiết bước tới trước giường, đưa tay sờ trán Ninh Như Ngọc, ân cần hỏi: "Đã khá hơn chút nào chưa?"

Ninh Như Ngọc làm nũng gương mặt khẽ động trên tay nàng, cười nói: "Lúc trước dùng thuốc của Hầu gia, sau đó ngủ một giấc, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi."

Mở miệng liền khen thuốc của Hoắc Viễn Hành rất hữu hiệu, cũng xem như là cho hắn chút mặt mũi, chỉ mong lời này lúc truyền đến tai Hoắc Viễn Hành, có thể làm cho hắn hài lòng. Dù sao hai người cũng đã tứ hôn, sau này sẽ chung sống với nhau, bây giờ tạo quan hệ tốt với hắn, sau này nàng cũng có thể mượn thế lực của hắn.

"Vậy thì tốt, xem ra y thuật của Hầu gia không tệ, chúng ta nhất định phải cảm ơn hắn thật tốt." Con gái bảo bối nói đã tốt hơn nhiều, Từ thị cũng yên lòng. Điều bà lo lắng nhất chính là thân thể của Ninh Như Ngọc, cười nhìn nàng một hồi mới nói: "Ngày đó ở Linh Lung Các, con nói muốn có vòng Linh lung xích kim hoàn châu cửu khuyển, hôm nay ta đã đi mua về cho con rồi." Vừa nói xong liền gọi nha hoàn đem hộp đừng bộ vòng tay cầm tới, tự tay mở ra cho Ninh Như Ngọc nhìn.

"Thích không?" Từ thị cười híp mắt hỏi.

Ninh Như Ngọc thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu nói: "Con thích lắm, cảm ơn nương."

Trước khi Ninh Như Ngọc bị trúng độc, nàng có cùng đi theo Từ thị đến Linh Lung Các một chuyến, liền nhìn trúng vòng tay Linh lung xích kim hoàn châu cửu khuyển. Chẳng qua là lúc đó không có hàng sẵn nên chỉ thanh toán tiền đặt cọc, sau đó hẹn nửa tháng sau đến lấy, ai ngờ sau đó Ninh Như Ngọc bị bệnh, chuyện cũng vì vậy mà tạm gác lại. Hôm nay rốt cuộc Ninh Như Ngọc cũng đã tỉnh, Từ thị cũng nhớ đến chuyện này, nên đặc biệt đi một chuyến tới Linh Lung Các lấy vòng tay về.

Từ thị lấy vòng tay từ trong hộp ra đeo lên cho Ninh Như Ngọc, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cười nói: "Con gái ta đẹp như vậy, đeo cái gì lên nhìn cũng đẹp."

"Nương." Đối mặt với việc Từ thị khen ngợi thẳng thắn như vậy, Ninh Như Ngọc xấu hổ đỏ mặt.

Từ thị sờ mặt nàng, gương mặt này so với trước kia đã gầy đi rất nhiều, làm bà hết sức đau lòng, không khỏi hỏi: "Lúc ta trở về nghe được chuyện con trừng phạt Bích Thanh sau đó đuổi ra ngoài?"

"Vâng. Bích Thanh là nha hoàn ăn cây táo rào cây sung, tâm tư không sạch, con không thể lại để nàng ta hầu hạ bên người được." Ánh mắt Ninh Như Ngọc kiên định.

Ngược lại Từ thị lại rất đồng ý với cách làm của Ninh Như Ngọc, nói: "Một đứa nha hoàn mà thôi, muốn đuổi ra ngoài thì đuổi ra ngoài. Trước đây ta cảm thấy con quá hiền lành, đối với người bên cạnh lại luôn nhớ đến tình xưa nên mới làm cho Bích Thanh có lá gan lớn như vậy. Hôm nay xử phạt như vậy cũng tốt, ta trở về sẽ chọn ra vài nha hoàn đắc lực nhất đưa đến cho con."

"Như vậy cũng tốt, những người nương sắp xếp cho con chắc chắn đều tốt, con cảm ơn người trước." Ninh Như Ngọc cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy sắp xếp của Từ thị.

"Đình Đình, con ở đâu? Đại bá mẫu đến thăm con." Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của Thẩm thị. Không chờ Ninh Như Ngọc cùng Từ thị kịp phản ứng, Thẩm thị đã kéo Ninh Như Trân có chút không tình nguyện bước nhanh đến.

Động tác của Thẩm thị rất nhanh đã đem Ninh Như Trân đến trước giường Ninh Như Ngọc, cũng không để Ninh Như Ngọc chút thời gian phản ứng, lập tức quay đầu nghiêm mặt trách mắng Ninh Như Trân: "Ngươi đã làm sai chuyện, còn không mau quỳ xuống nói xin lỗi Tứ tỷ tỷ ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.