Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 70: Chương 70: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương



Trong lòng Lâm Vân Vân đang điên cuồng nguyền rủ, oán hận một cách ác độc, nhưng Ninh Như Ngọc không thể biết. Lúc này Lâm Vân Vân bị mấy câu nói của nàng chặn họng làm cho nói không nên lời, chỉ có thể giả vờ yếu đuối đáng thương vì chịu ủy khuất, hốc mắt đỏ lên khiến những người mang danh chính nghĩa thương cảm, nhóm người ủng hộ Vân Châu lại chỉ vào Ninh Như Ngọc mà mắng kẻ ác cậy mạnh ngông cuồng bắt nạt kẻ yếu.
 
Nhưng nhóm người tin tưởng Ninh Như Ngọc lấy Chu Tư Kỳ cầm đầu làm sao có thể để yên cho các nàng nói hươu nói vượn như vậy, trực tiếp tranh cãi với đối phương: “Đừng có giả vờ là bông hoa trắng nhỏ ngây thơ vô tội ở chỗ này, một câu đã không chịu nổi, quả thật là nực cười, vừa rồi chính ngươi nói sai, ý định vu oan giá họa thì có thể trách được ai chứ.”
 
“Đúng rồi, đúng rồi, đừng nói chúng ta bắt nạt ngươi, chúng ta cũng chưa làm cái gì đâu!” Lại một người cười nhạo.

 
“Ái chà chà, ngươi đừng khóc lóc ở đây nha, trái tim bé bỏng đứng trước cửa kia.” Một người khác chế giễu.
 
“Ngươi đừng nói thế, cẩn thận bông hoa trắng bé nhỏ kiện ngươi tội bắt nạt nàng ta nha! Nhìn dáng vẻ kia của nàng ta xem, ăn vạ ngươi thì phải làm sao bây giờ?” Một người nói.
 
“Ôi ôi, khuyên nàng đừng khóc mà nàng lại khóc rồi……”
 
“Ơ, ơ, nàng chạy kìa……”
 
Lâm Vân Vân thật sự không chịu nổi việc bị những người này châm chọc mỉa mai, khóc lóc chạy đi mất, một số đồng học cũng vội vàng đuổi theo khuyên bảo an ủi nàng ta.
 
Thiếu đi vài người, khí thế bên đối phương liền yếu đi một chút, Chu Tư Kỳ cùng mấy đồng học khác dùng toàn bộ tinh lực mà bùng nổ lửa giận, đánh bại đối phương dễ như trở bàn tay, trực tiếp hình thành ý chí vững chắc, thề phải trấn áp chèn ép khí thế kiêu ngạo của đối phương.
 
Đúng lúc này, không biết là ai trong đám đông bỗng nhiên rống lên một câu: “Viện trưởng tới!” Hai bên đang cãi nhau ồn ào túi bụi lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía hành lang.
 


Quả nhiên liền trông thấy Viện trưởng thư viện mặc áo màu lam đang đi tới từ phía trước, còn có Tề phu tử dạy vũ đạo cũng đi cùng, hai người một trước một sau rất nhanh đã đến trước cửa phòng của Ninh Như Ngọc, nhìn thấy những người ủng hộ hai bên đối lập là Vân Châu và Ninh Như Ngọc đang vây kín cửa, người nào cũng đỏ mặt tía tai thì không khỏi nhíu chặt lông mày.
 
“Các ngươi nhìn lại bản thân mình xem, liệu có phải là dáng vẻ mà học sinh của thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử nên có không?” Viện trưởng thư viện tức giận không thể kiềm chế mà chỉ vào các nàng, nói: “Lễ nghi quy củ mà các ngươi học hằng ngày đều vứt ở đâu rồi? Các ngươi trăm cay ngàn đắng mới có thể thi vào thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, học những tri thức lễ nghĩa đó, không dùng vào chỗ cần dùng, chẳng lẽ chỉ vì hành động theo cảm tính nhất thời hay sao? Mặc dù có xảy ra chuyện gì, các ngươi không thông báo cho ta để làm rõ chân tướng sự việc, cứ như vậy mà chủ quan phán đoán, định đoạt đúng sai, phu tử trong thư viện dạy các ngươi làm như vậy ư?”
 
Trong khi Viện trưởng thư viện giáo huấn, hai nhóm người vừa rồi còn ồn ào mắt đỏ như gà chọi, bây giờ lập tức cúi đầu an tĩnh, thành thật mà không dám tiếp tục gây sự làm loạn.
 
Viện trưởng quét mắt nhìn một lượt, mở miệng nói: “Vân Châu đã tỉnh lại, nhưng nàng bị thương ở đầu, sức khỏe suy yếu, cũng không nhớ nổi tại sao nàng lại ngã xuống vũ đài, việc thi đấu cũng bất đắc dĩ phải hủy bỏ, đợi thương thế của nàng ổn định, lại điều tra nguyên nhân rõ ràng, ta sẽ công khai thông báo ngọn nguồn.”
 
Viện trưởng thư viện đã nói xong được một lát, mới có người trong nhóm ủng hộ Vân Châu giơ tay tỏ vẻ có chuyện muốn nói, Viện trưởng cũng không ngăn cản nàng ta, hơi gật đầu, ý bảo nàng ta có thể nói chuyện.
 
“Vậy Ninh Như Ngọc thì sao?” Người nọ nóng vội hỏi.
 
Chu Tư Kỳ lập tức trả lời: “Liên quan gì đến Ninh Như Ngọc? Vân Châu ngã xuống từ vũ đài cũng không phải do Ninh Như Ngọc làm hại! Không nghe thấy Viện trưởng vừa nói phải điều tra nguyên nhân rõ ràng à? Hiện tại sự việc chưa được làm sáng tỏ, ngươi gấp cái gì?”
 
Lại một người khác bất bình nói: “Ninh Như Ngọc nhất định không thoát khỏi có dính líu đến chuyện này, Vân Châu không thể tham gia thi đấu, Ninh Như Ngọc liền nhặt được món hời lớn, điều này vốn dĩ không công bằng! Ai biết Vân Châu bị thương có quan hệ với nàng ta hay không?”
 
“Đúng vậy, dù sao ta là cảm thấy Vân Châu rất đáng thương, cực kỳ bất bình cho nàng! Tự nhiên có người lại được lợi lớn thì rất kkhông công bằng.” Người khác vội vàng tiếp lời.
 
“Các ngươi đừng có ngậm máu phun người!” Chu Tư Kỳ chỉ thiếu nước nhảy dựng lên, chỉ vào mũi đối phương mà mắng người.
 
“Đủ rồi!” Viện trưởng thư viện lên tiếng ngăn cản, khuôn mặt trầm xuống, nói: “Ninh Như Ngọc có liên quan đến việc Vân Châu bị thương hay không thì phải trải qua điều tra nghiêm mật mới có thể kết luận, các ngươi tranh cãi lung tung còn ra thể thống gì, toàn bộ trở về phòng chép phạt mười lần Thanh Tâm Chú!”

 
Viện trưởng thư viện cực kỳ tức giận rồi.
 
Nhưng đúng là hai nhóm người đã hành động quá khích. Hiện tại bị Viện trưởng thư viện mắng một hồi, tất cả đều bình tĩnh lại.
 
Lúc này có người mở miệng nói: “Viện trưởng, trùng hợp một ngày trước khi tỷ thí, Vân Châu lại bị ngã khỏi vũ đài đến nỗi hôn mê bất tỉnh vì tổn thương phần đầu, không có khả năng tham gia thi đấu vào ngày mai, như vậy, Ninh Như Ngọc có thể trực tiếp đạt được tư cách tham gia tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, chúng ta cảm thấy không công bằng, hơn nữa việc Vân Châu bị thương rất kỳ quặc, không giống như ngoài ý muốn, mà là do người làm, chúng ta thỉnh cầu Viện trưởng hủy bỏ tư cách dự thi của Ninh Như Ngọc, ít nhất không thể dễ dàng quyết định để Ninh Như Ngọc đại diện cho thư viện đi tham gia tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch.” Người vừa nói chuyện là Hứa Kiều, nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư đương nhiệm, cũng là vị hôn thê của nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh.
 
Hứa Kiều nói có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng nếu cẩn thận phân tích sẽ phát hiện lời nói của nàng kỳ thật là trắng trợn nhằm vào Ninh Như Ngọc, mặc dù nàng ta không nói thẳng ra là Ninh Như Ngọc hại Vân Châu, nhưng ý ngầm ám chỉ lại vô cùng rõ ràng, dù sao Ninh Như Ngọc là đối tượng tình nghi lớn nhất trong việc này, là người có khả năng thu lợi lớn nhất, Ninh Như Ngọc không thể đại biểu thư viện đi tham gia cuộc thi mỹ nhân Thất Tịch.
 
Nếu Ninh Như Ngọc bị hủy bỏ tư cách dự thi thì phải có người bổ sung vào, có thể cho rất nhiều người một cơ hội, Hứa Kiều cũng là một trong số đó, thực lực của nàng ra rất mạnh, cũng đủ để cạnh tranh ác liệt một phen.
 
Viện trưởng thư viện nghe Hứa Kiều nói xong, lại trao đổi ánh mắt với Tề phu tử dạy vũ đạo, rồi mới mở miệng nói: “Ta sẽ suy xét ý kiến đề nghị của ngươi.”
 
Hứa Kiều lại vội vàng ép chặt hơn: “Viện trưởng, nếu người nói sẽ suy xét ý kiến của ta, vậy ta muốn biết khi nào Viện trưởng sẽ cho ta một câu trả lời thuyết phục?”
 
Viện trưởng thư viên ngẫm nghĩ một chút, nói: “Ba ngày sau.”
 
Hứa Kiều rất vừa lòng với quyết định này của Viện trưởng thư viện, nhún người hành lễ với bà: “Đa tạ Viện trưởng.”
 
Sau khi Viện trưởng thư viện hứa hẹn ba ngày sau sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, những người muốn phản đối Ninh Như Ngọc cảm thấy không có gì đáng phải làm loạn nữa, liền cáo lui với Viện trưởng và Tề phu tử rồi rời đi.
 

Người vây xem tốp năm tốp ba mà đi hết, tiếng ầm ĩ trước cửa phòng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Ninh Như Ngọc, Chu Tư Kỳ, Viện trưởng và Tề phu tử, ngoài ra còn có Bích Hà và Nhược Nhi.
 
Ninh Như Ngọc mời Viện trưởng và Tề phu tử vào nhà, mấy người ngồi xuống trong phòng, Viện trưởng liền nhắc lại việc Vân Châu bị thương, cũng hỏi Ninh Như Ngọc mấy câu.
 
“Khi Vân Châu bị thương, Như Ngọc đang nghiên cứu tư thế động tác múa với ta ở trong phòng, cơ bản không hề đi qua phòng tập vũ đạo, ta có thể làm chứng.” Chu Tư Kỳ nói.
 
Viện trưởng thư viện nói: “Ta cũng rất muốn tin tưởng chuyện này không liên quan đến Ninh Như Ngọc, nhưng có người lại nói từng thấy Ninh đồng học vào phòng luyện tập trước khi Vân đồng học bị thương, sau đó Vân đồng học tiếp tục luyện tập vũ đạo thì mới ngã bị thương, ta và Tề phu tử cũng đã kiểm tra vũ đài mà Vân đồng học luyện tập một cách kỹ càng tỉ mỉ, xác thực là bị kẻ khác động tay động chân ở mặt trên, mới khiến Vân đồng học xảy ra việc ngoài ý muốn khi múa tư thế lộn ngược trên đài, cho nên việc này thật sự rất khó xử lý.”
 
Chu Tư Kỳ sốt ruột nói: “Nhưng Như Ngọc tới phòng tập để múa mà thôi, chưa hề chạm tới vũ đài mà Vân Châu dùng, làm sai có thể đổ lỗi lên đầu Như Ngọc?”
 
Ninh Như Ngọc nhíu mày, giữ chặt Chu Tư Kỳ ý bảo nàng ấy tạm thời đừng nóng nảy, nói với Viện trưởng thư viện: “Ngày hôm qua không chỉ có một mình ta tiến vào phòng luyện tập, vũ đài xảy ra vấn đề, cũng có thể là người khác ra tay.”
 
Viện trưởng thư viện lại nói: “Những người có mặt trong phòng luyện tập hôm qua, ngoại trừ ngươi có xung đột lợi ích với Vân Châu thì những người khác đều không có động cơ, điều quan trọng nhất là, trong khoảng thời gian ngươi rời đi đến khi Vân Châu tiến vào phòng luyện tập thì không có người thứ hai từng vào đó, Vân Châu chỉ đi vào một lát thì đã xảy ra sự cố, vì thế chuyện này rất khó phán đoán.”
 
“Nói cách khác, ngoại trừ ta vừa có động cơ vừa có thời gian để hại Vân Châu thì không còn người nào khác, đúng không?” Ninh Như Ngọc thẳng thắn nói.
 
Viện trưởng thư viện và Tề phu tử đều trầm mặc không nói gì, mặc dù hai người luôn tin tưởng Ninh Như Ngọc không phải người như vậy, nhưng bọn họ nhất định phải tìm được chứng cứ thuyết phục để chứng minh việc này không hề liên quan tới Ninh Như Châu, cho người khác một câu trả lời thỏa đáng.
 
Viện trưởng thư viện nói: “Ngươi cũng không cần phải có áp lực quá lớn, chúng ta tin tưởng ngươi.”
 
Ninh Như Ngọc nói: “Được rồi, ta đã biết.”
 
Sau đó, Viện trưởng và Tề phu tử lại an ủi Ninh Như Ngọc một lát rồi mới rời đi.
 
Sau khi Viện trưởng thư viện và Tề phu tử rời đi, Chu Tư Kỳ nhìn thấy sắc mặt Ninh Như Ngọc không tốt, ngồi im bất động trên ghế không hé răng nói nửa lời, nàng ấy liền đi tới gần nàng, cúi xuống hỏi: “Như Ngọc, ngươi có tính toán gì không?”

 
Ninh Như Ngọc im lặng một lúc, không cam lòng bị oan ức như vậy, nàng không làm hại Vân Châu, cũng không muốn gánh tội thay kẻ khác, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên định, nói: “Ta muốn đi tìm bằng chứng để rửa sạch oan khuất cho mình.”
 
“Ngươi muốn tìm như thế nào?” Chu Tư Kỳ sốt ruột hỏi lại.
 
Trong đầu Ninh Như Ngọc đã tự có tính toán, quay đầu nhìn về phía Bích Hà, nói: “Bích Hà, buổi tối ngươi có thể mang ta ẩn vào phòng luyện tập vũ đạo không? Ta muốn tự mình tới đó nhìn xem.”
 
Bích Hà nghe vậy, nói: “Tứ cô nương muốn đi tìm chứng cứ ư?”
 
“Đúng vậy.” Ninh Như Ngọc phân tích: “Sau khi Vân Châu bị thương, mọi người chỉ lo lắng cứu người, mặc dù đã có người đi vào, nhưng hiện trường cũng không hoàn toàn bị phá hỏng, sau đó phòng luyện tập bị khóa lại, không ai được phép ra vào đó, ta muốn nhìn xem có thể tìm được dấu vết hữu ích còn sót lại hay không.”
 
“Được ạ.” Bích Hà ngay lập tức đồng ý: “Giờ Tý đêm nay nô tỳ sẽ mang cô nương qua đó.”
 
Sau khi quyết định hành động, Ninh Như Ngọc liền bắt đầu chuẩn bị kỹ càng, tranh thủ ăn cơm, ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức, bổ sung thể lực, buổi tối mới có thể làm việc hiệu quả.
 
Ninh Như Ngọc nằm trên giường, suy ngẫm thật kỹ nàng nên làm gì khi vào phòng luyện tập vũ đạo, không thể ngủ ngay trong chốc lát, mãi mới nghĩ ra một manh mối, người cũng đã mệt mỏi rã rời, xoay người, nhắm mắt lại, rất nhanh liền đã ngủ.
 
“Tứ cô nương, tứ cô nương, tỉnh tỉnh, mau tỉnh thôi.” Không biết ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được tiếng Bích Hà đang gọi nàng.
 
Ninh Như Ngọc lập tức nhớ tới việc muốn tới phòng luyện tập vũ đạo, đột nhiên mở to mắt, xoay người ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa cái trán, nói: “Đã đến giờ rồi ư?”
 
“Đã tới giờ Tý, chúng ta đi ra ngoài thôi.” Bích Hà nói.
 
“Ừ.” Ninh Như Ngọc vừa trả lời vừa xốc chăn lên, đi xuống giường, thay y phục dạ hành mà Bích Hà đã chuẩn bị tốt cho nàng, lại đi đến bên cạnh bàn, uống một ngụm trà lạnh thật to, khiến đầu càng thêm tỉnh táo, quay lại nói với Bích Hà: “Ta đã chuẩn bị xong.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.