Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 90: Chương 90: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương



Edit: Hanna
 
Ninh Như Ngọc ngồi đợi ở vị trí được sắp xếp, phía trước đã có người lên sân khấu biểu diễn, nhưng tâm tư của nàng còn bay bổng trên người Hoắc Viễn Hành, không biết bây giờ chàng đang ở đâu? Hoắc Viễn Hành không phải là người nói mà không giữ lời, hôm qua chàng đã đồng ý sẽ đến, hôm nay lại không xuất hiện, Ninh Như Ngọc lo lắng, liệu có phải đã có chuyện gì xảy ra với chàng không?
 
Cô nương kia đã múa xong rồi đi xuống, một cô nương dự thi tiếp theo đi lên, Ninh Như Ngọc vẫn ngồi bất động tại chỗ, lưng dựa vào sau ghế, mặt vô cảm nhìn về phía trước mà ngẩn người. 

 
Quận chúa Trường Bình mặc một bộ váy áo hồng rực ưỡn ẹo đi qua, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của nàng thì dừng bước trước mặt nàng, liếc xéo một cái, nói: “Làm cứ như muốn chết không muốn sống, người không biết còn tưởng ngươi bị ủy khuất lớn lắm đấy, bày ra dáng vẻ đáng thương đó cho ai xem? Hoắc Viễn Hành sẽ không đến được, ngươi cũng đừng giả vờ sống dở chết dở, làm như không có nam nhân thì không sống nổi vậy, nhìn đã thấy chướng mắt.”
 
Ninh Như Ngọc ngước mắt nhìn về phía nàng ta, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương, bất tri bất giác học thói quen, tư thế đối phó với người mình không thích của Hoắc Viễn Hành. 
 
“Ngươi nói cái gì?” Ninh Như Ngọc nói.
 
Quận chúa Trường Bình cười nhạo một tiếng, kéo cong khóe miệng nói với Ninh Như Ngọc: “Ta nói, Hoắc Viễn Hành sẽ không đến được, ngươi không cần chờ, nếu hắn thật sự muốn xem ngươi thi đấu, muốn thì đã tới sớm rồi, làm gì bắt ngươi phải chờ đến bây giờ, thi đấu cũng bắt đầu rồi, người còn chưa xuất hiện, vậy chính là không thèm để ngươi ở trong lòng, đúng không? Không biết ngươi còn rối rắm cái gì?”
 
Vừa rồi ở ngoài cửa lớn của Nghênh Tân Lâu, quận chúa Trường Bình nhìn thấy Từ thị, Ninh Khánh An, Chu Tư Kỳ đứng bên cạnh Ninh Như Ngọc, đặc biệt đưa nàng tới tham gia thi đấu, chỉ thiếu duy nhất một người vô cùng quan trọng —— Hoắc Viễn Hành, lúc ấy Ninh Như Ngọc đứng rất lâu ở ngoài cửa, nhìn ngó xung quanh, dáng vẻ hình như đang đợi người, quận chúa Trường Bình chỉ cần hơi động não liền đoán được nàng đang đợi Hoắc Viễn Hành, đáng tiếc trận thi đấu thứ hai đã sắp bắt đầu mà Hoắc Viễn Hành vẫn không xuất hiện, sau đó Ninh Như Ngọc liền rầu rĩ không vui như bánh bao nhúng nước mà đi vào Nghênh Tân Lâu.
 

Quận chúa Trường Bình vẫn luôn theo sau Ninh Như Ngọc, nhìn rõ ràng hết thảy, biết Ninh Như Ngọc có tâm trạng không tốt vì Hoắc Viễn Hành không tới, liền cố ý đến trước mặt nàng nói những lời thật giả lẫn lộn, quả nhiên giống như quận chúa Trường Bình đoán trước, những lời này kíc.h thích Ninh Như Ngọc, nhìn biểu tình trên mặt nàng thì biết, hiện tại tâm trạng của nàng càng thêm bất ổn, lát nữa thi đấu cũng không thể phát huy hết khả năng như bình thường, đây cũng là mục đích của quận chúa Trường Bình, nàng ta chính là muốn Ninh Như Ngọc đau khổ, thi đấu cũng thất bại, tốt nhất phải thất bại thảm hại.
 
Sau khi Ninh Như Ngọc nghe xong những lời quận chúa Trường Bình nói, tâm trạng xác thật càng tồi tệ bất an hơn, lúc trước nàng còn đang lo lắng, không biết Hoắc Viễn Hành có chuyện gì xảy ra mà không thể kịp thời đi tới đây, hiện tại nghe quận chúa Trường Bình nói, dường như quận chúa Trường Bình biết Hoắc Viễn Hành đi đâu, cũng biết vì sao chàng không tới. 
 

“Chàng ở đâu? Ngươi biết cái gì, mau nói cho ta biết!” Ninh Như Ngọc lập tức đứng dậy từ trên ghế, mất khống chế mà cao giọng ép hỏi quận chúa Trường Bình.
 
Quận chúa Trường Bình đột nhiên lộ ra biểu tình như con thỏ trắng nhỏ bị kinh hách, đưa tay lên vỗ vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nói: “Ninh Như Ngọc, ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể làm vậy với ta, ta không hề làm gì ngươi! Dáng vẻ hung thần ác sát của ngươi thật đáng sợ!”
 
Bởi vì Ninh Như Ngọc bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế ngồi, động tác quá đột ngột, thanh âm nói chuyện cũng rất lớn, thành công chọc nhiều người chú ý, hơn nữa quận chúa Trường Bình lại lộ ra dáng vẻ bị kinh hách, nói chuyện cũng nơm nớp lo sợ, giống như bị Ninh Như Ngọc uy hiếp vậy, điều này khiến mọi người chung quanh không hiểu rõ chân tướng đều đứng về phía quận chúa Trường Bình theo bản năng, chỉ chỉ trỏ trỏ vào người Ninh Như Ngọc mà bàn tán, chỉ trích nàng không thể bắt nạt người khác, người nhận thức quận chúa Trường Bình thì đứng ra bênh vực kẻ yếu, nói Ninh Như Ngọc làm như vậy thật quá đáng.
 
Ninh Như Ngọc bị mọi người chỉ trích, nàng cũng lười giải thích, cũng không có tâm trạng cãi nhau với các nàng, tâm trạng bế tắc không vui mà ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
 
Thấy Ninh Như Ngọc không để ý tới các nàng, quận chúa Trường Bình đắc ý mà nhướng mày, lại cố ý nói trước mặt Ninh Như Ngọc: “Ngươi cho rằng không để ý tới các nàng là được hả? Đây là bởi vì ngươi thua, ngươi thua thật đáng thương!” Nói xong còn cười hai tiếng với Ninh Như Ngọc, sau đó mới ung dung thong thả mà đi qua người nàng.
 
Trong đầu Ninh Như Ngọc đang ầm ầm nổ tung, vẫn luôn lo lắng vì sao Hoắc Viễn Hành không tới, ngày hôm qua gặp mặt chàng còn rất tốt, rõ ràng đã đồng ý với nàng là sẽ tới đây, nhưng bây giờ lại không tới, điều này thật sự khiến nàng rất thất vọng?! Hơn nữa, những lời quận chúa Trường Bình vừa nói là có ý gì? Nàng ta biết Hoắc Viễn Hành đi đâu ư? 
 

Ninh Như Ngọc suy nghĩ miên man, hàng loạt ý nghĩ lung tung rối loạn bay tán loạn trong đầu, nàng đều sắp bị những suy đoán không hay cùng cảm xúc bất an làm cho phát điên.
 
Quận chúa Trường Bình đã lên đài bắt đầu biểu diễn, tiếp theo chính là tới lượt Ninh Như Ngọc, nhưng tâm trạng cảm xúc của nàng vẫn vô cùng rối bời tán loạn, căn bản chưa kịp chuẩn bị tốt.
 
Lần này quận chúa Trường Bình múa khúc《 Hỏa Chi Vũ 》tốt hơn lần trước rất nhiều, có thể thấy được sau khi trở về nàng ta đã khổ luyện chăm chỉ, không những sửa lại lỗi lầm lần trước, mà còn kịp thời tu chỉnh các tì vết bên trong bài múa, tránh việc lặp lại sai lầm, toàn bộ bài múa lưu loát uyển chuyển, nước chảy mây trôi, dành được rất nhiều lời khen ngợi của giám khảo.
 
Sau khi quận chúa Trường Bình múa xong, bình ổn lại hơi thở gấp gáp rồi hành lễ với giám khảo, tươi cười đầy mặt mà đi xuống dưới từ trên sân khấu, khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc tràn đầy hưng phấn cùng đắc ý, đây là một lần nàng ta múa hoàn mỹ nhất, chỉ với điệu múa này, nàng ta khẳng định mình có thể đi vào trận chung kết cuối cùng.
 
Ninh Như Ngọc đứng dưới đài, quận chúa Trường Bình chậm rãi đi xuống, khi đi ngang qua người Ninh Như Ngọc còn cười khẽ một tiếng, lên tiếng cổ vũ nhưng thật ra là khiêu khích, nói: “Cố lên nha, ta ở phía dưới chờ xem biểu hiện của ngươi. Đừng làm ta thất vọng đấy! Ha ha ha!”
 
Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái, quận chúa Trường Bình thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của nàng rồi lại cười khiêu khích, sau đó nghênh ngang rời đi.
 
Ninh Như Ngọc trầm mặc một lát, thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cất bước đi lên sân khấu, hành lễ với giám khảo ngồi đối diện sân khấu, ra hiệu cho nhạc công đàn tấu khúc nhạc mà nàng chuẩn bị múa.
 
Khúc nhạc vang lên, Ninh Như Ngọc đứng giữa sân khấu, hồi tưởng lại những kỷ niệm giữa nàng và Hoắc Viễn Hành, hai tay đồng thời làm động tác múa, tung ống tay áo dài màu hồng phấn ra, cánh tay run rẩy theo nhịp điệu, ống tay áo vẽ một vòng tròn mềm mại uyển chuyển giữa không trung, vươn dài lan tỏa sang hai bên, sau đó nàng xoay người lại, thu hồi ống tay áo rồi lại tung lên……
 

Ninh Như Ngọc múa bằng ống tay áo dài thướt tha, xoay tròn ở chính giữa sân khấu, khi nàng quay tròn vòng đầu tiên, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một người ở bên trái ghế giám khảo phía đối diện, trong lòng vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa thì bước sai, cũng may nàng kịp thời phản ứng lại, điều chỉnh bước chân, hít một hơi thật sâu, tiếp tục xoay người.
 
Khi Ninh Như Ngọc điều chỉnh lại nhịp điệu, nàng quay đầu, chăm chú nhìn thật kỹ bên trái của dãy ghế giám khảo, sau khi nhìn rõ ràng người đó là ai, cuối cùng trái tim lơ lửng treo giữa không trung của nàng cũng trở lại vị trí cũ.
 
Hoắc Viễn Hành tới rồi, Hoắc Viễn Hành tới xem nàng biểu diễn, chàng đã đồng ý với nàng là sẽ đến, vì vậy chàng đến rồi.
 
Ninh Như Ngọc cực kì kích động, động tác trong tay dưới chân càng lúc càng nhanh, vòng eo nhỏ mảnh khảnh uốn cong, linh hoạt uyển chuyển như rắn nước, ống tay áo dài được nàng nắm giữ càng ngày càng linh động, càng ngày càng xinh đẹp, gần như trơn tru một mạch, ngỡ như sẽ hóa thành mây trên trời mà bay đi trong tích tắc. 
 
Khúc nhạc dần dần ngừng lại, Ninh Như Ngọc cúi người xuống sát sân khấu, lúc mọi người cho rằng điệu múa đã kết thúc ở đây, Ninh Như Ngọc lại tung ống tay áo dài sang hai bên trái phải, lắc lư uốn lượn tạo thành hình gợn sóng, cuối cùng mới đứng yên bất động.
 
Sau khi múa xong, Ninh Như Ngọc đứng lên hành lễ với giám khảo, các giám khảo đồng loạt vỗ tay khen ngợi phần biểu diễn của Ninh Như Ngọc.
 
Nhưng Ninh Như Nhọc cũng không quá quan tâm tới đánh giá của họ, lén ngẩng đầu nhìn lại bên tay trái của ghế giám khảo, sau khi nhìn thấy vị trí mà Hoắc Viễn Hành vừa đứng lại trống không, trái tim Ninh Như Ngọc đột nhiên nhảy lên hoảng hốt, bất chấp việc nàng đang ở trên sân khấu, không hề dừng lại mà kéo theo làn váy vội vàng xuống đài, chạy ra ngoài từ phía sau.
 
Ninh Như Ngọc tìm khắp nơi trong Nghênh Tân Lâu một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Hoắc Viễn Hành, vui sướng vừa dâng lên trong lòng đã đột ngột biến mất vô tung vô ảnh, nàng chắc chắn người nàng vừa nhìn thấy chính là Hoắc Viễn Hành, tuyệt đối không sai. Nhưng nếu là Hoắc Viễn Hành, không phải người khác, vì sao chàng tới xem nàng thi đấu, nàng vô cùng vui vẻ, còn chưa kịp hỏi chàng xem chàng cảm thấy nàng múa như thế nào, mà đã không thấy chàng đâu, vì sao chàng không chịu chờ nàng mà lập tức rời đi như vậy?
 
Tâm trạng còn mất mát bất an hơn lúc trước, Hoắc Viễn Hành không tới, Ninh Như Ngọc lo lắng, Hoắc Viễn Hành tới rồi lại lặng lẽ rời đi, Ninh Như Ngọc càng thêm lo lắng, một cục nghẹn chặn ngang lồng ngực tới mức buồn bực khó chịu.
 
Ninh Như Ngọc thất hồn lạc phách mà ra khỏi Nghênh Tân Lâu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, lần đầu tiên cảm thấy ánh mặt trời chói mắt như vậy, nàng không thể mở mắt ra nữa, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cả người mềm nhũn vô lực ngã xuống đất.
 

“Tứ tiểu thư!” Bích Hà đã chờ ngoài cửa của Nghênh Tân Lâu, lập tức lao tới, nhanh tay lẹ mắt mà kịp thời đỡ được nàng. 
 
Mấy người Từ thị ngồi chờ trên lầu hai của trà lâu đối diện, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đột nhiên ngã xuống thì sợ hãi kêu lên một tiếng rất to: “Đình Đình!”
 
“Như Ngọc!” Chu Tư Kỳ cũng sốt ruột mà hô lên.
 
“Chúng ta đi xuống nhìn xem!” Ninh Khánh An nâng Từ thị đứng dậy, vội vàng chạy xuống lầu, Chu Tư Kỳ cũng theo sát sau lưng, lập tức chạy qua chỗ Ninh Như Ngọc.
 
“Đình đình!”
 
“Như Ngọc!”
 
Mấy người Từ Thị tới bên cạnh Ninh Như Ngọc, nhìn thấy nữ nhi đã ngất xỉu, Từ thị không nhịn được mà đỏ hoe hai mắt, duỗi tay xoa mặt Ninh Như Ngọc, vô cùng lo lắng, sốt ruột nói: “Đình Đình làm sao vậy? Vì sao đang khỏe mạnh lại đột nhiên ngất xỉu đi? Người đâu, mau đi gọi đại phu!”
 
Có hạ nhân nghe thấy, trả lời một tiếng rồi vội vàng chạy nhanh đi tìm đại phu.
 
Bích Hà bế Ninh Như Ngọc lên, nói với Từ thị: “Nhị phu nhân, ở đây có quá nhiều người, đại phu tới cũng thể chẩn bệnh cho tốt, chúng ta mau bế tứ tiểu thư lên trên xe ngựa thôi.”
 
“Ừ, ừ.” Từ thị liên tục gật đầu, theo sát bên người Bích Hà, nhìn nàng ấy bế Ninh Như Ngọc đang hôn mê bất tỉnh lên xe ngựa, sau đó bà cũng đi vào trong. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.