Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 108: Phản tỉnh



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 108: Phản tỉnh

Một cây trâm vàng nặng nề đặt trên bàn.

"Ông chủ, tối đa hai ngày, hai ngày sau chúng ta sẽ có người đến tiếp ứng, cây trâm vàng này đủ cho tiền cơm và phòng hai ngày rồi đó, cầm đỡ đi." Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn Tạ Tri Phi một cái.

"Đừng tranh cãi nữa, về phòng ngủ đi.

Tạ Tri Phi kinh ngạc nhìn nàng.

"Không phải chuyện lớn gì, coi như dùng tiền mua một bài học." Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Thiên đạo có luân hồi, người nọ đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài, thổ phỉ sẽ giúp chúng ta xử lý hắn."

Tạ Tri Phi chán nản buông tay, trong lòng cực kỳ khổ sở, vốn tưởng rằng mình thế nào cũng hơn Bùi Minh Đình một chút, kết quả... cũng là một phế vật thôi.

......

Đêm khuya trong phòng, không ai buồn ngủ.

Tạ Tri Phi và Bùi đại nhân mỗi người ôm một cái chăn, yên lặng nhìn đối phương.

Một người cưỡi ngựa bị thương ở mông, mất mặt.

Một người làm mất bạc, càng mất mặt hơn.

Một hồi lâu sau, Bùi đại nhân nói: "Tạ Ngũ Thập, ngươi có phát hiện không, thực ra bà đồng họ Yến thực ra... rất tốt."

Tạ Tri Phi chán nản thầm nghĩ, điều này cần ngươi nói ư, chẳng lẽ ta bị mù à?

"Mặt hơi lạnh, tính tình hơi tệ." Bùi đại nhân tự nói: "Nhưng hay mềm lòng, ra tay hào phóng, làm việc nghiêm túc, so với những cô nương nhỏ nuôi trong khuê phòng kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Tạ Tri Phi không nói lời nào.

"Chúng ta nói về chuyện mất bạc này đi." Bùi đại nhân cực kỳ nghiêm túc phân tích: "Một câu oán giận cũng không nói với ngươi còn an ủi ngươi không phải chuyện gì lớn, nghe thử đi, tấm lòng đó... tiểu gia ta còn chẳng được như thế."

Đáy mắt Tạ Tri Phi lộ ra một tia không kiên nhẫn.

"Lại nhìn ngươi." Bùi đại nhân đưa tay chỉ y: "Bình thường đại cô nương tiểu tức phụ gì cũng dỗ được, sao đến lượt bà đồng họ Yến thì lại khác thường như thế?"

Tạ Tri Phi quay mặt đi: "Thôi, đừng nói nữa, ngủ đi!"

"Ngươi tự kiểm điểm bản thân đi."

Bùi đại nhân ngã xuống, lấy chăn trùm kín đầu: "Ai sai người đó tắt đèn."

Tạ Tri Phi im lặng đi tắt đèn.

Trong bóng tối, hắn nhìn lên đỉnh tấm màn trên giường, ánh mắt dần ẩm ướt, sau đó thì hơi đỏ.

Đã là năm thứ chín rồi.

Hắn còn có thể vì người giống nàng không ăn miếng cơm kia mà rối loạn tâm thần, làm mất bạc sao.

"Con bà nó, đời này của ta sao sống an ổn được đây?"

Tam gia thầm hỏi mình.

......

Mưa rơi suốt đêm, đến hừng đông thì tạnh.

Lý Bất Ngôn trùm mền để ra mồ hôi cả đêm, ngày hôm sau thức dậy lại hoạt bát tinh thần như cũ.

Nàng vừa nghe Tạ tam gia làm mất bạc, phản ứng đầu tiên không phải tức giận mà cũng giống Yến Tam Hợp.

"Được lắm, lần này Tam gia coi như dùng tiền mua được chút bài học rồi."

Yến Tam khép chăn lại, rầu rĩ nói: "Ta không ra ngoài, cơm trưa bảo người đưa vào phòng đi."

"Được!"

Lý Bất Ngôn nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt xong, mở cửa xuống lầu, lúc đi ra ngoài thì thấy có người còn dậy sớm hơn nàng.

"Ơ, Tam gia, chào buổi sáng!"

"Ngươi đỡ hơn chưa?"

"Nhờ phúc của ngươi, cộng với ta lại là một nữ hán tử, hôm qua Tam gia ngủ thế nào, có trằn trọc khó ngủ không?"

Biết rõ rồi còn cố hỏi phải không?

"Nhờ phúc của ngươi, ngủ rất ngon, một giấc đến sáng." Tạ Tri Phi bình tĩnh nói: "Lát nữa nói với tiểu thư nhà ngươi, không cần chờ hai ngày, nhiều nhất là tối nay, bọn Chu Thanh chắc chắn sẽ tới, đến lúc đó sẽ trả bạc lại cho nàng."

Lý Bất Ngôn chỉ cười không nói lời nào.

"Ngươi cười gì?" Tạ Tri Phi cảm thấy người này thật khó hiểu.

"Người có thể khiến tiểu thư nhà ta lấy trâm vàng kia ra, ngươi cũng ghê gớm lắm."

"..."

Tạ Tri Phi vẫn không hiểu nàng có ý gì.

"Cây trâm kia là quà sinh nhật ta tặng nàng." Lý Bất Ngôn vừa đi vừa nói: "Chưa tới thời điểm mấu chốt thì nàng sẽ không lấy ra dùng đâu."

Tạ Tri Phi chợt hỏi: "Sinh nhật tiểu thư nhà ngươi là ngày nào?"

"Tam gia, sau này chuộc được trâm về rồi ta sẽ nói cho ngươi biết." Lý Bất Ngôn nhướng mày cười, bắt đầu hoạt động tay chân.

Tạ Tri Phi nghiến răng nghiến lợi, làm nha hoàn mà kiêu ngạo như vậy, Lý đại hiệp ngươi mới ghê gớm ấy!

......

Ai cũng biết trì hoãn cả ngày, thì sau đó phải đi cả ngày lẫn để cho kịp thời gian.

Tạ Tri Phi tập thể dục xong thì tìm gã sai vặt cho ngựa ăn, tiếp tục trở về phòng ngủ, cơm trưa cũng bảo tiểu nhị đưa vào trong phòng.

Ăn xong, hai người lại ngủ tiếp.

Bùi Tiếu cảm thán, đây là ông trời thấy mông hắn đau nên cố ý sắp xếp để cho mông hắn nghỉ ngơi nhiều một chút đây mà.

Tạ Tri Phi tức giận đá người này xuống.

Gì nữa đây?

Lúc trời chạng vạng, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, Tạ Tri Phi vừa nghe âm thành này thì bật dậy, đẩy cửa sổ ra.

Quả nhiên, là Chu Thanh.

Chu Thanh tới còn nhanh hơn hắn dự liệu hai ba canh giờ, lúc xoay người xuống ngựa, hắn và Hoàng Kỳ không hẹn mà cùng lảo đảo vài cái.

Tạ Tri Phi từ trên cao nhìn xuống thấy rõ ràng, suy nghĩ một chút rồi đi gõ cửa phòng Yến Tam Hợp.

Cửa mở.

Lý Bất Ngôn thò đầu ra.

Tiểu thư nhà ta nói, để mấy người Chu Thanh nghỉ ngơi hồi phục một đêm, ngày mai giờ Dần một khắc rồi xuất phát.

Tạ Tri Phi bây giờ không hề ngạc nhiên về việc Yến Tam Hợp có thể đoán được tâm tư của hắn nữa rồi.

"Hỏi tiểu thư nhà ngươi, ăn cơm tối ở đâu?"

"Trong phòng."

"Mời nàng xuống ăn, kế hoạch đi tiếp thế nào cần nàng đến quyết định nữa."

"Tiểu thư nhà ta cũng nói, đi quan đạo, tất cả mọi người cưỡi ngựa, không có gì đặc biệt, kính xin Tam gia giúp Bùi đại nhân nghĩ cách kiếm ngựa."

Tạ Tri Phi: "..."

Lý Bất Ngôn cười híp mắt nói: "Tam gia, còn có lý do để tiểu thư nhà ta xuống ăn cơm không?"

"Có!" Tạ Tri Phi chậm rãi nói từng chữ: "Cây trâm kia và tám trăm lượng bạc, ta muốn tự tay trả lại cho nàng để cảm tạ."

Lý Bất Ngôn cười như một con hồ ly.

Lý do này?

Được!

......

"Gia, tin tức của thái tôn và đại gia đã đến rồi." Chu Thanh liếm đôi môi khô nứt: "Mai Nương đưa năm ngàn lượng, nàng nói đi đường cần nhiều chi phí, kêu gia mang trên người nhiều chút."

Tạ tam gia không nhìn bạc, hỏi ngược lại: "Tình hình hiện tại của Quý gia thế nào rồi?"

Chu Thanh nhìn Bùi Tiếu: "Lúc ta đi, Thái Tôn đang ở Bắc Tư, nghe Thẩm Trùng nói Quý lão gia sống chết không nhả ra."

Bùi Tiếu vội la lên: "Có dùng hình không?"

Chu Thanh thành thật nói: "Xin lỗi Bùi gia, thời gian quá vội vàng, ta không để ý hỏi."

"Minh Đình, Lục Thời thẩm vấn không thích dùng hình đâu." Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai Bùi Tiếu: "Hơn nữa còn có Hoài Nhân, cho dù nể tình hắn thì Lục Thời ít nhiều cũng sẽ bận tâm một chút."

"Thật sao?" Bùi Tiếu cầm chung trà dừng lại.

Thật là cái rắm á!

Không nghe ra đây là lời an ủi sao?

Một ngày, hai ngày không dùng hình, mười ngày nửa tháng cũng không dùng sao?

Tạ Tri Phi hơi đè vai hắn nói tiếp: "Kinh thành chúng ta ngoài tầm tay với, hiện tại quan trọng nhất chính là ở Quảng Tây, đoạn đường này chúng ta cũng không thể xảy ra sơ suất nữa."

Bùi Tiếu nhận ra sức nặng trên vai, đặt chung trà lên bàn: "Chu Thanh, Hoàng Kỳ, hai người nghỉ ngơi trước đi."

"Ngũ Thập, giúp ta đến quan dịch chọn con ngựa tốt nào."

"Thuận tiện chuộc trâm vàng Yến Tam Hợp về luôn."

Tạ Tri Phi suy nghĩ một chút, lại dặn dò: "Chu Thanh, giữ tiền cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người khác lấy đi, lúc ăn cơm mang tám trăm lượng xuống, ta muốn trả lại cho Yến Tam Hợp."

Chu Thanh vừa nghe lời này, lại nghe việc chuộc trâm của Yến cô nương, không khỏi kinh hãi: "Người nào, dám lấy bạc của gia?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.