Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 167: Thừa Nhận



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 167: Thừa Nhận

Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn Quý Lăng Xuyên: "Ngươi không phải nên hỏi, một nửa tâm mà của mẫu thân ngươi là gì sao?"

"Ta không muốn biết." Quý Lăng Xuyên nghiêng đầu nhổ bọt máu trong miệng, ánh mắt đỏ ngầu: "Ta chỉ muốn biết, lúc nào mới có thể tìm được một nửa tâm ma kia của bà ấy, để bà không gây họa cho con cháu Quý gia nữa thôi."

"Ta lại cứ muốn nói cho ngươi biết đấy." Ngữ khí của Tam Hợp vô cùng kiên định: "Một nửa tâm ma của mẫu thân ngươi là Ngô Quan Nguyệt."

"Ta đoán cũng vậy." Quý Lăng Xuyên đối với lão phu nhân có oán nhưng không nói nên lời.

"Rõ ràng đã vào Quý gia, rõ ràng được cẩm y ngọc thực, rõ ràng là nữ nhân có chồng, lại nhớ mãi không quên đối với một nam nhân tội ác tày trời, đúng là ngu phụ, ngu phụ!"

"Quý Lăng Xuyên, Ngô Quan Nguyệt không phải là tội ác tày trời, nếu muốn có so sánh..."

Sự trào phúng trên mặt Yến Tam Hợp trở nên nồng đậm: "Mười phụ thân Quý Xuân Sơn của ngươi, cũng không sánh bằng một mình hắn."

Hô hấp của Quý Lăng Xuyên cứng lại.

"Về phần ngươi..." Yến Tam Hợp lại cười gằn: "Với phẩm tính của ngươi, tất nhiên là chẳng xứng xách giày cho Ngô Quan Nguyệt."

"Ngươi..." Quý Lăng Xuyên tức muốn hộc máu.

"Bây giờ tâm ma của mẫu thân ngươi vẫn còn dư lại một nửa, nếu một nửa tâm ma này không giải được, thì kẻ chết đi không chỉ là một Quý Thập Nhị, câu hỏi tiếp theo ta muốn hỏi..."

Yến Tam Hợp vươn tay, lại một lần nữa túm lấy vạt áo trước của Quý Lăng Xuyên: "Ngươi phải thành thật trả lời ta, nếu không giải được tâm ma của lão phu nhân, thì Quý gia các ngươi chắc chắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không một ai sống sót.

Giống như có một tia sấm chớp bổ xuống đầu Quý Lăng Xuyên, bổ vào lục phủ ngũ tạng của hắn, bốn kinh tám mạch không có chỗ nào không đau.

Nếu phải đoạn tử tuyệt tôn, hắn còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Quý gia nữa?

Hắn run người, run giọng: "Ngươi hỏi đi."

Yến Tam Hợp buông tay ra, hít sâu một hơi, cố đè nén tâm trạng đang cuồn cuộn của mình xuống: "Lão phu nhân thực sự chuyển đến Trúc viện là khi nào, nếu như ngươi không nhớ được, thì có thể nhớ lại xem năm đó kinh thành đã xảy ra chuyện lớn gì?"

Vẻ mặt Quý Lăng Xuyên hết sức mờ mịt.

Yến Tam Hợp nhìn hắn, chậm rãi nói: "Hoặc là, giữa bà và ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta, ta, ta nhớ ra rồi." Hô hấp của Quý Lăng Xuyên chợt dồn dập: "Bà cụ thật sự chuyển đến Trúc viện... vào vài tháng sau thảm án nhà họ Trịnh."

Yến Tam Hợp: "Ngươi chắc chứ?"

Quý Lăng Xuyên gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: "Không đúng, hẳn lúc xác định hung thủ vụ án Trịnh gia là cha con Ngô Quan Nguyệt."

Yến Tam Hợp biến sắc, lại hỏi một lần nữa: "Ngươi chắc chứ?

Quý Lăng Xuyên vỗ mạnh vào song sắt.

Lần này, hắn xem như hoàn toàn nhớ ra rồi.

"Lúc bắt đầu, lão phu nhân nghe nói đến vụ án Trịnh gia, chỉ thổn thức cảm thán vài ngày."

"Bà thổn thức cảm thán điều gì?"

"Đáng thương, nghiệp chướng, mắng vốn súc sinh nào làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy."

"Sau đó thì sao?"

"Sau khi tra ra hung thủ là cha con Ngô Quan Nguyệt, bà ấy lại bắt đầu thường hỏi thăm, thậm chí còn chạy tới hỏi ta."

"Hỏi ngươi cái gì?"

Quý Lăng Xuyên kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp, cố nhớ lại.

Ngày đó hẳn là ở trong thư phòng của hắn.

Trong thư phòng còn có khách.

Lão phu nhân cứ như vậy vội vội vàng vàng xông vào.

Toàn bộ Quý phủ đều biết, thư phòng của Quý phủ đại lão gia và nhị lão gia là cấm địa, cho dù tam đệ, tứ đệ tới, cũng phải phái người thông báo trước một tiếng, huống chi là nữ quyến nội trạch.

Lúc đó mặt hắn đã khó coi, chỉ là trên đỉnh đầu còn chiếu một tầng hiếu đạo, hơn nữa ở trước mặt khách nên không thể nổi đóa.

Hắn đi tới, hỏi bà đã xảy ra chuyện lớn gì?

Bà nắm lấy tay hắn, run rẩy hỏi: "Lão gia, thảm án diệt môn của tộc Trịnh phủ, thực sự là do cha con Ngô Quan Nguyệt của Đại Tề quốc làm sao?"

Hắn nhíu mày: "Mẫu thân hỏi cái này làm gì?"

Bà không chỉ không trả lời, lại còn hỏi: "Triều đình không điều tra sai chứ, sao có thể là cha con Ngô Quan Nguyệt, bọn họ là người của Đại Tề, thành Tứ Cửu chúng ta sao có thể để cho người của Đại Tề chạy vào được."

Hắn vừa nghe lời này, trong lòng đã nổi giận.

Nữ tử hỏi thăm chuyện triều chính thì thôi đi, lại còn dám nghi ngờ triều đình tra án sai?

Truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến cho đồng liêu của hắn cười rụng răng sao?

Hắn không chút khách khí quát lớn: "Mẫu thân an phận sống qua ngày là được, chuyện lớn triều đình ngươi không hiểu, càng không cần hiểu. Nếu mẫu thân thật sự nhàn rỗi không có việc gì làm thì cứ gọi mấy con hát vào hát cho nghe đi."

Lời nói không đủ nặng, hắn lại bổ sung một câu: "Hoặc là đến chùa miếu ở Tây Sơn vài ngày, niệm Phật, tĩnh tâm, bớt lo những chuyện không nên xen vào!"

Môi bà khẽ run rẩy, vừa muốn nói, lại không dám nói, đôi mắt đáng thương nhìn hắn.

Hắn hận nhất là khí bà làm ra dáng vẻ vô tội lại đáng thương này, đè giọng xuống, lạnh lùng nói: "Mẫu thân còn có chuyện gì khác không?"

"Không có, không có, ngươi bận đi, ngươi bận việc của ngươi đi." Bà nghe hiểu được mỗi một câu nói của hắn, xoay người, chống quải trượng từng bước đi ra ngoài.

Hắn không đợi bà ra khỏi viện, đã phất phất tay áo, trở về thư phòng.

Giọng Quý Lăng Xuyên khàn khàn: "Yến cô nương, ta nào biết bà và Ngô Quan Nguyệt có quan hệ như vậy!"

Yến Tam Hợp: "Sau đó bà có hỏi thăm ngươi nữa không?"

Quý Lăng Xuyên lắc đầu: "Lão phu nhân là người biết điều, từ chối một lần, bà ấy sẽ không lại gần hỏi lần thứ hai."

Yến Tam Hợp: "Phía Nhị lão gia thì sao?"

Quý Lăng Xuyên: "Chưa từng nghe nhị đệ ta nói đến. Hơn nữa nhị đệ và ta là một lòng, phía lão phu nhân có chút chuyện gì, hắn đều chạy tới nói với ta."

Yến Tam Hợp: "Sau đó, lão phu nhân dọn đến Trúc viện ở? Hay là trong lúc này lại xảy ra chuyện gì nữa?"

Quý Lăng Xuyên suy nghĩ một lát: "Không có, không có chuyện gì cả."

"Không đúng phải chứ!" Yến Tam Hợp: "Ta nghe Vú Trần nói, lão phu nhân lớn tuổi, quản hơi nhiều, hai người các ngươi nuôi ở chỗ đích mẫu, há có thể để nàng quản?"

Cả người Quý Lăng Xuyên chấn động, không dám tin nhìn Yến Tam Hợp.

Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng.

"Lời này của vú Trần tuyệt đối là có hàm ý, chỉ là bà ấy là hạ nhân, nói chuyện làm việc rất có chừng mực, đã quen nể mặt chủ tử."

Quý Lăng Xuyên cảm thấy có chút không thở nổi.

"Ta không có giấu diếm, chỉ là chút chuyện nhỏ, nên ta không đặt trong lòng thôi."

"Chuyện nhỏ gì?"

"Cũng không biết có phải bà hồ đồ, hay là ghen tị với đích mẫu ta, cứ cố ý nói mấy lời bóng gió bảo ta và nhị đệ tránh xa Trương gia một chút."

Tránh xa Trương gia một chút?

Tránh xa Trương gia một chút?

Tại sao?

Trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Yến Tam Hợp hiện ra sự nghi hoặc.

"Còn gì nữa?" Cô lại hỏi.

"Bà còn thường xuyên nhắc bên tai ta, nói gì mà Quý gia đã phú quý ngập trời, cây cao bao nhiêu thì sợ gió lớn bấy nhiêu, ăn mấy chén cơm, đi mấy cây cầu đều có số mệnh sắp đặt..."

Nói tới đây, sắc mặt đẫm máu của Quý Lăng Xuyên chợt thay đổi, giọng cũng càng ngày càng thấp, thấp đến mức Yến Tam Hợp gần như không nghe thấy.

Yến Tam Hợp sốt ruột túm lấy hắn.

"Bà còn nói gì nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.