Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 52: Hình Bộ
Trên đời này chỉ có một người gọi Tạ Tri Phi như vậy.
Tạ Tri Phi lòng nóng như lửa đốt, nào có thời gian để ý đến tổ tông này, xoay người lên ngựa nói: "Vừa đi vừa nói, ta có việc gấp."
"Người gấp hơn ta à!" Bùi Tiếu đang muốn chửi ầm lên, thì thấy sắc mặt Tạ Tri Phi cực kỳ khó coi, trước giờ chưa từng như thế nên trong tự hiểu là xảy ra chuyện lớn rồi, vội vàng lên ngựa đuổi theo.
Hai con ngựa đi cùng nhau.
Tạ Tri Phi bớt chút thời gian nhìn Bùi Tiếu: "Nói, chuyện gì?"
Bùi Tiếu xóc nảy trên lưng ngựa, đến giọng nói cũng xóc lên xóc xuống: "Ngươi nghe cái người tên Lý Bất Ngôn từ đâu thế hả?"
Tạ Tri Phi nhướng mày: "Sao, tìm được người rồi à?"
Bùi Tiếu liếc mắt trừng hắn: "Ta hỏi thăm hết cả huyện Phúc Cống rồi nhưng hoàn toàn không có người này!"
Gân xanh trên trán Tạ Tri Phi giật giật: "Sao có thể không có?"
"Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây!"
"Ta..." Tạ Tri Phi do dự như vậy, thì Bùi Tiếu lập tức bùng nổ.
"Tạ Ngũ Thập, mộ bà ngoại ta đến bây giờ vẫn còn mở đấy, mấy ngày này càng ngày càng nóng, cứ tiếp tục như vậy."
Bùi Tiếu vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng thẳng.
"Ngươi không tin ta?"
"Ông đây cũng muốn tin lắm, nhưng ngươi nói xem, mấy cái thứ tâm niệm tâm ma kia rốt cuộc là cái quỷ tha ma bắt gì hả?"
Bùi Tiếu tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ sợ quỷ cũng không tin lời ngươi nói."
"Thích tin hay không thì tùy! Tam gia, ta không có thời gian quản chuyện xui xẻo của Quý gia các ngươi!"
Tạ Tri Phi rút dây cương, phóng ngựa chạy như bay ra ngoài.
"Này, đồ khốn kiếp, ngươi đi đâu thế? Có phải không còn mặt mũi gặp ta không? Ngươi cố ý lừa ta phải không." Bùi Tiếu kéo dây cương theo, vừa mắng vừa đuổi theo: "Ta nói cho ngươi biết, nếu việc này ngươi không giúp ta giải quyết, ta và cả nhà bà ngoại ta sẽ bám lấy ngươi, đêm nào cũng quấn lấy ngươi cho xem."
Tạ Tri Phi tức đến mức suýt nữa thì ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Khốn kiếp thật chớ!
Sao chuyện gì cũng không ra chuyện gì thế?
......
Rất nhanh, đoàn người đã chạy tới Bảo Ngọc hiên.
Chưởng quỹ Bảo Ngọc hiên biết mình gây họa, đang định đóng cửa ngừng kinh doanh thì ván cửa đã bị đá ra, cổ đã bị người ta bóp chặt.
"Nói, cô nương kia đâu rồi?"
Chưởng quỹ vừa thấy là Bắc thành Binh Mã ty Tạ tam gia thì nào dám gạt, kể lại hết sự tình cho hắn nghe.
Một chữ cuối cùng rơi xuống, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh là thường.
Bùi Tiếu sợ hãi nhìn qua.
Phong cách làm việc của cô nương này sao có giống với tiểu kỹ nữ Tạ lão đại nuôi ở bên ngoài thế?
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi.
Mỗi một quyền đánh vào người Yến Tam Hợp đều giống như đánh vào mặt Tạ phủ hắn vậy.
Hắn cắn răng hỏi: "Đối phương là ai?"
Vẻ mặt chưởng quầy như đưa đám kêu r3n: "Tam gia à, người nọ là Từ Thịnh còn trai của Hình bộ Tả thị lang, dân thường chúng ta sao dám đụng vào được!"
"Thế mà lại là hắn!" Tạ Tri Phi giống như rơi xuống hầm băng.
Người này là tên háo sắc tiếng tăm lừng lẫy trong thành Tứ Cửu, bên người nuôi một đám tay chân, chỉ cần hắn nhìn trúng nữ tử nào thì chưa một ai trốn thoát được.
"Gia!" Chu Thanh thấp giọng nói: "Việc này cần phải mau thông báo cho lão gia."
Tạ Tri Phi thầm hiểu cái chức quan quèn này của mình là chưa đủ để chống lại Hình bộ Tả thị lang Từ Lai.
"Trước mắt không chỉ phải thông báo cho phụ thân, còn phải..." Hắn cắn răng không nói tiếp nữa, Chu Thanh lại lập tức hiểu ra.
Lão gia nhận được tin tức rồi chạy tới Hình bộ đòi người, cho dù tất cả đều thuận lợi thì ít nhất cũng phải tốn một canh giờ.
Một canh giờ này chuyện gì cũng có thể xảy ra trong đại lao, nếu là nam nhân thì cùng lắm là bị tra tấn một trận, nhưng lần này lại là một cô nương.
Nghĩ tới đây, Chu Thanh cũng nóng nảy: "Gia, vậy làm sao bây giờ?"
Tạ Tri Phi bị hỏi.
Cho dù là người bị Cẩm Y Vệ, Đô Sát Viện mang đi, hắn đều có cách để cứu, nhưng mà Hình bộ...
Đó là địa bàn của Hán vương, tay hắn không vươn vào được.
"Tạ Ngũ Thập, cô nương này ai thế, nghĩa khí thật đấy, nhưng mà tính khí hơi lớn, m3nh căn của nam nhân có thể tùy tiện đá sao?" Bùi Tiếu Quang nghĩ thôi cũng thấy đau trứng rồi.
Tạ Tri Phi cực kỳ đồng cảm, nhớ lại trước đây nếu không phải hắn nhanh nhẹn thì cũng suýt nữa bị nàng...
Bỗng nhiên, biểu cảm trên mặt hắn đột nhiên nứt ra, trở nên hung thần ác sát.
"Minh Đình, lúc nãy ngươi vừa mới nói gì cơ?"
Bùi Tiếu: "..."
"Ta nói gì là ta nói gì?"
Chu Thanh: "Gia, Bùi gia nói đá hai lần."
Như một tia chớp giáng xuống đầu, Tạ Tri Phi túm lấy vạt áo Bùi Tiếu.
"Hai lần, hẳn là bị thương không nhẹ, Từ gia chắc chắn sẽ đến Thái y viện mời người, ngươi quen biết tất cả người của Thái y viện mà, mau đi hỏi thăm xem hắn mời ai đi."
Bùi Tiếu không hiểu: "..."
Tạ Tri Phi: "Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, phải để cho người đó nói rất nặng, không chữa được thì đời này sẽ đoạn tử tuyệt tôn."
"Tạ Ngũ Thập, ngươi bảo ta trợn mắt nói dối ư, lỡ như..."
"Bùi Minh Đình!" Tạ tam gia gằn từng chữ.
"Lý Bất Ngôn kia là ta nghe từ cô nương đó nói đấy, nếu ngươi thực sự muốn biết chuyện gì xảy ra, thì mau giúp ta cứu người ra."
"Cái tên khốn nạn nhà người sao không sớm đánh rắm với ông đây hả!"
Bùi Tiếu đẩy Tạ Tri Phi ra, xoay người lên ngựa, tiếng vó ngựa vang lên, Bùi công tử phía sau không ngừng mắng chửi.
"Tạ Ngũ Thập, Bùi Minh Đình ta mắt mù mới vớ phải cái thứ huynh đệ lưu manh thô lỗ như ngươi, cái đồ chó má nhà ngươi!"
"Tam gia khốn nạn chó má móc móc lỗ tai, gương mặt thả lỏng hơn một ít.
Mắng càng dữ, chứng tỏ tên nhóc này càng để ý, hơn nữa chuyện này phải làm cho thỏa đáng.
Chu Thanh: "Gia, người thông báo cho lão gia đã xuất phát rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Còn làm gì nữa?" Tạ tam gia cười nhạt: "Đi, đến Hình bộ đòi ngươi với Tam gia nào!"
......
Hình Bộ Nha môn.
Từ đại công tử gào thét như heo, khiến da đầu mọi người tê dại.
Thái y còn chưa tới, Từ Lai sốt ruột đến mức đi vòng vòng xung quanh.
Hắn có mấy thê thiếp nhưng chỉ là một đám chẳng biết sinh đẻ, khó khăn lắm mới có một ngươi đẻ được, còn đang món hắn có thể nối dõi tông đường cho Từ gia, nếu như cái thứ m3nh căn kia mà có hệ lụy gì... Chẳng phải là bắt Từ gia phải tuyệt hậu sao!
"Đau, ta đau quá..."
Từ Thịnh túm lấy ống tay áo của phụ thân mình, khóc la: "Phụ thân, con muốn cắt gân tay, gân chân của tiện nhân kia, con muốn cưỡng trước giết sau, rồi băm xương nát thịt ả."
"Chuyện này để sau hẵng nói, người đã rơi vào trong tay chúng ta, người đó..."
"Con không muốn sau này, con muốn bây giờ, lập tức, lập tức!"
Từ Thịnh nước mắt như mưa: "Phụ thân, phụ thân không báo thù cho con trai, con trai không thiết sống nữa, không thiết sống nữa!"
"Được, được, được." Từ Lai cắn răng: "Phụ thân đã cho người đi cắt gân tay gân chân của ả rồi."
......
Trong đại lao, mùi hôi thối bốc lên ngút trời.
Yến Tam khoanh chân ngồi trên chiếc chiếu rách nát, trước đối diện với mấy con chuột không kiêng nể gì.
Chỉ là ánh mắt của cô cũng không có tiêu cự.
Lúc này Tạ gia hẳn là đã nhận được tin tức, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn thôi.
Việc nàng có thể làm bây giờ, ngoài trừ kiên nhẫn chờ đợi thì còn phải cẩn thận người nọ trả thù.
Chỉ là cái nơi này thì phải làm sao bảo vệ tốt chính mình đây?
Yến Tam Hợp nhìn xung quanh, quay lưng sờ góc áo, sau đó xe một cái.
Một cây trâm vàng rơi vào lòng bàn tay.
Cây trâm vàng này nhỏ thì nhỏ, nhưng muốn đâm thủng cổ họng của một người trưởng thành thì lại dễ như trở bàn tay, hoặc, cũng có thể dùng nó để bảo vệ sự trong sạch của mình.
(ý là chị định tự sát ấy hả, em hong chịu đâu, hiuhiu)
Đây là lớp bảo vệ cuối cùng Yến Tam Hợp sắp xếp cho mình.
"Cạch!"
Cửa sắt cuối hành lang bị mở ra, tiếng bước chân lộn xộn đi từ xa đến gần.
Máu toàn thân Yến Tam Hợp chợt vọt thẳng lên trán.