Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 70: Cơm thừa



“Hoàng kỳ?”

“Gia!”

“Đi gọi hai hòa thượng kia tới.”

“Vâng!”

“Ngươi còn dẫn theo hai hòa thượng đến Tạ gia sao? Tới làm gì, niệm kinh à?”

“Ngươi thì biết cái gì!” Bùi Tiếu lườm hắn một cái, lạnh lùng cười nói: "Chờ người đến khắc biết.”

Hai hòa thượng một béo một gầy đủng đỉnh đi đến.

Bùi Tiếu ra hiệu cho Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ vội vàng đóng cửa phòng khách lại.

Hòa thượng béo móc từ trong ngực ra hai bức họa, nịnh nọt nói: "Bùi đại nhân, ngài xem vẽ có giống không?"

Bùi Tiếu bảo hắn đưa bức họa cho Tạ Tri Phi xem.

Tạ Tri Phi liếc mắt một cái thì sợ ngây người….

Một tấm là Yến Tam Hợp, một tấm là Lý Bất Ngôn, hai bức đều vẽ rất sống động.

“Ngươi đây là…”

"Đợi lúc về ta sai người mô phỏng mấy trăm bức rồi phát cho mỗi ngôi chùa ở Đại Hoa quốc một tấm. Phàm phu tục tử mùng một không dâng hương chẳng lẽ mười lăm không dâng sao?" Bùi Tiếu khoanh tay, cười dương dương đắc ý: “Bùi gia ta không tin không tìm được lai lịch của họ.”

“Làm tốt lắm!”

Hai bức tranh này khiến Tạ Tri Phi mở ra một cánh cửa mới, vừa muốn khen ngợi tên nhóc này, thì nhác thấy hắn nhếch miệng, cười gằn nói: “Mặc kệ Yến Tam Hợp là phù thủy hay cao nhân thì cũng không thể không thoát được Ngũ Chỉ Sơn của Như Lai Phật Tổ ta.”

Tạ Tri Phi đột nhiên run lên.

Lời này… Sao hắn nghe khó chịu vậy nhỉ?

Tạ Tri Phi thu thần sắc lại, đứng dậy ôm quyền: “Vậy làm phiền hai vị rồi.”

“Tam gia khách khí.” Hai hòa thượng đáp lễ: “Bùi đại nhân, nếu không có chuyện gì thì chúng ta về nha môn trước nhé.”

Bùi Tiếu vừa gật đầu vừa làm động tác im lặng với hai người.

Hòa thượng gầy vội cười nói: "Cái này còn cần Bùi đại nhân dặn sao, yên tâm, yên một trăm cái tâm đi.”

Hai hòa thượng lại đủng đỉnh rời đi.

Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu, tự đáy lòng nói: "Minh Đình, ngươi được lắm!”

“Có thể còn hơn thế nữa.” Bùi Tiếu lạnh lùng cười: “Nếu không phải vừa rồi ta gây rối thì sao Yến phù thủy có thể ngoan ngoãn nói ra quan hệ thực sự với Lý phù thủy chứ.”

“Ngươi cố ý sao?”

Bùi Tiếu ngẩng đầu không nói lời nào, biểu cảm trên mặt như nói “Khen gia đi, khen mạnh vào”

Tạ Tri Phi không chút keo kiệt bật ngón tay cái, sau đó thuận thế thấp giọng nói: "Tìm lúc nào đó đi gặp hắn.”

Cú quay xe này đột ngột quá, nụ cười tươi rói của Bùi Tiếu còn chưa kịp thu lại thì đã theo bản năng hỏi: “Gặp ai?"

“Gặp ai mà ngươi còn hỏi ta à?” Giọng nói Tạ Tri Phi đè nén: “Hắn mang tin tới nói, Thái tử muốn bỏ xe giữ tướng.”

Biểu cảm cười đùa nháy mắt đã biết mất, Bùi Tiếu nhíu mày: "Lúc nãy ngươi thì thầm với cậu của ta về chuyện này sao?”

Tạ Tri Phi lắc đầu: "Ta nào dám nói với ông ấy chuyện này, ta chỉ nói lão Ngự Sử gần đây vào triều chỉ tội.”

“Hèn gì cậu ta lại lập tức đồng ý.” Bùi Tiếu trầm mặc thật lâu, lại nói: "Không thể không nói, về vụ tiết kiệm thời gian thì Yến phù thùy rất biết suy nghĩ cho khổ chủ.”

Hắn đột nhiên nhắc tới khiến cho Tạ Tri Phi lại nhớ đến mấy ngày chạy như bay không mang mưa gió trước đây.

Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: "Sau này ngươi sẽ biết, nha đầu kia ngoài mặt lạnh lùng trong lòng ấm áp.”

“Chuyện sau này, sau này hãy nói.” Bùi Tiếu giục hắn: "Đi, đi tìm bà mụ đi, đừng chậm trễ thời gian.”

Tạ Tri Phi đứng lên, ánh mắt lơ đãng đảo qua chỗ Yến Tam Hợp đang ngồi, tất cả động tác lập tức dừng lại.

“Nhìn gì thế?” Bùi Tiếu tiến về phía trước, thấy hắn nhìn chằm chằm chén cơm Yến Tam Hợp vừa dùng: “Nàng ta chỉ còn thừa một miếng cơm thơi, ngươi có cần làm ra vẻ ăn thịt người như thế không?”

Tạ Tri Phi nhìn miếng cơm thừa kia, đáy mắt yên tĩnh như nước sâu.

“Đi thôi!” Bùi Tiếu kéo y đi ra ngoài.

Nhưng mà kéo không nổi.

“Đừng nói với ta, ngươi là muốn giúp nàng ăn miếng cơm thừa kia nhé.”

Ngươi nói đúng!

  

Trái tim phủ bụi của Tạ Tri Phi đột nhiên như bị kim đâm một cái, co rút đến đau đớn, sau đó không hiểu lại sôi trào.

“Bùi Minh Đình, ngươi tin không? Đã từng có một khoảng thời gian, mỗi ngày ta đều ăn cơm thừa của một người đấy.” Tạ Tri Phi mắt đào hoa nhướng lên, hai má lúm đồng tiền lộ ra, cười đến lưu manh.

“Tên khốn này, ngươi con bà nó nói cái gì vậy? Có gớm không hả!”

……

Không khác với dự đoán của Yến Tam Hợp nhiều lắm, bà mụ và nha hoàn hầu hạ lão thái thái vẻn vẹn còn lại mười một người, những người khác đều đã ra khỏi phủ.

Mười một người này thấy trong viện có mấy người mặc quan phục đứng đó thì sợ tới mức không dám thở mạnh.

Tạ Tri Phi đưa mắt nhìn Đinh Nhất.

Đinh Nhất tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Mọi người chia làm hai đội.”

Đám hạ nhân nơm nớp lo sợ phân đội, cuối cùng thừa ra một tiểu nha hoàn, tầm mười ba mười bốn tuổi tuổi.

Tiểu nha hoàn không biết phải xếp hàng nào, sốt ruột đến độ không biết phải làm thế nào cho phải.

Đinh Nhất chỉ: "Ngươi, đi vào trước đi.”

Tiểu nha hoàn sợ tới mức run rẩy, nhưng không chịu nổi biểu cảm giống Diêm Vương của Đinh Nhất, chỉ có thể cố gắng bước vào ngưỡng cửa.

Tiểu nha hoàn vào nhà thấy hai người, một người ngồi, một người đứng.

Người ngồi là một cô nương rất xinh đẹp.

Người đứng là một quan gia, mỗi một đường nét trên mặt đều lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Tiểu nha hoàn quỳ xụp xuống, không nói gì chỉ dập đầu ba cái.

"Đừng sợ.” Giọng nói của Yến Tam Hợp dịu dàng hiếm có: “Binh mã ti Ngũ Thành phá án, tìm ngươi tới hỏi vài câu thôi.”

Tiểu nha hoàn nhìn Yến Tam Hợp, ngây ngẩn cả người.

Thời buổi này có nữ nhân làm được quan sai sao?

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Chu Thanh hung tợn nhìn nàng: "Đây là cao thủ tra án Tạ chỉ huy sứ mời tới, ngươi tốt nhất thành thật trả lời, nếu không, ta cho ngươi nếm thử tư vị ăn cơm tù.”

Tạ chỉ huy sứ đi theo ho khan một tiếng: “Chỉ cần thành thật trả lời, ta chắc chắn bảo đảm ngươi bình an vô sự.”

Tiểu nha hoàn quả thật bị hù chết khiếp, ngồi phịch dưới đất nước mắt lưng tròng.

Yến Tam Hợp thấy thời gian không còn nhiều thì vội hỏi: "Ngươi tên là gì? năm nay bao nhiêu tuổi? làm công việc gì trong viện lão thái thái?"

Tiểu nha hoàn nức nở nói: "Nô tỳ tên Tiểu Hồng, mười bốn tuổi, là người chăm sóc vườn rau cho lão thái thái.”

Yến Tam Hợp: "Đi theo lão thái thái mấy năm rồi?”

Tiểu Hồng: "Hai năm.”

Yến Tam Hợp: "Vì sao lại đi theo lão thái thái?”

Tiểu Hồng gạt lệ: "Nha hoàn vốn chăm vườn của lão thái thái được thả khỏi phủ, vì nô tỳ biết trồng rau nên được chọn đến.”

Yến Tam Hợp: "Ngươi không phải là con của người hầu trong nhà à?”

Tiểu Hồng lắc đầu: "Nhà nô tỳ còn có cha mẹ huynh đệ, trong nhà không đủ ăn nên bán nô tỳ đi, nhưng chỉ bán khế ước sống, nếu sau này có tiền sẽ có thể chuộc lại.”

Nói đến đây, Yến Tam Hợp mới vào vấn đề chính: "Trong mắt ngươi, lão thái thái là người như thế nào?"

Lần này, Tiểu Hồng khựng lại.

Yến Tam Hợp ho khan một tiếng, Chu Thanh bên cạnh vội vàng quát lớn: "Hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó.”

Tiểu Hồng vội vàng trả lời: “Lão thái thái là người tốt, nô tỳ vừa tới viện, tuổi lại nhỏ, những đại nha hoàn, và bà mụ kia thường ức hiếp ta, lão thái thái sau khi biết, đã ra lệnh cho mụ Trần ra mặt, về sau cuộc sống nô tỳ mới dễ chịu hơn.”

Yến Tam Hợp gật gật đầu, đấm mực bốn chữ: Tâm địa thiện lương.

"Chuyện khiến ngươi có ấn tượng sâu sắc nhất với lão thái thái là gì?”

Tiểu Hồng: "...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.