Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 81: Vết thương



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 81: Vết thương

Giống như bị đánh mạnh một quyền vào ngực, Ninh thị đau đến mức hít sâu mấy hơi liền.

Nàng đang nói gì vậy?

Ta không hiểu.

Không hiểu một từ nào cả.

Sao ta có thể là sói hoang được, ta là thiên kim đại tiểu thư của Ninh gia mà.

Và.

Ta không bị thương!

Không có một vết thương nào cả!

Ninh thị theo bản năng lắc đầu, lắc đến mức trâm cài phát ra tiếng leng keng.

Yến Tam Hợp dùng tay kia đè đầu nàng lại: "Đừng sợ, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều sẽ tin."

Lông mi Ninh thị run lên: "Ngươi, ngươi... Thật sự... Sẽ tin sao?"

Yến Tam Hợp dùng sức gật đầu một cái: "Ta sẽ tin mỗi một chữ nói ra!"

Từng chữ?

Nàng đều sẽ tin?!

"Lão phu nhân đã như vậy rồi, vì sao ta phải tin ngươi? Bà là mẫu thân thân ta, là bà sinh ta ra, bà có thể gạt ta sao?"

"Nhà lão tam à, làm việc gì cũng phải có mức độ thôi, ngươi có dám sờ lương tâm nói tiếp hay không?"

"Tam phu nhân, làm người thì thành thật một chút vẫn hơn, Quý gia chúng ta là nhà thư hương, truyền ra ngoài muốn để cho người khác cười rụng răng hả."

"Đệ muội, trong lời muội có câu nào là thật không hả?"

"Mẫu thân, mẫu thân đừng nói dối nữa được không?"

"Dù sao cũng chỉ là con gái nhà thương nhân, chậc chậc chậc, chẳng có chút gia giáo nào, Quý gia ta đúng là xui tám đời mới xuất hiện một kẻ phá nhà thế này!"

Khuôn mặt của Ninh thị tràn đầy nước mắt.

Nàng lười lấy tay lau, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Bà ấy là người hai mặt ba đao, nói và làm chưa bao giờ giống nhau!"

Lời này, khiến cho hai nam nhân trong phòng khách đồng thời biến sắc.

Hô hấp của Bùi Tiếu dồn dập, con bà nó người cũng thật dám nói!

Yến Tam Hợp quay đầu nhìn thoáng qua Lý Bất Ngôn.

Lý Bất Ngôn vội bưng một cái ghế tròn nhỏ qua, Yến Tam Hợp lại ngồi xuống, đối mặt với Ninh thị.

"Vậy sao? Bà đã nói gì với ngươi?"

"Bà nói, chỉ cần ta nghe lời bà thì bà sẽ thương ta nhất."

Ninh thị nắm chặt cánh tay Yến Tam Hợp, nắm thật chặt, giống như muốn xin chút dùng khí để gỡ vết thương ra từ trên người nàng.

Vết thương sâu kia chính là lão phu nhân, còn có... nam nhân bạc tình bạc nghĩa kia.

Nàng ở nhà ngoại sống đến mười sáu tuổi, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ được gả đến kinh thành.

Năm ấy vườn táo được mùa bội thu, trong kinh có một đôi mẫu tử đến vườn thu táo.

Hai mẫu tử kia nhìn rất đẹp, mẫu thân tuy rằng màu da hơi đen nhưng ăn nói nhỏ nhẹ, vừa nhìn là biết tình tình ôn hòa.

Con trai thì ôn văn yếu ớt, chỉ tùy ý đứng ở đó trên người đã hiện ra sự quý phái nói không nên lời.

Ninh gia làm thương nhân, giỏi nhất là bản lĩnh nhìn người, nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, liếc mắt một cái đã nhìn ra hai mẫu tử này không giống Ninh gia, e là khách quý.

Quả nhiên, hai mẫu thân con kia mua trọn một thuyền táo, phụ thân lại chỉ lấy giá thành ba ngàn lượng, nàng âm thầm nghe ngóng, mới biết được đây là người nhà của quan viên tứ phẩm trong kinh, họ Quý.

Hôm đó, mẫu thân con hai người ở lại Ninh phủ, lúc ăn cơm tối nam quyến một bàn, nữ quyến một bàn, đôi mắt Quý phu nhân thỉnh thoảng nhìn về phía nàng.

Ngày hôm sau, chờ hai mẫu tử rời đi, mẫu thân mới nói cho nàng biết, Quý phu nhân kia muốn kết thông gia với Ninh gia, hỏi nàng có nguyện ý hay không.

Còn nói, Quý phu nhân thực ra đã âm thầm nhờ người hỏi thăm nàng lâu rồi, lần này đến Ninh gia mua táo là giả, nhìn mặt là thật.

Nàng không ngờ mẫu tử kia lại để ý nàng như vậy, vừa mừng vừa sợ.

Mẫu thân từ nhỏ đã nói với nàng, nữ nhân đời này gả có tốt hay không, thì phải nhà chồng có nhìn trúng mình hay không. Nếu nhà chồng nhìn trúng, thì cho dù nam nhân không thành công thì cuộc sống cũng dễ dàng. Nếu nhà chồng xem thường, cho dù nam nhân có bản lĩnh thì cuộc sống cũng không yên ổn.

Nàng suy nghĩ cả đêm, cuối cùng xấu hổ đồng ý.

Quý gia tam môi lục lễ mọi thứ chu toàn, đến cả đại ca hay xét nét nhất cũng khen một tiếng tốt.

Bởi vì là gả đi xa, lại giả cho nhà có gia thế cao, phụ mẫu huynh đệ sợ nàng bị người khác xem thường bèn chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, ước chừng phải một trăm hai mươi nâng, mỗi cái rương đều nặng trịch.

Mười dặm hồng trang, kéo dài mấy dặm.

Trong tiếng pháo, tiếng chiêng trống, kiệu lớn tám người khiêng dừng ở cửa chính Quý phủ.

Một đầu tơ lụa đỏ là hắn, một đầu là nàng.

Trên bái thiên địa, hạ bái cao đường, đây là thời khắc huy hoàng nhất, chói mắt nhất trong cuộc đời nàng.

Khoảnh khắc nam nhân họ Quý kia vạch tấm vải đỏ ra, nàng nghĩ: Mình hạnh phúc biết bao, viên mãn biết bao!

Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.

Nếu còn sống ắt sẽ gặp lại nhau, nếu chết sẽ còn nhớ nhau mãi mãi.

Trong mắt Ninh thị rưng rưng, trong mắt tỏa ánh sáng của thiếu nữ, khiến cho cả người nàng đều sáng bừng lên.

Ninh thị đắm chìm thật lâu trong hồi ức của mình, không nói thêm nửa chữ nữa.

Yến Tam Hợp không thể không lên tiếng cắt ngang: "Sau khi ngươi gả đến Quý gia, đã xảy ra chuyện gì?"

Ninh thị run rẩy, ánh sáng chợt biến mất, nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn Quý Lăng Xuyên.

"Đại lão gia còn nh trang Gấm Lụa không?

"Trang Gấm Lụa ở đâu?" Quý Lăng Xuyên bị hỏi thì sửng sốt:

"Đại lão gia đúng là hay quên, hai mươi mấy năm trước lão phu nhân từng bị xe ngựa mất khống chế đụng phải, ngất đi ngay tại chỗ ở trang Gấm Lụa mà."

Nghe nàng nhắc, Quý Lăng Xuyên lập tức nhớ ra.

"Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này, chính là ngươi làm hại mẫu thân ta hôn mê suốt hai ngày hai đêm."

"Xe ngựa xông tới, ta và đại phu nhân đang đỡ lão phu nhân qua đường, ta vì tránh xe ngựa mà lỡ tay đẩy lão phu nhân một cái, lão phu nhân ngã xuống đập đầu xuống đất, cánh tay bị bánh xe làm trầy da." Nước mắt vẫn còn trên mặt Ninh thị: "Đại lão gia, ta nói không sai chứ."

Quý Lăng Xuyên hừ một tiếng.

"Làm con cháu không che chở trưởng bối còn chưa tính, ngươi lại còn vì bản thân mà đẩy trưởng bối đi, hiếu đạo ở đâu rồi hả?"

"Đại lão gia nói không sai, hiếu đạo ở đâu, lương tâm ở đâu? Ta vì việc này mà bị tam đệ ngươi tát một cái, còn phạt quỳ suốt đêm."

"Sao, tam đệ đánh ngươi, ngươi còn thấy oan sao?"

"Oan! Chứ!" Ninh thị nhìn Quý Lăng Xuyên cười, nụ cười này cổ quái nói không nên lời.

Yến Tam Hợp ở gần nhất, nhìn cũng rõ ràng nhất: "Tam phu nhân, chân tướng thực sự là gì?"

Ninh thị nhìn nàng, gằn từng chữ: "Chân tướng là đại phu nhân người đẩy nàng, căn bản không phải ta."

"Ăn nói hàm hồ." Quý Lăng Xuyên nổi giận: "Lúc lão phu nhân tỉnh lại chính miệng nói, là ngươi đẩy bà ấy."

"Cho nên ta mới buồn bực, rõ ràng ta bởi vì tham tấm vải gấm kia, đi ra chậm một bước. lúc đuổi theo, tay còn chưa chạm đến cánh tay lão phu nhân."

Rõ ràng lúc ấy người đỡ bà là đại phu nhân, vì sao, vì sao lão phu nhân còn mở to mắt nói dối.

Ninh thị cười đến thê lương: "Cho nên bị quỳ một đêm ta không phục, len lén chạy đến phòng lão phu nhân chất vấn, các ngươi đoán xem bà ấy nói với ta thế nào?"

Yến Tam Hợp đột nhiên nói: "Bà nói: Đại phu nhân là người bên Trương gia chọn, gia hòa vạn sự hưng, ta làm mẫu thân chồng vô dụng, chỉ đành để con phải chịu ấm ức."

Vẻ mặt Ninh thị tựa như ban ngày gặp quỷ.

"Ngươi, làm sao ngươi biết?"

(lỡ đổi rồi thì em xin đổi từ thái thái thành phu nhân luôn, nghe cũng chẳng thuần Việt nhắm, được cái nó quen mắt, há há)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.