Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 82: Đao



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 82: Đao

Yến Tam Hợp không trả lời câu hỏi của nàng, mà dùng khẩu khí của lão phu nhân nói tiếp: "Con là con dâu ta nhìn trúng, trong lòng ta thương con nhất, nếu con ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm ầm lên thì về sau ta sẽ đối tốt với con hơn."

Bùi Tiếu dường như hiểu được cái gì, nhưng lại cảm thấy hồ đồ: "Bà tại saongoại ta phải làm như vậy?"

"Để ta đoán." Yến Tam Hợp đứng lên, chắp tay đi hai vòng trong phòng khách, đột nhiên dừng chân: "Hẳn là có hai mục đích.

Bùi Tiếu sốt ruột hơn ai hết: "Nói mau."

"Ngươi Trương gia chọn, tất nhiên sẽ đứng về phía Trương gia, về vị Trương thị đã chết kia, đối với vị mẫu thân phù chính này sẽ không quá để ý. Mà lão phu nhân bởi vì thân phận của mình, cũng bởi vì con trai không đứng về phía mình cho nên trong lòng vẫn không có gì lo lắng, vẫn âm thầm ẩn nhẫn."

Yến Tam Hợp chuyển đề tài: "Nhưng trên đời này không có đạo lý mẫu thân chồng nhẫn nhịn con dâu, bà không cam lòng, huống chi bản thân bà cũng là từng là con dâu thành mẫu thân chồng, nên bà càng không muốn."

Bùi Tiếu: "Cho nên bà vu oan cho mợ ba ta?"

Yến Tam Hợp: "Không phải vu oan, mà nàng muốn tìm cơ hội để lập uy và thi ân."

Bùi Tiếu: "Lập uy thi ân là có ý gì?"

"Lão phu nhân hôn mê, bốn đứa con trai chắc chắn sẽ sốt ruột: hai đứa nhỏ là bản tính huyết mạch tương liên. Hai người lớn ngoại trừ bản tính ra, thì cũng sợ lão phu nhân có chuyện không hay, không thể không chịu tang ba năm, ảnh hưởng đến con đường làm quan, cho nên có vẻ càng sốt ruột."

Yến Tam Hợp dừng một chút: "Cảnh này rơi vào trong mắt hai đứa con dâu lớn, các nàng lúc đó mới hiểu được một chuyện: người chết không bằng người sống, phải kính trọng lão phu nhân, dù sao nam nhân của các nàng là đi ra từ trong bụng lão phu nhân, đây chính là uy."

"Còn ân là gì?" Người hỏi câu này, thế mà lại là Quý Lăng Xuyên.

Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Phu nhân ngươi không phải là nhận ân của bà sao?"

Trước mắt Quý Lăng Xuyên hiện lên tình cảnh những ngày đó.

Không sai.

Đích thê Thiệu thị nước mắt lưng tròng nói với hắn, muốn chăm sóc lão phu nhân.

Nhị đệ muội vừa thấy nàng làm thế thì cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn, hai người mỗi người người luân phiên một đêm, chăm sóc suốt một tháng.

Không sai.

Sau khi lão phu nhân khỏi bệnh, Thiệu thị sau khi tỉnh giấc, có cái gì ăn ngon, chơi vui đầu tiên hiếu kính lão phu nhân, cũng thường nói chuyện tốt của lão phu nhân với mình. Và vì có nàng dẫn đầu, nên mối quan hệ giữa mẫu thân chồng nàng dâu Quý gia rất vui vẻ hòa thuận.

Yến Tam Hợp trở tay cầm tay Ninh thị: "Tam phu nhân, ta nói có đúng không?"

Ninh thị hơi há miệng, một chữ cũng nói không nên lời.

Mới mười mấy tuổi xuân, vì sao Yến cô nương này cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu như thế.

Tại sao lúc đó mình lại ngu xuẩn như một con heo, sau chuyện đó còn tin lời ma quỷ của lão phu nhân.

"Còn gì muốn nói nữa không?"

"Có... Quá nhiều... Rất nhiều!" Ninh thị kích động đến mức nói năng lộn xộn, tuy rằng cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình của nàng rất lạnh, nhưng lại chẳng muốn bỏ ra, vẫn muốn bị nắm lấy như vậy.

"Chọn chuyện mà ngươi khó bỏ qua nhất mà nói..."

"Ta... Chuyện ta khó bỏ nhất là lúc ta đang sinh hạ đứa con gái đầu." Ninh thị khóc nói: "Con vừa mới được sinh ta, bà đỡ nói là một cô nương, sau đó ta nghe thấy một tiếng thở dài thật dài."

"Của lão phu nhân sao?"

"Đúng!"

"Lúc ấy cuống rốn còn chưa cắt, dưới người ta còn đang chảy máu, một tiếng than kia của bà khiến ta cảm thấy mình như có tội ác tày trời, ta làm thất vọng liệt tổ liệt tông Quý gia, làm thất vọng bà, làm thất vọng tất cả mọi người..." Ninh thị nghĩ mấy năm nay ngay cả nằm mơ cũng bị một tiếng thở dài này dọa tỉnh, không khỏi phát ra tiếng kêu chói tai bén nhọn.

"Ta cũng muốn sinh con trai mà, nhưng ta biết làm sao... biết làm sao được?"

Yến Tam Hợp nghe thấy mà da đầu tê dại: "Một tiếng than này, là nguyên nhân ngươi hận bà ấy sao?"

"Không phải, còn không phải!" Ninh thị khóc không thành tiếng nói: "Bà giao con ta cho bà đỡ, đi tới cầm tay ta, kêu ta chăm sóc sức khỏe cho tốt, nói về sau có rất nhiều cơ hội, còn nói, còn nói..."

"Nói cái gì?"

"Nói nàng sẽ không nhét người vào phòng, sẽ không để trượng phu nạp thiếp, đừng lo lắng, có nàng ở đây, không cần lo lắng gì cả."

Trong nháy mắt đó, Ninh thị quên mất tiếng than kia, chỉ cảm thấy người trước mắt này không phải mẫu thân chồng của nàng, mà là mẫu thân ruột của nàng.

Chỉ có mẫu thân ruột, mới có thể che chở nàng như thế.

"Ngươi cảm động rồi?"

"Không chỉ cảm động, ta còn cảm thấy ông trời đối xử với ta thật tốt, cho ta một mẫu thân chồng tốt như vậy, sau này ta chắc chắn phải hiếu thuận với bà gấp bội."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Hận thù Ninh thị không hề che giấu: "Bà ta không nhét người vào phòng ta, nhưng thường xuyên gọi con trai mình qua, chờ con gái ta được một trăm ngày thì con tiện tỳ kia đã có thai một tháng."

"Tiện tỳ ngươi nói là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân."

"Chứ gì nữa?" Hàm răng Ninh thị nghiên răng rắc: "Các ngươi biết tiện tỳ kia làm chuyện tốt kia với tên nam nhân đó ở đâu không? Ngay tại trong phòng bà ta, bọn họ ở bên trong làm chuyện nam nữ, bà ta ra lệnh nha hoàn chuyển một cái ghế thái sư, ngồi ở trong viện, giữ cửa cho họ."

Lời này vừa nói ra, ngay cả Yến Tam Hợp xưa nay bình tĩnh cũng biến sắc.

Bà ta tưởng ta như không biết, nàng vẫn coi ta là kẻ ngốc.

Ninh thị run rẩy cả ngươi, phát ra một tiếng rống chói tai: "Nhưng ta đâu có ngốc, ta có mắt, có tai, ta có đầu óc mà."

Trong phòng khách, lại là một sự yên lặng khó xử.

Yến Tam Hợp cảm giác bàn tay nắm trong tay, đang run rẩy không ngừng.

Tại sao?

Nữ ngư dân đơn thuần thiện lương, cuối cùng ngồi vào địa vị cao không người nào trói buộc được, sao lại biến thành một bộ mặt khác như thế.

"Sau đó, người kia nâng di nương lên?" Nàng hỏi.

Ninh thị: "Khối thịt trong bụng kia đã mọc ra rồi, sao có thể không nâng lên được?"

Yến Tam Hợp: "Là con trai sao?"

Ninh thị: "Đúng."

Yến Tam Hợp: "Lão phu nhân giao đứa nhỏ đó cho ngươi?"

Ninh thị nghiến răng răng rắc.

"Đúng, ta không đồng ý. Ta nói với bà, lão nương cho dù cả đời không sinh được con trai, cho dù bị Quý gia hưu thì cũng sẽ không nuôi con của tiện tỳ kia."

Yến Tam Hợp thở dài một hơi.

Câu chỉ tang mắng hòe này xem như là lời khai chiến với Quý lão phu nhân, không để lại cho mình một chút đường lui.

Ninh thị rút tay từ trong tay Yến Tam Hợp ra, dùng khăn lau nước mắt, sau đó sầu thảm cười.

Yến cô nương, cô có biết dao găm đâm từ đâu vào là sâu nhất không?

"Sau lưng."

"Người nào đâm là đau nhất không?"

"Người đáng tin cậy nhất."

"Ta tự thề với mình: Từ nay về sau, ai làm ta buồn, ta sẽ làm cho người đó buồn; ai làm ta khóc, ta sẽ làm cho người đó khóc; ai đâm ta một đao, ta sẽ trả lại cho họ mười đao." Ninh thị chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói từng chữ: "Đời này, dù là ai thì cũng đừng hòng ức hiếp ta, đừng hòng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.