Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 864: Đau tim



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 864: Đau tim

Cửa sổ chiếu hai bóng người.

Một người ngồi, một người đứng.

Lạ thật.

Đã trễ thế này, vì sao thư phòng của lão gia sao vẫn còn người?

Tạ Tiểu Hoa vừa định đẩy cửa bước vào, thì chẳng biết vì sao mà tay đã đặt lên nắm cửa rồi lại khựng lại.

Viện của đại gia đã khóa.

Nhị gia rất ít khi đến thư phòng của lão gia.

Tam gia cả ngày không ở nhà.

Vậy người ở trong thư phòng này là ai?

Đúng lúc này, trong thư phòng truyền đến tiếng nói chuyện.

Giọng nói rất thấp, nhưng trong đêm yên tĩnh này, Tạ Tiểu Hoa có thể nghe rõ từng chữ.

"Ngươi chạy tới thư phòng của ta, không nói gì mà đứng sững như thế làm gì?"

"..."

"Bên lão tam xảy ra chuyện gì sao?"

"..."

"Nếu không có chuyện gì thì trở về đi, phía bên lão tam không thể thiếu người."

"Lão gia, ta tới đây là... là muốn hỏi một câu."

"Nói gì?"

"Có phải ngài phái người giết Nghiêm Hỉ không?"

"Làm càn!"

Lão gia đột nhiên nổi giận, Tạ Tiểu Hoa sợ tới mức run lên, vội vàng rụt đầu lại.

Nương ta ơi, đêm hôm khuya khoắt nên thành thật lên giường ngủ, chạy lung tung thế này có khác gì tìm đường chết.

Ta vẫn nên chuồn đi thôi.

Tạ Tiểu Hoa hạ quyết tâm, cẩn thận xoay người, lặng lẽ thở ra một hơi.

Hơi thở này còn chưa thở hết, hắn đã nhướng mắt, người khựng lại, suýt thì hồn phi phách tán...

Trước mặt.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.

Bảy người.

Mười bốn đôi Mắt

Đang sững sờ nhìn hắn.

"Có ma!"

Tạ Tiểu Hoa sợ tới mức hét to, người mềm nhũn, ngất đi.

"Ai?"

Trong thư phòng truyền ra tiếng nói, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Cánh cổng bị kéo ra.

Dưới ánh trăng, một khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt lộ ra trước mắt mọi người... là Chu Thanh không rời một tấc khỏi Tạ tam gia.

Đầu tiên Chu Thanh ngẩn ra, trong mắt lập tức lộ ra sự kinh hoảng và sợ hãi trước nay chưa từng có.

Lại có tiếng bước chân đi tới.

Nhưng mà mới đi được một nửa, đã dừng lại.

Ánh mắt mọi người, lướt qua Chu Thanh, nhìn ra phía sau hắn, dưới ánh trăng xuất hiện một gương mặt nho nhã, bảo dưỡng vô cùng tốt, có hơi mỏi mệt... Đây là người Tạ Tam gia kính trọng nhất, Tạ Đạo Chi.

Tạ Đạo Chi nhìn thấy người ngoài cửa, đầu óc nổ tung, kêu lên: Lão Tam, sao con về rồi?

Tạ Tri Phi hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì, hắn nhìn Chu Thanh, lại dời đến trên người Tạ Đạo Chi, lại từ trên người Tạ Đạo Chi, dời về Chu Thanh.

Khi Yến Tam Hợp đoán nội gián là Chu Thanh hoặc Đinh Nhất, hắn đã chịu không nổi rồi.

Nhất là Chu Thanh.

Hắn tin y như tin chính bản thân.

Nếu như việc Chu Thanh phản bội, khiến cho Tạ Tri Phi bất ngờ, vậy thì sự xuất hiện của Tạ Đạo Chi...

Giống như trời long đất lở...

Toàn thân Tạ Tri Phi không ngừng đổ mồ hôi lạnh, tay bắt đầu run lên, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập thì chẳng nghe thấy gì nữa.

Mặt của hắn đầu tiên là tái nhợt, sau đó lại xanh tím.

Trên mặt là xanh tím, trên môi là xanh tím, đến đồng tử cũng biến thành màu xanh tím.

"Tạ Thừa Vũ, hắn làm sao vậy?"

"Tạ Ngũ Thập, có phải đau tim không?"

Sự lo lắng trên mặt Yến Tam Hợp và Bùi Minh Đình đều rơi vào mắt Tạ Tri Phi, nhưng hắn không thể nói chuyện gì.

Không chỉ không thể nói chuyện, cả người hắn đều cứng ngắc.

Tạ Tri Phi chợt nhiên ý thức được, thân thể hắn luôn khống chế rất tốt, sắp mất khống chế, sụp đổ, thậm chí sắp hủy diệt.

Trong nháy mắt, trước mắt hắn tối sầm, ngã nhào xuống.

"Tạ Thừa Vũ!"

"Tạ Ngũ Thập!"

"Gia!"

"Tam nhi!"

Dưới tình thế cấp bách, Yến Tam Hợp phản ứng rất nhanh: "Hoàng Kỳ, đi mời lão gia nhà ngươi, phải nhanh lên."

"Vâng!"

"Đinh Nhất, cõng Tam gia vào phòng hắn."

"Vâng!"

"Bất Ngôn, đưa Tạ tổng quản đi, gọi tỉnh."

"Vâng!"

Kẻ rời đi, người cõng, người kéo, chỉ qua một lát trước cửa thư phòng đã trống trải.

Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn Chu Thanh ngây ngốc bên cạnh, chợt mỉm cười.

Nụ cười này còn đau đớn hơn bị dao đâm.

Chu Thanh gập hai chân lại, quỳ thẳng xuống: "Yến cô nương, ta..."

"Ngươi làm vậy có xứng với hắn không?" Yến Tam Hợp đi tới trước mặt hắn, đáy mắt hiện ra sự bi thương khó nén.

"Hắn cả ngày Chu Thanh dài, Chu Thanh ngắn, Chu Thanh cái này, Chu Thanh cái kia, một ngày phải gọi ngươi mấy trăm lần, kết quả lại gọi ra một thứ vong ân bội nghĩa."

Chu Thanh cúi đầu xuống, không nói được một câu.

"Nương nó ngươi còn ấm ức cơ?"

Bùi Tiếu hận đến nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp đá hắn một cước: "Ngươi cái đồ chó ăn trong móc ngoài này, ta..."

"Minh Đình, dừng tay." Yến Tam Hợp kêu lên.

Chân Bùi Tiếu đã duỗi ra chợt thu lại, nếu như ánh mắt là dao thì trên người Chu Thanh đã bị hắn đâm mười bảy mười tám nhát rồi.

Nương nó, hại Tạ Ngũ Thập tái phát bệnh tim, có bị băm ra cũng không quá đáng.

Không đúng, không riêng gì họ Chu, còn có một người nữa.

Bùi Tiếu vừa nâng mắt lên, nhìn về phía Tạ Đạo Chi, ngữ khí lập tức trở nên chua chát.

"Ơ, Tạ bá, thật nhìn không ra, trên mặt ngài có bao nhiêu lớp da thế? Lớp nào là da người, lớp nào là da quỷ vậy?"

Máu toàn thân Tạ Đạo Chi lạnh đi, liếc xéo: "Yến cô nương, đây chỉ là hiểu lầm, ta..."

"Hiểu lầm cái gì?" Yến Tam Hợp cười gằn: "Hiểu lầm ngươi quát Chu Thanh, nói hắn càn rỡ? Hay là hiểu lầm Chu Thanh chất vấn ngươi, có phải ngươi phái người giết Nghiêm Hỉ hay không?"

Tạ Đạo Chi: "..."

"Biết vì sao nửa đêm hắn chạy tới chất vấn không?" Yến Tam Hợp chỉ vào Chu Thanh trên mặt đất, gằn từng chữ: "Đó là kế ta dùng, mục đích là tìm ra người phía sau hắn."

Trước cửa biệt viện, Lý Bất Ngôn làm ầm ĩ, là vì tạo áp lực.

Nàng nhốt mình vào thư phòng, chỉ để Tam gia và Tiểu Bùi gia vào, cũng là tạo áp lực.

Lý Bất Ngôn ồn ào nói cây hương kia sắp cháy hết, cũng đang tạo áp lực.

Tạ Tri Phi đuổi Đinh Nhất và Chu Thanh đi, là để cho bọn họ có cơ hội hành động một mình.

Đinh Nhất có Lý Bất Ngôn âm thầm đi theo.

Chu Thanh có Lục Đại đi theo.

Hoàng Kỳ là người liên lạc.

Đinh Nhất ra khỏi biệt viện, trở lại Tạ phủ, gặp lão tổ tông, Tạ Đạo Chi, còn thỉnh an Tạ Nhi Lập.

Làm xong những thứ này, hắn lập tức trở về.

Mà Chu Thanh...

Chu Thanh từ nha môn Ngũ thành đi ra, một mình uống hai bầu rượu bên quán rượu nhỏ bên đường.

Hai bầu rượu uống rất chậm, nhưng mà thời gian này đối với nàng, đối với Tạ Tri Phi mà nói, càng chậm hơn, chậm đến từng khoảnh khắc, chậm đến dày vò, đến tra tấn.

Lúc Chu Thanh trèo tường tiến vào Tạ gia, nàng và Tạ Tri Phi không nói gì.

Tạ gia?

Vậy chỉ có thể là Tạ Đạo Chi.

"Tạ Đạo Chi." Biểu cảm trên mặt Yến Tam Hợp đã không thể dùng sự lạnh lùng để hình dung nữa.

"Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ, trung hay gian, chúng ta cũng đến nói xem nào."

Trên mặt Tạ Đạo Chi tỏ vẻ chán nản.

Thật lâu sau, hắn dùng ngữ khí khẩn cầu, thấp giọng hỏi: "Yến cô nương, chúng ta có thể đến biệt viện nói chuyện không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.