Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 877: Giết người



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 877: Giết người

Đúng không...

Là từ mà Yến Tam Hợp thường dùng khi hỏi.

Bùi Tiếu sợ hãi nhìn Tạ Tri Phi.

Tình huống gì đây, Tạ Ngũ Thập là muốn thẩm vấn cha mình thay Yến Tam Hợp sao?

Tạ Đạo Chi nhìn khuôn mặt lạnh như băng của con trai, gật đầu: "Đúng!"

"Cái đầu tiên, ngươi nói mình là vì Thái tử, vì giang sơn xã tắc, được, Yến Tam Hợp và ta đều thừa nhận."

Trong mắt Tạ Tri Phi chứa một ngọn lửa.

"Nhưng ngươi một mình đưa tin tức tới chiến trường, xin hỏi đây cũng là vì giang sơn xã tắc sao?"

"Hỏi hay lắm!" Bùi Tiếu cứng rắn: "Lão tướng quân đấu với Thát Đát, nếu vì giang sơn xã tắc, căn bản không nên đưa tin cho hắn."

Lý Bất Ngôn ôm ngực cười gằn: "Không phải là sợ Vĩnh Hòa đế tha mạng cho lão tướng quân vì giang sơn của hắn, nên mới thầm bổ một đao sao?"

Hoàng Kỳ lầm bầm: "Nói trắng ra, là sợ lão tướng quân đánh thắng trận."

Đinh Nhất giật giật môi, nghĩ mình cuối cùng vẫn là người Tạ gia, không dám mở miệng, chỉ ưỡn ngực, yên lặng ủng hộ đám người Tiểu Bùi gia.

Khóe miệng Tạ Đạo Chi khẽ co giật mấy cái: "Lão Tam, ta phải bảo đảm chuyện này không có gì bất trắc."

"Nếu bảo đảm Thái tử không có gì bất trắc, nói là vì giang sơn xã tắc vì nước vì dân." Tạ Tri Phi cắn ra ba chữ: "Ngươi không xứng!"

"Lão Tam, con..." Tạ Đạo Chi trợn mắt như muốn nứt ra, không ngừng th ở dốc.

"Tiên đế là người trong cuộc còn biết hai nước giao chiến, không nên loạn lòng quân, thế nhưng ngươi lại dùng tính mạng của một trăm tám mươi người Trịnh gia để đâm vào quân tâm của lão lão tướng."

Tạ Đạo Chi nói đến chỗ kích động, hàm răng đều đang run rẩy.

"Trong một trăm tám mươi người kia, có con trai lão tướng quân yêu thương, có huynh đệ đồng bào của lão tướng quân, có cháu trai thiếu niên anh khí của hắn, cũng có hạ nhân trung bộc theo hắn mấy chục năm.

Một trăm tám mươi người, chẳng khác nào một trăm tám mươi thanh đao đâm vào tim lão tướng quân, mỗi một đao đều như lăng trì máu ông.

Ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, trong sách dạy ngươi lập tâm vì thiên địa, lập mệnh vì sinh dân, trong sách không dạy ngươi, âm mưu tính kế, oan uổng mạng người, chẳng lẽ sách của ngươi đều đọc vào trong bụng chó rồi?"

"Nghịch tử, ngươi là nghịch tử!"

Cả người Tạ Đạo Chi run rẩy, khuôn mặt vì phẫn nộ mà ngũ quan trở nên vặn vẹo.

Tất cả mọi người bị lời nói của Tam gia dọa đến choáng váng.

Nhất là Bùi Tiếu.

Lời này Yến Tam Hợp có thể nói, nhưng Tạ Ngũ Thập ngươi không thể nói, dù thế nào, hắn cũng là phụ thân ngươi, là trưởng bối của ngươi.

"Tạ đại nhân!"

Tạ Tri Phi đột nhiên rống to, hai hàng nước mắt chảy xuống.

"Ngươi không thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy lên một lão tướng quân giết địch trên sa trường, ngươi có biết hắn vì chuyện này mà một đêm bạc đầu không!"

"Tạ đại nhân?" Người Tạ Đạo Chi mềm nhũn, ngã ngồi trong ghế thái sư, trong cổ họng như có cái gì chặn lại, một chữ cũng không nói nên lời.

Yến Tam Hợp vừa ép hắn đến thế, hắn vẫn có thể bình tĩnh ứng đối, nhưng giờ phút này đối mặt với sự chất vấn của con ruột, hắn không hề có sức chống đỡ, liên tiếp bại lui.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăng Máu
2. Ta Là Mẹ Thần Đồng
3. Cậy Thế Bắt Nạt Anh
4. Quân Hoan Tỏa Kiều
=====================================

Đúng lúc này, Yến Tam Hợp ngẩng đầu khỏi ngực nam nhân, nghi ngờ nhìn Tạ Tri Phi.

Người này làm sao vậy?

Sao lại kích động như nàng thế?

Tạ Tri Phi cúi đầu, rưng rưng nhìn Yến Tam: "Cái chết của Trịnh lão tướng quân, để ta nói lại được không?"

Yến Tam Hợp không nói gì, đưa tay chọc ngực hắn.

Tim đau, giống như bị một bàn tay lớn dùng sức xé rách, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Nhưng cái chết của lão tướng quân, phải do hắn nói lại.

Mười năm, quá lâu, hắn ở Tạ gia sống như cá gặp nước, thế cho nên hắn đã cho rằng mình thật sự là Tạ tam gia.

Nhưng từ hôm nay trở đi, hắn không thể lại làm Tạ tam gia, cũng không thể trở về Tạ tam gia nữa.

Cho nên hắn muốn chính miệng nói lại nguyên nhân cái chết thực sự của lão tướng quân, để cho đau đớn trong lòng lan tràn đến tất cả cơ bắp, đến bốn kinh tám mạch, tốt nhất có thể khiến cho hắn đau đớn đến không muốn sống.

Chỉ khi đau đớn, mới có thể cắt đứt với quá khứ.

"Ta không sao?" Hắn bình tĩnh mở miệng.

"Được."

Yến Tam Hợp từ trong lòng hắn bước qua bên cạnh hắn, chủ động cầm tay hắn: "Ngươi cứ nói, nếu có sai, ta sẽ sửa lại."

Không thể sai được.

Tạ Tri Phi thầm trả lời, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Tạ Đạo Chi.

"Huyết án của Trịnh gia xảy ra vào ngày mười lăm tháng bảy Vĩnh Hòa thứ tám, sau khi vụ án xảy ra, biết biết mưu kế của ngươi thành công, tiên đế đã động thủ với Trịnh gia.

Nhưng muốn đảm bảo không có gì sơ sót, bèn phái người chạy đến bắc địa.

Từ kinh thành đến bắc địa ra roi thúc ngựa, ngày đêm không ngừng chỉ cần nửa tháng, đầu tháng tám, lão tướng quân liền biết được tin tức một trăm tám mươi người Trịnh gia bị diệt.

Khi lão tướng quân biết được tin tức này, hẳn là vạn tiễn xuyên tâm."

Tạ Tri Phi không nhanh không chậm thay đổi ngữ khí.

"Tạ đại nhân nếu như không cảm nhận được vạn tiễn xuyên tâm là thế nào thì có thể nhớ lại lần ta bị bệnh năm Vĩnh Hòa thứ tám, suýt nữa để cho ngươi người tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh kia.

Một đứa con trai còn làm cho ngươi đau không muốn sống, năm đứa con trai, cộng thêm tất cả người chí thân của lão tướng quân, ta nghĩ ông ấy còn đau gấp vạn lần người chỉ chết một đứa con trai."

Nếu ngôn ngữ là dao găm, như vậy một đao này đâm vào giữa ngực Tạ Đạo Chi.

Gương mặt hắn xám xịt.

"Lão tướng quân không ngốc, Trịnh gia bị diệt chỉ có một nguyên nhân, đó là chuyện hắn chứa chấp đứa con mồ côi của tiên Thái tử đã bị người ta phát hiện."

Hắn thậm chí có thể mơ hồ đoán được, là ai ra tay.

Không bao lâu, giám quân triều đình đến bắc địa, hoàng đế phái thái giám tâm phúc Nghiêm Như Hiền của hắn tới.

Nghiêm Như Hiền đột nhiên đến, có thể che đậy tất cả mọi người, nhưng lại không gạt được lão tướng quân.

Giờ phút này, hắn rõ ràng ý thức được, Hoàng đế là muốn mạng của hắn, cũng càng chắc chắn xác nhận Hoàng đế là người đã hạ thủ với Trịnh gia."

Nói tới đây, Tạ Tri Phi dừng lại một chút, ép nước mắt vào trong.

"Hắn không nói việc này với ai, còn luyện binh như thường ngày, ta không biết Diệp Đông và Đào gia ba huynh đệ có phát hiện sự kỳ lạ của hắn hay không, có lẽ là phát hiện, có lẽ cũng không phát hiện.

Họ đã chết và người chết không thể mở miệng nói chuyện, ta chỉ có thể tưởng tượng.

Nhưng Bộ Lục phát hiện.

Hắn phát hiện tinh thần lão tướng quân đã mất, hắn phát hiện tóc lão tướng quân đã bạc, hắn phát hiện ánh sáng trong mắt lão tướng quân đã nhạt đi, hắn nói ông đã trở thành một người già thực sự."

Tạ Tri Phi nhìn Tạ Đạo Chi, ánh mắt sắc bén hẳn lên.

"Tạ đại nhân, ngươi là đao phủ, ngươi tự tay gi ết chết một đại tướng quân đẫm máu chinh chiến chốn sa trường."

Tạ Đạo Chi vội lắc đầu: "Ta không giết hắn, ta không có..."

"Giết người, có đôi khi không cần dùng đao." Tạ Tri Phi lạnh lùng nói: "Lời đồn có thể giết người, đau đớn có thể giết người, tuyệt vọng cũng có thể giết người. Tạ đại nhân, ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng không?"

Tạ Đạo Chi nói không nên lời.

Một tiếng "Tạ đại nhân" kia đối với hắn mà nói, quá mức chói tai.

"Là căn nhà vốn ấm áp náo nhiệt không còn, những người thân máu mủ tình thâm kia đều đã chết."

Giọng nói Tạ Tri Phi, cũng trở nên tuyệt vọng.

"Là trời đất bao la, chỉ còn lại một mình ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.