Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 909: Ân sinh thành



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 909: Ân sinh thành

Cách một cánh cửa, cách giữa nhân gian và âm giới.

Không biết có phải vì giữa gián dính một chút máu của lão hòa thượng hay không, mà lần thứ hai Tạ Tri Phi bước vào Âm giới lại không cảm thấy lạnh.

Viện Hải Đường rất yên tĩnh, không có một chút gió lọt vào.

Hắn như một hồn phách trống rỗng, dừng ở trong viện, xuyên qua bức màn cửa sổ, hắn nhìn thấy Trịnh Hoài Tả lúc tám tuổi.

Tiểu Hoài Tả rón rén treo rèm lên, cả người nằm úp sấp bên giường, nhìn cô nương trên giường, ghét bỏ lắc đầu.

Cũng chỉ có lúc ngủ là nhu thuận nhất.

"Trịnh Hoài Hữu, dậy đi, còn không dậy thì phụ thân đi đó!"

Cô bé không có động tĩnh.

Hoài Tả vươn tay ra chọc gò má cô bé, chọc hai cái, vẫn không có động tĩnh, hắn nắm mũi của nàng.

Cô bé thở không được, mặt dần đỏ lên, chợt mở mắt ra, tiếp theo thì ho khan.

"Haiz, ta không phải cố ý muốn trêu muội, là tối qua muội dặn ra, kêu ta kêu muội dậy sớm một chút... Ngày nào cũng ngủ như heo ấy."

"Cha chưa đi chứ?" Hoài Hữu vừa ho, vừa nước mắt lưng tròng hỏi.

"Đi nhanh lên, ta ra ngoài chờ muội."

"Ca!" Hoài Tả xoay người: "Sao vậy?"

"Ta khát."

"Chỉ có ngươi lắm chuyện."

Hoài Tả miệng thì oán giận, nhưng lại ra ngoài xách nước vào.

Củi được đặt trên bếp lò, đến nửa đêm bếp mới tắt lửa, nước trong lò vẫn còn ấm.

Đổ vào một chén nước sạch, đút đến bên miệng muội muội lười nhà mình, muội muội lười biếng cầm tay hắn, uống hai ngụm thì ngừng ho, người cũng tỉnh táo lại.

Hoài Tả cầm theo bánh quy, lạch bạch chạy đi, ở trong sân đợi một hồi, lại không kiên nhẫn đứng lên.

"Trịnh Hoài Hữu, muội có thể nhanh lên không?"

"Ca, có thể hay không thể ca giúp muội chọn một cái đi."

A a a a...

Người làm ca ca tay trái ra quyền, tay phải ra quyền, chân trái đá, chân phải đá vào trong phòng, trong miệng lầm bầm không ngừng.

Tạ Tri Phi không cần nhìn môi Tiểu Hoài Tả, cũng biết hắn đang lẩm bẩm cái gì.

"Heo ngốc, heo lười, heo đại ngốc, heo đại lười, ngày mai ta lại đến gọi ngươi dậy thì sẽ biến thành heo đại ngốc, heo đại lười."

Lúc hắn tám tuổi còn chưa học được cách mắng chửi người, quay đi lật lại chỉ biết mấy câu này, làm như muội muội nhà mình biến thành heo, trong lòng hắn sẽ rất đắc ý.

Lúc này, Hoài Hữu ra khỏi sương phòng.

Là dáng vẻ trong trí nhớ của Tạ Tri Phi.

Nhỏ bé, gầy gò, trắng trẻo, trong mắt như có một vũng nước, nước kia chưa bao giờ rơi xuống với phụ mẫu, chỉ rơi với hắn, phiền chết đi được.

"Ca, đi thôi!"

"Đi mau!"

Hai người sóng vai đi một đoạn đường, Tiểu Hoài Tả thấy bên cạnh không có ai, giậm chân, không đi nữa, chờ muội muội đi tới bên cạnh hắn, thì mới đi tiếp.

Miệng lại bắt đầu lẩm bẩm.

"Đại tiểu thư, có thể đi nhanh lên một chút không, kiến còn đi nhanh hơn muội!"

"Vậy... Ta đi thi với kiến thử?"

"..."

Đại tiểu thư nhìn ca ca bị nghẹn lời thì rất đắc ý, nhướng mày, đột nhiên tăng tốc chạy.

"Chạy chậm thôi, coi chừng lại ho nữa."

Tiểu Hoài Tả đuổi theo, đã quên chuyện vừa rồi, hèn mọn hỏi: "Lát nữa cha hỏi muội muốn gì, muội nhớ phải nói gì chưa?"

"Nói ca ca muốn một bộ cờ song lục, lại sợ phụ thân không đồng ý, cho nên bảo ta mở miệng."

"Trịnh Hoài Hữu!"

"Có!"

"Lòng tốt của ta với muội đều cho chó ăn rồi." Tiểu Hoài Tả tức giận đến mức hai má phồng lên.

Tạ Tri Phi nhìn chính mình lúc tám tuổi, cười đến mặt cũng phồng lên.

Hắn nhìn thấy cờ song lục trên sách, những quân cờ kia đều khắc thành một con ngựa, cầm ở trong tay thật thú vị.

Nói với cha nhiều lần, nhưng cha không mua.

Bây giờ Tạ tam gia mới biết được, công dụng thực sự của Song Lục là dùng để đánh bạc, hèn gì cha không đồng ý.

Lúc này, cặp song sinh đã đi đến sân trước.

Tạ Tri Phi đi theo, đến bên cạnh Trịnh Hoán Đường, nhìn từ góc độ của hắn, có thể thấy tóc mai Trịnh Hoán Đường bạc.

Trịnh Hoán Đường thấy hai đứa con mình đi tới, cười híp mắt hỏi: "Nói đi, muốn phụ thân mang gì về?"

Trịnh Hoài Tả một lòng chỉ muốn song lục, những thứ khác căn bản không cần, đang nghĩ cách thì đã nghe Hoài Hữu cúi đầu nói: "Phụ thân, con muốn một bộ cờ song lục."

Niềm vui từ trên trời giáng xuống, mắt trái Trịnh Hoài chợt mở to.

Trịnh Hoán Đường bên cạnh lại nhíu mày.

Hai tay Hoài Hữu bắt lấy cánh tay Trịnh Hoán Đường, khẽ lắc lắc: "Cha, con muốn nghiên cứu một chút, song lục và cờ tướng, cờ vây có gì khác nhau."

Trịnh Hoán Đường nhìn con gái: "Được, cha mua cho con. Hoài Tả thì sao, con muốn gì?"

"Con, con..."

Niềm vui đến nhanh quá, tiểu Hoài Tả không kềm chế được, đến nói cũng nói không nên lời.

"Hôm qua ca ca nói, sau này huynh ấy sẽ chăm chỉ luyện công, chăm chỉ đọc sách, không chơi những thứ kia nữa."

Hoài Hữu: "Phụ thân, người giúp ca ca mua mấy quyển sách về đi."

"Đúng, đúng, đúng!" Tiểu Hoài Tả gật đầu liên tục: "Con chỉ muốn sách."

Trịnh Hoán Đường không vạch trần chiêu trò của hai huynh muội, thản nhiên nhìn con trai: "Con ta tiến bộ rồi."

Hoài Tả tiến bộ rồi, hôm qua học thuộc lòng một hơi là thuộc.

Triệu thị dần đến bên cạnh ba người, tay đặt trên vai con trai, khẽ ôm con trai vào trong lòng nàng.

Tiểu Hoài Tả ngẩng đầu, nhìn nương cười ngây ngô.

Sự yêu thương trong mắt Triệu thị không che giấu được, hơi cúi người dán mặt lên đầu con trai.

Hoài Hữu nhìn qua, lại cúi đầu.

Còn phải tiến bộ hơn nữa.

Trịnh Hoán Đường nghiêm mặt: "Đi ăn mì trường thọ với muội muội đi, sau giờ ngọ phụ thân sẽ về."

"Ồ, ăn mì trường thọ đi!"

Tiểu Hoài tránh khỏi vòng tay Triệu thị, gật đầu với Hoài Hữu: "Muội muội, đi!"

Hoài Hữu ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Hoán Đường, lại nhìn về phía Triệu thị.

"Con gái ta ơn phụ mẫu sinh thành dưỡng dục."

Triệu thị hờ hững "Ừ" một tiếng.

Trịnh Hoán Đường nhìn thê tử, đưa tay xoa đầu con gái: "Con ngoan, đi đi."

"Phụ thân cưỡi ngựa chậm một chút, đừng để bị lạnh."

"Được!" Trịnh Hoán Đường mỉm cười: "Đi đi, đợi mì nát rồi thì ăn không ngon đâu."

Hai huynh muội rời đi.

Tạ Tri Phi nhìn bóng lưng nho nhỏ của hai người, không đi theo, mà đưa mắt qua nhìn nương.

Vừa rồi lúc cha mỉm cười, khóe miệng nương chùng xuống.

Cái chùng xuống này khiến lòng Tạ Tri Phi hít thở không thông.

"Khánh Vân, sau này ở trước mặt đứa nhỏ, đừng tỏ ra rõ ràng như vậy, đứa nhỏ lớn rồi, có mắt."

"Ta là muốn cho nó nhìn đó."

"Nàng..."

Sắc mặt Trịnh Hoán Đường thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn cười nói: "Hôm nay là ngày tốt, nàng đừng giận ta, không đáng."

Nam nhân chịu thua, sắc mặt Triệu Khánh Vân hòa hoãn hơn vài phần: "Đi sớm về sớm, giúp ta thăm đứa bé kia một chút."

"Yên tâm, ta sẽ làm thế."

Trong nháy mắt Trịnh Hoán Đường xoay người, trên mặt toàn vẻ mệt mỏi.

Phía sau hắn, khóe miệng Triệu Khánh Vân cụp xuống, cả gương mặt trở nên âm u, còn cả sự không cam lòng.

Tạ Tri Phi nhìn mà sững sờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.