Bốn người bỏ tất cả những việc vừa xảy ra ngoài tai, không gì có thể sánh bằng phút giây họ đoàn tụ cả.
Sau khi bà Nhàn ngồi vào bàn ăn liền nhìn An Vĩ chằm chằm, nhìn đến nỗi An Vĩ nỗi hết da gà, cô vội hỏi,“Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì?
“Mẹ...!mẹ chỉ muốn nhìn con thôi, Vĩ nhi! Con có khỏe hay không? Có thấy chỗ nào không khỏe không? Hửm”,Bà Nhàn hỏi An Vĩ một lèo các câu hỏi.
Nghe mẹ hỏi An Vĩ mỉm cười, vẩy vẩy tay,“Con không sao, con thì có thể có chuyện gì.
Bà Nhàn bán tín bán nghi nhìn nhìn An Vĩ, sau đó vẫn tiếp tục nói nhưng giọng dịu dàng hơn,“Mẹ và ba con đã bàn bạc qua, chuyện về con và....Diêm Quân đại nhân....!nếu con đã chấp nhận thì ta và ba con cũng không có ý kiến, bọn ta già rồi chỉ cần từ đây đến hết đời được an ổn bên con...!cháu mà thôi, còn nữa, con cũng vừa trở về không vội đi học lại đâu, hãy...!hãy cùng chồng con đi du lịch đi...!ý mẹ là Diêm Quân đại nhân đó...!mẹ.....”, Bà Nhàn ấp úng, bà không biết bà làm như vậy có đúng hay không nữa.
An Vĩ gật gật đầu im lặng nghe lời mẹ nói, cô không phản bác cũng không chống đối mà cô chỉ buồn cười, không ngờ mẹ cùng ba cô đáng yêu như thế.
Cô cho rằng mẹ chỉ nói nhiêu đó rồi thôi, nào ngờ bà im lặng một lúc lại chần chờ một hồi lâu, sau đó nói,“Mẹ hơi tò mò về chồng con...!ý mẹ là Diêm Quân đại nhân, mẹ có thể gặp hắn được không?
Khụ khụ khụ, An Vĩ bị câu nói này làm cho sặc cơm, cô vội sửa sang lại rồi nói,“Mẹ, không phải hắn mà là nàng, nàng là vợ con là con dâu của mẹ.
“Hả?”, Bà Nhàn bất ngờ vô cùng, bà sợ mình nghe lầm, bà quay sang nhìn ông Triệu cùng Trần Thiên An, thấy hai người họ vẻ mặt cũng như mình liền nhìn vòng lại An Vĩ.
An Vĩ nhìn thấy vậy liền cười nói,“Vài ngày nữa nàng sẽ lên đây ở, nga còn nữa, hai người sắp có cháu bế rồi.
“Có ý gì?”, Ông Triệu ngạc nhiên hỏi.
“Diêm Cơ nàng ấy đang mang thai”,An Vĩ nói chuyện này nhẹ nhàng như đang nói, bầu trời hôm nay đẹp quá.
Nhẹ nhàng với An Vĩ nhưng với ba người còn lại như tiếng sét giữa trời quang, ông bà Triệu muốn hỏi hai đứa con gái làm sao có con, nhưng lại nghĩ đến vợ con mình có phải người bình thường đâu, cho nên việc này cứ thế trôi đi.
“ Ăn no rồi chưa?”,Ba Triệu nhìn An Vĩ hỏi.
“Ân”,An Vĩ vỗ vỗ bụng gật đầu.
“Ừm, no rồi thì trở về phòng nghỉ ngơi đi”,Ba Triệu vuốt đầu An Vĩ, nói,“ Tiểu Vĩ của ba thật khổ”,Ba ba cười hiền lành nói, trong nụ cười còn mang theo một chút chua xót, Tuổi còn nhỏ, đã gặp phải loại sự tình tà môn thế này.
Ông bắt đầu cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã rời khỏi thôn nhỏ kia, đi vào thành phố lớn và học đọc đại, mới không bị ảnh hưởng bởi sự mê tín độc hại.
Nhưng, vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh vui đùa, chính đứa con gái bảo bối của mình vẫn không tránh được tập tục "Minh hôn" này.
“Ba, người đừng nói như vậy, dù sao con cũng không phải là người, điều này cả hai người điều biết mà”,An Vĩ liếc nhìn hai người, bỏ lại câu nói liền đi lên phòng.
Ở lại hai người nhìn nhau rồi thở dài, không ai nói lời nào dìu dắt nhau cũng đi về phòng, bỏ lại Trần Thiên An vẫn còn ngồi ăn, chỉ có cô là vô lo vô tư mà ăn cơm.
Trở về phòng, nhìn thấy tất cả đồ vật điều được đổi mới hoàn toàn, An Vĩ lúc này mới bỏ qua cái cảm giác kinh tởm lúc nãy.
Cô ngồi lên giường nhìn TV phát lại cả ngàn vạn lần một bộ phim truyền hình, cô buồn tẻ nằm ở trên giường, thư giãn dưới làn gió mát thổi ra từ máy lạnh.
Bầu trời tối dần, ba mẹ đi tham dự một buổi họp mặt gia đình, vì thế đã ra khỏi cửa.
Cô chuyển sang kênh điện ảnh ở trên TV bằng chiếc điều khiển từ xa, trên đó đang chiếu một bộ phim kinh dị.
Từ ánh sáng màu xanh lá đến bối cảnh có màu sắc rất âm trầm, đột nhiên nhảy ra một con ác quỷ miệng đầy răng nanh, trên người đầy lông lá.
Chỉ thấy nữ diễn viên trong đó hoảng sợ lớn tiếng thét lên chói tai, sau đó chạy trốn như bay.
Nhưng đổi lại là An Vĩ trái ngược với nữ diễn viên trong phim, cô không những không sợ mà lại cười như điên, cô cười vì sự tưởng tượng của bọn đạo diễn quá ảo, ma lại biết đi biết chạy mới sợ chứ.
Cô sống ở âm phủ 300 năm rồi, ác quỷ ma quái nào cũng đã gặp qua, nào có con ma nào xấu như vậy chứ, quả là lừa người.
“Hừ.
Một tiếng hừ lạnh từ phía sau cô truyền tới, một cơn gió ấm thổi bay cái lạnh của điều hòa, bắt đầu vuốt ve từ cổ cho đến lưng cô, một đôi tay mềm mại từ phía sau ôm lấy cô, mái tóc dài mềm mại cọ lên cổ cô, một giọng nói ngọt ngào như kẹo mứt truyền vào tai,“Xem mấy cái tào lao đó không bằng xem ta đi.
An Vĩ xem chút sặc nước miếng, cô không sợ ma chứ không có nghĩa xuất hiện bất thình lình thế này cô sẽ không giật mình, nhưng cảm nhận được độ ấm của người phía sau cô không nỡ mở miệng trách mắng
“Không phải nói mấy ngày mới tới sao? Giờ thì mấy ngày đâu? Chị trốn việc à?”,An Vĩ xoay người ôm lấy Diêm Cơ, tay theo thói quen vuốt ve bụng nhỏ của nàng.
“Ân! Chị nói là mấy ngày chứ đâu nói là mấy ngày của âm phủ hay dương gian! Còn nữa, em là phu quân của chị là vương hậu của chị, người ta nói lấy rồng theo rồng lấy phượng theo phượng, cho nên em ở đâu chị ở đó”,Diêm Cơ mỉm cười gian manh.
“Tiểu yêu tinh”,An Vĩ cười nhéo mũi nàng một cái, tay cô bắt đầu không an phận vuốt ve dưới lớp quần áo của nàng, Diêm Cơ sợ hãi không dám tiếp tục động đậy, nhưng đôi tay ta theo bản năng giữ lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy của cô, nắm chặt, nói một cách cứng rắn.
"Chị......!Chị đang mang thai, không thể làm loại chuyện này."
"Ha ha."
An Vĩ không thèm để ý tới lời nàng nói, một tay đẩy nàng ngã ở ra giường, tóc dài màu đen trút xuống, những ngón tay thon dài mảnh khảnh tái nhợt không có chút máu bắt đầu cởi ngoài bào của nàng.
"Không có việc gì, tiểu gia hỏa không yếu như vậy, em nghĩ nó nhất định cũng rất hy vọng, mẫu vương mẫu hậu mình sẽ làm chuyện này."
Chỉ có quỷ mới hy vọng! Diêm Cơ thét lên những lời này ở trong lòng, sau một lúc lâu mới có phản ứng lại, những lời này dường như không có gì là không thích hợp.
Tiểu gia hỏa trong bụng nàng, thật sự đúng là quỷ.
Sức mạnh đè nặng trên người, khiến nàng hoàn toàn không thể nào tránh thoát, đành phải nhận mệnh nằm ở trên giường, từ bỏ giãy giụa, dù sao nàng cũng không muốn khán cự.
An Vĩ ngựa quen đường cũ mà tiến quân thần tốc, chưa đầy ba giây trên người cả hai đã không còn một mảnh vải, An Vĩ cuối người hôn lên đôi môi đỏ mọng của người dưới thân, sau đó lại lướt xuống cổ, môi cô đi đến đâu điều có một dấu ô mai để lại trên làn da bạch ngọc.
Một đường hôn xuống bụng, tay đẩy ra hai chân nàng, sau đó vùi đầu vào hoa huy*t giữa hai chân.
“Ưm...A...a”,Diêm Cơ rên lên từng tiếng mơ hồ, chưa bao giờ nàng khán cự được sự yêu thương và khiêu khích của nữ nhân này.
An Vĩ nếm được mật ngọt liền giống như quên mất lối về, cô hung hăng càn quét mật ngọt bên trong, cái lưỡi như con cá trạch trơn trợt, hết vào rồi ra bên trong tiểu huyệt ấm nóng.
Diêm Cơ bị khoái cảm đến vô cùng dồn dập, nàng thở hỗn hển nắm lấy ga giường, từng tiếng rên nỉ non phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn, bên trong hoa huy*t càng xiết càng chặt, lưỡi của An Vĩ cũng ra vào càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên thân thể Diêm Cơ run lên một cái, dưới hạ thể một dòng nước bắn ra ướt cả ga giường.
An Vĩ chòm người lên mở miệng ngậm lấy một bên ngực Diêm Cơ mút vào, giống như niếm được mùi vị gì đó cô lại mút nhẹ một lần nữa, một thứ gì đó thơm thơm ngọt ngọt tràn vào trong miệng, cô giống như đứa trẻ khám phá được điều mới lạ càng mút càng hăng say, cô thì lo mút còn Diêm Cơ lại bị trêu chọc cho phát hờn.
“Vĩ nhi...ân”, Một tiếng gọi nũng nịu vang lên, khiến cho An Vĩ toàn thân mềm nhũn.
“Hắc hắc, cái này là sữa sao?”,An Vĩ chỉ tay vào ngực Diêm Cơ, giống như đứa trẻ vô tư hồn nhiên hỏi nàng.
“Ân, thai phụ nào cũng sẽ có, huống hồ ta mang thai lâu như vậy rồi”,Diêm Cơ xấu hổ trả lời.
“Uống rất ngon”,An Vĩ cảm thán một câu, lại thấy hai hàng chân mày của Diêm Cơ đã chau thành chữ xuyên liền trở về với công việc chính.
Cô hôn lên môi nàng, tay bắt đầu dò xét đi vào.
“Ân...A”, Ngón tay vừa đi vào Diêm Cơ liền rên lên một tiếng, An Vĩ cũng không chần chờ cô bắt đầu ra vào điều nhịp, sau đó cô lại cho thêm một ngón tay vào.
“A...Vĩ nhi...!căng quá ta chịu..
không nổi”,Hai ngón tay đi vào Diêm Cơ thật sự chịu không nổi, nàng oằn người lại tiếp nhận hai ngón tay của An Vĩ.
An Vĩ rất nhẫn nại không động, cô rướn người lên hôn nàng, sau khi tiểu huyệt ra thêm một chút nước bôi trơn cô lại động.
”A..A..A, Vĩ nhi chậm một chút, nhanh quá chị chịu không nổi...á...!chị đang mang thai a...”,Diêm Cơ hét chói tai, nhưng An Vĩ như kẻ điếc không sợ súng, hai ngón tay vẫn ra vào điều đặng, sau đó thân thể Diêm Cơ run lên mật dịch nóng hổi bắn ướt tay cô.
“Đồ đáng ghét, chị đang mang thai con của em đó”,Sau cơn kích tình An Vĩ ôm lấy Diêm Cơ cùng nhau ngủ, Diêm Cơ không khỏi oán trách An Vĩ một câu.
“Ai kêu chị câu người như vậy, nếu chị bớt đẹp một chút thì tốt rồi, em sẽ không muốn chị nhiều như thế”,An Vĩ lưu manh thổi khí bên tai nàng, khiến cho đôi tai trắng nõn hiện lên màu hường phấn.
“Em đó, thật là đáng ghét”,Diêm Cơ nhéo mũi An Vĩ yêu thương nói.
Tim An Vĩ đập mạnh thình thịch thình thịch, còn chưa kịp làm ra hành động gì, đôi tai cô đã nghe được tiếng mở cửa nhà và đóng lại,“Ba mẹ đã trở lại!”
Nghe cô nói Diêm Cơ cả kinh ngồi bật dậy từ trên giường, hoảng loạn nhặt quần áo từ dưới sàn lên.
An Vĩ nhìn thấy nàng hoang mang rối loạn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngón tay không nhịn được trượt xuống dưới vòng eo nàng, dùng chút lực kéo chiếc áo lông nàng đang mặc một nửa, che đậy thân thể nàng.
Nàng quay đầu tức giận trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
"Ba mẹ về rồi đó! Sắc quỷ em mau nghĩ cách a"
An Vĩ sửng sốt trong giây lát, sau đó đột nhiên bật cười.
Diêm Cơ bị dọa sợ nên lập tức lao về phía cô, hai tay bưng kín miệng cô!
"Đừng cười!" Muốn chết, vạn nhất bị ba mẹ nghe được thì làm sao bây giờ?
An Vĩ lập tức nắm lấy đôi tay của nàng, ngón tay lại chà xát trong lòng bàn tay và mu bàn tay của nàng.
"Cơ Nhi, sao chị lại có bộ dáng hoảng loạn như vậy? Em đã cưới hỏi chị đàng hoàng, chị hoảng cái gì?"
Cưới hỏi đàng hoàng cái đầu em! Là ta lấy em chứ em cưới ta hồi nào.
Nàng vừa thẹn vừa giận, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa dần dần tới gần cửa phòng, hô hấp của nàng gần như dừng lại.
"Em mau nghĩ cách a, nghĩ mau!"
Nàng liều mạng đẩy thân mình ra khỏi lồng ngực rắn chắc của An Vĩ, tay cô đang giữ chặt nàng đột nhiên dùng một chút lực, nàng lập tức lại nhào vào trong lòng ngực cô.
Một nụ hôn ướt át dừng ở trên trán nàng.
"Nương tử của ta, chuyện của chúng ta cha mẹ đã chấp thuận rồi, hiện giờ hai người chỉ đợi tách trà từ con dâu thôi.",Nói xong cô đứng dậy, một luồng sương đen nhanh chóng bao phủ quanh thân thể hoàn mỹ của cô, chỉ trong nháy mắt, một bộ trường bào màu đen lỏng lẻo đã vắt ở trên người cô.
Cùng lúc đó, cửa phòng cũng bị gõ vang.
"Tiểu Vĩ, mẹ tiến vào được chứ?" Là tiếng của mẹ.
Không đợi An Vĩ đáp lại, mẹ đã đẩy cửa bước vào, Diêm Cơ có chút chột dạ kéo chăn đắp qua đầu trốn đi.
Khi mẹ bước vào lại không để ý trên giường chỉ nhìn thấy quần áo hỗn độn trên sàn, lập tức mắng.
"Sao con lại vứt quần áo trên sàn nhà như thế, ngày mai mặc vào sẽ bị nhăn dúm dó, rất khó coi."
Trong chăn Diêm Cơ nghe được câu đó trong đầu hiện lên từng màn lúc nãy, mặt nàng đột nhiên trở nên đỏ bừng.
A a a! Sắc quỷ! An Vĩ em đáng ghét lắm.
An Vĩ đứng im lặng không nói một lời, mẹ Triệu thấy lạ ngẩng đầu nhìn cô, cô cười tủm tỉm nhướn mày im lặng chỉ vào cục u ở trên giường, mẹ Triệu nhìn theo lúc này bà mới phát hiện trên giường còn có một người.
Bà lại nhìn xuống chút nữa, thấy giống như phần bụng hơi nhô lên, bà biết người này là ai rồi, bà im lặng ra dấu cho An Vĩ rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng, ra khỏi phòng An Vĩ bà vẫn còn cười, bà vui vẻ đến nỗi lúc ngủ bà cũng cười.
Thấy mẹ đã ra ngoài An Vĩ lại leo lên giường, kéo ra cái chăn đã bắt gặp khuôn mặt phụng phịu của Diêm Cơ, cô bật cười rồi ôm nàng đi ngủ.
Sáng sớm, cô bị tiếng chuông di động bên tai đánh thức, cô mở mắt nhìn qua thấy Diêm Cơ còn ngủ liền nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy điện thoại.
"Xin chào?" Ai a, ai gọi ta vào sáng sớm như vậy......!
"Tiểu Vĩ! Heo lười! Tỉnh dậy đi! Không phải cậu đã quên hôm nay chúng ta có hẹn, đúng không?"
Ngay lập tức cô bị tiếng rống to này đánh thức, tiếng thét tức giận truyền đến từ điện thoại là của An Bình.
"Này? Này? Tiểu Vĩ heo lười? Không phải cậu lại ngủ tiếp, đúng không?"
"Không, không." Cô vội vàng trả lời, tránh để An Bình cho rằng, cô lại ngủ tiếp.
"Không là tốt nhất, mau chuẩn bị một chút rồi sẵn sàng đi, không phải hôm nay cậu đã rủ tớ đi mua sắm hay sao?"
Hẹn? Ò phải ha, người giấy kia có nói hôm nay cô có hẹn với An Bình nhưng cô quên mất, may mắn là hôm nay An Bình đã gọi điện thoại cho cô, nếu không cô đảm bảo sẽ quên buổi hẹn hôm nay.
An Bình, họ An tên Bình.
Chúng ta là bạn thân từ thời còn học trung học, vẫn luôn học cùng lớp với nhau, hơn nữa không biết có phải duyên phận hay không, chúng ta luôn ngồi cùng bàn với nhau, dần dần, chúng ta trở thành bạn thân không giấu nhau bất cứ điều gì.
Mặc dù chúng ta phải chia tay khi vào đại học, nhưng tình cảm giữa hai chúng ta vẫn không hề suy yếu, những lúc rảnh rỗi đều lên kế hoạch hẹn hò.
Cô xoay người nhìn Diêm Cơ một cái, thấy nàng còn ngủ rất ngon liền nhẹ nhàng rời giường, nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, vì thế thoải mái trang điểm bản thân mình rồi gọi Cơ nhi sau.
Khi cô rửa mặt, nhìn vào trong gương trên bồn rửa mặt, thấy chiếc vòng trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của mình đỏ như màu máu, tay kia không nhịn được bắt đầu chạm vào nó cô bất giác mỉm cười.
"Cơ nhi dậy đi, em đưa chị đi ra ngoài chơi”,An Vĩ đã thay đồ xong giờ đến lượt cô đánh thức bà xã rồi.
"Ưm...",Diêm Cơ bị quấy thức nhẹ nhăn mày một cái, sau đó mới mở mắt ra, thấy nàng như con mèo nhỏ vừa tỉnh giấc An Vĩ yêu thương hôn lên môi nàng.
“Thức dậy ra chào mẹ rồi em đưa chị đi chơi",An Vĩ bế bổng nàng lên sau đó tolet thẳng tiến.
"Chào buổi sáng, Tiểu Vĩ, mẹ vừa nấu cơm sáng xong, mau ăn khi còn nóng."An Vĩ vừa xuống lầu, mẹ đã léo nhéo gọi cô ăn cơm.
An Vĩ mỉm cười đi tới, nắm tay mẹ dắt ra cho bà ngồi lên ghế sau đó ra dấu cho bà im lặng, sau đó cô đi lên lầu nắm tay Diêm Cơ đi đến trước mặt bà.
Mẹ Triệu vừa thấy Diêm Cơ đầu tiên là hoảng hốt sau đó là kinh ngạc, bà nhìn con gái và con dâu trước mặt đột nhiên bật cười, như thế nào bà thấy hai đứa vô cùng xứng đôi đâu.
Haiza, có bao nhiêu người mới có phúc phần như bà đây, có con dâu là Diêm Quân đại nhân đó, nghĩ tới đây bà liền nhìn xuống bụng Diêm Cơ, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Mẹ cô không ngừng nói luyến thắng.
Diêm Cơ liên tục gật đầu, ngăn chặn trái tim đang nhảy lung tung trong lồng ngực, không ngờ sự việc lại khủng bố như cô tưởng, nhưng như thế cũng khiến sau lưng nàng toát ra một tầng mồ hôi.
Cả hai dùng xong bữa sáng với mẹ, An Vĩ liền dẫn Diêm Cơ đi tới điểm hẹn, từ rất xa đã nhìn thấy An Bình vẫy tay về phía cô.
"Cậu rốt cuộc cũng tới, hôm nay nếu như tớ không gọi cậu rời giường, có phải cậu sẽ quên cuộc hẹn của chúng ta hay không?"
An Bình đập tay vào vai cô, làm bộ tức giận khi chất vấn cô.
Nếu cô phải nói, cô ấy rõ ràng là mẫu hình đàn chị, chân dài và bộ ngực cỡ c.
Nhưng cho dù như thế, có đôi khi cô ấy lại giống như chú chim nhỏ nép vào người, thật sự không thể chịu nổi.
"Được rồi, được rồi, là tớ sai."Cô buồn cười vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, sau đó kéo Diêm Cơ đến trước mặt cô ấy giới thiệu,"Đây là vợ tớ.
"Cái gì?",An Bình móc móc lỗ tai, sợ là mình nghe lầm cô ấy hỏi lại,"Cậu vừa nói cái gì?
An Vĩ buồn cười chỉ tay vào Diêm Cơ bên cạnh mình lập lại,"Đây là vợ của tớ.
"What the fuck, cậu đùa tớ sao? Cậu cưới khi nào? Sao không mời tớ hả?",An Bình tức giận dậm chân, còn nói là huynh đệ chí cốt, thế mà cưới vợ lại không mời.
"Chuyện kể thì rất dài, được rồi không phải hôm nay chúng ta hẹn hò sao, vậy đi thôi",An Vĩ mỉm cười câu cổ An Bình, còn tay thì nắm tay Diêm Cơ kéo đi.
Diêm Cơ từ nãy đến giờ chỉ cười không nói, cô nhìn nhìn đường phố xung quanh có chút sợ sệt.
"Ê! Ê! Có gia thất rồi thì bớt đụng chạm đê",An Bình làm bộ dáng chính nhân quân tử đẩy đẩy An Vĩ, Sau đó mỉm cười hỏi Diêm Cơ,"Mỹ nữ, chị tên gì vậy.
"Nàng ấy tên Diêm Cơ, nè nè Tiểu trùng tử, tớ nói cho cậu biết, vợ bạn chớ đụng cậu yên phận cho tớ, cậu hó hé tớ chặt tay cậu đó",An Vĩ cảnh cáo nhìn An Bình.
"Xí, cậu nghĩ gì vậy hả, tớ chỉ là giao lưu thôi mà, làm gì căng thẳng vậy...!
"Được rồi đừng cãi nhau, hai người xem bây giờ chúng ta đi đâu đây?",Diêm Cơ vội bước ra giải hòa, sau đó liền thấy hai người kia hứ nhau một tiếng kéo cổ cô cùng đi “Hẹn hò”????
Đầu tiên là đi xem phim.
Trên đường đi, chúng ta đã đi qua quán cà phê trước đó chúng ta từng làm việc bán thời gian.
Do cái chết ly kỳ của một vị phục vụ, quán cà phê cũng bị ảnh hưởng một chút.
Hiện tại đang đóng cửa ngừng kinh doanh, mà người chết cũng là bạn của bọn cô, tên gọi Tiểu Hoàng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động của An Bình vang lên, cô ấy lấy di động từ trong túi ra, tiếp nhận cuộc gọi.
"Uy? A, gia gia."
"Cái gì......!hiện tại cháu đang đi chơi bên ngoài, đi cùng với bạn......!không tiện tới đó."
"Vâng......!được rồi, để cháu hỏi bọn họ một chút."
An Vĩ kinh ngạc nhìn An Bình, cô ấy xấu hổ nhìn bọn cô cười: "Xin lỗi Tiểu Vĩ, xin lỗi tiểu Cơ, gia gia bảo tớ tới cửa hàng của ông một lúc, có việc gấp, nhưng là tớ ngại để lại bọn cậu một mình, cho nên......"
An Vĩ sửng sốt.
Nếu cô nhớ không nhầm, gia gia của An Bình có mở một cửa hàng, hình như là......!cửa hàng đồ liệm (quần áo liệm cho người chết)?
"Nếu các cậu không muốn đi cùng, cũng không sao.
Nhưng hôm nay đành xin lỗi các cậu, tớ phải đi trước."
Cô nghe xong nhìn Diêm Cơ hỏi ý kiến,Diêm Cơ trong lòng mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng vẫn gật đầu, đồng ý cùng đi, sau khi mọi thứ xong xuôi có thể tiếp tục đi chơi nơi khác.
Khi bọn cô tới trước cửa của cửa hàng u ám kia, lập tức nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang nghiêng người ngồi ở trên ghế nằm, híp mắt lại, cầm quạt lá cọ và phe phẩy trong tay.
"Gia gia, chúng cháu đã tới."
An Bình thét lên một tiếng với gia gia mình, ông lão lúc này mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua cô cùng Diêm Cơ.
Khoảng khắc khi ánh mắt ông dừng lại ở trên chỗ cổ tay của cô, thân thể gầy còm đột nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng run rẩy.
Bộ đồ trắng đơn bạc đong đưa ở trên người ông, bởi vì bị sốc và khiếp sợ khiến khuôn mặt ông trở nên dữ tợn hơn..