Quỷ Dữ Vi Thê

Chương 26: 26: Là Người Hay Là Quỷ




Khoảng sân đổ nát được bao quanh bởi một bức tường, và có những vết nứt rõ ràng trên bức tường bị vỡ, từ chỗ bị vỡ lan rộng ra giống như một mạng nhện khổng lồ, hướng tới bốn phía, và có một cánh cửa gỗ khép hờ.

Phía trên cửa gỗ có một tấm bảng hiệu
Trên bảng hiệu đề chữ "Lê Gia".

Tôi và Diêm Cơ đứng cạnh hàng rào, được làm bằng lưới sắt kim loại che chắn xung quanh ngôi nhà.

Vì vậy nó đã chắn tầm nhìn của chúng tôi, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Đình viện cũ nát tràn ngập hơi thở cổ xưa chỉ có thể nhìn thấy mờ ảo trong đêm tối, những viên ngói của mái nhà đã thành màu xám tro dưới màn đêm u tối.

Trên lưới sắt treo một tấm gỗ, bên trên viết: Cấm ra vào.

"Chúng ta vào trong hay chỉ đến đây thôi?"
Nàng ngoảnh đầu nhìn tôi hỏi, mặc dù trời đã khuya, tôi vẫn mơ hồ thấy một số khách du lịch cô đơn không nhịn nổi mà ra khỏi khách sạn từ rạng sáng.

Địa chỉ Lê gia nằm ở một góc, để phòng ngừa xảy ra sự cố, nàng hạ thấp giọng khi nói.

Cảnh tượng trước mặt làm nàng không biết nên làm gì cho phải.

Không lẽ vừa đến đây đã quay lại?
Vĩ nhi nói đến đây để thăm dò, có nghĩa là phải đi vào xem xét, với một người cố chấp và cứng đầu như em ấy sẽ đi vào thay vì dừng lại ở đây.

"Chúng ta đi vào."
Sau khi chúng tôi đến đây, An Vĩ một câu cũng không nói, khi Diêm Cơ hỏi thì mãi một lúc sau tôi mới trả lời.

Diêm Cơ rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng của tôi, cũng không biết đó là sự khẩn trương hay thận trọng.

Nàng nghe lời tôi nói, ôm lấy cơ thể tôi bằng một tay, tôi cũng ôm eo nàng, bỗng trời đất quay cuồng và trước mắt là một mảng tối đen, và khi tôi hồi phục thì Diêm Cơ đã đem tôi đã vào phía trong của lưới sắt
Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh.

Khi tôi xoay người lại thì thấy hàng rào sắt vốn dĩ chắn ngay trước mắt tôi thì lúc này nó đã ở phía sau, và cánh cổng gỗ đóng lại.

Chỉ cần tôi tiến thêm vài bước về phía trước thì tôi có thể chạm vào đồ cổ xưa kia đã gỉ sét và định đẩy cánh cửa gỗ vỡ ra để khám phá bên trong.

Tuy nhiên, tôi không có gan này để bước tới phía trước một mình, tôi tự nhận mình lớn gan nhưng trong đây lại có thứ gì đó khiến tôi rất e ngại.

Diêm Cơ vừa bước vào, và hơi thở xung quanh nàng càng trở nên kì quái.

Nàng có chút lạnh lùng, khiến cho lông tơ của tôi đều dựng cứng hết cả lên, vì tôi chưa thấy nàng như vậy bao giờ.


"Thật là to gan!"
Diêm Cơ quay lại và nhìn xung quanh, bàn tay nắm chặt:
"Ta vẫn nghĩ rằng hơi thở quỷ dị ở khu nghỉ mát mùa hè.

Chỉ khi đi đến đây rồi mới biết biết chuyện gì đã xảy ra"
Tôi sốt ruột nhìn nàng không khỏi có chút lo lắng hỏi:
"Nơi đây trong quá khứ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?"
Đừng nói không có, điều đó là không thể! Tôi vẫn còn nhớ những lời mà cặp vợ chồng già cãi nhau ở lối vào thang máy.

Chuyện gì đã xảy ra với Lê gia và những người từng sống ở đây!
"Vĩ Nhi, chúng ta trở về thôi.

Nếu được, ngày mai em cùng An Bình trở về.

Đừng đến đây một lần nào nữa trong tương lai."
Cái gì??
Tôi có chút ngây ngốc, ý của Diêm Cơ là gì, tại sao lại phải trở về? Và những gì nàng nói.

Ngay cả khi nàng là một Diêm Vương cũng nói như vậy, chẳng lẽ...!nơi này thực sự là "cấm địa" không ai có thể tiến vào
Nàng nắm lấy tay tôi, như tìm kiếm thứ gì đó, và đi quanh bức tường đổ nát.

Đột nhiên, nàng dừng lại và cúi xuống.

Tôi đi theo nàng, và mắt tôi dừng lại ở nơi nàng chỉ.

Một mảnh giấy màu vàng ẩn trong một đống cỏ dại dày đặt
Diêm Cơ dùng tay quét sạch cỏ.

Ngay tức khắc, tờ giấy màu vàng nguyên vẹn lọt vào mắt tôi.

Đây không phải là thứ không tốt, nhưng sự xuất hiện của thứ này đã thay đổi hoàn toàn sự tồn tại của địa chỉ cũ Lê gia.

Giấy màu vàng là giấy bùa.

Mặt trên viết một số câu thần chú bằng bút đỏ mà tôi có thể hiểu được vì nó đối với tôi quá quen mắt.

Tờ giấy màu vàng được dán ở góc dưới của hàng rào, được giấu trong đống cỏ khô, và cách hàng rào vài chục bước cách xa hàng rào sắt, vì vậy căn bản sẽ không có ai chú ý đến tờ giấy này.

Trong lòng tôi đã hiểu ra một chút, tại sao Diêm Cơ lại nói rằng không nên đến đây và sớm rời đi đi
Bùa chú dùng để làm gì? Bất cứ ai cũng đều biết nó được sử dụng để trấn áp các linh hồn ma quỷ và xua đuổi tà ma.


Vì vậy, có giấy màu vàng xung quanh tường, có nghĩa là phải có một cái gì đó không sạch sẽ ở Lê gia.

Diêm Cơ đứng dậy, nắm lấy tay tôi và tiếp tục đi dọc theo bức tường.

Toàn bộ Lê gia chiếm một diện tích rất rộng, và đi vòng vòng cho đến khi chúng tôi trở lại cánh cửa gỗ, và tôi hoàn toàn choáng váng.

Bởi vì, chúng tôi đã tìm thấy mười hai lá bùa trên bức tường cực kỳ dài này.

Tôi không thể không nghi ngờ tư liệu được tìm thấy trên điện thoại về địa chỉ cũ của Lê Gia.

Nó nói rằng quản lý cấp cao của công ty đã giữ lại địa chỉ cũ này vì họ tôn trọng Lê gia.

Thực tế là không giống như những gì nó mô tả, trong chuyện này nhất định có ẩn tình
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi và khiến tôi không khỏi chảy mồ hôi lạnh.

Có thể...!quản lý cấp cao của công ty không hề muốn giữ địa chỉ cũ của Lê gia, nhưng vì một số lý do nào đó mà không thể bị xóa sổ hoặc phá huỷ.

"Nơi này được các đạo sĩ hoặc nhà ngoại cảm tạo ra kết giới.

Những tờ giấy màu vàng đó được dán trên tường là bằng chứng tốt nhất."
Diêm Cơ ngẩng đầu và mắt nhìn về bức tường xung quanh với giọng điệu trở nên nghiêm túc:
"Cổ hơi thở này thực sự không bình thường.

Thật hiếm khi ở dương gian lại gặp phải một nơi như vậy.

Những người lập kết giới chắc hẳn tu vi rất cao.

Lá bùa đó chỉ ngăn chặn thứ không sạch sẽ từ bên trong, nhưng không có cách nào có thể ngăn cản hơi thở lọt ra bên ngoài, vẫn là bị ta phát hiện.

"
Nàng cau mày và tiếp tục nói:
"Để có thể tạo ra một hơi thở như vậy chỉ có thể tiến hành tổ chức một buổi lễ bí mật nào đó, thông qua nghi lễ buộc phải thiết lập một mối liên hệ với âm phủ để làm một chuyện gì đó khác người...!Nói tóm lại, đây không còn là con người như em nên ở lại "
Sau khi nghe những lời của nàng, tôi nuốt nước bọt, kéo tay áo nàng và nhẹ nhàng nói.

"Chúng ta đi thôi."
Sau khi Diêm Cơ nói những điều như vậy.


Tôi cũng đã thỏa mãn sự tò mò.

Khi đi qua cánh cửa gỗ, nó vẫn không quên sờ bụng.

Tôi chạm vào bụng mình.

Bảo bảo nhỏ vẫn chưa chào đời.

Những gì Diêm Cơ từng nói, tôi nhớ tất cả.

Dù tôi có tò mò đến đâu, cũng không thể lấy bảo bảo ra cược.

Mọi chuyện đều nên vừa phải không tham lam, nếu Diêm Cơ nói rằng nó có thể được khám phá, thì tôi có thể thỏa mãn sự tò mò của mình hơn, nhưng nàng lại nói những lời này ngay bây giờ, sau đó chúng ta chỉ có thể rút lui.

Trong đầu tôi nghĩ đôi khi tò mò khám phá một điều gì đó không phải là một câu chuyện tốt
Tôi không muốn vì tò mò mà có hại đến bảo bảo,ngay cả khi vợ tôi là Diêm Vương, tôi cũng sẽ không để nàng và bảo bảo rơi vào tình huống nguy hiểm vì sự tò mò của mình được.

Ngay khi, Diêm Cơ nghe tôi nói liền gật gật đầu và lấy tay xoa đầu tôi
"Chị biết Vĩ Nhi nhất định sẽ hiểu cho chị, chúng ta về thôi.

"
"À."
Tôi mỉm cười gật đầu, nắm chặt áo choàng của nàng.

Nàng trực tiếp ôm lấy tôi.

Trước khi nàng đưa tôi ra ngoài, tiếng bước chân phát ra từ bên ngoài hàng rào sắt và nhanh chóng tiếp cận chúng tôi.

Tại sao lại có người có thể đến đây vào lúc này?
Chẳng lẽ...!ai đó sẽ đến để khám phá vào ban đêm? Khả năng này là vô cùng lớn.

Bây giờ sinh viên đại học và những người trẻ tuổi đều thích chụp ảnh đẹp.

Có một địa chỉ cũ ở đây.

Không thể tránh khỏi sẽ có một số thanh thiếu niên trẻ tuổi và mạnh mẽ muốn đến để khám phá.

Chỉ là khi nghe tiếng bước chân thì có lẽ chỉ có một người đến đây
Chẳng lẽ cũng có người buổi tối không có chuyện gì làm, rảnh rỗi đến nỗi đến nơi này thám hiểm.

Làm thế nào để hình dung được người này? Can đảm? Chẳng lẽ là chán sống? Tới đây để tìm chết sao?
Người đó hướng về phía của chúng tôi, và thật bất tiện khi Diêm Cơ không thể đưa tôi đi đành phải căng da đầu và kéo tôi trốn vào một góc.

Tôi có thể nhìn thấy một hình dáng cao lớn đang tiến đến hàng rào.

Bởi vì ở đây rất tối, không có đèn chiếu sáng.


Không giống như gian hàng, nó luôn sáng rực và chiếu sáng suốt đêm cho đến sáng.

Từ chiều cao và kiểu tóc của người đó, tôi bước đầu phán đoán là đàn ông.

Hơn nữa, đằng sau người đàn ông này, anh ta cũng mang theo hành lý lớn và nhỏ.

Nhìn từ xa, nó trông giống như một người gù lưng.

Trong lúc nhất thời tôi không thể nhìn ra
Ai lại đến nơi này vào giữa đêm?
Người đàn ông cao lớn bước đến hàng rào sắt, dừng lại và đứng đó, bất động.

Khi tôi nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút nỗi da gà, người tốt xấu gì cũng nên động một chút, vẫn không có chút nhúc nhích.

Thực ra, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, Diêm Cơ đang bên cạnh tôi là một con quỷ thực sự tôi lại không sợ, nhưng hiện tại tôi lại sợ một người có thể là một người đàn ông hay nói cách khác còn là con người, có vẻ hơi vô lí.

Cuối cùng, người đàn ông cao lớn di chuyển và thấy anh ta nhìn sang trái và phải.

Sau khi nhìn thấy nó vài lần, anh ta nhanh nhẹn qua hàng rào sắt và đáp xuống bãi cỏ.

Âm thanh "pùng" này làm trái tim tôi như rớt xuống.

Người đàn ông, anh ta chắc chắn là một người đàn ông.

Nếu ma, làm sao có thể có âm thanh đáp xuống một cách nặng nề như vậy
Diêm Cơ không hề có âm thanh khi di chuyển, và điều tương tự cũng đúng với cô gái mặc váy trắng trước đây.

Mọi con ma không có tiếng ồn lớn như vậy khi đi bộ.

Người đàn ông cao lớn đứng dậy khỏi mặt đất, phủi nhẹ và quần áo, lùi lại phía sau và nhấc chân đi ra cửa gỗ.

Ai biết được, anh ta bước được vài bước, lại dừng lại đột ngột, quay đầu về phía chúng tôi.

"Đi ra đi, tôi biết bạn đang ở đó."
Giọng anh ta rất hay, giọng nam chuẩn, lời nói tròn trịa và nghe hay lắm, nhưng câu này anh ta nói lúc nãy, với một số điều ngạc nhiên, khiến toi cảnh giác hơn.

Tôi hơi ngạc nhiên khi anh ta có thể nhận ra tôi và Diêm Cơ, và tôi dám đảm bảo rằng chúng tôi đã trốn trong cái bóng này, nhưng không gây ra một chút tiếng động nào, tôi gần như là không thở, nhưng anh ta đã bị phát hiện.

"Là vị diêm vương cường đại nào đại giá quang lâm đây, hơi thở rất mạnh mẽ và không có sự che đậy, sợ rằng tôii không thể phân biệt được, phải không?"
Diêm Cơ ôm tôi ra khỏi bóng tối, và ánh sáng chiếu từ xa có thể mơ hồ nhìn thấy diện mạo của nàng.

Khuôn mặt của người đàn ông cao lớn rất kinh ngạc.

Anh ta không ngạc nhiên khi nhìn thấy Diêm Cơ bên cạnh tôi mà là ngạc nhiên khi thấy tôi.

Bởi vì tôi nhìn thấy đôi mắt của anh ta ngạc nhiên khi nhìn vào tôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.