Quy Đức Hầu Phủ

Chương 146



Tuân Lâm trầm ngâm. Hứa Song Uyển biết tiểu thúc rất thân thiết với mấy người bên tộc Khương gia. Nàng mỉm cười quay đầu nói với trượng phu: “Vẫn là nên khuyên một chút.”

“Ừ.”

Hứa Song Uyển đứng dậy: “Thiếp dẫn Vọng Khang và Ngọc Quân đi dạo trong vường một lúc.”

“Không dẫn ta theo à?”

Hứa Song Uyển mỉm cười, bế Ngọc Quân, nhìn Vọng Khang nhảy xuống đất. Sau đó dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, để hai huynh đệ trò chuyện.

Bọn họ vừa đi, Tuân Lâm liền ngồi xuống cạnh huynh trưởng: “Đệ thấy mấy ngày nay sắc mặt tẩu tử tốt hơn nhiều, y thuật của Cửu ca thật sự cao minh.”

Tuyên Trọng An liếc nhìn hắn.

Tuân Lâm xấu hổ vì huynh trưởng nhìn ra, nhưng vẫn nói mục đích của mình: “Đệ có một bạn tốt có mẫu thân bị bệnh, uống thuốc mãi mà không cải thiện. Sáng nay đệ ra ngoài gặp bọn họ, hắn biết trong phủ chúng ta có vị tiểu Dược Vương nên nhờ đệ việc này.”

“Sáng ra ngoài, chiều về?”

“Buổi chiều bọn họ còn muốn đi chơi, đệ về nhà chứ không đi.”

“Bạn nào?”

“Chính là Khương gia và mấy nhà thân thích với Khương gia, nhưng hôm nay còn có mấy người khác.” Tuân Lâm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Cũng không hẳn là bạn, có mấy người là lần đầu gặp.”

Tẩu tử nói nếu bạn tốt đến mời, vậy thì cứ đi xem xem. Nếu thích thì ở lại, không thích thì về nhà. Tuân Lâm không ngốc, nhìn thấy trong đám người tới có người lạ đến để kết giao với mình. Hắn thấy quá đông người, lại còn tâng bốc lời nói của hắn quá đà, e là ở đây sẽ không được yên tĩnh, hắn ngẫm nghĩ một lúc vẫn là trở về.

“Đệ cảm thấy có mấy người bị người trong nhà bày mưu để đến gặp đệ. Lúc đệ ra ngoài, Sơn Nguyên cũng nói với đệ rồi, hắn cũng là bất đắc dĩ phải để mặt mũi cho bọn họ, không có cách nào mới đến mời đệ. Đệ thấy tình hình không ổn nên mượn cớ trở về. Nhưng mà, bạn tốt của đệ đúng là có việc mới đi theo Sơn Nguyên đến tìm đệ.” Tuân Lâm giải thích với huynh trưởng về việc của bạn tốt.

Người bạn tốt kia của hắn cũng là học sinh trong học đường Khương thị, lớn hơn hắn ba tuổi. Trong mắt Tuân Lâm, hắn là người biết quan tâm người khác, vẫn luôn chăm sóc và khiêm tốn với những học sinh nhỏ tuổi hơn như bọn họ. Nhưng hắn không phải người gốc Khương thị, là cháu ngoại của người trong tộc Khương thị.

Lại nói, hắn cũng là một người đáng thương. Trước kia, mẫu thân hắn là chính thất của một quan viên lục phẩm trong kinh, chỉ là sau đó phụ thân hắn sủng thiếp diệt thê, gia cảnh lập tức suy tàn, phụ thân hắn cũng ném mất mũ ô sa trong đợt thanh tẩy lớn hồi ấy. Phụ thân hắn vừa mất chức, về nhà lại trách ngược lại là lỗi của mẫu thân hắn, nói là tai hoạ do nương hắn gây ra. Mẫu thân hắn suýt nữa bị ép chết, cũng may họ hàng Khương thị đứng ra, cứu mẫu thân hắn ra ngoài. Sau đó, hắn bị thứ mẫu trong nhà đánh đập chạy đến cửa nhà Khương thị. Khương thị cũng ra mặt để hắn ở lại bên cạnh mẫu thân hắn. Hai mẫu tử xem như là thoát khỏi bể khổ, nhưng sức khoẻ mẫu thân hắn mỗi năm càng ngày càng yếu. Đại phu đã nói chuẩn bị hậu sự đi nên hắn mới đến cầu xin Tuân Lâm.

Tuân Lâm kể xong mọi chuyện, Tuyên Trọng An hỏi hắn: “Đệ đã nghĩ kỹ chưa?”

Tuân Lâm như lâm trận sẵn sàng đón địch, hai tay đặt ở trước đầu gối ngồi ngay ngắn nói: “Nghĩ kỹ rồi.”

“Vậy ngày mai đẹ theo ta ra ngoài, ta sai người dẫn đệ đến Thái y viện, mấy ngày nay Cửu ca đệ đều ở Thái y viện. Đệ đi xin hắn là được, hắn sẽ đồng ý với đệ.”

“Hả? Vậy, đệ đi mời là được?” Đã chuẩn bị đủ loại lí do từ chối, Tuân Lâm sửng sốt mãi.

“Thế đệ còn muốn như nào nữa?”

“Không hỏi thêm vài câu?”

“Hỏi thêm vài câu?” Tuyên Trọng An ngẩng đầu suy nghĩ một chút, thật đúng là nghĩ ra một câu cho đệ đệ: “Đệ cảm thấy người bạn tốt kia là nhân tài hữu dụng? Hắn tên là gì?”

Lúc này, Tuân Lâm mới cảm thấy đúng, lời giải thích đã chuẩn bị kỹ càng cũng có chỗ để nói, lập tức trở nên phấn chấn, vỗ tay nói: “Đúng vậy, người bạn thân này của đệ họ Hà tên Chấn Quang, hắn chính là…”

Tuyên Trọng An nhìn đệ đệ thao thao bất tuyệt, buồn cười nhướng mày nhưng vẫn để hắn nói.

Tuân Lâm dụng tâm hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn, dù là bài tập hay là nhân tình qua lại. Có điều, kiến thức về những thứ này rất lớn, đầu tiên để đệ ấy tự tìm hiểu, hắn ở bên cạnh quan sát, khi cần thiết chỉ điểm một hai câu là được.

Đêm nay, cả nhà vừa ngắm trăng vừa dùng cơm, mãi đến giờ Hợi mới giải tán. Ngọc Quân đã ngủ quên trong vòng tay của cha từ lâu. Lúc về Thấm Viên, Vọng Khang liền bò lên lưng tiểu thúc nói muốn về Thính Hiên Đường với tiểu thúc. Khi cậu sắp bị cõng ra khỏi vườn, cậu quay đầu bĩu môi gọi phụ mẫu: “Hai người cũng chẳng giữ con lại, chẳng ra sao.”

Tuân Lâm cười đến run chân, suýt nữa buông tay làm cậu rơi xuống.

Hứa Song Uyển thấy nhi tử tủi thân bĩu môi, vội vàng đến ôm con, cười nói với nhi tử đang dỗi phụ thân: “Vẫn là theo chúng ta về thôi, ngày mai lại chơi với tổ phụ được không?”

“Không phải chơi, là đọc sách.” Vọng Khang được nương bế về rồi nhưng vẫn không vui.

“Phụ thân, vậy chúng con về đây.” Hứa Song Uyển ôm con, khẽ cúi đầu với Quy Đức Hầu.

Tuyên Hoành Đạo nhìn khuôn mặt tươi cười của con dâu đang ôm cháu gái thong thả đứng dưới ánh trăng, khoé miệng trưởng tử đang mỉm cười nhìn. Ông cũng nở nụ cười gật đầu với trưởng tử rồi nói với bọn họ: “Về đi, không cần tiễn, khi chúng ta về phòng nghỉ ngơi thì sẽ có người đến báo cho các con.”

“Vâng, tạm biệt phụ thân.” Hứa Song Uyển cúi đầu hành lễ với ông.

“Này.”

Hứa Song Uyển đi tới bên cạnh trượng phu rồi quay đầu, nhìn bọn họ khuất xa, nói với trưởng công tử đang đứng chờ nàng: “Về phòng thôi.”

Tuyên Trọng An đáp “ừ”, tiến lên trước nàng: “Để tiểu bướng bỉnh nhà ta lên lưng ta đi.”

Tiểu bướng bỉnh trượt xuống rồi leo lên lưng hắn, ôm cổ phụ thân gọi: “Cha, người vẫn thích con đúng không?”

Hứa Song Uyển vuốt ve sống lưng đang nóng bừng của con, nghiêng đầu không nhịn được bật cười.

Tính tình này của Vọng Khang cũng không biết giống ai.

“Sao ta không thích con cho được…” Tuyên Trọng An ôm nữ nhi, cõng nhi tử về phía trước, từ từ nói: “Ngày nào cũng giận ta, sao ta thích cho được…”

Vẫn là tiểu khuê nữ ngoan ngoãn vâng lời, thấy hắn liền cười ngọt ngào mới là tâm can của hắn.

*

Tháng bảy, Bảo Lạc Hoàng hạ chỉ tuyển tú. Phạm vi tuyển tú lần này không lớn, chỉ tuyển trong số các gia đình quan lại. Hơn nữa, cấp bậc của quan chức phải từ ngũ phẩm trở lên thì nữ nhi mới có thể làm tú nữ.

Tuy nhiên, thánh thượng cũng nói, lần tuyển tú này chỉ là tìm cho Hoàng hậu nương nương mấy người hầu hạ, đều xem ý của các nhà. Nếu như có nhà không muốn đưa nữ nhi vào cung thì hắn cũng thấu hiểu được tâm tư yêu thương nữ nhi, không ép nhập cung.

Lời nói này của Bảo Lạc Hoàng cực kỳ thông cảm yêu dân, triều đình dồn dập tán dương, về nhà lập tức tìm mấy nữ nhi có chút tư sắc xem qua trước.

Cái gì mà không đưa vào cung? Bọn họ không có suy nghĩ này, được nhập cung làm tú nữ là vinh quang của tổ tiên.

Bảo Lạc đã đưa ra điều kiện rất cao, nhưng các nơi tuyển chọn tú nữ cộng lại cũng hơn hai trăm vị. Bảo Lạc cũng không biết trong nhà các đại quan ngũ phẩm trở lên của triều đình có nhiều khuê nữ như vậy. Nhiều nhà có thể đưa lên năm, sáu người, ít nhất cũng có hai người. Ban đêm, hắn kể chuyện này với Hoàng hậu: “Nếu trẫm nói bọn họ làm giả, trẫm tịch biên và chém ba đời nhà bọn họ thì bọn họ có dẫn về bớt không?”

Hoàng hậu thấy miệng hắn nói cười, nhưng mặt đen thui đến mức mắt chỉ còn lại khe hở, chỉ đành khuyên giải hắn: “Ngài đừng tức giận, đến lúc đó để ai đi vào thì ngài và thiếp nói mới tính.”

Giả mạo chưa chắc dám làm. Những triều thần này vừa mới ngồi vững ở vị trí này, đang muốn kéo gần quan hệ với hắn còn chưa kịp, không đến mức dám to gan phạm thánh nhan.

“Nàng đúng là nhìn thoáng.” Thấy Hoàng hậu vô cùng bình tĩnh, Bảo Lạc chua xót nói.

Hoàng hậu nương nương cũng bất đắc dĩ. Không phải nàng nhìn thoáng, mà là chuyện đã đến mức này. Nàng càng muốn một đời một kiếp hai người hơn hắn, giống hắn, chẳng có cách nào nắm bắt triều đình và thiên hạ.

Nàng không muốn thì sao? Chỉ khiến hắn khó khăn hơn thôi, đến lúc ấy lại đẩy hắn ra xa.

Trong lòng Tề Lưu Uẩn chua xót. Nhưng nhìn dáng vẻ của Bảo Lạc, lòng nàng thoải mái hơn đôi chút.

Người đúng là tham lam. Trước khi tiến cung nàng đã hiểu rõ, phải làm một Hoàng hậu hiền đức. Hiện nay, vừa nghĩ tới sau này Bảo Lạc sẽ chàng chàng thiếp thiếp, vai kề vai với một nữ tử khác thì trái tim nàng đau như bị dao cắt.

Nhưng Tề Lưu Uẩn không muốn hắn biết những điều này. Bảo Lạc không biết rằng mấy ngày nay, sau khi hắn ngủ say, Hoàng hậu của hắn luôn lặng lẽ lại gần, ngắm gương mặt hắn trong bóng tối, hết lần này đến lần khác miêu tả dáng vẻ của hắn trong lòng.

Nàng nghĩ rằng nếu mai sau hắn không xem nàng là người trong lòng, bảo bối trong tay thì nàng trăm phương ngàn kế cũng phải ở trong cung đến già cho đến ngày hắn chết. Nàng muốn dõi theo hắn cả đời, cho dù sau này cách tầng tầng biển người mới có thể liếc nhìn hắn một cái.

Hoàng hậu nhìn có vẻ bình tĩnh, thật ra Bảo Lạc cũng ra vẻ không vừa lòng trước mặt nàng. Đôi mắt này của hắn đã trải qua ác ý trên phố, luyện ra trong mê cảnh Giang Nam. Cho dù Hoàng hậu có vẻ điềm tĩnh hơn nữa, nhưng trong lòng nàng nghĩ gì thì hắn cũng biết ít nhiều. Nhưng chuyện như vậy, hắn đã hứa hẹn nhiều lần, hứa hẹn thiên trường địa cửu nhưng cũng là lời nói giả dối không ai tin.

Dân chúng không tin, triều thần không tin, người trong cung này càng không tin. Hoàng đế trong thiên hạ là trái ôm phải ấp, ngay cả nha đầu tỷ tỷ của hắn, sau khi tạm biệt hắn, cũng không nhịn được khuyên hắn là mai sau nếu có người mới thì cũng không nên phụ lòng nàng.

Bảo Lạc vô tình nói với người khác những lời sẽ chẳng ai tin. Trước đây, hắn đã nói sẽ độc sủng một mình Hoàng hậu, nhưng không ai tin những lời này, chỉ nghĩ là hắn đang chu toàn thôi.

Bảo Lạc đã nghĩ rất rõ chuyện tuyển tú sẽ làm như nào, nhưng cũng không tránh khỏi buồn bã. Chiều nay, khi nghĩa huynh hắn cả người mang theo nhiệt độ nóng nực giữa mùa hè tiến vào Thái Cực điện, hắn nhìn nghĩa huynh mặc quan phục, dù cho bị quan phục hun cho mặt trắng đầy mồ hôi, nhưng vẫn tuấn tú phú quý hơn hắn nhiều. Tuyên tướng còn giống Hoàng đế hơn. Hắn bắt đầu vạch lá tìm sâu, trưng ra vẻ mặt buồn khổ: “Trẫm nghe nói băng trong nha môn của huynh còn chất đống nhiều hơn trong Thái Cực điện, sao huynh không để Thái Luân chuyển Hộ bộ đến Hầu phủ huynh luôn đi?”

Tuyên tướng thỉnh an hắn: “Bái kiến thánh thượng.”

“Ngồi đi.” Bảo Lạc lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn.

Chờ hắn ngồi xuống, Bảo Lạc không nhịn được, hỏi: “Không có ai đưa mỹ thiếp tiểu thiếp cho huynh à?”

“Hả? Có chứ.” Tuyên Trọng An hất áo bào, ngồi xuống, lạnh nhạt nói tiếp: “Nhưng thần đều giải quyết bên ngoài, giết hết một đám, đỡ làm bẩn mắt tẩu tử ngài.”

“Sao trẫm không nghe nói huynh giết chết ai?”

“Hả?” Tuyên Trọng An nói qua loa: “Giết chết mấy phụ nhân tính là gì, để kẻ tặng người không vào được triều đình mới là mục đích thần bò đến vị trí hôm nay…”

Hắn ngước mắt, nhìn vẻ mặt Bảo Lạc nôn nóng không giấu được, nói sâu xa: “Còn ngài, bây giờ ngài mới bắt đầu đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.