Vọng Khang mời lão Dược Vương đến nhà. Vừa vào phủ, hắn đã thấy phụ thân cười như không cười liếc nhìn mình, Hầu phủ trưởng công tử xấu hổ sờ mũi.
Hiểu con ai bằng cha, phụ thân hắn không rõ suy nghĩ trong lòng hắn mới là lạ.
Nhưng không thể nói ra mấy lời này, Vọng Khang càng phải giấu mẫu thân. Hắn vẫn đối xử với cha như bình thường, không nhắc đến mấy lời kiêng kỵ trong tương lai.
Vọng Khang cũng biết suy nghĩ của mẫu thân. Ba huynh muội bọn họ rất gần gũi với phụ thân. Hiện giờ Ngọc Quân chưa cập kê, chưa định ra việc thành hôn, Thi Ninh còn nhỏ, nương muốn phụ thân không yên tâm về bọn họ.
Mẫu thân là người chu đáo. Nương tự biết sức khoẻ không tốt nên giao Thi Ninh cho phụ thân chăm sóc, nghĩ rằng phụ thân thương con út, tất nhiên sẽ không coi nhẹ sống chết, đến lúc đó dù đau lòng cũng sẽ cố gắng gượng.
Nhưng giống như phụ thân hiểu con cái, đứa con được một tay phụ thân dạy dỗ từ nhỏ sao không hiểu tâm tư của cha? Mẫu thân giao Thi Ninh cho phụ thân, phụ thân liền giao con út giao cho Cảnh Ngự sử dưới gối không con, tính cách ngay thẳng. Lại còn có người huynh trưởng và Ngự sử xem Thi Ninh như một nửa con trai, sau này Thi Ninh sao có thể không ai dạy dỗ? Còn về Ngọc Quân, muội ấy đã sớm được mẫu thân dạy dỗ có thể một mình đảm đương một phương. Phụ thân thương con gái, nhưng ông ấy đã để muội muội lo liệu công việc và sớm thay mặt Hầu phủ bọn họ ra ngoài giao tiếp. Có thể nhìn ra phụ thân đã buông tay muội muội, còn Vọng Khang từ nhỏ đã được phụ thân thả ra ngoài tiếp nối Hầu phủ. Hiện giờ, một nửa công việc của Hầu phủ đã ở trong tay hắn, hắn đã sớm thay phụ thân làm việc.
Phụ thân đã sớm lo liệu cho ba đứa bọn họ, chỉ có mẫu thân còn bị phụ thân lừa. Nàng nghĩ rằng hắn bảo vệ nàng chỉ là muốn ở cùng nàng thêm một khoảng thời gian, nhát gan sợ sệt chờ đám con cái bọn họ kéo phụ thân ở lại. Vọng Khang nào dám nói thật với mẫu thân, nên mới mời lão Dược Vương đến. Một là để cứu mẫu thân, hai là muốn phụ thân nể tình lão Dược Vương đức cao vọng trọng, lại là ân nhân của hắn để hắn có thể quý trọng và bảo trọng bản thân.
Phụ thân mới chỉ bốn mươi, đang vào thời điểm tráng niên, là một vị quan chính trực. Nói hắn có lòng muốn chết, đừng nói mẫu thân không tin, ngay cả bách quan trong triều có ai tin đâu? Đến lão Dược Vương cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vọng Khang không thể nói với người ngoài về suy nghĩ của mình, chỉ vội vàng mời lão Dược Vương tới, đó là hành động sau khi suy nghĩ cẩn thận.
Đến khi gặp mẫu thân, thấy nàng cứ mãi lắc đầu, Vọng Khang quỳ ngồi xổm trước mặt nàng cười hì hì nói: “Con lại càn quấy làm nương giận ạ? Mấy ngày nay con không ở nhà, có nhớ con không?”
Hứa Song Uyển bị hắn lôi kéo tay đánh vào mặt, nàng không nhịn được cười, chỉ đành nói: “Lớn rồi còn nghịch ngợm.”
“Lão đầu kia đến nghỉ ngơi trong Bách Thảo Viên rồi, ngày mai sẽ đến khám cho mẫu thân. Đêm nay nương nghỉ ngơi sớm chút, cố gắng dưỡng sức, ngày mai tỉnh lại sẽ phải uống thuốc đắng rồi.” Vọng Khang vừa nói vừa nắm tay mẫu thân gầy khô như que củi.
Hứa Song Uyển gật gù nhìn hắn, khẽ nói: “Mấy ngày nay con không ở nhà, cha con chỉ mải ở đây không quan tâm đ ến đệ đệ con. Sáng mai con qua đây với nương một lúc, để cha con dạy dỗ Thi Ninh đọc sách.”
“Ngay cả con trai út mà ông ấy còn mặc kệ không thích, chẳng lẽ còn dựa vào việc ngài sinh cho ông ấy đứa con út mà ông ấy sẽ thích chắc?” Vọng Khang hừ một tiếng.
Hứa Song Uyển bị trưởng tử không giữ mồm miệng, coi trời bằng vung chọc cho hai mắt cười cong cong, dẫn đến ho khù khụ.
Sau khi trưởng tử rời đi, nàng thở dài, nuốt nỗi lo lắng vào bụng.
Gần đây, nàng hay thường cười nói với hắn về cảnh tượng mong muốn về tương lai của mấy đứa con, chỉ chờ ngày tắt thở giao con lại cho hắn, để con cái kéo chân hắn. Sau khi nàng rời đi, hắn vì mấy đứa con yêu thương sẽ ngừng đau lòng, xem Vọng Khang lập nghiệp sinh con, tiễn Ngọc Quân xuất giá, nuôi nấng con út của bọn họ trưởng thành.
Nhưng hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dù Thi Ninh bị thương, hắn cũng không ôm con vào ngực dỗ dành như trước mà để Thi Ninh tự mình ngây ra, cũng không cho con đến sống chung cùng bọn họ.
Đó là con út của bọn họ, đứa con hắn cho phép bò lên người hắn chơi đùa.
Mấy ngày nay, Hứa Song Uyển không yên lòng, cứ cảm giác có chỗ không ổn, mãi đến khi lão Dược Vươgn được Vọng Khang mạnh mẽ mời vào kinh thì nàng mới cảm thấy vui mừng đôi chút.
Nếu như trên đời này còn có người có thể khuyên nhủ trượng phu, ngoại trừ Bảo Lạc thì cũng chỉ còn bạn thâm giao của trượng phu là lão Dược Vương.
Sáng sớm ngày mai, lão Dược Vương tỉnh giấc vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Quy Đức Hầu đang đứng trong viện ngẩng mặt lên nhìn trời.
Tuyên Trọng An đang nhìn chim chóc bay lượn hót vang, nghe thấy tiếng ho khan thì quay đầu nhìn thấy lão Dược Vương, mở miệng cười nói: “Hôm qua lão tiền bối ngủ có ngon giấc không?”
Hắn đi về phía lão Dược Vương.
Lão Dược Vương xoa chòm râu bạc trắng, nhìn Tuyên tướng đang đi về phía mình.
Tuyên tướng khoác áo choàng bồng bềnh trong gió nhẹ sáng ban mai, phong thái lão tiên nhân giống Tuyên trưởng công tử năm đó. Tuyên Hầu gia đến tuổi trung niên, trên người không có nhiều tạp chất, tuấn tú cao quý, lạnh nhạt giống như mây trên cao, người thường không thể chạm tới.
Tiểu cô nương năm đó mấy lần gặp mặt, lão đều nhờ nàng phải chăm sóc trượng phu nàng thật tốt đều cười không nói, chỉ có một lần nói với lão: “Xin lão nhân gia yên tâm, chàng là trượng phu thiếp thân.”
Lúc đó, lão Dược Vương chỉ coi lời nói của nàng là lời khách sáo, nhưng…
Nếu như đây là lời khách sáo thì trên đời này chẳng có lời hứa nào đáng tin nữa.
“Cũng tốt.” Những năm gần đây, lão Dược Vương không hỏi thế sự, chỉ mải mê trồng thuốc chăm cháu trong Dược Vương Cốc, thân thể vẫn khoẻ mạnh như năm đó. So với mười năm trước, ông chẳng già đi mấy. Lúc này, thấy Tuyên Trọng An dừng lại trước mặt, lão Dược Vương hơi xấu hổ hắng giọng nói: “Ngươi có vẻ không tốt lắm.”
“Phu nhân ta cũng nói gần đây ta gầy đi.” Tuyên Trọng An nghe vậy liền mỉm cười: “Ngài cũng biết nàng chẳng chịu nổi khi thấy ta không khoẻ, nhưng mà…”
Tuyên Trọng An đưa tay mời lão Dược Vương ngồi vào ghế rồi mới vung áo bào ngồi xuống, nói tiếp: “Không có nàng chăm sóc, thân thể này của ta liền dễ sinh bệnh, bây giờ chỉ là gầy đi chút, ta thấy sức khoẻ của ta vẫn tốt.”
Lão Dược Vương cân nhắc một lúc rồi mới đáp: “Trọng An, mấy năm nay thân thể ngươi điều dưỡng cũng đủ, không cần cẩn thận điều dưỡng như trước. Song Uyển trước đó cũng đã nói rồi, hai năm nay cũng không cho ngươi uống thuốc nhiều, ngươi cũng đã…”
“Qua đây.” Lúc này, Tuyên Trọng An nhìn thấy trưởng tử bước nhanh về phía cửa rồi lại do dự dừng bước không đi về phía này.
Vọng Khang nhắm mắt đi tới.
“Đên thăm nương con à?” Tuyên Trọng An hỏi.
Vọng Khang cúi đầu trước mặt hắn: “Mới cùng Ngọc Quân, Ninh Ninh qua thỉnh an.”
“Nàng tỉnh rồi?”
“Chưa tỉnh hẳn, người vẫn còn mơ màng, nhưng biết chúng con đến.”
“Gần đây chuẩn bị việc thành hôn của con đi, ít đến trước mặt mẫu thân con thuyết tam đạo tứ thôi.” Tuyên Trọng An giương mắt nhìn trưởng tử, ánh mắt lạnh lùng: “Đã là người sắp thành thân rồi, sao còn không hiểu làm theo tâm ý của nàng, còn cần ta dạy à?”
Vọng Khang cau mày, cúi đầu nhìn mặt đất không nói.
“Tiền bối.” Trời vừa sáng, Tuyên Trọng An đã từ Thấm Viên qua đây, không phải đến nói chuyện phiếm với lão Dược Vương nên hắn quay đầu nói tiếp: “Gặp nàng, nàng nói việc gì thì ngài cứ đồng ý là được.”
“Nàng không phải người dễ lừa.”
“Ai bảo ngài lừa nàng? Nàng mở miệng xin ngài, ngài còn có thể không đồng ý chắc? Đến lúc đó ngài nghĩ gì thì cứ nói thế, ta không bảo ngài nói trái lương tâm.” Tuyên Trọng An nói xong liền đứng lên, vỗ vỗ áo bào trên người, hơi nghiêng đầu nhìn về hướng trưởng tử, nói: “Nương con chỉ là bị bệnh, không phải hồ đồ, con làm gì cũng phải để nàng yên tâm.”
“Sao con không để nàng yên tâm?” Vọng Khang không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cha mình: “Người không để nàng yên tâm là ngài ấy?”
Là hắn vẫn luôn càn quấy, làm nương khó xử, lo lắng mãi thôi?
“Con đâu phải ta?” Tuyên Trọng An nhếch miệng.
Vọng Khang nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng của hắn, nói với giọng oán giận: “Ngài cứ ngang ngược đi, cứ ngang ngược với nương đi, ngang ngược đến ngày nương chết đi cũng không yên tâm đi!”
Hắn nói xong mắt đã đỏ bừng.
Thật ra hắn cũng chẳng khá hơn là bao, hắn cũng là người càn quấy nương từ nhỏ đến lớn, được nương dung túng trưởng thành.
Cả nhà bọn họ đều được mẫu thân dốc lòng chăm sóc.
“Ngài không thoải mái, chẳng lẽ bọn con tốt hơn chắc?” Mắt Vọng Khang đỏ bừng, cắn răng run rẩy nói: “Nương đã không cần bọn con rồi, lẽ nào bọn con không phải con của cha?”
Tuyên Trọng An đang muốn bước liền ngừng lại. Hắn quay đầu, hai mắt sâu thẳm, nói với trưởng tử: “Đều là con của ta, nhưng trong chúng ta phải có người đi cùng nàng chứ? Nương con thay ta, gách vác cái nhà này đến tận bây giờ, nàng giao mạng sống cho ta, giao các con cho ta, các con dù sao cũng phải làm cho nàng chút gì chứ? Để nàng đi một mình, con nói xem nàng cô đơn biết bao? Con có cam lòng không? Làm sao ta có thể cam lòng?”