Quy Đức Hầu Phủ

Chương 45



Trong lòng Tuyên Khương thị vốn đã xấu hổ với nhà mẹ đẻ. Khương gia đã vì bà mà đặt cược sống chết của cả nhà. Những năm này, bà đâu chỉ mắc nợ phụ mẫu. Xưa nay bà rất kính trọng hai vị tẩu tử, đặc biệt là Khương Đại phu nhân vẫn luôn lạnh nhạt với bà. Câu nói của Khương Đại phu nhân chặn họng bà. Dù bà tức giận cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ là rụt rè không dám nghĩ gì nói đó, lúc nói chuyện cũng cân nhắc từng câu từng chữ.


Khương Đại phu nhân thấy bà nói chuyện không suy nghĩ kĩ thì càng tỏ ra lạnh nhạt, một lát sau mới tiếp lời bà.


Đây là Hầu phủ, dù bà không thích tiểu cô tử này thì cũng phải nể mặt Hầu phủ mà giữ mặt mũi cho nàng ấy.


Trưa hôm nay lời bà bà nói đã truyền tới tai của Hứa Song Uyển, nhưng không phải người hầu mật báo mà là bà bà chưa đánh đã khai. Bà nhắc tới chuyện của buổi sáng, nói hai cữu mẫu không thích chuyện này.


Cuối cùng, bà nói với Hứa Song Uyển: “Con đừng tức giận, nương chỉ là thuận miệng nói tới, nương cũng biết con là vì cái nhà này.”


Hứa Song Uyển vừa cười vừa cầm tay bà, nàng lắc đầu tỏ ý là nàng không giận.


Nhưng nàng cũng không nói nhiều.


Ban đầu thân phận của nàng là nữ nhi bị Hứa gia bỏ rơi, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có. Trong mắt người đời thì nàng không thể vững chân ở nhà chồng. Người ngoài luôn cảm thấy nàng thiệt thòi nên không coi trọng nàng. Trước kia có mấy phu nhân tới cửa thì đa số chỉ cho là nàng gặp may làm dâu của Hầu phủ chứ chẳng mấy người thật sự kính trọng người Thiếu phu nhân này.


Đương nhiên Hứa Song Uyển chẳng tự hạ thấp thân phận của mình, nàng cứ đi chào hỏi khách khứa, dù mất mặt cũng sẽ chủ động bắt chuyện chứ chẳng lạnh nhạt ai. Nàng cũng chẳng tha thiết lôi kéo người ta thừa nhận nàng.


Nàng không đánh giá cao bản thân, nhưng cũng sẽ không hạ thấp bản thân như hạt bụi.


Nàng đối xử với công công và bà bà cũng vậy.


Nàng sẽ tuân thủ bổn phận con dâu, hiếu thuận cung kính, sớm chiều hầu hạ. Nàng sẽ làm tốt mọi việc chứ cũng không ỷ vào sự khoan dung của trưởng công tử, cũng chẳng cậy vào hài tử trong bụng mà kiêu căng; nhưng nàng cũng sẽ không để cho công công bà bà tuỳ ý nhào nặn mình.


Dù nàng không có nhà mẹ đẻ nhưng nàng vẫn là Hứa Song Uyển. Nàng mạnh mẽ từ trong xương.


Bình thường Hứa Song Uyển hành xử nhẹ nhàng. Phàm là đại sự trong phủ thì nàng sẽ hỏi trước công công cùng trượng phu, nhìn dáng vẻ như không có chủ kiến; thực ra nàng đều nắm rõ chuyện lớn nhỏ trong phủ. Nàng đều an bài mọi chuyện rõ ràng ngăn nắp. Hằng ngày Tuyên Khương thị ở chung với con dâu nên lúc này cũng có thể hiểu ý mà con dâu chưa nói hết.


Xưa nay con dâu chưa từng nói bà sai, dù là việc nhỏ thì nàng cũng không nghi ngờ. Nếu như bà làm sai việc thì con dâu sẽ không lên tiếng.


Ý tứ chính là không nên, sai rồi.


Ban đầu Tuyên Khương thị không hiểu, về sau bà được Phúc nương cùng Ngu nương các nàng chỉ điểm thì mới hiểu ra. Hiện tại không cần người nhắc nhở thì bà cũng thấy rõ .


Nếu nhà ai có con dâu như này cũng sẽ cảm thấy vất vả. Bà bà hơi nóng nảy cũng sẽ không khoan dung cho con dâu như vậy. Tuyên Khương thị lại cứ mềm mỏng với người khác, nên dù lần này con dâu thấy bà không đúng, không nên nói như vậy thì bà bèn đáp lại: “Vậy lần sau ta sẽ không nói như vậy nữa.”


Hứa Song Uyển thấy bà bà rất nhanh đã nhận sai thì nàng cũng chỉ mỉm cười, trong lòng càng quyết tâm muốn qua lại thân thiết với nhóm Khương gia cữu mẫu.


Tính tình của bà bà vẫn nên ở trong nhà, muốn qua lại thì cứ qua lại với hai cữu mẫu đi.


Hôm nay bà bà có thể làm như vậy ở trước mắt nàng thì ngày sau có khả năng gây chuyện cũng chẳng biết chừng. Nàng tin những lời kia, dù Hầu phủ hiện tại có vẻ tốt nhưng không nhất định có thể gánh chịu được hậu quả do bà bà gây ra.


Bà bà thân sinh ra trưởng công tử nên dù ngài ấy liều lĩnh hay gây chuyện, dù là trời sập thì trưởng công tử cũng phải chống đỡ.


Nhưng người làm con dâu như nàng thì không thể.


Nàng phạm sai lầm thì chính là sai, sẽ chẳng có ai giúp nàng dọn dẹp.


Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, mà người có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân.


Ngày hôm nay sáng sớm Hứa Song Uyển đã nhắc nhở thì cuối cùng Tuyên Trọng An cũng đã trở về nhà trước khi trời tối. Hắn dùng bữa với người nhà, chỉ là muộn hơn phụ thân Tuyên Hồng Đạo của hắn một chút. Bọn người hầu đã sớm đứng cạnh cửa chờ hắn, chờ trưởng công tử trở về rồi nhanh chân đi báo cho Thiếu phu nhân.


Bên Thính Hiên Đường náo nhiệt hơn vì nghe được tin hắn trở về. Tuyên Khương thị cũng biết lấy lòng người, bà nói với Khương Đại phu nhân: “Trọng An biết hai vị cữu mẫu tới nên mới về sớm dùng bữa, bên trong công đường quá nhiều công vụ nên mấy ngày vừa qua chưa từng về sớm.”


Khương Đại phu nhân gật đầu, sắc mặt bà lập tức dịu đi: “Người một nhà đâu cần phiền phức thế, công sự quan trọng hơn. Nó kiêm chức vụ hai bộ nên không dễ dàng rồi.”


“Đúng vậy, muội cũng nói thế.” Tuyên Khương thị thấy đại tẩu vui vẻ thì bà cũng vui lây.


Ban ngày Tuyên Hồng Đạo cũng chưa từng nhìn thấy trưởng tử. Lần này ông nhìn thấy trưởng tử thân mặc quan phục vào cửa, cái khí thế uy nghiêm kia khiến cả ông và mấy vị cữu mẫu ngạc nhiên, tuy nhiên ánh mắt ông tràn ngập kiêu ngạo.


“Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu…”


Khương Đại phu nhân thấy người hắn còn mặc quan phục tới hành lễ thì bà vội vàng đứng lên đến dìu hắn, “Không cần đa lễ, nhanh đi đổi thường phục đi.”


“Vâng.” Tuyên Trọng An mỉm cười.


Hứa Song Uyển sớm đã đứng cạnh cửa chờ hắn. Nàng thấy hắn tới thì đã muốn dìu nàng, nàng tránh nhưng không tránh thoát nên thuận theo ý hắn.


Đôi tiểu phu thê về phòng thay quần áo. Khương Đại phu nhân mới biết được trước đó thê tử của cháu trai sai người hầu đi lấy thường phục, còn nàng thì đứng chờ ở cửa. Đợi người trở về thì nước đã sớm chuẩn bị, có thể rửa tay rửa mặt, cũng không làm chậm trễ thời gian dùng bữa.


Nàng còn nhỏ tuổi, trên người nặng nề mà còn tỉ mỉ chu đáo lo liệu việc nhà.


Bởi thế mà Khương Đại phu nhân nhìn nàng càng thuận mắt hơn. Thê tử của cháu trai hành sự như này, đúng là không giống người Hứa gia.


Khương Đại phu nhân đang nghĩ đến chuyện của Hứa Song Uyển, còn Khương Nhị phu nhân không nghĩ nhiều như vậy. Bà thở dài nói với tiểu cô tử: “Không ngờ Trọng An mặc quan phục uy phong như này!”


Quả thật bà chưa từng nghĩ bình thường cháu trai nhã nhặn khôi ngô, mà lúc mặc quan phục lại oai phong lẫm liệt như này. Dáng vẻ này khiến người thân kính nể.


Khương Nhị phu nhân cảm thán, còn Tuyên Khương thị thì gượng cười.


Bà không dám nói, lần thứ nhất bà thấy dáng vẻ nhi tử mặc quan phục thì nửa ngày cũng không dám nói chuyện. Bà biết rõ là con của mình nhưng trong lòng lại hơi e sợ.


Gian phòng bên cạnh vốn là nơi nghỉ ngơi trước kia của Tuân Lâm, hiện tại vẫn là của Tuân Lâm; nhưng thỉnh thoảng lại bị tẩu tử chiếm dụng cho huynh trưởng dùng.


Hứa Song Uyển sai Thái Hà đưa thường phục cho trưởng công tử thay, còn mình đứng một bên thoáng nhìn thấy trên quan phục của hắn dính chút màu máu đen. Nàng đang muốn lên tiếng đã thấy hắn lắc đầu với nàng, “Không cần, để người hầu ra hồ giặt là được.”


Hôm nay Tuyên Trọng An trực ở Hình bộ. Hắn vừa giết người nên trên chân dính máu, lúc về hắn đã vội vàng đổi giày. Hắn tự mình đổi giày nên không chú ý quan phục cũng dính máu.


Tuyên Trọng An thấy nàng gật đầu nhưng mắt vẫn liếc về phía chân hắn. Trưởng công tử mỉm cười, hắn vẫy nha hoàn lui xuống rồi tự mình chỉnh lại đai lưng, hỏi nàng: “Nhìn gì đấy?”


Hứa Song Uyển ngượng ngùng ngẩng đầu lên.


“Nàng nhìn xem đã sạch sẽ chưa?” Tuyên Trọng An buộc lại đai lưng rồi thấp đầu đi đến trước mặt nàng.


Sạch sẽ nhưng không phải đôi giày lúc sáng. Hứa Song Uyển tự nhủ.


“Nàng có muốn xem tay ta không?” Tuyên Trọng An vươn tay rồi mỉm cười nhìn nàng.


Đây là hắn đang đe doạ nàng…


Hứa Song Uyển liếc mắt nhìn hắn, nàng xem là thật nhìn thoáng qua tay hắn. Nàng nói, “Sạch rồi.”


Lại ngửi ngửi, “Cũng không hôi, nhưng mà vẫn nên tắm đi, cả ngày bận bịu rồi.”


“Được.” Tuyên Trọng An cười nhìn nàng không nhúc nhích, hắn đợi nàng yếu ớt nói nước đã được rồi mới quay đầu. Trước khi đi hắn còn cúi đầu nói nhỏ gần tai nàng, “Nàng thơm quá.”


Hứa Song Uyển sợ hắn vừa học cách đăng đồ tử trêu người, hai tay vội đặt trên bụng lớn.


Tuyên Trọng An cười to rồi đi về phía chậu nước.


Nụ cười của hắn khiến Hứa Song Uyển bật cười theo. Nàng đứng bên cạnh nhìn hắn vệ sinh.


Bên thiện phòng loáng thoáng nghe được tiếng cười từ bên này truyền tới. Khương Nhị phu nhân thính tai nghe được, bà cười nói với Khương Đại phu nhân: “Tình cảm của đôi tiểu phu thê này tốt thật.”


Tuyên Khương thị lại góp vui, trong giọng nói bà tràn ngập vui mừng: “Cái này, Trọng An giống Hầu gia chúng ta, cực kỳ thương yêu thê tử, Hầu gia đối với muội cũng…”


Tuyên Hồng Đạo đang uống trà bên cạnh, ông nghe lời thẳng thắn của phu nhân nhà mình thì ngụm trà đang trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài. Ông ho khù khụ, đánh gãy lời của phu nhân.


Lúc này, Tuân Lâm vừa trốn khỏi thủ đoạn của phu tử trở về. Cậu thấy cảnh này thì nghĩ là phụ thân xảy ra chuyện nên vội hét lớn: “Phụ thân, người sao thế?”


Cậu nhào tới khiến phụ thân cậu hít thở không thông.


Lúc này cả phòng lập tức loạn tùng phèo.


**


Hứa Song Uyển nhìn trúng năm nhà. Không phải người Hứa gia, cũng không phải người của nhà mẹ đẻ Tần thị – đại tẩu của Hứa gia, cũng không phải là người nhà mẹ đẻ Cung gia của Khương Đại phu nhân. Phàm là nhà không trong sạch thì nàng không xem xét.


Từ lúc mấy nhà này lần lượt tới cửa Hầu phủ thăm dò ý tứ nhưng không nhận được thiếp mời thì đều tự hiểu là nàng không coi trọng nhà bọn hắn, đây chắc chắn là đã đắc tội nhiều người. Bên ngoài có người nói nàng mắt chó mọc trên đỉnh đầu, cũng có người nói chẳng trách Hứa gia không nhận người nữ nhi này.


Bọn tỷ muội Hứa gia đến tuổi thành hôn cũng nhìn trúng đồ đệ của Dược vương. Trong lòng các nàng trách móc người tỷ tỷ này, không giữ thể diện cho bọn họ. Các nàng thầm nghĩ là người trong nhà đắc tội tỷ ấy; nhưng ngô ra ngô, khoai ra khoai, các nàng vẫn là muội muội của tỷ ấy, sao tỷ ấy lại vô tình như vậy?


Mấy nhà đều tới Hầu phủ một chuyến, trong lòng Hứa Song Uyển hiểu rõ nên lúc tin đồn bên ngoài truyền đến tai nàng thì nàng cũng chỉ mỉm cười.


Nàng không tránh khỏi những lời đàm tiếu này. Dược vương chỉ cần một đồ tức, nhưng có rất nhiều nhà tới. Dù chọn nhà ai thì trong lòng mấy nhà kia khó tránh khỏi nghĩ lung tung.


Nếu con người dễ sống thì cõi đời này chẳng có nhiều thị phi như vậy.


Nàng để trưởng công tử mời Dược vương đến, cũng mời Khương gia cữu mẫu đến giúp đỡ rồi nàng đứng trước năm nhà này nói chuyện.


Lần này Dược vương cũng dẫn theo Đan Cửu đến. Hứa Song Uyển cũng mời bà bà lại đây, chờ Hứa Song Uyển nói ra mấy nhà nàng nhìn trúng thì Tuyên Khương thị cảm thấy nhà nào cũng tốt, bà cũng cảm thông với Thi gia cô nương không ngớt.


Nhưng cách thức chọn Thi gia cô nương khác bốn nhà còn lại. Hứa Song Uyển nể tình Chung phu nhân mới chọn nàng, nên nàng cũng nói cẩn thận tình huống của Thi cô nương, cũng nhắc đến sự nhờ vả của Chung phu nhân.


Dù sao, nhà mẹ đẻ của Thi gia muội muội vẫn còn, nên nếu chọn nàng ấy thì không tránh khỏi dính líu đến người nhà muội ấy.


Khương Đại phu nhân nghe đến đây thì chần chừ một lát, bà đành làm người ác, nói, “Tướng mạo và tài năng của cô nương này là cao nhất, dù tốt nhưng có lẽ vừa gặp bất hạnh nên trong lòng khó tránh khỏi bất bình.”


Ý của bà là cô nương này chẳng khác cô nhi là bao.


So với mấy cô nương của các nhà khác đều có tính tình và gia cảnh tốt thì ưu điểm của nàng ấy chênh lệch hẳn.


Tuy nhiên mấy nhà kia không phải đều tốt. Có cô nương vẫn còn ngây thơ lãng mạn, khi cưới về thì phải từ từ dạy dỗ, còn muốn cưới về lập tức giao quyền quản gia cho nàng thì không được. Còn có cô nương hơi hướng nội, vừa không thích nói chuyện vừa không thích lộ mặt; đây cũng không phù hợp.


Chưa nói chọn được hay không, nhưng mấy nhà nghe thấy lúc gả qua còn phải theo đồ đệ của Dược vương về Dược Vương cốc xem bệnh và chăm sóc bệnh nhân thì có hai nhà đã đánh trống lui quân.


Hai nhà ấy chỉ muốn chọn cho một nhà môn đăng hộ đối cho nữ nhi để không phải lo âu về sau chứ không phải để nữ nhi đi chịu khổ.


Cuối cùng, Hứa Song Uyển nói với Dược vương lão nhân gia, “Mấy nhà này trong kinh là mấy nhà không chú trọng đến lễ nghi xã giao, các nàng chỉ mong cô nương trong nhà gả vào nơi tốt. Nhưng trong lòng mọi người cũng có suy nghĩ riêng; dẫu sao các nàng vẫn là người kinh thành, nếu gả tới nơi xa cũng sợ về sau không dễ về nhà ngoại.”


“Thi gia cô nương kia nói như nào?” Lúc này Đan Cửu tò mò mở miệng, hắn lẳng lặng nhìn Hứa Song Uyển: “Nàng ấy có nói thêm gì không?”


“Nàng ấy không nói thêm gì.” Hứa Song Uyển bận bịu trả lời.


Đan Cửu gật gù, lại hỏi: “Vậy mấy cô nương khuê tú này có bằng lòng về Dược vương cốc với đệ không?”


Hắn hỏi câu này khiến Khương Đại phu nhân cùng Khương Nhị phu nhân, còn có Tuyên Khương thị đều bật cười.


Bát tự còn chưa trao đổi, nào có cô nương nói những lời này.


Hứa Song Uyển cũng mỉm cười, “Chưa từng có.”


Dược vương vuốt râu, “Mấy cô nương trong kinh này đúng là quá kín đáo rồi, nếu là bên kia thì lão phu đã, ách, ách…”


“Cũng giống vậy.” Đồ đệ của ông cũng lạnh nhạt nói tiếp, “Không hỏi ra gì đâu.”


Đan Cửu thật lòng muốn tìm thê tử, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đệ biết trong khoảng thời gian này đã làm phiền Tuyên tẩu tử rồi, ngài đã nhọc lòng vì chuyện của đệ. Mấy nhà ngài tìm được đều là nhà trong sạch, trước khi đến cũng có người nói với đệ, còn có người đặc biệt đến xem tướng mạo của đệ, lời lẽ rất chân thành rõ ràng, đệ cũng cảm thấy đối phương không sai.”


Hắn lại nói, “Lần này Đan mỗ để Tuyên tẩu tử ra mặt tìm nhà của mấy cô nương đã là Đan mỗ trèo cao. Bọn họ đã có thể nhìn trúng Dược Vương cốc thì đã là vinh hạnh của Dược Vương cốc ta. Tuy nhiên, dù sao Dược Vương cốc cũng không phải chân chính là nhà giàu có, mà Đan mỗ cũng chẳng phải quan to. Đan mỗ cưới thê tử để giúp Đan mỗ quản lý Dược Vương Cốc, mỗi ngày phải gặp biết bao người, chuyện đến tay cũng đếm không xuể, vừa mệt mỏi lại vừa nhàm chán. Sư phụ ta chỉ muốn tìm một thê tử tốt cho ta chứ chưa từng nghĩ tới, cô nương nhà người ta là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, được song thân bảo vệ lớn lên trong lòng bàn tay. Họ sao muốn hi sinh gả cho Đan mỗ?”


Dược vương nghe vậy thì sờ mũi, không dám nói lời nào.


Lời của Đan Cửu không chỉ làm Hứa Song Uyển ngạc nhiên mà còn khiến mấy phu nhân Khương gia giật mình.


Đan Cửu lại nói, “Dẫu Đan mỗ có ý trèo cao nhưng cũng sợ cô nương tốt tủi thân, không dám cưỡng cầu. Ba nhà này vẫn đang suy nghĩ, mong Tuyên tẩu tử sẽ giúp đệ thông báo với người ta rằng gả cho Đan mỗ sẽ rất vất vả, nếu như còn muốn gả cho Đan mỗ thì Đan mỗ sẽ mang theo sư phụ cùng bà mối đến tận nhà xin cưới.”


“Thi gia cô nương kia cũng ở đấy?” Khương Nhị phu nhân nghe xong vội hỏi.


“Cũng ở đấy.” Đan Cửu mỉm cười với Khương Nhị phu nhân, “Thưa cữu mẫu, Đan Cửu cưới thê tử cũng giống Tuyên huynh. Dù nhà mẹ đẻ như nào thì tiểu tử cũng không để ý.”


“Cũng cần dung mạo xinh đẹp chứ.” Dược vương đứng bên cạnh ấm ức nói.


Nhìn dung mạo xinh đẹp cũng vui vẻ, lúc sinh tiểu tôn cũng đẹp mắt.


Đan Cửu lườm sư phụ tự ý mời Tuyên tẩu tử làm mai mối cho hắn.


Dược vương lại không dám lên tiếng.


Hắn biết nhìn người nhưng tâm tư không ở đây. Lúc này hắn cũng biết thanh thế bên ngoài, khiến Tuyên tẩu tử đã lớn bụng còn vất vả lo chuyện của hắn, là hắn già mà không phải.


Mấy vị phu nhân thấy đồ đệ của Dược vương ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ không dám lên tiếng thì các nàng ấy mỉm cười.


Hai sư đồ này vừa nhìn đã thấy rất dễ tính. Nếu như cô nương gả vào nhà này làm dâu thì ngày tháng sau này chắc sẽ tốt.


Chỉ là xem quyết định của ba nhà này.


Cuối cùng, Thi Như Lan tự mình mở miệng, nói muốn gả cho Đan Cửu.


Không giống hai nhà kia. Dù Hứa Song Uyển rất thích Dư gia tiểu muội muội, nhưng Dư phu nhân vẫn không đồng ý cọc hôn nhân này. Chủ yếu bà sợ tính tình ngượng ngùng của nữ nhi không thể đảm đương việc quản gia nặng nề. Bà nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tìm chỗ nữ nhi một nhà môn đăng hộ đối khác để ngày tháng sau này dễ chịu hơn.


Hứa Song Uyển nhìn trúng mấy nhà đều có cách nghĩ tương tự. Mấy vị phu nhân này đều không ngại Đan Cửu không phải quan lại quyền quý mà là thương nữ nhi, không nỡ để nữ nhi chịu khổ.


Bên phía Đan Cửu, hắn chọn một ngày Tuyên Trọng An ở nhà rồi tới cửa. Hắn mời Hứa Song Uyển chính thức làm bà mối cho hắn và Thi gia cô nương.


Tuyên Trưởng công tử nghe nói Thiếu phu nhân phải làm bà mối thì cười to, cười đến ngay cả Hứa Song Uyển cảm thấy chẳng có gì sai cũng phải đỏ mặt lên.


Ngẫm lại, tuổi mình hơi nhỏ…


“Nếu không thì mời mấy người cữu mẫu?” Hứa Song Uyển bị nụ cười của hắn chọc cho ngượng ngùng.


Nàng biết được từ phía trưởng công tử là Dược vương lão nhân gia mời nàng làm bà mối cho Đan Cửu, đã nói không ít lời hay về hắn trước mặt thành thượng.


Hiện tại thánh thượng rất coi trọng Dược vương. Thánh thượng được Dược vương điều trị thì không giống như trước, ngày đêm không thể an giấc, đầu lúc nào cũng như bị kim đâm.


Hiện tại ngay cả Thái tử cũng không gặp được Dược vương. Thánh thượng không cho phép người bên ngoài mời Dược vương xem bệnh. Thỉnh thoảng Dược vương chỉ có thể đến phủ Quy Đức Hầu xem bệnh cũng chỉ chiếu theo lệ.


Yến vương không cột Dược vương vào chung thuyền, nhưng hiện tại, phủ Quy Đức Hầu lại cột Dược vương vào chung thuyền.


Bởi vậy nên Hứa Song Uyển không thể từ chối. Dù bản thân nhỏ tuổi nên không có kinh nghiệm làm bà mối, còn về mặt thân phận thì không có trở ngại.


“Không cần, nàng đi đi.” Tuyên Trọng An đang đứng thẳng lập tức cười đến mức rung cả người, lúc nói chuyện lại cười lên. Hắn lắc đầu nói, “Ai có thể nghĩ tới phu nhân của Tuyên Trọng An ta, còn có thể có ngày làm bà mối cho người ta?”


“Cái này. . .” Đan Cửu cũng không hiểu, hắn nhìn về Tuyên huynh, “Không thể ư?”


“Không phải là không thể, đệ xem đi, nàng còn nhỏ tuổi, mới gả cho ta mà.” Tuyên Trọng An chỉ vào Thiếu phu nhân nhà hắn, ngôn từ trêu đùa.


Đan Cửu cũng thấy rõ, đây không phải Tuyên huynh đang nói không thể, mà là đang khoe. Hắn nói, “Vậy mời Tuyên tẩu tử làm bà mối cho đệ.”


Tuyên Trọng An gật đầu rồi nói với hắn, “Đệ từng gặp Chung Sơn Mạnh chưa?”


Đan Cửu cũng gật đầu, “Từng gặp, Thi gia cô nương kia…”


Hắn nhìn về phia Hứa Song Uyển, thành khẩn nói, “Đệ cũng từng gặp, nàng nói tẩu tử để nàng gặp qua người thật rồi mới quyết định. Sau khi nàng ấy gặp đệ thì mới quyết định.”


“Vậy đúng là Uyển Cơ nhà ta làm mai rồi?” Tuyên Trọng An khụ một tiếng rồi mới mỉm cười nói.


Hứa Song Uyển thấy hắn ho thì nhìn tay hắn. Nàng lập tức đưa tay nắm lấy tay hắn, sợ hắn lạnh.


Tuyên Trọng An biết tâm ý của nàng. Hắn vừa nắm lấy tay của nàng vừa cúi đầu nhìn xuống, rồi mới quay đầu cười, nói với nàng, “Cười đến đau hông.”


Hứa Song Uyển bất đắc dĩ vội lắc đầu. Nàng nhìn Đan Cửu, dịu dàng nói, “Hai người có thể vừa ý là tốt rồi.”


“Đệ không cần lo lắng chuyện của Thi gia.” Tuyên Trọng An nói với Đan Cửu, “Đệ hạ sính lễ cho Chung gia đi, đến lúc đó lại chạy một vòng quanh Thi gia, làm cho người ngoài xem thôi.”


“Đây có phải để…”


Tuyên Trọng An lắc đầu, đánh gãy lời hắn, “Đệ xưng ta một tiếng huynh, đệ vào kinh, ta cũng chưa giúp đệ việc gì. Đệ tự mình vừa ý cọc hôn nhân này thì cưới thôi. Đệ muốn cưới trong kinh hay về nước Yến rồi cưới?”


“Về nước Yến, sau khi xong việc thì sư phụ và đệ sẽ về.” Đan Cửu lưỡng lự rồi nói tiếp, “Hiện tại thân thể của thánh thượng cũng ổn. Trước kia viên thuốc mà huynh dâng cho đã tẩm bổ thân thể của ngài ấy, lúc đó dược liệu đã là tốt nhất, cộng thêm thủ pháp thi châm của sư phụ, ít nhất ngài ấy có thể…”


Hắn đưa mắt nhìn Hứa Song Uyển.


“Nói đi, nơi này không có người ngoài, bên cạnh cũng có tuỳ tùng bảo vệ, để trong lòng tẩu tử của đệ cũng cân nhắc.” Hôm nay Tuyên Trọng An hôm nay gặp Đan Cửu ở Vân Hạc Đường – phòng sách cũ trong sân nhỏ. Hiện tại người của Vân Hạc Đường đều là người của hắn nên lúc nói chuyện rất an toàn.


Đan Cửu lại nói, “Ít nhất có thể sống thêm hai năm. Sư phụ đệ nói, châm cứu chuẩn huyệt thì còn có thể kéo dài thêm một hai năm.”


“Chắc chắn không?”


“Không qua được năm năm.” Đan Cửu nói tiếp, “Các nội tạng trong cơ thể ngài ấy đã tàn phế, dược hiệu chỉ có thể kéo dài cơ hội sống chứ không thể chữa trị hết. Chờ hết dược hiệu thì đã là chuyện sớm muộn.”


“Thánh thượng biết không?”


“Biết, sư phụ nói rồi. Huynh cũng biết sư phụ không nói dối bệnh nhân.”


“Vậy ngài ấy còn thả hai người trở về?”


“Thánh thượng đã đồng ý. Đệ không biết sư phụ nói gì với ngài ấy nhưng cuối cùng ngài ấy vẫn đồng ý. Sư phó cũng đồng ý truyền lại châm pháp cho bọn thái y, sau khi sư đồ đệ rời kinh thì có thái y thi châm cũng giống nhau.” Đan Cửu nói đến đây thì khuyên bảo Tuyên huynh một câu, “Nếu huynh nếu có thể thoát thân vẫn nên tìm biện pháp thoát thân đi. Sư phụ nói hiện nay thân thể của thánh thượng còn điều trị được nên còn vẫn có thể khống chế tính tính. Đợi đến khi ốm đau quấn thân thì không chắc…”


Có lẽ sẽ thay đổi.


Câu quân vô hí ngôn không thể dùng với thánh thượng vui buồn tuỳ vào tâm trạng được.


Tuyên Trọng An nghe vậy, hắn cười một tiếng rồi nói với Đan Cửu, “Ta không phải là sư phụ của đệ, cũng không phải đệ. Nhà chúng ta ở đây, phủ cũng ở đây, ngay cả mộ tổ đều chôn trên đỉnh núi Tây Sơn ngoại ô. Làm sao đi, đi như nào? Ta đi thì sẽ là phản tặc, nghịch tặc. Đệ nói xem ta có thể đi đâu?”


Đan Cửu không nói gì.


“Chỉ có một tình huống ta có thể lui, chính là lúc cả nhà chúng ta chết hết.” Tuyên Trọng An nhìn Đan Cửu còn chưa hiểu hết kinh thành hiểm ác. Hắn trầm tĩnh, đôi mắt cũng như đầm nước sâu, “Ta cũng chết.”


Chết rồi thì cái gì cũng không có, cái chết mới là đường lui duy nhất của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.