Bọn Triển Chiêu nghe lời nguyền rủa ác ý của lão phụ nhân, đều nhịn không được giật mình một cái, ý thức được
bản án cũ năm đó, là một bó mật xúc mục kinh tâm.[nghe(nhìn) thấy mà giật mình]
“Trong sông Y Thủy, có hơn trăm oan hồn?” Bạch Ngọc Đường không giải thích được: “Có ý gì?”
“Chuyện này… Xảy ra vào ba mươi năm
trước.” Lão bà tử bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra: “Khi đó,
huyện Cừ Sơn rất nghèo, Huyện thái gia, là tri phủ Lạc Châu, Lương đại
nhân.”
“Cái gì? Tri phủ Lạc Châu trước đây là huyện thái gia của huyện Cừ Sơn?” Mọi người sửng sốt: “Vậy thì có chút vấn đề rồi.”
“Lương Báo kỳ thật cũng không phải ngoại nhân, hắn là thân thích của Lương Văn Hành đại nhân, có lẽ là cháu
trai.” Lão phụ nhẹ nhàng thở dài: “Nếu không thì ngươi nói xem một người vùng khác như hắn, làm sao lại hiểu rõ phong tục bản địa đến vậy?”
Mọi người xoay mặt nhìn nhau ——- quả nhiên Lương Báo có vấn đề!
“Có thể nói rõ hơn một chút không?”
Lão bà tử suy nghĩ một lát, lấy một mảnh khăn gấm từ trong tay áo ra, để lên bàn.
Mọi người liếc mắt nhìn mảnh khăn, bên trong là một cuộn da dê đã cũ, bên trên có rất nhiều hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Đây là thứ gì?” Triệu Phổ không hiểu.
“Nga.” Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ tới:
“Hôm đó trong từ đường Mã Phúc, ta cũng từng thấy qua, còn sao chép
lại.” Vừa nói vừa lấy một bản vẽ từ trong tay áo ra, so sánh với hình vẽ trên mảnh da dê, không khác lắm.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên.” Triển Chiêu cũng nghĩ tới: “Đã định sớm cho Công Tôn xem thử.”
Công Tôn cầm bản vẽ so sánh với mảnh da dê một lúc, không hiểu sao cảm thấy rất quen mắt.
“Ta nhận ra!” Lúc này, Tử Ảnh đột nhiên lao từ trên nóc nhà xuống.
“Ngươi nhận ra?” Mọi người khó hiểu nhìn hắn.
“Đây là hình vẽ của các gánh hát!” Tử
Ảnh cười tủm tỉm nói: “Ta thích xem cái đó, quen biết với rất nhiều chủ
gánh hát. Không phải lần trước doanh trại có gọi mấy gánh hát đến, biểu
diễn giải buồn cho các tướng sĩ sao? Ta đi theo bọn họ, bọn họ vẽ một ít hình như thế này cho chúng ta xem, nói đây là một loại ám hiệu của
những người biểu diễn trong gánh hát.”
“Ám hiệu?” Triệu Phổ không rõ lắm, tâm nói cả gánh hát mà cũng dùng ám hiệu?
“Ân… Ta cũng từng nghe nói qua.” Công
Tôn gật đầu: “Cá hát tạp kỹ nguyên bản xuất xứ từ tạp kĩ trong dân gian, tiền triều có một năm quốc tang, Hoàng đế hạ lệnh trong vòng một năm
không được vui đùa ca múa. Gánh hát mưu sinh nhờ vào mua tiếng cười cho
thiên hạ, cứ như vậy sẽ không còn đường sống! Vì vậy đa số các gánh hát
chuyển vào vùng núi ít người biết, bí mật đến các nơi, thư từ thường
dùng loại hình vẽ kì lạ này thay cho hán tự, để tránh bị người bắt được, tuy rằng sau này lệnh cấm giải trừ, nhưng loại văn tự này rất thuận
tiện, vẫn sử dụng đến ngày nay.”
“Vị tiên sinh này, kiến thức uyên bác
a.” Lão phụ nhân cười cười, gật đầu với mọi người: “Không sai, đây là
văn tự dùng để liên lạc của các gánh hát trước đây.”
“Vậy mấy tiểu khất cái kia, chẳng lẽ vì nhìn thấy những văn tự này mà chết sao?” Triển Chiêu suy đoán.
“Tiểu khất cái chết thế nào, lão bà tử
ta không biết, bất quá ta có thể nói cho các ngươi… Năm đó, có một gánh
hát đến huyện Cừ Sơn, biểu diễn ở đây, trong đó tiết mục nổi bật nhất,
là giao nhân vũ.”
“Giao nhân?” Công Tôn nhíu mày: “Hải nhân ngư sao?”
“Phú hộ ở huyện Cừ Sơn, có cả Huyện
lệnh, thấy giao nhân xinh đẹp động lòng người, một cái đuôi cá trông rất sống động, liền hỏi chủ gánh hát, làm thế nào có được. Chủ gánh hát nói cho hắn một phương pháp, làm thế nào có hải nhân ngư.”
Mọi nghe đến đây đều không nhịn được hít một hơi… Lại nghĩ tới ngày đó Công Tôn nói, thứ phương pháp làm thương
tổn tiểu hài nhi để có hải nhân ngư.
“Khi nãy ta đã nói, năm đó huyện Cừ Sơn
rất nghèo, nữ oa nhi đều bị vứt bỏ vì nuôi không nổi. Vì vậy Lương Huyện lệnh đã nghĩ ra một kế sách ác độc.” Lão bà tử nói đến đây, sắc mặt hơi thay đổi: “Bọn chúng vây một khúc sông Y Thủy lại, bắt các nữ hài giải
làm hải nhân ngư, nuôi trong nước. Vì sợ bách tính ven bờ phát hiện,
liền đem câu chuyện Mã Phúc thời cổ thêu dệt thêm lan truyền, hù dọa
bách tính địa phương, cái gì nam bắc bất đồng, cái gì khi dễ kẻ yếu sẽ
chết… Đều là gạt người.”
“Mã Phúc, chỉ là con cá lớn vằn hổ chết
bên bờ trước đây các ngươi nhìn thấy mà thôi, thỉnh thoảng cắn người,
nhưng nói nó là thần minh gì đó, căn bản đều là gạt người.” Lão bà tử
càng nói càng kích động.
Mọi người đã trợn mắt há miệng từ lâu, thực sự không tưởng tượng được có kẻ nhẫn tâm như vậy.
“Bọn họ nuôi hải nhân ngư làm gì?” Một lúc lâu sau Triển Chiêu mới hỏi ra miệng.
“Còn có thể làm gì?! Bán cho các đại
quan quý tộc danh lưu hiển quý a!” Lão phụ lắc đầu thở dài: “Hải nhân
ngư không dễ nuôi, phải sinh sống trong nước, nữ oa nhi có bao nhiêu đứa chịu được?! Nuôi sống một hải nhân ngư, ít nhất sẽ chết hơn mười nữ oa
vô tội… Bọn họ vì muốn hải nhân ngư hoàn toàn giống thật, còn ép các nữ
oa nhi này uống dược, để bọn nó chỉ có thể phát ra thanh âm cao cao u u, thật giống như hải nhân ngư hát.”
Mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy cực kì kinh hãi, quả thật táng tận thiên lương!
“Lương Huyện lệnh rất nhanh đã bán hết
hoặc tặng hải nhân ngư cho các cao quan phú hộ, thăng chức rất nhanh,
thăng làm tri phủ. Hắn ý thức được, cứ tiếp tục như vậy, việc này sớm
muộn gì cũng sẽ có người biết, ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn. Vì vậy
liền sai người giết hết hải nhân ngư, phá sập đê tại nơi nuôi hải nhân
ngư, xóa sạch chứng cứ. Nhưng trời cao có mắt, ngày bọn họ đại khai sát
giới, đúng vào ngày lũ lớn trăm năm khó gặp, nước từ trên núi trút xuống đẩy sập đê, cũng hủy hết chứng cứ.”
Mọi người đều cảm thấy tim đạp mạnh, quá thuận tiện cho lũ ác tặc!
“Phải rồi, có ngươi có từng gặp qua một lão đầu điên thọt chân?” Lão phụ đột nhiên hỏi: “Là bộ khoái nha môn.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ ra.
“Năm đó hắn chính là chủ gánh hát kia.” Lão phụ nói.
“Nga!” Triển Chiêu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào hắn kích động như vậy…
“Năm đó hắn đã làm gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Người này vẫn luôn hối hận, hắn nói cho Lương Huyện lệnh phương pháp nuôi nhân ngư, vốn dĩ chỉ là tham tiền,
cho rằng nếu Lương Huyện lệnh thích, làm một con cũng không sao, thật sự là không ngờ tới những người đó không nhân tính như vậy a, hại chết
nhiều nữ oa ở huyện Cừ Sơn như vậy. Bọn họ còn bức hắn phải giáo dục hải nhân ngư, nơi nuôi hải nhân kia căn bản là địa ngục, người sống làm sao có ai chịu đựng được a…” Lão phụ nói đến đây, nhịn không được tuôn lệ,
“Chủ gánh hát đó nhiều lần muốn bỏ trốn, sau lại bị bắt được chặt chân, ở lại trong nha môn huyện Cừ Sơn, hắn phải giả ngây giả dại mới sống được đến ngày nay. Mà mấy thứ này… Chính là năm đó hắn viết, hắn không dám
quang mình chính đại viết hán tự, sợ bị người khác nhận ra, cho nên lén
lút viết thành loại ám hiệu này.”
Mọi người đều cực kì tức giận, Công Tôn
thầm may đã bảo Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử vào phòng, không để tiểu hài tử nghe mấy thứ đáng sợ như thế.
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy, có lẽ mấy hôm sau mình không cần phải ăn nữa.
“Việc này vốn cũng đã yên ắng rồi, đã
qua rất nhiều năm, mãi đến hôm đó, Tiểu Hầu Tử chạy đến nói cho ta biết, nó gặp một hảo bằng hữu trong địa cung, tên Tiểu Hồng.” Lão phụ nhân
nói, cười hòa ái hơn: “Ta theo Tiểu Hầu Tử xuống xem, lúc đó thực sự làm ta sợ chết, ta cứ tưởng là hồn phách của hải nhân ngư, bởi vì hình thể
Tiểu Hồng quá lớn!”
Bạch Ngọc Đường thoáng cái đã hiểu được, gật đầu: “Đúng vậy, lớn bằng hai người thường!”
“Lúc ta thấy, nàng lớn bằng bốn năm người thường.”
Mọi người sửng sốt, ngơ ngác ——- hải nhân ngư còn có hể biến to biến nhỏ sao?
“Đó là vì bà không đến gần, thứ bà nhìn thấy vốn dĩ không phải Tiểu Hồng thật sự, mà là hình phản chiếu qua mặt đá đá lưu ly.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy, cứ tưởng rằng đã gặp quỷ thật rồi.
“Tiểu Hồng là một trong các nhân ngư năm đó, nàng còn sống, hơn nữa vẫn luôn sống trong sông Y Thủy, vào cổ mộ
qua cửa động, có thể là vì nhiều năm không gặp ánh mặt trời, hoặc nhiều
năm sống trong nước, nàng không già đi.”
“Có loại chuyện này?” Công Tôn kinh ngạc không ngớt.
“Vậy tên khất cái và Huyện thái gia, rốt cuộc chết thế nào?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi.
Lão phụ lắc đầu: “Việc này ta không
biết, ta chỉ biết, Huyện thái gia hiện tại sinh ra trong gánh hát, hẳn
phải hiểu được các văn tự này. Còn các tiểu khất cái, bên ngày thì là
bọn lưu manh từ nơi khác tới, ban đêm ở trong từ đường, có lúc sẽ giả
dạng thành khất cái, có lúc lại tham gia trộm cướp. Ngày đó, bọn tiểu
khất cái đột nhiên chết, mà qua ngày hôm sau Huyện thái gia cũng chết,
Lương Huyện lệnh liền phái bộ khoái Lương báo đến, điều tra chuyện này.”
Mọi người vừa nghe, trong lòng thầm giật mình.
Triệu Phổ nhíu mày: “Là do lúc bọn tiểu
khất cái đi trộm cắp, trộm đi cuộn da dê của lão bộ khoái, sau đó vẽ lại văn tự lên tường từ đường. Huyện thái gia sinh ra trong gánh hát đọc
hiểu những ám hiệu đó, biết được sự tình bên trong, cảm thấy sợ hãi. Hắn cũng xem như nắm giữ được bí mật của tri phủ Lạc Châu! Sau đó chẳng lẽ
để lộ chuyện? Vì vậy chỉ trong một đêm các khất cái đều chết, người
trong nha môn cũng đã chết… Hơn nữa chuyện Mã Phúc lại bắt đầu lan
truyền, rất có thể chỉ là biện pháp diệt khẩu của Lương Huyện lệnh năm
đó mà thôi.”
“Còn chuyện thủy thử xuất hà…” Lão phụ
nói xen vào: “Thật ra là hôm đó, có người rải vào sông rất nhiều dược
phấn, cho nên mới có nhiều chuột điên chạy lên bờ như vậy, sau lại va
vào tường cột bị thương mới chạy về trong sông Y Thủy, cả đàn thất khiếu chảy máu mà chết.”
“Bọn họ rải dược phấn vào sông, là vì muốn đối phó Tiểu Hồng sao?” Triển Chiêu giật mình: “Muốn độc chết Tiểu Hồng?”
“Phải, may mà Tiểu Hồng mạng lớn, ta và
Tiểu Hầu Tử cứu nàng, tạm thời để nàng trong thủy đầm, cho đến khi độc
tan hết. Cuộn da dê này là Tiểu Hồng cho ta, nàng nói là tìm được ở sau
từ đường Mã Phúc.”
Trong lòng Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, ngày ấy có lẽ chính là nàng trong ao sau từ đường, người thấy là Tiểu Hồng,
còn trăng tròn ——- có thể nào là có quan hệ với ngọc lưu ly lão phụ vừa
nhắc tới không?
Lão phụ lại suy nghĩ một chút: “Sơ lược
chỉ có vậy thôi, sau đó các ngươi đã đến rồi, chạng vạng hôm qua, đê
cũng đã hơi yếu, Tiểu Hồng ở trong địa cung, chắc là không có việc gì.”
Mọi người nghe lão phụ nói xong, đều im lặng không nói, trong chuyện này còn có nhiều điểm đáng ngờ, cần phải suy xét lại.
.
.
“Thế nhưng…” Triển Chiêu vẫn cảm thấy có chút chỗ không được đúng lắm: “Dường như Tiểu Hầu Tử rất tin vào Mã Phúc đại tiên?”
“Là Tiểu Hồng nói với nó.” Lão phụ
nghiêm túc nói: “Không hiểu sao giọng của Tiểu Hồng lại trở lại, có thể
nói một chút, chỉ là tiếng rất khàn khó nghe rõ. Nàng ta nói, trong sông Y Thủy thật sự có thần minh, vị thần minh đó bảo vệ nàng!”
“Vậy vì sao người chết trong cổ họng đều có xác chuột?” Bạch Ngọc Đường không hề nói đến xác chuột là giả, đưa
mắt nhìn Công Tôn và Triệu Phổ.
Trong lòng hai người đều hiểu được, không nói gì.
Lão bà tử lắc đầu: “Chuyện này ta không biết, ta đã nói hết những gì ta biết rồi.”
Mọi người gật đầu, lúc này, Giả Ảnh đi tới cạnh Triệu Phổ: “Vương gia, Lương Báo trở lại, hắn còn dẫn theo một vị quan.”
“Quan.”
“Mặc một thân áo lam, lục phẩm, có chút niên kỉ rồi.”
“Là Lương tri phủ!” Lão phụ thốt ra, trên mặt cũng hiện ra vẻ sợ hãi.
Triệu Phổ cười nói: “Ai, lão nhân gia sợ cái gì, hắn cùng lắm chỉ là quan lục phẩm, Triển đại nhân của chúng ta tứ phẩm!”
Mọi người vô lực nhìn hắn —— ngươi hình như là nhất phẩm!
Triệu Phổ nghĩ nghĩ một chút, vẫy tay gọi Giả Ảnh, kề vào tai hắn phân phó vài câu, Giả Ảnh gật đầu cùng Tử Ảnh đi.
Triển Chiêu nghe rõ những gì hắn phân phó hai người, hỏi Triệu Phổ: “Ngươi muốn…”
“Người để tự bảo vệ mình mà cả quan viên thủ hạ cũng dám giết, lần này nói không chừng thấy sự tình sắp bại lộ,
nên đến xoay chuyển tình thế?” Triệu Phổ cười cười: “Vừa lúc xem thử
diện mạo thật của hắn, thử xem là người hay họa bì biến thành.”
Triển Chiêu khẽ thở dài: “Lần đầu ta tiên ta nghĩ, giết một người, là quá dễ dàng cho hắn.”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đứng lên.
“Bạch huynh?” Triển Chiêu nghe thấy thanh âm, có chút khó hiểu.
“Đột nhiên ta nghĩ đến một biện pháp thú vị.” Bạch Ngọc Đường mở miệng, nhẹ nhàng vẫy tay với Công Tôn: “Công
Tôn, đến giúp ta một chút.”
Công Tôn đảo mắt: “Nga… Chẳng lẽ Bạch ngũ gia muốn lấy kế của người đánh lại người?”
Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch khóe miệng:
“Giống như con mèo đó nói, để bọn chúng chết là quá dễ dàng rồi!” Nói
xong, cùng Công Tôn đi đến hậu viện, Triệu Phổ bảo lão phụ vào nhà cùng
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Hầu Tử tránh một chút.
Triển Chiêu thì chống cằm suy nghĩ, từ
lúc nào Bạch Ngọc Đường đã gọi mình là mèo rồi? Mới hôm qua không phải
vẫn còn là Triển huynh sao?[từ sau đêm qua ngươi nằm trong lòng hắn ngủ như mèo]
Rất nhanh, đã nghe thấy tiếng bước chân, Lương Báo dẫn Lương tri phủ vào.