Sau khi ra khỏi chỗ Lê Lão Phong Nhi,
bọn Triển Chiêu đều mờ mịt, lão nhân này điên điên khùng khùng, nói một
câu chỉ được nửa câu, bằng không thì phải ghép hai câu lại thành một
câu, khiến người nghe có vẻ như hiểu lại như chẳng hiểu gì, phức tạp gấp bội.
Đến Thái Bạch Cư, vào một nhã gian ngồi
xuống, vừa uống trà vừa thảo luận chi tiết lại, Công Tôn vẫn đang cúi
đầu nghiên cứu số tư liệu tìm được. Số tư liệu mọi người có hiện tại cực kì rối loạn, cần phải sắp xếp lại toàn bộ, rất lao lực.
Công việc cần hoạt động đầu óc này đương nhiên là do Công Tôn đảm nhiệm, Triệu Phổ và hắn sau khi ăn xong sẽ về
trước nghiên cứu số sách này.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bản chất
hiếu động không thích ngồi yên, không muốn về, quyết định ở lại Tùng
Giang Phủ đi dạo một chút.
Ra khỏi Thái Bạch Cư chia đường đi, Tiểu Tứ Tử còn muốn theo làm đuôi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, nhưng bị Tiêu Lương bế về.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng trên bến tàu của Tùng Giang Phủ, nhìn theo bóng thuyền của bọn Triệu Phổ ra
khơi, không bao lâu thì đã thuyền đã khuất xa.
.
.
“Lão gia tử thật sự không nói rõ được
gì.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Lần nào hỏi chuyện hắn cũng là câu trước
một đường câu sau một nẻo.”
“Cho nên mới gọi là cao nhân! Lời thâm
thúy, trí tuệ cao, bản lĩnh cao, yêu cầu với người khác cũng cao.” Triển Chiêu cười cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai Bạch Ngọc Đường: “Nhưng mà thật
không ngờ tới, ngươi cũng có lúc giống người thường.”
“A?” Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Là thế nào?”
“Là thế này, ta nói là, ta luôn nghĩ
năng lực của ngươi đều là trời sinh, từ nhỏ đến lớn đều là đại công tử
đỉnh đỉnh đại danh… Thì ra còn có một quái phu tử dạy ngươi.” Triển
Chiêu chắp hai tay sau lưng, kiếm tuệ bạch sắc trên chuôi Cự Khuyết nhẹ nhàng lay động.
Bạch Ngọc Đường bật cười, bước đến đi sóng vai với hắn. “Ai mà chẳng ăn ngũ cốc để lớn.”
.
.
Lúc này trời đã gần chạng vạng, cũng
không có chỗ nào để đi, Bạch Ngọc Đường đơn giản dẫn Triển Chiêu đi dạo
quanh, khi hoàng hôn thì đã đến vùng đồng hoa ở ngoại thành.
Phóng mắt nhìn, khắp nơi đều là đồng hoa xanh tím, trải thật dài, phủ khắp vùng bạt ngàn sơn dã, đến tận cuối
chân trời rồi hòa cùng màu trời xanh nhạt, chen giữa là đám mây đỏ rực
và một nửa mảnh thái dương.
“Đây là hoa gì? Khung cảnh thật đẹp!”
Triển Chiêu nhìn về phía vài khu nông trại rải rác xa xa, thật yêu thích nơi thế ngoại đào nguyên này, liền hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Loại hoa đậu nào đó.” Tuy là Bạch Ngọc
Đường thừa nhận mình ăn ngũ cốc mà lớn, nhưng thật sự hoàn toàn không
biết gì về ngũ cốc, hắn đưa Triển Chiêu đến đây cũng chỉ vì muốn hắn
ngắm nhìn khung cảnh bao la này, xua bớt buồn bực trong lòng.
“Phía trước còn có thể thấy biển.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ.
“Ưm… Tuy rằng cách nhau không xa, nhưng
cảnh sắc thật sự là một trời một vực.” Triển Chiêu vừa đi vừa xoay mặt
nhìn Bạch Ngọc Đường.
Tóc hai người đều bị gió đêm thổi lay động.
“Khung cảnh vùng Giang Nam đa phần đều
là lộng lẫy hoa lệ, không ngờ còn có một nơi thoát tục thế này!” Triển
Chiêu chỉ chỉ hòn đảo ngoài xa: “Bên đó là Tiêu Dao Đảo đúng không? Có
thời gian rỗi đến thăm bọn Triệu Phổ vài ngày.”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Không phải
Tiểu Tứ Tử lúc nào cũng nói để dành cho chúng ta một gian phòng bảo
chúng ta lúc rảnh rỗi đến chơi sao.”
Triển Chiêu cười lớn: “Tiểu Tứ Tử cũng keo kiệt quá, chỉ cho một gian sao?”
“Một gian cũng đủ rồi.” Bạch Ngọc Đường cười: “Giường ngủ thì chỉ cần rộng ba xích[1 mét] là đủ rồi, quan trọng là phải xem ai ở cùng ngươi.”
Triển Chiêu nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên: “Phải! Đúng là vậy!”
Hai người cứ theo tình trạng câu được
câu không, lúc có cảm giác lúc lại không mà đi tới, trên mặt biển cách
đó không xa có một khu thủy trại nguy nga.
“Đừng đi tới nữa, Miêu.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại: “Bên đó là địa bàn của Hải Long Bang, đi vào dễ
gặp phiền phức, bây giờ chưa phải lúc.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tại sao?”
Bạch Ngọc Đường khoanh tay: “Vốn dĩ Hải
Long Bang muốn mua lại Tiêu Dao Đảo từ Hãm Không Đảo… Nhưng sau này đại
ca lại tặng cho Triệu Phổ.”
Triển Chiêu hơi nhíu mày: “Hai bên cách
nhau rất gần. Tiêu Dao Đảo nằm ngoài hải vực của Hà Bang, cũng cách Hãm
Không Đảo và Hải Long Bang khá xa, nếu ai trong ba thế lực này chiếm
Tiêu Dao Đảo, vậy thế lực sẽ lớn hơn hẳn hai nhà còn lại, dễ bị cô lập.
Đây cũng chính là lý do mọi người cứ trì hoãn không đến sống trên đó
đúng không.”
“Phải, thông minh.” Bạch Ngọc Đường gật
đầu: “Địa bàn của Hải Long Bang không nhỏ, chỉ là thế lực đứng đầu quá
nhiều, ngươi xem Tứ Đại Long Vương, không hề thân thiết như các huynh đệ chúng ta, người nào cũng muốn có một địa bàn riêng làm trại chủ, vì vậy rất khó giải quyết công bằng. Vì vậy cho nên trước đây khi bọn họ để ý
đến Tiêu Dao Đảo, Hãm Không Đảo không bán… Ngươi cũng biết thân phận và
tính tình Triệu Phổ, Hải Long Bang đương nhiên không dám trêu chọc hắn,
vì vậy vẫn có chút bất mãn với đại ca.”
“Hôm đó Thanh Long Vương uống say trong
quán rượu thì mắng sau lưng đại ca, trùng hợp bị tam ca đang tiếp khách ở gian bên cạnh nghe được.”
Bạch Ngọc Đường chưa nói xong, Triển Chiêu đã cười khổ: “Chậc chậc… Hắn chết chắc rồi.”
“Cũng không đến mức như vậy, Thanh Long
Vương chỉ bị tam ca đánh một trận… Nếu không phải có người ngăn lại thì
đã không còn mạng để về rồi, cho nên có chút hoảng sợ.” Bạch Ngọc Đường
thở nhẹ: “Ngày hôm đó Thanh Long Vương bị thương rất nặng, lần này bị
hại trong lúc vẫn còn dưỡng thương.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Vậy người của Hải Long Bang… Có hận tam ca không?”
“Cái đó thì không.” Bạch Ngọc Đường lắc
đầu, “Nhiều thủ lĩnh, huynh đệ sẽ không đồng lòng, giữa các vị Long
Vương cũng không hòa thuận, một người chết những người khác đều muốn
tranh giành địa bàn của hắn, nhưng trong lòng tam ca thật ra vẫn có chút áy náy.”
“À.” Triển Chiêu gật đầu, xem như hiểu được nội tình rồi.
Hai người lại đi dạo một lát, khi chuẩn bị quay lại, chợt nghe thấy một tiếng “Meo~” truyền đến.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn theo hướng phát ra âm thanh… Một con mèo đen lớn nằm trong bụi cỏ
cách đó không xa.
“A!” Triển Chiêu vừa nhìn đã nhận ra con mèo đó, kéo tay áo Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, là nó!”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy, con mèo
đó lông đen tuyền, bóng loáng, ngay cả một sợi lông màu khác cũng không
có, trên cổ có đeo một sợi tơ và một cái chuông, mắt đỏ rực.
“Meo~”
Nó lại kêu một tiếng, sau đó bỏ chạy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, thả người đuổi theo. Con mèo đó rất nhanh, chui vào đồng hoa,
lướt nhanh tới trước, cũng may là khinh công của Bạch Ngọc Đường và
Triển Chiêu tốt, nếu không thì thật sự không đuổi kịp nó.
“Mèo con!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên gọi một tiếng.
Triển Chiêu nhìn hắn một cái, thấy hắn nhìn chăm chăm vào mình, liền hỏi: “Gọi ta hay gọi nó?”
Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ chỉ con mèo phía trước, ý bảo Triển Chiêu đi chặn đường! Chia ra hành động.[bắt con mèo thôi mà, cần phải vậy hông o_O]
Triển Chiêu đương nhiên hiểu ý, nhảy vọt tới, đáp xuống trước mặt con mèo kia.
Lúc nào con mèo đen vừa lao đến, không tránh kịp, đâm vào đùi Triển Chiêu.
“Méo” một tiếng, mèo đen rơi xuống đất, lật người một cái muốn đứng lên, Bạch Ngọc Đường nhanh tay chụp lấy gáy nó, nhấc lên.
“Meo!” Mèo đen bị Bạch Ngọc Đường bắt được, vùng vẫy mấy cái, kêu lên.
“Con mèo này khỏe thật.” Triển Chiêu xoa xoa đùi, đến gần xem, nắm lấy chân nó bóp bóp mấy cái: “Ưm… Xem ra
ngoài màu mắt ra thì không có gì khác những con mèo bình thường!”
Bạch Ngọc Đường nắm con mèo lật qua lật lại nhìn: “Là mèo đực.”
Triển Chiêu bật cười, hỏi hắn: “Dự định
làm gì nó? Đâu thể nghiêm hình khảo vấn hay cưỡng ép dụ dỗ, cho dù nó có khai chúng ta cũng đâu hiểu gì.” [Mi không hiểu xaooo?? Xạo!]
Bạch Ngọc Đường gật đầu, thấy cũng đúng.
“Nhưng mà…” Triển Chiêu đưa tay, nhẹ nhàng nâng chiếc chuông trên cổ nó lên xem: “Xem ra là có chủ, nếu tìm được chủ nhân…”
Còn chưa nói xong, chợt từ phía xa truyền đến tiếng gọi: “Tiểu Hắc! Tiểu Hắc…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, nhìn ra xa, liền thấy có một bóng người đứng bên bờ biển, có
vẻ là một thiếu niên, mặc bạch y, đang vừa gọi vừa tìm.
Triển Chiêu bất giác cảm thấy người này quen mắt, lại không nhớ ra được đã gặp ở đâu, nhưng nhất định là vừa gặp gần đây!
“Là Tào Hân.” Đột nhiên Bạch Ngọc Đường nói.
“À!” Triển Chiêu lập tức nhớ ra, chính
là vị thiếu niên mượn rượu nháo tửu lâu hôm bọn họ vừa đến, dường như là nhi tử của Thanh Long Vương.
“Ngươi đoán…” Triển Chiêu chọc chọc bụng mèo, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Hắc là ai?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Lúc này, Tào Hân đã nhìn thấy bọn hắn, ngẩn người một lúc, nhanh chân bước qua.
“Này.” Triển Chiêu vờ quay mặt đi, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Quan hệ của ngươi với hắn thế nào?”
“À…” Triển Chiêu xoay người lại, Tào Hân đã đến gần hai người, dừng lại cách đó khoảng hai ba bước.
Tào Hân nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Triển Chiêu, hơi chắp tay hành lễ với Bạch Ngọc Đường: “Bạch Ngũ gia.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tào Hân có vẻ bối rối, nhìn con mèo trong tay Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói: “Đây là mèo của ta…”
“Ngươi?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt mà cũng rất vui vẻ, quả nhiên mèo đen đều tên Tiểu Hắc.
Triển Chiêu vội hỏi: “Sao mắt nó lại màu đỏ?”
“À, là vì nó ăn lầm Hỏa Long Thảo, cho
nên biến thành như vậy.” Tào Hân trả lời, nhận lấy con mèo Bạch Ngọc
Đường đưa qua, nhẹ nhàng vuốt lông nó.
“Hỏa Long Thảo?” Triển Chiêu chưa từng nghe qua.
“Đó là một loại thủy thảo đặc trưng ở thủy vực của Hải Long Bang, rất tốt cho người, minh mâu thuận phế[sáng mắt bổ phổi]. Nhưng không biết vì sao động vật ăn vào rồi mắt đều biến đỏ… Nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng nhìn.”
“À…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều
hiểu ra, nếu vậy, hai con ngựa hôm đó có khi nào cũng vì ăn lầm Hỏa Long Thảo cho nên mắt mới biến đỏ? Vậy chẳng lẽ là có liên quan đến Hải Long Bang?
Tuy là lời Tào Hân trả lời không có gì
lạ, nhưng hai người vẫn nghi ngờ… Nếu chỉ là một con mèo bình thường,
sao lại xuất hiện trên quỷ thuyền? Mặt biển không phải mặt đất, thuyền
cũng không phải nhà ở. Từ xưa mèo không biết bơi, Hải Long Bang cách nơi quỷ thuyền xuất hiện rất xa, một con mèo như vậy sao có thể đột nhiên
xuất hiện trên đó?
Ý nghĩ của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đương nhiên là như một.
“Đúng rồi, Tào công tử.” Triển Chiêu hỏi dò: “Con mèo này vẫn luôn ở cạnh ngươi sao?”
Tào Hân ngẩn người, lắc đầu, hơi bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hắc rất nghịch, thường chạy lung tung, gần đây tâm trạng
ta lại không được tốt… Không quan tâm nó nhiều.”
Triển Chiêu nghe xong, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường nhún vai, cũng không thấy có gì không ổn, mèo mà, đương nhiên thích chạy tới chạy lui, không quản được.
Tào Hân đứng đấy cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền ôm Tiểu Hắc, nói tiếng cáo từ với hai người, xoay đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Tào
Hân quay đi… Con mèo đen kia vẫn nằm úp trên vai Tào Hân nhìn hai người… Ánh mắt nó lại khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhớ tới lần thấy nó trong khách điếm, có chút ý xấu.
.
.
Đến khi Tào Hân lên một con thuyền nhỏ, chèo đi, hai người mới hoàn hồn lại.
“Ha…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Quả nhiên, ta ghét mèo.”
Triển Chiêu híp mắt liếc hắn, Bạch Ngọc Đường cười: “Trừ ngươi ra.”
Không biết có phải do gần đây Bạch Ngọc
Đường ở cùng chỗ với Triển Chiêu quá lâu rồi nên lời nói ra hoàn toàn
không chút do dự, ‘ngoại trừ ngươi ra tất cả đều chán ghét’, hình như
rất gần với ‘chỉ thân thiết với một mình ngươi’.
“Đi thôi, trời tối sẽ không thuê được
thuyền.” Tai Triển Chiêu hơi nóng, động tác để giấu xấu hổ rất rõ ràng,
đưa tay vỗ Bạch Ngọc Đường một cái, xoay người đi, Bạch Ngọc Đường đuổi
tới vài bước, “Nhưng mà, một con mèo có thể làm được gì? Cũng đâu thể là miêu yêu đúng không?”
“Ta lại cảm thấy nó rất giống miêu yêu!” Triển Chiêu thấp giọng nói: “Mèo con bình thường đều rất ngoan, ngươi
có cảm thấy con mèo đó đã rất già rồi không?!”
“Còn nhìn ra được cả tuổi mèo sao?” Bạch Ngọc Đường càng phiền muộn. Nói thật ra, trên Hãm Không Đảo có năm con
chuột, kị nhất là mèo. Tuy là trù phòng cũng có mèo, nhưng đa số là mèo
đêm, Bạch Ngọc Đường cũng chưa từng nghiên cứu vấn đề này: “Ta chỉ nhận
ra con mèo đó không lương thiện.”
“Đó tuyệt đối là mèo già, mèo con mềm
hơn cũng nhỏ hơn, đôi mắt rất ngây thơ. Mèo già sẽ thành tinh, đặc biệt
là mèo đen, rất âm u!” Triển Chiêu nói đến đây, đột nhiên đứng lại,
nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, dường như vừa nghĩ đến chuyện gì.
“Thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn hắn.
“Ừm… Nói đến mèo già, ta nhớ ra trước đây đại ca cũng từng nuôi mèo!” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Nó cũng là mèo đen.”
“Đại ca ngươi nuôi?” Bạch Ngọc Đường vừa kéo tay hắn đi vội, tránh để trời tối muộn, vừa nói: “Nói cụ thể một chút.”
“Khi đó ta vẫn còn nhỏ, có lẽ chỉ khoảng mười tuổi.” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Ta nhớ rõ là vào Tết Đoan Ngọ, khí trời oi bức. Cha nương ta đều có việc ra ngoài, trong nhà chỉ còn
vài hạ nhân, ta và đại ca.”
Bạch Ngọc Đường tai nghe, đầu thì đang nghĩ về bộ dạng lúc bé của Triển Chiêu.
“Đêm đó có sấm chớp, nửa đêm, ta nghe
thấy tiếng cửa phòng đại ca bên cạnh mở.” Triển Chiêu nói: “Khi đó ta đã bắt đầu luyện võ rồi, đại ca thì lại trói gà không chặt, ta sợ có kẻ
trộm hay gì đó đại loại, liền đứng dậy xem… Nhưng lại thấy đại ca đội
đấu lạp chạy đến góc sân ngồi xổm ở đó không biết làm gì. Ta hiếu kì,
cầm dù chạy đến xem thì thấy hắn ôm một con mèo đen nhỏ.”[đấu lạp: nón rộng vành dán giấy dầu không thấm nước để che mưa]
“Mèo đen nhỏ?” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ một lát: “Trời mưa nên trốn vào sân nhà ngươi tránh mưa sao?”
“Cũng không giống, con mèo đó thật sự rất nhỏ.” Triển Chiêu nhún nhún vai.
“Đại ca ngươi làm sao biết ở đó có con mèo?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chuyện này, không nghĩ tới còn được,
vừa nghĩ đến đã thấy kì quái.” Triển Chiêu bất đắc dĩ cười cười: “Hôm đó tiếng mưa rất to, ta lại có sở thích lạ, thích nghe tiếng mưa rơi. Tối
hôm đó tuyệt đối không có tiếng mèo kêu… Cho nên ta vẫn không hiểu, làm
sao đại ca lại biết ở đó có mèo!”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kì lạ, lại hỏi tiếp: “Sau đó?”
“Sau đó đại ca bế nó về nuôi, rất thương yêu… Thoáng cái đã ba năm. Đêm trừ tịch năm thứ ba, nó đột nhiên biến mất.”
“Chạy mất?” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ lại cảm thấy không thể, mèo nhà thông thường, dù có nghịch mấy thì ăn ngủ vẫn sẽ về nhà.
“Ta cũng rất thích con mèo đó, nên dẫn
theo quản gia hạ nhân ra ngoài tìm, nhưng đại ca lại nói…” Triển Chiêu
nhớ lại những lời trước đây Triển Hạo nói, càng nghĩ càng cảm thấy lạ:
“Đại ca nói, ai cũng phải trưởng thành, nếu đã trưởng thành rồi thì nên
xông ra tự tìm lấy thiên hạ của mình, đừng ở mãi trong nhà không chí
hướng.”
Bạch Ngọc Đường chớp chớp: “Thế là?”
“Thế là ba ngày tân niên vừa qua ta đã
chạy đi hành tẩu giang hồ!” Triển Chiêu nắm chặt tay, Bạch Ngọc Đường
choáng váng: “Khi còn bé ngươi cũng ngốc thật.”
“Ngươi mới ngốc.” Triển Chiêu đá hắn:
“Nhờ vào giang hồ, mới gặp được nhiều cao nhân học công phu, sau đó lại
biết được cái gì là lòng người hiểm ác, nếu không đã không có Triển
Chiêu hiện tại rồi!”
“Vậy… Con mèo của Tào Hân có phải con đại ca ngươi đã nuôi trước đây không?” Bạch Ngọc Đường hiếu kì.
“Cái đó làm sao ta biết được, mèo trong
thiên hạ cũng không khác nhau mấy!” Triển Chiêu đang nói, chợt thấy trên bến thuyền trước mặt có thuyền, kéo Bạch Ngọc Đường muốn lên, sau lưng
bỗng có thanh âm “kẽo kẹt kẽo kẹt”, dường như có xe ngựa đi qua…
Hai người vốn đang chuẩn bị lên thuyền,
nhưng nghe thấy âm thanh đó cảm thấy kì lạ lại quen tai… Vô thức quay
đầu lại nhìn, liền thấy một chiếc xa ngựa nhỏ đi qua phía sau bọn họ.
Chiếc xe ngựa này thật sự là quen! Xe ngựa nâu sậm, chạm trổ hoa văn, hai con tuấn mã hắc sắc kéo xe, một thiếu niên đánh xe.
Nó vẫn giống hệt như trước, chỉ là đôi
mắt màu máu của con tuấn mã, giữa đêm càng có vẻ ma quái… May mà buổi
tối bến tàu vắng người, như thế này, cũng không đi đường lớn, không
khiến nhiều người chú ý.
“Là chiếc xe ngựa hôm đó.” Triển Chiêu tự lầm bầm, mắt chăm chú nhìn xe ngựa không rời.
Thời điểm hiện tại vừa lên đèn, màn đem buông xuống, trăng treo giữa trời.
Bạch Ngọc Đường bỗng dưng nhíu mày: “Miêu Nhi, ngươi xem chiếc xe ngựa đó, là màu đen hay màu đỏ?”
Triển Chiêu cũng nhìn thấy, lần trước
nhìn thấy chiếc xe ngựa đó là lúc ban ngày dưới táng phong, hơi ngả hồng cũng không lạ, nhưng hiện tại, dưới ánh trăng, chất gỗ nâu sậm sao lại
chuyển màu thành đỏ như máu…
Hơn nữa, hai người còn chú ý đến hoa văn kì quái trên xe ngựa, rất giống hoa văn trên cửa sổ trong khoang quỷ
thuyền… Cũng là phong cảnh dị quốc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt
nhìn nhau, lập tức cùng nghĩ phía sau có điều kì dị. Hai người này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhàn rỗi, cơ hội tìm manh mối ngàn năm khó gặp xuất hiện trước mắt làm sao có thể giả vờ như không thấy?! Cho nên
hai người cũng không cần thương lượng trước, nhảy lên đỉnh xe, âm thầm
đi theo chiếc xe ngựa kia, muốn xem thử có thể tìm được manh mối gì
không.