Triển Chiêu và Tiêu Lương đứng ngoài sân hứng gió lạnh một lúc, đến lúc lạnh buốt rồi mới tìm đường về phòng.
Len lén đẩy cửa vào, cây nến vẫn đang cháy le lói trên bàn.
Tiêu Lương rất hớn hở, từ khi định cư
trên Tiêu Dao Đảo, bọn họ đã chia phòng ngủ, Tiểu Tứ Tử và nó một phòng, Triệu Phổ và Công Tôn một phòng.
Thỉnh thoảng Tiêu Lương sẽ luyện công
đến rất khuya, lần nào Tiểu Tứ Tử cũng chong đèn đợi, nhưng lại thường
vắt lên người Thạch Đầu ngủ gật.
Hai người nhẹ nhàng vào phòng.
Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử đã nằm ngủ trên giường, Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Hổ gối lên Đại Hổ, nằm sát cạnh Bạch
Ngọc Đường, trên người đắp chăn nhỏ chuyên dụng.
Triển Chiêu nhìn nhìn, đi đến ước lượng
bề rộng giường, tính toán xem mình có thể chen vào không. Ngay lúc ấy,
Tiêu Lương bên cạnh nhìn nhìn sang giường nhỏ, đưa tay… bế Tiểu Tứ Tử
đi.
“Này!” Triển Chiêu vừa định gọi, lại vội vàng che miệng lại, trơ mắt nhìn Tiêu Lương bế Tiểu Tứ Tử đã ngủ mơ
màng sang giường nhỏ, sau đó leo lên, chui vào chăn, ngủ.
Triển Chiêu vốn nghĩ ở giữa mình và Bạch Ngọc Đường có Tiểu Tứ Tử sẽ đỡ hơn một chút, nhưng Tiêu Lương đã lấy
Tiểu Tứ Tử về rồi, thế là đành phải kiên cường nằm lên, kì lạ là Bạch
Ngọc Đường hoàn toàn không tỉnh lại.
Nội lực Bạch Ngọc Đường cực cao, đừng
nói là một người bò lên giường, một con muỗi bay ngang hắn cũng biết, vì thế Triển Chiêu cực kì cẩn thận, nằm xuống rồi, việc đầu tiên là nhìn
kĩ sắc mặt Bạch Ngọc Đường.
Ngoài dự đoán, Bạch Ngọc Đường có vẻ ngủ rất say, Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Thạch Đầu Tiễn Tử, lông đã xù tung
sạch sẽ khô ráo, chẳng lẽ phải tắm cho hai tiểu tử này nên mệt chết rồi?
Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu nương theo ánh
nến nho nhỏ, nhìn lên mặt Bạch Ngọc Đường, áp tới gần nhìn thật kĩ,
Triển hộ vệ thầm chậc chậc mấy tiếng, đẹp thật! So với hắn, mỹ nam tài
tuấn gì đó trên giang hồ, đi hết qua một bên đứng!
Dù sao cũng không buồn ngủ, Triển Chiêu
dứt khoát quyết định chống cằm ngắm Bạch Ngọc Đường, không biết qua bao
lâu, ánh mắt Triển Chiêu chầm chậm dời xuống, đến bàn tay Bạch Ngọc
Đường.
Lại thầm “chậc chậc”, Triển Chiêu cảm
thán, không phải bàn tay của quý công tử, ngón tay xem như thanh mảnh,
khung xương rất rõ, đầu ngón tay rất dài, Triển Chiêu thò bàn tay mình
qua, đặt bên cạnh.
Vừa hạ xuống, đột nhiên, Bạch Ngọc Đường nhúc nhích, vươn tay tới trước một chút, vừa vặn đặt lên tay Triển Chiêu.
… Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn, Bạch Ngọc Đường vẫn đang nhắm mắt, còn ngủ sao?
Đánh chết hắn cũng không tin người này còn ngủ.
Lại qua một lúc, tay vẫn đắp lên nhau.
Nhìn nhìn, Triển Chiêu chớp chớp, cảm thấy mình nên buồn ngủ rồi. Liền
chui chui vào chăn, trùm mặt ngủ.
Không biết nến tắt từ khi nào, dù sao
thì sau đó, tay hai người cũng không tách ra… Không ai thấy, cả hai lại
ngủ say rồi, không ai nhớ phải rút tay về.
.
…
.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ Tiêu Lương
đã dậy luyện công, phát hiện trên giường lớn đã không còn bóng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, chăn mền xếp rất ngay ngắn, có lẽ đã dậy rồi.
Gọi Tiểu Tứ Tử còn mơ màng chưa tỉnh ngủ lại, hai đứa đã giao hẹn, nếu Tiêu Lương dậy sớm, Tiểu Tứ Tử cũng cùng
dậy sớm, ra ngoài hoạt động chân tay, nếu không có hại cho thân thể.
Cả hai đi từ phòng ra, thấy cạnh giếng
nước trong sân, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã rửa mặt, động tác hai
người không khác nhau mấy, tâm trạng có vẻ cũng rất tốt. Cạnh giếng có
một cây hòe cổ thụ, không biết hai con chim hoàng oanh từ đâu bay đến
trên cành hòe, líu lo mừng buổi sáng.
Tiểu Tứ Tử vươn vai một cái, thời tiết
hôm nay rất tốt, thích hợp ra ngoài chơi. Hai hài tử cũng đến giếng nước rửa mặt, Tiểu Tứ Tử hỏi Triển Chiêu: “Miêu Miêu hôm nay phải ra ngoài
làm việc sao?”
“À…” Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Hôm nay ta
không có việc, buổi tối phải đi dự Thưởng Cầm đại hội.” Vừa nói vừa gõ
gõ lên Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương: “Hai đứa cũng phải đi.”
“Vậy hôm nay Bạch Bạch cũng không có việc sao?” Tiểu Tứ Tử bắt đầu suy tính, hẹn hai người ra ngoài chơi.
Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong, lắc đầu: “Buổi trưa rảnh, chiều phải đi phúng tang.”
“A!” Tiểu Tứ Tử mở to mắt, Tiêu Lương cũng hỏi: “Ai qua đời rồi sao?”
“Phải, cũng không thân lắm.” Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt.
Triển Chiêu hơi lo cho hắn, buổi chiều
hắn đến viếng Thiết chưởng môn một mình, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn cứ cảm thấy hắn nhận được thiếp mời tang sự này có âm mưu.
Mọi người bên này đang trò chuyện, chợt
cửa Tàng Thư Các cách đó không xa mở ra, ba người Bàng Dục, Bao Duyên và Bao Phúc mơ mơ màng màng đi ra.
Mắt người này cũng thâm quầng, xem ra đã thức trắng cả đêm.
Ba người bổ nhảo đến giếng nước, vốc nước xốc lên mặt, tỉnh táo lại một chút.
Bàng Dục rửa mặt xong thì quay sang gọi
tiểu nha đầu đang bưng điểm tâm đến: “Tiểu Ngọc, pha cho ta chén trà
đặc, phải thật là đặc, trong phủ Khai Phong có Bạch Trà không? Ta thích uống loại đó.”
Tiểu nha đầu thấy hắn như thế, che miệng cười chạy đi.
Bao Duyên tuy có vẻ mệt, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ không ngừng, rửa mặt xong, thấy Bàng Dục sống dở chết dở
lay lắt một bên, liền vỗ vỗ: “Này, không phải ngươi nổi tiếng ăn chơi
bất kể ngày đêm sao? Sao vừa thức một đêm đã mệt rồi?”
“Thức một đêm ăn chơi và thức một đêm để đọc sách là hai chuyện khác nhau! Thiếu gia ta từ khi ra đời đến nay
chưa từng thức đêm đọc sách!” Bàng Dục xoa xoa cái cổ đau nhức: “Ai… Nơi quỷ quái nào không biết, tìm cả một đêm cũng không thấy.”
Tiểu Bao Phúc thì đang vừa rửa mặt vừa dựa vào thành giếng ngủ.
Triển Chiêu thấy vui, hỏi Bao Duyên: “Nhị công tử, ba người tìm nơi nào cả đêm?”
Bao Duyên lấy bức huyết thư ra cho Triển Chiêu xem: “Bọn đệ tìm Ngũ Phần Thôn, nghĩ có thể là một địa danh.”
Tiêu Lương nhìn xong nhịn không được nhíu mày: “Ngũ Phần Thôn? Có nơi mang cái tên không may vậy sao?”
“Ừm…” Triển Chiêu sờ cằm: “Có lẽ đây không phải tên thật, mà là biệt danh.”
“Biệt danh?” Bao Duyên không hiểu.
Triển Chiêu đưa thư cho Bạch Ngọc Đường xem.
Bạch Ngọc Đường xem một lúc, cũng gật
đầu: “Đúng vậy, chẳng hạn như một nơi vốn tên là Ngô Gia Thôn, trong
thôn đa số là người họ Ngô. Nhưng có quá nhiều Ngô Gia Thôn, không nói
địa điểm thì không ai biết là thôn nào. Thế là lấy một đặc điểm riêng
của thôn ra để đặt biệt danh. Ví dụ Ngô Gia Thôn giáp một ngọn núi phía
tây, liền gọi thành Tây Sơn Ngô Gia Thôn. Cũng có thôn lấy săn bắn để
sống, bán thịt hươu, đặt thành Ngô Gia Bào Tử Thôn.”
“À!” Bao Duyên là con mọt sách, Bàng Dục là đại công tử, hai người chưa từng nghe nói về những chuyện trên giang hồ, đều cảm thấy như vừa được mở rộng tầm mắt.
“Vậy Ngũ Phần Thôn, có phải là nói trong thôn này có năm phần mộ không?” Bao Duyên hỏi.
“Ai, thôn nào chẳng có năm phần mộ?” Bàng Dục phẩy tay: “Thôn nào thì cũng có người chết, có năm phần mộ là quá bình thường!”
“Trước đó đã có nói đến oan quỷ!” Triển
Chiêu nghĩ nghĩ: “Có thể năm phần mộ này liên quan đến án oan nào đó,
thế là đặt là Ngũ Phần Thôn.”
“Có cả loại thôn làng đó sao?” Bao Duyên tò mò.
Triển Chiêu gật đầu: “Chẳng hạn như trên giang hồ có nơi được gọi là Hào Kiệt Lĩnh, địa thế nơi đó rất hiểm,
trên núi có rừng đá thiên nhiên hình thành mai hoa thung, là nơi rất phù hợp để cao thủ so tài, cho nên thường có người đến đó
đấu võ… Nhưng người đấu võ nhiều, người chết cũng nhiều. Dưới rừng đá
thường bắt gặp hài cốt, thế Hào Kiệt Lĩnh lại được gọi thành Bạch Cốt
Lĩnh hoặc Khô Lâu Lĩnh.”
“Sợ quá.” Tiểu Tứ Tử nhịn không được nói.
Tiêu Lương kéo bảo bối ra bàn ăn điểm
tâm, Tiểu Ngọc bưng trà đặc tới, Bàng Dục uống ùng ục mấy ngụm, xem như
tỉnh được một chút.
Bọn Triển Chiêu cũng ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa nói.
Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn và Triệu Phổ không đến, liền hỏi Tiểu Ngọc: “Tỷ tỷ, cha và Cửu Cửu đâu?”
“Vương gia và Công Tôn tiên sinh sáng
sớm đã vào cung rồi, dường như thái hậu quy định mỗi ngày vương gia phải vào cung khuyên hoàng thượng ít nhất một canh giờ. Tiên sinh đi bắt
mạch cho thái hậu và Bàng phi, Bàng phi vừa sinh hài tử, phải điều dưỡng cẩn thận, nếu không sẽ để lại mầm bệnh. Thái hậu nói gần đây thượng
hỏa, bị rộp miệng.”
Bàng Dục lắc đầu, một lát nữa phải xin thêm một phần thuốc cho cha, Bàng thái sư mấy ngày nay đến lưỡi cũng bị rộp.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật gật
đầu, nhìn nhau một cái, hai người đấy rất bận, xem ra Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương hôm nay do bọn họ chăn.
“Vậy phải làm sao mới tra được?” Bao Duyên chống cằm thở dài, Bao Phúc gặm màn thầu: “Chúng ta đi hỏi lão gia đi, thiếu gia.”
“Này, nếu ngươi ngại hỏi, ta đi hỏi cho
ngươi.” Bàng Dục bỏ cái bánh bao vào miệng , chạy ra tiền thính, nhưng
không bao lâu sau lại ủ rũ chạy về: “Không được gì, cha ta nói ngay là
chưa từng nghe! Bao đại nhân nói nghe quen, nhưng không nhớ được.”
Bao Duyên lại càng âu sầu.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nghe giống tên giang hồ gọi, có thể trong sách thật sự không viết lại.”
“Đi hỏi Âu Dương đi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Hắn là địa lý thông.”
“Âu Dương?” Hai mắt Bao Duyên sáng lên: “Là người nào?”
“À, là Hỏa Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh!” Bàng Dục cười tủm tỉm nói: “Có thể hắn biết, nổi tiếng địa lý thông.”
“Có điều hẳn là chuyện quanh Khai Phong
Âu Dương không hiểu rõ như ở biên quan, chúng ta đi hỏi trước, nếu quả
thật hắn cũng biết, thì đến Thái Học Viện, hỏi Trần lão tiên sinh?”
Triển Chiêu đề nghị.
“Trần lão gia tử?” Bao Duyên vẫn không biết là ai.
“Trần Ngọc, Trần phu tử, phu tử của Thái Học Viện.” Triển Chiêu nói: “Thành trấn phủ huyện, thôn làng sơn trại
của cả Đại Tống, đều được ghi lại trong đầu ông ấy, là một lão học giả.”
“Vậy chúng ta dùng bữa rồi đi!” Bao Duyên bắt đầu liều mạng gặm bánh bao, Bàng Dục thở dài, còn chưa được ngủ sao?
.
.
Ăn điểm tâm xong, Triển Chiêu và Bạch
Ngọc Đường dẫn Bàng Dục, Bao Duyên, cùng đi hỏi chuyện về Ngũ Phần Thôn, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương không ai chăn, cũng bám theo.
Mọi người đi tìm Âu Dương trước, quả
nhiên, Âu Dương Thiếu Chinh lắc đầu ngay: “Chưa từng nghe!” Ngoài ra còn nhân tiện cảm thán một chút, nhi tử nhà Bao đại nhân sao lại trắng như
thế!
Cuối cùng đành phải đến Thái Học Viện, tìm lão học giả Trần phu tử.
Trần phu tử nói chuyện Bao Duyên một
lúc, cảm thấy cực kì hợp tính, không hổ là nhi tử của Bao Chửng, quả
nhiên cũng là một con mọt sách chính trực công bằng!
“Ngũ Phần Thôn sao?” Trần phu tử vuốt râu: “Ừm…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi một
bên kiên nhẫn chờ, Trần phu tử ngửa mặt khép hờ mắt, tay vuốt râu dừng
cố định lại đó bất động.
Thật lâu sau, vẫn bất động, Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng hỏi Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, gia gia này ngủ rồi sao?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười che miệng Tiểu Tứ Tử.
“Ừm.”
Thật lâu sau nữa, lão phu tử lại ừm một cái, đổi tư thế, tiếp tục trầm tư.
Lần này Bàng Dục cũng chịu không nổi nữa: “Lão gia tử, rốt cuộc ngài có biết không?”
“Ừm…” Lão phu tử tiếp tục ừm.
Triển Chiêu ngồi bên cạnh ôm mặt, Bạch Ngọc Đường cũng không biết làm sao.
Bàng Dục đã hơi mất bình tĩnh: “Ta nói lão gia…”
Chưa kịp nói hết, Trần phu tử đã đứng bật dậy.
Mọi người há mồm, a, động đậy rồi.
Trần phu tử run run đi sang một phía.
Bức tường phía đó có một tủ đứng lớn như trong các hiệu thuốc, có nhiều
ngăn nhỏ, bên trên đánh số thứ tự.
Lão phu tử đếm dọc, rồi lại đếm sang ngang, cuối cùng tìm đến một ô, mở ra, lấy một cái chìa khóa ra.
Bọn Triển Chiêu nín thở nhìn lão phu tử, cảm thấy hơi khó thở.
Bàng Dục kề qua hỏi Triển Chiêu: “Này, lão nhân gia bao nhiêu tuổi rồi?”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Hơn chín mươi rồi.”
Mọi người đều giật mình, khó trách sao lại chậm như thế!
“Cầm cái này.” Lão phu tử dẫn hai người
đi đến hành lang, chỉ vào hành lang dài thật dài, rất nhiều quanh, hai
bên hành lang có hai dãy cửa gỗ khóa chặt. “Tìm đến cửa giống số, mở ra… Trong đó có ghi chép về biệt danh của các thôn làng mấy chục năm trở
lại đây.”
Bọn Triển Chiêu há hốc mồm, như vậy cũng nhớ được?
“Ghi chép trong đó được phân loại theo
từ đầu tiên, các ngươi tìm trong ô chữ ‘Ngũ’.” Lão phu tử nói xong, run
run đi về ngồi lại, cầm bút lên bắt đầu viết chữ, trên bàn là một chồng
giấy cuộn lớn, mọi người nhìn thấy đều thè lưỡi, thật không hổ là lão
học giả.
.
.
Cầm chìa khóa, đi mấy vòng trong khu tư liệu của Thái Học Viện, cuối cùng cũng tìm được căn phòng xứng đôi, mở ra…
Mọi người vốn nghĩ sẽ có mùi nấm mốc xộc vào mũi, hoặc chuột trú thành đàn, nhưng không có!
Tư liệu được sắp xếp thành hàng rất
chỉnh tề, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngày nào cũng phải làm một việc, là
giúp Công Tôn sắp xếp, phơi sách, nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều không khỏi xúc động: “Sạch sẽ quá!”
Bao Duyên đi vào, tìm đến ô chữ “Ngũ”,
cẩn thận lấy tư liệu bên trong ra, “Nhất định là được phơi nắng thường
xuyên, trang sách sạch sẽ nguyên vẹn, không có lỗ mọt.”
Người nào cũng ôm mấy quyển, cẩn thận
lật từng trang, ngay cả Bàng Dục vốn hấp tấp cũng không dám làm bừa nữa, lật từng trang một.
Im lặng một lúc, Triển Chiêu đột nhiên cảm giác thấy Bạch Ngọc Đường đụng đụng vài mình.
Ngẩng đầu, thấy Bạch Ngọc Đường đưa quyển tư liệu trên tay qua, chỉ vào một trang trong đó cho hắn xem.
Triển Chiêu nhìn sang, trên trang ấy có chép một đoạn:
Vùng ngoại thành phía tây nam Khai
Phong, có một cánh rừng, trong rừng rải rác rất nhiều thôn làng nhỏ, có
thôn đã có lịch sử mấy trăm năm.
Đa số trong đó đều nằm trên sườn núi
phía nam, chỉ duy độc một thôn, tọa lạc sau sườn khuất ngọn núi, vì vậy
thôn làng đó được gọi là Sơn Âm Thôn. Mấy năm trước, thôn làng đột nhiên hoang phế, chỉ một đêm, người trong thôn di cư tập thể.
Vì vị trí của Sơn Âm Thôn hẻo lánh, rất
ít người qua lại, cho nên khi đó không có ai chú ý, cho nên không thể
xác định rõ thôn làng đó hoang phế từ năm nào, và, đã có chuyện gì xảy
ra khi đó.
Mãi cho đến một ngày, một thợ săn đi qua thôn ấy, nghỉ lại một đêm. Giữa đêm gặp một nữ tử bạch y bay đến trước
mặt mình, nói dẫn hắn đến một nơi. Nam tử ngơ ngác đi theo mỹ nhân đó
đến khu mộ phần trong thôn, giữa nơi đó, giữa từng lớp xương trắng, có
năm tấm mộ bia đen tuyền xếp thành hàng, tên trên bia mộ theo thứ tự là: đại cô, nhị tỷ, tam tỷ, tứ nương, ngũ muội.
Ma quái nhất là, trên năm tấm bia mộ, ngoài tên, còn có một chữ “Oan” to đỏ như máu!
Nữ tử bạch y bay đến sau tấm bia “Ngũ muội”, đột nhiên treo người lên giữa không trung, khóc nức nở.
Lúc ấy, một tia sét lóe lên, không nháy
sáng xung quanh sáng lên, người thợ săn ấy nhìn thấy sau hàng bia mộ còn hồn phách bốn nữ tử khác phất phơ, đều áo trắng tóc đen, phiêu đãng lay động ma quái không sao tả nổi.
Người thợ săn kinh hãi, vừa chạy vừa té
lăn xuống Sơn Âm Thôn. Từ đó về sau, thường có người thấy nữ quỷ trong
Sơn Âm Thôn, còn nói là năm tỷ muội kia. Mỗi khi vào đêm lặng tiếng
người, thường có tiếng khóc nỉ non thê lương, vang vọng khắp sơn cốc mãi không tán đi.
Thậm chí những người đi ngang núi, vô
tình nghe thấy tiếng khóc than ai oán cùng cực, bị mê hoặc, ngã xuống
vách núi thịt nát xương tan.
Về sau, dần dần có người gọi Sơn Âm Thôn này là, Ngũ Phần Thôn.