Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 5: Thưởng Cầm đại hội



Triển Chiêu cầm phong thư Bao Duyên đưa, ngơ ngơ ngác ngác không hiểu ra sao, hắn nghi ngờ mình vừa nghe lầm, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Khi nãy hắn nói đưa cho Bao đại nhân?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Nói là một nữ quỷ tên Ngũ Muội.”

“Quả nhiên ta không nghe lầm!” Triển Chiêu ngờ vực nhìn phong thư: “Đây là máu sao?”

“Cầm về cho Bao đại nhân đi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Có thể là chuyện quan trọng.”

“Được!” Triển Chiêu gật đầu, cất thư vào lòng, hỏi Bàng Dục: “Bàng huynh ngươi đã đến trà quán gặp Lục Phúc rồi sao?”

“Vẫn chưa.” Bàng Dục nói: “Vừa định làm thân, không ngờ thư ngốc kia đi vào chê hết chim của mọi người trong đó một trận, bị đánh còn trốn ra sau lưng ta, làm ta bị liên lụy. Đám người đó liền đuổi theo đánh, ta đành phải kéo hắn chạy.”

Triển Chiêu nhìn nhìn cánh tay hắn: “Tay ngươi không sao chứ?”

“Không sao, chỉ rách da một chút mà thôi.” Bàng Dục lắc lắc cánh tay, định cầm lồng chim đi về.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên hỏi: “Những người theo bảo vệ ngươi đâu?”

Bàng Dục bĩu môi: “Đuổi đi hết rồi, nếu không làm sao vào trà quán được.”

Triển Chiêu hơi nhíu mày, Bàng Dục quá sơ ý, có người muốn giết hắn, mà vẫn thờ ơ như thế: “Có người muốn giết ngươi, tốt nhất phải cẩn thận!”

“Trùng hợp thôi.” Bàng Dục sờ đầu, cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Ai muốn giết ta chứ, ta đâu có làm gì.”

Nhưng khi bọn họ đang nói chuyện, Bạch Ngọc Đường có thể thấy rõ trong ngõ nhỏ cách đó không xa, có hai người lướt qua. Hiển nhiên không phải quan binh bảo vệ Bàng Dục, vì quan binh vốn không cần trốn trốn nấp nấp lén lén lút lút như thế.

Quay đầu lại nhìn Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu gật gật, vỗ vai Bàng Dục: “Tiểu hầu gia, đến phủ Khai Phong một chuyến đi.”

Sau cổ Bàng Dục toát mồ hôi lạnh, sao Triển Chiêu lại nói giọng điệu này? Trước đây khi mình thường gây chuyện hắn vẫn gọi mình là tiểu hầu gia.

.

.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa Bàng Dục về phủ Khai Phong, đuổi hắn vào phòng của thái sư, bảo hắn kể lại chi tiết tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.

“Chi tiết tất cả?” Bàng Dục trợn to mắt: “Cả đại tiện cũng kể?”

Bàng thái sư đập hắn một cái, khó hiểu nhìn Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, xảy ra chuyện gì rồi?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ý thức được chuyện đã quá nghiêm trọng, không thể tiếp tục giấu thái sư theo ý Bàng Dục nữa, liền nói chuyện hắn bị ám sát ra, thái sư kinh hoảng trợn to mắt.

Mọi người đều nghĩ có thể Bàng Dục đã vô ý nghe thấy hoặc nhìn thấy gì đó, cho nên mới có người muốn giết hắn diệt khẩu.

Thế là Bàng thái sư vỗ ngực đảm bảo, nói hai người để Bàng Dục lại cạnh hắn không cho bước một bước ra khỏi phủ Khai Phong, mình thì phụ trách giám sát, bắt Bàng Dục viết hết những thứ nhìn thấy nghe thấy ra.

.

.

Giải quyết chuyện Bàng Dục, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến thư phòng tìm Bao đại nhân.

Bạch Ngọc Đường buồn bực: “Tại sao Bao Duyên không muốn để Bao đại nhân biết mình đã đến Khai Phong?”

Triển Chiêu nhẹ thở dài: “Ngươi từng nghe nói chuyện Bao đại nhân chém Bao Miễn chưa?”

“Có, là đại nghĩa diệt thân.” Nói đến đây,Bạch Ngọc Đường tỉnh ngộ gật đầu: “Ta hiểu rồi, Bao đại nhân sợ Bao Duyên sẽ giống Bao Miễn, cho nên không muốn hắn làm quan, sợ hắn bước sai đường.”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu lắc đầu: “Nhưng Bao Duyên học vấn cao, cũng cực kì thông minh, đột nhiên không cho hắn thi cử, có chút bất công.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến trước cửa thư phòng Bao Chửng, thấy Bao đại nhân không có ở đó, liền hỏi Bao Hưng đang tưới hoa trong sân: “Hưng thúc, đại nhân đâu?”

Bao Hưng chăm sóc Bao Chửng từ nhỏ, hiện tại đã là lão quản gia tóc bạc trắng rồi, người trong phủ Khai Phong đều rất tôn kính lão nhân gia.

Thấy Triển Chiêu hỏi, liền lắc đầu: “Ai, đổ dầu vào lửa!”

“Là thế nào?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không hiểu.

“Thức Ngọc đại hội còn chưa mở, hoàng thượng lại muốn mở Thưởng Cầm đại hội gì đó, còn mở ngay trong ngự hoa viên, bảo đại nhân đi chuẩn bị rồi.”

“Thưởng Cầm đại hội?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức nghĩ tới cầm cơ Lạc Hâm phu nhân, lại nghĩ tới những hành động của nàng ta, vẫn cảm thấy rất khả nghi.

“Thưởng Cầm đại hội có ai tham gia?” Triển Chiêu hỏi.

“Cái đó làm sao ta biết được.” Bao Hưng lắc lắc đầu: “Ai… Lần này lão gia lại đau đầu rồi, còn nghe nói mời nghệ nhân giang hồ đến biểu diễn, đến lúc đó mong là không xảy ra chuyện gì.”

Triển Chiêu nghe xong cũng nhíu mày, thấy Bao đại nhân không có ở đó, liền chạy qua nói nhỏ với Bao Hưng: “Hưng thúc, ta gặp nhị công tử trên phố.”

“Sao?!” Bao Hưng kinh ngạc kêu ra tiếng.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu, không phải nói không được nói với Bao Chửng sao? Sao lại nói với Bao Hưng rồi? Bao Hưng trước nay cực kì trung thành với Bao Chửng.

Triển Chiêu nháy mắt với hắn, Bạch Ngọc Đường không hiểu, Bao Hưng lớn tuổi lại không có người thân không con cháu, ban đầu Bao Chửng liên tục tìm giúp thì Bao Hưng nói không cần, sau này già rồi lại càng không cần nữa.

Thế cho nên Bao Chửng không khác gì nhi tử của Bao Hưng, Bao Duyên thì là tôn tử. Lão nhân gia đương nhiên sẽ thương hài tử, vừa nghe nói Bao Duyên đến rồi, sốt ruột giậm chân liên tục: “Đang ở đâu, sao không gửi thư đến!”

Triển Chiêu lắc đầu: “Hắn nói không được nói với Bao đại nhân.”

“Ai nha!” Bao Hưng sốt ruột: “Nhất định là đến thi Hương, người chấm điểm là lão gia, đến lúc đó nhất định sẽ loạn đến nghiêng trời lệch đất!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cảm thấy đẩy vấn đề nan giải này cho lão nhân gia, có phần vô phúc.

“Nó đang ở đâu? Ở bên ngoài có an toàn không?” Bao Hưng lo lắng: “Triển hộ vệ, nhất định phải để ý đến nó, lão gia gia chỉ có một hậu duệ.”

Triển Chiêu gật đầu: “Ta biết, một lát nữa ta đến tìm hắn.”

Đang nói chuyện thì Bao Chửng đi vào, cau mày, dường như có tâm sự.

Qua cửa, Bao Chửng thờ dài một hơi: “Ai…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, sao Bao đại nhân lại như thế?

“Lão gia, ngài làm sao vậy?” Bao Hưng đi đến cầm mũ quan của Bao Chửng.

“Ai, không biết hoàng thượng bị làm sao, nhất định đòi cho một cầm cơ vào cung đánh đàn, thái hậu rất không vui.” Bao Chửng lắc đầu: “Hoàng thượng cũng thật là, sao lại quen biết với loại nữ tử giang hồ đó? Ta thấy dường như hoàng thượng có ý muốn lập phi, nhất định sẽ khiến quan dân chấn động.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy chuyện đã đến thế này, không nói cho Bao Chửng không được, liền cùng vào thư phòng với Bao Chửng, kể lại chuyện hoàng thượng lén đi gặp Lạc Hâm phu nhân và chuyện Lạc Hâm phu nhân đến cửa hàng nhựa thông bái tế bài vị.

“Có chuyện này sao?!” Bao Chửng đứng bật dậy: “Hoang đường! Hoang đường, đường đường là vua một nước, lại giả bệnh trốn đi nghe đàn, quả thật là làm trò cười cho thiên hạ!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thè lưỡi: Xem đi, quả nhiên Bao đại nhân nổi giận rồi.

“Vậy rốt cuộc thân phận của Lạc Hâm phu nhân là gì, vì sao lại lén lén lút lút đến cửa hàng nhựa thông bái tế bài vị?” Bao Chửng không hiểu.

Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, ý bảo không truy xét, vì bị phát hiện sợ đả thảo kinh xà nên về trước.

Bao Chửng gật đầu, gọi Vương Triều Mã Hán đến, âm thầm theo dõi cửa hàng nhựa thông.

.

.

Sau khi Vương Triều Mã Hán đi rồi, Bàng Cát hối hả chạy từ bên ngoài vào, vừa tới sân đã ồn ào: “Ta nói lão Bao, chuyện là thế nào?”

Bao Chửng không hiểu, nhìn Bàng Dục: “Chuyện gì là thế nào?”

Bàng Cát cầm một phong thư: “Khuê nữ của ta gửi thư nói hoàng thượng bị hồ ly tinh mê hoặc, ngươi có biết chuyện này không?”

Bao Chửng ngẩn người, nhíu mày, nhất định là thái hậu nói chuyện này cho Bàng phi nghe.

“Chuyện này… Ngoại tôn nữ nhi của ta vừa xuất thế chưa được một trăm ngày, sao lại bị hồ ly tinh mê hoặc rồi!” Bàng thái sư bắt đầu kêu trời gọi đất, hắn sợ nhất chính là có một ngày Triệu Trinh thay lòng, vốn Bàng phi vẫn luôn nói mình và hoàng thượng là chân tình, sẽ cùng nhau bạc đầu, hắn cũng yên tâm.

Nhưng không lâu trước hắn vào cung, Bàng phi đột nhiên khóc sướt mướt nói dường như Triệu Trinh có gì đó không đúng, luôn bồn chồn không yên, cũng ít đến chỗ mình hơn, cả ngày không thấy mặt, cả thời gian chơi với Hương Hương cũng ít đi.

Đang nói chuyện, bên ngoài có người đến bẩm báo: “Đại nhân, thái hậu dẫn theo Bàng phi đến.”

Bao Chửng ngạc nhiên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thè lưỡi: Ai da! Bà bà tức phụ cùng đến rồi, lần này rầy rà rồi!

.

.

Không lâu sau, tiếng chống gậy rồng của thái hậu “cộp cộp” vang đến, chỉ nghe tiếng cũng đủ biết thái hậu đang rất giận dữ.

“Bao khanh!” Thái hậu vừa vào cửa, thấy mọi người đều có mặt, liền nói: “Mau gọi Bát đệ đến đây, ai gia sắp bị tức chết rồi!”

Bao Chửng vội đi đến đỡ thái hậu, sau đó bảo người đi tìm Bát vương gia.

Ánh mắt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì lại bị tiểu oa oa Bàng phi bế hấp dẫn.

Đây hẳn là Hương Hương công chúa? Ai da!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhìn nhau một cái, nha đầu này lớn lên sẽ đẹp biết bao nhiêu? Còn nhỏ như vậy đã nhìn ra được mặt tròn cằm nhọn, đôi mắt to lấp lánh lấp lánh, mũi nhỏ cao cao, miệng còn không to bằng mắt, mím cái miệng chưa mọc răng, hiếu kì nhìn quanh.

Bàng Dục đi đến cùng thái sư, vội chạy đến bế: “Hương Hương, có nhớ cữu cữu không?”

Tiểu bảo bảo nhìn Bàng Dục cười, sức chịu đựng kém nhất là Triển Chiêu, bay “véo” qua, thò một ngón tay qua chọc chọc lòng bàn tay tiểu bảo bảo. Bàn tay nhỏ vừa mềm vừa mịn, Triển Chiêu chọt chọt vào vết ngấn trên tay Hương Hương, làm tiểu công chúa cười khanh khách.

Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi cảm thán, không tính Tiểu Tứ Tử, xem như đây là lần đầu tiên hắn thấy một oa oa xinh xắn thế này.

Đám người trẻ tuổi bế Hương Hương đùa bên ngoài, các vị lão nhân bên trong lại thở ngắn than dài, đặc biệt là thái hậu, Bàng phi đỡ thái hậu lau nước mắt.

Rất nhanh, Bát vương gia cũng đến, còn dẫn theo cả Sài vương phi.

“Lão hoàng tỷ, xảy ra chuyện gì rồi?” Bát vương gia vừa vào lập tức hỏi: “Thưởng Cầm đại hội là thế nào?”

Thái hậu chỉ nói Triệu Trinh muốn mở đại hội Thưởng Cầm, để một cầm cơ không đàng hoàng bên ngoài vào cung đánh đàn, dáng vẻ như đã mê muội rồi, muốn lập phi.

Bát vương gia cũng kinh hãi: “Hoàng thượng sao lại tiếp xúc với nữ tử ngoài cung?”

“Không biết, nếu để ta biết ai đưa ả đến, nhất định phải trị tội!” Thái hậu giận dữ.

Bao Chửng vội đưa mắt ra hiệu với Bát vương gia.

Bát vương gia biết, ý của Bao Chửng là hắn còn biết gì đó, nhưng lại không thể nói trước mặt thái hậu, nếu không nhất định sẽ làm thái hậu tức chết.

Bát vương gia gật đầu, bảo Sài vương phi dìu thái hậu và Bàng phi ra ngoài tản bộ một chút, để ba người bọn họ cùng thương lượng.

Bàng phi cũng sợ thái hậu quá giận dữ, dìu thái hậu ra sân.

Thái hậu thấy hai mắt Bàng phi đỏ bừng, đưa tay vỗ nhẹ vài cái: “Ngoan, không trách con, là do hoàng thượng bị mê hoặc rồi.”

Bàng phi lẳng lặng gật đầu, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn qua đây, lại thấy Hương Hương được Bàng Dục ôm trong lòng cười cực kì đáng yêu, lại càng đau lòng thêm vài phần. Chẳng lẽ là hoàng thượng thật sự ghét vì mình sinh nữ nhi? Rõ ràng trước đây hoàng thượng đã nói thích nữ nhi.

Lúc ấy, Tiết Ích Hành dẫn Tiết Ích Linh đi vào, bái kiến thái hậu và Bàng phi.

Bái lạy xong đứng lên nhìn Bàng phi một cái, Tiết Ích Hành nhíu mày, vốn hắn nhìn Bàng thái sư rồi cứ nghĩ diện mạo Bàng phi cũng tương tự, bên ngoài nói nàng ta trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa đều là phóng đại. Hôm nay vừa thấy, thầm than, nói dung mạo của Bàng phi là khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa, khó trách năm đó Đường Minh Hoàng vì Dương quý phi mà điên dại! Triệu Trinh hiện tại thật sự lười nhìn nữ nhân khác vài cái.

Tiết Ích Linh cũng thè lưỡi, đưa mắt nhìn ca ca: Huynh nghĩ Triệu Trinh có người này rồi còn muốn người khác sao?

Tiết Ích Hành ho nhẹ một cái, thái hậu biết hắn xuất thân từ danh môn, cũng thân thiết với trưởng bối, liền kéo lại nói chuyện.

Tiết Ích Linh thì quay đầu lại nhìn, thấy Triển Chiêu đã đón lấy Hương Hương từ chỗ Bàng Dục từ lúc nào, đang nâng Hương Hương lên cao đùa.

Có lẽ do Triển Chiêu có khuôn mặt hòa nhã dễ gần, oa oa thấy hắn cười không ngớt miệng, đập tay liên tục.

Triển Chiêu nâng Hương Hương chạy khắp sân, Tiết Ích Linh lần đầu tiên thấy nam nhân chơi với hài tử mà còn giống hài tử hơn cả hài tử… Người như Triển Chiêu, thật sự hiếm thấy.

Tiết Ích Linh nhìn ngẩn người, không biết Bạch Ngọc Đường bên cạnh đang nhìn mình, sắc mặt, không hề thư thái như Triển Chiêu.

Tiết Ích Hành thấy hai mắt Bàng phi đỏ bừng, lại thấy bọn Bao Chửng bí mật thương lượng gì đó trong phòng, liền biết có thể liên quan đến Triệu Trinh, liền hỏi: “Thái hậu, xảy ra chuyện gì sao? Nếu có việc gì thần làm được xin cứ dặn dò.”

Thái hậu gật đầu thở dài: “Ai, thật nói không ra lời, ngươi đã nhận được thiệp mời dự Thưởng Cầm đại hội của hoàng thượng chưa?”

“Nhận được rồi, nói là ngày mai bày tiệc chiêu đãi quần thần, tiện thể nghe đàn.” Tiết Ích Hành trả lời.

“Người đánh đàn là một cầm cơ trong cầm các ở dân gian!” Thái hậu nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, lắc đầu.

Tiết Ích Hành rất thông minh, vừa nghe đã nhíu mày: Triệu Trinh bị một nữ tử dân gian mê hoặc rồi sao? Cầm cơ này tuy không phải kĩ nữ, nhưng thanh danh chẳng hơn gì một kĩ nữ, khó trách sao thái hậu lại giận đến thế.

Tiết Ích Linh thì cau mày, thành kiến với Triệu Trinh lại tăng thêm vài phần, nam nhân đó điên rồi sao? Bàng phi xinh đẹp khuynh quốc như thế hắn còn chưa thỏa mãn, vốn nghĩ hắn chỉ yêu một mình Bàng phi, Tiết Ích Linh vốn rất bội phục, hôm nay hài tử ra đời còn chưa đến trăm ngày đã dan díu với kĩ nữ dân gian, thật đáng giận!

Quay phắt đầu lại định nói mấy câu, nhưng lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường ngồi bên bàn ung dung uống trà, ngẩng đầu nhìn nàng ta, Tiết Ích Linh sợ hãi run rẩy, chén trà trong tay suýt nữa rơi xuống.

Bạch Ngọc Đường không hề cố ý trừng nàng ta, Tiết Ích Linh cũng không phải vì bị trừng giật mình, mà là vì ánh mắt Bạch Ngọc Đường rất lạnh, nhưng không phải với mình, với ai cũng lạnh!

Người này không thích nói chuyện nàng ta luôn biết, từ lúc gặp mặt đến nay chưa nói được đến hai câu, nhưng khi Bạch Ngọc Đường đứng cùng Triển Chiêu, cảm giác rất ôn hòa, hôm nay sao lại lạnh lùng thế này?

Đang khó hiểu, chợt Triển Chiêu bế Hương Hương chạy đến cạnh Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, muốn bế không?”

Bạch Ngọc Đường vui vẻ đưa tay đón, ôm vài cái, tư thế rất đúng chuẩn, Hương Hương dường như được hắn bế rất thoải mái, y y a a không biết nói gì, cười híp mắt đưa tay nắm một lọn tóc đen buông xuống trước ngực Bạch Ngọc Đường.

“Ha ha.” Sài vương phi nhìn thấy, cười hỏi: “Trong nhà Bạch thiếu hiệp hẳn là có không ít hài tử?”

Bạch Ngọc Đường gật nhẹ đầu: “Hãm Không Đảo nhiều người, hài tử cũng nhiều.”

Triển Chiêu hiểu ra rồi, khó trách, quan hệ của Bạch Ngọc Đường và các hài tử không tệ, chẳng hạn như Tiểu Tứ Tử, còn cả Tiểu Tam lần trước cung cấp tin tức cho hắn.

Tiết Ích Linh lại càng khó hiểu, sao khi Bạch Ngọc Đường nói chuyện với Triển Chiêu cứ như biến thành người khác?

Nhìn chằm chằm hai người xuất thần, trong đầu như có gì đó muốn lóe lên mà lại không hiện ra được.

Sài vương phi thấy sắc mặt nàng ta, nghĩ là nàng ta nhìn Hương Hương, nữ hài nhi tuổi này hẳn là đều thích tiểu hài tử, liền vẫy vẫy tay, bảo nàng ta đến gần xem.

Tiết Ích Linh đi qua, thấy Bạch Ngọc Đường đang bế Hương Hương, liền nói: “Ta bế một chút được không?”

“Không được!” Bàng Dục giật lại: “Ngươi thô lỗ như vậy, làm ngoại sinh nữ nhi bảo bối của ta bị thương thì sao?”

“Ngươi!” Tiết Ích Linh nổi giận: “Nam nhân như ngươi còn không làm hài tử bị thương, ta sao có thể!” Vừa nói vừa đưa tay.

Bàng Dục híp mắt cảnh cáo: “Này, đây là công chúa, ngươi cẩn thận một chút!”

Tiết Ích Linh không thèm để ý đến hắn, bế Hương Hương qua, nhưng hai tay nâng hài tử hoàn toàn không biết phải đặt thế nào, bế vào tay rồi mới biết nhỏ như thế mềm như thế.

Tiểu Hương Hương bị ôm khó chịu, nhúc nhích vài cái, vẫn khó chịu, liền “Oa” một cái, khóc.

Tiết Ích Linh hoảng hốt suýt chút nữa vứt luôn hài tử, ngay khi đó, một làn hương trang nhã từ phía sau bay đến, Bàng phi đi đến cạnh nàng ta, nhẹ giọng nói: “Bế tiểu hài tử phải một tay trên, một tay dưới, khi bế thẳng thì một tay đỡ dưới mông để hài tử có chỗ ngồi. Bế ngang, phải đỡ dưới cổ. Khi bế để hài tử dựa vào người, như thế hài tử sẽ không sợ.”

Tiết Ích Linh ngơ ngác nhìn Bàng phi bế Tiểu Hương Hương qua, vỗ nhẹ vài cái, dỗ một lúc, Hương Hương lập tức lại cười lên, nằm trong lòng Bàng phi cực kì ngoan ngoãn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều không khỏi lắc đầu: Triệu Trinh thật sự bị yêu tinh mê hoặc rồi sao? Có hiền thê nữ nhi vừa được mấy ngày ngắn ngủi, dù thế cũng không nên để bị người ngoài mê hoặc!

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới gì đó, tự nói một câu: “Có Công Tôn ở đây thì tốt rồi.”

Mà đồng thời, thái hậu bên kia giậm chân một cái: “Có Cửu đệ ở đây thì tốt rồi!”

Triển Chiêu buồn cười, hai người bọn họ một nhớ Công Tôn một nhớ Triệu Phổ, chuyện gì thế này?

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu một cái, thấp giọng nói: “Còn nhớ dầu thông ta mang về không?”

Triển Chiêu gật đầu.

“Điều chế dầu thông cần rất nhiều thảo dược và hương liệu… Ta nghe nói, làm ra loại phấn thơm bí truyền còn có thể mê hoặc người khác.”

Triển Chiêu ngẩn người: Là vậy sao?! Vậy đúng rồi, nếu có Công Tôn nhìn một cái là biết ngay! Nếu như thật sự là bị hạ độc mê hoặc, vậy giang sơn của Đại Tống nguy rồi!

“Hoàng tỷ, sao lại nhớ đến Cửu đệ?” Sài vương phi hỏi thái hậu.

“Tuổi của nó và hoàng nhi gần nhau, thân phận lại cao, có thể khuyên vài câu, chúng ta nói chẳng ích gì!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nghe, hy vọng từ cửa truyền tới tiếng gọi “Miêu Miêu Bạch Bạch” quen thuộc, không biết khi nào bọn Triệu Phổ mới về Khai Phong.

.

.

Nhưng hai người không biết, thật ra lúc này xe ngựa của Triệu Phổ và Công Tôn đã đến cửa thành Khai Phong rồi.

Hai người bọn họ vốn định ở lại Tiêu Dao Đảo tiêu dao một năm, nhưng Tiểu Tứ Tử ồn ào muốn đi tìm Miêu Miêu Bạch Bạch, hơn nữa dù sao Công Tôn cũng là sư gia của phủ Khai Phong, cảm thấy thế này thật có lỗi với Bao đại nhân, liền lên đường quay lại.

Vừa qua cửa thành, đã nghe thấy đầu đường cuối ngõ đều đang xôn xao, nói ngày mai trong cung mở Thưởng Cầm đại hội.

Triệu Phổ ngạc nhiên, Triệu Trinh thích những thứ này từ lúc nào?

Bọn họ chưa về phủ Khai Phong, trước tiên đến vương phủ cất hành lí, lại đến Thái Bạch Cư ăn một bữa. Nhưng mông còn chưa ngồi nóng, đã nghe một đám người nói, hoàng thượng si mê cầm cơ Lạc Hâm phu nhân rồi.

Triệu Phổ càng ngạc nhiên, Triệu Trinh si mê ai?

Công Tôn cũng nhíu mày: “Theo lý thì không thể, hoàng thượng và Bàng phi là tình hữu độc chung, công chúa lại vừa xuất thế, lẽ ra phải càng yêu mới đúng, sao lại…”

Triệu Phổ lắc đầu: “Triệu Trinh không phải loại người đó, hắn từng nói với ta, cho dù hậu cung có bao nhiêu mỹ nhân, Bàng phi vĩnh viễn là người hắn yêu nhất, Triệu gia ta không phải kẻ bạc tình!”

Đang nói chuyện, chợt thấy trên con đường phía trước, Vương Triều Mã Hán vội vàng chạy về hướng phủ Khai phong, sắc mặt rất nghiêm trọng.

Hai người thấy rõ, vội dùng bữa, nhanh về nha môn… Xem ra phủ Khai Phong đã xảy ra chuyện gì rồi.

.



.

Vương Triều Mã Hán vội vàng chạy về phủ Khai Phong, nói với Bao Chửng: Cửa hàng nhựa thông kia đóng cửa rồi, bọn họ xông vào xem thử, không có ai, dầu thông nhựa thông vẫn còn, xem ra đi rất gấp. Ngoài ra, từ đường ở sân sau vẫn còn, chỉ là bên trong không còn bài vị.

Trước đó Bao Chửng đã kể cho Bát vương gia và Bàng thái sư nghe chuyện về Lạc Hâm phu nhân rồi.

Mọi người nhìn nhau: Đối phương cẩn thận vậy sao? Vừa biết có người hoài nghi lập tức chuyển đi, vậy chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?

Bàng Cát túm lấy tay áo Bao Chửng: “Lão Bao! Ngươi phải điều tra, coi chừng có âm mưu!”

Bao Chửng gọi Triển Chiêu đến, nói cho hắn biết kết quả theo dõi của bọn Vương Triều, Triển Chiêu gật đầu nói lập tức cùng Bạch Ngọc Đường đi tra xét.

Hai người từ biệt mọi người, ra khỏi phủ Khai Phong.

Triển Chiêu nhíu mày: “Vẫn là đả thảo kinh xà!”

“Miêu Nhi, có cảm thấy kì lạ không?” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc hỏi Triển Chiêu: “Đối phương cẩn thận quá mức rồi, như thế này càng khiến chúng ta nghi ngờ!”

“Thứ đối phương muốn giấu hẳn chính là năm tấm bài vị!” Triển Chiêu sờ cằm: “Vậy có nghĩa, thà rằng giấu đầu lòi đuôi, cũng không muốn người khác biết về số bài vị đó!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng thấy rất kì lạ, rốt cuộc là bài vị của ai? Cẩn thận như thế.

Đang đi, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng “Chít chít” từ phía trên truyền xuống.

Cả hai ngẩn người, chẳng lẽ gặp ảo giác rồi…

Chầm chậm ngẩng đầu lên, quả nhiên đang đứng trước cửa Thái Bạch Cư.

Ngẩng lên thêm chút nữa, liền thấy được một bóng người nho nhỏ cực kì quen thuộc đang bám trên tay vịn nhìn xuống, thấy hai người ngẩng đầu, liền đưa tay lên vẫy vẫy, miệng gọi: “Miêu Miêu~ Bạch Bạch~”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử đương nhiên là rất vui, nhưng cũng rất bất đắc dĩ. Trên khuôn mặt nhỏ tròn tròn đáng yêu của Tiểu Tứ Tử như viết rõ “Tiểu Tứ Tử lại đến tác hợp cho hai người rồi đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.