Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 25: Bích thúy viên



Bốn người ngồi trong nhã gian của Thái Bạch Cư.

Triển Chiêu chống cằm, ngẩn người nhìn mấy đĩa điểm tâm trên bàn. Triển hộ vệ trước nay vốn ôn hòa hiện tại đang âm thầm hỏi thăm hết các vị tổ tiên của đầu bếp mới trong Thái Bạch Cư.

Bạch Ngọc Đường một tay cầm ly rượu, vẫn dáng vẻ nhàn nhã thản nhiên không gì lay chuyển được, tựa người bên cửa sổ nhìn mấy đĩa điểm tâm, có hơi kích động muốn đi thưởng cho vị đầu bếp kia.

Tiểu Tứ Tử và Triệu Viện ngồi cạnh nhau, hai tay chống cằm, hai cặp mắt sáng rực. Chỉ khác là Tiểu Tứ Tử đang quan sát mấy đĩa điểm tâm ngon miệng, Triệu Viện thì đang quan sát hai người đẹp mắt ngồi trước mặt.

Tám món điểm tâm trên bàn cũng không có gì đặc biệt, dụ đầu tô, quế hoa cao, hồng đậu bính, mã đề lạc, hạnh nhân đậu phụ, du tạc miêu nhĩ, hoàng kim nam qua cầu, lục đậu cao.

Chỉ là vị đầu bếp này thật sự quá sáng tạo, tất cả điểm tâm đều được nặn thành hình động vật, toàn là mèo nhỏ và chuột nhỏ. Con chuột nào cũng sinh động như thật nằm trên đầu con mèo nhỏ đang ủ rũ.

Khóe miệng Triển Chiêu co giật, nghĩ thầm đầu bếp này do Bạch Ngọc Đường mời hay sao vậy?

Tiểu Lục đi lên rót trà, Triển Chiêu kéo hắn lại hỏi: “Tiểu Lục, sao điểm tâm lại có hình dạng thế này?”

“À!” Tiểu Lục cười: “Đầu bếp mới đến tuổi chuột, rất thích nuôi mèo, hắn có một con mèo vằn hổ rất béo, rất lanh lợi, chỉ có điều con mèo này sợ chuột!”

“Khụ khụ…” Triển Chiêu bị sặc trà, lầm bầm: “Thật vô dụng!”

“Đúng vậy, nhưng con mèo đó rất đáng yêu, đầu bếp xem nó như bảo bối.” Tiểu Lục cười trộm: “Vị đầu bếp này cả ngày nhìn chuột với mèo, thế nên điểm tâm làm ra đều hình mèo chuột, rất nhiều người mang hài tử đến ăn. Tiểu vương gia nếu ngài thích thì thường xuyên đến ăn!”

“Được!” Tiểu Tứ Tử và Triệu Viện mỗi người cầm một cái dụ đầu tô, cắn… Vẻ mặt lập tức tràn trề hạnh phúc.

Triển Chiêu bất lực nhìn hai người một cái, cũng tự cầm một con chuột nhỏ lên nếm thử, cảm thấy vị cũng không tệ. Xoay mặt sang, thì thấy Bạch Ngọc Đường lại uống rượu không ăn gì, liền cầm một con chuột khoai sọ lên cho hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn con chuột trong tay Triển Chiêu, ánh mắt liếc sang đĩa điểm tâm, ý bảo, muốn con mèo!

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, bĩu môi, có ăn không!

Triệu Viện nhìn hai người chằm chằm, nghĩ thầm, thần kì quá, nói chuyện bằng mắt!

Bạch Ngọc Đường nhếch mếp, vẫn cứ nhìn chằm chằm con mèo kia, Triển Chiêu nói thầm đánh chết ta cũng không đưa con mèo đó vào miệng Bạch Ngọc Đường. Thấy Triển Chiêu không nhúc nhích, Bạch Ngọc Đường dùng mũi chân gác trên ghế cọ cọ chân Triển Chiêu: “Muốn ăn mèo, cho ta ăn một chút.”

“Phụt…”

Triệu Viện vội bịt miệng, mỹ nữ thì không được vừa ăn vừa phun, còn phải bịt mũi nữa!

Tiểu Tứ Tử rất ngoan, nghe Bạch Ngọc Đường nói muốn ăn mèo, liền đưa tay cầm đĩa điểm tâm lên đưa cho Triển Chiêu, “Miêu Miêu, cho Bạch Bạch ăn!”

Triển Chiêu nghiến ê cả răng, sao Tiểu Tứ Tử cứ thiên vị Bạch Ngọc Đường.

“Ta muốn ăn con chuột.” Triển Chiêu buông một câu kinh người, bảo Tiểu Tứ Tử đưa đĩa quế hoa cao hình con chuột qua.

Bạch Ngọc Đường lập tức ngồi thẳng lên, cầm con chuột nhỏ đưa đến miệng Triển Chiêu: “Muốn ăn từ đâu?”

Triển Chiêu lườm hắn, ngoàm một cái, nuốt hết cả con.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn, đầu ngón tay xoa nhẹ vụn đường bên môi Triển Chiêu: “Vội cái gì? Đều là của ngươi.”

“Khụ khụ…” Triển Chiêu nuốt con chuột được một nửa thì nghẹn, ra sức đấm ngực.

Bạch Ngọc Đường đưa chén rượu của mình cho hắn.

Triệu Viện mở to mắt nhìn môi Triển Chiêu chạm vào mép chén, là chỗ khi nãy Bạch Ngọc Đường uống… Nắm chặt mũi, đúng là thời khắc kích động lòng người!

Tiểu Tứ Tử cầm đĩa điểm tâm lâu mỏi tay, liền hỏi: “Bạch Bạch, có ăn nữa không?”

Bạch Ngọc Đường cười, ba ngón tay nhẹ nhàng nhấc con mèo nhỏ lên, đặt vào lòng bàn tay đưa tới trước mặt ngắm nghía, như đang nghĩ xem nên bắt đầu ăn từ đâu.

“Ngươi muốn ăn thì ăn đi, nhìn cái gì?” Triển Chiêu cảm giác con mèo khoai sọ kia cũng bị Bạch Ngọc Đường nhìn cho đỏ mặt rồi, cặp mắt hoa đào của con chuột này, nhìn đến đâu lóe đến đó!

“Ừm.” Bạch Ngọc Đường bỏ con mèo vào miệng, đang do dự xem nên cắn một nửa hay ăn hết một lần thì Triển Chiêu đưa tay đẩy một cái.

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường không đề phòng, bị nghẹn, ra sức đấm ngực.

Tiểu Tứ Tử đưa lại chén rượu Triển Chiêu vừa uống cho hắn, Bạch Ngọc Đường cầm lấy nhấp một ngụm, rồi thì thấy Triển Chiêu hả dạ cầm cây đũa đâm từng con chuột đậu xanh, bỏ vào miệng, liều mạng nhai.

Bạch Ngọc Đường tự rót chén rượu, con mèo này… Ruột cũng bị nhai nát rồi!

.

.

Sau đó, thức ăn được dọn lên, Tiểu Tứ Tử và Triệu Viện vừa nói chuyện vừa ăn, có vẻ rất hợp ý.

Triển Chiêu cầm chén đến gần cửa sổ, dựa vào cạnh Bạch Ngọc Đường, “Nhìn gì vậy?”

“Mặt hồ.” Bạch Ngọc Đường đưa mắt về phía mặt hồ xa xa, tự nói: “Sương mù tan rồi.”

“Ô? Sáng nay có sương mù sao?” Triển Chiêu thì không chú ý mấy, thấy Bạch Ngọc Đường như có tâm sự, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, kể sơ lược chuyện sáng nay lại cho Triển Chiêu nghe. Triển Chiêu ngẩn người, đặt chén rượu xuống, ý cười trên mặt cũng nhạt đi, nghiêm túc hỏi: “Có người muốn giết ngươi? Ngươi đắc tội với kẻ nào dùng loại nhiếp hồn thuật đê tiện này sao?”

Bạch Ngọc Đường suy tư: “Cũng chưa hẳn là muốn giết ta…”

“Không phải giết ngươi thì là gì?!” Triển Chiêu thì không cho là thế, “Cũng giống như với Tây Môn Dược lần trước, dùng huyễn thuật, chẳng lẽ là cùng một người làm?”

“Nhưng lần trước Tây Môn Dược thấy một thư sinh, lần này ta lại nhìn thấy Tề Tứ Nhận.” Bạch Ngọc Đường nói rồi nhìn xuống lầu… Lúc này, con đường lớn của Khai Phong có rất nhiều người qua lại cực kì náo nhiệt, nạn cương thi mấy hôm trước dường như đã nhạt dần rồi, mọi người đều đang chuẩn bị cho kì thi võ mấy ngày sau.

.

.

“Tiểu Tứ Tử.” Triệu Viện hỏi nhỏ Tiểu Tứ Tử: “Triển đại ca và Bạch đại ca cùng tra án sao?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử đã no rồi, xoa bụng nói chuyện với Triệu Viện: “Kì thi gần đây có rất nhiều chuyện lạ!”

“Chuyện lạ trong kì thi?” Triệu Viện chống cằm: “Nói mới nhớ, mấy ngày trước trong hoàng cung còn có cương thi xuất hiện, tỷ vừa về chưa bao lâu đã gặp phải chuyện này, thật đáng sợ.”

“Tỷ tỷ cũng nhìn thấy sao?” Tiểu Tứ Tử tò mò.

“Không nhìn thấy, nhưng tỷ nghe các nha hoàn nói. Tỷ nghe các cung nữ nói là tài tử tiền triều bị giết tìm về báo thù họ Triệu, rất ma quái, chỉ có điều thái hậu không cho tỷ hỏi nhiều.”

Hai người nói nhỏ với nhau, nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghe được hết, nhìn nhau một cái, tin tức nhanh thật, đã lan truyền khắp cung rồi.

“Tiểu Tứ Tử, cho đệ thứ này.” Triệu Viện càng nhìn Tiểu Tứ Tử càng thích, rút thứ gì đó trong túi ra đưa cho Tiểu Tứ Tử: “Xem như quà gặp mặt.”

“A, hổ!” Tiểu Tứ Tử thấy là một con hổ nhỏ thêu tay, càng ngắm càng thích, trở về đeo cho Tiểu Lương Tử! Liền ngẩng mặt cảm ơn rồi hỏi: “Tỷ tỷ làm sao?”

“Hoắc nãi nãi trong cung làm cho tỷ.” Triệu Viện cười híp mắt nói: “Hoắc nãi nãi nói thứ này có thể giữ bình an, tỷ vốn định cho Hương Hương, nhưng thái hậu nói, hình hổ phải cho nam hài đeo mới may mắn, nữ hài tử không đeo được.”

“Tại sao?” Tiểu Tứ Tử không hiểu.

“À, dường như là do khắc với Bạch Hổ Tinh.” Triệu Viện cầm chiếc bùa hình hổ khen, “Hoắc nãi nãi thêu thật đẹp, chỉ tiếc bình thường Hoắc nãi nãi âm u khó gần, không ai dám nói chuyện cùng.”

“Hoắc nãi nãi?” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nghĩ nghĩ: “A! Tiểu Tứ Tử đã nghe Tiểu Thúy tỷ tỷ nói, có phải mọi người đều gọi là Họa nãi nãi không, bà bà kì lạ đốt giấy tiền trong Bích Thúy cung?”

“Đúng vậy!” Triệu Viện gật đầu: “Hôm đó tỷ lạc đường trong cung, xông thẳng vào Bích Thúy Viên, ban đầu sợ suýt ngất!”

“Tiểu Thúy tỷ tỷ nói bà bà vốn là nhũ nương của hoàng đế, có thật không?” Tiểu Tứ Tử ôm má, bàn chuyện trong cung với Triệu Viện, di truyền từ Công Tôn niềm hứng thú đặc biệt với bí sử cung đình, Tiểu Tứ Tử thích nghe kể những chuyện thần bí: “Vài ngày bà bà lại đốt giấy tiền cho hoàng tộc đã chết. Bất kì ai muốn đuổi bà bà đi đều gặp nạn đột tử, có đúng không?”

“Mọi người đều nói vậy!” Triệu Viện nghiêm mặt gật đầu: “Nhưng tỷ cảm thấy Hoắc bà bà rất hiền lành, đệ xem, bà bà còn làm con hổ này cho tỷ.”

“Hoắc bà bà nào?” Bạch Ngọc Đường tò mò hiểu Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười cười, nói nhỏ: “Từng nghe tên Sài Tông Huấn chưa?”

“Trịnh Vương Sài Tông Huấn? Nhi tử của Chu Thế Tông Sài Vinh?” Bạch Ngọc Đường nhướng mày, nghĩ thầm, kẻ thù của Triệu gia thật không ít, trước có hậu duệ của Lý Dục, nay lại thêm hậu nhân của Sài gia, nói mới nhớ, là cùng một tộc với Sài Huỳnh.

“Hoắc bà bà là nhũ mẫu của Sài Tông Huấn, ngươi cũng biết, Thái Tổ rất nhân từ với hoàng đế tiền triều, tất cả đều được giữ lại hậu đãi…”

“Người ta nói gì thì ngươi tin đó sao?” Bạch Ngọc Đường thì cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ Lý Dục có thể tự sặc rượu độc mà chết…”

“Ai!” Triển Chiêu vội bịt miệng hắn lại: “Cái gì ngươi cũng nói ra hết sao! Cái đó là do Thái Tông hạ độc.”

Triệu Viện chớp mắt, tuy không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng động tác Triển Chiêu bịt miệng Bạch Ngọc Đường… tự nhiên quá!

“Ai.” Bạch Ngọc Đường đưa hai ngón tay kẹp nhẹ cổ tay Triển Chiêu một cái, kéo tay Triển Chiêu xuống nói tiếp, “Thái Tông hạ độc không ít người, nếu không thì sao lại có chuyện huynh vị đệ thừa?” [em trai kế thừa ngôi vị của anh]

“Oa, câu này ngươi nói với ta thì không sao, đừng nói ra ngoài, người của Triệu gia không thích nghe cái này.” Triển Chiêu nhắc Bạch Ngọc Đường.

“Được.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngoan ngoãn hiếm thấy: “Ta không nói với người ngoài, chỉ nói với ngươi.”

Triển Chiêu gật đầu vừa ý, sờ sờ đầu Bạch Ngọc Đường, “Ngoan.”

Tiểu Tứ Tử đưa tay, vẫy vẫy trước mặt Triệu Viện, nhưng Triệu Viện hoàn toàn không nhìn tới, nhìn chằm chằm hai người bên cửa sổ.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, đây chính là cái gọi là bệnh vô phương cứu chữa! Miêu Miêu và Bạch Bạch còn như thế sẽ có người mất mạng.

Bạch Ngọc Đường dựa người vào cửa sổ, tâm trạng cực tốt, vai kề sát vai Triển Chiêu, hỏi: “Nói tiếp, nhũ mẫu của Sài Tông Huấn thế nào?”

“Sài Tông Huấn kế vị bảy năm, cũng không có thực quyền, mười mấy tuổi bị phế truất, cùng ở lại trong Bích Thúy Viên với nhũ mẫu, cũng chính là Hoắc bà bà. Không đến hai mươi tuổi, Sài Tông Huấn đã đột tử, chỉ để lại một mình bà bà đó sống trong Bích Thúy Viên. Nơi đó vốn đã rất hoang vắng, bình thường không có ai đến, cho nên không có ai hỏi đến bà ta. Nhưng thỉnh thoảng có cung nữ đi qua, nói Hoắc bà bà đốt giấy tiền lập đàn cúng, giả ma giả quỷ chướng khí mù mịt. Cũng chẳng biết nơi đó làm sao, xung quanh cỏ không mọc nổi cây thì khô héo, thậm chí không một con chim bay ngang, thế là mọi người đều nói Hoắc bà bà là họa bà bà, sẽ mang tai ương đến.”

“Với tính cách của hai vị thái hậu không chịu được một hạt cát trong mắt, không thể có chuyện để một lão thái bà gây chuyện trong cung.” Bạch Ngọc Đường cười nhìn Triển Chiêu: “Chẳng lẽ thật sự có lý do gì? Hay là để che giấu một bí mật nào đó?”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Lý do mà mọi người đều biết là, bà bà này biết thần thuật, biết nguyền rủa, còn là một cổ bà, còn biết hạ cổ.”

Bạch Ngọc Đường suýt chút bật cười: “Vậy nếu Hoắc bà bà này xuất cung vào giang hồ, thì Độc Bà và Đường Môn Tứ Xuyên không còn chỗ đứng nữa.”

“Cho nên mới nói là lý do mà mọi người đều biết!” Triển Chiêu đưa tay nắm tai hắn, ghé sát vào tai hắn nói khẽ: “Lý do thật sự vẫn luôn bị che giấu, ta chỉ tình cờ nghe Bao nhân nói tới, Hoắc bà bà đó, biết được chút bí sử tiền triều, cho nên bị giam lỏng.”

“Ai…” Bạch Ngọc Đường rùng mình một cái, xoa tai tránh ra: “Đừng nói ở đây!”

Triển Chiêu thấy vành tai hắn hồng hồng, vốn là rất trắng, cười tủm tỉm ghé sát lại, “Con chuột non mềm thật!”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, đưa tay nhéo cằm hắn, Triển Chiêu vội che lại, hai người bắt đầu động thủ.

Chợt Tiểu Tứ Tử phía sau kêu to một tiếng: “Tỷ tỷ ngất xỉu rồi!”

Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy Triệu Viện dựa trên ghế, miệng lầm rầm không biết nói gì, nhưng vẻ mặt thì rất hạnh phúc.

“Khụ… Bí sử gì?” Bạch Ngọc Đường buông cằm Triển Chiêu ra hỏi tiếp.

Triển Chiêu cũng buông tai hắn ra: “Chuyện đó thì ta thật sự không biết.”

“Vậy Hoắc bà bà đó hẳn là biết?” Bạch Ngọc Đường nói nhỏ.

“Ngươi định làm gì?” Triển Chiêu căng thẳng: “Không được đi Bích Thúy Viên, nơi đó quá nhạy cảm! Hơn nữa cũng chưa hẳn có liên quan đến vụ án này. Ngươi đừng chọc Triệu Trinh, chúng ta không sợ hắn, nhưng không đáng, hắn làm hoàng đế rất tốt!”

Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, gật đầu với Triển Chiêu: “Được, hắn không chọc chúng ta, chúng ta cũng không chọc hắn.”

Triển Chiêu khoanh tay gật đầu, bùi ngùi xúc động, hôm nay miệng chuột ngọt quá! Tiếng “chúng ta” nghe thật là êm tai.

Bên cạnh, Triệu Viện vừa thở lại được, Tiểu Tứ Tử rót trà: “Tỷ tỷ, đừng quá kích động!”

“Được…” Triệu Viện gật đầu, hai mắt thì lại thấy hình ảnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kề vai ngồi bên cửa sổ, làm ruột gan nàng nhộn nhạo, nắm chặt chiếc khăn xúc động, sao cả bóng lưng cũng xứng đến thế?!

Tiểu Tứ Tử thở dài, khi về không biết có cần nghiên cứu phương pháp chữa trị loại bệnh này với cha không?

.



.

Bốn người ăn xong, quay về phủ Khai Phong, Triệu Viện ở lại phủ Khai Phong qua đêm, cùng phòng với Tiểu Ngọc. Nàng ta rất hòa nhã với các nha hoàn trong phủ Khai Phong, cũng chẳng tỏ vẻ công chúa, lại thêm các cô nương trong phủ có rất nhiều chuyện liên quan đến Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu để kể cho nàng ta nghe, một đám nha đầu hưng phấn trò chuyện trong phòng, đại nương trù phòng làm điểm tâm cho bọn họ.

.

.

“Mệt quá…” Triển Chiêu nằm ngửa trên giường, ngày thường tuần thành bắt phạm nhân cũng không mệt như hôm nay, quả nhiên là vì quá căng thẳng sao? Dù sao cũng xem như bình yên vô sự rồi, nhưng mình cũng thật là, sao lại sợ Bạch Ngọc Đường ghen tuông hiểu lầm chứ?

Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong đi ra thì thấy Triển Chiêu đã ngủ quên trên giường rồi.

Nhẹ chân đi đến bên giường, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, Triển Chiêu ôm gối ngủ rất say, môi quen nếp hơi cong lên, như con mèo đang thỏa mãn.

Nhịn không được, Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt nhẹ theo vành tai Triển Chiêu, dùng lưng ngón tay xoa nhẹ xuống theo đường viền tinh tế của khuôn mặt, thẳng đến cằm.

Thấy Tiểu Hổ nhảy lên bên cạnh, Bạch Ngọc Đường “hư” khẽ với nó một cái.

Tiểu Hổ cả ngày không được gặp Triển Chiêu, liền đưa bàn chân tròn tròn ra nghịch lọn tóc đen rơi trước ngực Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường vội đưa tay, cẩn thận nhấc con mèo nhỏ nên, nói khẽ: “Đồng loại của mày mệt rồi, đừng quấy rầy hắn ngủ, nếu không sẽ xù lông.”

Môi Triển Chiêu đột nhiên nhúch nhích, vành tai đỏ lên.

Nhấc Tiểu Hổ lên rồi, Bạch Ngọc Đường đột nhiên chú ý đến vằn của nó… Mèo vằn hổ quả thật rất giống hổ. Nhìn một lúc, lại cảm thấy quen mắt, tuy những con mèo vằn hổ trong thiên hạ đều không khác nhau mấy, nhưng loại cảm giác này là gì?

Bạch Ngọc Đường xách Tiểu Hổ ngẩn người.

Tiểu Hổ bị nắm cổ không nhúc nhích được, khó chịu, liền bắt đầu kêu “meo meo”.

Triển Chiêu mở mắt, bất đắc dĩ thở dài: “Sao lúc nào ngươi cũng ăn hiếp mèo?”

Bạch Ngọc Đường hoàn hồn lại, cúi đầu, đáp như không: “Ai cũng có sở thích riêng!”

Triển Chiêu bế Tiểu Hổ xuống, nghịch nó: “Dường như lại nặng thêm rồi, Đại Hổ đâu? Tối nay ăn gì?”

“A?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại đưa tay xách Tiểu Hổ lên, quan sát một lúc: “Con rối Triệu Viện cho Tiểu Tứ Tử lúc này, dường như không phải hổ, mà giống một con mèo hơn.”

“Con rối?” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, con hổ đáng yêu ban nãy xuất hiện, nhíu mày: “Nói mới thấy, quả thật giống mèo hơn.”

“Tặng mèo vải…” Bạch Ngọc Đường nói thầm, như nghĩ đến điều gì, mày hơi nhíu lại, “Nguy rồi.”

“Này.” Triển Chiêu ngồi lên, kéo kéo tay áo hắn: “Chuyện gì nguy ?”

“Mèo vải và hổ vải hoàn toàn không giống nhau!” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc ngồi xuống, giải thích cho Triển Chiêu: “Ta từng nghe đại tẩu nói, tặng mèo vải cho người khác là một loại nguyền rủa, nếu bên trong còn có xương đầu cá, thì là nguyền cho cả nhà người đó chết thảm, không chừa một ai.”

Triển Chiêu mở to mắt, lập tức bật dậy, cùng chạy vào biệt viện của Công Tôn với Bạch Ngọc Đường.

.

.

“Vô liêm sỉ, kẻ nào lại ác độc như thế!”

Vừa đến cửa, đã nghe tiếng Công Tôn mắng người.

“Cha.” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn: “Đừng vứt hổ của con.”

“Tiểu Tứ Tử, đây là mèo không phải hổ! Còn là con mèo mang chữ vương! Thứ này phải đốt đi!” Công Tôn giậm chân, đòi tìm xem ai dám nguyền Tiểu Tứ Tử nhà hắn.

Triệu Phổ một tay ôm Công Tôn đang phát cuồng, ngăn hắn chạy ra ngoài đánh người, miệng hỏi Tiểu Tứ Tử, là do ai tặng.

Tiểu Tứ Tử do dự, sợ nói ra là do Triệu Viện tặng, Công Tôn và Triệu Phổ sẽ làm khó tỷ tỷ.

“Hiểu lầm!” Triển Chiêu bước nhanh vào, hắn và Bạch Ngọc Đường cùng kể sơ lược lại chuyện Triệu Viện tặng con hổ cho Tiểu Tứ Tử.

“Hoắc bà bà?” Công Tôn quay lại nhìn Triệu Phổ: “Lại là mối hận tiền triều sao?”

“Ai, nếu là người đó, thì có thể giải thích được.”Triệu Phổ nghe thấy thì cười, lắc đầu: “Khó trách, Hoắc bà bà đó nằm mơ cũng muốn Triệu gia chết sạch, tặng thứ này rất bình thường.”

“Bởi vì Sài gia?” Triển Chiêu cảm thấy có thể Triệu Phổ biết chuyện trước đây, liền hỏi.

Triệu Phổ cười lạnh: “Không phải nữ nhân nào cũng là liệt nữ trinh tiết phẩm giá cao thượng, cũng không phải ai làm mẫu thân cũng thương yêu con mình.”

“Ô?” Bạch Ngọc Đường bắt đầu hứng thú: “Còn có nội tình?”

Triệu Phổ nhún vai: “Tên của Hoắc bà bà vốn là Hoắc Uyển Liên, nghe nói khi còn trẻ cực kì xinh đẹp. Khi đó Sài Tông Huấn mới mười mấy tuổi, bà ta cũng mới đầu ba mươi, yểu điệu lại mưu mô, là một nhân vật rất lợi hại.”

Công Tôn mở to mắt, đã quên mất chuyện khi nãy, chỉ nhớ đây thật sự là bí sử cung đình!

“Bà ta chẳng phải trung thần của Sài tộc, mà còn là thủ phạm khiến Sài gia suy vong.” Câu này của Triệu Phổ thật sự khiến bọn Triển Chiêu sửng sốt, “Ban đầu bà ta muốn mê hoặc Thái Tổ, nhưng sau đó phát hiện Thái Tổ không hề chú ý đến mình. Thế là lại chuyển hướng sang Thái Tông. Các ngươi cũng biết, nói về tính cách, thì Thái Tổ và Thái Tông hoàn toàn trái ngược nhau.”

Mọi người đều im lặng thầm hiểu, Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn nhân từ, nhưng đệ đệ Triệu Khuông Nghĩa thì tương đối độc ác, hắn hại chết không ít hoàng tộc tiền triều, đối nghịch với hắn tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

“Hoắc Uyển Liên không phải cung nữ bình thường, bà ta luôn ở bên cạnh Sài Tông Huấn, biết rất nhiều chuyện. Thế là những bí mật đó, trở thành kim bài để bà ta sống sót và được sủng ái.” Triệu Phổ lắc đầu: “Nữ nhân này trường tụ thiện vũ, mạng cũng dài, chỉ tiếc mỹ nhân nào rồi cũng sẽ già, chỉ cần một ngày tuổi cao sắc kém thì mưu mô sẽ không dùng được nữa. Hoàng huynh của ta giam lỏng bà ta trong Bích Thúy Viên, không thể thả ra ngoài, giết rồi cũng đáng tiếc, thế là cứ như vậy qua nhiều năm. Hoắc Uyển Liên này tính tình tàn ác, khi còn trẻ thích vu cổ, là chân truyền của Vu Yêu ở Tây Vực, không ai dám đến gần.” [vu cổ là ma thuật và sâu độc]

“Thật sự có xương!” Công Tôn mở con mèo vải ra, phát hiện bên trong có vài thứ, nhưng không phải xương đầu cá, mà là xương một ngón tay người hoàn chỉnh, dường như là ngón tay nữ nhân, cháy sém chỉ còn móng tay, dường như được lấy xuống từ xác khô hay xác cháy nào đó. Ngoài ra còn một chiếc nhẫn, xét độ to, hẳn là của một nam nhân, trên chiếc nhẫn vàng có một viên Phỉ Thúy xanh biếc. Viên Phỉ Thúy kia xanh trong, bóng loáng rực rỡ, vừa nhìn đã biết đã cực phẩm. Ngoài ra, còn có một chiếc răng, là răng nanh của người, xem độ lớn, là răng của một nam nhân từ mười tám mười chín đến hai mươi tuổi.

“Ghê tởm.” Triệu Phổ nhíu mày: “Nữ nhân này thật độc địa.”

“Ô?” Công Tôn không còn giận dữ như khi nãy, đã trở thành không hiểu, cầm ngón tay và chiếc răng kia nhìn một lúc lâu: “Kì lạ!”

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng hỏi.

“Ngón tay và răng… Mang nghĩa cầu cứu!” Công Tôn ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói.

“Cầu cứu?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

“Thật sao?” Triệu Phổ cũng không hiểu.

Công Tôn gật đầu: “Muốn nguyền rủa nhất định phải dùng xương đầu cá, dùng xương người nghĩa là không có ác ý, đây là những điều cơ bản nhất khi dùng mèo vải nguyền rủa. Tuyệt đối không thể dùng răng, đặt răng bên trong mèo vải, lại còn là răng nanh, thì mang nghĩa là răng mèo đã rụng rồi. Mèo không có răng thì sẽ không cắn người, chỉ biết cầu cứu. Cuối cùng là chiếc nhẫn Phỉ Thúy này, chiếc nhẫn này giá trị liên thành, Lục Phỉ Thúy có thể trừ tà ma, tuyệt đối không thể xuất hiện trong mèo vải dùng để nguyền rủa người khác!”

“Vậy…” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Bà ta đưa cho Triệu Viện con mèo vải này, là để Triệu Viện truyền tin tức cứu bà ta? Nhưng tại sao không nói thẳng cho Triệu Viện?”

“Hoắc bà bà đầu óc tỉnh táo nói năng cũng rõ ràng, nếu có thể thì sẽ không dùng phương pháp phức tạp như thế này.” Triệu Phổ lắc đầu.

“Có người giám sát bà ta?” Công Tôn nhíu mày: “Cả việc trong con mèo có thứ khác bà ta cũng không nói cho Triệu Viện, có nghĩa bị giám sát rất chặt.”

“Tặng ngón tay và răng để cầu cứu, vậy chiếc nhân Phỉ Thúy, có khi nào là manh mối?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nhíu mày, vội bảo người đi gọi Triệu Viện.

Triệu Viện chạy đến, thấy mọi người hỏi chuyện con hổ vải, liền trả lời: “Là do Hoắc bà bà cho ta hai ngày trước, ta lạc vào Bích Thúy Viên, nói bà bà đang khóc, nói gì mà đại nạn sắp đến, liền an ủi bà bà. Bà bà cho ta rồi nói là để trừ tà, có thể bảo hộ bình an và mang may mắn tới, không bệnh không nạn.”

“Việc này không thể chậm trễ, chúng ta đi gặp Hoắc bà bà đó.” Triển Chiêu cầm Cự Khuyết lên, Bạch Ngọc Đường đi theo, mọi người vừa đến cửa, thì thấy các nha dịch tuần thành đêm vội vàng chạy đến, chỉ ra xa nói với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, nguy rồi, hoàng cung cháy rồi!”

Bọn Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn về hướng tây bắc, thấy phía tây hoàng cung đã cháy lớn.

“Không hay rồi!” Triệu Phổ xông đi, “Là hậu cung!”

“A!” Bàng Dục nhảy dựng lên nhanh chân đuổi theo: “Tỷ tỷ ta và Hương Hương!” [thằng nhỏ này đâu ra đây? :| ]

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vẫy tay với Tiểu Tứ Tử một cái, ý bảo, mang Thạch Đầu và Tiễn Tử theo.

.

.

Mọi người đến hoàng cung, đầu tiên là nhìn thấy Triệu Trinh dẫn theo các phi tần hậu cung và thái hậu, đương nhiên là cả Tiểu Hương Hương phía sau, đều bình an vô sự, còn nơi bị cháy, chính là Bích Thúy Viên!

Bích Thúy Viên lúc này ngập trong lửa đỏ, bọn Nam Cung Kỷ và các ảnh vệ dẫn theo cả đội Thủy Long dập lửa nhưng chẳng tác dụng gì.

Triệu Phổ thả Tiễn Tử và Thạch Đầu ra, hai con trảo ly liều mạng đào đất, dùng chân sau hất cát lên thật cao để dập lửa, nhưng ngọn lửa này rất quái lạ, trong lửa có ánh xanh, Công Tôn nói nhỏ: “Bên trong có lân phấn dẫn lửa, đừng tát nữa, không thể dập được!”

Ngay khi ấy, đột nhiên Thạch Đầu chạy sang một bên, cong lưng nhe nanh gầm gừ vào trong đám cháy, Tiễn Tử che trước mặt nó, cũng nhìn nhìn chằm chằm vào đám cháy gầm gừ, rồi lại nhìn bọn Triệu Phổ, như đang báo tin.

Trong Ngự Hoa Viên có nuôi không ít chó hay, Triệu Trinh thích chó, mười mấy con chó cũng theo sau Tiễn Tử Thạch Đầu, sủa inh ỏi.

Mọi người đều mở to mắt nhìn vào ngọn lửa, Triển Chiêu đột nhiên hô lớn: “Bên trong có người!”

Một bóng người lơ lửng xuất hiện trong đám cháy, xem y phục thì là một thư sinh, hắn bước đi ung dung giữa ngọn lửa, hoàn toàn không sợ cháy.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày với Triển Chiêu, thư sinh đó! Thủy quỷ!

Lúc này thế lửa quá mạnh, gian nhà đổ sụp xuống, tiếng đổ ầm cực lớn, hòa với tiếng gỗ cháy nứt trong lửa, tạo thành thanh âm như tiếng ai đó đang điên cuồng cười lớn.

“Kẻ nào?” Triệu Trinh chưa từng gặp chuyện thế này, bọn Nam Cung không thể đến gần, thật sự không thể tưởng tượng được có người có thể đi lại giữa đám cháy lớn như thế này.

“Thập niên mộng tỉnh, sâm la quy lai. Lương thần cát nhật, thiên hạ đại loạn!”

Đột nhiên có một giọng nói vang ra từ ngọn lửa, còn có tiếng vang cực kì quỷ dị, giữa đám cháy, nghe như tiếng quỷ gọi từ luyện ngục Địa Phủ vọng lên. Giọng nói kia lặp đi lặp lại, đâm thẳng vào tai từng người, khiến lòng người hỗn loạn.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Bao Chửng sửng sốt đến lặng người.

Bọn Triệu Trinh Triệu Phổ đều không hiểu câu này có nghĩa gì? Cái gì là thập niên mộng tỉnh, thiên hạ đại loạn… Chỉ có bọn Triển Chiêu còn nhớ, đã từng thấy trong kì thi hôm trước! Chính là hai câu cuối cùng trong bài thơ Cừu Lãng Hành để lại trên giấy thi sau khi biến mất.

Lửa cao tận trời, bách tính trong phủ Khai Phong đều có thể nhìn thấy cảnh hoàng cung đỏ lửa, xôn xao bàn tán. Mà hai câu nói âm u rét thấu xương kia cũng vang khắp hoàng cung, tuy Triệu Trinh đã hạ lệnh không được truyền ra ngoài, nhưng tin tức Bích Thúy Viên trong hoàng cung cháy lớn, quỷ hồn xuất hiện trong ngọn lửa báo tin thiên hạ sắp đại loạn vẫn được lan truyền ra khắp Khai Phong cực kì nhanh chóng.

Tin tức này lan đi còn nhanh hơn tin đồn cương thi cắn người, chỉ thoáng chốc, cả Khai Phong đều trở nên bất an, đây chẳng lẽ là điềm báo? Đại Tống sắp diệt vong sao?

Nếu tin tức này còn tiếp tục lan truyền thêm vài ngày, lan đến nơi gần biên giới một chút, nhất định sẽ khiến lòng dân hỗn loạn, Tây Hạ Liêu Quốc thời gian này đang nghỉ ngơi dưỡng sức, hẳn sẽ rất vui mừng nhìn Đại Tống rối ren hỗn loạn. Bao Chửng cảm giác áp lực cực kì nặng nề, nhất định phải dốc toàn lực phá được án này, vạch trần những kẻ giả ma giả quỷ, nếu không hậu quả khó lường.

Nhưng ngày hôm sau khi lửa đã tắt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào nơi đổ nát cháy đen sau trận cháy tìm kiếm, không hề có bóng người?!

Công Tôn dỡ tất cả gỗ cháy ra xem xét, nói với mọi người, không có thi thể!

Mà nghe thái giám tổng quản nói, trước khi cháy hắn còn đưa cơm tối vào cho Hoắc bà bà, bà bà vẫn ở trong phòng ăn cơm… Vậy thi thể của Hoắc bà bà đâu? Sao lại không cánh mà bay.

Bọn Nam Cung Kỷ cũng rất căng thẳng, theo Triệu Phổ tra xét tất cả những người ra vào cung, hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, nếu Hoắc bà bà không ra ngoài, vậy thì đang ở đâu? Trước đó đã biết cầu cứu, vậy có lẽ nào, bà ta đã đoán trước được chuyện đêm qua?

.

.

Trong thời điểm quan trọng mọi người bận đến sứt đầu mẻ trán.

Trước cửa phủ Khai Phong, có một người đến, nói muốn tìm Triển Chiêu.

Nha dịch đến trước cửa thư phong chuyển lời, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đang cùng thương lượng chuyện tra án với Bao đại nhân.

Triển Chiêu nhíu mày: “Ai tìm ta?”

“Hắn nói… nói là người quan trọng nhất của ngài.” Nha dịch nói nhỏ.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày.

Triển Chiêu cảm giác máu nóng dồn lên, tung cước đá ghế, “Người quan trọng nhất cái gì, đuổi ra ngoài cho ta, nhân tiện chặt chết tất cả đào trong Khai Phong, xem có chịu để yên không…”

Mọi người đều mở to mắt nhìn Triển Chiêu, xem ra Triển Chiêu nổi giận thật rồi, thật khó thấy quân tử khiêm nhường ôn nhuận như ngọc này xù lông.

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh sửa sang tay áo, nghĩ thầm, là các ngươi thiếu trải nghiệm, con mèo này xù lông không ít lần, tính tình không tốt hơn ta bao nhiêu.

“Giận đến vậy sao?”

Ngay giữa lúc Triển Chiêu đang nổi giận, chợt ngoài cửa có tiếng người nói như trêu, phía sau là nha dịch của phủ Khai Phong đang đuổi theo: “Tự ý xông vào phủ Khai Phong, bắt hắn lại!”

Người kia thì chắp tay sau lưng nhàn nhã đi đến cửa thư phòng, hỏi Triển Chiêu: “Thật sự muốn đuổi ta đi sao?”

Triển Chiêu vừa nhìn lập tức ngẩn người, thật không nghĩ đến lại là hắn!

Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài, cười thầm, đào hoa kiếp mà Tề Tứ Nhận nói, không chừng là có thật… Không phải Đường Thạch Đầu cũng không phải Triệu Viện, mà là người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.