Chiều một ngày xuân, trong phủ Khai Phong trăm hoa đua nở, thời tiết đẹp lại ít án mạng, mọi người đều có chút lười biếng.
“Thạch Đầu~”
Trong sân, Tiểu Tứ Tử chải lông cho
Thạch Đầu rồi nằm sấp trên lưng Thạch Đầu nghịch tai nó. Tai của Thạch
Đầu, tròn tròn, thịt dày, xù lông còn mềm mềm, Tiểu Tứ Tử thích nhất là
nhéo tai và đuôi Thạch Đầu.
Nhưng Thạch Đầu thì không thích bị Tiểu
Tứ Tử nhéo nhéo, thấy Tiểu Tứ Tử vồ tới, vội tránh đi, tai nhúc nhích
nhúc nhích, người lắc qua lắc lại, muốn lắc cho Tiểu Tứ Tử trượt xuống.
“Tiểu Tứ Tử, thích nhéo tai Thạch Đầu vậy sao không tự nhéo tai mình?”
Tiếng của Triển Chiêu vọng đến, Tiểu Tứ Tử bò từ giường mây dậy: “Nhéo tai Tiểu Tứ Tử không vui như Thạch Đầu, Miêu…”
Tiểu Tứ Tử chưa kịp nói hết, vừa thấy Triển Chiêu trước mặt đã ngẩn người.
Triển Chiêu đang ngồi xổm cạnh giường
híp mắt cười với mình, cười híp mắt… Chỉ có điều Triển Chiêu hôm nay hơi khác, hai bên trái phải trên đầu hắn xuất hiện hai cái tai mèo màu đen, phía sau còn có một cái đuôi mèo đen lông xù đang lắc qua lắc lại, lắc
qua lắc lại…
“A!” Tiểu Tứ Tử dụi mắt, mình hoa mắt sao?!
Triển Chiêu thấy Tiểu Tứ Tử ngẩn người,
liền đưa tay sờ má Tiểu Tứ Tử, không phải tay, mà một cái móng mèo cũng
lông xù, màu trắng, còn có đệm thịt hồng hồng hình hoa mai, mềm mềm, mềm mềm mềm…
Tiểu Tứ Tử ngẩn người một lúc lâu, nhịn
không được đưa tay sờ tai Triển Chiêu, phát hiện không phải đội lên, mà
là thật sự mọc ra, ấm ấm mềm mềm còn nhúc nhích được. Thế là, Tiểu Tứ Tử kinh ngạc kêu ra tiếng: “Miêu Miêu, sao lại mọc tai rồi?”
Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn Tiểu Tứ Tử: “Ta vốn có tai mà, mèo đều có tai.”
“Miêu yêu!” Tiểu Tứ Tử há hốc miệng: “Miêu Miêu là miêu yêu?”
“Tiểu Tứ Tử ngủ chưa tỉnh sao?” Triển
Chiêu xoa đầu Tiểu Tứ Tử: “Ta đương nhiên là mèo rồi, hơn nữa, người
trong phủ Khai Phong đều là yêu tinh, đều có tai.”
Miệng của Tiểu Tứ Tử há to tới mức tối
đa, chuyện gì xảy ra vậy?! Tuy rất kinh ngạc, nhưng hai mắt không thể
rời khỏi đôi tai mèo trên đầu Triển Chiêu được.
“Vậy, Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử vẫy vẫy tay gọi Triển Chiêu: “Sờ sờ được không?”
“Được.” Triển Chiêu cúi xuống, lắc lắc tai với Tiểu Tứ Tử.
“Nha!” Tiểu Tứ Tử lao đến, nắm tai Triển Chiêu bóp bóp, “Đáng yêu quá!”
“Miêu Nhi, không đi ăn cơm?”
Ngay khi ấy, Bạch Ngọc Đường đi ngang, thấy Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử cọ cọ, liền đi đến hỏi.
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm đôi tai chuột
trắng trắng, tròn xoe trên đầu Bạch Ngọc Đường tiếp tục ngẩn người, hỏi
nhỏ Triển Chiêu: “Bạch Bạch cũng là yêu tinh sao? Phía sau còn có cái
đuôi mảnh mảnh.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu: “Thử tinh!”
=0= Tiểu Tứ Tử sững sờ, chợt Triển Chiêu bổ sung thêm một câu: “Bạch thử tinh!”
Tiểu Tứ Tử liền định đưa tay sờ tai Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu ngăn lại, “Ai, Tiểu Tứ Tử, không được sờ, chuột bị sờ tai sẽ cáu!”
“Vậy sao…” Tiểu Tứ Tử hơi thất vọng,
Bạch Ngọc Đường bên cạnh thì hơi híp mắt, đưa tay bóp mạnh cái đuôi mèo
sau lưng Triển Chiêu một cái.
Bạch Ngọc Đường cản móng của hắn lại, cười xấu xa: “Miêu Nhi, quên rồi sao, ta là chuột ăn mèo!”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu cảm thấy thế giới hỗn loạn rồi, cuối cùng ôm Thạch Đầu cọ cọ: “Thạch Đầu! Chuyện gì vậy? Tại
sao Miêu Miêu và Bạch Bạch đều mọc tai mọc đuôi?”
“Cẩn Nhi, có tai rất bình thường!” Không biết Tiêu Lương đã đứng sau Tiểu Tứ Tử từ khi nào, đang cười gặm quả táo.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên nhìn thì thấy
thấy trên đầu Tiêu Lương có một đôi tai chó nhỏ màu trắng sữa, phía sau
là một cái đuôi to cũng màu trắng sữa cong cong, đang vẫy vẫy vẫy với
mình.
Tiểu Tứ Tử ngẩn ngơ, một lúc lâu sau, ôm má: “Không đúng! Tiểu Lương Tử không phải chó nhỏ, phải là hổ con!”
“Cẩn Nhi, nào, ăn cà rốt.” Tiểu Lương Tử không hiểu Tiểu Tứ Tử đang nói gì, đưa một củ cà đỏ đỏ cam cam cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử trề môi: “Ta ghét cà rốt nhất, đâu phải Tiểu Lương Tử không biết.”
“Sao vậy được.” Khi ấy, Công Tôn đi đến, bế Tiểu Tứ Tử lên: “Tiểu Tứ Tử phải thích ăn cà rốt nhất mới đúng.”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt nhìn cặp tai hồ ly
màu trắng trên đầu Công Tôn, trên cổ còn có một vòng lông hồ ly trắng
như tuyết, sau người là cái đuôi hồ ly lông xù to.
“Cha biến thành hồ ly rồi… Hồ ly tinh?!” Tiểu Tứ Tử ôm tai lắc đầu: “Sao lại thế này!”
Lúc ấy, Triệu Phổ cũng đi từ trong phòng ra, trên đầu có đôi tai sói màu xám, phía sau là cái đuôi to to như
chiếc chổi. Đi đến ôm vai Công Tôn cười hì hì nhìn Tiểu Tứ Tử: “Cà rốt
hôm nay rất tươi, có cả một sọt.”
Tiểu Tứ Tử buồn bực nhìn Tiêu Lương đang ăn táo, nỏi nhỏ: “Cha, con không muốn ăn cà rốt, con cũng muốn ăn táo.”
“Không được đâu, Cẩn Nhi!” Tiêu Lương vội lắc đầu: “Cẩn Nhi chỉ được ăn cà rốt, ăn táo sẽ bị đau bụng.”
“Không có!” Tiểu Tứ Tử kiên quyết lắc đầu!
“Chỉ được ăn cà rốt.” Công Tôn nghiêm mặt nói, “Bởi vì Tiểu Tứ Tử là…”
Đang nói dở, chợt Bao Duyên đi từ bên
ngoài vào, hai cái tai cừu lông lông, Bàng Dục theo bên cạnh, đôi tai
vàng vàng, hình dáng giống như…
“Phụt!” Tiểu Tứ Tử nhìn rõ rồi thì lăn vào lòng Tiểu Lương Tử ôm bụng cười ha ha, thì là Tiểu Tiểu Bàn là một con chồn! Ha ha!
“Tiểu Tứ Tử không phải thỏ con!” Tiểu Tứ Tử phản đối: “Tiểu Tứ Tử cũng muốn làm hổ!”
“Tiểu Tứ Tử, con đã làm thỏ con bảy tám
năm rồi, sao làm hổ được?” Công Tôn nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử rồi nhéo một tai dài dài, trắng trắng, lông lông từ trên đầu Tiểu Tứ Tử xuống: “Con
xem, tai thỏ!”
Tiểu Tứ Tử hóa đá trong gió, đưa tay kéo một cái, thật sự là tai thỏ dính liền với đầu mình, sờ qua sờ lại mấy
lần, thật sự là tai thỏ! Mình biến thành con thỏ rồi!
“Cẩn Nhi, hôm nay sao lại là lạ?” Tiêu Lương lại đưa hai củ cà rốt sang, “Nào, ăn cà rốt.”
“Không muốn! Ta ghét nhất là cà rốt!”
Tiểu Tứ Tử bịt miệng, quay đầu lại nhìn thì thấy sau mông mình mọc ra
một chùm lông tròn tròn trắng trắng, là đuôi thỏ!
“Nào, Cẩn Nhi, cà rốt!”
“Đúng rồi, Tiểu Tứ Tử, cà rốt!”
“Cà rốt!”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt thì thầy mọi người đều đang vẫy tai, cầm cà rốt đi về phía mình, “Mau ăn nào Tiểu Tứ Tử… Cà rốt đây!”
.
…
.
Trong biệt viện phủ Khai Phong, Công Tôn đang ngồi trên ghế xem sách, trong lòng là Tiểu Tứ Tử đang cuốn chăn
mỏng ngủ trưa. Tiểu Tứ Tử không biết là nằm mơ hay đang lớn, tay chân co co duỗi duỗi rất không ngoan.
Công Tôn cười nhìn bảo bối ngọ nguậy, không biết lại mơ thấy thứ kì quái gì rồi.
Triệu Phổ đi từ bên ngoài vào, tay cầm một đĩa thức ăn nhỏ, “Bảo bối, điểm tâm ngươi bảo làm.”
“Làm đúng theo cách ta nói?” Công Tôn hỏi.
“Phải.” Triệu Phổ gật đầu: “Đều là bánh ngọt nhân cà rốt.”
Công Tôn gật đầu, nhận lấy ngửi thử, cảm thấy vẫn có thể ngửi được mùi. Tiểu Tứ Tử ghét nhất là cà rốt và củ
cải, còn không thích ăn ớt chuông và nấm hương các loại. Công Tôn sợ cứ
như vậy không tốt cho thân thể, cho nên nghĩ đủ mọi cách lừa Tiểu Tứ Tử
ăn. Khi nãy lúc dùng cơm trưa, Công Tôn lừa Tiểu Tứ Tử ăn mấy lát cà
rốt, tiểu bảo bối thè lưỡi cả buổi trưa, nói khó ăn quá khó ăn quá. Cuối cùng Công Tôn không biết làm sao, nói Triệu Phổ bảo người làm mấy món
điểm tâm thế này, dự định một lát nữa nhân lúc Tiểu Tứ Tử vừa ngủ trưa
dậy còn mơ mơ màng màng lừa nhi tử ăn.
Triệu Phổ đặt đĩa điểm tâm xuống, chợt
thấy Tiểu Tứ Tử cuộn chăn lăn qua lăn lại, miệng lầm bầm gì đó không
ngừng. Hắn hiếu kì cúi xuống nghe, nghe được Tiểu Tứ Tử nói “Cà rốt, con thỏ, cái tai, cái đuôi…”
“Ngươi đoán xem Tiểu Tứ Tử đang mơ thấy gì?” Triệu Phổ thấy rất thú vị.
Công Tôn vỗ mông Tiểu Tứ Tử: “Như thế này thì hẳn là lại mơ thấy những thứ kì quái rồi.”
Đang nói chuyện, chợt bên ngoài có tiếng cười, dường như là bọn nha đầu Tiểu Ngọc, còn có cả tiếng Triển Chiêu nói chuyện.
Triệu Phổ dựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài
thì thấy Bạch Ngọc Đường khoanh tay đứng đầu hành lang, Triển Chiêu thì
tò mò nhìn các cô nương đang thêu thùa.
Một lát sau, Triển Chiêu cầm thứ gì đó
lên cho Bạch Ngọc Đường xem, Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, nhìn chằm
chằm thứ đó ngẩn người.
Triển Chiêu bước nhanh đến cửa phòng Công Tôn, nhìn vào trong.
“Tiểu Tứ Tử đang ngủ sao?” Triển Chiêu nhìn thấy, có vẻ rất thất vọng.
“Tay ngươi cầm thứ gì vậy?” Triệu Phổ hiếu kì.
Triển Chiêu đưa lên cho hắn xem, là một
cặp tai mèo, làm bằng vải bố và bông, “Bọn Tiểu Ngọc đang làm, nghe nói
các tiểu hài nhi trong Khai Phong gần gây rất thích đeo tai. Bọn họ làm
trước cặp tai mèo, bây giờ đang làm tai thỏ cho Tiểu Tứ Tử.”
“Ta xem thử.” Công Tôn bắt đầu hứng thú, đưa tay muốn cầm xem.
Triển Chiêu chạy vào phòng, đưa cặp tai cho Công Tôn: “Cho Tiểu Tứ Tử đeo lên xem thử!”
“Được!” Công Tôn chuẩn bị ra tay, nhưng…
“Ư… Con thỏ…” Tiểu Tứ Tử vẫn đang ngủ
mê, đột nhiên như mơ thấy thứ gì đáng sợ, chui vào trong chăn, cuộn mình lại, lại còn ủn ủn Công Tôn.
Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nhìn Triển Chiêu.
“Bọn Tiểu Ngọc còn đang chờ nghe kết quả.” Triển Chiêu thật sự rất muốn cho Tiểu Tứ Tử đeo lên xem thử.
“Hay là ngươi đeo trước thử xem?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng hỏi Triển Chiêu.
Triệu Phổ đã chạy ra ngoài đòi bọn Tiểu
Ngọc làm cho hắn một cặp tai hồ ly rồi, phải làm theo kích cỡ của Công
Tôn, vừa nghe nói còn có thể làm đuôi, tóc gáy Triệu Phổ dựng thẳng lên, nhất định phải làm!
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một
cái, hay là… làm cho con chuột bạch này một cặp. Triển Chiêu nhìn ngơ
ngẩn cả người, Bạch Ngọc Đường vẫn nghiêm túc ít nói, nếu đeo tai chuột, không biết có vui không.
Bạch Ngọc Đường chớp thời cơ lấy hai chiếc tai cắm lên đầu Triển Chiêu.
Triển Chiêu giật mình, đưa tay lên định lấy xuống, Bạch Ngọc Đường vội ngăn lại, “Đừng lấy xuống, rất hợp!”
“Làm sao lại hợp…”
“Nha a, ta không ăn cà rốt!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang ồn ào một đòi tháo một đòi đeo, Tiểu Tứ Tử đột nhiên la lớn một câu, giật mình tỉnh dậy.
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn cũng giật mình, nghĩ thầm làm sao Tiểu Tứ Tử biết mình đang định lừa nó ăn cà rốt?
“Cha…” Một lúc lâu sau Tiểu Tứ Tử mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu ôm Công Tôn, đưa tay sờ đầu, giống như đang tìm gì đó?
Công Tôn không hiểu, giữ cánh tay Tiểu Tứ Tử hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tai!” Tiểu Tứ Tử có vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ: “Không có tai!”
Mọi người nhìn nhau, tai gì?
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu nổi tính đùa dai, đưa tay chọc chọc Tiểu Tứ Tử, đi đến cho Tiểu Tứ Tử nhìn: “Tai ở đây!”
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, đột ngột nhìn thấy hai cái tai trên đầu Triển Chiêu, lập tức ngơ ngác… Là thật, không phải mơ sao?!
“Có đáng yêu không,Tiểu Tứ Tử?” Triển Chiêu vừa nói vừa nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Một lát nữa sẽ biến Tiểu Tứ Tử thành con thỏ con!”
Triển Chiêu vốn định nói đùa mấy câu với Tiểu Tứ Tử, không nghĩ đến lại thấy Tiểu Tứ Tử mở to mắt, mặt đỏ đỏ đỏ
lên… Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngạc nhiên, nhìn nhau, chuyện gì thế này?
“Tiểu Tứ Tử, nào.” Công Tôn ngồi phía
sau không thấy được sắc mặt của Tiểu Tứ Tử, len lén đặt mấy thứ điểm tâm vào cùng nhau đưa cho Tiểu Tứ Tử, có lẽ lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ,
“Ăn…”
“Oa!”
Công Tôn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử đột
nhiên bổ nhào đến: “Con không ăn cà rốt, không ăn cà rốt không biến
thành thỏ, Miêu Miêu là người xấu!”
Mọi người đều giật mình, Triển Chiêu vội nhảy ra trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường: “Chuyện gì vậy?”
Tiêu Lương liếc nhìn Công Tôn một cái,
Công Tôn thở dài, cầm đĩa điểm tâm đã “mưu tính đủ đường” chuẩn bị mang
lừa Tiểu Tứ Tử ra tự ăn, rất buồn bực, rốt cuộc Tiểu Tứ Tử sợ cà rốt bao nhiêu chứ?!
.
.
Triển Chiêu có tật giật mình, kéo Bạch Ngọc Đường chạy thẳng ra ngoài.
Chạy đến cổng lớn của phủ Khai Phong,
thấy rất nhiều người nhìn mình cười, không hiểu: “Mọi người biết chuyện
ta làm Tiểu Tứ Tử khóc nhanh vậy sao?”
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên bước đến gần gọi: “Miêu Nhi.”
“Sao?” Triển Chiêu cũng rướn tới.
Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm nói: “Meo một tiếng nghe thử.”
Triển Chiêu nhìn hắn không hiểu, đột nhiên lại muốn đùa, liền cười híp mắt kêu “meo” một cái.
Chỉ có điều hắn vừa “meo” thì nam nữ lão ấu qua đường kinh ngạc sững sờ tập thể, cùng quay lại nhìn hắn, các nha hoàn trong phủ Khai Phong đang tụm lại với nhau gãi đầu bứt tai, kêu
ngao ngao không ngừng.
Triệu Viện vừa từ hoàng cung đến chuẩn bị cùng làm tai đeo với bọn Tiểu Ngọc nhìn thấy trọn vẹn, bịt mũi nhảy dựng lên.
Bạch Ngọc Đường thì cười đến ngả nghiêng, miệng nói: “Giống thật, giống thật!”
Triển Chiêu lại buồn bực, hắn chưa từng
thấy Bạch Ngọc Đường cười đến thế này, đưa tay sờ sờ, đột nhiên sờ trúng thứ gì đó lông lông.
“A!” Triển Chiêu kêu to, đỏ mặt tháo đôi tai mèo trên đầu xuống, xoay lưng chạy về phòng.
.
.
Ngày hôm sau, Tiểu Tứ Tử đã nhận ra chỉ
là bị hù dọa, hưng phấn đeo cặp tai thỏ vừa chạy nhảy trong phủ Khai
Phong, vừa chỉ bảo bọn Tiểu Ngọc đang làm tai đeo, “Tai của Bạch Bạch
phải tròn một chút, ở giữa phải màu hồng phấn! Cha còn phải thêm một
vòng lông cổ áo màu trắng.”
Triệu Phổ bên cạnh gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy, còn đuôi nữa! Đuôi rất quan trọng!”
Thế là, cả các đại nhân trong phủ Khai Phong cũng đeo tai.
Bao đại nhân cũng bảo bọn Tiểu Ngọc làm cho Bàng Cát một cái, hớn hở mang tặng cho hắn, là một cặp tai heo.
Bàng Cát giận đến ngạt thở, nhưng may mà hắn cũng đã chuẩn bị trước, tặng Bao Chửng một cặp tai gấu đen, thế là
hai người lại cãi cọ.
Mấy ngày nay thanh danh Triển Chiêu
truyền xa, rất nhiều người vây bên ngoài phủ Khai Phong muốn xem Triển
đại nhân đeo tai mèo, cuối cùng tất cả bị Bạch Ngọc Đường xua đi.
Triển Chiêu bế quan trong phòng, hiện
tại đang nhéo tai Tiểu Hổ ngẩn người, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đi vào,
đặt một chiếc hộp xuống trước mặt hắn.
Triển Chiêu không hiểu: “Tặng ta sao?”
Bạch Ngọc Đường gật gật, “Phải.”
Triển Chiêu cười tủm tỉm mở ra, nghĩ
thầm không biết là gì? Đồ ăn hay đồ dùng? Nhưng mở ra xem rồi mới thấy
bên trong chất đầy đủ các loại tai mèo.
Triển Chiêu híp mắt, liếc Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khụ nhẹ một cái, “Cái
này là mèo trắng, cái này là mèo đen, cái này là tam thể, cái này là vằn hổ, cái này là trắng đốm đen, cái này…”
Triển Chiêu nổi giận quăng hộp, “Muốn đeo thì tự đeo!”
“Ngươi đeo mới hợp.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa lấy một chiếc hộp khác sau lưng ra đưa đến, “Còn cái này nữa.”
“Là cái gì?”
“Đuôi… Có biết dùng thế nào không?” Bạch Ngọc Đường lại khụ một cái, mặt hơi hồng hồng, “Đừng nói, quá tình thú…”
Mặt Triển Chiêu căng đỏ, cầm hai cái đuôi đuổi theo quất Bạch Ngọc Đường.