Kì thi trạng nguyên đầy hỗn loạn qua đi, Khai Phong lại bình yên như trước.
Ba thủ phạm chính Sài, Thạch, Thẩm và
các tòng phạm đều bị Bao Chửng trừng phạt đúng luật. Thành tích của kì
thi được công bố lại, ai được làm quan thì đi làm quan, tương lai rực
rỡ. Người không đỗ cũng không nản lòng, Triệu Trinh hào phóng bảo cấp
tiền lộ phí cho bọn họ, bảo quay về nhà tiếp tục rèn luyện, năm sau lại
thi.
Bao Duyên được giữ lại Khai Phong, Triệu Trinh phong cho hắn chức Đại Ban Phủ Doãn, bắt đầu từ bây giờ, đi theo
Bao Chửng học làm quan. Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương đều nhất quyết
muốn nhậm chức trong phủ Khai Phong, thế là cả hai cùng làm bộ khoái của phủ Khai Phong, giúp đỡ Bao Chửng phá án.
Chỉ chớp mắt đã qua mấy ngày, trong
thành Khai Phong, từ nội viện hoàng cung, cho nên đầu đường góc phố, ai
cũng ngày đêm chờ mong trông ngóng tiệc rượu đính hôn trong truyền
thuyết của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Nhưng đợi suốt mấy ngày lại
hoàn toàn không thấy ai nhắc đến! Đặc biệt là Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường, không ngờ lại giả đà điểu, vừa hỏi đến chuyện hôn sự thì lập tức
bay vụt đi không còn chút tung tích. Mọi người cũng không tiện hỏi dồn
chuyện riêng tư này, thế là vừa nóng lòng vừa giận nhưng lại chẳng biết
làm sao. Tiểu Tứ Tử cả ngày sốt ruột chạy lòng vòng, các ảnh vệ bình
luận, hai vị đại hiệp giang hồ này vốn rất có trách nhiệm, chỉ có điều
da mặt hơi mỏng một chút, vừa thò đầu ra được một chút, nếu không ai
thúc đến thì sẽ lại rụt về.
Dù sao cũng là chuyện hai người, qua vài ngày thì cũng phai nhạt dần.
.
.
Qua Bạch Lộ thì không bao lâu nữa là đến Trung Thu. Mọi người vốn định quay về Tiêu Dao Đảo mừng sinh nhật Tiểu
Tứ Tử, nhân tiện đến Hãm Không Đảo mừng lễ. Nhưng vụ án lần trước kéo
dài quá lâu, bây giờ khởi hành, sợ là phải đón cả sinh nhật lẫn Trung
Thu trên thuyền, thế là, mọi người đành phải hủy bỏ, làm bữa tiệc nhỏ ở
Khai Phong.
Ngày sinh nhật Tiểu Tứ Tử nhận được rất
nhiều lễ vật, nhưng chờ mãi không thấy tiệc đính hôn của Triển Chiêu và
Bạch Ngọc Đường, cũng không gặp được hoàng nãi nãi, cho nên vẫn rầu rĩ
không vui. Tiểu bảo bối nằm rạp trên bàn, bỏ cả một ngày ra viết cho
hoàng thái phi một phong thư dài thật dài, kể chi tiết từng chuyện trong phủ Khai Phong.
Không bao lâu, thư hồi âm của hoàng thái phi đến, lễ Trung Thu của hoàng thái phi rất vui, Mẫn Tú Tú cho người
mời hoàng thái phi đến Hãm Không Đảo cùng mừng Trung Thu, mọi người cùng đọc thư của Tiểu Tứ Tử, ai cũng sốt ruột, hỏi tin tức có chính xác
không? Các vị ca ca tẩu tẩu trên Hãm Không Đảo đều đang chờ bày tiệc.
Tiểu Tứ Tử đọc thư, nghĩ nếu hỏi thì chắc chắn Miêu Miêu và Bạch Bạch lại biến mất. Thở dài, cất thư.
Công Tôn đang bưng một hộp thuốc đi vào, đưa tay nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử : “Con bao nhiêu tuổi rồi mà đã than dài thở ngắn?”
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, xoa má, nghĩ đến một chuyện: “Cha, sáng sớm nay lão thần tiên nói có chuyện gấp đã đi rồi.”
Công Tôn nhíu mày: “Lão nhân này, sao đi mà chẳng nói tiếng nào?”
“Lão thần tiên nói cũng muốn ở lại Khai
Phong, nhưng tính thử thì thấy sắp có đại loạn! Loạn này rất khó lường,
lão thần tiên tuổi cao xương già cốt yếu không chịu nổi, cho nên chạy
trước!” Tiểu Tứ Tử đè đè hai má, phiền muộn thêm, mặt Tiểu Lương Tử càng lúc càng dài, mặt mình càng lúc càng tròn!
“Lại có loạn?” Công Tôn thở dài đặt hộp
xuống, đi đến nói nhỏ với Tiểu Tứ Tử: “Cha cảm thấy, một trong ba người
Bao tướng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đặc biệt xui xẻo! Con xem vận
xui vẫn mãi không chịu đi.”
“Phải phải!” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt gật
đầu: “Đúng vậy, con cảm thấy là Miêu Miêu, khi Miêu Miêu không có ở đây
phủ Khai Phong không có án mạng.”
.
…
.
“Hắt xì…” Triển Chiêu hắt xì một cái, dụi mũi.
Hiện tại, Triển hộ vệ đang dẫn Trương
Long Triệu Hổ đi tuần thành. Từ sau khi có Đường Thạch Đầu và Nhạc
Dương, đội ngũ tuần thành mỗi lần hai lượt được chia lại thành ba lượt,
mọi người cũng thư thả hơn.
Triển Chiêu đang đi tuần ở thành bắc,
khi nãy thời tiết còn đang đẹp, đột nhiên lại âm u, dường như sắp có
mưa, gió cũng lạnh hơn. Các gánh hàng rong hai bên đường hối hả dọn
hàng, có vài người tuổi cao tay chân không được nhanh nhẹn, Triển Chiêu
liền dẫn các nha dịch đến giúp đỡ, bản tính Triển Chiêu vốn nhiệt tình.
Đến lúc đưa vị lão thái thái bán khăn cuối cùng về đến nhà thì mây đen đã vần vũ, có vẻ như sẽ có mưa lớn.
Lão thái thái giữ lấy Triển Chiêu không
cho đi, gọi các nha dịch vào nhà uống trà, chờ mưa tạnh, không thể dầm
mưa thu, dễ mắc bệnh.
Triển Chiêu cũng không từ chối được lão thái thái, vừa ngồi xuống đã nghe tiếng sấm sét “oành oành”.
Chỉ trong giây lát, mưa như trút nước,
Triển Chiêu ngồi dưới mái hiên nhìn dòng nước chảy xuống từ góc hiên,
hôm nay trời không nóng, mùa thu rất ít khi gặp mưa to sấm chớp về chiều thế này. Các nha dịch lo nhà của lão thái thái không vững, kê thang lên xem thử mới thấy xà nhà được dựng rất vững vàng, liền cùng hỏi lão thái thái nhà này ai dựng? Sau này mình xây sửa nhà cũng mời bọn họ.
“Nhà này do các tiểu huynh đệ trong Liên Hoa Lâu dựng giúp ta.” Lão thái thái rót trà cho Triển Chiêu, “Rất vững đúng không? Gần như tất cả nhà trong thôn này đều do các tiểu huynh đệ
ấy dựng giúp.”
“À, Liên Hoa Lâu sao.” Triển Chiêu gật
đầu. Liên Hoa Lâu nằm gần vùng núi phía bắc Khai Phong, là phân đà của
Bách Hoa Minh, một môn phái trong giang hồ.
Bách Hoa Minh là một môn phái lớn, được
xưng là giang hồ tứ đại minh cùng Thiên Ưng Sơn Trang, Ô Y Lâu và Tần
Gia Bảo, là một môn phái tương đối mới, xếp sau những thánh địa võ lâm
như Thiên Sơn, Thiếu Lâm, khá linh động. Minh trưởng Bách Hoa Minh là Tạ Bách Hoa, giang hồ chính phái, tính cách không tệ. Dưới Bách Hoa Minh
có đến mấy trăm môn phái nhỏ, xây thành dựng lầu rải rác các nơi, lấy
hoa làm tên, chẳng hạn như Mẫu Đơn Lâu ở Lạc Dương, Liên Hoa Lâu ở Khai
Phong… Nghe có vẻ giống nơi hoang đàng, nhưng trên thực tế, Bách Hoa
Minh nổi danh với việc nhận đồ đệ dạy võ công và làm việc thiện, là một
môn phái tốt hiếm có.
Liên Hoa Lâu nằm ở phía bắc Khai Phong,
thường giúp đỡ các bách tính, đặc biệt là những người già yếu cô quạnh,
năm nào Bao Chửng cũng cảm tạ lâu chủ Liên Hoa Lâu Liên Hoa Phu Nhân, cả Triệu Trinh cũng thường xuyên khen ngợi Liên Hoa Lâu, cho nên danh
tiếng của môn phái này ở Khai Phong rất tốt.
Triển Chiêu và Liên Hoa lâu chủ đã có
duyên gặp mặt vài lần, Liên Hoa Phu Nhân đã hơn sáu mươi, là một lão
thái thái hiền từ tóc bạc trắng, không thường ra ngoài gặp khách.
Thấy mưa vẫn chưa tạnh, Triển Chiêu nhớ
ra mình đã hẹn bọn Bạch Ngọc Đường một lát nữa đến Thái Bạch Cư cùng
dùng cơm, các nha dịch cũng sốt ruột, chia nhau đi đến các nhà xung
quanh mượn dù rồi lần lượt về phủ Khai Phong.
Triển Chiêu ngồi trong nhà chờ, thấy
trên bàn có một ngọn đèn hoa sen, liền hỏi: “Trong nhà lão thái thái có
người học võ ở Liên Hoa Lâu sao?”
“Đúng vậy, tôn nhi của ta học võ ở đó,
nó vẫn nói giỏi võ rồi sẽ đến phủ Khai Phong làm nha dịch.” Lão thái
thái vui vẻ đứng trước bếp làm cơm, nhìn ra ngoài: “Lạ quá, hôm nay đã
trễ thế này vẫn chưa về? Thường thì đã về từ sớm.”
“Triển đại nhân!”
Đang nói chuyện, một nha dịch vội vàng chạy trở về, cả người ướt đẫm, mặt trắng bệch.
Triển Chiêu nhíu mày, “Chuyện gì vậy?”,
trong lòng thì giật thót, đừng có chuyện gì liên quan mạng người nữa,
nếu không thì không cần đoán nữa, Bạch Hổ Tinh ám phủ Khai Phong nhất
định là mình! Đi đến đâu có người chết đến đó!
Nha dịch chỉ ra phía sau, “Có chuyện lạ thường.”
Triển Chiêu ngẩn người, nói một câu lão thái thái cẩn thận rồi đi cùng nha dịch.
.
.
Trên sườn núi phía sau, Triển Chiêu vừa
đến đã thấy các nha dịch đứng đó, có cả Vương Triều Mã Hán, không ai
bung dù, tất cả đang ngẩng đầu nhìn thứ gì đó, Triển Chiêu chạy đến:
“Các ngươi làm gì vậy? Dầm mưa thu coi chừng bệnh.”
Vương Triều lắc đầu, chỉ lên một dòng nước trên sườn núi: “Triển đại nhân, xem kìa!”
Triển Chiêu nhìn theo hướng hắn chỉ,
dòng nước này bình thường vốn không có, chỉ là hôm nay trời mưa to, nước đọng lại chảy thành dòng xuống. Triển Chiêu vừa nhìn đã sững người, vì
dòng nước đỏ rực. Vốc lên xem thử, thật sự là đỏ, không phải vì bùn đất
hòa vào, lại còn có mùi máu nhàn nhạt.
Triển Chiêu ngẩng đầu, trên đỉnh núi là một tòa lầu nhỏ, phía sau là một sơn trang, chính là Liên Hoa Lâu.
“Lẽ nào…” Triển Chiêu nghĩ thầm có thể
là hiểu lầm thôi? Liên Hoa Lâu đang mổ heo hay gì đó… Nhưng dòng nước
chảy một lúc vẫn không đổi màu, nước máu không ngừng tuôn xuống. Triển
Chiêu biết đã có chuyện chẳng lành, vội dẫn các nha dịch xông lên núi.
Lên đến đỉnh núi thì thấy cổng lớn của
Liên Hoa Lâu mở toang, hai người canh cổng ngã gục phía trước, cả người
đầy máu, dòng nước máu chảy từ trong Liên Hoa Lâu ra, tuy trời mưa lớn,
nhưng vẫn không xối được mùi máu tanh gay mũi.
Triển Chiêu lệnh cho hai nha dịch quay
về phủ bẩm báo, gọi thêm người và cả Công Tôn đến, bản thân thì dẫn
Vương Triều Mã Hán vào Liên Hoa Lâu.
Vào trong rồi, Triển Chiêu sửng sờ, Liên Hoa Lâu hỗn độn cực kì, thi thể chất đống, dường như tất cả bang chúng
bên trong đều bị sát hại.
“Tìm xem còn người sống sót không!”
Triển Chiêu cảm thấy rất khó tin, Liên Hoa Lâu không tham gia vào chuyện giang hồ, cũng không tranh giành với ai, sao lại gặp nạn diệt môn?
“Triển đại nhân, còn có vài người chưa chết!”
“Mau cứu người.” Triển Chiêu dặn dò rồi
đi lên, bên trong có rất nhiều người, già trẻ trai gái, thi thể ngang
dọc khắp nơi. Triển Chiêu chạy lên tầng cao nhất, một lão bà tóc bạc cả
người đẫm máu nằm sau tấm màn che.
Triển Chiêu vội chạy đến, “Liên Hoa Phu Nhân!”
Liên Hoa Phu Nhân bị đâm một kiếm xuyên tim, cả người đầy máu, nhưng vẫn chưa tắt thở, có lẽ là do dùng nội lực cố gắng gượng.
“Đã có chuyện gì?” Triển Chiêu vừa điểm
huyệt giúp cầm máu vừa hỏi. Các thị nữ hạ nhân hầu hạ Liên Hoa Phu Nhân
cũng đã bị chém chết, vô cùng thê lương.
Triển Chiêu giận dữ, đây là cách diệt môn trả thù của người giang hồ, kẻ nào lại tàn nhẫn thế này?
“Triển đại nhân…”
Liên Hoa Phu Nhân cố gượng mở mắt, thấy Triển Chiêu liền nắm lấy tay áo hắn: “Đồ! Đồ…”
“Thứ gì?” Triển Chiêu thấy lão thái thái thều thào như muốn nói gì với mình, liền cúi người xuống nghe.
Triển Chiêu nghe có người gọi mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Âu Dương Thiếu Chinh đã dẫn người đến, “Tình huống thế nào?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Dường như còn vài người sống sót.”
Âu Dương bảo người tìm người còn sống,
cứu người dọn xác… Lúc này, mưa đã tạnh dần, rất nhiều gia đình xung
quanh đó đưa hài tử đến Liên Hoa Lâu học võ công, thấy đã đến giờ cơm
vẫn chưa về liền lên núi tìm, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức gào khóc
thảm thiết.
Âu Dương Thiếu Chinh chia người an ủi gia quyến, cứu chữa người bị thương.
Công Tôn cũng chạy vội đến, rợn cả
người, Tề Tứ Nhận này đúng là nói tốt không linh nói xấu linh, vừa nói
có đại loạn thì đã có nhiều người vô tội chết như vậy. Thấy đa số đều là những tiểu hài tử còn chưa đến hai mươi, Công Tôn giận dữ giậm chân,
hỏi Triển Chiêu bên cạnh: “Rốt cuộc là do kẻ nào làm? Đúng là cùng hung
cực ác!”
Triển Chiêu đang cúi đầu ngây người,
nghe Công Tôn hỏi thì lắc đầu, năm chữ “Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ” Liên Hoa Phu Nhân nói trước khi chết khiến Triển Chiêu cảm thấy cực kì bất an,
không phải người trong võ lâm, sẽ không hiểu bức tranh này đại diện cho
thứ gì.
.
…
.
Trong Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường ngồi tựa bên cửa sổ, thấy quân hoàng thành của Âu Dương Thiếu Chinh chia
thành từng tốp chạy đến phía bắc, rồi cáng thi thể phủ vải trắng về.
Người đi đường đứng xem, người nhà than khóc, cảnh tượng cực kì hỗn
loạn, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lại có chuyện rồi!
“Oa.” Bàng Dục vắt người trên khung cửa, “Không phải lại có chuyện rồi chứ?”
“Dường như có rất nhiều người chết.” Bao Duyên cũng nhíu mày, “Không phải Triển đại ca đi tuần ở thành bắc sao? Vẫn chưa về.”
Chợt, cửa bị đẩy vào, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi đến.
“Dường như là Liên Hoa Lâu gặp chuyện.”
Tiêu Lương nói với Bạch Ngọc Đường: “Khi nãy Công Tôn tiên sinh cũng bị
gọi đi, nghe nha dịch nói, Liên Hoa Lâu bị diệt môn.”
“Sao?” Bàng Dục kinh ngạc há hốc mồm,
“Ai lại hung ác như thế? Trong Liên Hoa Lâu không phải chỉ toàn các tiểu hài tử đến học võ công sao? Mùa hè trồng cây mùa đông lợp nhà, không
phải đều là người tốt sao?”
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày: “Liên Hoa Lâu?”
“Chờ Triển đại ca quay lại sẽ rõ.” Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, cúi đầu phủi nước trên người cho bảo bối.
Bạch Ngọc Đường thân là người giang hồ,
cẩn thận nghĩ thật kĩ cũng không nghĩ ra lý do gì để đồ sát Liên Hoa
Lâu, cảm thấy rất quái lạ.
Ngay khi ấy, có người gõ cửa, Tiểu Lục
Tử bưng trà và điểm tâm vào, hỏi: “Các vị, dưới lầu đã nổ tung rồi, Liên Hoa Lâu gặp chuyện thật sao?”
Bao Duyên nhíu mày: “Chúng ta cũng vừa mới nghe nói.”
“Này, Tiểu Lục, Liên Hoa Lâu có thù với ai?” Bàng Dục hỏi thăm Tiểu Lục Tử.
“Chuyện này… chắc không đâu.” Tiểu Lục
Tử cũng lắc đầu, vừa dọn thức ăn từ khay lên bàn vừa nói: “Liên Hoa Lâu
không huênh hoang như các môn phái khác, ai cũng nói bọn họ rất tốt!”
Mọi người đều gật đầu, Bàng Dục đã hơi đói, đưa tay lấy một viên hạnh nhân tô, còn chưa kịp đưa vào miệng chợt Bạch Ngọc Đường ung dung nói: “Có độc, đừng ăn.”
“Sao?!” Bàng Dục giật mình vứt viên hạnh nhân tô lại vào đĩa.
Tiểu Lục Tử đã hoảng sợ đến suýt chút nữa buông cả khay xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Chuyện đó, Ngũ gia… ngài đừng đùa.”
Tiểu Tứ Tử rút ngân châm ra, đâm viên phượng lê tô béo tròn một cái, ngân châm biến thành màu đen, giật mình, mọi người híp mắt nhìn Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử tình ngay lý gian, xua tay liên tục: “Không phải đâu, không liên quan đến ta… Làm sao ta dám hạ độc.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Không liên quan tới ngươi, là người đụng trúng khi ngươi lên lầu khi nãy.”
Tiểu Lục Tử chợt nhớ ra, khi hắn bưng khay lên lầu, bị một lão nhân nhỏ người đụng trúng, chẳng lẽ…
Bạch Ngọc Đường xoay sang nhìn cánh cửa khép hờ: “Ra đi.”
Vừa dứt lời, từ bên ngoài chợt có tiếng cười “hắc hắc hắc”. Giọng cười khàn đục nhưng bén nhọn, còn mang theo tà khí.
Tiêu Lương thầm giật mình, khi nãy hẳn
là Bạch Ngọc Đường nghe tiếng chân Tiểu Lục Tử lên đầu, phán đoán được
hắn bị ai đó đụng trúng, sau đó kẻ đó nhân cơ hội hạ độc, rồi vẫn nấp
sau cửa nghe trộm. Tuy cùng là người luyện võ, nhưng mình hoàn toàn
không nhận ra… Không có một chút cảnh giác nào, thật không xong.
Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương nhíu mày, liền nhích nhích mông đến gần, hỏi nhỏ: “Là ai vậy?”
Tiêu Lương lắc đầu, có lẽ là người giang hồ, có khi nào là kẻ thù của Bạch Ngọc Đường? Hoặc người xấu đối đầu với Khai Phong.
Một lúc sau, một lão nhân đứng sau cửa
âm u nói: “Ta đây gần đây thường nghe người khác nhắc Bạch Ngọc Đường
Bạch Ngọc Đường, tai đã sắp mọc nốt chai, còn nói là một người anh hùng
khí phách, không ngờ chỉ là một tiểu tử. Chậc chậc, không có râu, nhìn
xa còn tưởng là khuê nữ nhà ai…”
“A…”Người trong phòng hít sâu một hơi,
nghĩ thầm không biết lão nhân này từ đâu xuất hiện, chỉ một câu đã đâm
trúng vảy ngược của Bạch Ngọc Đường.
Quả nhiên, sắc mặt Bạch Ngọc Đường sầm xuống, mắt tỏa sát khí.
Tiểu Tứ Tử mở to mắt ôm Tiêu Lương, cọ cọ lên ngực người ta, Tiêu Lương đỏ mặt vỗ vỗ bảo bối, Cẩn Nhi, đừng ép sát như vậy.
“Ô.”
Trong lúc mọi người vẫn đang hồi hộp chờ đợi thì chợt ngoài cửa sổ có tiếng một lão nhân: “Tiểu tử béo nhà ai
thế này? Non mịn thật, nhất định là rất ngon! Một lát nữa mang ngươi đi
quay như heo sữa rồi ăn thịt!”
Mọi người giật mình, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường vẫn tựa người vào cửa sổ không nhúc nhích thì tất cả đều xoay lại nhìn, một lão nhân tóc dài ngồi trên khung cửa không biết từ khi nào.
Lão nhân người gầy lại khô quắt, vành mắt xám đen, hai bên má hóp lại,
như đã mấy ngày không được ăn cơm.
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn, thấy người đó nhìn mình chằm chằm, hai mắt tối om rất đáng sợ, vội chui chui vào lòng Tiêu Lương. Tiêu Lương ôm bảo bối, trừng lão nhân một cái, mắng thầm sao
ngươi dám nói lung tung.
“Chậc chậc, tiểu quỷ lanh lợi thật.” Lão nhân lại nhìn Tiêu Lương: “Loại hoạt bát như thế này chiên lên là ngon nhất… Ai da!”
Hắn chưa kịp nói xong, đột nhiên một
chiếc ly bay đến trước mắt, vội tránh đi, ngực áo bị ai đó túm lấy. Lão
nhân ngẩng đầu nhìn thì thấy tay áo trắng, chỉ trong chớp mắt hắn ngây
người đã bị Bạch Ngọc Đường nắm cổ áo lôi vào, vứt thẳng ra cửa phòng
như bao cát.
“Rầm” một cái, bay ra cùng với cánh cửa
của nhã gian, đáp đúng trên người kẻ hạ độc, cả hai cùng lăn đi, thẳng
vào nhã gian đối diện.
Lại thêm “rầm” một tiếng, thì ra người nói chuyện ngoài cửa khi nãy là một lão nhân béo lùn.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nhìn nhau, rồi
lại nhìn sang nhã gian đối diện, trong đó còn có hai lão nhân, dường như khi nãy bọn họ hé cửa ra nhìn trộm, trở tay không kịp nên cả bốn người
cùng té ngã xếp chồng lên nhau.
Bàng Dục rất ngạc nhiên, nói với Bao Duyên bên cạnh: “Ngươi xem bọn họ, Hoàn phì Yến sấu loại nào cũng có!”
Bao Duyên trừng một cái: “Hoàn phì Yến sấu không dùng để miêu tả lão nhân!”
“Vậy ngươi nói xem phải tả thế nào?” Bàng Dục trề môi, “Thư ngốc!”
“Đây rõ ràng là kỳ hình quái trạng!” Bao Duyên cãi với Bàng Dục.
Bốn lão nhân bên kia mất một lúc lâu mới bò dậy được, một người rất béo trong đó chỉ Bạch Ngọc Đường: “Giỏi…
giỏi lắm, tiểu… tiểu tử! Quân, quân quân tử động động khẩu, bất… động
thủ.”
Tiểu Tứ Tử bịt miệng cười, người này bị cà lăm!
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hai lão nhân
một gầy một béo khi nãy, cùng với người cà lăm bên trong, người cuối
cùng dường như hai mắt mù, nhíu mày, “Ma Sơn Tứ Lão?”
“Ô, tiểu bạch kiểm có kiến thức!”
Trên hàng lang, một lão bà bà đi chầm
chậm tới, phía sau là một lão bà bà khác, hai người giống hệt nhau, xem
ra là song sinh, một người mặc y phục xanh, một người mặc y phục vàng.
Bạch Ngọc Đường nhíu nhẹ mày: “Thanh Hoàng Quỷ Bà… Tại sao Lục Lão của
Thiên Ma Cung lại đến Khai Phong?”
“Ha ha, đến xem ngươi!” Hai vị lão thái bà đứng trước cửa, một nhìn trên một nhìn dưới đánh giá Bạch Ngọc Đường.
“Này này, thế nào?”
“Cũng tạm, hơi gầy một chút.”
“Chiều cao tương đương đúng không?”
“Phải, khuôn mặt quá đẹp rồi? Nam nhân như thế rất đa tình!”
“Không phải chứ, vậy không được!”
“Nhưng dường như rất có tiền, tiểu tử, có bao nhiêu sản nghiệp?”
“Đúng vậy đúng vậy! Trước đây có nợ phong lưu gì không?”
Tiểu Tứ Tử bội phục nhìn hai lão thái
thái, hai người này không hổ là song sinh, hai người nói chuyện lại cứ
như một người tự nói, hoàn toàn không thể phân biệt được ai là ai.
Bạch Ngọc Đường nhớ mình không quen biết người của Thiên Ma Cung, cũng không liên quan gì đến các lão ma đầu xú
danh vang xa này, sao đột nhiên lại cùng đến tìm mình? Chợt nghĩ đến,
Bạch Ngọc Đường bắt đầu buồn bực, chẳng lẽ người nào trong các sư phụ
của mình lại gây họa hay nói lung tung gì đó, chẳng hạn như chạy đến
Thiên Ma Cung rống một câu “Đám lão ma đầu các ngươi không ai đánh thắng được đồ đệ Bạch Ngọc Đường của ta”… Sau đó người ta tìm đến cửa, hắn
lại phải thu dọn một đống hỗn loạn.
“Có gì hay đâu, cứ như kẻ câm điếc.” Lão nhân béo nấp sau cửa hạ độc bọn họ khi nãy bĩu môi phất tay, “Phái
Thiên Sơn chỉ toàn kẻ cổ hủ, không đáng tin cậy!”
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, lão nhân này không được vừa mắt mấy, tuy là nói không sai, phái Thiên Sơn thật sự
tỏa ra khí chất ngạo mạn cổ hủ của danh môn chính phái.
“Ta nói rồi mà, không có râu…” Lão nhân
vuốt chòm râu dài dưới cái cằm béo của mình nói chưa hết câu đã cảm giác tay trống không, cằm đau nhói. Sau đó, nhìn thấy một chòm râu trắng dài nhẹ nhàng phất phơ trước mắt.
Bạch Ngọc Đường vẫy nhẹ tay áo một cái, một trận gió lùa qua… Chòm râu bay vụt theo gió không còn tung tích.
Lão nhân béo sờ cằm, giận dữ giậm chân liên tục, Bạch Ngọc Đường dùng Cách Không Chưởng giật hết râu của hắn rồi.
“Ai da, tiểu tử thối!” Lão nhân nổi
giận, đang định xông đến đòi phải trái với Bạch Ngọc Đường thì chợt nghe thấy tiếng động dưới lầu, rất nhiều người hỏi: “Triển đại nhân, chuyện
Liên Hoa Lâu là thật sao? Công Tôn tiên sinh, cứu được bao nhiêu người?”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe thấy liền nói: “Miêu Miêu và cha đến rồi.”
Sáu lão nhân nhìn nhau, dùng mắt ra
hiệu. Lão nhân béo nói với Bạch Ngọc Đường: “Có… có gan, đừng, đừng nói
chúng ta vừa… vừa đến!” Cà lăm xong, vút một cái, sáu lão nhân lão thái
thái không còn thấy bóng, chạy nhanh hơn cả thỏ.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, không cho nói? Chuyện gì thế này?!
.
.
Một lát sau, Triển Chiêu và Công Tôn nói vài câu đại khái với mọi người dưới lầu, nhưng không thể để lộ quá
nhiều, rồi lên lầu. Âu Dương đã phái năm ngàn nhân mã bao vây khắp xung
quanh địa giới của Liên Hoa Lâu, các ảnh vệ mỗi người dẫn hai trăm quân, bắt đầu truy tìm manh mối khắp núi.
Vụ án này kinh động đến cả Triệu Trinh,
Liên Hoa Phu Nhân và trên dưới hai trăm người trong Liên Hoa Lâu bị sát
hại, chỉ cứu được năm sáu thiếu niên, nhưng đều đã trọng thương hấp hối, với gần một trăm người ra ngoài làm việc may mắn thoát được một nạn.
Triệu Trinh giận dữ, lệnh cho Vương công công đến phủ Khai Phong truyền chỉ, nói, cho dù là người giang hồ trả
thù riêng, thì cũng quá vô pháp vô thiên! Nhất định phải bắt hung thủ
nghiêm trị, nếu không thì còn có vương pháp sao?!
Triển Chiêu bẩm báo nói phát hiện được
một ít chi tiết, đây đúng là cách người giang hồ trả thù, hắn muốn tìm
Bạch Ngọc Đường thương lượng một chút.
Bao Chửng bảo hắn và Công Tôn đi mau, bản thân thì tọa trấn phủ Khai Phong tiếp tục xử lý.
Triển Chiêu ra ngoài, thấy một đoàn
người đứng trước cửa chờ nhận xác, cũng cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa
lại nhìn thấy lão thái bà mời hắn uống trà khi nãy.
Triển Chiêu thật không dám đi đến hỏi
xem trong năm người bị thương có tôn nhi của lão thái thái không, chỉ
biết đứng ngây người.
Lão thái thái thấy Triển Chiêu thì lại kích động chạy đến túm lấy hắn: “Triển đại nhân, tôn nhi của ta không chết, không chết!”
Triển Chiêu thầm thở phào, nhưng nhìn lại một đoàn người kẻ khóc người ngất phía sau, đều do mất hài tử.
“Lão nhân gia, tôn nhi của ngài có thể
phải ở lại phủ Khai Phong dưỡng thương.” Công Tôn kể một chút tình tiết
cho lão thái bà nghe. Lão bà bà đi theo nha dịch vào phủ, miệng cứ không ngừng nói may mà mời Triển Chiêu về trú mưa, may mà trời mưa phát hiện
sớm, nếu không đã chết thật rồi.
Rất nhiều người nhận được tin mất người
thân không thể chấp nhận được, oán trách sao bọn Triển Chiêu không phát
hiện sớm một chút.
Công Tôn và Triển Chiêu cũng không biết
làm sao, để Vương Triều Mã Hán lại an ủi mọi người, hai người thì rẽ
sang Thái Bạch Cư tìm Bạch Ngọc Đường.
.
.
Vừa lên lầu, Công Tôn đã thấy cánh cửa ngã trên đất, đi vào hỏi: “Đánh nhau sao?”
Tiểu Tứ Tử nhìn ra ngoài, Triển Chiêu không đi vào, đứng trước cửa nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt hắn không ổn, liền đi đến: “Làm sao vậy?”
Triển Chiêu kéo hắn một cái, “Ngươi đến đây.” Nói xong thì kéo Bạch Ngọc Đường xuống lầu.
Bạch Ngọc Đường không hiểu gì, bị Triển Chiêu kéo vào một ngõ nhỏ, hỏi: “Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?”
Triển Chiêu nhíu mày nghĩ nghĩ, hỏi hắn: “Biết câu cuối cùng Liên Hoa Phu Nhân nói trước khi chết là gì không?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, bất đắc dĩ phải hỏi: “Không phải nói ta là hung thủ chứ?”
Triển Chiêu nhìn trời: “Đương nhiên không phải rồi.”
Bạch Ngọc Đường thở phào, lần này không bị vu oan giá họa, liền hỏi: “Rốt cuộc là nói gì, mặt ngươi trắng bệch rồi.”
Triển Chiêu dựa sát vào, nói nhỏ: “Liên Hoa Phu Nhân nói, đồ!”
“Đồ?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Đồ gì?”
Triển Chiêu ghé sát vào tai hắn: “Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ!”
Bạch Ngọc Đường ngây người, một lúc lâu sau, mở to mắt nhìn Triển Chiêu: “Lăng Sơn…”
Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bật cười, lắc đầu: “Sao có thể!”
“Khi nãy ta tìm khắp Liên Hoa Lâu, phát
hiện trong phòng của Liên Hoa Phu Nhân, phần giường dựa vào tường có
ngăn bí mật, mở ra xem thì bên trong trống không, bên trong có thể đặt
vừa một chiếc hộp to bằng bàn tay, cao khoảng một tấc.” Triển Chiêu nhíu mày, “Ta còn phát hiện thấy một chậu hoa cạnh giường của Liên Hoa Phu
Nhân.”
“Huyết Đảm Hồng?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngay.
Triển Chiêu gật đầu, “Không sai, đã nở hoa rồi, đỏ rực.”
“Nếu như thật sự là do Liên Hoa Phu Nhân trồng, vậy thì không phải kẻ có tấm lòng bồ tát như lời đồn.” Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Trồng Huyết Đảm Hồng phải tưới bằng máu người, hẳn là sẽ không dùng máu của mình đâu.”
Triển Chiêu lắc đầu, “Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ và Huyết Đảm Hồng thì phiền phức rồi.”
“Khó trách sao Lục Lão của Thiên Ma Cung lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở Khai Phong.” Bạch Ngọc Đường đã hiểu ra, tự nói tự gật đầu.
“Thiên… Thiên Ma Cung?” Triển Chiêu suýt chút cắn phải lưỡi.
Bạch Ngọc Đường cười: “Sao ngươi cũng cà lăm rồi?”
“Không… không có.” Triển Chiêu vội lắc đầu, miệng tiếp tục cà lăm.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Triển Chiêu không hiểu: “Miêu Nhi, ngươi…”
“Đói chết rồi, chúng ta ăn cơm rồi đến
Liên Hoa Lâu xem thử!” Triển Chiêu quay phắt đầu đi, kéo Bạch Ngọc Đường ra ngoài, hiển nhiên là không muốn nói tiếp chuyện này nữa.
Bạch Ngọc Đường ôm một bụng thắc mắc, con mèo này, là lạ!