Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 6 - Chương 13: Nương thân giá đáo [mẫu thân giá lâm]



Bọn Tiết Thiên Ưng vừa cảm nhận được nội lực trong giọng nói của hai vị cung chủ thì lập tức biết là chuyện không ổn! Đồng thời cũng đoán được thân phận của hai người, hơi lo ngại, lại có thêm hai đại cao thủ thần bí, xem ra lần này gặp rất nhiều trở ngại.

Hạc Vạn Niên và Phúc Thiển thì không lo lắm, hai người lăn lộn giang hồ đã lâu, dù sao cũng lên đến vị trí chí tôn. Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi tuy nổi danh một thời, nhưng dù sao cũng chỉ là hậu bối của bọn họ, còn lại là nữ nhân, cho nên có chút xem thường.

Trong khoang thuyền, Tử Ảnh lo lắng, quay đầu hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu đang chờ xem náo nhiệt, “Như vậy có được không? Để hai vị mẫu thân ra mặt, đối phương là cao thủ.”

Giả Ảnh chống cằm, “Ừm, nội lực như thế, hẳn là cao thủ trong cao thủ, chắc là không sao? Hơn nữa ta vẫn cảm thấy mẫu thân của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chắc hẳn phải rất lợi hại.”

“Người… trẻ tuổi.” Lão quỷ béo cà lăm vỗ vai Tử Ảnh, cười nói với hắn, “Đừng, xem thường… nữ, nữ nhân! Sẽ, thua… lớn!”

Người của Thiên Ma Cung đều gật đầu, tiểu cung chủ nhà bọn họ khi còn nhỏ không hề đáng yêu như Triển Chiêu, là tiểu ác ma chuyển thế, khi mọi người đều nghĩ sắp bồi dưỡng được Ân Hậu thứ hai thì nha đầu đó lại bị tên viên ngoại chính khí bừng bừng lừa đi mất, thế là bước lên con đường vào chính phái sâu như biển, khi đó Ân Hậu giận đến ngày nào cũng giậm chân.

Tử Ảnh xoa cằm, đưa mắt nhìn Giả Ảnh, hiếu kì tăng lên!

Phúc Thiển và Hạc Vạn Niên không muốn mất cơ hội tốt, hai bọn họ muốn bắt sống Bạch Ngọc Đường, như vậy thì về mặt nào cũng sẽ có lợi, nếu như Thiên Tôn thật sự còn sống, cũng có thể bức hắn ra mặt. Hai bọn họ cảm thấy, Thiên Tôn rồi cũng sẽ già, hơn trăm tuổi còn có thể lợi hại hơn ai, dù sao cũng đã lánh đời nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng đã già không đứng thẳng nổi.

Nghĩ xong, Phúc Thiển và Hạc Vạn Niên đưa mắt ra hiệu cho nhau, Tiết Thiên Ưng phía sau thấy toàn bộ, lòng thầm nghĩ, hai lão nhân này muốn thừa cơ hội này bắt sống Bạch Ngọc Đường. Nhưng Ánh Tuyết Cung và Hồng Ân Trại ở đây có hơi phiền phức, mình phải nghĩ cách giúp.

.

.

Bên này đang nghĩ xem nên ra tay thế nào, bên kia thì đã rất náo nhiệt.

Hồng Hầu ngồi trên đầu thuyền, đã tới rất gần thuyền của bọn Triển Chiêu, ngồi trên thành thuyền hỏi Triển Chiêu, “Triển đại ca, Tiểu Ngọc có khỏe không? Có béo lên không?”

Triển Chiêu không nói được gì, Hồng Hầu là quái nhân, đặc biệt rất thích chọc ghẹo tiểu cô nương, hơn nữa sở thích lớn nhất là vỗ béo những nha đầu gầy ốm. Nhiều năm trước hắn đến phủ Khai Phong một chuyến gặp được Tiểu Ngọc, theo chọc ghẹo người ta mấy ngày liền, vỗ cho Tiểu Ngọc béo lên năm sáu cân, đến nay vẫn còn nhớ thương.

“Hồng Hầu Tử, tiểu lưu manh không biết xấu hổ!” Thần Tinh cầm cục tuyết chọi Hồng Hầu, Nguyệt Nha bên cạnh cũng phụ họa.

Nha đầu tiểu tử hai bên lại ồn ào cãi nhau.

“Mục vô tôn trưởng, đây là nơi để các ngươi lên tiếng sao, còn không mau lui lại?”

Các vị đạo trưởng Nga Mi đều không chịu được, bọn họ nghĩ, ở đây đều là tiền bối giang hồ, đám tiểu hài nhi như Hồng Hầu và Thần Tinh Nguyệt Nha nhao nhao ồn ào không coi ai ra gì, dường như không để các trưởng bối ở đây vào mắt. Vì Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi thân là cung chủ lại không hề răn đe, có thể thấy ngày thường quản giáo không nghiêm.

“Ha ha.”

Ngay khi ấy, Lục Tuyết Nhi trong khoang thuyền đột nhiên bật cười, “Bến tàu này, là địa phận của phái Nga Mi sao?”

Các vị tôn giả Nga Mi hơi biến sắc, “Bến tàu này là địa phận của quan phủ.”

“Nếu đã là đất của quan phủ, lại cách xa núi Nga Mi, cho các ngươi làm ồn, lại không cho chúng ta làm ồn sao?” Lục Tuyết Nhi chậm rãi nói, “Lỗ mũi trâu không biết nói đạo lý.”

“Đúng vậy!” Hai nha đầu Thần Tinh và Nguyệt Nha miệng lưỡi sắc bén, giọng nói lại trong, bè cho sư phụ nhà mình.

Hạc Vạn Niên cười lạnh, “Lục Tuyết Nhi, ta tốt xấu cũng là trưởng bối của ngươi, xem ra gia giáo nhà Lục Thiên Hàn không nghiêm, để cho khuê nữ càn rỡ thế này.”

Lục Tuyết Nhi cười lạnh, “Phụ thân thường dạy ta, trong các trưởng bối, hữu danh hữu thực chỉ có vài người, mua danh chuộc tiếng thì lại rất nhiều, muốn phân biệt người có tài và kẻ vô dụng thật ra rất dễ. Càng kiêu căng ra vẻ, muốn người khác tôn trọng, thì lại còn không đáng tôn trọng. Càng hay nói người khác gia giáo không nghiêm, thái độ càn rỡ, thì lại càng không gia giáo, là loại càn rỡ nhất.”

Mọi người trong khoang thuyền gật đầu, “Nói rất hay!”

Công Tôn cũng xoa cằm, “Phản kích hoàn mỹ!”

Thiên Tôn cười cười, “Mấy năm không gặp, võ mồm của nha đầu đó lại cao hơn rồi!”

Triệu Phổ đột nhiên hỏi, “Miệng lưỡi Lục Tuyết Nhi và Bạch Hạ đều lợi hại như thế, sao Bạch Ngọc Đường lại kém mồm kém miệng như thế?”

Hắn nói xong, mọi người quay đầu tập thể nhìn Thiên Tôn, chẳng lẽ là ai nuôi thì giống người đó?

Thiên Tôn khụ một cái, nhìn ra cửa sổ, quyết định giả vờ như không thấy!

Mọi người đều buồn cười, thấy Ân Hậu bên cạnh hớn hở đá hắn, như rất hả hê, hai người như hai lão tiểu hài tử, mọi người không khỏi xúc động, thật ra Lục Tuyết Nhi nói rất có lý, càng có khả năng, thì lại càng phóng túng!

.

.

“Người ta nói ngươi không gia giáo cũng không sai.”

Bên này Lục Tuyết Nhi đang chiếm thượng phong, bên kia Ân Lan Từ lạnh lùng bắn qua một câu, “Ngươi không thấy người ta già lú lẫn rồi sao? Ngươi so đo gì với người lú lẫn chứ.”

Mặt Phúc Thiển và Hạc Vạn Niên xanh rồi trắng, trắng rồi xanh.

Lục Tuyết Nhi bất chấp, “Ngươi có gia giáo? Vậy sao không xuống gọi tiền bối đi?”

“Đã nói là già lú lẫn!” Ân Lan Từ trả lời, “Ngươi xem như bọn họ không tồn tại không phải được rồi sao?!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, như thế này tính là cãi nhau hay là kẻ tung người hứng chế nhạo đám người kia?

Đại hòa thượng Phúc Thiển và Hạc Vạn Niên nghe nói Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ kẻ xướng người họa mượn gió bẻ măng, chỉ chó mắng mèo, giận thầm trong lòng.

Tiết Thiên Ưng bước lên một bước, “Đây là ân oán giữa chúng ta và các ma đầu Thiên Ma Cung, tại sao ngoài phủ Khai Phong ra, cả Ánh Tuyết Cung và Hồng Ân Trại cũng chen chân?”

“Thiên Ma Cung?” Hồng Hầu ngồi trên thành thuyền tìm kiếm xung quanh, “Người của Thiên Ma Cung ở đâu? Ta nghe nói võ công của Ân Hậu là thiên hạ vô địch, đã muốn được diện kiến từ lâu!”

Trong khoang thuyền, Ân Hậu gật đầu vừa ý, “Tiểu Hầu Tử càng lúc càng biết nịnh nọt.”

“Nói vậy, Ánh Tuyết Cung và Hồng Ân Trại, sẽ không hỏi đến chuyện của Thiên Ma Cung, cũng sẽ không ra tay giúp đỡ?” Phúc Thiển vừa hỏi một câu thì nghe Thần Tinh Nhi nói, “Đương nhiên rồi, Ánh Tuyết Cung chúng đã không can thiệp chuyện giang hồ nhiều năm, không rảnh quản chuyện của các ngươi.”

“Rất tốt!” Phúc Thiển nói xong, chuyển hướng sang Bạch Ngọc Đường. Việc đang cấp bách, trước không nên hơn thua với Ánh Tuyết Cung và Hồng Ân Trại, trời đã sắp sáng, cần tốc chiến tốc thắng!

Nghĩ xong, hắn vận khí nhảy lên, “Bạch thí chủ, lão nạp có vài lời, muốn nói riêng với thí chủ, hay là, đến chỗ ta một chuyến?”

Bạch Ngọc Đường thấy hắn muốn lên thuyền, trên thuyền có bọn Ân Hậu, một khi hắn lên được thuyền rồi thì chắc chắn sẽ phiền phức, tuy không sợ hắn, nhưng cũng không thể để hắn đến gần.

Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường không chờ hắn đáp xuống đã tung người nhảy ra, thi triển khinh công nhảy khỏi thuyền, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, lão hòa thượng thật sự đã tới trước mặt.

Triển Chiêu hơi nhíu mày, Bạch Ngọc Đường thật là, lúc này mà còn dừng trên sông chờ lão nhân đó, coi chừng rơi xuống nước, con chuột đồng cạn này! Ngoài ra, Triển Chiêu cảm thấy lão Phúc Thiển vẫn còn giấu ám chiêu.

Ngay trước khi Phúc Thiển chụp được Bạch Ngọc Đường, hắn nghiêng người một cái, thuận thế bay lên thành thuyền, xoay người đáp xuống. Người trên bờ chỉ kịp thấy khi nãy Bạch Ngọc Đường như đã bay lên, hiện tại như một bóng trắng đang lơ lửng quỷ dị, loại khinh công này thật đáng sợ!

Bạch Ngọc Đường đáp xuống, trước mặt Thần Tinh và Nguyệt Nha, không sai, hắn đã lên thuyền của Ánh Tuyết Cung.

Phúc Thiển thầm giật mình, Bạch Ngọc Đường tuổi còn rất trẻ, loại khinh công khi nãy, sao lại thần kì như thế?

.

.

Trên thuyền, Thiên Tôn cũng hơi nhăn mày, “Ô? Đây chẳng phải Yến Tử Sao Tam Thủy của lão quỷ sao?”

“Có lẽ học được khi so chiêu với ta hôm trước.” Ân Hậu cười, “Tư chất không thấp!”

Thiên Tôn quay đầu lại, cau mày nhìn Ân Hậu, “Ngươi động thủ với nó?”

Ân Hậu sờ cằm, Thiên Tôn bĩu môi mếu, “Ngươi đã hơn trăm tuổi rồi, còn ra tay với tiểu hài tử, có biết mất mặt không?!”

“Ta thử xem nó có xứng với Chiêu không.” Ân Hậu hất mặt.

Thiên Tôn gật đầu, “Được, ngươi thử người người sẽ thử lại ngươi, một lát nữa ta sẽ thử con mèo nhỏ nhà ngươi!”

Ân Hậu trừng, “Ngươi dám? Ngươi tay chân vụng về không cẩn thận làm nó bị thương bị lão tử không tha cho ngươi!”

Thiên Tôn cười lạnh, “Tay chân ngươi thì không vụng về làm bị thương đồ đệ của ta?!”

“Thiên Tôn, tiểu tử Bạch Ngọc đánh được đến mấy trăm chiêu với cung chủ.” Ngô Bất Thiện đứng bên cạnh thêm thắt, “Ta thấy qua vài năm nữa thôi cung chủ chúng ta sẽ không bắt nổi nó.”

Thiên Tôn nghe xong cười lớn, chỉ vào Ân Hậu: “Một ma đầu như ngươi mà không thắng được nó trong trăm chiêu, thật mất mặt cả tổ tông.”

Ân Hậu nhướng mày, “Lão bất tử ngươi có thể thắng được ngoại tôn ta trong trăm chiêu?!”

“Đương nhiên.” Thiên Tôn đắc ý, “Võ công của Triển Chiêu tương đương với Ngọc Đường, đương nhiên ta trị được nó.”

Ân Hậu thấy hắn như thế, đột nhiên nảy ra ý, đi đến nói, “Này, lão bất tử, chúng ta đánh cược không?”

“Cược cái gì?” Thiên Tôn hứng thú.

“Ngươi tìm cơ hội thử vài chiêu với Chiêu, nếu ngươi thắng được trong một trăm chiêu, thì xem như Bạch Ngọc Đường nhà ngươi được gả vào Thiên Ma Cung.”

Khóe miệng Thiên Tôn giật giật, “Vậy nếu nó tiếp được thì sao?”

Ân Hậu nhún vai, “Vậy thì Chiêu nhà ta sẽ được gả vào phái Thiên Sơn, ngươi xem, ngươi tương đối lợi, vì Bạch Ngọc Đường đã tiếp được trăm chiêu của ta rồi, ngươi đánh thắng thì ta thua.”

Thiên Tôn xoa cằm, cảm thấy mình dường như có phần lợi, nhưng cứ cảm giác có gì không đúng.

“Không dám sao?” Ân Hậu nhướng mày, “Không dám cũng không sao, ta không so đo với ngươi.”

“Ai nói ta không dám?” Thiên Tôn nổi giận, “Quyết định như vậy!”

Ân Hậu cười tà.

Bên cạnh, Tử Ảnh chọt chọt Giả Ảnh, “Tự bản thân Thiên Tôn cũng đã nói võ công của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tốt như nhau, hắn và Ân Hậu cũng bất phân thắng bại, vậy Bạch Ngọc Đường có thể tiếp được một trăm chiêu của Ân Hậu, sao Triển Chiêu lại không tiếp được trăm chiêu của Thiên Tôn?”

Giả Ảnh cười bất đắc dĩ, ghé vào nói nhỏ, “Người mua tranh thư pháp của Vương Hi Chi bên đường có thể thông minh thế nào chứ? Vị Thiên Tôn này có lẽ chính là loại võ thánh khù khờ trong truyền thuyết. Đầu óc đã để hết vào võ thuật, những phương diện khác đều ngây ngốc, không linh hoạt mấy.”

Tử Ảnh quay đầu lại nhìn, Thiên Tôn đang đứng nhíu mày xoa cằm suy nghĩ, có phải mình bị lừa rồi không? Nhưng mà cũng không sai, dù sao thì gả hay thú là chuyện của Ngọc Đường, mình cũng không thiệt hại gì.

.

.

Bên ngoài lúc này, Bạch Ngọc Đường và Phúc Thiển đã đánh được mấy chục chiêu.

Bạch Ngọc Đường đã thử nội lực của Phúc Thiển, cảm thấy cũng tạm, nhưng chưa đến mức khiến người khác kinh ngạc, nói hắn mua danh chuộc tiếng cũng không quá, nhưng võ lâm chí tôn thật sự là không đến lượt hắn, cao nhân đã là nhiều rồi.

Triển Chiêu hơi lo lắng, hắn chú ý đến Hạc Vạn Niên trên bờ nhiều hơn. Vì với võ công của Phúc Thiển, muốn bắt sống Bạch Ngọc Đường là không tưởng, nhưng nếu Hạc Vạn Niên cũng nhúng tay, thì phiền phức hơn nhiều, cho nên Triển Chiêu phải giúp Bạch Ngọc Đường quan sát nhất cử nhất động của Hạc Vạn Niên.

Kết quả, Hạc Vạn Niên nâng nhẹ tay lên, dường như có thứ gì rơi từ tay áo ra! Nhíu mày, Triển Chiêu hoàn toàn không kịp nghĩ, tay bắn một mũi ám tiễn đi.

“Keng” một tiếng, một mũi phi tiêu bị ám tiễn của Triển Chiêu bắn trúng, rơi xuống mặt đất.

Hạc Vạn Niên nhíu mày, Vô Ảnh Tiêu của mình đã bị Triển Chiêu phát hiện.

Triển Chiêu hơi giận dữ, Hạc Vạn Niên đường đường là nhất đại tông sư, mà lại dùng chiêu đánh lén tiểu nhân này. Hạc Vạn Niên đương nhiên biết Triển Chiêu đã nhìn thấu được mưu tính của mình, lại thêm vẻ khinh thường trên mặt hắn, có hơi xấu hổ.

Thiên Tôn lắc đầu, “Sao lại đến nông nỗi này?!”

“Bởi vì ngươi ngốc.” Ân Hậu cười lạnh, “Người thông minh mới có thể làm chính phái, kẻ ngốc thì nên vào tà đạo.”

Thiên Tôn lườm hắn một cái, trong lòng thầm thất vọng với võ lâm hiện tại.

Càng lúc càng có nhiều người giang hồ tụ tập đến, đa số đều là đến xem náo nhiệt.

Người tuổi cao thì hy vọng Phúc Thiển bắt được Bạch Ngọc Đường. Lần trước ở Thiên Nhai Cốc, mọi người đã bị Bạch Ngọc Đường lột sạch mặt mũi, người này tuổi còn trẻ lại không tôn trọng trưởng bối, đương nhiên, cũng nhân tiện dập bớt nhuệ khí của phái Thiên Sơn. Phái Thiên Sơn vì có Thiên Tôn và Nhất Tự Lão Nhân, đã độc bá võ lâm Trung Nguyên hơn trăm năm rồi, cũng đã đến lúc nên thay vua rồi, nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm một Bạch Ngọc Đường! Có câu xuất đầu duyên tử tiên lạn, sói con, thì phải nhân lúc nó còn chưa mọc răng mà giết, dĩ tuyệt hậu họa.

Còn người trẻ tuổi thì ít nhiều đều cảm thấy bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chiếm chỗ chắn đường, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, đều muốn nhìn thấy hai người này sẩy chân.

Phúc Thiển đánh với Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, đột nhiên phát hiện có gì không đúng, tiểu tử Bạch Ngọc Đường này, chẳng lẽ là đang thử võ công của mình? Hắn nhảy ra khỏi vòng đấu đáp xuống tay vị ở đầu thuyền, nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn đang ung dung. Hắn nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, ngã người ra sau, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đã khiêng một chiếc ghế bạch ngọc đến, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống vừa vặn. Gác chân lên, Bạch Ngọc Đường bố thí cho hắn một câu, “Hòa thượng, võ công cũng tạm, một trăm tuổi có thể luyện được như vậy cũng không dễ, chỉ còn kém sư phụ ta khoảng một trăm năm nội lực thôi, cố gắng thêm một chút.”

Hồng Hầu bên cạnh che miệng, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đã cười đến run rẩy.

Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ trong khoang thuyền cũng cười.

Phúc Thiển tái mặt.

.

.

Trong khoang thuyền, đám ma đầu ma giáo cười run người, vây quanh cửa sổ, “Tính cách xấu xa hệt như cung chủ khi còn trẻ!”

“Đúng vậy, ban đầu còn nghĩ rằng hắn là người thành thật, thì ra chỉ là bề ngoài!”

Triển Chiêu đứng bên cạnh nghe rõ, vẫn còn người nghĩ Bạch Ngọc Đường là người thành thật sao? Nói theo kiểu của Tiểu Tứ Tử, thì hắn là bánh trôi nước nhân mè, bên ngoài trắng trẻo, mịn màng mũm mĩm, thật ra bên trong là một bụng nhân đen! Tuy có lúc hơi ngốc ngốc một chút, đó là vì trong nhân có nho khô!

Đột nhiên Triển Chiêu nghĩ đến bánh trôi nước nhân mè đường quế hoa bóng loáng căng tròn của Thái Bạch Cư, muốn ăn, một lát nữa đi ăn với Bạch Ngọc Đường.

.

.

Phúc Thiển lạnh mặt, trong mắt lóe sát ý, nếu không thể bắt sống, thì mang thi thể về!

Nghĩ xong, hắn vận nội lực, sát khí đằng đằng xông tới hướng Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu lo lắng, Thần Tinh và Nguyệt Nha đột nhiên kéo chiếc ghế ra hai bên, chiếc ghế bạch ngọc đột nhiên biến thành một dải lụa trắng, hệt như phép thuật.

Phúc Thiển cũng hơi sửng sốt, chợt có tiếng Bạch Ngọc Đường ngay bên tai, “Động tác quá chậm!”

Phúc Thiển giật mình, biết mình nhất thời sơ suất sắp bị đánh úp, nhưng không ngờ Bạch Ngọc Đường không đánh lén hắn, mà lướt ngang qua hắn, đứng trên đầu thuyền ngắm phong cảnh.

Ý của Bạch Ngọc Đường rất rõ ràng, chừa cho hắn chút mặt mũi, biết khó hãy lui đi, khi nãy nếu ta muốn lấy mạng ngươi, thì ngươi đã không sống đến bây giờ.

Nhưng Phúc Thiển thì đã thẹn quá thành giận, hắn chưa từng phải chịu cảnh thế này, đề chân khí, giơ chưởng đánh tới, động tác rất lạ.

Phúc Thiển dù sao cũng là cao tăng Thiếu Lâm, nội lực thâm hậu, nội lực thuần dương gây chấn động khiến cho vài thanh trụ tay vịn đầu thuyền rạn nứt.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn một cái, thấy hắn đã đến trước mặt, liền định đưa tay tiếp chưởng.

Chợt trong khoang thuyền có tiếng nói, “Lừa ngốc, thân phận ngươi thế nào, dùng loại võ công thâm độc như Tác Hồn Chưởng đối phó với hậu sinh?!”

Vừa dứt lời, một bóng trắng lướt đến chắn trước mặt Bạch Ngọc Đường, “uỳnh” một tiếng…

Phúc Thiển cảm giác được có người tiếp chưởng mình, một luồng nội lực ập vào người mình, trong lòng thầm kinh hãi, nội lực cực mạnh, lại lạnh kinh người!

Tác Hồn Chưởng là một trong những loại võ công thâm độc nhất trong võ lâm, lực sát thương cực lớn. Không phải là chưởng lực mạnh, nội công thâm sâu, mà là vì loại võ công này còn giấu độc chiêu.

Cảnh giới tối cao của dùng ám khí không phải là bắn ám khí ra, trúng vào người đối phương, mà là trực tiếp đưa ám khí vào gân mạch đối phương, khiến người đó âm thầm trúng độc rồi đau đớn mà chết.

Người luyện Tác Hồn Chưởng, khi luyện công đều sẽ nuôi một loại ong độc. Loại ong này sẽ cấy châm mang độc vào giấu dưới lớp da lòng bàn tay người luyện công, bình thường không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Loại châm này cực mềm mại, giấu dưới da không đau không ngứa. Nhưng một khi sử dụng Tác Hồn Chưởng, thì có thể nhưng cơ hội dùng nội lực đẩy châm độc vào lòng bàn tay đối phương, trực tiếp vào thẳng trong mạch máu, tổn thương nội tạng. Người trúng chưởng cho dù là võ công tốt bao nhiêu, cũng rất khó chống lại loại châm độc này, cuối cùng đa số sẽ đau đớn mà chết. Vì vậy, loại võ công này được xưng là Tác Hồn Chưởng, là một trong những loại võ công thâm độc nhất của võ lâm.

Tác Hồn CHưởng thâm độc, là vì người bị đánh thường không thể tìm ra được nguyên nhân chết, đa số sẽ không phân biệt được nó có gì khác với các loại chưởng khác, cho nên bình thường đều có che giấu thành công.

Phúc Thiển giấu một chiêu này, vốn là định dùng đối phó Thiên Tôn, không ngờ hôm nay lại bại dưới tay Bạch Ngọc Đường, quyết định phải thắng hắn trước mới tính tiếp.

Nhưng không ngờ người tiếp chưởng không phải Bạch Ngọc Đường mà là một nữ nhân, lại còn vạch trần mình dùng Tác Hồn Chưởng, thật sự quá mất mặt.

Ngay lập tức, quần hùng võ lâm cách đó không xa xôn xao tranh luận, đều cảm thấy Phúc Thiển đã đứng trên vị trí bắc đẩu, sao lại dùng loại võ lâm bỉ ổi thế này?!

Phúc Thiển vừa định giải thích mấy câu, đột nhiên lại cảm giác tay tê rần, cúi đầu nhìn, kinh hãi kêu ra tiếng, cả cánh tay hắn từ ngón tay đến bắp tay đã đông cứng, hơn nữa lớp tuyết còn đang lan dần lên. Hắn chỉ cảm giác được cánh tay ngứa ngáy khó chịu, màu da chuyển dần sang đen.

Công Tôn trong khoang thuyền thấy rõ ràng, nói với Triệu Phổ, “Ai da, tay hắn bị đông lạnh tổn thương rồi, băng tuyết sẽ lan khắp người hắn, chỉ cần nó lan hết cánh tay, thì lão đầu đó không chết cũng mất cánh tay này!

Triệu Phổ thầm gật đầu, “Hàn Băng Chân Khí của Ánh Tuyết Cung, quả nhiên danh bất hư truyền.”

.

.

Triển Chiêu nghe thấy “Tác Hồn Chưởng” cũng giật mình kêu ra tiếng, lật người nhảy lên thuyền muốn ngăn Bạch Ngọc Đường đừng tiếp chưởng.

Nhưng khi nhìn rõ lại… Triển Chiêu ngây người, một đại mỹ nhân đứng trước mặt Bạch Ngọc Đường!

Triển Chiêu trước đây vẫn thường nghe người ta nói khuynh quốc khuynh thành, rồi yên nhiên nhất tiếu bách mị sinh gì đó, ai da, thật có nữ nhân đẹp như vậy sao! Nếu Tiểu Tứ Tử nhìn thấy, nói không chừng sẽ túm lấy gọi tỷ tỷ xinh đẹp.

Người đứng trước mặt Bạch Ngọc Đường, đương nhiên là mẫu thân hắn, cung chủ Ánh Tuyết Cung Lục Tuyết Nhi.

Triển Chiêu quan sát, dung mạo Lục Tuyết Nhi này thật sự quá trẻ, không nói tuổi thì căn bản không ai dám tin đây là người đã làm mẫu thân. Dung mạo có vài phần giống Bạch Ngọc Đường, đặc biệt là đôi mắt và khí chất hoa quý an nhàn, hai người đứng cạnh nhau, trực tiếp thành một đôi tỷ đệ.

Triển Chiêu bây giờ đã hiểu, khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường, nửa trên giống mẫu thân, nửa dưới giống phụ thân!

Lục Tuyết Nhi vẫy vẫy vụn băng trên tay, hất số châm độc trên tay xuống đất, ngẩng mặt, nhìn thẳng vào Triển Chiêu trước mắt.

Lúc này, sắc mặt của Triển Chiêu cũng rất thú vị.

Một mặt, hắn rất lo cho Bạch Ngọc Đường, thấy hắn không sao vừa mới yên tâm. Mặt khác, có vẻ là ngạc nhiên vì nhan sắc của mình… Biểu cảm thế này khiến Lục Tuyết Nhi rất vừa ý. Lùi lại một bước, khoác cánh tay lên vai Bạch Ngọc Đường, tay quấn lấy lọn tóc đen dài trước ngực hắn, cười tủm tỉm hỏi, “Ngọc Đường, đây chính là Triển Chiêu sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy.”

Lục Tuyết Nhi lại nhìn Triển Chiêu một cái, quần hùng giang hồ dưới thuyền đều hết cách, chỉ lo nhìn mỹ nhân…

Dung mạo của Lục Tuyết Nhi nói là thiên hạ vô song, thiên tiên hạ phàm, thiên hạ nhất phẩm đều sẽ không ai có ý kiến, ngũ quan như thế thân hình như thế, đám người giang hồ thật sự ghen tị với phụ thân Bạch Ngọc Đường đến chết.

Một đám người giang hồ nhìn Lục Tuyết Nhi nuốt nước miếng, Lục Tuyết Nhi có vẻ đã quen rồi, nhìn Triển Chiêu thêm một lúc, làm nũng với Bạch Ngọc Đường: “Sao nó không gọi?”

Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, “Miêu Nhi, đây là mẫu thân ta.”

“A, bá mẫu…”

Triển Chiêu vừa dứt hai chữ “bá mẫu” lập tức thấy Lục Tuyết Nhi hơi híp mắt, có vẻ không được vui.

Triển Chiêu lập tức nhớ tới lời Bạch Ngọc Đường dặn, liền nói, “Bá mẫu thật trẻ trung!”

Lông mai Lục Tuyết Nhi hơi nhấc lên, “Vậy sao?”

“Mỗi năm Khai Phong có không biết bao nhiêu lần tuyển mỹ.” Triển Chiêu mặc kệ có đắc tội ai không, lấy lòng vị mẫu thân trước mắt quan trọng hơn, “Các hoa khôi đó thua bá mẫu rất xa.”

“Ô?” Khóe môi Lục Tuyết Nhi đã nhếch lên.

Triển Chiêu thầm thở phào, chợt Lục Tuyết Nhi ung dung hỏi một câu, “Ta và Ân Lan Từ ai hơn?”

Triển Chiêu ngây người.

Sát khí từ thuyền lớn của Ân Gia Trại lập tức bắn đến, nếu nói Lục Tuyết Nhi thắng, vậy vị mẫu thân nhà hắn nhất định sẽ trở mặt, ngoài ra, Ân Lan Từ thật sự không kém, chỉ là một kiểu đẹp khác.

Bạch Ngọc Đường biết Lục Tuyết Nhi chơi xấu, nhíu mày, “Đừng làm loạn.”

Lục Tuyết Nhi cười híp mắt hỏi Triển Chiêu: “Hỏi ngươi đó, người nào đẹp?”

Triển Chiêu ngẩng đầu, “Thiên hạ này, mẫu thân đẹp nhất.”

Trong khoang thuyền vọng ra ba tiếng cười đắc ý của Ân Lan Từ.

Lục Tuyết Nhi sầm mặt, Bạch Ngọc Đường kéo tay áo mẫu thân, ý bảo đừng làm loạn nữa, người là mẫu tử!

Triển Chiêu thì nhìn Lục Tuyết Nhi nhìn, như có thâm ý.

Lục Tuyết Nhi nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, híp mắt, “Vậy ta không bắt con gọi mẫu thân không được rồi, nào! Gọi mẫu thân nghe thử xem!”

Mặt Triển Chiêu đỏ bừng, trong khoang thuyền bên kia, Ân Lan Từ rống: “Lục Tuyết Nhi, đừng dụ dỗ con ta!”

Lục Tuyết Nhi thấy Triển Chiêu không gọi ra miệng được, cau mũi, non! Có vẻ rất vui, quyết định để dành lại từ từ chơi.

Thấy Phúc Thiển còn đang lăn lộn, Lục Tuyết Nhi gật đầu với Nguyệt Nha Nhi, rồi nói: “Đại hòa thượng, vốn ngươi muốn hại chết con ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Nhưng nể mặt Thiên Tôn, ta đã thoái ẩn giang hồ, không muốn tổn thương hòa khí nữa.”

Nguyệt Nha Nhi cầm một cái hồ lô đi đến, bên trong là rượu thuốc, rót một ít lên cánh tay tím đen của đại hòa thượng.

Xem như Phúc Thiển giữ lại được cánh tay.

Hắn chật vật xuống thuyền, tự biết… tuy mình giữ được mạng, nhưng danh hiệu võ lâm chí tôn đã mất.

“Đáng hận, Ánh Tuyết Cung các ngươi khinh người quá đáng!”

Hạc Vạn Niên vừa nói vừa rút phất trần xông đến, lần này nhắm thẳng Lục Tuyết Nhi.

Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm đạo sĩ lỗ mũi trâu này thật không tầm thường, đánh mẫu thân ta trước mặt ta?! Nhấc tay đỡ.

Nhưng ngay trước khi hắn đỡ được, Lục Tuyết Nhi đột nhiên lùi lại một bước.

“A…” Bạch Ngọc Đường không đề phòng mẫu thân ám toán, bị đạp một cái, chỉ trong một chớp mắt, Hạc Vạn Niên đã đánh tới.

Lục Tuyết Nhi cũng không đỡ, đã sắp bị đánh trúng, Triển Chiêu dùng Cự Khuyết đỡ phất trần của hắn.

Lửa giận của Hạc Vạn Niên dời hết lên người Triển Chiêu, ra chiêu với hắn.

Hai người đánh tới đánh lui một lúc lâu.

.

.

Lục Tuyết Nhi chống cằm nhìn Triển Chiêu như linh miêu phía trước, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ô, võ công không tệ!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Sao lại ám toán con?”

“Ta xem thử bản lĩnh con rể tương lai thế nào!” Lục Tuyết Nhi đánh giá, “Ai da, nói võ công không tệ không bằng nói thân thể không tệ, thiên phú dị bẩm cốt cách linh hoạt, khó trách sao khinh công lại tốt như vậy, vậy tốt, xương nhẹ người dẻo dễ đè!”

Bạch Ngọc Đường hơi choáng váng, hạ giọng hỏi, “Người nói bậy gì vậy!”

“Ô, còn xấu hổ sao?” Lục Tuyết Nhi liếc hắn một cái, “Chẳng lẽ là, con mới là người bị đè?”

“Sao có thể?!” Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn sang nơi khác.

“Chẳng lẽ là…” Lục Tuyết Nhi nhìn chằm chằm hắn một lúc, “Chưa từng làm?”

“Làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường hạ giọng hỏi lại, hai mắt vẫn quan sát tình hình Triển Chiêu.

Hai mắt Lục Tuyết Nhi sáng lập lòe nhìn Triển Chiêu, ôm cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Chưa làm cũng tốt! Chúng ta lập kế hoạch kĩ càng, lừa nó vào nhà, cho Ân Lan Từ tức chết!”

Bạch Ngọc Đường bất lực.

.

.

Lúc ấy, Triển Chiêu và Hạc Vạn Niên đã đánh từ thuyền này sang con thuyền của Ân Lan Từ bên cạnh, Triển Chiêu nhảy trước nơi như mèo, cũng đang thử võ công của Hạc Vạn Niên.

Hạc Vạn Niên bắt một lúc lâu, cả một cọng lông mèo cũng không chụp được, thầm kêu một tiếng không ổn, xem ra, hắn và Phúc Thiển đều đánh giá quá thấp hai thanh niên này. Hạc Vạn Niên cũng hơi hối hận, khi nãy quá nóng vội, lẽ ra nên nhịn!

Nghĩ đến đây, trong đầu hắn chợt nảy ra ý, giả vờ nhảy ra khỏi vòng đấu.

Tỷ võ so chiêu, nhảy ra khỏi vòng đấu là tỏ ý không đánh nữa. Đương nhiên Triển Chiêu biết đạo lý này, hơn nữa dù sao người ta cũng là tiền bối, hắn cũng không truy kích, chỉ lùi lại nửa bước, nghĩ thầm ngươi không đánh vậy ta cũng không đánh nữa, để lại cho ngươi chút mặt mũi.

Nhưng Triển Chiêu vừa thu chiêu thì Hạc Vạn Niên lại biến hư thành thực, quất phất trần đánh tới.

Một chiêu này, chỉ cần thấy rõ, thì ai cũng sẽ khinh bỉ Hạc Vạn Niên đê tiện vô sỉ, đây không phải chuyện mà võ lâm chính phái, càng không phải chuyện mà tiền bối võ lâm nên làm.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường giật mình, Lục Tuyết Nhi thấy Hạc Vạn Niên muốn thắng đến bỏ hết mặt mũi, cũng định đến giúp, nhưng Hồng Hầu bên cạnh lại phẩy tay.

Giọng nói của Ân Lan Từ vọng ra, “Lỗ mũi trâu, thứ bại hoại võ lâm mua danh chuộc tiếng!”

Vừa dứt lời, một bóng đỏ lướt qua mắt Triển Chiêu, Hạc Vạn Niên cảm giác phất trần bị đè xuống, như nặng ngàn cân, hắn nhíu mày, nghĩ thầm nữ nhân nào lại có chiêu Thiên Cân Trụy lợi hại thế này?

Ngẩng đầu nhìn, một nữ tử áo đỏ giẫm một chân lên phất trần của hắn, cùng lúc hắn ngẩng đầu, chân kia của đối phương đã đá tới. Hạc Vạn Niên vừa kịp nhìn thấy đế giày tát tới mặt.

“Uỳnh” một tiếng, vị Hạc Vạn Niên được xưng là tiền bối võ lâm bị Ân Lan Từ nộ khí xung thiên xông ra bênh con đá xuống thuyền.

“Mẫu thân.” Triển Chiêu thấy Ân Lan Từ đã ra ngoài, liền gọi.

Ân Lan Từ quay đầu lại ngắm nghía Triển Chiêu, kiểm tra một vòng thấy không bị thương thì liền vội vã quay đầu lại, đánh giá Bạch Ngọc Đường đang lo lắng đứng trên đầu thuyền bên kia.

Ân Lan Từ nhìn trên nhìn dưới, Lục Tuyết Nhi kéo Bạch Ngọc Đường ra sau mình, đối diện với Ân Lan Từ.

Bạch Ngọc Đường đương nhiên cũng đang quan sát mẫu thân tương lai, vừa nhìn lập tức xác định… Con mèo này hoàn toàn giống Ân Lan Từ! Nếu mẫu thân nhà mình là diễm lệ, thì Ân Lan Từ là văn tú, tú mỹ đoan trang, có khí chất thục nữ của đại gia khuê tú và võ lâm chính phái. Khó trách chưa ai từng nghi ngờ thân phận Ân Lan Từ, dung mạo thật sự quá giống người tốt! Đương nhiên, dáng vẻ đánh người khi nãy cũng rất khí phách, dường như trời sinh thần lực, cũng là người có thiên phú.

Ân Lan Từ mắt hạnh, môi nhỏ mũi cao, mặt trái xoan, đoan trang cân đối, là mỹ nhân truyền thống điển hình!

Nhìn một lúc, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nói nhỏ với Lục Tuyết Nhi: “Thật sự không thua người.”

“Hừ!” Lục Tuyết Nhi lườm một cái.

Ân Lan Từ đánh giá Bạch Ngọc Đường xong, nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu: “Nó chính là Bạch Ngọc Đường?”

“Dạ.” Triển Chiêu gật đầu.

Trong mắt Ân Lan Từ lóe vẻ tinh nghịch, “Không tệ, hai đứa tiến triển đến đâu rồi?”

Triển Chiêu đỏ bừng, “Đừng nói bậy, nhiều người như vậy!”

Ân Lan Từ trừng Triển Chiêu một cái, kéo hắn qua một bên, nói nhỏ, “Này, Chiêu con nghe kĩ, tuyệt đối không được thua nhi tử của Lục Tuyết Nhi, có biết không?!”

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, nghĩ thầm có gì để mà thắng thua chứ?

Ân Lan Từ quay đầu lại nhìn thử, phát hiện Lục Tuyết Nhi đang kéo lấy Bạch Ngọc Đường mặt bất đắc dĩ thì thầm gì đó.

Quay đầu lại nói với Triển Chiêu, “Chắc chắn Lục Tuyết Nhi đang dạy Bạch Ngọc Đường cách lừa con, chúng ta tương kế tựu kế, cướp Bạch Ngọc Đường vào nhà họ Triển!”

Nói xong, hai vị mẫu thân đứng trên hai con thuyền trừng nhau, không ai thua ai.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị mẫu thân nhà mình túm cánh tay, dở khóc dở cười đối diện.

.

.

Đám người giang hồ thấy chuyện lớn không tốt, đã sớm trốn mất hơn một nửa.

Tạ Bách Hoa không cam lòng đến mấy, thì hôm nay có người quấy rầy cũng không thể trả thù Bạch Ngọc Đường, đành chịu bị khiêng đi. Tiết Thiên Ưng âm thầm nhớ kĩ những người này, vẫn cảm thấy, quan hệ giữa hắn và Thiên Ma Cung không đơn giản, quay về phải điều tra thử. Nhưng thù của nhi tử của mình và huyết ma khó khăn lắm mới nuôi được không thể không trả, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Tiết Thiên Ưng hắn nhất định phải phục thù!

Trên bến tàu chẳng mấy chốc đã không còn ai.

Bước lên sàn con thuyền mà người của Thiên Ma Cung đang ở, Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi vẫn đang lườm nhau.

Lục Tuyết Nhi nhìn kí hiệu riêng của Hàn Chương trên đầu thuyền, cười tủm tỉm nói, “Ô, Ngọc Đường nhanh tay thật, đã đưa sính lễ sang rồi sao?”

Ân Lan Từ nhướng mày, trừng Triển Chiêu, “Sao chưa đưa sính lễ đã nhận hồi môn của người ta?!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đưa tay xoa trán.

Lục Tuyết Nhi đi tới cạnh Triển Chiêu, nhét một bao lì xì vào tay hắn, “Nào, bà bà cho con quà gặp mặt!”

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, bà bà…

Ân Lan Từ cũng đi tới cạnh Bạch Ngọc Đường, kéo tay hắn nhét bao lì xì, “Nào, bà bà cho con quà gặp mặt!”

Vừa dứt lời, hai vị mẫu thân tranh làm bà bà cùng quay lại trừng nhau, “Đừng nói theo ta!”

.



.

Trong phủ Khai Phong, Tiểu Tứ Tử ngồi trong sân chờ mẫu thân đại mỹ nhân của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, rồi ngủ gục.

Tiêu Lương vừa định bế bảo bối vào phòng, đột nhiên Tiểu Tứ Tử hắt xì, “Ha xi!”

Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cận Nhi, tiếng hắt xì lạ quá? Bệnh rồi?”

“Ưm?” Tiểu Tứ Tử dụi mũi, “Khi nãy hình như, vù một tiếng, người rét một cái!”

Tiêu Lương xoa xoa trán Tiểu Tứ Tử, “Cẩn Nhi chờ một lát rồi ngủ, ta đi lấy thảo dược ngâm chân, đừng để bệnh.”

“Ưm.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, đột nhiên đưa tay chỉ lên không trung, nói: “Tiểu Lương Tử xem kìa, sao sáng quá!”

Tiêu Lương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Tiểu Tứ Tử chỉ. Vừa nãy mây mù đầy trời, che khuất cả trăng, nhưng bây giờ có lẽ là mây đã bị gió đêm thôi tan, mặt trăng lộ ra, tròn vành vạnh, nhưng đáng chú ý hơn là hai ngôi sao đặc biệt lớn đặc biệt sáng bên cạnh. Hai ngôi sao chớp tắt chớp tắt, như đang cành cựa nhau, xem ai sáng hơn!

Xung quanh, một quầng sao lớn sao nhỏ lấp lánh vây quanh, bên dưới là hoa tuyết và cánh hoa cuộn theo gió, bầu trời đêm Khai Phong vốn yên tĩnh, đột nhiên trở nên náo nhiệt.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.