Tạ Bách Hoa đáp xuống lôi đài, nhìn về phía Trương Khả bên cạnh.
Ánh mắt Trương Khả vừa gặp Tạ Bách Hoa
thì lập tức giật mình toát mồ hôi. Tạ Bách Hoa này, đôi mắt cực kì gian
ác, âm u đáng sợ. Tuy Tạ Bách Hoa bình thường vốn cũng không được lòng
mọi người, tính tình nóng nảy thường xuyên mắng chửi môn sinh, nhưng
chưa từng có cảm giác đáng sợ như sắp lấy mạng người thế này.
Trương Khả lùi lại một nước, Tạ Bách Hoa đột nhiên đưa tay chụp vào đầu hắn, móng tay sắc nhọn đâm thẳng vào
tròng mắt. Động tác cực nhanh, Trương Khả hoàn toàn không thể phản ứng,
chỉ kịp thét lên một tiếng, Tạ Bách Hoa nắm chặt đầu hắn xé mạnh xuống…
Xoạt một tiếng, đầu Trương Khả bị xé khỏi cổ, thân thể co giật, ngã trên lôi đài.
Lúc này, bốn phía im lặng, nói chính xác là, tất cả các nhân sĩ võ lâm có mặt đã ngây người, bao gồm cả bọn
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Không phải do chiêu này của Tạ Bách Hoa
lợi hại bao nhiêu, mà là… quá tàn nhẫn!
Giữa Tạ Bách Hoa và Trương Khả không có
huyết hải thâm thù, mà lại dùng cách tàn độc như thế này. Khi đầu hắn
rơi xuống đất, máu trong lồng ngực bắn ra khắp lôi đài, trên y phục
trắng như tuyết và da mặt Tạ Bách Hoa cũng điểm đầy những vết máu loang
lổ lẫn lấm tấm. Hắn nhìn bàn tay đẫm máu của mình, nở nụ cười quỷ dị rồi quay lại nhìn Ngô Bân đã sợ đến run bần bật.
Ngô Bân biết chuyện không ổn, cho dù là
Tạ Bách Hoa gặp phải chuyện gì nhưng tóm lại hiện tại võ công của hắn đã cao hơn trước đây! Tạ Bách Hoa có thù tất báo, trước đây mình phản bội
hắn, lần này nhất định sẽ trả lại gấp trăm, nhìn kết quả của Trương Khả
thì biết bản thân cũng sẽ chẳng khá hơn!
Tạ Bách Hoa cười lạnh một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu hắn ba cái, “Yên tâm.”
Vừa dứt lời, vỗ mạnh một chưởng cuối
cùng vào ót hắn, “Phụp” một tiếng, đầu của Ngô Bân bị đánh nát như cầm
gậy đập vào dưa hấu, ngã khụy xuống, mất mạng ngay lập tức.
Giang hồ quần hùng lúc này đã xôn xao,
ai nấy đều cảm thấy Tạ Bách Hoa quá tàn nhẫn, tuy là thanh lý môn hộ,
nhưng dùng cực hình xử lý thủ hạ trước mặt nhiều người như vậy, có thể
thấy được bản tính người này cực kì hung tàn.
Các đệ tử khác của Bách Hoa Minh cũng
nhìn thấy, trước đây bọn họ cũng đã biết Tạ Bách Hoa không tốt lành gì,
nhưng cùng hung cực ác như thế này vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Tạ Bách Hoa hoàn toàn không quan tâm đến lời người khác bàn tán, quay đầu lại trừng các thủ hạ một cái, các đệ
tử Bách Hoa Minh đều kinh hãi vội quỳ xuống hành lễ, miệng hô minh chủ,
không dám nói thêm nửa lời oán trách.
Tạ Bách Hoa vừa ý, gật đầu, nói một câu: “Khiêng kiệu của ta đến đây.”
Những người vốn phụ trách khiêng kiệu
cho Tạ Bách Hoa lập tức tái mặt, trước đây bọn họ cho là Tạ Bách Hoa
chết chắc rồi, cho nên đã dỡ bỏ chiếc kiệu hại người kia, không ngờ hắn
lại quay về, lúc này đi đâu tìm kiệu cho hắn đây?
Tạ Bách Hoa hơi híp mắt, nhìn những
người đó một cái, ánh mắt giống hệt như ác quỷ bò từ điện Tu La lên đòi
ăn thịt người, các kiệu phu sợ hãi đến run rẩy.
“Thứ vô dụng!” Tạ Bách Hoa biến sắc, vừa định đưa tay thì chợt nghe Triển Chiêu hô một tiếng “Dừng tay.”
Tạ Bách Hoa dừng lại, quay đầu nhìn
Triển Chiêu, lạnh giọng hỏi, “Ta xử lý phản đồ trong môn phái của ta,
Triển đại nhân có ý kiến gì sao?”
Triển Chiêu nói: “Bất quá chỉ là không
chuẩn bị kiệu trước mà thôi, cần phải giết người sao? Tạ Bách Hoa, ngươi giết người giữa phố lớn của Khai Phong, cho dù là thanh lý môn hộ, tùy
tiện lấy mạng người khác cũng là phi pháp, đến phủ Khai Phong một chuyến đi.”
Tạ Bách Hoa cười lớn, đôi mắt đầy tơ máu nhìn Triển Chiêu chằm chằm, “Triển đại nhân, phủ Khai Phong các ngươi
đối xử với Thiên Ma Cung rộng lượng hơn với các võ lâm chính phái chúng
ta thật không ít, Thiên Ma Cung cũng giết người, nhưng đâu có thấy các
ngươi bắt bọn chúng!”
Triển Chiêu nhíu mày, “Nhãn kiến vi
thực, ngươi nói Thiên Ma Cung giết người, lấy bằng chứng xác thực ra,
ngươi giết người thì có rất nhiều người ở đây chứng kiến.” [nhãn kiến vi thực: tận mắt thấy mới là thật]
Tạ Bách Hoa vẫy máu trên tay đi, kích
động các môn phái giang hồ đang vây xem: “Chư vị, hãy xem lũ tiểu nhân
quan trường kìa, bắt đầu từ lúc nào, môn phái võ lâm thanh lý môn hộ
cũng phải đến quan phủ thú tội? Cả giới võ lâm Trung Nguyên cũng không
to bằng phủ Khai Phong của ngươi sao?”
Triển Chiêu nghe vậy nổi giận, Tạ Bách Hoa này, độc ác tàn nhẫn còn đổi trắng thay đen.
Ban đầu, quần hùng võ lâm còn chưa hiểu
chuyện thế nào, thật sự cũng cảm thấy Tạ Bách Hoa quá đáng. Nhưng Triển
Chiêu dù sao cũng là người của phủ Khai Phong, nếu như mở tiền lệ Tạ
Bách Hoa thanh lý môn hộ phải nhận tội, thì lẽ nào sau này tất cả bang
phái võ lâm thanh lý môn hộ cũng phải đến hầu quan? Liên quan đến lợi
ích bản thân, cho nên liền xôn xao chất vấn Triển Chiêu, thân là người
giang hồ, sao lại luôn đối địch với võ lâmTrung Nguyên.
Triển Chiêu nghĩ thầm, giết người ngay trên phố còn cãi lý, đám người giang hồ này thật đúng là không phân thị phi.
Kì thật trong những người xem hiện tại
còn có không ít bách tính, đặc biệt là những người mang theo hài tử, các tiểu hài nhi lần đầu thấy cảnh giết người đều ngây người, đến lúc phụ
mẫu nhớ ra che mắt cho thì đã sợ đến lần lượt khóc lớn.
Tiểu Tứ Tử đã thấy không ít người chết
xác chết, hơn nữa vốn phản ứng chậm, vẫn còn đang suy tư xem là chuyện
gì, không nghĩ đến chuyện khóc. Bị Lục Tuyết Nhi bế lên rồi Ân Lan Từ
lại đi đến nhéo cái mông béo một cái.
Lục Tuyết Nhi liền tay kéo đầu Tiểu Tứ Tử vào ngực, Tiểu Tứ Tử vừa cảm nhận ngực ngực mềm quá vừa thấy ngộp.
Ân Lan Từ bên cạnh ồn ào: “Chuyện gì thế này?! Giết người giữa thanh thiên bạch nhật lãng lãng càn khôn, còn có
vương pháp nữa không? Chẳng lẽ quy tắc giang hồ còn lớn hơn quốc pháp
sao, Triển đại nhân, bắt con yêu quái đó về phủ Khai Phong để hắn đền
mạng!”
Lục Tuyết Nhi cũng giả vờ dỗ dành Tiểu Tứ Tử bị nhéo đau, “Thật đúng là không còn tính người! Làm tiểu hài tử sợ hãi rồi!”
Số lượng quần hùng võ lâm đúng là nhiều, nhưng nhiều mấy cũng không bằng số bách tính. Quần hùng võ lâm mấy
trăm, bách tính xung quanh có thể đến mấy ngàn, đặc biệt hiện tại lại
vừa qua giờ cơm, người bình thường không có khả năng chịu đựng cao như
người giang hồ, nhìn thấy tội ác của Tạ Bách Hoa, đều hô hào đòi phủ
Khai Phong trừ gian diệt ác, bắt trói hung thủ giết người về quy án.
Tạ Bách Hoa lạnh mắt, đang chuẩn bị giết luôn những kẻ la lối hăng say nhất trước lôi đài thì bị Tiết Thiên Ưng
giữ lại, “Tạ huynh, quá mức rồi! Chuyện này ngươi làm trong tối không
được sao?”
Tạ Bách Hoa hơi giật mình, cảm thấy mình thật sự đã quá kích động, không biết có phải do Huyết Ma Đảm không, sát ý vẫn luôn quấy phá, muốn phát tiết ra, cũng có nghĩa là, hắn muốn giết người muốn thấy máu!
Thấy quần chúng phẫn nộ, Tạ Bách Hoa cười nhẹ, nhún người nhảy lên mái nhà, rồi nhảy vào trong Thiên Ưng Sơn Trang.
Triển Chiêu muốn vào lục soát, Tiết
Thiên Ưng thoải mái để hắn tìm, lục soát hết cả sơn trang không thấy
người, liền đoán chắc Thiên Ưng Sơn Trang này có vấn đề, có thể Tạ Bách
Hoa đã trốn vào mật đạo nào đó rồi.
Tiết Thiên Ưng tiễn bọn Triển Chiêu ra cửa, cho người dỡ lôi đài, hồi phủ.
Triệu Phổ phái các ảnh vệ cẩn thận theo
dõi, Tạ Bách Hoa này quá quỷ dị, không biết trúng tà hay là gì, đột
nhiên thành yêu tinh, võ công tăng mạnh chưa nói, còn hung ác tàn độc
gấp mấy lần, quả nhiên là đã tự cung! [liên quan gì chứ :))) ]
.
.
Hỗn loạn tạm thời kết thúc, quay về phủ Khai Phong, mọi người kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Bao Chửng.
Bao Chửng cũng rất thắc mắc, “Vậy thì thật sự quá kì lạ!”
“Ngươi đó, thật sự đừng ngáng đường hắn.” Bao Chửng nói rồi đưa cho Bàng Dục một xấp hồ sơ dày.
“Đây là gì?” Bàng Dục không hiểu, ôm chồng giấy hỏi Bao Chửng.
“Người được triều đình chọn ra mặt đàm
phán với người giang hồ lần này, ta chọn ngươi và Bao Duyên.” Bao Chửng
vỗ vai hắn, “Ta và cha ngươi đã đánh cược với Bát vương gia rồi, hai đứa đừng khiến chúng ta thất vọng.”
“Chúng ta?” Bàng Dục mở to mắt.
Triển Chiêu cũng thắc mắc: “Đại nhân, không để Triệu Phổ đi sao? Hai bọn họ đều không biết võ công.”
“Thân phận của Cửu vương gia quá đặc
biệt, tính tình cũng quá xấu.” Nói rồi, Bao Chửng nhìn Triệu Phổ đang
ngồi một bên bĩu môi, “Vương gia đừng trách, nếu ngài đi nói với bọn họ, không phải một mình ngài đang nói, mà là đại diện cho hoàng thất và mấy chục vạn đại quân, dễ khiến người ta có cảm giác bị áp chế, người giang hồ thích sĩ diện mà!”
Công Tôn gật đầu, đưa tay kéo cái đầu
hếch qua một bên của Triệu Phổ về, nghiêm mặt nói với Bao Chửng: “Đại
nhân nói rất có lý, chuyện đúng là như vậy!”
Bao Chửng vừa ý vui vẻ đi ra.
.
.
Bàng Dục ôm một chồng hồ sơ, ra sân ngồi xem với Bao Duyên, phía sau, Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương cũng đang
cùng xem, hiện tại hai bọn họ đã trở thành thị vệ của Bàng Dục và Bao
Duyên rồi, cùng hoàn thành nhiệm vụ lần này.
“Vậy.”
Mọi người ngồi trong sân thảo luận tình
tiết vụ án, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Bàng Dục: “Rốt cuộc thì chức
quan của ngươi là gì?”
Vừa dứt lời, mọi người cùng nhìn Bàng Dục, Bao Duyên cười “phụt” một cái.
“Cười cái gì?” Triển Chiêu thấy có vẻ
thú vị, mấy hôm nay hắn mới biết Triệu Trinh cho Bàng Dục một chức quan, lại thêm hắn vốn đã là tiểu hầu gia, có phần bổng lộc rất cao, hôm nay
xem như thật sự đảm đương một phía rồi.
Nói cũng lạ, trước đây Bàng Cát và Bàng
Phi cầu xin thế nào, Triệu Trinh cũng không cho Bàng Dục chút chức vụ
nào, lần này lại chủ động phong quan cho hắn, còn là chức vị vừa cao vừa quan trọng, tuy là tên có hơi lạ một chút.
“Chức quan gì?” Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ cũng tò mò.
“Cấp Sự Trung và Nã Chủ Ý.” Tiểu Tứ Tử trả lời giúp, rồi cười hắc hắc.
“Đó là chức quan gì?” Mọi người thắc mắc.
“Cấp Sự Trung là nghĩ cách giúp hoàng
thượng, Nã Chủ Ý là xem xét suy nghĩ biện pháp cho mọi người.” Triệu Phổ giải thích giúp, “Hoàng thượng thấy đầu óc hắn nhanh nhạy, chính phái
tà đạo đều quen biết, suy nghĩ không hạn chế, lại thêm vận may không tệ, cho nên cho hắn chức vụ này. Bàng Dục thành trợ thủ siêu cấp, có sứ giả ngoại tộc đến, hắn giúp chào hỏi, có quan viên muốn nghe ngóng gì đó,
hắn điều tra giúp. Mỗi ngày nói bận thì rất bận, nói nhàn thì cũng rất
nhàn, cả ngày chạy khắp các phủ nha và hoàng cung, nói chung là rất
thích hợp với hắn.”
“Đại hội Thiên Nhai Cốc lần này, cần có
quan viên trong triều đến hòa giải, chính là ta và Bao Duyên.” Bàng Dục
nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Có thể nắm bắt nhiều chuyện
trong giang hồ hơn, tốt nhất là có thể đặt thành quy định, sau này làm
loạn cũng có thứ hạn chế bớt.”
Mọi người gật đầu, đều thấy cách này
không tệ. Chuyện giang hồ giang hồ xử, nhưng cũng phải có mức độ, cũng
như khi nãy Tạ Bách Hoa thanh lý môn hộ, đó căn bản không phải thanh lý
môn hộ, mà là giết người bừa bãi.
.
.
Lục Tuyết Nhi thấy đã không còn sớm, chọt chọt Ân Lan Từ, “Này, cách của ngươi sao rồi?”
Ân Lan Từ chợt nhớ ra, “A, đúng!”
“Bữa tối nay ăn nhiều thứ bổ dưỡng
thượng hỏa như vậy, hai đứa nó tuổi trẻ, thế nào cũng sẽ thành khí huyết dâng trào đúng không?” Lục Tuyết Nhi lầm bầm, “Tiếp theo ngươi định làm thế nào?”
Ân Lan Từ nhướng mày, “Trói cả hai lại! Ở chung một phòng lại thêm nhiệt huyết sôi trào, chắc chắn thắng to!”
Lục Tuyết Nhi nhìn nhìn Ân Lan Từ, “Lần này có chắc được không?”
“Sao lại không được, trước đây ta cũng đối phó Thiên Hành bằng cách này!” Ân Lan Từ tự tin tràn trề.
Khóe miệng Lục Tuyết Nhi giật giật, “Không phải chứ…”
Ân Lan Từ liếc một cái, “Ngươi còn nói ra, ta thế nào thì cũng hơn kẻ cướp tướng công như ngươi!”
Nhưng mà đại cục làm trọng, hai người tạm thời ngưng cãi nhau, làm chuyện quan trọng trước.
.
.
Ân Lan Từ túm lấy Triển Chiêu đang chuẩn bị ra ngoài làm việc tiếp, kéo vào phòng.
“Mẫu thân, con còn phải làm việc.”
“Làm việc gì, đi ngủ một giấc cho ta!”
Ân Lan Từ kéo Triển Chiêu vào phòng, Lục Tuyết Nhi cũng đẩy Bạch Ngọc
Đường vào phòng, đóng cửa.
“Ai, mẫu thân!” Triển Chiêu sốt ruột, “Tối nay con còn có việc phải làm.”
“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Hoàn toàn không mệt!”
Hai vị mẫu thân nhìn nhau một cái, vậy
là đúng rồi, ăn nhiều thứ đại bổ như vậy làm sao còn mệt được, đương
nhiên là phải rất hăng hái rồi!
Tiểu Tứ Tử cũng muốn chạy tới cửa, Công Tôn xách con lên, quăng cho Triệu Phổ, “Đem đi tắm.”
Triệu Phổ đường đường binh mã đại nguyên soái, một tay xách Tiểu Tứ Tử, một tay kéo Tiêu Lương, đi tắm.
Triển Thiên Hành lấy một thỏi bạc ra, hỏi Bạch Hạ: “Ta cược lần này vẫn sẽ thất bại.”
Bạch Hạ gật đầu, “Ừm, ta cũng cược thất bại.”
“Không phải chứ?” Bàng Dục nhíu mày, “Nước đã vào hào rồi còn thất bại?”
“Nói rất hay!” Triển Thiên Hành và Bạch Hạ cùng nhướng mày, “Có câu nước đến mới làm hào được mà!”
“Vậy, hay là ta cược lần này thành công.” Bàng Dục cũng đặt tiền.
“Ta cũng cược thành công.” Nhạc Dương cũng lấy bạc ra.
Bao Duyên và Đường Thạch Đầu ngây thơ hỏi: “Cái gì thành công?”
Bạch Hạ và Triển Thiên Hành cười thầm, thì ra bốn người này là hai loại hình hoàn toàn khác nhau!
.
.
Lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
tương đối buồn bực. Lục Tuyết Nhi chặn cửa chính, Ân Lan Từ chặn cửa sổ, hai người không đi đâu được nữa.
“Mẫu thân, phải nói lý chứ.” Triển Chiêu nói.
“Bao đại nhân nói rồi, con cũng chỉ làm
việc ban ngày, buổi tối không cần phải bận rộn, ngoan ngoãn nghỉ ngơi
đi!” Ân Lan Từ đứng bên ngoài cảnh cáo Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường thì lại vui vẻ ung dung, thấy trên bàn có một bình rượu ngon, vẫy tay với Triển Chiêu, “Miêu Nhi đến đây, uống vài chén.”
Triển Chiêu sốt ruột, “Ta còn muốn đi giám thị Tạ Bách Hoa.”
“Nửa đêm đi xem tên ẻo lả đó làm gì.” Bạch Ngọc Đường đưa một chén rượu cho hắn, “Không sợ gặp ác mộng sao.”
Triển Chiêu đi tới cạnh bàn, Bạch Ngọc Đường kéo hắn ngồi xuống.
Lục Tuyết Nhi nhìn Ân Lan Từ vừa chạy đến bên cạnh cùng xem trộm, “Ngươi nghĩ chu đáo thật, còn có rượu!”
“Đương nhiên, để say rượu loạn tính gì đó!” Ân Lan Từ đắc ý.
“Ngươi thấy tình trạng của Tạ Bách Hoa
thế nào?” Triển Chiêu uống rượu, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phát hiện hai
mắt hắn đỏ rực không?”
“Không giống người khác lắm, chỉ có con ngươi đỏ.”Bạch Ngọc Đường gật đầu, đương nhiên là cũng chú ý thấy.
“Chúng nó vẫn đang nói chuyện công!” Lục Tuyết Nhi chọt chọt Ân Lan Từ.
Ân Lan Từ thì lại nhíu mày, “Suýt chút
ta quên, biểu hiện của Tạ Bách Hoa khi nãy mới đúng là người ăn Huyết Ma Đảm thật sự đúng không?”
Lục Tuyết Nhi gật đầu, “Ta từng nghe
nói, trước tiên con ngươi trong mắt đỏ lên, tròng trắng đỏ dần, nội lực
càng cao, mắt càng lúc càng đỏ. Khi cả hai mắt đều đỏ rực, thì cũng là
lúc Huyết Ma Công đại thành.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong
phòng nghe thấy, nhìn nhau một cái, cùng hỏi ra cửa, “Nói vậy, Tạ Bách
Hoa thật sự đã ăn Huyết Ma Đảm? Cũng vì ăn Huyết Ma Đảm cho nên mới khôi phục võ công?”
“Phải, nếu như lúc đó hắn được hút máu,
thì thật có thể khôi phục.” Ân Lan Từ lẩm bẩm, “Còn phải hỏi lại phụ
thân, phụ thân hiểu rõ hơn.”
Nói xong lại thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn Lục Tuyết Nhi một cái, khụ một tiếng, bây giờ không phải lúc nói chuyện nghiêm túc!
Nhưng trong phòng, Bạch Ngọc Đường và
Triển Chiêu vẫn đang nói chuyện huyết ma và Huyết Ma Đảm, rồi liên hệ
với xác những thợ săn tìm thấy khi nãy.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chúng ta đã
tìm khắp ngọn núi đó rồi, tuy chỉ tìm được huyết ma nửa người nửa quỷ,
nhưng không thấy Huyết Đảm Hồng, sao vào lúc này Tạ Bách Hoa lại biến
thành huyết ma?”
“Không thể nào là trồng Huyết Ma Đảm
trên đất, nhưng chúng ta có tìm thấy một chiếc hộp gấm.” Triển Chiêu
cười nhẹ, “Nếu như hắn đã sớm có Huyết Ma Đảm, sẽ không giấu mãi không
chịu lấy ra.”
“Cho nên là có người cho hắn.” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, “Một người bí ẩn.”
Triển Chiêu cười hiểu ý, “Có thể chính là kẻ chủ mưu phía sau mà chúng ta muốn tìm!”
Thế là, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
nói chuyện vụ án trước, rồi nói chuyện rượu, một lát sau lại bàn chuyện
thời tiết, tiếp theo nói sang sao sáng trăng tỏ phong hoa tuyết nguyệt
các thứ… Nói chung là như thiên mã hành không nghĩ tới cái gì nói cái
đó.
Lục Tuyết Nhi ngồi chồm hổm trước cửa
chống cằm nghe tới lúc chân tê cứng, xúc động: “Ta nuôi Ngọc Đường nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe nó nói nhiều thế này.”
Ân Lan Từ cũng xúc động: “Chiêu Chiêu đúng là rất khéo nói, nhưng chưa từng thấy nó nói nhiều đến vậy.”
Hai người nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ, chúng nó đúng là nói giỏi.
Tiểu Tứ Tử tắm xong, mặc áo choàng dài
lết đôi guốc gỗ đi bộ sang, nấp sau lưng hai người nhìn vào trong, thấy
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang uống rượu nói chuyện, tinh thần sáng láng. Tiểu Tứ Tử ngồi xổm xuống, cùng nhìn trộm với hai vị mẫu thân.
Mọi người chờ từ lúc lên đèn thẳng tới
nửa đêm, Bàng Dục đọc hết tư liệu thật sự không chịu nổi nữa, đẩy đẩy
thỏi bạc về phía Triển Thiên Hành và Bạch Hạ, “Nhận thua rồi, ta phải đi ngủ.”
Tiểu Tứ Tử cũng buồn ngủ không chịu nổi nữa, bị Công Tôn bế về ngủ.
Lục Tuyết Nhi ngáp một cái, hỏi Ân Lan Từ: “Sao vẫn còn nói? Không mệt sao?”
Môi Ân Lan Từ giật giật: “Cái đó có lẽ, ăn canh đại bổ, sinh lực dồi dào.”
“Định lực của hai hài tử này mạnh hơn phụ thân chúng nó nhiều.” Lục Tuyết Nhi lắc đầu thở dài.
Phía sau, Triển Thiên Hành và Bạch Hạ
nhìn nhau cười, hai thê tử ngốc, làm sao có thể là vì định lực kém,
đương nhiên là cố ý rồi! Canh đại bổ cộng thêm say rượu loạn tính, đương nhiên là cái cớ tốt nhất, ăn sạch sẽ rồi thì hai vị nương tử không chạy được nữa không phải sao!
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói
chuyện tới hơn nửa đêm, mở cửa ra xem, Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ dựa
vào nhau, đã ngủ gục trước cửa.
Hai vị đỡ hai vị mẫu thân lên giường, kéo chăn đắp lên.
Triển Thiên Hành và Bạch Hạ thấy vậy cũng không ngăn cản, tự về phòng ngủ.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có mệt không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Canh bổ đồ bổ đó quá hữu dụng, sinh lực dồi dào, sau này bảo trù phòng nấu thường xuyên.”
“Vậy đi thôi, chúng ta đi theo dõi Tạ Bách Hoa.” Triển Chiêu đề nghị.
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Ta không ý kiến.”
Hai người ra ngoài.
Trong phòng, Lục Tuyết Nhi xoay người ôm chăn, “Lại thất bại rồi sao?”
Ân Lan Từ giật chăn, “Kì quái thật! Trước đây rõ ràng Thiên Hành ăn xong lập tức không khống chế được say rượu gì đó!”
“Ngươi chừa chăn cho ta!” Ân Lan Từ kéo lại, Lục Tuyết Nhi cũng mạnh tay, hai người giật mạnh một cái… roẹt một tiếng.
Nhìn nhau, mỗi người một mảnh!
.
…
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến gần
Thiên Ưng Sơn Trang , hỏi Tử Ảnh và Giả Ảnh cắm chốt ở đó có phát hiện
thấy Tạ Bách Hoa không.
Tử Ảnh lắc đầu, “Cả con quỷ cũng không thấy.”
Đang nói chuyện, chợt Giả Ảnh “suỵt”.
Mọi người im lặng, nhìn theo hướng hắn
chỉ, một bóng trắng, lén lút bay ra từ hậu viện. Động tác cực nhanh,
nhìn thân hình thì chính là Tạ Bách Hoa.
Mọi người vừa thoáng sửng sốt, đã có tiếng thét “A!” thảm thiết.
Vội đuổi đến xem, một thi thể nằm trên con đường lớn sau Thiên Ưng Sơn Trang.
“Tiểu Vương gõ mõ!” Triển Chiêu quen
biết tất cả canh phu trong Khai Phong, nhíu mày, Tiểu Vương nhất định là xui xẻo vừa lúc đi đến đây gặp phải hắn. Trên cổ Tiểu Vương có một vết
thương lớn, máu chảy rất nhiều, hiển nhiên là bị cắn! Nhưng vẫn chưa hút hết máu, có vẻ rất vội vã.
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường chỉ về phía trước, một bạch y nhân hốt hoảng nhảy tường bỏ trốn.