Kí ức của Ngô Bất Thiện chỗ được chỗ
mất, có rất nhiều điểm không rõ ràng, lại thêm hiện tại hắn đang ngọng,
mọi người một mặt bảo hắn nghỉ ngơi, hồi tưởng lại quá khứ, mặt khác để
Công Tôn thi châm, trợ giúp cho máu bầm trong não hắn mau tan.
Mọi người trong phủ Khai Phong đều viết
thắc mắc của mình ra giấy, chờ Ngô Bất Thiện khỏe rồi sẽ trả lời từng
người một, dù sao thì lần kể chuyện trước cũng quá mơ hồ hỗn loạn.
Ngoài ra, Nhạc Dương cũng đã vẽ xong Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ giả, giao cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường mở ra xem, “Chỉ có chiều xuôi không có chiều ngược, mặt xuôi vẽ rất giống.”
Nhạc Dương gật đầu, “Tạ Bách Hoa hoàn
toàn sẽ không nghi ngờ, nhưng Ngô Bất Ác chỉ cần nhìn qua sẽ nhận ra
ngay là giả, cho nên, bao vây hắn là bước rất quan trọng. Nếu không
thành công, sẽ đả thảo kinh xà, có thể hắn sẽ không xuất hiện nữa.”
Mọi người thương nghị với nhau, cảm thấy thời cơ còn chưa đến, hành động ngay lúc này sẽ khiến Ngô Bất Ác nghi
ngờ, dù sao thì lúc này hắn cũng đã là chim sợ cành cong. Bị Thiên Tôn
và Ân Hậu nhìn thấy, còn suýt chút nữa bị bắt, trong lòng hắn hẳn phải
đoán được, nhất định đã bị lộ.
.
.
Lại qua thêm một ngày, dùng xong cơm
trưa, giọng nói của Ngô Bất Thiện đã khá hơn nhiều. Ngoài ra, hắn cũng
sắp xếp được một ít kí ức, thế là lại bị vây lại giữa sân.
Mọi người bắt đầu lần lượt đặt câu hỏi.
Triển Chiêu hỏi trước, “Mọi chi tiết về thận chủ!”
Ngô Bất Thiện nghĩ nghĩ, “Thận chủ rất
thần bí, khi ta ra đời hắn khoảng hơn hai mươi tuổi, khi ta rất lớn rồi, hắn trông vẫn chỉ hơn hai mươi tuổi, bây giờ nghĩ lại, thật sự rất
giống A Hạo. Cụ thể thì… Hắn và cô nương đã rời đảo, dường như có quan
hệ gì đó.”
“Sao?” Triển Chiêu tò mò, “Thật vậy sao? Cô nương đó tên gì?”
Ngô Bất Thiện lắc đầu, “Ta không biết,
nhưng những người lớn tuổi trên đảo đều biết, cô nương đó dường như là
tân nương thiên định của hắn.”
“Thiên định?”
“Đúng vậy.” Ngô Bất Ác nghĩ nghĩ, “Trên
đảo có rất ít nữ nhân, hơn nữa nhiệm vụ duy trì nòi giống rất quan
trọng, nhiệm vụ sinh ra thận chủ đời tiếp theo còn quan trọng hơn. Thận
chủ cũng là thiên định… Khi đó ta nhớ có một nghi thức rất lớn, chính là để tìm ra tân nương thiên định, cuối cùng đã chọn ra cô nương ấy.”
“Sau đó nàng ta rời đảo yêu người khác, còn sinh con, vậy chẳng phải thận chủ đó đội mũ xanh rồi sao?” Từ Khánh hỏi.
Ngô Bất Thiện lắc đầu, “Khi thận chủ cho người đi tìm, không biết vì sao, các tộc nhân trên đảo cố ý thả cho cô
nương ta đi… Đại ca lén nói với ta, trong tám đại tộc trưởng, có người
có âm mưu.”
“Vậy đại ca ngươi thì sao?” Thiên Tôn nhịn không được hỏi.
“Dã tâm của đại ca cũng rất lớn.” Ngô
Bất Thiện thở dài, “Đại ca giỏi hơn ta rất nhiều, khi đó đại ca giấu
thận chủ làm rất nhiều việc, chuyện gì đại ca cũng nói với ta, những
chuyện này, đều là do đại ca nói với ta khi chạy trốn trên thuyền, bao
gồm cả chuyện của cô nương kia.”
Mọi người nhíu mày, chẳng lẽ… Khi đó bọn Ngô Bất Ác và các vị võ lâm tôn giả nội ứng ngoại hợp thiêu hủy Thận Lâu?
“Khi thận chủ dẫn chúng ta trốn đi, sở
dĩ nói nhân tâm ngạt cẩu bất cật, là vì hắn hỏi ai đã phản bội Thận Lâu, mọi người đều nói không biết, nhưng thực tế chứng minh, trên đảo có nội gián!” Ngô Bất Thiện nói, “Ta vốn cho rằng nội gián là đại ca ta. Tình
hình khi đó rất đáng sợ, may mà bão đến, nếu không, thật không biết sẽ
trở thành thế nào.”
“Tại sao lại nội loạn?” Bạch Ngọc Đường
không hiểu, “Thận chủ và tám vị tộc trưởng đó, không phải đã cùng xây
dựng nên Thận Lâu sao? Vậy lẽ ra đó phải là tâm huyết chung của bọn họ
mới đúng.”
“Nghe nói là bất đồng ý kiến.” Ngô Bất
Thiện ngồi khoanh chân tự nói tiếp, “Đại ca thường nói, thận chủ không
thực tế, còn tám vị tộc trưởng thì lại hèn nhát thích an nhàn, không ai
thấy được nghiệp lớn thật sự là đâu.”
“Còn nghiệp lớn.” Ân Hậu cười lạnh, “Biến bản thân thành kẻ nửa người nửa quỷ, là vì nghiệp lớn của hắn sao?”
Ngô Bất Thiện cũng buồn bực, trước đây
hắn không nhớ rõ còn hay, bây giờ nhớ lại rồi, đột nhiên nhớ đến trước
đây đại ca và mình dựa vào nhau mà lớn lên, lại thêm đủ chuyện Ngô Bất
Ác làm vì hắn, trong lòng cảm thấy không nỡ.
“Dạt lên bờ rồi, thật ra đại ca cũng
thay đổi rất nhiều.” Ngô Bất Thiện ngẩng đầu nhìn Ân Hậu, nói nhỏ: “Đại
ca vốn xem Ân Hậu như thần thánh, nhưng dường như người làm đại ca đau
lòng.”
“Sao?” Ân Hậu nghe chẳng hiểu gì.
Thiên Tôn bên cạnh nhướng mày liếc liếc, “Ô, quan hệ của hai ngươi có vẻ không thường?”
“Phi, không có chuyện đó!” Ân Hậu vội
lắc đầu, hỏi Ngô Bất Thiện, “Bất Ác trước đây là huynh đệ tốt của ta, ta làm gì mà khiến hắn đau lòng?”
Ngô Bất Thiện lắc đầu, hắn vốn vô tâm,
“Chỉ nhớ có một lần đại ca uống say, ngồi trong phòng khóc, còn kéo ta
nói người khiến đại ca quá thất vọng, làm đại ca đau lòng!”
Ân Hậu cau chặt mày, thấy ai cũng nhìn mình nghi ngờ, khó bề giải thích, “Thật sự không liên quan đến ta!”
“Rốt cuộc thì dã tâm của Ngô Bất Ác là gì?” Bạch Ngọc Đường đổi đề tài, hỏi Ngô Bất Thiện.
“Đại ca muốn ma giáo chiến thắng chính
phải, điên đảo thị phi trên thế gian, nói như đại ca, muốn lật đổ thần
linh, tự mình làm thần!” Ngô Bất Thiện cười ngây ngô: “Ta vẫn không hiểu được, đại ca cũng lười không nói với ta. Từ khi lên bờ rồi đại ca càng
lúc càng lạnh lùng, không tốt với ta như trước… Cho nên ta vẫn luôn
không hiểu, khi ta ngất đi rồi, trên thuyền đã xảy ra chuyện gì.”
“Hẳn là trong hai bức Lăng Sơn Khấp
Huyết Đồ còn lại có ghi chép.” Triển Chiêu chắp hai tay chống cằm, “Tiếc là không thể lấy được ngay.”
Mọi người lần lượt hỏi, cũng không gì ngoài thánh quả, Thận Lâu, thận chủ, cô nương… các thứ.
.
.
Cuối cùng, mọi người đã hỏi hết một
lượt, đến phiên Tiểu Tứ Tử. Công Tôn chọt chọt nhi tử đang ngơ ngác,
“Tiểu Tứ Tử, hay là con cũng hỏi một câu?”
Trong lòng Tiểu Tứ Tử thật sự có một câu hỏi, từ rất lâu rất lâu trước đây đã muốn hỏi rồi, nhưng vẫn không
thành lời được, cuối cùng, Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn, hỏi nhỏ: “Thật sự
được hỏi sao?”
Công Tôn cười, nhéo nhéo nhi tử, “Hỏi đi.”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Ngô Bất Thiện, cuối cùng ánh mắt chuyển sang Ân Hậu, hỏi nho nhỏ: “Vậy, ngoại bà của Miêu Miêu, là ai…”
“Phụt.”
Một câu hỏi, Ân Lan Từ phun trà, chúng ma đầu xấu hổ gãi đầu gãi tai, Ân Hậu xanh mặt buồn bực.
Tiểu Tứ Tử cảm thấy dường như mình vừa
gây họa, chui vào lòng Công Tôn cọ cọ, nhìn mọi người. Người của phủ
Khai Phong thì vô cùng tán thưởng, câu đồng ngôn vô kị đúng là tốt! Mọi
người đã muốn biết chuyện này từ lâu rồi, nhưng không dám hỏi, cả Bao
Chửng cũng thấy tò mò!
Triệu Phổ nhìn Ân Hậu, cũng tò mò không
biết nữ nhân hắn nhìn trúng thế nào. Hơn nữa căn cứ vào chênh lệch tuổi
tác của hắn và Ân Lan Từ, khi sinh con hẳn là đã rất lớn không, thật
đúng là bất lão!
Bạch Ngọc Đường vốn chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng nghe câu hỏi lập tức dào dạt hứng thú, nhỏ giọng hỏi Triển
Chiêu, “Đúng rồi, ngoại bà của ngươi là ai?”
“Là một đại mỹ nhân, còn có tên rất đẹp, là Diệp Tử Câm.” Triển Chiêu nói: “Là họa từ một đêm phong lưu của ngoại công.”
“Này!” Ân Hậu nhíu mày, trừng Triển Chiêu: “Nói bậy gì vậy! Lúc đó là ta bị trúng kế.”
“Trúng kế?” Mọi người tò mò.
“Diệp Tử Câm khi đó, là một đại mỹ
nhân.” Hồng Cửu Nương mặc kệ Ân Hậu đang đỏ mặt, chạy đến nói với Bạch
Ngọc Đường: “Rất giống Tiểu Chiêu, nghe nói người nhà bị ma giáo tàn
sát, nghe hung thủ nói mình là người của ma giáo, cho nên học võ công
thành tài rồi tìm đến trả thù.”
“Ô?” Bạch Ngọc Đường hiếu kì, trả thù đến mức có bảo bảo?
“Nhưng kẻ thù diệt môn của nàng ta vốn
không có trong Thiên Ma Cung, nàng ta lại nhất định nói là Ân Hậu đã
giấu hắn đi rồi.” Hồng Cửu Nương nói đến đây thì mặt mày hớn hở, “Tử Câm cô nương rất đáng yêu, cả ngày bám sau cung chủ, cứ nói sẽ có một ngày
nàng ta tìm được hắn, còn nói muốn trừ hại cho dân, tìm cơ hội giết cung chủ.”
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc vô cùng, muốn giết Ân Hậu?
“Nhưng lâu dần, nha đầu đó lại thích
cung chủ.” Hồng Cửu Nương cười nói: “Thiên Ma Cung chúng ta thật ra cũng không làm chuyện xấu gì, chuyện của cha nuôi ta cũng đã qua. Thiên Ma
Cung cơ bản là nơi thu nhận ‘người xấu’ từng làm chuyện tội ác tày trời
về sau lại không chốn dung thân. Trên núi toàn là lão nhân điên và lão
bà diên, lâu ngày, Tử Câm nhìn rõ được những lần vu khống và hiểu lầm
của giang hồ chính phái, cũng nhìn rõ được điểm tốt của Thiên Ma Cung,
cuối cùng mọi người ở cùng nhau rất vui vẻ, nha đầu đó còn thường uống
rượu với chúng ta.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì Tử Câm bắt đầu theo đuổi
cung chủ, cung chủ da mặt mỏng, hơn nữa còn nghĩ mình đã là lão già sắp
không xong, cô nương người ta thì lại đang tuổi hoa dạng niên hoa, hoa
dung nguyệt mạo, bế nguyệt tu hoa, hoa…”
“Đừng hoa nữa.” Mặt Ân Hậu đỏ bừng, “Không phải chỉ là một nha đầu điên thôi sao!”
Triển Chiêu cười cười, nói với Bạch Ngọc Đường: “Sau đó ngoại bà phóng lao theo lao, chuốc rượu cho ngoại công
say rồi hành hình tại chỗ!”
Bạch Ngọc Đường mở to mắt.
Từ Khánh xen mồm: “Vậy chẳng phải đường đường cung chủ Thiên Ma Cung bị một cô nương cưỡng bức sao?!”
Ân Hậu giận đến ngạt thở, Hồng Cửu Nương đập bàn cười không dứt: “Đúng vậy! Nhưng mà tất cả chúng ta đều cảm
thấy cung chủ là tình trong như đã mặt ngoài còn e mượn rượu giả điên!”
“Ta không có!” Ân Hậu hất mặt.
Thiên Tôn trề môi, “Lão lưu manh nhà ngươi.”
Ân Hậu xấu hổ xoa mặt.
“Sau đó Tử Câm ở lại trong Thiên Ma
Cung, mười tháng sau thì sinh ra Tiểu Lan Nhi.” Hồng Cửu Nương cười nói, “Cung chủ rất tốt với nàng ta, chỉ tiếc Tử Câm không kịp thấy Tiểu
Chiêu ra đời thì đã mất.”
Trọng Tam thở dài, “Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác nói chuyện khác.”
Mọi người đều cảm thấy đáng tiếc, không muốn nói về chuyện đau lòng này nữa.
Bạch Ngọc Đường thầm cảm thán, thì ra Ân Hậu cũng là người, người thì đều có thất tình lục dục, bình thường hơn
vị sư phụ nhà mình nhiều! Nhưng mà nghĩ lại, không đúng… Hắn biết Thiên
Tôn đâu có được bao lâu, khi đó lão nhân gia đã hơn trăm tuổi rồi, không lý nào trăm năm trước đó không có một tình nhân.
Thiên Tôn thấy đồ đệ nhìn mình, liền
vuốt râu, Hồng Cửu Nương ghé vào tai Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Trước đây Thiên Tôn cũng từng rung động tâm can một lần! Sau đó mới thành nhàn
vân nhã hạc.”
Mắt Bạch Ngọc Đường sáng lên, nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn khụ một cái, “Này! Không lớn không nhỏ!”
Mọi người vô thức nhìn sang Bao Chửng.
Bao Duyên vội chen mồm, “Phụ thân và mẫu thân ta trước đây là…”
“Khụ khụ!” Mặt đen của Bao Chửng hơi ửng lên, khụ mấy tiếng rồi trừng Bao Duyên, “Không lớn không nhỏ!”
Mọi người cười đùa, cảm giác căng thẳng khi nãy cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng Ngô Bất Thiện lại nhíu mày, dường
như tâm sự nặng nề lưỡng lự không biết làm sao, thỉnh thoảng lại nhìn
Triển Chiêu một cái, như đã nhớ ra việc gì cực kì phức tạp.
Trọng Tam vỗ hắn một cái, “Ngươi nghĩ ra việc gì rồi?”
“Ai…” Ngô Bất Thiện vỗ đầu, “Ta không biết là lầm hay là thật, rất giống!”
“Cái gì rất giống?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Ngô Bất Thiện chỉ Triển Chiêu, “Chiêu và vị tân nương thiên định của thận chủ trước đây, rất giống!”
Mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu sưng mặt, “Con là nam.” Nói
rồi nắm cằm Bạch Ngọc Đường xoay sang cho Ngô Bất Thiện nhìn, “Có phải
giống hắn hơn không?”
Triển Chiêu nói xong, Thiên Tôn kinh
hãi, lão nhân gia hiểu đồ đệ nhà mình nhất, cấm kị của Bạch Ngọc Đường
là nói hắn đẹp, cấm kị nhất nhất là so sánh hắn với nữ nhân.
Triển Chiêu trắng trợn vậy sao?
Bạch Hạ và Lục Tuyết Nhi đều vô cùng
căng thẳng, nghĩ thầm thông gia và thông gia phụ mẫu đều ở đây, nếu
chẳng may chúng nó cãi nhau…
Bạch Ngọc Đường phủi tay Triển Chiêu ra lườm hắn một cái, Triển Chiêu cười hì hì, rõ ràng là cố ý trêu hắn.
Bạch Ngọc Đường bất lực, nhưng hiện tại
không chú ý điểm này, mà hỏi Ngô Bất Thiện: “Cô nương mà về sau phản bội Thận Lâu, hủy diệt Thần Mộc Thánh Quả?”
Mọi người kinh ngạc vô cùng, như vậy mà
không có nổi giận! Không có lật bàn không có rút đao chém người! Triển
Chiêu hoàn toàn thuần hóa được Bạch Ngọc Đường rồi!
Ngô Bất Thiện nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Thật sự rất giống!”
“Phải.” Ngô Bất Thiện gật đầu, “Cũng hơi giống phu nhân… Khi đó ta không nhớ rõ, cho nên không phát hiện ra.”
Ân Hậu sầm mặt, đột nhiên nhìn Ân Lan Từ, “Khi Hạo Nhi sinh ra, là quỷ, đúng không?”
Mọi người nhìn nhau, Ân Lan Từ gật đầu,
trong lòng cũng cuộn trào như sóng dữ, có khi nào, chuyện mấy chục năm
trước, chính là một âm mưu hoặc kế hoạch đã được tính trước?
Thiên Tôn trầm tư một lúc, “Dường như có liên hệ nào đó, Triển Hạo giống thận chủ ngày trước, mà Triển Chiêu thì lại giống nương tử thiên định của thận chủ.”
Triển Chiêu cảm thấy hơi kì quái, “Trùng hợp mà thôi.”
Trọng Tam cũng nhìn Ngô Bất Thiện, “Này, Thiện Ngư, hiện tại đầu ngươi tỉnh táo không? Thật sự rất giống?”
Ngô Bất Thiện khổ sở, “Không chừng…”
Mọi người nản chí: “Nghĩ kĩ!”
Ngô Bất Thiện nhìn Triển Chiêu chăm chăm.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lấy Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ ra, trải lên bàn, xoay ngược lại xem.
Triển Chiêu tò mò, “Ngươi xem gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên sững người,
chỉ vào một con thuyền nhỏ trong số thuyền ra biển khi hòn đảo bốc cháy. Trước đây tuy bọn họ đã xem qua từng khung hình một, nhưng không nhìn
kĩ những nữ nhân và trẻ nhỏ trong đó, bây giờ nhìn lại, trên một con
thuyền nhỏ có một nam một nữ, cũng đang chạy tới trong sóng biển, hướng
đi có vẻ giống những người khác, nhưng thật ra lại là trái ngược! Hơn
nữa nữ nhân đó…
Bạch Ngọc Đường chỉ vào tranh nói với Triển Chiêu, “Miêu Nhi, ngươi tự nhìn xem.”
Triển Chiêu tiến đến, mọi người cũng hiếu kì đến xem, nhìn một lúc, tất cả im lặng.
“Rất giống tỷ tỷ hoặc là muội muội của
Miêu Miêu!” Tiểu Tứ Tử cũng bám trên mép bàn nhìn, nữ tử trẻ tuổi ngồi
trên thuyền, khoan nói đến ngũ quan, chỉ khí chất và phong thái đã rất
giống Triển Chiêu, quan trọng là, nàng ta cũng có đôi mắt màu vàng!
Triển Chiêu gãi đầu, không hiểu lắm tại sao lại thành thế này, càng không hiểu bên trong có hàm ý gì.
Ân Hậu nhíu mày, lại nhìn kĩ ngư dân bỏ trốn cùng nữ tử kia.
“Cung chủ?”
Người trong Thiên Ma Cung đều nhìn ra manh mối, lo lắng nhìn Ân Hậu.
“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi.
Ân Lan Từ đưa tay, chỉ vào nữ tử mắt vàng và ngư dân kia, “Ngoại bà của con, rất giống hai người bọn họ.”
Triển Chiêu giật mình.
Công Tôn thử tính tuổi và vai vế, “Có khi nào là tằng tổ mẫu và tằng tổ phụ?” [ông cố bà cố]
Triệu Phổ gật đầu, “Rất có thể, tính ra không phải vừa đủ hơn trăm năm sao.”
Ân Hậu nhìn hai người rất có thể là nhạc phụ nhạc mẫu của mình trong tranh, im lặng một lúc lâu, “Thù diệt môn sao?”
Mọi người nhìn hắn.
Giọng nói của Ân Hậu bằng phẳng mà âm trầm, “Tử Câm nói, phụ mẫu mình đều do một nam tử mắt vàng giết chết.”
Mọi người kinh ngạc, lại nhìn về phía người rất giống Triển Hạo trên đầu thuyền.
Tiểu Tứ Tử kéo kéo tay áo Tiêu Lương,
nói nhỏ, “Quan hệ phức tạp quá! Vậy chẳng phải Miêu Miêu và đại ca Miêu
Miêu là hậu nhân của kẻ thù?”
Tiêu Lương gật đầu, khó thấy được lần này Cẩn Nhi không lầm lẫn vai vế.
“Trước đây ngoại bà không nói gì đến chuyện này sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hậu.
Ân Hậu nhớ lại chuyện trước đây, nhíu mày, “Tử Câm đến Thiên Ma Cung tìm hung thủ là vì trước khi hắn đi, đã nói một câu.”
“Câu gì.” Mọi người đồng thanh.
“Có sinh tử, mới có luân hồi, ta ở nơi
tà ma tụ họp, muốn báo thù, thì đến tìm ta.” Ân Hậu nhớ lại câu vong thê thường nhắc đến, “Chỉ có điều người này, chưa từng xuất hiện lại.”
Mọi người ngạc nhiên, nhìn hắn, Từ tam gia hỏi: “Lão ngũ, cháo gì?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Ngũ di từng nói
với đệ, có một loại độc chú, tên là Luân Hồi Chú. Sau ba đời có thế
chuyển thế sống lại, tiếp tục nhân quả của tiền duyên, cái giá phải trả
là tự tay đâm chết người mình yêu, đồng thời cũng tự kết thúc tính mạng
mình.”
“Chuyện này chắc là nói bậy lừa người
khác thôi.” Triển Chiêu không tin, “Làm sao có chuyện linh hồn chuyển
thế được, ta không nhớ được gì cả!”
“Nhưng khó chắc Triển Hạo không nhớ.” Ân Hậu nhíu mày, “Thận chủ này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao lại biết
nhiều yêu thuật chú pháp kì quái như vậy?”
Mọi người đều cảm thấy sương mù mờ mịt
không rõ phương hướng, suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường thì lại không để tâm đến chuyện đó, Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ, Thận Lâu thận chủ gì đó, hắn đều không quan tâm. Thứ hắn thật sự để bụng là, duyên số của Triển Chiêu,
là gắn với Bạch Ngọc Đường hắn, không liên quan gì đến người khác,
chuyển thế tiếp tục tiền duyên gì đó, chỉ là nói xằng nói bậy, làm người ta rất không vui!