Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 8 - Chương 6: Hộp gỗ tàng nghi



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Thiên Ngọc Hành tìm Phong Thiên Ngọc tìm hiểu tin tức.

Trong cửa hàng ngọc, Phong Thiên Ngọc đang ngồi trong hậu viện dùng miếng đá nhẹ nhàng mài một khối ngọc.

Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi đến, nàng đặt miếng đá xuống bàn, cười cười: "Sau tiệc đính hôn hai ngươi trốn đi đâu vậy? Làm ta tìm hảo cực!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cười , ngồi xuống cùng nàng nói chuyện.

"Vô sự không đăng tam bảo điện, hai ngươi đột nhiên đến tìm ta là muốn hỏi cái gì?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không vòng vo, nhưng lại không thể nói thẳng hoàng lăng bị đạo, chỉ phải hỏi Phong Thiên Ngọc : "Gần đây có người nào có được bảo vật hiếm lạ gì đó không?"

Phong Thiên Ngọc ngẩn người, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, khơi mào khóe miệng, mỉm cười : "Cái này cũng quá mập mờ rồi, nói rõ chút được không?"

Triển Chiêu nghĩ nghĩ : "Là chuyện mấy ngày nay làm cho người khác giật mình."

Phong Thiên Ngọc nghe xong gật đầu : "Ân... Ta đại khái cũng đoán được các ngươi muốn nói đến chuyện nào rồi."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, quả thực có tiếng gió ?

"Kỳ thật không ít người cũng đều đoán được, gần đây xung quanh hoàng lăng thủ vệ gia tăng không ít, có phải hoàng lăng đã xảy ra chuyện gì không?" Phong Thiên Ngọc hỏi một chút, cũng định tranh thủ lúc này xác thực tin đồn.

Biết loại chuyện này Triển Chiêu không tiện trả lời trực tiếp, Phong Thiên Ngọc nhìn thần sắc hai người, cũng đoán được hẳn không sai, liền tự hỏi tự nói : "Chuyện lần này tuyệt đối không phải người vùng này làm."

"Khẳng định như vậy?"

"Ừ!" Phong Thiên Ngọc xua tay không ngừng : "Ai dám trộm hoàng lăng a, bất quá... thật ra ta từng được nghe kể một truyền thuyết về hoàng lăng."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức rửa tai ngoan ngoãn ngồi nghe.

"Năm đó thời điểm Thái tổ Nam chinh Bắc chiến kiếm được không ít bảo bối." Phong Thiên Ngọc thần bí cười: "Ta cũng là nghe Mãn Hồ nói thôi. Nghe nói lúc ở trên biển vớt được một con thuyền bị bỏ hoang đang trôi dạt, khi lên thuyển thì thuyền tìm được không ít hi thế trân bảo."

"Thuyền hoang..." Triển Chiêu nhíu mày : "Trân bảo gì?"

"Sao ta biết được." Thiên Ngọc phu nhân lắc đầu : "Bất quá ta biết một người biết, nói không chừng hắn có thể cho các ngươi chút manh mối.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, Thiên Ngọc phu nhân nhỏ giọng nói : "Hắn có ngoại hiệu là lão đầu Thổ Trảo Li, là một thợ mộc rất nổi tiếng. Tuổi cũng xem như lớn. Năm đó lúc thái tổ còn sống đã nhờ sư phụ hắn làm một cái hộp có cơ quan, nói là dùng để giấu Thiên Cơ trong bảo hạp, tương lai muốn đưa vào mộ phần để tránh lưu lại tai hoạ cho con cháu đời sau."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên muốn hỏi xem bảo bối là cái gì, bất quá có vẻ Phong Thiên Ngọc cũng không biết, hết cách, đành phải tận lực hỏi thăm vị thợ mộc có ngoại hiệu "Thổ trảo li' kia, còn nếu tìm sư phụ hắn thì... lão nhân gia phỏng chừng đã về cõi tiên rồi.

"Thổ Trảo Li kia mấy năm trước còn nghe có người nhắc tới." Phong Thiên Ngọc nghĩ nghĩ : "Nhưng mấy năm nay thì không có nghe, bất quá tay nghề của hắn rất tốt, các ngươi đi tìm thợ mộc, hoặc là vài lão nhân trong vùng có thể sẽ hỏi được một ít."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy đã tìm được manh mối rồi, cùng Phong lão bản nương nhàn thoại vài câu liền cáo từ rời đi.

Sau đó hai người đi hoàng lăng một chuyến, quả nhiên thủ vệ nghiêm mật. Triển Chiêu có thủ dụ Triệu Trinh đưa lệnh tra rõ án này dĩ nhiên không bị cản trở, Bạch Ngọc Đường am hiểu cơ quan liền đi cùng hắn vào trong hoàng lăng.

"Lần đầu ta vào hoàng lăng của thái tổ a." Triển Chiêu nhìn tranh vẽ xung quanh, phần lớn đều ghi lại chiến tích một đời của thái tổ.

"Hoàng lăng được đóng kín, còn có cơ quan, kẻ trộm đào động chui vào sao?" Triển Chiêu hỏi tướng lãnh cấm quân Trần Đống cùng đi vào.

Trần Đống lắc đầu : "Đêm đó toàn bộ thủ vệ đều bị điểm huyệt, có người phá hủy cơ quan, mở cửa đi vào trong, hơn nữa tầng tầng cơ quan đều bị mở, chúng ta cũng đã kiểm kê danh sách vật bồi táng, không mất gì."

Triển Chiêu mượn hắn danh sách, hắn cũng không rõ lắm mấy thứ vàng bạc ngọc khí này, liền thuận tay đưa cho Bạch Ngọc Đường xem.

Bạch Ngọc Đường cầm lấy tỉ mỉ xem.

Thái tổ xuất thân trên lưng ngựa, không thích vàng bạc ngọc khí, nhưng trong số những vật bồi táng lại có rất nhiều binh khí, đao dũng linh tinh. Sau khi nhìn thật lâu, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu hỏi Trần Đống : "Có một cái hộp chứa cơ quan không ? "

Trần Đống tròn mắt nhìn, khó hiểu : "Hộp có cơ quan?"

"Ừh." Bạch Ngọc Đường gật đầu : "Loại hộp gỗ thiết kế tinh xảo không dễ mở ra."

"Không có." Trần Đống không chút nghĩ ngợi lắc đầu.

"Cứ như vậy khẳng định?"

"Mỗi thứ trên danh sách đều được chúng ta đối chiếu cẩn thận, không thiếu, mấu chốt là... trong số vật bồi táng không có hộp gỗ hay thứ gì đại loại vậy!" Trần Đống rất chắc chắc nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường : "Chỉ có hai cái hộp thái tổ dùng để đựng vài cái mai khắc ấn và một thanh chủy thủ ngài thích. Hộp đựng khắc ấn là cẩm bạch hạp, còn hộp cất chủy thủ là hộp vàng, không có cơ quan."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, xem ra - đối phương có thể đã cầm cái hộp gỗ trong truyền thuyết kia rồi. Đương nhiên , nếu cái hộp đó thật sự tồn tại.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường ở trong địa cung đi vòng vòng, Triển Chiêu đứng chờ một bên, rất có tính nhẫn nại.

Trần Đống không hiểu Bạch Ngọc Đường đang làm cái gì, bất quá cũng không dám hỏi nhiều, đành phải ở một bên chờ.

Bạch ngọc đường tìm thật lâu thật lâu, cuối cùng nâng tay đè lên một viên gạch trên vách tường, đứng bất động.

Triển Chiêu chạy tới, biết hắn khẳng định đã phát hiện cái gì.

"Ngọc Đường?"

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo Triển Chiêu lại, ra hiệu bảo Trần Đống né ra một chút.

Trần Đống không hiểu lắm, đứng sang một bên, bỗng nhiên "Sưu" một tiếng, có thứ gì đó bay xẹt qua tai.

Trần Đống cả kinh, quay đầu mới phát hiện trên vách tường phía sau cắm một đoản tiễn. Nhìn kỹ, trong lòng lộp bộp một chút - bởi vì cạnh đoản tiễn kia hình như có một lỗ nhỏ màu đen.

Trần Đống theo bản năng đổ mồ hôi, vừa rồi Bạch Ngọc Đường quả thực đã nhìn vách tường đó thật lâu, sau đó mới đi đến đối diện... Là phát hiện cái lỗ kia sao? Vài trăm binh lính bọn họ mấy ngày nay đều gần như lật ngược hoàng lăng cũng không ai chú ý đến cái lỗ này.

Bạch Ngọc Đường ở nơi bắn ra cơ quan nhẹ nhàng chạm một chút... Cùm cụp một tiếng, ám cách mở ra, bên trong là một cái ngách trống trơn. Quay đầu, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, cơ quan này từng bị mở ra, thứ nọ đã bị lấy đi, cái ám cách này quả thực có thể bỏ vào một cái hộp gỗ lớn.

Trần Đống cũng đi tới, trợn mắt há mồm nhìn ám cách, vội mở danh sách ra kiểm tới kiểm lui, lắc đầu : "Trên này không có ghi lại."

Triển Chiêu hơi nhíu mi, hỏi hắn : "Làm sao các ngươi phát hiện hoàng lăng bị trộm?"

"Cửa bị phá khoá."

"Kỳ quái." Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu : "Kẻ trộm bảo vật vì sao lưu lại sơ hở rõ ràng như vậy?"

"Đúng vậy." Trần Đống gật đầu : "Nếu trước khi hắn rời khỏi khoá kín cửa lại thì một năm rưỡi nữa chúng ta cũng vẫn chưa phát hiện có người đi vào.'

"Hắn không giống loại người sẽ phạm vào loại sơ suất cấp thấp này..." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lầm bầm, tự nói, đồng thời ngẩng đầu nhìn đỉnh động.

Trần Đống cũng ngẩng đầu theo, không hiểu được hai người đang nhìn cái gì.

Triển Chiêu bỗng nhiên khẽ nhíu mày, nhảy lên nóc. Địa cung này rất cao, khung đỉnh hình cung, bốn vách tường không có chỗ nào để bám.

Triển Chiêu nhảy lên đỉnh, ngẩng mặt nhìn xung quanh một vòng rồi nhìn xuống, xoay người một cái vững vàng đáp xuống đất, chỉ trên đỉnh đầu nói với Bạch Ngọc Đường : "Có dấu tay."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày : "Có người mai phục ở đó?"

"Hoặc là sau khi bám theo đi vào thì nấp ở trên đó." Triển Chiêu nhắc nhở : "Người này khinh công cực cao, nội lực thâm hậu."

Hai người đã hiểu rõ, có khả năng không chỉ một người đi vào, có lẽ là một người sau khi lấy được hộp thì bị một người khác đột nhiên nhảy ra cướp lấy. Sau khi bị cướp người nọ cố ý không đóng cửa muốn người khác chú ý, hoặc là người đó không bị cướp nhưng vội vàng chạy trốn, không kịp đóng cửa.

Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu tìm dấu chân... Nguyên bản trên mặt đất trong địa cung sẽ có một tầng bụi , đồng nghĩa với việc rất dễ lưu lại dấu chân. Nhưng đúng như Trần Đống nói , bọn họ một đám người đi vào dẫm đạp lung tung thì còn lưu lại manh mối gì nữa.

Triển Chiêu nhún vai, không phải không tiếc, nếu có dấu chân lưu lại có thể phỏng đoán đại khái dáng người của kẻ trộm. Nếu có dấu vết giao thủ thì càng tốt , có thể đoán ra môn phái võ công.

Trần Đống thật không có ý tứ, đã không tra được gì còn làm bọn Triển Chiêu rối thêm, bất quá Khai Phong phủ dù sao vẫn là Khai Phong phủ, tra án rất nhanh, nháy mắt đã có manh mối.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng trở về Khai Phong phủ tìm nha dịch lớn tuổi nhất trong phủ, cũng được xưng là Khai Phong Vạn Sự Thông - Kim lão bá.

"Thổ Trảo Li a!" Kim lão bá gật đầu : "Ha ha, biết biết."

"Có thể tìm được hắn ở đâu?" Triển Chiêu sốt ruột .

"Này khó nói." Kim lão bá lắc đầu : "Đã nhiều năm không gặp rồi."

"Ngươi biết hắn a?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh hỉ, trùng hợp như vậy?

"Biết a, hắn tuy rằng là thợ mộc bất quá tính tình rất cổ quái, ngoài làm gỗ làm đá cũng tốt lắm." Kim lão bá nói xong, còn bĩu môi: "Nhưng nhiều tật xấu, hắn mắc bệnh đa nghi rất nặng, cứ nói cái gì trời sẽ phạt hắn, hay cái gì đại nạn trước mắt . Cứ mỗi hai ba tháng hắn sẽ chuyển nhà một lần, hơn nữa nhất định phải bày cơ quan trong nhà, còn đào địa đạo khắp nơi, nói là sau này dùng để chạy trốn."

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, gọi người nọ là trảo li đúng là không gọi sai, so với Thạch Đầu Tiễn Tử còn thích đào động hơn.

"Hắn trốn cái gì?" Triển Chiêu khó hiểu: "Có người muốn bắt hắn?"

"Ai biết a." Kim lão bá lắc đầu: "Ta biết hắn hoàn toàn là trùng hợp, lúc hắn đào địa đạo không cẩn thận đào vào hầm nhà người ta, họ liền cho hắn là trộm, bắt lấy báo quan."

"Vậy là Bao đại nhân cũng biết hắn?"

"Lúc ấy đại nhân quả thực có hỏi một chút tình huống của hắn. Hắn đã lớn tuổi còn điên điên khùng khùng nên đại nhân chỉ phạt hắn sửa lại hầm cho người ta, cũng không khó xử hắn." Kim lão bá nói xong, lại có chút lo lắng: "Hắn xảy ra chuyện gì sao? Ta nhớ rõ hắn rất tốt, ngoại trừ việc thỉnh thoảng hơi điên thì rất bình thường. Lúc cháu gái ta xuất giá còn nhờ hắn làm một hộp trang sức, cực kì đẹp."

"Thổ Trảo Li tên thật gọi là gì?"

"Gọi Đồ Lũy."

"Họ Đồ?"

"Đúng vậy, tuổi không nhỏ, chừng năm sáu mươi rồi, một đầu bạc phát, gầy như khỉ ốm. Hắn có một đặc điểm khá rõ, bên má trái gần cằm có một cái bớt màu đỏ, rất dễ phân biệt."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm được manh mối quan trọng, vội chạy tới thư phòng.

Triệu Tông cùng Bát Vương gia đã về, mọi người thì đang chuẩn bị vào cung tham gia tiệc tối của Triệu Trinh, đã chuẩn bị xong đang chờ hai người bọn họ.

Triển Chiêu rất muốn nói còn phải tra án lấy cớ không đi, không ngờ Bao Chửng nghiêm mặt : "Nhất định phải đi!"

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường rất có bộ dáng vui sướng khi người gặp họa. Hắn chuẩn bị buổi tối đi Thái Bạch Cư uống một chén, hoặc là đi ngủ sớm, tóm lại dù làm gì thì so với vào cung ngồi cũng tốt hơn nhiều.(Chuongco : láo, Miêu Miêu cắn)

Không nghĩ tới Bao Chửng đảo mắt nhìn Bạch Ngọc Đường : "Bạch thiếu hiệp cũng phải đi!"

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu cũng nói : "Hắn cũng không phải quan viên vì sao nhất định phải đi?"

Bao Chửng bật cười, tâm nói vừa đính hôn khuỷu tay liền chìa ra bên ngoài (theo chồng bỏ 'cha') , nhẹ nhàng vuốt chòm râu : "Hắn là người nhà quan viên, thánh chỉ của Hoàng Thượng thượng nói, muốn quyến cùng tham dự." (viết tắt của gia quyến - người nhà)

Triển Chiêu tròn mắt, sau đó cười vui vẻ, vỗ vai Bạch Ngọc Đường: "Quyến, thay quần áo đi!"

Bạch Ngọc Đường trở lại phòng mới ý thức được mình được phân vào hàng "Người nhà". Triển Chiêu tí tửng khoác tay lên vai hắn : "Như hoa mĩ quyến!" =)))))))))))

Bạch Ngọc Đường vươn tay muốn nhéo hắn, Triển Chiêu xoay người một cái lẻn ra ngoài, đứng ở cửa phòng còn nhắc nhở Bạch Ngọc Đường : "Quyến, mau chút a!"

Bạch Ngọc Đường thở dài, Triệu Trinh rõ ràng là cố ý !

Chờ tất cả mọi người thay y phục xong, thời gian cũng vừa đúng, liền xuất môn đi tới hoàng cung.

Trên đường, Công Tôn cùng Triệu Phổ ngồi chung trên lưng Hắc Kiêu, Tiểu Tứ tử cùng Tiêu Lương cưỡi Thạch Đầu và Tiễn Tử, một đoàn người chậm rãi đi.

Triển Chiêu lại gần kiệu, đem kết quả điều tra nói sơ lược cho Bao Chửng.

Bao Chửng âm thầm gật đầu, hỏi Triệu Phổ : "Tiên hoàng có chôn theo một cái hộp gỗ sao?"

Triệu Phổ mù mịt : "Ta quả thật không biết , bất quá bên trong có cái gì? Đã chôn cùng còn nhét vào ám cách làm chi nhỉ?"

"Có bao nhiêu người có khả năng biết?" Công Tôn hỏi.

"Ta thấy... Thật đúng là không còn ai ." Bao Chửng cũng có chút khó xử, nghĩ lại nghĩ : "Nhưng thật ra có thể hỏi Bàng Cát, nói không chừng hắn sẽ biết."

"Không hỏi Bát Vương gia sao?" Công Tôn hỏi : "Có khi hắn so với Thái Sư còn biết nhiều hơn."

Triệu Phổ cười : "Hỏi Thái Sư chính là bảo hắn đi hỏi."

Mọi người cảm thấy quả thật là biện pháp tốt, Thái Sư nhiều mưu kế, phỏng chừng có thể giải quyết chu đạo mọi chuyện.

Triệu phổ còn nháy mắt mấy cái với Công Tôn : "Bàng phi có thai, sau này hắn còn không dám bồi đắp quan hệ với ngươi sao, nhất định sẽ giúp."

...

"Ai, chuyện nhỏ, cứ giao cho lão phu!"

Quả nhiên, mọi người đến cửa cung vừa xuống ngựa liền trùng hợp đụng phải Bàng Thái Sư.

Triệu Phổ vừa nói với hắn, Bàng Cát liền vỗ ngực đáp ứng liên tục, trên mặt đều là vui sướng .

Bao Duyên hỏi Bàng Dục : "Tâm tình cha ngươi rất tốt?"

"Tỷ tỷ lại có thai, cha ta còn không vui vẻ sao!" Bàng Dục khoanh tay đối Bao Duyên nhe răng : "Hiện tại ai cũng không cản được hắn vui vẻ, hắc hắc!"

Triển Chiêu bỗng nhiên nhớ ra Bàng Dục có thể coi như giao du rộng lớn , liền hỏi hắn có từng nghe một người thợ mộc tên là "Thổ trảo li".

Bàng Dục gãi đầu : "Ta quả thực không biết người này, bất quá ta biết chỗ nào bán hộp tốt nhất Khai Phong."

"Hộp tốt nhất?" Bạch Ngọc Đường tò mò.

"Thì mấy đại cô nương tiểu nương tử ai lại không có vài món châu báu trang sức a?" Bàng Dục hiển nhiên còn rất rành : "Thứ tốt nói gì thì nói cũng không thể dùng vải hay túi cất qua loa, phải dùng hộp trang sức, hộp tốt thì giá cũng không kém báu vật bao nhiêu đâu."

Bao Duyên lắc đầu thở dài : "Vừa nhìn chính là kẻ thường xuyên qua lại thanh lâu."

Bàng Dục oan uổng: "Tiểu Màn Thầu, ngươi nói cái gì vậy, ngươi không biết nhà ta nhiều lý nương (mẹ trẻ) a!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái : "Cửa hàng nào?"

"Cửa hàng đó tên là Kim Sa Cả sảnh đường." Bàng Dục lấy ra một khối ngọc bội tùy thân giao cho Triển Chiêu : "Nhà này chỉ tiếp khách quen , muốn mua thứ gì cũng phải xếp hàng, bất quá hộp của họ thật sự rất tinh xảo, nghe nói là tìm thợ mộc điêu khắc tốt nhất. Đại khái cứ là thợ mộc trong thiên hạ thì bọn họ đều có thể có chút liên hệ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướng mi, cảm thấy manh mối này rất tốt a, Kim lão bá không phải cũng nói Thổ Trảo Li từng làm hộp trang sức cho cháu gái hắn sao.

Đi vào ngự hoa viên, bởi vì Triệu Phổ xuất hiện chung quần thần đều tới chào hỏi. Vừa mới ngồi xuống đã thấy Triệu Tông đi tới : "Cửu thúc."

Triệu Phổ gật đầu, không thấy Bát Vương gia hơi nhíu mi : "Bát ca đâu?"

"Nga, hoàng nương ta đột nhiên bị bệnh, phụ vương bảo ta đến trước."

"Cái gì?" Triệu Phổ nhướng mày : "Có nghiêm trọng không?"

Triệu Tông lắc đầu thở dài : "Không rõ lắm, buổi chiều đột nhiên nói không thoải mái, mời vài lang trung tới cũng không chẩn ra nguyên nhân, phụ vương đang rất lo lắng."

Trên mặt Triệu Phổ hiện lên một tia lo lắng, dù sao Sài quận chúa cũng đã chiếu cố hắn từ nhỏ, đối với Triệu Phổ mà nói thì nàng không khác gì mẹ ruột.

"Không bằng ta đi nhìn xem." Công Tôn thấy Triệu Phổ lo âu, cũng lo lắng cho thân thể Sài quận chúa.

Triệu Phổ rất muốn đi cùng Công Tôn, bất quá bữa tiệc hôm nay là để tẩy trần cho bọn họ, nếu hắn đi....

"Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp." Bao Chửng lập tức giúp đỡ: "Hai ngươi đưa Công Tôn tiên sinh đi đi?"

Triển Chiêu đứng lên, lại nghe Triệu Tông nói : "Không cần, để thủ hạ của ta đưa tiên sinh đi, các vị hôm nay là nhân vật chính sao có thể rời tiệc được?" Nói xong, vẫy tay.

Một hắc y nam tử đi tới, Triệu Tông phân phó : "Đưa Công Tôn tiên sinh hồi Vương phủ, nếu xảy ra chuyện gì sẽ hỏi tội ngươi!"

Nam tử gật đầu, nhưng Công Tôn còn chưa nhấc chân đã bị Tiểu Tứ tử túm lại.

Công Tôn quay đầu, Tiểu Tứ tử ôm tay hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Hắc y nhân kia : "Phụ thân không được đi."

Công Tôn sờ đầu hắn : "Ngươi ở đây bồi Cửu Cửu, ta đi xem Sài quận chúa rồi sẽ về ngay."

"Ta cũng thấy không thỏa đáng." Triển Chiêu cũng vươn tay ngăn Công Tôn lại, nhìn Hắc y nhân phía sau Triệu Tông: "Vì sao Vương gia lại lưu sát thủ bên người?"

Triệu Tông sửng sốt, quay đầu, người phía sau vẫn khí định thần nhàn, khóe miệng hơi mỉm cười.

Triệu Phổ nhíu mày nhìn Triển Chiêu : "Sát thủ?"

Triển Chiêu gật đầu, giận tái mặt : "Sát thủ Khô Diệp."

Người đeo nửa cái mặt nạ đứng sau Triệu Tông còn không phải là Khô Diệp tối qua đột nhập Khai Phong sao.

Triệu Tông kinh ngạc, quay đầu nhìn Khô Diệp : "Ngươi là sát thủ?"

Khô Diệp nhún vai : "E là Triển đại nhân nhận sai người."

Đang lúc này, chợt nghe có tiếng thông báo truyền đến : "Hoàng Thượng, Thái Hậu giá lâm."

Quần thần vội quay lại chỗ của mình, còn mọi người Khai Phong phủ và Triệu Tông, cũng đều trở về chỗ ngồi.

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ kéo hắn ngồi xuống. Ngồi rồi cũng không buông tay, như thể sợ lạc mất.

Triển Chiêu thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất thiện, thò tay xoa lưng hắn, ý bảo - từ từ sẽ đến. Nhớ đến hôm qua Khô Diệp đúng là có nói về sau sẽ phải thường xuyên gặp mặt, hai người đều ngộ ra, nguyên lai hắn đầu phục Triệu Tông... Xem ra phiền toái lần này thật không nhỏ.

Triệu Trinh miễn hành lễ, nói đã lâu không tụ hội nên muốn bớt chút thời giờ họp mặt quần thần, cũng nhân tiện tẩy trần cho bọn Triệu Phổ luôn, không cần câu nệ. Đương nhiên, hắn cũng ngay lập tức nhận ra Bát vương không đến, kinh ngạc hỏi Triệu Tông, biết được Sài quận chúa bị bệnh, Thái Hậu là người đầu tiên sốt ruột.

"Thái Hậu." Triệu Tông nói : "Ta vừa rồi còn bàn với Cửu thúc thỉnh Công Tôn tiên sinh đi xem bệnh cho hoàng nương, tốt nhất là có thể ở lại Vương phủ một đoạn thời gian giúp hoàng nương điều trị." (Chuongco : ghét tên 2T này nha)

Triển chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười lạnh, Triệu Phổ bên cạnh đã toả sát khí bức người - Triệu Tông không muốn sống nữa?

Bao Chửng cùng Bàng Cát âm thầm lắc đầu, Triệu Tông này là giả ngu hay tâm địa độc ác đây? Đã có ý xấu thì thôi còn không biết giả vờ, một chút nguỵ trang cũng không có

Thái Hậu vỗ tay một cái : "Đúng rồi! Người tới!" Tiếng nói vừa dứt thị vệ chạy lại: "Đi lấy phượng giá của ai gia đón tẩu tử tiến cung, ai gia muốn đích thân chiếu cố nàng." Nói xong nhìn Công Tôn: "Công Tôn tiên sinh lát nữa phải giúp ai gia hảo hảo bắt mạch cho hoàng tẩu a! Với cả Bàng phi nữa."

Công Tôn hiểu ý cười, gật đầu đáp ứng.

Bàng Cát tích cực nháy mắt với Bao Chửng - gừng càng già càng cay a.

Triệu Tông đứng dậy tạ lễ, cũng nhìn không ra có chỗ nào không ổn, còn tạ ơn Thái Hậu chiếu cố, có vẻ rất vui... là diễn xuất quá tốt hay là vô tâm không phế đây?

Quay đầu, Triệu Tông cũng chắp tay với Công Tôn: "Làm phiền Công Tôn tiên sinh ."

Công Tôn cười cười, ý bảo vô phương. Triệu Tông lại nhìn Triệu Phổ, hoảng sợ.

Triệu Phổ trầm mặt ngồi một chỗ, ánh mắt lạnh như băng, Triệu Tông bất giác nổi lên một tầng da gà, cảm thấy sợ hãi, may mắn Khô Diệp phía sau vươn tay vỗ lưng hắn mới không thất thố làm rơi chén rượu trong tay.

Buông chén rượu âm thầm cảm giác tay có chút cứng ngắc, Triệu Tông xem như hiểu được vì sao có người nói trên chiến trường Triệu Phổ có thể hù chết người, hai mắt không giống nhau thoạt nhìn quá mức yêu dị.

Triển Chiêu lắc đầu với Bạch Ngọc Đường - Triệu Phổ quả nhiên trở mặt .

Bạch Ngọc Đường cười bất đắc dĩ - còn sao nữa, chủ ý đều đánh tới trên đầu Công Tôn, Triệu Phổ không trở mặt mới lạ.

Tiếp đó, Triệu Trinh khai tiệc, bảo chúng quần thần cứ tự nhiên, mọi người cũng đều kính rượu Triệu Phổ, Bao Chửng cùng Bàng Thái Sư.

Triển Chiêu túm lấy Tiểu Tứ tử, đút cho bé viên tứ hỉ, vừa hỏi bé: "Tiểu Tứ tử, sao vừa rồi ngươi không cho phụ thân ngươi đi?"

"Ngô?" Tiểu Tứ tử nhai viên tứ hỉ phồng má: "Trước kia ta từng gặp người kia a, là người xấu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ tử: "Người nào?"

Tiểu Tứ tử che nửa mặt mình: "Người này nè!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu được người bé nói là Khô Diệp, vội hỏi: "Ngươi gặp ở đâu? Lúc nào?"

Tiểu Tứ tử ngửa mặt: "Uhm..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi im chờ Tiểu Tứ tử nói, nhưng dáng điệu của Tiểu Tứ tử hình như là ngay tức khắc không thể nhớ ra , vì thế Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gấp đến độ vò đầu bứt tai .

Tiểu Tứ tử suy nghĩ nửa ngày, mếu máo: "Không nhớ được, bất quá ta nhớ rõ ta rất ghét người này."

"Ngươi cố nhớ lại xem!"

"Ngô..." Tiểu Tứ tử càng sốt ruột càng không làm gì được.

"Tiểu Tứ tử, đến cho hoàng nãi nãi bế một cái!"

Lúc này, Hoàng thái hậu kêu Tiểu Tứ tử, Tiểu Tứ tử liền chạy tới bồi Hoàng thái hậu .

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt cảm thấy tâm bị treo ngược lên - Tiểu Tứ tử không có khả năng từng gặp Khô Diệp a, rốt cuộc là nhìn thấy lúc nào? Còn biết hắn là người xấu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.