Tuy thương thế của Bạch Ngọc Đường không nặng, nhưng vẫn chưa tốt hẳn, vậy mà vẫn muốn tham dự yến hội trong cung, còn muốn đi cái gì võ lâm đại hội, lúc thì âm mưu lúc thì bí mật, vừa nghe đã biết đến lúc đó nhất định phiền toái sẽ càng nhiều hơn. Chỉ sợ dịp này sẽ là phiền toái cuồn cuộn không dứt.
Triển Chiêu muốn cho Bạch Ngọc Đường hảo hảo tĩnh dưỡng. Thương Điềm liền kiến nghị mọi người du hồ Nhị Hải, vừa có thể nghỉ ngơi một hồi. Vừa lúc bọn Triển Chiêu cũng có thuyền, vì thế thừa dịp trời trong nắng ấm, Triển Chiêu liền mang theo Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử và Ân Hầu Thiên Tôn _ ba con người suốt ngày rảnh rỗi cùng đi du hồ. Triển Chiêu cũng không phải có ý ngắm cảnh gì đó thật mà chỉ là muốn rời khỏi căn nhà hỗn loạn kia, để Bạch Ngọc Đường hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Thuyền đi trên hồ, Triển Chiêu ngồi cạnh bàn cùng Tiểu Tứ Tử bóc cam, Bạch Ngọc Đường tựa vào lan can đầu thuyền, bất quá Triển Chiêu đã tịch thu bình rượu của hắn, để tránh hắn uống rượu lại làm cho thương thế nặng thêm.
Ân Hầu và Thiên Tôn ngồi trên tháp thượng cách chỗ Bạch Ngọc Đường không xa chơi cờ uống trà, lúc này không có Triệu Phổ, hai người ngang cơ, hạ cờ vô cùng vui vẻ.
Triển Chiêu đem một quả cam bóc sạch sẽ, đến một cọng xơ cũng không còn, bỏ lên đĩa, bảo Tiểu Tứ Tử đem cho Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Tứ Tử cầm múi cam đáng thương, dạy Triển Chiêu: "Miêu miêu, xơ trên múi cam có thể trị ho khan, phải ăn cùng nhau, chỉ ăn ruột không sẽ thượng hoả."
Triển Chiêu cười: "Thúc biết, bất quá con chuột bạch kia rất hay soi mói, không bóc sạch hắn sẽ không ăn." (Chuongco: gặp em em cho nhịn luôn =_=) ( Trangki : Gặp a mày thì a nhét cả quả cam vào mồm xem có ý kiến gì ko :v ) (chuongco: a ác quá à)
Tiểu Tứ Tử càng nghiêm khắc: "Không thể sủng hắn ! Bằng không thói quen xấu vĩnh viễn cũng không sửa được !"
Triển Chiêu nhướn mi nhìn Tiểu Tứ Tử phùng má, trầm mặc một lúc lâu liền cầm cả quả cam còn nguyên đưa cho bé: " Cháu nói đúng ! Không thể quá sủng con chuột kia, cho hắn ăn cả vỏ luôn !"
Tiểu Tứ Tử cầm quả cam không nói gì nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cười hì hì, tâm tình có vẻ tốt lắm. Dù sao bị thứ ma thuật cổ quái kia khống chế lâu như vậy, vất vả lắm mới có thể thoát khỏi, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng thoải mái.
Ân Hầu cầm chén trà nhấp một ngụm, ngoắc ngoắc Tiểu Tứ Tử : "Lấy cho ta một quả."
Tiểu Tứ Tử liền chạy qua, đem quả cam đặt vào tay hắn rồi trèo lên ghế ngồi xem hai người đánh cờ.
Ân Hầu cầm quả cam, xoay xoay trong tay, vừa hỏi Thiên Tôn: "Lão quỷ, trừ bỏ Ngọc Đường và đám đạo sĩ mũi trâu phái Thiên Sơn ngươi còn đồ đệ nào khác không?"
Thiên Tôn khó hiểu: "Ngươi hỏi làm gì ?"
Ân Hầu ném quả cam qua cho Thiên Tôn: " Này ngươi già rồi nên hồ đồ hả, ta chỉ là muốn xem thử có tên đồ đệ nào đó trộm đồ của ngươi mà ngươi lại không phát hiện ra không."
Thiên Tôn sửng sốt, lập tức cau mày: "Không có khả năng, đồ đệ đi theo ta lâu nhất chỉ có Ngọc Đường, còn những kẻ khác thì ta chưa từng đưa đến sơn cốc."
Tiểu Tứ Tử nhìn hai người cầm một quả cam ném qua ném lại, khó hiểu bèn hỏi Thiên Tôn: "Tôn Tôn bị mất gì sao ?"
Thiên Tôn sờ cằm: " À... Cũng không hẳn." Nói xong, liếc Ân Hầu một cái: "Còn chưa xác định có phải thật hay không, là ngươi nghĩ nhiều thôi."
Ân Hầu cầm quả cam đã được lột vỏ: "Cũng hy vọng chỉ là ta đa tâm, nếu không thì đúng là không tốt chút nào."
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, thấy quả cam được đặt xuống đĩa, liền nhảy xuống ghế, chạy tới chỗ Bạch Ngọc Đường, đặt cái đĩa trước mặt hắn.
Bạch Ngọc Đường đem cả quả cam đút cho Tiểu Tứ Tử, cầm cái đĩa không.
Tiểu Tứ Tử miệng ngậm cam, hai má phồng to khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Lúc này, Triển Chiêu cũng đi tới cạnh Bạch Ngọc Đường, tựa vào lan can lắc đầu: "Ai, du hồ cũng không được yên."
Vừa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vung tay ném chiếc đĩa đi... chiếc đĩa lao vút xuống nước, đồng thời dưới nước xuất hiện vô số bọt khí cổ quái... Nhìn kỹ lại thì ra là người...
Tiểu Tứ Tử không dễ dàng gì mới nuốt được quả cam, chỉ vào mặt nước: "Có người kìa, có phải bị chết đuối không?"
Bạch Ngọc Đường xoa đầu bé: "Lấy giúp thúc mấy quả cam nữa."
" Vâng !" Tiểu Tứ Tử nhanh nhẹn chạy đi bê rổ cam tới để lên lan can trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu với lấy một quả, cầm trong tay, nghĩ nghĩ, híp một con mắt, nhắm mặt nước, sau đó không nhanh không chậm _ ném.
"Rầm" một tiếng, quả cam lao vào trong nước. Không lâu sau thì nghe thấy mặt sông " rầm" một tiếng, một cánh tay thò lên khỏi mặt nước, sau đó là một người trồi lên ho sặc sụa.
Triển Chiêu đánh giá người nọ một chút, trắng thật nha, lần đầu tiên hắn gặp một người so với Bạch Ngọc Đường còn trắng hơn. Nhìn từ xa không khác gì cái bụng cá, có thể thấy được là do thường xuyên ở trong nước.
Người nọ cũng không biết bị quả cam của Triển Chiêu đánh trúng đâu mà vừa ngoi lên là ho khan liên tục, hình như bị sặc nước .
Triển Chiêu lại cầm hai quả cam bắn ra, đập trúng hai người khác đang lặn dưới nước. Đến khi ném được nửa rổ thì từ trong nước đã ngoi lên gần hai mươi người.
Tiểu Tứ Tử ghé vào lan can ngạc nhiên: "Trời lạnh như vậy còn đi bơi sao."
Theo tiếng nói của Tiểu Tứ Tử, từ xa xuất hiện một chiếc thuyền lớn, chậm rãi hướng thuyền của mọi người bơi đến. Con thuyền kia rất lớn, so với thuyền hoa của bọn Triển Chiêu ít nhất cũng phải lớn gấp đôi, trên thuyền có người đang đứng, tất cả đều cầm binh khí. Đầu thuyền treo một cái đầu hổ, giương nanh múa vuốt vô cùng uy mãnh.
Trên chỗ cao nhất của thuyền cắm một lá cờ xí màu đen, chính giữa là một chữ "Nhị".
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, tâm nói đừng nói là bán trà Phổ Nhỉ nha ?
"Là người Nhị Hải cung ?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
"Chắc vậy." Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, ngáp một cái. Sáng nay Công Tôn phục dược cho hắn khiến hắn có chút uể oải. Kỳ thật là do Triển Chiêu bảo Công Tôn tăng lượng dược lên một tí để cho Bạch Ngọc Đường ngủ một giấc. Không nghĩ tới rời đất liền chạy ra giữa hồ rồi mà vẫn không được yên, này phải tìm ai để nói lý đây !!!
"Kẻ nào dám tiến vào địa phận Nhị Hải cung?"
Hai thuyền vãn còn cách nhau một quãng xa mà trên thuyền lớn đã có người rống to, thanh âm vang dội, vừa nghe đã biết công phu không tệ .
Triển Chiêu thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vì thế trả lời : "Du hồ ."
Thiên Tôn đang thắng thế, nghe Triển Chiêu trả lời liền thấy buồn cười, cảm thấy Triển Chiêu ngây thơ thật _ nội công ngươi tốt như vậy mà nói du hồ, đối phương tin mới là lạ.
Bất quá Thiên Tôn vừa bật cười, quân cờ đặt sai, Ân Hầu hí hửng : "Lão quỷ, nhận thua đi ! Ha ha."
Ân Hầu thấy có cơ hội lập tức chiếu tướng.
Thiên Tôn vốn đang hơi chiếm chút thượng phong, cảm thấy ván này thắng chắc rồi, không nghĩ tới nháy mắt mất đi cơ hội tốt không nói, còn bị Ân Hầu chiếu tướng. Không cam tâm, vội giữ lấy cổ tay hắn không cho hạ cờ : "Không được, vừa rồi là ta phân tâm !"
"Ai, lão quỷ, ngươi một bó tuổi rồi có biết cái gì gọi là đi rồi thì không rút lại không hả ?" Ân Hầu không chịu, hai người bắt đầu tranh giành quân cờ.
Ai da, hai người này chơi cờ không giống mấy lão nhân bình thường, cãi nhau không nói, cướp cờ, cướp bàn cờ, cuối cùng cả bàn cờ, bàn ghế, chén trà đều bay đầy trời, ai cũng không nhường ai.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút bất đắc dĩ đỡ trán, Tiểu Tứ Tử quay qua nhìn, cảm khái : "Không có Cửu Cửu làm phiền mà vẫn đánh nhau sao !"
Lúc này, xa xa thuyền lớn đã tới gần, người trên thuyền chỉ thấy bên này gà bay chó sủa, lúc thì bàn cờ lúc thì chén trà, còn có mấy cái bóng lúc ẩn lúc hiện, rất khả nghi.
"Lai lịch không rõ, nhất định không có ý tốt." Gã dẫn đầu nâng tay, mười mấy thủ hạ phía sau lập tức giương cung lắp tên, nhắm về phía mọi người.
Triển Chiêu kéo Tiểu Tứ Tử ra sau lưng, nhìn quanh, có chút kỳ quái. Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy cái Nhị Hải cung này sao lại bá đạo như vậy, Nhị hải lớn như thế mà cũng không cho ai du hồ sao, trong phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy xung quanh đây đâu có cái gì của Nhị Hải cung. Nhưng lúc này để ý mới phát hiện, vừa rồi đã cảm thấy có gì là lạ _ Nhị hải lớn như vậy mà sao một cái ngư thuyền cũng không có, phỏng chừng cũng là bị bọn họ đuổi đi.
"Khó trách vừa rồi gần bờ có nhiều ngư dân như vậy." Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói : "Phỏng chừng là sợ người Thương Sơn phái đến trả thù nên mới chặn đường sông."
"Nếu chuyện này còn kéo dài cả năm thì không phải là tuyệt đường sống của ngư dân sao ?" Triển Chiêu bất mãn : "Bất quá cũng chỉ là một môn phái giang hồ, đâu có quyền !"
"Quên à." Bạch Ngọc Đường cười nhẹ : "Sau lưng người ta có quan lớn đó."
Triển Chiêu nhăn mặt, thập phần không vui.
"Bắn tên!" Đối phương cũng không chút lưu tình, vung tay, ý bảo thủ hạ bắn tên bắn chết bọn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đè Bạch Ngọc Đường lại, vừa định chạy ra chắn tên thì Thiên Tôn gạt cờ trên bàn, chơi xấu tuôn ra một câu : "Ván này không tính !"
Cả bàn cờ sượt qua tai Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bay ra ngoài, không chỉ chặn tên trận kia mà còn đánh cho toàn bộ cung thủ ngã ngửa.
"Oanh" một tiếng, nguyên lai cuối cùng Thiên Tôn hất cả hũ đựng cờ luôn, hai cái hũ vừa lúc chụp lên hai mắt của cái đầu hổ. Bởi vì hình như nội kình có chút quá tay làm cho thân thuyền chấn động mạnh một cái, dọa cho đám thuyền viên cứ nghĩ đụng phải đá ngầm.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mở to mắt nhìn, đột nhiên " phụt" một tiếng, cái đầu hổ nhìn tức cười quá.
Thiên Tôn có vẻ vô cùng tức giận : "Ai không muốn sống quấy rầy lão tử chơi cờ ?"
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu yên lặng quay lại, chỉ thấy Thiên Tôn đứng cạnh bàn cau mày. Ân Hầu phía sau hắn hướng với hai người xua tay, ý bảo _ lão quỷ đang giận đó, đừng chọc hắn.
Gã thủ lĩnh đối diện nhìn giáo chúng phía sau ngã thành một đoàn cũng kinh ngạc và những quân cờ vung vãi dưới đất, hắn chưa từng nghe nói đến có loại công phu nào như này, người nào lại lợi hại như vậy? Nhưng hắn ỷ mình thuyền lớn người nhiều, vẫn không đem tiểu thuyền hoa đằng xa để vào mắt, tâm nói cùng lắm thì đánh chìm thuyền ngươi, xem ai sợ ai.
Liếc mắt nhìn qua thì thấy trên đầu thuyền là hai nam tử trẻ tuổi, mi mục như họa, một người mặc bạch y tựa vào đầu thuyền, một người mặc lam y thì dựa trên người hắn, nhìn hai người này thật đúng là cảnh đẹp ý vui.
Bất quá lúc này cũng không phải lúc ngắm mĩ nam, hắn đã chú ý tới người hất cờ đang đứng đằng sau... bộ dáng người nọ như thế nào hắn nhìn không rõ lắm, bất quá một đầu tóc dài màu bạc phất phơ theo gió thì vô cùng nổi bật, còn không phải là một lão già sao ?
Gã thủ lĩnh kia hừ một cái, vươn tay chỉ vào Thiên Tôn : "Hừ, lão nhân từ nơi nào dám can đảm tập kích chiến thuyền của Nhị Hải cung ta, có tin ta đem các ngươi uy cá không!"
Mắt Thiên Tôn lập tức nheo lại, hắn ghét nhất bị gọi là lão nhân !
Tiếng nói vừa dứt, Bạch Ngọc Đường vung tay thì nghe thấy một tiếng " ba" vang dội.
Gã thủ lĩnh ngã ngồi xuống lưng một tên thủ hạ chưa kịp đứng lên phía sau, ôm nửa bên mặt vừa đau vừa rát, hình như còn bị sưng, phồng lên không khác gì cái bánh bao, cả quai hàm đều tê cứng.
Hắn kinh ngạc há to miệng : "Ai... Ai đánh ta ?"
Triển Chiêu nhìn nhìn, cảm thấy hắn cũng chỉ là một tên giá áo túi cơm, vì sao lại có thể kiêu ngạo như vậy? Chắc là cáo mượn oai hùm đi, hay là trên thuyền có đại nhân vật nào đó?
Đang nghi hoặc thì cửa khoang thuyền đóng chặt phía sau người nọ đột nhiên mở ra, một hắc y nhân bước ra.
"Ngụy thống lĩnh." Gã thủ lĩnh bị Bạch Ngọc Đường đánh sưng nửa bên mặt đột nhiên thu hồi vẻ ngạo mạn, quỳ xuống hành lễ với hắc y nhân.
Triển Chiêu nhíu mày đánh giá hắc y nhân kia, thoạt nhìn công phu có vẻ không tồi, bộ dáng lão luyện. Nhưng hắn từng gặp các tướng lĩnh của Triệu Phổ, khí chất người nọ chỉ thuộc mức thủ hạ, không giống lão đại.
Bạch Ngọc Đường vẫn ngáp dài, dược của Công Tôn nặng thật.
"Người tới là ai ?" Hắc y nhân nhìn nhìn thủ hạ chật vật, đi đến đầu thuyền, hướng bọn Triển Chiêu nói vọng qua.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hơi ngẩn người, sau đó quay lại nhìn thủ hạ bị thương, mở miệng : "Các hạ dùng công phu phái Thiên Sơn, chẳng lẽ là một trong số các vị cao nhân phái Thiên Sơn?"
"Chỉ là người dân bình thường đi du hồ thôi." Triển Chiêu thật ra không nói dối.
Hắc y nhân gật đầu, nhìn quân cờ trên mặt đất : "Ta nghe nói Cách không chưởng phái Thiên Sơn là tuyệt học chân truyền, quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá... Không biết Cách không chưởng ngăn được tên trận nhưng có thể ngăn được Lôi Hỏa đạn không?"
Nói xong, hắn đột nhiên đối phía sau vẫy tay.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mi. Chỉ thấy đôi mắt hổ vừa rồi bị Thiên Tôn 'bịt mất" đột nhiên "Răng rắc" một tiếng, di chuyển.
Triển Chiêu sững sờ.
"Có cơ quan." Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu, tuy vẫn còn buồn ngủ nhưng đã tỉnh táo hơn một chút rồi.
Nháy mắt, đầu hổ hoàn toàn mở ra, từ bên trong vươn ra một cái giá cổ quái, nhìn có chút giống xe công thành hay được dùng trong chiến tranh, bên trên có gắn Lôi Hỏa đạn. Xem kích thước, phỏng chừng chỉ cần một quả cũng có thể đánh chìm thuyền bọn họ rồi.
Triển Chiêu nhíu mày : "Không cần độc ác quá vậy chứ, trên thuyền còn có tiểu hài tử đó, hắn nghĩ cái chức thống lĩnh của hắn lớn cỡ nào vậy?"
Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn Thiên Tôn, chỉ thấy Thiên Tôn híp mắt lửa giận phừng phừng, vì thế chống cằm nói với Triển Chiêu : "Giao cho sư phụ ta đi, vừa lúc cho hắn tìm chỗ xả khí."
"Là Lôi Hỏa đạn." Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, ý tứ _ được không đó ?
Bạch Ngọc Đường bật cười : "Ngươi hỏi ngoại công ngươi đi."
Triển Chiêu quay lại, chỉ thấy Ân Hầu đang cầm chén uống trà, Tiểu Tứ Tử không biết chạy tới cạnh hắn từ khi nào cũng đang hiếu kì nhìn Thiên Tôn mặt đen.
Đối phương vẫn bình thản cười cười, tựa hồ lúc này hắn không phải muốn làm nổ một chiếc thuyền đầy người mà là chỉ dẫm bẹp mấy con kiến, gã thống lĩnh nọ nhẹ nhàng khoát tay : "Không bằng để ta kiến thức thử rốt cuộc Cách không chưởng phái Thiên Sơn lợi hại cỡ nào..." Tiếng nói vừa dứt, lập tức có người khởi động cơ quan.
"Sưu sưu" Hai tiếng, hai quả Lôi Hỏa đạn hướng thuyền bọn Bạch Ngọc Đường lao tới, tốc độ cực nhanh. Lôi Hỏa đạn này bên trong có nhồi đá lửa và hỏa dược, chỉ cần tiếp xúc với vật cứng hoặc bị cản lại sẽ lập tức phát nổ, uy lực vô cùng. Hay nói cách khác, cách để đối phó với Lôi Hỏa đạn đã được bắn ra không nhiều lắm, chỉ có trước khi Lôi Hoả đạn rơi xuống dùng Cách không chưởng đánh văng đi mới là biện pháp tốt nhất.
Mắt thấy hai khỏa Lôi Hỏa đạn hướng mình lao tới, Triển Chiêu cảm giác Bạch Ngọc Đường kéo hắn lại một chút, sau đó bên người xẹt qua một trận kình phong.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng bước tới trước hai bước, cũng không thấy rõ hắn ra chiêu như thế nào mà Lôi Hỏa đạn kia như thể mất đà, chậm dần rồi "rầm đông" hai tiếng, rơi vào trong nước. Sau đó là một mảnh im lìm, phỏng chừng là bị dính nước thì không nổ được nữa .
Thần sắc trên mặt Hắc y nhân có thể nói phấn khích, mà lúc này, hai chiếc thuyền càng ngày càng gần, cũng có thể nhìn rõ người thuyền bên kia. Hắc y nhân cẩn thận đánh giá Thiên Tôn đang đứng cạnh Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, tuổi so với hai người họ chỉ có vẻ lớn một ít, vừa rồi nghĩ hắn là lão nhân hoàn toàn là do mái tóc dài màu bạc kia.
Hắc y nhân trong lúc nhất thời không đoán được niên kỉ Thiên Tôn, có cảm giác hắn thực tang thương nhưng tuổi lại không lớn, hơn nữa còn rất tuấn lãng liền nhíu mày hỏi : "Các hạ là vị tiền bối nào của phái Thiên Sơn?"
Thiên Tôn cũng nhíu mày : "Phái Thiên Sơn phái Thiên Sơn... phái Thiên Sơn có nhiều cao nhân lắm à ? Không phải chỉ là mấy lão đạo sĩ mũi trâu thôi sao."
Triển Chiêu cắn răng nhịn cười, đá lông nheo với Bạch Ngọc Đường, ý tứ _ nha ! Tổ sư gia không vui !
Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, bất quá vẫn có cảm giác trên chiếc thuyền đối diện tựa hồ vẫn còn một kẻ khác.
"Ha ha ha..."
Đang lúc giằng co, từ trong chiếc thuyền đối diện truyền đến một tiếng cười.
Trong tiếng cười có chứa nội kình, công phu của người này có vẻ khá cao. Từ trong thuyền một nam tử khôi ngô khoảng ba mươi mặc hoa phục màu đỏ tía chắp tay sau lưng bước ra. Tướng mạo người này không xấu, chỉ có một điểm kì quái là dưới con mắt trái có một khoả hắc chí thập phần rõ không hợp với ngũ quan. Hắn khoát tay với hắc y nhân : "Ngụy thống lĩnh, sao có thể đánh đồng cao nhân phái Thiên Sơn với vị tiền bối này." Nói xong, đối Thiên Tôn chắp tay : "Tiền bối bớt giận, thuộc hạ của ta không phải người giang hồ, cái gì cũng chưa thấy nên mới dám đứng đây lỗ mãng trước mặt Thiên Tôn."
Vừa nghe đại danh "Thiên Tôn", gã hắc y Ngụy thống lĩnh kia lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Tại hạ họ Đổng, tên một chữ Tiếp, là Kim ấn Đại tướng quân Đại Lý, bởi vì mấy ngày nay Nhị Hải cung và Thương Sơn phái đều xảy ra vô số án mạng nên mới đặc biệt nghiêm ngặt." Nói xong chắp tay :"Khiến các vị chê cười."
Thiên Tôn nhìn hắn, hậu bối làm quan, không thú vị, liền đi vào trong. Ân Hầu thấy hắn vẫn rầu rĩ không vui, buồn cười : "Ngươi cũng đã một trăm hơn tuổi hơn rồi đó. Không phải chỉ là một ván cờ sao, cứ coi như ta thua đi."
"Vốn là ngươi thua, vì sao lại biến thành coi như ?"
"Hảo hảo, vậy ta thua." Ân Hầu lắc đầu, bắt đầu dỗ dành bạn già : "Lát nữa về mua cho ngươi bút tích thực của Vương Hi Chi ha ?"
Thiên Tôn khẽ nhướng mi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy cái mặt đen thui của hắn lập tức biến về màu trắng, vui vẻ thấy rõ luôn.
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường : "Đi đâu tìm bút tích thực của Vương Hi Chi ?"
"Về nhờ Công Tôn viết đại cho một cái không phải được rồi sao." Bạch Ngọc Đường than thở một câu : "Lừa sư phụ ta là một chuyện rất dễ, bảo là Vương Hi Chi kí tên cho hắn còn được."
Triển Chiêu dở khóc dở cười.
"Ta đoán ..." Vị Đổng tướng kia quân hiển nhiên còn chưa nói xong.
Mặc dù Triển Chiêu lăn lộn trên quan trường đã lâu nhưng Đại Tống triều có bao nhiêu vị tướng quân hắn còn không nhớ huống chi là Đại Lý, còn cái gì Kim cái gì Ngân, ai mà biết hắn là ai, đáng tiếc Triệu Phổ không đi. Bất quá nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh đã tỉnh như sáo, kế hoạch du hồ hôm nay coi như khéo quá hoá vụng, biết vậy thà nhốt Bạch Ngọc Đường trong phòng còn hơn, Triển Chiêu cũng có chút ảo não.
"Hai vị thanh niên tài tuấn, chắc là Triển Chiêu Triển đại nhân, và Thiên Tôn cao túc (đồ đệ ?) _ Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường." Đổng Tiếp mỉm cười: "Nghe nói chư vị là khách nhân Thương Sơn phái, không biết đến Nhị Hải cung có việc gì?"
Triển Chiêu tâm nói, quả nhiên lại dính đến Thương Sơn phái, chỉ là lúc này không tiện trả lời. Nếu nói không phải bằng hữu Thương Sơn phái thì nếu bị truyền ra sẽ rất khó xử, nhưng nếu không nói gì thì cũng tức là thừa nhận. Qua vài ngày lại là cái gì võ lâm đại hội quái đản gì gì, đến lúc đó không biết sẽ bị nghĩ như thế nào nữa.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cau mày có chút buồn cười. Con mèo này bình thường rất thông minh, bất quá thỉnh thoảng cũng có lúc vô cùng ngốc, không thì cũng là quả mức thành thật. Vì thế đành đỡ lời : " Không phải ngươi đến tra án sao, từ khi nào thì thành khách nhân Thương Sơn phái rồi?"
Triển Chiêu nghe xong, lập tức híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, đôi mắt mèo kia sáng thật a, thời khắc mấu chốt vẫn là Bạch Ngọc Đường thông minh !
"Đổng tướng quân, ta chỉ tới tra án, đối với ân oán của Thương Sơn phái và Nhị Hải phái cũng là vừa mới mới biết, cũng không có ý thiên vị bất cứ ai. Hôm nay đến đây thật chỉ là du hồ thôi." Triển Chiêu nhanh chóng nói lý do.
"Vậy thì tốt, mời không bằng tình cờ gặp, không bằng thỉnh Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp cùng với Thiên Tôn tiền bối đến Nhị Hải cung làm khách được chứ?" Đổng Tiếp thấy Triển Chiêu có ý từ chối, liền cười nói : "Lại nói tiếp, Nhị Hải cung cũng đã xảy ra một kỳ án, ta đang muốn tìm người có kinh nghiệm tra án. Nghe nói Khai Phong phủ đều là cao thủ tra án, không bằng... Triển đại nhân đến Nhị Hải cung nhìn thử, tiện thể chỉ điểm cho ta một chút ?"
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, ý tứ _ đi là ngươi khỏi ngủ luôn á.
Bạch Ngọc Đường ngược lại bình thản gật đầu ý bảo nghe Triển Chiêu _ dù sao hắn cũng đã sớm tỉnh rồi.
Triển Chiêu đành phải gật đầu, đối Đổng Tiếp nói : "Chỉ điểm thì không dám nhận, Đổng tướng quân thỉnh dẫn đường."
Đổng Tiếp cười ha ha, có vẻ phi thường cao hứng.
Vì thế, thuyền hoa của bọn Bạch Ngọc Đường liền đi theo thuyền lớn của Đổng Tiếp, hướng phía Nhị Hải cung.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường : "Ngươi đoán hắn đang mưu tính cái gì?"
"Ta thì đang để ý trong khoang thuyền của hắn có phải vẫn còn người khác không."
Vừa nói chuyện, hai người vừa quay đầu, muốn nghe ý kiến của Thiên Tôn và Ân Hầu, bất quá lúc này nhị lão có vẻ tâm sự tầng tầng. Thiên Tôn ngồi cạnh bàn, thì thầm hỏi Ân Hầu cái gì đó, Ân Hầu gật đầu, cũng có chút lo âu.
Vẻ mặt lúc này của hai người rất hiếm thấy.
Tiểu Tứ Tử cầm quả cam chạy đến bên người bọn Triển Chiêu, hỏi : "Miêu Miêu, có phải chúng ta sẽ không về ăn cơm không?"
Triển Chiêu kéo Tiểu Tứ Tử qua, nhỏ giọng hỏi : "Này, ngoại công và Thiên Tôn đang nói cái gì cháu có nghe thấy không ?"
Tiểu Tứ Tử gãi đầu, nghĩ nghĩ : "Ân, hình như nói cái gì tín."
"Tín ?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, nhìn nhau, tìm không ra trọng điểm.
" À, đúng rồi !" Tiểu Tứ Tử bổ sung một câu : "Hình như Tôn Tôn nói đã đánh mất cái gì đó, rồi khó lường gì gì, không bỏ được ."
"Mất ?" Bạch Ngọc Đường có chút giật mình: "Hắn mất cái gì ? Hắn trừ bỏ mấy bức tranh chữ giả thì làm gì có cái gì đáng giá ."
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, bé cũng không biết nữa.
Lúc này, thuyền đi qua một khúc quanh, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người lắp bắp kinh hãi. So với Thương Sơn phái chiếm cứ cả ngọn núi vô cùng khí phách, thì Nhị Hải cung này kéo dài gần nửa mặt hồ thật đúng là một chút cũng không kém !
Triển Chiêu nhíu mày hỏi Bạch Ngọc Đường: "Ngươi có cảm thấy tài lực của Thương Sơn phái và Nhị Hải cung cùng địa vị và năng lực của bọn họ trên giang hồ có chút không hợp không?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong đầu vẫn đang suy nghĩ những gì Tiểu Tứ Tử mới nói _ Thiên Tôn đã đánh mất cái gì nhỉ, còn có, tín... cái gì tín ? Là một phong thư hay chữ tín?
Thuyền chậm rãi cập bờ, Đổng Tiếp vô cùng khách khí tự mình đến nghênh đón.
Mọi người rời thuyền, Đổng Tiếp nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, hiếu kì hỏi : "Vị tiểu huynh đệ này là..."
"Chất nhi của ta." Triển Chiêu cũng không nói bé là nhi tử Triệu Phổ.
" Vậy sao." Đổng Tiếp ý thức được Triển Chiêu muốn qua loa cho xong, hắn đương nhiên cũng đoán được thân phận Tiểu Tứ Tử, liền thăm dò hỏi: "Tiểu huynh đệ, xưng hô như thế nào?"
Tiểu Tứ Tử còn chưa trả lời thì một người bước tới cầm tay bé dẫn đi : "Tra án thì tra án đi, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì."
Đổng Tiếp hơi sửng sốt, tâm nói ai lại vô lễ như vậy? Ngẩng lên, vừa thấy Ân Hầu lập tức ngẩn người.
Niên kỉ của Ân Hầu so với Thiên Tôn càng khó đoán hơn. Khuôn mặt của cả hai người bọn họ đều rất trẻ, nhưng Ân Hầu tóc đen nên càng khó đoán được tuổi. Hơn nữa Ân Hầu vô cùng bá đạo, có chút cảm giác chớ nên lại gần.
Vừa nãy Đổng Tiếp cũng đã chú ý tới hắn, lại thấy hắn coi trọng Tiểu Tứ Tử như vậy, liền hỏi : "Các hạ, chẳng lẽ là..."
Ân Hầu khoát tay ngăn hắn lại : "Tra án đi."
" Được được !" Đổng Tiếp lập tức vui vẻ ra mặt, chạy tới trước dẫn đường.
Triển Chiêu ở đằng sau thấy hết, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: "Có khi nào Đổng Tiếp kia nghĩ ngoại công là Triệu Phổ ?"
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị : "Chắc vậy ."
Triển Chiêu khó hiểu : "Ngoại công hình như cũng muốn giả dạng..."
"Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho hắn đó là Ân Hầu ngoại công ngươi?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày : "Mấy ngày nữa là võ lâm đại hội , con mèo nhà ngươi sợ bí mật không đủ nhiều, không đủ náo động hả?"
Triển Chiêu nghe xong, cũng không nói gì nữa, nhìn Ân Hầu đi đằng trước dắt tay Tiểu Tứ Tử có chút băn khoăn _ bao giờ mới có thể quang minh chính đại kêu một tiếng ngoại công chứ? Lần trước bọn họ định thân, thân phận Ân Hầu cũng là mơ mơ hồ hồ không xác định, cứ thấy không thoải mái.
Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, đại khái cũng đoán được hắn đang nghĩ cái gì cũng ảo nảo thay hắn. Bất quá tới giờ hắn cũng chưa nghĩ ra biện pháp tốt để giúp Triển Chiêu có thể không gặp nguy hiểm hay bị làm khó dễ khi nhận thức Ân Hầu.
Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn đi chậm quá, quay lại nhìn thì thấy Thiên Tôn chắp tay sau lưng đi từng bước nhỏ, tâm sự tầng tầng. Đang muốn gọi hắn một tiếng thì trong nháy mắt... Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên chú ý trên chiếc thuyền lớn đã bị bọn họ bỏ lại thật xa, bức màn đen trong khoang thuyền kín mít khẽ lay động, tựa hồ vừa rồi có người đang ở nhìn lén, thấy hắn quay lại mới vội vàng buông rèm. Bạch Ngọc Đường lập tức cảm thấy rối vô cùng _ lúc đầu Ân Hầu và Thiên Tôn thần thần bí bí đối đãi với Bạch Phúc, còn bây giờ lại nói đã đánh mất cái gì tín. Cái loại không khí thần bí này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Bạch Ngọc Đường đang nghĩ không ra liền cảm giác Triển Chiêu kéo tay hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua, Triển Chiêu nhướn mi với hắn ý bảo nhìn xung quanh.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hắn cũng không cảm giác có mai phục.
Triển Chiêu lắc đầu, chỉ chỉ hai mắt của mình.
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc _ con mèo này lại nhìn thấy cái gì? Ảo giác của hắn không phải đã giải trừ sao ? !