Triển Chiêu nhìn thấy cái gì ? Lần này không phải nữ quỷ cũng không phải thi thể mà là... một pho tượng cổ quái. Triển Chiêu chỉ tuỳ ý ngắm nhìn Nhị Hải cung một chút liền bị thu hút, một cây cột vuông cao một thước rộng một thước, trên đỉnh là một con cóc ba mắt tạo hình kì quái đang ngồi. Cóc ba chân thì gọi kim thiền, nhưng ba mắt thì gọi là cái gì nhỉ?
Bởi vì thứ đó với sân có chút không thích hợp nên Triển Chiêu mới nghi ngờ có khi nào lại là ảo giác không, liền quay qua nháy mắt với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đang lo cho Triển Chiêu quá mức, cứ tưởng hắn lại nhìn thấy nữ quỷ, theo phương hướng hắn ra hiệu nhìn qua thì lập tức kinh ngạc.
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chỉ tay lên trời : "Cóc lớn!"
Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, Bạch Ngọc Đường nhìn hắn _ chỉ vì nhìn thấy thứ đó?
Triển Chiêu gật đầu, kia ý tứ _ Ngươi không thấy rất kỳ quái sao ? Có con cóc nào lại như vậy ! Ta còn tưởng nhìn thấy ảo giác .
"Đó không phải là cóc." Đổng Tiếp thấy biểu tình của mọi người lập tức cười ha ha, hỏi Ân Hầu: "Cửu Vương gia kiến thức rộng rãi, chắc là từng nhìn thấy rồi ?"
Ân Hầu không để ý đến hắn, bế Tiểu Tứ Tử lên không cho bé đi sờ : "Cẩn thận nó cắn ngươi !"
Tiểu Tứ Tử cả kinh ôm chặt Ân hầu, tò mò _ cóc đá cũng biết cắn người sao ?
Lúc này, từ trong Nhị Hải cung một thanh sam nam tử trẻ tuổi đi đến. Người này đại khái khoảng trên dưới ba mươi, dáng người cao gầy, trên mặt có một chút khiếm khuyết... thiếu một con mắt. Hắn đeo một cái băng mắt bên mắt trái, chỉ nhìn mọi người bằng mắt phải, mang theo một tia đề phòng.
"Này không phải cóc, là Bừa thú, một trong tứ đại thánh vật của Nhị Hải cung." Nam tử nói xong, đối Đổng Tiếp chắp tay : "Đổng tướng quân, vì sao lại mang người lạ vào cung. "
"Ta dẫn họ đến để điều tra án mạng của Nhị Hải cung." Đổng Tiếp nói xong, giới thiệu mọi người cho hắn, sau đó lại giới thiệu cho bọn Triển Chiêu: "Vị này là đại tổng quản Nhị Hải cung, Trầm Thần."
" Trầm tổng quản." Đổng Tiếp nhắc nhở hắn : "Có thể dẫn Triển đại nhân đến xem hiện trường không?"
Lúc nói lời này, Đổng Tiếp tựa hồ cố ý nhấn mạnh hai chữ "Hiện trường".
Trầm Thần khẽ nhíu mày, chỉ hướng hậu viện : "Ở bên đó."
Đám Triển Chiêu đi theo hắn.
Trầm Thần đột nhiên nhìn Tiểu Tứ Tử, nói : "Tiểu hài tử cũng đi à? Bị doạ thì làm sao?"
"Ta mới không sợ." Tiểu Tứ Tử thường xuyên thấy người chết nên không sợ chút nào.
Bất quá Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không khác gì Triệu Phổ và Công Tôn chăm Tiểu Tứ Tử vô cùng cẩn thận, vạn nhất doạ người thật thì... Vì thế Ân Hầu cùng Tiểu Tứ Tử liền đừng ngoài cửa chờ một lát, đợi mọi người vào xem thử nếu không có gì nghiêm trọng thì mới gọi hai người vào.
Nhưng là sau khi bọn Triển Chiêu bước vào hậu viện nhìn thấy cái gọi là "Hiện trường" đều có chút cảm tạ vị Trầm tổng quản này, không để Tiểu Tứ Tử vào theo là quyết định đúng. Hiện trường chỉ có một người chết chứ cũng không phải cảnh tượng xác người rải rác khắp nơi, nhưng tình trạng của người chết vô cùng thảm.
Bạch Ngọc Đường nhìn nửa ngày, cảm thấy thi thể giống như bị cắn chết, thất linh bát lạc huyết nhục mơ hồ liền hỏi : "Chết như thế nào ?"
"Chúng ta tìm được thứ này trong tay hắn." Trầm Thần thở dài, vươn tay chỉ lồng sắt bên cạnh. Mọi người ngồi xổm xuống nhìn thừ liền có chút há hốc _ là một con cóc vàng, rất giống bức tượng cóc bên ngoài.
"Bị cóc cắn chết ?" Triển Chiêu kinh ngạc, sao có thể!
"Ta cũng đã nói vậy." Trầm Thần nhíu mày : "Không phải cóc, là Bừa thú làm."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, nhìn kỹ _ không sai, trên trán con cóc có một cục u hình tròn như con mắt. Hai người ăn ý trao đổi ánh mắt _ là Bừa thú trong truyền thuyết hay chỉ là một con cóc lớn có cục mụn trên đầu ! ( TK : nghiêng về phương án 2 hơn, gì chứ thời xưa toàn dùng nước giếng bẩn bẩn nên hay mọc mụn lắm =3= )
Bất quá cóc không có răng, sao có thể cắn chết người? Đúng là không hiểu nổi.
"Ai chết ?"Bạch Ngọc Đường hỏi Trầm Thần.
"Cung chủ."
...
Mọi người trầm mặc một lúc lâu, Thiên Tôn chớp mắt : "Ý ngươi là nói cung chủ Nhị Hải cung các ngươi bị cóc nhà mình nuôi cắn chết ?"
"Là Bừa thú..." Trầm Thần bất đắc dĩ bổ sung.
"Không phải nói là bị người Thương Sơn phái ám toán sao ?" Triển Chiêu hỏi lại.
Trầm Thần trầm mặc một lúc lâu : "Vậy chẳng lẽ phải nói là cung chủ nhà ta bị con cóc mình nuôi cắn chết ?"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hiểu rõ gật đầu, quả thực rất mất mặt, đến lúc đó phỏng chừng Nhị Hải cung sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ.
"Mặt khác còn có..." Trầm Thần nói xong vẫy hai người, dẫn mọi người đến một viện tử khác. Chỉ thấy bên trong cũng có một khối thi thể vô cùng thê thảm, cũng là bị cắn chết ... Lần này nghe nói trong tay người chết cầm con chuột màu xám. Càng kỳ quái là viện tử này dưới đất phủ đầy tượng chuột. Nghe nói là Thủy thử, cũng là một trong tứ thánh thú Nhị Hải cung.
"Bị chuột cắn chết thì còn hiểu được." Triển Chiêu cảm thấy so với cái trước hợp lý hơn, dù sao thì... bị cóc cắn chết quả thực là chưa từng nghe.
"Lần này người chết là ai ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Nhị đương gia." Trầm Thần nói xong, ngoắc tiếp : "Phía sau vẫn còn."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy bất khả tư nghị : "Rốt cục là chết mấy người ?"
"Đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia và tứ đương gia đều chết, hơn nữa đều là bị thánh thú cắn chết." Quản gia tiếp tục dẫn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi nhìn hai cổ thi thể kia, một là bị sâu cắn chết, một là bị rắn cắn chết. »
" Nhị Hải cung nuôi không ít động vật đi ?" Triển Chiêu cảm khái : "Muốn dùng sâu cắn chết một người vậy thì phải cần bao nhiêu cho đủ, huống chi công phu nhất nhị tam tứ đương gia của Nhị Hải cung hẳn là rất cao mới đúng chứ?"
"Đây cũng là điểm chúng ta không giải thích được." Trầm Thần cau mày vẻ mặt hoang mang : "Chuyện xảy ra vào buổi tối, chúng ta hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu, căn bản là không nhận thấy bất cứ điểm gì khác thường, mãi đến khi nha hoàn đi đưa điểm tâm đêm hét lên chúng ta mới phát hiện. Hơn nữa Nhị Hải cung căn bản không nuôi nhiều động vật như vậy. Chỉ có rắn và chuột thì là do nơi này gần sông nên có không ít. "
Triển Chiêu bắt đầu phá án từ lâu mà cũng là lần đầu đụng phải án kiện quái dị như vậy, đang lo lắng có nên tìm Công Tôn đến nghiệm thi không.
"Kỳ thật án tử này, cũng không cần Triển đại nhân phải nhọc lòng." Trầm Thần chậm rì rì nói : "Qua mấy ngày nữa là võ lâm đại hội, đến lúc đó mọi chuyện sẽ được giải quyết, cả án tử của Thương Sơn phái nữa."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn : "Có ý gì ?"
Trầm Thần nhìn Triển Chiêu : "Thiên hạ Đệ nhất thần bộ Long Uy Hành đại nhân, các vị cao tăng Thiếu Lâm và các vị tiền bối giang hồ cũng từng xem qua hiện trường đều nói là Yêu Quỷ Đường giở trò quỷ."
"Cái gì ?" Triển Chiêu nhíu mày : "Thiên hạ Đệ nhất thần bộ ?"
Bạch Ngọc Đường hành tẩu giang hồ đã lâu nhưng chư từng nghe qua cái tên Long Uy Hành này, vì thế liền hỏi : "Ai phong ?"
"Thánh Thượng." Trầm Thần chắp tay.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt một hồi lâu, Thiên Tôn vỗ hai người bọn họ : "Nơi này là Đại Lý !"
" À ! " Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình tỉnh lại : " Đệ nhất thần bộ Đại Lý phải không ?"
"Chứ còn gì nữa." Trong giọng Trầm Thần có chút trào phúng : "Đương nhiên là không phải Đệ nhất thần bộ Đại Tống."
"Sao bọn họ biết là Yêu quỷ đường gây nên ?" Triển Chiêu khó hiểu.
"Yêu quỷ đường nguyên bản sống ở cao nguyên Tuyết Sơn Tây Vực, có được chú thuật, tự do khống chế côn trùng và động vật." Trầm Thần nói xong, đối Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chắp tay : "Chư vị muốn không lưu lại dùng cơm không ?"
"Không cần không cần, chúng ta còn phải trở về dự tiệc." Triển Chiêu nhanh chóng xua tay, sau đó kéo Bạch Ngọc Đường đi về.
Thiên Tôn đi theo phía sau, tâm nói hai đứa nhóc này bị gì vậy?
Triển Chiêu lôi Bạch Ngọc Đường ra ngoài, nhỏ giọng hỏi : "Ngươi có nghĩ đến cái gì không?"
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, lắc đầu : "Nghĩ đến cái gì ?"
"Hồi trước không phải Hãm Không Đảo cũng từng bị miêu yêu quấy phá sao? Ngươi không nhớ hả ?" Triển Chiêu nghiêm túc.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn nửa ngày : "Hãm Không Đảo lúc nào mà chả bị Miêu yêu quấy phá."
Triển Chiêu sửng sốt : "Cái gì ?"
Bạch Ngọc Đường chỉ vào Triển Chiêu : "Ngươi không phải miêu yêu sao?"
Triển Chiêu giận rồi nha : "Ta đang nói cái lần có quỷ thuyền á !"
"Ta biết ngươi đang nói đến chuyện gì." Hiển nhiên là vừa rồi Bạch Ngọc Đường cố ý chọc Triển Chiêu : "Ngươi hoài nghi chuyện này có liên quan với chuyện lúc trước?"
"Cái tên Long Uy Hành gì gì đó tại sao lại khẳng định là Yêu quỷ đường giở trò." Triển Chiêu nghĩ nghĩ, ôm chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường : "Yến tiệc tối nay chúng ta đi dò hỏi một chút."
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu đi ra ngoài.
Quay lại nhìn Thiên Tôn đằng sau, Bạch Ngọc Đường hoảng sợ, chỉ thấy Thiên Tôn có vẻ không có tinh thần, ủ rũ như sương đánh cà, hữu khí vô lực .
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, thấy hắn không động. Quay lại, thấy hắn nhìn chằm chằm Thiên Tôn thì cũng nhìn theo, vừa thấy lập tức hoảng sợ _ khí sắc Thiên Tôn sao lại kém như vậy?
Dù sao cũng là người đã một trăm hơn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lo lắng đến coi hắn.
"Sư phụ, người làm sao vậy ?" Bạch Ngọc Đường vỗ hắn.
Thiên Tôn bị Bạch Ngọc Đường dọa nhảy dựng, Bạch Ngọc Đường rất ít khi chủ động quan tâm. Ngẩng lên thấy hắn lo lắng, mắt Thiên Tôn chớp chớp, lập tức xoa huyệt Thái Dương : "Ai nha, đau đầu quá."
"Sao lại đau đầu ?" Triển Chiêu cũng khẩn trương.
"Không biết." Thiên Tôn tiếp tục hữu khí vô lực : "Chắc tại già rồi..."
Tâm Bạch Ngọc Đường muốn treo ngược luôn, Thiên Tôn hận nhất người khác nói hắn già, đương nhiên cũng sẽ không tự mình nói mình già, thế nhưng hôm nay... đừng nói là thật sự có cái gì không ổn...
"Người đừng làm con sợ." Bạch Ngọc Đường vội kéo tay Thiên Tôn bắt mạch. Thiên Tôn chớp mắt mấy cái, nội tức trong người hắn cứ chạy vòng vòng, Bạch Ngọc Đường kinh ra một thân mồ hôi lạnh _ khí tức rất loạn!
"Rốt cuộc là người bị làm sao ?" Bạch Ngọc Đường rống hắn.
Triển Chiêu tâm nói hết đau đầu rồi đau dạ dày, đây là bệnh gì vậy.
Đi đến gian ngoài, Ân Hầu và Tiểu Tứ Tử đang sốt ruột, thấy Bạch Ngọc Đường đỡ Thiên Tôn đi ra đều sửng sốt, có chút khó hiểu.
Đổng Tiếp đang muốn giữ bọn Triển Chiêu lại ăn bữa cơm uống chén rượu, nhưng Bạch Ngọc Đường vội vã mang Thiên Tôn lên thuyền. Triển Chiêu nói Thiên Tôn thân thể không khoẻ vì thế từ chối Đổng Tiếp, mọi người nhanh chóng chạy về tìm Công Tôn xem cho Thiên Tôn.
Ân Hầu vẻ mặt nghi hoặc _ lão quỷ này, vừa rồi còn hí ha hí hửng sao đột nhiên lại ỉu xìu vậy ?
Thuyền đi rất nhanh, Thiên Tôn nằm trên tháp, nói cả người chỗ nào cũng đau, còn chóng mặt.
Bạch Ngọc Đường chân tay luống cuống, hắn vẫn luôn cho rằng Thiên Tôn nhất định có thể sống đến hai trăm tuổi, mình chết hắn còn chưa có chết, nhưng chuyện này là sao ?
Tiểu Tứ Tử đi tới, vươn tay sờ mạch đập Thiên Tôn, cảm thấy kỳ quái. Mạch của Thiên Tôn mạnh mẽ hữu lực, không giống như là bị bệnh. Thiên Tôn đang diễn trò, thấy Tiểu Tứ Tử đang sờ mạch liền vội vàng điều khiển nội tức.....
"Nha!" Tiểu Tứ Tử cả kinh nhảy dựng, mạch tượng đột nhiên thay đổi vị trí a ?
"Tiểu Tứ Tử, Thiên Tôn sao rồi ?" Triển Chiêu nhịn không được hỏi.
Tiểu Tứ Tử trèo lên tháp, ghé tai vào ngực Thiên Tôn nghe tiếng tim đập, lúc vừa mới nghe .... vẫn mạnh mẽ hữu lực như mọi khi!
Nhưng Thiên Tôn lại nhanh chóng dùng Quy tức thuật... tiếng tim đập biến mất.
Tiểu Tứ Tử há to miệng, nằm thẳng lên ngực Thiên Tôn cẩn thận nghe lại. Nghe nửa ngày, Tiểu Tứ Tử ngây người tại chỗ.
"Tiểu Tứ Tử ?" Triển Chiêu vỗ Tiểu Tứ Tử, tâm nói này rốt cục là sao?
Tiểu Tứ Tử sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên oa một tiếng khóc toáng lên: "Tôn Tôn sắp chết rồi !"
...
Một câu của Tiểu Tứ Tử làm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm giác một gáo nước lạnh đổ ào xuống từ đỉnh đầu xuống đến tận chân.
"Tiểu Tứ Tử, cháu kiểm tra cẩn thận, đừng nói bậy!" Triển Chiêu thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường trắng bệch liền nháy mắt với Tiểu Tứ Tử, tâm nói _ không phải đâu, lúc về phải để Công Tôn xem lại, lúc này đừng để Bạch Ngọc Đường hoảng đến bệnh, lúc đó thì biết làm sao?
Thiên Tôn cũng gật đầu, tâm nói tiểu hài nhi này ngốc thật, nói bị bệnh không phải được rồi sao, việc gì phải nói sắp chết, hù chết bảo bối đồ đệ của hắn bây giờ.
Nhưng Tiểu Tứ Tử vẻ mặt vô tội, bé đâu biết Thiên Tôn có thể làm mấy trò kia đâu.
Ân Hầu vẫn luôn đứng một bên, Thiên Tôn bị gì hắn còn có thể không biết ? Lão quỷ này sống cực dai, cứ vậy mà chết sao có khả năng?
Triển Chiêu an ủi Bạch Ngọc Đường, khuyên hắn đừng hoảng. Dù sao Tiểu Tứ Tử vẫn là tiểu hài tử, chờ Công Tôn xem thử mới chắc được. Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu nói mình chưa từng thấy qua loại bệnh này, nhưng mặt Bạch Ngọc Đường vẫn trắng bệch.
Ân Hầu liếc thấy Thiên Tôn có chút hối hận, lập tức minh bạch.
Thiên Tôn ngẩng lên liền thấy Ân Hầu đang híp mắt lườm mình, vội vàng bĩu môi với hắn, ý tứ _ ngươi mau giúp ta an ủi nó đi, đừng để nó lo đến phát bệnh.
Ân Hầu không nói gì, đến cạnh Bạch Ngọc Đường : "Đừng nóng vội, có thể là do bệnh cũ tái phát."
"Hắn có bệnh cũ ?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.
"Ừh, chính là chứng khó thở, dễ bị đau khắp người, để hắn nằm một chút là được." Ân Hầu cũng cảm thấy ngại miệng liền tùy tiện nói dối mấy câu.
Triển Chiêu an ủi Bạch Ngọc Đường: "Vậy là tốt rồi , đợi lúc về rồi nhờ Công Tôn nhìn thử xem."
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hắn không đẻ ý Thiên Tôn còn bị như này, bất quá cũng không có gì lạ, một năm hắn có ở bên Thiên Tôn được mấy ngày đâu ?
Thiên Tôn hé mắt, thấy đồ đệ ảo não, hắn cũng có chút ngượng ngùng, bất quá... lúc này cứ giả bệnh vẫn tốt hơn, gây hoạ lớn rồi.
Ân Hầu lắc đầu thở dài.
Tiểu Tứ Tử ngồi một bên, nhìn trái nhìn phải, bé vẫn đang thắc mắc Thiên Tôn "mũi không thở tim không đập" mà vẫn sống nhỉ ?
Về tới đại trạch, mọi người vội đi tìm Công Tôn bắt mạch cho Thiên Tôn.
Công Tôn bắt mạch cho Thiên Tôn, Thiên Tôn dùng chiêu vừa nãy dùng để lừa Tiểu Tứ Tử đem ra lừa Công Tôn. Công Tôn ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày...
"Thế nào ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
" À, không sao." Công Tôn thả tay Thiên Tôn, nghĩ nghĩ: "Bệnh nhỏ thôi, điều trị một chút là được, ta viết phương thuốc cho các ngươi sắc, ta ở lại trát cho hắn mấy châm."
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn xua tay: "Đã nói không sao mà, đi đi."
Bạch Ngọc Đường đành phải cùng Triển Chiêu đi ra ngoài, cầm phương thuốc đi bốc thuốc cho Thiên Tôn
Đợi hai người đi rồi, Công Tôn bảo Tiểu Tứ Tử tìm Tiêu Lương đi chơi, tiện thể đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại hắn, Triệu Phổ, Ân Hầu vàThiên Tôn.
Triệu Phổ không hiểu gì cả, chỉ hỏi sao đột nhiên Thiên Tôn lại bệnh, có phải là do quá mệt nhọc không.
Công Tôn thở dài, khoanh tay nhìn Thiên Tôn: "Lão nhân gia ngài giả bệnh làm gì vậy? Ta thấy Bạch Ngọc Đường cũng sắp bị ngươi hù chết rồi."
Triệu Phổ sửng sốt, nhìn Ân Hầu: " Giả bệnh ?"
Ân Hầu gật đầu.
Thiên Tôn vò đầu, quả nhiên... Công Tôn không dễ lừa như Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ và Công Tôn đều biết lấy thân phận và năng lực của Thiên Tôn mà phải dùng đến chiêu giả bệnh này nhất định bên trong có huyền cơ.
Thiên Tôn thấy thần sắc kì quái của hai người, thở dài: " Ta không cẩn thận gây họa, nguyên bản vẫn cho rằng cũng không sao, nhưng bây giờ... ai, ta giả bệnh thì đến lúc đó Ngọc Đường có muốn mắng cũng đỡ hơn một tí. Hơn nữa gần đây nó đã bắt đầu nghi ngờ. Tiểu tử này là quỷ linh (tinh ý), ta giả bệnh cho nó khỏi suốt ngày đoán già đoán non, kẻo đến lúc đó lại tiêu."
Triệu Phổ hiếu kì: "Người gây họa gì?"
Thiên Tôn sờ sờ lỗ tai: " Ta đã đánh mất một phong thư."
Công Tôn và Triệu Phổ liếc nhau: "Chỉ là một phong thư thì sợ cái gì ?"
Thiên Tôn cúi đầu: "Một phong từ hơn hai mươi năm trước."
Ân Hầu ngồi xuống, bưng chén trà nói nhạt: "Bây giờ có hai cách, một là ngươi cứ giả bệnh, đến lúc đó Ngọc Đường có muốn cũng không nỡ mắng ngươi, bằng không ngươi cứ nói cho nó nghe để nó chuẩn bị tâm lý."
Triệu Phổ nghe xong khó hiểu: "Có quan hệ với Bạch Ngọc Đường?"
Thiên Tôn gật đầu: "Xem như."
"Thân thân." Triệu Phổ chọt chọt Công Tôn: "Ngươi cho lão nhân gia mấy châm để hắn nói thẳng ra được không ? Ta khó chịu quá."
Công Tôn cũng tính vậy.
Thiên Tôn chống cằm: "Thật lâu trước kia Ngũ di của Ngọc Đường giao cho ta một phong thư, nhờ ta chờ sau khi Ngọc Đường lớn lên thì giao cho nó ... ta làm mất rồi."
...
Triệu Phổ kinh ngạc: "Ngươi làm mất di thư quan trọng Ngũ di giao cho Bạch Ngọc Đường?"
Thiên Tôn gãi đầu: "Ta vốn cất rất kĩ, nhưng sau đó không biết sao lại mất..."
"Ngũ di biết không ít chuyện, có khi nào bên trong có bí mật liên quan đến thánh quả hay Thận lâu gì đó không?" Công Tôn hỏi.
Thiên Tôn nâng cằm: "Ta không mở ra coi... sớm biết thế năm đó đừng thành thật như vậy, cứ mở ra xem có phải hơn không ."
Công Tôn nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thật Bạch Ngọc Đường cũng không phải không biết tính cách bừa bãi của người. Người cứ nói cho hắn, hẳn là hắn sẽ không mắng người đâu. Lấy tính tình hắn phỏng chừng còn không thèm quan tâm, người sợ cái gì?"
"Ta là sợ, không phải ta làm mất mà là có người cố ý trộm đi , sau đó..." Thiên Tôn nói tới đây, hơi chần chờ.
"Sau đó cái gì ?" Công Tôn Triệu Phổ trăm miệng một lời.
"Sau đó bên trong phong thư này còn có một tập tranh ảnh tư liệu tuỳ thân ghi lại rất nhiều nghiên cứu cơ quan của Ngũ di." Thiên Tôn vẻ mặt đưa đám: "Nghe nói còn có chú thuật cái gì nữa cơ. Lúc trước Ngũ di từng nói với ta Ngọc Đường còn quá nhỏ không thể học, sau khi lớn sẽ có thể xem hiểu, nhưng trăm ngàn lần không thể để quyển sổ này rơi vào tay người xấu..."
Triệu Phổ và Công Tôn há to miệng: "Sau đó... người để chỗ nào ?"
Thiên Tôn mặt nhăn mày nhíu: "Ta nhớ rõ là đã cất rất kĩ , nhưng lần này ra ngoài hơi lâu, Ngũ di nói hai mươi năm sau ta hãy lấy ra, ta tính thử thì thấy cũng gần tới lúc ngày nhưng... ta tìm lại thì tìm không thấy ."
"Nói cách khác, người cũng không biết đã mất từ khi nào ?" Triệu Phổ hỏi.
Thiên Tôn gật đầu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau _ này, vấn đề này đúng là rất nghiêm trọng.
"Vậy còn Bạch Phúc có thân phận như thế nào?" Công Tôn hỏi.
Thiên Tôn chần chờ một chút: "Bạch Phúc không muốn ta tiết lộ, bất quá hắn sẽ không hại Ngọc Đường, hai người bọn họ cũng coi như có quan hệ sâu xa."
Công Tôn và Triệu Phổ thấy Thiên Tôn có vẻ không muốn nói, phỏng chừng thời cơ chưa đến cũng không truy vấn nữa, việc cấp bách là chuyện lá thư phải xử lý như thế nào.
...
Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang tự mình đi bốc thuốc cho Thiên Tôn.
Kỳ thật cũng không phải vì muốn đi bốc thuốc, trong phủ có nhiều hạ nhân vậy, mà là Bạch Ngọc Đường có chút sốt ruột, đứng ngồi không yên nên dứt khoát đi bốc thuốc.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Triển Chiêu cảm thấy bệnh của Thiên Tôn có chút kỳ quái, nhưng không biết phải nói sao. Bất quá Bạch Ngọc Đường không vui, hắn cũng không vui theo.
Đến hiệu thuốc bắc, Bạch Ngọc Đường lắm miệng hỏi chưởng quầy một câu: "Thuốc này là trị bệnh gì ?"
Chưởng quầy nói: " À, đây là thuốc bổ, cấp cho lão nhân gia nhuận phế dưỡng thân ."
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vậy chẳng phải là uống hay không uống đều như nhau sao ?
Triển Chiêu thì minh bạch rồi, khó trách vừa rồi Tiểu Tứ Tử nói Thiên Tôn sắp chết mà Công Tôn lại nói không sao, còn đuổi bọn họ ra.
Bạch Ngọc Đường tâm sự tầng tầng rời khỏi hiệu thuốc. Triển Chiêu đi theo phía sau cũng không biết có nên nhắc hắn một câu không.
Đương lúc này, có một đám người đi ngang qua, cầm đầu là một người cao to. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều theo bản năng tránh đi, bất quá lại làm gã cao to kia giật mình. Nguyên bản hắn nghĩ hai người sẽ đi tới nên dừng lại, không nghĩ đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại tránh ra, mà hắn thì đột ngột dừng lại, đoàn người phía sau không kịp phản ứng liền đụng phải hắn. Gã cao to ngã đập mặt xuống đất, còn mắng to nương!!!!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không để ý, tiếp tục đi.
Lúc này, gã cao to kia đứng lên, hắn chỉ nhớ rõ vừa rồi trước mắt nhoáng lên một cái bóng trắng, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng lưng Bạch Ngọc Đường, cái kia trắng a...
Ngẫm lại càng thấy khó chịu, hắn tiến lên liền đẩy Bạch Ngọc Đường một cái: "Này, tiểu tử ngươi không có mắt hả?"
Bạch Ngọc Đường đang xuất thần nghĩ ngợi cái gì đó, Triển Chiêu thì mải đang lo cho hắn, hai người đều không để ý nên đúng là cấp cơ hội cho gã cao to kia mà. Cố tình Bạch Ngọc Đường còn đang bị thương ở vai, một cú đẩy này rất đau đó.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Triển Chiêu khẩn trương nhìn vai hắn, đau lòng rồi nha.
"Tiểu tử ngươi không có mắt hả?!" Gã cao to kia một tay xoa thắt lưng, chỉ vào Bạch Ngọc Đường: "Ngươi đụng vào đại gia còn không xin lỗi ?"
Đám người theo hầu phía sau hắn cũng ồn ào, hai người vừa rồi không kịp dừng lại đụng phải gã cao to kia thì đã bị tát sưng mặt.
Triển Chiêu nhíu mày, có chút tức giận.
"Nhìn cái gì vậy ?" Gã cao to trừng mắt: "Có biết đại gia là ai không?"
Bạch Ngọc Đường đang phiền lòng, cầm dược cũng mặc kệ hắn, xoay người đi.
"Này!" Gã cao to vừa vung tay vừa ồn ào: "Đuổi theo cho ta, đánh chết hắn..."
Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu một cước đạp bẹp gã cao to kia: "Ai đụng vào ngươi ? ! Ngươi dám đẩy hắn ta còn chưa tìm ngươi tính sổ !"
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, hiếm khi Triển Chiêu lộ ra bộ dạng ác bá, quay lại kéo tay hắn: "Đừng để ý đến hắn nữa, đi thôi."
Triển Chiêu căm giận buông chân, vừa đi vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: "Vai đau không ?"
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Không sao."
Gã cao to kia chưa từng ăn mệt như vậy, mất nửa ngày mới đứng lên nổi, lập tức phân phó thủ hạ: "Làm thịt hai người kia cho ta."
Vì thế... kết quả ra sao ai cũng biết rồi ha. Một đám người đuổi theo bị Triển Chiêu thuần thục đạp trở về, nhìn một tên lại một tên nằm bẹp trên mặt đất la oai oái. Triển Chiêu chỉ hắn: "Đừng ỷ thế hiếp người, cẩn thận lại rước hoạ vào thân !"
Gã cao to này phỏng chừng ngày thường cũng không được ai thích, rất nhiều dân chúng Đại Lý vây xem đều trầm trồ khen ngợi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi về.
Về nhà chuyện thứ nhất Bạch Ngọc Đường làm là phân phó người đi ngao dược... còn chuyện thứ nhất của Triển Chiêu là túm Bạch Ngọc Đường lại lột áo kiểm tra thương thế trên vai _ vạn hạnh, không nặng thêm.
Thiên Tôn vẫn nằm trong phòng, Bạch Ngọc Đường thì ngồi trong sân ngẩn người.
Chạng vạng, dược ngao xong, Triển Chiêu đem dược đưa đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, hỏi: "Ngươi vào đưa cho Thiên Tôn ?"
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, đột nhiên kéo tay hắn, thấp giọng nói: "Miêu nhi."
" Uh ?"
"Ta nghĩ kĩ rồi." Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: "Hình như sư phụ có việc gạt ta."
Triển Chiêu híp mắt ngồi xuống: "Kỳ thật vừa rồi ta cũng định nói, có phải Thiên Tôn đang giả bệnh không ?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, thì thầm vài câu vào tai Triển Chiêu, hai người liền tính kế dụ Thiên Tôn nói ra.
Đang bàn bạc, Bạch Phúc vội vã chạy vào, ồn ào: "Ngũ gia Ngũ gia, không ổn!"
Tiếng gào của Bạch Phúc làm kinh động cả bọn Công Tôn Triệu Phổ, mọi người liền đi ra hỏi:"Làm sao vậy ?"
"Ngoài cửa có rất nhiều quan binh !" Bạch Phúc nói.
"Quan binh ?" Triệu Phổ khó hiểu.
Lúc này, Giả ảnh chạy đến :" Vương gia, là nhân mã của quốc sư Đổng Già La, có ít nhất năm trăm người, còn nói Triển Chiêu giết con của hắn."
"A ?" Triển Chiêu ngớ người .
Bạch Ngọc Đường cũng thấy kỳ quái _ nhi tử Đổng Già La là ai bọn hắn còn không biết thì sao Triển Chiêu lại vô duyên vô cớ giết nhi tử hắn?"
"Nói bậy bạ gì đó ?" Triệu Phổ cũng không tin.
"Đối phương nói vừa rồi tất cả mọi người trên đường đều thấy ." Giả ảnh nhìn nhìn Triển Chiêu : "Nói là nhi tử Đổng Già La tại trên đường xảy ra tranh chấp với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cuối cùng là Triển Chiêu đánh hắn trọng thương, sau khi trở về thương thế quá nặng không kịp chữa trị liền chết!"
Mọi người nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu vỗ tay: "Gã cao to kia là nhi tử Đổng Già La à ?"
Triệu Phổ chau mày : "Ngươi thật sự đã đánh chết hắn ?"
"Không có khả năng." Triển Chiêu bình thản lắc đầu : "Ta chỉ đánh hắn mấy cái, nhiều nhất bị thương ngoài da."
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, lấy công phu của Triển Chiêu căn bản không có khả năng lỡ tay đánh chết người.
Triệu Phổ nhíu mày : "Vậy thì kỳ quái ."
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. Tử ảnh chạy vào nói : "Vương gia, có một gã gọi là Long Uy Hành tự xưng là bộ khoái, nói phụng mệnh muốn bắt Triển Chiêu về quy án. Còn có một gã Đổng Tiếp gì đó dẫn theo tinh binh tới, nói nếu chống cự giết không cần hỏi."
Triển Chiêu khoanh tay thở dài: "Sao lại là ta, lần trước vu hãm ta giết người lần này lại tiếp tục. Bộ nhìn ta rất giống người xấu?"
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một lúc lâu, phun ra một câu : "Hồng mềm dễ nắn."
Miệng Triển Chiêu méo xệch.
Triệu Phổ bĩu môi : "Mụ nội nó, dám làm trò trên đầu lão tử. Ta từng nghe tên Đổng Tiếp kia rồi, Kim ấn tướng quân à, để lão tử ra cho bọn chúng một trận."
"Ai." Triển Chiêu ngăn Triệu Phổ : "Một người làm một người chịu, cùng lắm ta theo hắn lên công đường đối chất, ai sợ ai."
Công Tôn gọi Tiểu Tứ Tử ôm hòm thuốc tới : "Ta cũng đi, nghiệm thử xem rốt cục là người chết chết như thế nào."
Đang nói chuyện, bên ngoài, tiếng xiềng xích bắt đầu vang lên. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tâm trạng ác liệt đến cực điểm, lần này ai dám còng Triển Chiêu xem, hắn tuyệt đối sẽ không để yên.
Ân Hầu và Thiên Tôn đứng ở cửa phòng cách đó không xa, Ân Hầu lạnh lẽo hỏi Thiên tôn : "Ngươi nói ngươi có được tính là người khởi xướng không ?"
Thiên Tôn mếu máo, bất quá khi hắn vừa nhìn thấy một bộ khoái mặc cẩm bào màu đen đi vào, lập tức sửng sốt : " Di ?"
"Sao vậy ?" Ân Hầu nhìn hắn.
"Nhìn quen mắt..." Thiên Tôn vỗ đầu : "Ta nghĩ ra một chuyện."