Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 9 - Chương 22: Thiên ý nan vi



Cái tên Long Uy Hành này mọi người đều mới nghe thấy, nhưng người thì lại không phải là lần đầu tiên thấy, ngay cả Tiểu Tứ Tử còn cảm thấy hắn nhìn rất quen. Mọi người ngẩn người một hồi mới nhớ ra _ lúc thuyền của bọn họ vừa đến Đại Lý, khi đó trên bờ có một gã hán tử lưng đeo đại đao, nói một tràng tiếng địa phương mà mọi người không tài nào hiểu nổi. Hôm ngay gặp lại..... nguyên lai chính là thần bộ Long Uy Hành.

Long Uy Hành cũng nhận ra mọi người. Ngày đó cũng không phải hắn cố ý nói tiếng địa phương mà là đang muốn bắt một tên đạo tặc nên cách nói chuyện mới có chút kỳ dị.

Thật ra Long Uy Hành rất có dáng thần bộ, chính khí đầy mình. Sau khi vào cửa lập tức chắp tay với Triển Chiêu: "Vị này chính là Triển Chiêu Triển, đại nhân?"

Triển Chiêu cũng chắp tay với hắn : "Long bộ khoái."

"Triển đại nhân, hôm nay ngươi có đánh chết Đổng Phương trên phố không?" Long Uy Hành hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu : "Không, ta không biết Đổng Phương là ai."

"Vậy vừa rồi ngươi có ở trên phố đánh một nam tử ?"

Triển Chiêu gật đầu : "Có."

"Hắn chính là Đổng Phương. Triển đại nhân là cố ý đánh cho hắn nội thương, thương nặng không kịp chữa trị nên chết ?"

Triển Chiêu sửng sốt : "Ngươi nói hắn chết do nội thương ?"

"Không sai."

Triển Chiêu cười, lắc đầu : « Thứ nhất, lúc đánh hắn ta không sử dùng nội kình. Thứ hai, cũng không phải ta chủ động muốn đánh hắn mà là hắn động thủ trước, ta chỉ tự vệ. Thứ ba, ta không có lý do giết hắn, càng không thể sai thủ giết hắn."

"Nói miệng không bằng chứng." Long Uy Hành vô cùng nghiêm túc và kỉ luật: "Khẩu cung của dân chúng trên đường xác thực cũng là Đổng Phương động thủ trước, Triển đại nhân hoàn thủ, nhưng chuyện Triển đại nhân đánh hắn là thật. Về phần có làm cái gì không, Triển đại nhân nội lực thâm hậu, người bình thường chắc chắn không thể nhìn thấy. Vậy nên phiền Triển đại nhân đến nha môn một chuyến để Tri phủ đại nhân thẩm vấn."

Triển Chiêu gật đầu : "Không thành vấn đề."

"Đa tạ Triển đại nhân phối hợp, thỉnh." Long Uy Hành rất khách khí, cũng không nói phải còng hay trói gì.

Triển Chiêu đang định đi cùng hắn thì bị Bạch Ngọc Đường kéo lại : "Từ từ."

Triển Chiêu quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Long Uy Hành cũng quay lại, thấy là Bạch Ngọc Đường mở miệng ngăn cản, liền chắp tay : "Bạch ngũ gia, quốc có quốc pháp gia có gia quy, ta cũng không nói là định tội ngay, chỉ là thỉnh Triển đại nhân phối hợp điều tra..."

"Ta cũng không nói là không để hắn đi." Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mi : "Ta chỉ là định nhắc nhở ngươi, còn một người nữa cũng có khả năng giết Đổng Phương."

Long Uy Hành và Triển Chiêu đều sửng sốt, bọn Triệu Phổ cũng khó hiểu.

"Ai ?" Long Uy Hành nghiêm túc, hỏi : "Bạch ngũ gia có manh mối muốn cung cấp ?"

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ chính mình : "Nếu ngươi muốn bắt người có hiềm nghi thì... ta cũng vậy."

Triển Chiêu nhíu mày, trừng Bạch Ngọc Đường _ ngươi nói bừa cái gì ? Rõ ràng chuyện không liên quan tới ngươi, tự đổ lên đầu làm cái gì ?

Long Uy Hành cũng buồn bực, khó hiểu : "Ta nghe người qua đường nói Bạch ngũ gia không hề tới gần Đổng Phương."

Bạch Ngọc Đường cười cười:"Nếu ta muốn giết người thì không nhất thiết phải tới gần hắn. Truyền nội lực vào chưởng pháp cũng có thể giết người, nổi danh nhất chính là Cách không chưởng, tuyệt học phái Thiên Sơn. Trên đời trừ bỏ sư phụ ta thì ta là người thành thạo nhất. Ngươi nói ta so với Triển Chiêu không phải càng đáng nghi hơn sao?"

Long Uy Hành há miệng nửa ngày : "Vậy... Bạch ngũ gia tự nhận đã giết Đổng Phương ?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu : "Ta không giết hắn."

"Vậy việc gì phải đòi theo ta về thụ thẩm ?" Đổng Tiếp nhăn mặt : "Bạch ngũ gia, chớ cản trở phá án."

Bạch Ngọc Đường buồn cười : "Ta và Triển Chiêu giống nhau, đều có khả năng đã giết Đổng Phương nhưng cũng không thừa nhận đã giết người, vì sao ngươi bắt hắn không bắt ta ?"

Long Uy Hành há miệng thở dốc, bất đắc dĩ khoát tay : "Nếu vậy tại hạ liền đối xử bình đẳng, hai vị thỉnh."

Triển Chiêu vừa muốn đi Bạch Ngọc Đường tiếp tục kéo lại : "Chậm đã."

Đổng Tiếp ở phía sau nhíu mày : "Bạch ngũ gia, lại sao nữa?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Long Uy Hành : "Ngươi dựa vào cái gì mà muốn bắt bọn ta?"

Long Uy Hành sửng sốt, tiếp tục há miệng : "Nhị vị có hiềm nghi !"

Bạch Ngọc Đường gật đầu : "Đúng, nhưng chúng ta không giết người."

"Cho nên mới chỉ là thỉnh phối hợp điều tra." Long Uy Hành tức giận, vị Bạch ngũ gia này bề ngoài tuấn tú lịch sự là vậy mà sao bản tính lại lằng nhằng khó chịu quá vậy chứ.

Chỉ có Triển Chiêu biết Long Uy Hành quá thành thật, bị Bạch Ngọc Đường xoay vòng vòng cũng không biết.

Triệu Phổ mỉm cười ngồi một bên bóc cam, tựa hồ muốn nhìn kịch hay.

Bạch Ngọc Đường hỏi Long Uy Hành : "Có hiềm nghi là bắt, đối xử bình đẳng phải không ?"

"Đúng vậy !" Long Uy Hành gật đầu.

"Nếu thế từ lúc Đổng Phương bị đánh tới giờ cũng đã hai canh giờ. Trong hai canh giờ đó, tất cả những người gặp Đổng Phương đều giống chúng ta, có hiềm nghi, ngươi có định bắt tất cả bọn họ lại không? Còn nữa, thời điểm chúng ta và Đổng Phương xảy ra tranh chấp, xung quanh cũng có rất nhiều người vây xem. Mặt khác, nếu nói nội thương phát tác thì thời gian lâu nhất là bảy ngày, bảy ngày này Đổng Phương đánh nhau với ai, tiếp xúc bao nhiêu người, mà trong trong số những người đó có mấy người giống ta biết Cách không chưởng không? Trừ bỏ Cách không chưởng, trên giang hồ số loại võ công có thể làm Đổng Phương chết kiểu này đại khái cũng phải vài chục loại, vậy có phải ngươi nên tra xét hết không? Muốn bắt bọn ta, có thể, nhưng không phải ngươi nói đối xử bình đẳng sao? Vậy thì bắt luôn cả những người này đi. Nói cách khác, ta không phục. Chúng ta là người Tống không phải người Đại Lý. Chúng ta ở trên đất của các ngươi thì dĩ nhiên sẽ tuân theo pháp luật quy củ của các ngươi, nhưng pháp luật Đại Lý cũng phải đảm bảo công bằng cho ta. Bất quá ta đang cảm thấy không công bằng, ngươi chỉ bắt hai người Tống bọn ta mà không bắt bất cứ một người Đại Lý nào dù họ cũng có hiềm nghi, đây chính là khi dễ người Tống." Nói xong, Bạch Ngọc Đường nhướn mi: "Bạch Ngọc Đường ta không thích để người khác khi dễ, mà người của Bạch Ngọc Đường ta cũng không phải muốn là có thể khi dễ." (Cc: NGũ gia à, ngài bị con mèo nhà ngài dạy hư rồi, giọng điệu y hệt à =)))) ( Tk : Đùa a ấy nói 1 hơi ko nghỉ, mình đọc còn choáng chứ đừng nghĩ đến nói @.@ ) (Cc : em dịch nèh L((( rất có xúc động muốn bỏ)

Triệu Phổ bóc cam xong đưa cho Tiểu Tứ Tử, cười ha ha: "Ai muốn ở trước mặt Triệu Phổ ta khi dễ người Tống?"

Long Uy Hành bị Bạch Ngọc Đường xoay cho choáng váng, tính cách của hắn rất nghiêm túc nhưng hơi đơn giản, hắn cảm thấy lời Bạch Ngọc Đường có vẻ đúng, rất có lý, nhưng cũng có chút vô lý, giống như nói kiểu nào cũng được, nói thẳng ra là lý sự cùn.

Đổng Tiếp tức giận đến mức tái mặt _ hảo ngươi Bạch Ngọc Đường, miệng lưỡi rất nhanh nhẹn, bất quá... hắn cũng không làm gì được, bởi vì ngoài cửa có năm trăm người thì sao? Cho dù có năm ngàn thì cũng đánh thắng được đám người này sao, huống chi, còn có Triệu Phổ tọa trấn. Lúc này lại càng không thích hợp làm lớn chuyện, vạn nhất có trinh sát chạy tới nói với Hình Hoài Châu bọn họ cho năm trăm tinh binh bao vây chỗ ở của Triệu Phổ, vậy thì Đại Tống còn không phái binh tới cứu Binh mã đại nguyên soái của bọn họ sao, đến lúc đó nói không chừng còn xảy ra chiến tranh.

Nghĩ đến đây, hắn có chút hỗn loạn, bởi vì người đang ngồi là Triệu Phổ. Cách đó không xa là Ân Hầu, rốt cục hai người này ai mới là Triệu Phổ ?

Trong nháy mắt, đám người Đại Lý đâm lao nhưng không biết phải theo như thế nào.

Triển Chiêu không phải loại người thích bắt nạt người khác, hơn nữa bản thân hắn cũng nhậm chức ở Khai Phong phủ nên hắn biết nổi khó xử của bộ khoái. Nhưng cũng biết Bạch Ngọc Đường sẽ không cho phép mình bước vào cửa quan, sợ đến lúc đó lại gặp gỡ nguy hiểm. Nhưng cứ như vầy cũng không phải biện pháp, vì thế Triển Chiêu liền vỗ nhẹ bàn tay đang giữ mình lại của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên rất rõ tính cách của Triển Chiêu, nhưng lúc này đang cò kè mặc cả, nếu xuống nước sẽ phải chịu thiệt.

Nếu tính tình là cầu thang, thì đầu óc quyết định vị trí.

Về cơ bản Triển Chiêu rất ngoan, biết thông cảm và nghĩ cho người khác, là loại người thỉnh thoảng chịu thiệt một ít cũng không sao. Mà Bạch Ngọc Đường là loại lười, cũng không phải là cái gì hắn cũng không để ý mà là lười quản. Nhưng một khi hắn muốn quản thì máu kinh thương sẽ lập tức nổi lên, còn lâu mới để mình chịu thiệt, người mình quan tâm lại càng không được chịu thiệt một tí xíu nào! Mà so với này hai vị giang hồ nhân sĩ này, Triệu Phổ là tướng quân, còn là hoàng thân quốc thích quyền cao chức trọng. Trong chiến tranh quan trọng nhất chính là khí thế bức người , nhường một bước cũng không được.

Không có người đứng ra hoà giải, ai cũng không chịu nhượng bộ, mà lúc này người có thể hoà giải cũng chỉ có một người...

Công Tôn tiến lên, nói: "Kỳ thật mọi người đều có đạo lý của mình, các ngươi sợ để phạm nhân trốn tội, mà chúng ta lại không muốn bị vu oan. Không bằng tìm cách có lợi cho cả hai bên ?"

Long Uy Hành và Đổng Tiếp vừa thấy có bậc thang, lập tức thuận theo, hỏi Công Tôn: "Công Tôn tiên sinh trí tuệ hơn người, có cao kiến gì không?"

"Chúng ta cũng muốn bắt hung thủ trả lại trong sạch cho Triển Chiêu, cho nên... ta muốn tái nghiệm thi." Công Tôn nói: "Có lẽ có thể tìm thêm manh mối. Mặt khác, cũng không có đủ chứng cứ chứng minh Triển Chiêu giết người, án này còn phải điều tra thêm. Không cần giam Triển Chiêu, lại càng không nên đối đãi như phạm nhân giống, ngươi thấy thế nào ?"

"A..." Long Uy Hành cảm thấy ý kiến này cũng đúng lý hợp tình: "Nhưng nếu Triển đại nhân trốn thì sao?"

"Hắn muốn trốn cũng sẽ không chờ tới bây giờ." Bạch Ngọc Đường lạnh lùn phun ra một câu.

Long Uy Hành gật đầu, cảm thấy có thể chấp nhận. Lấy danh vọng của Triển Chiêu hẳn là sẽ không chạy trốn, quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường: "Vậy Bạch ngũ gia cũng vậy phải không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, chỉ cần Triển Chiêu không bị đối đãi như phạm nhân mục đích của hắn cũng đã đạt, vì thế liền cùng Triển Chiêu đến nha môn.

Lúc xuất môn, Bạch Ngọc Đường liếc mắt thấy Thiên Tôn nhíu mày đứng một góc, vẫn tâm sự tầng tầng. Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên cũng minh bạch , không chín thì mười, sở dĩ Thiên Tôn giả bệnh phỏng chừng là do sợ mình giận hắn.

Triển Chiêu nhìn hắn, vẻ mặt thân thiết hỏi: "Sao vậy ?"

Bạch Ngọc Đường cười cười, ghé vào tai Triển Chiêu: "Lí do sư phụ tránh ta ta đại khái cũng đoán được rồi."

Triển Chiêu kinh ngạc, hạ giọng: "Là do hắn đã làm mất cái gì tín sao ?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Chắc vậy."

Triển Chiêu vỗ vai hắn: "Hắn là sợ ngươi giận? Hậu quả rất nghiêm trọng sao? Ngươi đừng trách hắn."

Bạch Ngọc Đường cười bất đắc dĩ, gật đầu: "Yên tâm, ta có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Làm sai cái gì ta cũng có thể cho qua, ta chỉ là sợ hắn không tự bỏ qua cho mình."

Triển Chiêu nhíu mày: "Nghiêm trọng như vậy?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn Triển Chiêu: "Ta vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện đều do Triển Hạo nhúng tay, nhưng lúc này... có vẻ không phải. Triển Hạo chỉ là người dập lửa cho người nọ, người vô tình đốt lửa thật sự không phải là hắn."

"Vậy là ai ?" Triển Chiêu nhíu mày: "Ngươi đừng nói với ta là Thiên Tôn đó!"

"Cũng không hẳn." Bạch Ngọc Đường lắc đầu, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng mở miệng: "Hẳn là Ngũ di, tình huống phỏng chừng cũng giống án tử của ngươi."

"Có ý gì ?" Triển Chiêu không hiểu lắm.

"Biết mở đầu cũng biết kết quả, ở giữa xảy ra chuyện gì thì không ai biết. Người chúng ta muốn bắt chính là người biết." Bạch Ngọc Đường nghĩ đến đây, nhẹ nhàng vỗ vai Triển Chiêu: "Bất quá may mắn là có khả năng đại ca ngươi thật sự có nỗi khổ riêng."

Triển Chiêu nghe xong nhưng trong lòng vẫn không có cảm giác trút được gánh nặng... nỗi hiềm nghi Triển Hạo lúc thì biến mất, lúc lại xuất hiện, nhớ tới một hồi sợ bóng sợ gió trước kia, Triển Chiêu cảm thấy không thể tự lừa gạt chính mình hoặc là chỉ nhìn thứ muốn nhìn, cần phải chờ sự thật phơi bày.

Vỗ tay Bạch Ngọc Đường, cứ xem như đó là một lời an ủi đi, vô luận nguyên nhân là Ngũ di hại Thiên Tôn, hai người họ vẫn là người thân nhất của Bạch Ngọc Đường, không ai đáng bị trách cứ. Người nên chịu trách nhiệm mọi chuyện chính là người làm những việc này !

Đằng trước, Long Uy Hành và Đổng Tiếp đều để ý thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không biết đang nói cái gì mà cử chỉ của hai người vô cùng thân mật.

Chuyện (đính hôn) của hai người bọn họ, người trong thiên hạ ai cũng biết nhưng góc nhìn mỗi người mỗi khác. Long Uy Hành vốn cảm thấy chắc là hai người bọn họ đùa cho vui hoặc là người giang hồ loạn truyền, không để trong lòng.

Nhưng nay chính mắt vừa thấy hắn liền cảm thấy không thể lý giải. Long Uy Hành tâm nói tuy hai người này đều là diện mạo xuất chúng, nhưng vẫn cảm thấy không ra thể thống gì. Hắn nhìn vài lần, cuối cùng thấy hai người càng lúc càng gần, dứt khoát ho khan một tiếng, mang theo vài phần ghét. (Cc: ghét thì đừng có nhìn. Hứ =3=)

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đi phía sau Long Uy Hành, đằng trước Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, dĩ nhiên thấy hết vẻ mặt của hắn có chút buồn cười.

Tiểu Tứ Tử ôm hòm thuốc không vui, quay lại, vươn tay chỉ: "Miêu Miêu, tóc Bạch Bạch bị rớt kìa."

Triển Chiêu thuận thế vén lọn tóc lạc của Bạch Ngọc Đường ra sau tai cho hắn, động tác vô cùng tự nhiên, Long Uy Hành nhìn mà có chút phát ngốc.

Hắn đang khó hiểu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên quay lên, đối hắn le lưỡi nhăn mặt, bĩu môi: "Có gì lạ đâu !"

Công Tôn nhịn cười, trừng bé một cái _ không được vô lễ.

Tiểu Tứ Tử mếu máo, hung hăn trừng Long Uy Hành, ý tứ như là đang nói _ ngươi dám nhìn nữa coi!

Long Uy Hành xấu hổ quay đi, tâm nói tiểu tử này nhìn thấu mình sao? Nhìn ngốc vậy mà rất thông minh.

Triển Chiêu mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường _ người ta để ý kìa, có phải nên thu liễm chút không ?

Bạch Ngọc Đường nhướn mi, tay vẫn đặt trên vai hắn _ Không, sợ gì, có Tiểu Tứ Tử làm chỗ dựa mà.

Triển Chiêu nhịn không được vui vẻ, Bạch Ngọc Đường cũng mỉm cười.

Tiểu Tứ Tử liếc thấy một tòa tửu lâu ven đường, quay lại ngoắc hai người. Bé nói ở đây có phấn ti oa siêu ngon, Công Tôn cũng nói quả thực rất ngon, hỏi mọi người lát nữa có muốn ăn khuya không. Vì thế, đằng trước Long Uy Hành và Đổng Tiếp vẻ mặt nghiêm túc, còn phía sau nói cười truyện trò vui vẻ.

Tiêu Lương đi cuối hàng nhìn xung quanh, bé cảm thấy sao Triệu Phổ chậm quá vậy.

...

Ân Hầu vội vã muốn đi xem ngoại tôn nhà mình, nhưng Thiên Tôn nói câu "Nhớ ra một chuyện" rồi không nói nữa. Hắn sốt ruột túm Thiên Tôn lay lay: "Rốt cuộc ngươi lại nhớ ra cái gì ? Ngươi từng gặp qua bộ khoái kia chắc ?"

Thiên Tôn ngẩng lên, nghiêm túc nói: "Đúng vậy !"

Ân Hầu sửng sốt: "Ngươi biết hắn?"

Thiên Tôn gật đầu: "Hắn từng tới sơn cốc của ta, tuy rằng chỉ là đừng ngoài cửa truyền tin, bất quá hình như Ngọc Đường cũng nhìn thấy!"

"Nhưng vừa rồi Bạch Ngọc Đường giống như hoàn toàn không biết hắn." Ân Hầu khó hiểu.

"Lúc ấy Ngọc Đường còn nhỏ, có lẽ..."

"Không thể nào."

Lúc này, Triệu Phổ chuẩn bị dẫn người tới nha môn đi tới: "Ta nhớ Triển Chiêu từng nói một chuyện."

Thiên Tôn và Ân Hầu đều nghiêng đầu nhìn hắn.

Triệu Phổ chậm rì rì mở miệng: "Chỉ cần Bạch Ngọc Đường gặp qua, hắn đều có thể nhớ rõ, đồ vật còn vậy, huống chi là một người sống."

Thiên Tôn khẽ nhíu mày, khuôn mặt u sầu ngữ điệu uể oải: "Nói vậy, Ngọc Đường cũng đã biết rồi."

Ân Hầu vỗ vai hắn: "Nếu vậy ngươi cứ nỏi thẳng cho nó luôn đi !"

Thiên Tôn trầm mặc một hồi, mở miệng: "Vị thần bộ Long Uy Hành kia trước khi làm bộ khoái có thể từng là dịch quan, cũng chính là người đưa tin."

Triệu Phổ ngẩn người, nhìn Thiên Tôn: "Ngươi nói nhận được lá thư này, chẳng lẽ là hắn đưa tới cho ngươi?"

Thiên Tôn gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa... Lúc ấy đi cùng hắn hình như còn một người, nói cho chính xác là Long Uy Hành cùng người nọ đến truyền tin ."

Triệu Phổ và Ân Hầu đều sửng sốt: "Là ai ?"

Thiên Tôn nói: "Một tiểu hài nhi so với Ngọc Đường lớn hơn vài tuổi. Long Uy Hành đưa thư xong thì về, nhưng nó không đi, sau đó còn lẻn vào chỗ ta trộm đồ bị Ngọc Đường phát hiện, mất mấy quyển sách."

Ân Hầu cảm thấy ngạc nhiên: "Trộm sách làm cái gì ?"

"Nó rất thích đọc sách, trong nhà lại nghèo, muốn sau này có thể làm được cái gì đó..." Thiên Tôn thấp giọng: "Ta thấy nó rất hiếu học, vì thế..."

"Vì thế ngươi làm gì ?" Ân Hầu hỏi.

"Không phải ta làm, ta đời nào lại đi quản chuyện mấy loại chuyện này." Thiên Tôn bất đắc dĩ nói: "Ngọc Đường bảo nó muốn xem sách thì cứ tới mà xem, không chỗ ở ở lại cũng được."

...

Triệu Phổ và Ân Hầu cũng không biết nên nói gì, liền hỏi: "Sau đó thì sao ?"

"Sau đó kia thiếu niên thật sự ở lại thư các của ta đọc sách nửa. Nhưng nửa năm sau, hắn đột nhiên biến mất."

"Biến mất ?" Triệu Phổ nhíu mày: "Đi không từ sao ?"

"Không sai." Thiên Tôn gật đầu: "Lúc đó ta cũng không phát hiện hắn đã rời đi. Một thời gian lâu sau mới nhớ hình như có một hài tử như vậy, vì thế mới hỏi Ngọc Đường..."

Ân Hầu nhíu mày, cũng đoán được đại khái _ hài tử kia hẳn là ý không ở trong lời nói, nói là lưu lại đọc sách, kỳ thật là muốn học lén công phu của Thiên Tôn đi? Nếu muốn trộm tín, lúc ấy trốn đi luôn không phải được rồi sao, chỉ tiếc Thiên Tôn là một tên ngốc nhưng yêu cần cực cao, phỏng chừng hắn thấy hài tử kia không có thiên phú nên mới không nghĩ tới phương diện đó. Lúc ấy hắn thu được Bạch Ngọc Đường "cổ kim" kỳ tài, mỗi ngày đều hất mặt lên trời, cả ngày đồ đệ bảo bối trước đồ đệ bảo bối sau, làm gì còn tâm tư để ý mấy đứa tiểu hài nhi khác.

"Bạch Ngọc Đường trả lời như thế nào?" Triệu Phổ có chút tò mò.

"Ngọc Đường nói, đã lâu như vậy rồi mà ngươi cũng không nhìn một cái, hắn đương nhiên đã đi rồi." Thiên Tôn nói tới đây, bĩu môi: "Lúc đó Ngọc Đường đã một chút cũng không đáng yêu, lạnh lùng muốn chết, còn nói ta ngốc." ( Tk : Không ngốc mới là lạ đấy Tôn Tôn =.= )

Triệu Phổ và Ân Hầu liếc nhau một cái, ăn ý gật đầu _ đúng là ngốc !

"Có khi nào là hài tử kia trộm thư không ?" Ân Hầu khó hiểu: "Vì sao hắn lại đi theo Long Uy Hành đến tìm người? Sau đó Long Uy Hành cứ thế vứt nó lại cho ngươi à?"

Thiên Tôn nhún vai: "Sao ta biết được."

"Hắn có từng nói muốn theo ngươi học công phu không?" Triệu Phổ hỏi.

Thiên Tôn nhíu mày nghĩ nghĩ: "Ta không nhớ lắm, người muốn theo ta học công phu rất nhiều ."

"Ngươi bình thường trả lời như thế nào?" Ân Hầu không nói gì, hỏi hắn.

"Cơ bản thì nói công phu của ta không phải ai cũng đều học được, thiên phú không đủ ta sẽ không lãng phí thời gian ."

Ân Hầu đỡ trán, tâm nói khó trách Bạch Ngọc Đường có nhiều địch nhân như vậy: "Đối phương không hỏi ngươi vì sao chỉ giữ Bạch Ngọc Đường lại bên người mà không thu người khác à?"

"Thường xuyên có người hỏi như vậy." Thiên Tôn trả lời như thể dĩ nhiên: "Bởi vì Ngọc Đường là độc nhất vô nhị a, trên đời người có thể kế thừa ta chỉ có một mình hắn."

Triệu Phổ cũng bất đắc dĩ thở dài _ nên nói như thế nào với Thiên Tôn, tuy rằng lão nhân không có ác ý, nhưng cái tính cách này không biết đã đắc tội với bao nhiêu người rồi.

Thiên Tôn nhìn hai người, hỏi: "Có phải ta lại gây hoạ rồi không ? Ngọc Đường hay dặn ta sau này đừng nói như vậy nữa, ta cũng thật lâu rồi không nói !"

Ân Hầu chắp tay sau lưng: "Kỳ thật lời ngươi nói cũng là sự thật, chỉ là... vẫn là câu nói kia, lời ra khỏi miệng không thể thu về. Người khác không tiếp thu được rồi làm ra loại sự tình gì ngươi cũng không khống chế được."

"Thiếu niên kia tên gì ?" Cuối cùng Triệu Phổ hỏi.

Thiên Tôn lắc lắc đầu, hắn căn bản không để ý, cũng không hỏi.

Triệu Phổ và Ân Hầu nhìn nhau, không biết Bạch Ngọc Đường có phải cũng quên rồi không ?

...

"Long Dịch Lăng."

Mọi người đang đi trên đường thì nghe Bạch Ngọc Đường đột nhiên dùng thanh âm không cao không thấp nói một câu.

Sau khi Long Uy Hành nghe thấy liền ngẩn người, quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường, hiển nhiên đối với cái tên này hắn có ấn tượng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc sắc.

"Hắn là gì với ngươi?" Bạch Ngọc Đường hỏi Long Uy Hành: "Hiện đang ở đâu?"

"Là một tiểu huynh đệ của ta, tên hắn là do ta đặt, cho nên theo họ Long." Long Uy Hành trả lời: "Ngươi biết hắn ?"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Ý ngươi là tên hắn vốn không phải Long Dịch Lăng ?"

Long Uy Hành lắc đầu : "Không. Hắn là ta một tiểu hài nhi nương ta nhặt được, ở cùng ta vài năm, ta xem hắn như huynh đệ."

"Hiện tại người đâu ?" Bạch Ngọc Đường truy vấn.

Thần sắc Long Uy Hành ảm đạm: "Nói ra rất dài, đại khái khoảng hai mươi năm trước, khi đó ta còn trẻ, làm việc truyền tin. Lần đó chúng ta đến một sơn cốc rất đẹp, trong sơn cốc có một già một trẻ, trong cốc trăm hoa nở rộ... Lão nhân thì ta không thấy rõ bất quá tiểu hài nhi kia rất xinh đẹp, hẳn là nữ hài nhi. "

Triển Chiêu nhịn không được " phốc" một tiếng _ mặt Bạch Ngọc Đường đen thật nha.

"Đến đó đưa thư xong, Dịch Lăng liền bảo ta đi về trước, nó muốn ở lại trong sơn cốc học công phu với cao nhân." Long Uy Hành bất đắc dĩ thở dài: "Cao nhân kia ta cũng không thấy rõ bộ dáng như thế nào, chỉ biết là tiên phong đạo cốt, quần áo bạch y không khác gì thần tiên.

"Ngươi để một tiểu hài tử nhỏ như vậy lại nơi đó sao ?" Triển Chiêu buồn bực.

"Nó nói nó có thư giới thiệu!" Long Uy Hành nói: "Hơn nữa, nó ngàn dặm xa xôi đem tới một phong thư quan trọng, đối phương nhất định sẽ thu nó làm đồ đệ. Vả lại nó quả thực vô cùng thông minh lanh lợi, rất có thiên phú. Vì thế ta trở về, nửa năm sau tới đón."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, trăm miệng một lời: "Lá thư đó là do hài tử kia đưa cho ngươi?"

"Đúng vậy !" Long Uy Hành gật đầu: "Nói là một a di nhờ, phong thư đó rất quan trọng nên ta mới đi cùng nó đến sơn cốc, là Dịch Lăng đưa thư cho cao nhân, tiện thể truyền lời ."

"Ngươi không biết phong thư đó như thế nào ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Long Uy Hành lắc đầu: "Ta không hỏi."

"Nói nửa ngày..." Triển Chiêu nhịn không được cắt ngang: "Sau đó đệ đệ ngươi rốt cục thế nào ?"

Thần sắc Long Uy Hành càng trầm đi xuống: "Nửa năm sau, lúc ta tới đón nó đã đứng sẵn dưới chân núi chờ ta. Ta hỏi nó công phu học sao rồi, lúc ấy nó rất giận dữ nói, nhất định nó làm một phen đại nghiệp, để cả thế nhân đều biết nó so với những kẻ khác mạnh hơn, có thiên phú hơn!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút bất đắc dĩ _ Thiên Tôn ngốc thật, làm bị thương lòng tự trọng của hài tử.

"Sau đó thì sao ?" Triển Chiêu thấy mắt Long Uy Hành hơi đỏ, liền có dự cảm không tốt.

"Sau đó... vốn không có sau đó." Long Uy Hành thở dài: "Trên đường trở về, ta sinh bệnh, nó vì muốn hái thảo dược cho ta mà rơi xuống sơn cốc. Ta cũng không tìm được thi cốt, từ đó về sau cũng không gặp lại Dịch Lăng ... Ai, đều do ta làm ca ca không tốt. Đúng rồi, sao các ngươi lại biết đệ đệ của ta ?"

Long Uy Hành nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Triển Chiêu: "Các ngươi từng gặp hắn ? Không lẽ hắn đại nạn không chết rồi trở thành một đại nhân vật phải không?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hắn có vẻ lạc quan một cách mù quáng, liền hỏi: "Vì sao ngươi lại nghĩ vậy ?"

" À, ta nhớ trước đây có lần có thầy bói nói Dịch Lăng không phải phàm nhân, tương lai sẽ làm nên nghiệp lớn, chỉ là có một kiếp nạn." Long Uy Hành thở dài" "Nếu nó có thể bái sư thì tiền đồ sẽ không thể được, nhưng nếu là không được, đến lúc đó nhất định nó sẽ rơi vào ma đạo, khiến cho thiên hạ đại loạn cái gì gì đó... Ha ha, khi đó ta cho rằng hắn nói hưu nói vượn, còn mén đánh hắn một trận."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, hai người vừa rồi đang nghĩ vì sao Ngũ di không nhờ người trên Hãm Không Đảo truyền tin, hoặc là đơn giản tự mình đi một chuyến, vả lại ngày lễ tết lúc Bạch Ngọc Đường về Hãm Không Đảo nhờ hắn đưa cho Thiên Tôn không phải được rồi sao, việc gì phải nhờ một tiểu hài nhi đi đưa... Có khi nào là vì nàng muốn cho đứa nhỏ này bái Thiên Tôn làm sư. Hài tử đó nói có thư giới thiệu, có khi là thư giới thiệu do Ngũ di viết, muốn Thiên Tôn thu nó làm đồ đệ. Chỉ tiếc lòng tự trọng của đứa nhỏ này quá mạnh, không muốn dựa dẫm, thấy Thiên Tôn không để ý mình, cũng không cam tâm thua kém Bạch Ngọc Đường nên bỏ đi.

Bạch Ngọc Đường cũng nhớ ra sau khi hắn quay lại Hãm Không Đảo, Ngũ di tựa hồ cũng nói bóng nói gió hỏi hắn có sư huynh sư đệ nào không, hắn trả lời... đúng hơn là Thiên Tôn trả lời, hắn là người cuối cùng, không thu đồ đệ nữa, bởi vì tuyệt đối không có khả năng tìm thấy ai tốt hơn .

Lúc ấy Ngũ di có nói một câu: "Đúng là thiên ý, thiên ý không thể trái."

Bạch Ngọc Đường nghĩ đến đây, bất đắc dĩ nở nụ cười _ nguyên lai là như vậy, quả nhiên là thiên ý không thể trái sao... trong lá thư của Ngũ di rốt cục có cái gì, nếu thật sự đã sớm đoán được thiên ý, có khi nào Ngũ di cũng có chuẩn bị không?

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.