Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 9 - Chương 6: Hồng nữ chi chú



Thôi Kì Thủ cũng không biết có quan hệ gì với Thiên Tôn, hoặc chỉ đơn thuần là sùng bái Thiên Tôn ? Tóm lại đối với hắn Bạch Ngọc Đường nói cái gì thì chính là cái đó, nếu Bạch Ngọc Đường nói Công Tôn là thần y, vậy tuyệt đối là Hoa đà chuyển thế ! Vì thế hắn liền lôi kéo Công Tôn đi chữa bệnh cho nhi tử nhà mình.

Công Tôn chưa đi quá hai bước đã bị Triệu Phổ cướp về, nếu không phải hôm nay là trường hợp đặc biệt thì Triệu Phổ đã đạp chết lão già chết tiệt Thôi Kì gì đó rồi, dám kéo tay Công Tôn nhà hắn.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi đằng sau. Thôi Phóng tựa hồ rất sợ Thôi Kì Thủ, có lẽ bình thường không được coi trọng hoặc đang bị phạt, tóm lại cả người hắn đều ủ rũ. Mà thú vị nhất chính là tiểu oa nhi nọ. Bạch Phúc nhìn thấy hết, kỳ thật vừa rồi tiểu oa nhi kia chỉ đến một mình, sau khi nhìn thấy Thôi Phóng đang ngăn cản mọi người thì nhanh như chớp chạy đi, một lát sau Thôi Kì Thủ bị bé kéo ra.

Tiểu hài nhi kia không cùng loại hình với Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương. Tiểu Tứ Tử là ngơ ngác khả ái, Tiêu Lương là trưởng thành sớm, mà đứa nhỏ này lại là loại tiểu oa dễ thương lanh lợi được cả nhà yêu thương. Bé mở to hai mắt hiếu kì lẽo đẽo phía sau Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giống như một cái đuôi nhỏ, còn hỏi : "Bạch y phục thúc thúc, công phu của thúc có phải rất tốt không ?"

Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay đều chưa từng ở chung với tiểu hài nhi, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương xem như ngoại lệ, vậy nên hắn không biết phải trả lời bé như thế nào.

Triển Chiêu thì giỏi nhất là chơi với tiểu hài nhi, đi chậm lại hỏi bé : "Tiểu hài nhi, con mấy tuổi rồi?"

"Bảy tuổi !"

"Tên gọi là gì ?"

"Phan Mậu Mậu."

"Mậu Mậu sao, con họ Phan, vậy cha con có phải Phan lão đại không?"

"Vâng !" Tiểu hài nhi gật đầu, hỏi : "Thúc thúc, ngươi tên gì vậy?"

Triển Chiêu còn chưa mở miệng, Bạch Ngọc Đường mỉm cười : "Hắn gọi Bạch Gia Mậu."

Triển Chiêu nhịn không được giật giật khóe miệng... con chuột này lại tới nữa...

Phan Mậu Mậu vui vẻ : "Tên thúc cũng có chữ Mậu a." Vì thế bé lại càng thân thiết với Triển Chiêu thêm vài phần.

Cái gọi là đồng ngôn vô kỵ, từ trong miệng tiểu hài nhi có thể hỏi ra rất nhiều chuyện mà đám đại nhân sẽ không nói, vì thế Triển Chiêu liền hỏi bé : "Mậu Mậu, tiểu cữu cữu của con bắt đầu sinh bệnh từ khi nào vậy?"

" Dạ..." Tiểu hài nhi ngẩng mặt nghĩ nghĩ : "Từ hôm đại thọ ngoại công!"

"Ngày đại thọ của ngoại công con xảy ra chuyện gì sao mà tiểu cữu cữu lại bị bệnh ?"

"Hôm đó cũng không xảy ra chuyện gì, mọi người còn cùng chơi đùa rất vui vẻ, chính là sau đó ngoại công đột nhiên nổi giận, rất đáng sợ đó, sau đó mọi người tản đi." Mậu Mậu cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó: "Tối hôm đó con và mẫu thân, phụ thân ngụ trong viện tử cạnh viện tử của tiểu cữu cữu. Buổi tối tiểu cữu cữu uống rượu sau, rồi bắt đầu hết khóc lại nháo. Cữu cữu có vẻ đã say khướt, không dễ gì mới khuyên được hắn đi ngủ, nhưng nửa đêm đột nhiên con lại nghe thấy trong viện rất ồn !"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái _ đừng nhìn tiểu hài nhi chỉ mới bảy tuổi nhưng nói năng lưu loát cũng rất có trật tự, rất dễ hiểu. Hai người sinh nghi, theo lý mà nói sinh nhật lão gia tử sao lại phát hỏa hay khóc, không hợp lẽ thường.

"Con bị đánh thức , lúc thức dậy, cha mẹ cũng không ở trong phòng , con chạy ra ngoài sân xem thì nghe thấy là viện tử của tiểu cữu cữu đang phát ra tiếng ồn ào." Mậu Mậu nói tới đây, vẻ mặt hoang mang : "Con chạy tới liền nhìn thấy tiểu cữu cữu cầm đao nói muốn giết người, cũng không biết hắn muốn giết a. Cha mẹ và ngoại công còn có các thúc bá a di cũng ở đó, oa, nhị cữu cữu và phụ thân hai người cũng không cản được hắn ." Nói xong, bé nhỏ giọng nhìn nhìn Thôi Phóng đang tà tà phía sau : "Nhị cữu cữu bị tiểu cữu cữu đánh cho mặt sưng vù như cái bánh bao."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng quay lại nhìn Thôi Phóng một cái. Cũng không biết Thôi Phóng có nghe được hay không, giả bộ trừng mắt với Phan Mậu Mậu : "Giỏi nha, tiểu bại hoại nhà ngươi, lúc đó nhị cữu là đang nhường Tam đệ, ngươi có hiểu không hả?"

Mậu Mậu le lưỡi với hắn : "Mới không phải."

Thôi Phóng nhìn trời, vươn tay bắt bé lại đánh đòn : "Đều là ngươi tiểu bại hoại, còn kêu cả cha tới, hại ta ai mắng."

Mậu Mậu bĩu môi quay đi, bất quá hai tay vẫn là ôm cổ nhị cữu của bé, có vẻ rất thân thiết.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút khó hiểu, lúc trước hai người bọn họ nghe điếm tiểu nhị nói cái gì gia đình nội đấu, nên hồi nãy đều chủ quan cho là Thôi Phóng cương quyết không muốn để bất cứ ai chữa trị cho huynh đệ của hắn. Nhưng lúc này xem ra... quan hệ tựa hồ không khó chịu như vậy.

Thôi Phóng thấy vẻ mặt nghi hoặc của hai người, bĩu môi : "Ta biết các ngươi nghĩ cái gì, đúng... cha ta sủng ái lão Tam, tương lại hắn là người có khả năng sẽ kế thừa gia nghiệp nhất, nhưng ta còn không có hận hắn đến mức muốn hại chết hắn. Hơn nữa, lão Tam là bị quỷ ám thật đó! Không thì cũng là yêu tinh quyến rũ. Ta nhìn thấy hết, làm gì có bệnh gì."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, hỏi hắn : "Ngươi nhìn thấy ?"

Phan Mậu Mậu cũng hiếu kì : "Nhị cữu, ngươi nhìn thấy cái gì ? Sao không nói ra ?"

" Hừ, lấy tính xấu của ngoại công ngươi, ta nói hắn mà chịu tin á?" Thôi Phóng bĩu môi : " Hôm đó ta vừa nói một câu nhìn thấy nữ quỷ mặc hồng y mà ngươi không thấy ta thiếu chút nữa đã bị ngoại công ngươi cho ăn gậy sao ?"

"Nữ quỷ mặc hồng y?" Hiện tại Triển Chiêu đặc biệt mẫn cảm đối với nữ nhân mặc hồng y, vội vàng hỏi Thôi Phóng : "Bộ dáng như thế nào ? Nói cụ thể chút được không."

Thôi Phóng nghĩ nghĩ, nhìn Bạch Ngọc Đường : "Bạch Ngọc Đường... Ân, danh khí lớn như vậy hẳn là cũng có chút bản lĩnh đi ?"

Bạch Ngọc Đường tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, Thôi Phóng thả Phan Mậu Mậu xuống đất, vỗ mông bé một cái : "Đi tìm nương ngươi đi."

"Ta cũng muốn nghe !" Mậu Mậu ôm chân nhị cữu bé.

"Ngươi không thể nghe a, xú tiểu tử, ngoại công ngươi mà biết ta chết chắc đó." Thôi Phóng đuổi bé vào phòng. Mậu Mậu đành phải tâm không cam tình không nguyện chạy đi xem Công Tôn chữa bệnh cho tam cữu bé.

Lưu lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bên ngoài, hai người nhìn Thôi Phóng.

Thôi Phóng nhìn xung quanh không ai, nhỏ giọng nói : "Thôi gia nhà chúng ta, đời thứ ba chỉ còn lại một mình Mậu Mậu. Đây chính là lời nguyền truyền gia, cũng có lẽ là do nó không mang họ Thôi nên mới tránh được một kiếp, bằng không sớm muộn gì cũng chết."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, tâm nói lời này tốt nhất đừng để bị Thôi Kì Thủ nghe được, hai người họ nghe mà còn muốn đập hắn nữa.

"Hai ngươi đừng có mà không tin." Thôi Phóng cười lạnh một tiếng : "Các ngươi có biết vì sao cha ta lại thú nhiều lão bà như vậy không ?"

Trong đầu Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nhảy ra hai chữ _ háo sắc ?

"Là vì Thôi gia chúng ta bị người khác nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn, còn là muốn chết sạch, nên cha mới muốn khai chi tán diệp đẻ nhiều con cháu một chút, bất quá..." Thôi Phóng cười gượng một tiếng : "Đời chúng ta tuy là 'cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn' nhường đời tiếp theo trừ bỏ Mậu Mậu không tính toàn bộ đều chết non. Cha ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lúc nào cũng chịu đả kích, hiện tại cả nhà già trẻ mỗi ngày đều lo lắng đề phòng nhìn chằm chằm Mậu Mậu, sợ nó xảy ra chuyện gì... dù sao cũng không có cách nào khác."

Triển Chiêu đánh giá hắn một chút, cảm thấy Thôi Phóng này cũng không xấu, liền hỏi : "Nguyền rủa gì?"

" Suỵt." Thôi Phóng xua tay : "Cha ta không cho phép nhắc đến hai chữ 'nguyền rủa', chúng ta cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, tóm lại Thôi gia chúng ta là gia môn bất hạnh !"

"Thương Sơn phái cũng coi như lớn mạnh hưng vượng, sao gia môn lại bất hạnh ?" Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.

"Thương Sơn phái có rất nhiều đồ đệ, cha ta cũng có nhiều con, nhưng huynh đệ tỷ muội nhà ta còn có cháu chắt nữ nhi này nọ đều chết oan chết uổng. Từ trước khi ta hiểu chuyện đã bắt đầu rồi, mới đầu là vài di thái thái (vợ bé) rồi đến huynh đệ tỷ muội, rồi cháu chắt nhi nữ, tổng cộng chết không dưới hai mươi người, ta nhớ là năm nào cũng có tang sự. Chuyện này chưa bao giờ truyền ra bên ngoài, đều lén lút giấu kín trong nhà. Ngoại nhân nhìn ta có vẻ sung sướng, gia tộc hưng vượng nhiều người, kỳ thật đều là ma quỷ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng thấy ngạc nhiên _ chết hai ba người thì có thể lý giải, nhưng nháy mắt chết hơn hai mươi người...

Triển Chiêu nhịn không được hỏi : "Đều là chết ngoài ý muốn ?"

"Vậy cũng không hẳn, có bị cây gãy đè chết, có không cẩn thận ngã xuống vách núi , còn có cưỡi ngựa ngã chết , mặt khác tiểu oa nhi vừa sinh hạ không bao lâu cũng chết." Thôi Phóng bĩu môi : "Ta cũng chỉ là nghe ta cha trong lúc uống say buột mồm mới biết Thôi gia bị nguyền rủa ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bán tín bán nghi : "Trên đời có thứ gọi là nguyền rủa thật sao ?"

"Các ngươi nhìn thử coi, có cảm thấy viện này thiếu thiếu cái gì không?" Thôi Phóng bỗng nhiên chỉ chỉ bốn phía, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Hai người nghe nói vậy liền liếc nhau một cái rồi nhìn xung quanh, Triển Chiêu nhíu mi : "... Màu đỏ ?"

Thôi Phóng nhịn không được vỗ tay :" Đúng vậy, tiểu tử ngươi rất thông minh đó, liếc mắt một cái đã phát hiện ra."

Bạch Ngọc Đường cũng thấy kỳ quái, bình thường những nhà giàu có thường thích sơn cột và lan can trong nhà thành màu đỏ, duy độc Thương Sơn phái này to như vậy mà lại không có lấy một điểm hồng sắc, cột vẫn là màu xanh , đúng là ngạc nhiên !

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều bất giác nghĩ đến là nữ nhân quỷ dị thắt cổ ở cửa đại viện cũng mặc một thân hồng y phục. Đồng dạng, nàng ôm nỗi hận mà chết di ngôn trước lúc lâm chung chính là nguyền rủa Thôi gia diệt môn chết hết !

"Nói nửa ngày..." Bạch Ngọc Đường cắt ngang chủ đề, hỏi Thôi Phóng : "Rốt cuộc là vì sao Tam công tử nhà ngươi lại phát điên ? Ngươi nhìn thấy cái gì ?"

"Trong khoảng thời gian trước ngày đại thọ của cha ta, ta thường nhìn thấy Tam đệ đêm hôm khuya khoắt lén lút trốn đi. Tam đệ khác với ta, ngày thường lúc nào hắn cũng ra vẻ đạo mạo ngoan ngoãn nên cha ta luôn mắng ta kém hắn cái này kém hắn cái kia. Chưa kể, ta dù có xuất môn ngã chết cũng không tính là mất mát gì lớn, nhưng Tam đệ thì bất đồng _ hắn là người thừa kế của cha ta. Ngày thường cha ta quản hắn rất nghiêm, lúc này còn là hơn nửa đêm dĩ nhiên ta phải đi theo nhìn một cái !" Thôi Phóng nói xong, cười cưới : "Các ngươi đoán coi, ta một đường đi theo hắn, chỉ thấy sau khi hắn xuất môn thì chạy đến thâm sơn cùng cốc để mà hẹn hò với một hồng y mỹ nhân!"

"Hồng y mỹ nhân ?" Trong lòng Triển Chiêu khẽ động : "Nhìn như thế nào ?"

"Ân, mỹ nhân , chỉ là da hơi trắng. Bất quá ngươi nghĩ coi, làm gì có cô nương nhà lành nào mà hơn nửa đêm lại chạy vào rừng? Ta thấy ả chính là yêu tinh, Tam đệ còn thân mật với nàng !" Thôi Phóng lắc đầu : "Ta thấy chính là bị ả thổi yêu khí..."

"Này, lảm nhảm cái gì vậy, ngươi cẩn thận bị cha nghe được !"

Một câu, cắt ngang miêu tả sinh động như thật của Thôi Phóng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay lại thì thấy một nam tử trung niên đi ra, người này ăn mặc sang trọng, rất có tinh thần, hai mắt lộ ra một tia khôn khéo. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đoán có lẽ hắn chính là vị Phan lão đại kia...

"Nguyên lai ngươi mua nhà của ta lại chính là Bạch Ngọc Đường Bạch ngũ gia đại danh lừng lẫy." Người nọ vừa tới liền chắp tay : "Tại hạ Phan Mộ Sơn, kính đã lâu kính đã lâu."

Bạch Ngọc Đường cũng đáp lễ : "Các hạ chính là vị Phan lão đại đã bán quỷ trạch cho ta ?"

Triển Chiêu mím môi nhịn cười, Tiểu Bạch bắt đầu 'thuận tiện' giải quyết với Phan lão đại?

Phan lão đại xấu hổ nở nụ cười, nói : "Ta cũng mới nghe quản gia nói... thật là vạn phần có lỗi, bất quá cũng may là bán cho Bạch ngũ gia, một tòa quỷ trạch nho nhỏ hẳn là không làm khó được Ngũ gia nhỉ ?"

Triển Chiêu khẽ nhướng mi, Phan lão đại này đúng là thương gia, đến lúc này mà còn không chịu thiệt. Bất quá Triển Chiêu có chút lo lắng Bạch Ngọc Đường... cũng không phải lo Tiểu Bạch nhà hắn không biết ăn nói mà là lo lắng Bạch Ngọc Đường ghét phiền toái lười tranh cãi với hắn.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, thản nhiên nói một câu : "Ta có bằng hữu rất rảnh về thuật phong thuỷ, nghe nói đại trạch có quỷ nháo phần lớn đều là do phong thuỷ có vấn đề, chỉ cần xác định chính trạch, đào sâu hai trượng, thả vào mấy con cá chép là có thể phá thế phong thuỷ không may, làm Quỷ Hồn bỏ chạy ... Ta lập tức tìm người, bắt đầu từ phòng của ta, mỗi gian đào một cái ao cá."

Triển Chiêu híp mắt _ nói rất hay ! Trước phải thử Phan lão đại này đã, còn hắn "Là người hay quỷ" nói sau.

"Ách... Ha ha ha." Phan lão đại rõ ràng có chút chần chờ, sau đó cười ha ha, vỗ tay : "Ngũ gia thật biết nói đùa, bất quá thuật phong thuỷ này cũng có vài người không đáng tin đâu, nhất là không thể tự tiện cải biến phong thuỷ. Vậy nên tốt nhất vẫn là ta đi thỉnh thầy địa lý tới nhìn thử một cái đi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hiểu nhưng không nói, xem ra... Phan lão cũng không biết chuyện dưới biệt viện có xác chết.

Đúng lúc này, Mậu Mậu vội vàng chạy đến : "Phụ thân, tiểu cữu cữu tỉnh lại rồi!"

"Cái gì ? !" Phan lão đại sửng sốt mắt mở to : "Thật không ?"

"Thật ạ !" Phan Mậu Mậu gật đầu đáp : "Cái tiên sinh kia đúng là thần y nga ! Hắn chỉ bắt mấy con sâu trong tai tiểu cữu cữu ra là tiểu cữu cữu tỉnh lại ngay!"

"Sâu..."

"Hắn nói là cổ độc đệ nhất của Miêu!" Mậu Mậu nói xong, còn hỏi : "Phụ thân, đệ nhất cái gì?"

Phan lão đại không trả lời vọt vào phòng .

Triển Chiêu thì thầm với Bạch Ngọc Đường : "Quả nhiên Công Tôn ra tay thuốc đến bệnh trừ !"

Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng, đang muốn vào nhà thì thấy Phan Mậu Mậu chạy chậm bước qua cửa. Bé không đề ý vạt áo phía sau hơi dài nên bị vướng vào một khối đá cạnh cửa , Mậu Mậu ngã sấp xuống.

Nhũ mấu đứng một bên thời thời khắc khắc trông chừng nhất cử nhất động của bé cả kinh hét lên.

Này không phải chuyện đùa, hơn nữa trên mặt đất trước mặt bé có nhiều đá vụn, nếu Mậu Mậu cứ vậy ngã xuống thì không chết cũng bị thương không nhẹ.

Ngay lúc lực chú ý của mọi người đều bị tiếng thét chói tai của vú em hấp dẫn thì một thân ảnh màu lam "Sưu" một tiếng phóng tới, như một trận gió cũng tựa như một chiếc lá rụng, một phen tiếp lấy tiểu hài nhi, nhẹ nhàng nhảy đến một bên, thả bé xuống.

Thấy hai chân tiểu tổ tông chạm đất mọi người mới thở phào một cái.

Lúc Phan lão đại quay lại muốn chạy tới cứu nhi tử thì đã không còn kịp rồi, trong nháy mắt hắn liền nhớ tới vận mệnh trước đó của vài tiểu hài nhi Thôi gia, cơ hồ đã tuyệt vọng. Không nghĩ tới chờ hắn hồi hồn, Triển Chiêu đã ôm tiểu hài nhi đặt trước mặt hắn, lông tóc vô thương.

Phan lão đại há to miệng, không dễ gì mới tỉnh táo lại, liền thiên ân vạn tạ. Triển Chiêu đồng thời cũng kinh ngạc : "Các hạ hảo khinh công!"

Triển Chiêu còn giả bộ hồ đồ : "Đâu có đâu có... chắc là do hoảng quá nên mới vậy chứ bình thường thì không được như vậy đâu."

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cùng Triển Chiêu tiến vào viện tử của Thôi Tam công tử. Viện tử này nhìn một cái liền thấy bài trí rất lịch sự tao nhã, chỉ là có vẻ thiếu chút sinh khí. Đừng nhìn Thôi phủ to lớn xa hoa là thế nhưng luôn có một cảm giác trầm lặng lạnh lẽo khắp nơi đầu là tử khí, khó trách mọi người đều nói có quỷ ...

Công Tôn đang rửa tay cạnh giếng nước trong viện, Triệu Phổ múc nước cho hắn.

Triển Chiêu đi qua hỏi : "Bị hạ cổ ?"

Công Tôn gật đầu, nhìn cả nhà già trẻ ôm đầu khóc rống bên trong, nhỏ giọng nói : "Cái Tam công tử kia không biết có thâm cừu đại hận với ai mà bị hạ độc không nói còn thả cổ vào. Nếu không phải may mắn đụng phải ta thì đợi thêm hai ngày nữa thi pháp nhất định sẽ chết."

"Thi pháp ?" Triển Chiêu theo bản năng quay đầu nhìn hướng cách đó không xa, chỉ thấy gia tôn Mậu Tuất xấu hổ đứng một góc. Người Thôi gia lúc này cũng không thèm nhìn bọn họ, có vẻ mọi người đã coi hai người họ là giang hồ bịp bợm.

Triển Chiêu để ý Mậu Vũ hình như muốn kéo Mậu Tuất đi, bất quá kính bát quái trong tay Mậu Tuất hướng về phía phòng, hắn còn có vẻ rất lo lắng.

Triển Chiêu vẫn là rất có hứng thú đối với kính chiếu yêu trong tay hắn.

Lúc này, Thôi Phóng bĩu môi nói với hai gia tôn : "Nhị vị cao nhân, đa tạ đã ghé qua, bất qúa nguyên lai Tam đệ nhà ta là sinh bệnh chứ không phải trúng tà."

Trong lời Thôi Phóng hiển nhiên cũng có phần khinh khi hai người.

Mậu Vũ bất mãn, kéo gia gia hắn : "Gia gia, chúng ta đi thôi, không nên cãi nhau với hạng phàm phu tục tử."

"Nhưng là..." Mậu Tuất sốt ruột.

"Mậu tiền bối." Lúc này, Triển Chiêu đến cạnh Mậu Tuất, còn tiện thể kéo Bạch Ngọc Đường theo, len lén thò tay nhéo hắn một cái. Bạch Ngọc Đường đành phải thuận thế, chắp tay với Mậu Tuất : "Tiền bối."

Mậu Vũ ngẩng đầu nhìn, nhíu mày : "Yêu nghiệt !"

Bạch Ngọc Đường nhíu mi, nhìn Triển Chiêu, ý tứ _ ngươi còn kêu hắn tiền bối, người ta coi ngươi là yêu nghiệt kìa!

Triển Chiêu trừng lại _ ngươi là người nhà yêu nghiệt!

Bạch Ngọc Đường đúng lý hợp tình liếc mắt _ ta là chủ nhân của miêu yêu!

Nhớ lúc trước Triển Chiêu nói nhìn thấy nộ yêu trong kính bát quái kính, Bạch Ngọc Đường liền thuận tay cầm lấy nhìn thử.

Mậu Vũ vốn đang cầm nhưng nháy mắt kính bát quá lại nằm trong tay Bạch Ngọc Đường, có chút buồn bực.

Bạch Ngọc Đường cầm lấy nhìn, trong gương phản chiếu chính hắn _ đây chỉ là một tấm gương bình thường. Xoay qua xoay lại cũng không thấy Nộ yêu hay không Nộ yêu gì cả, liền đưa tay định trả lại cho lão nhân Nhưng trong nháy mắt lúc đưa gương cho hắn, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhìn thấy_ trong gương phản chiếu cửa viện.

Trong một góc viện tử, cách không xa chỗ Công Tôn và Triệu Phổ có một nữ nhân mặc hồng y phục mặt trắng bệch đứng im hai tay buông thõng. Nàng lặng lẽ cúi đầu, tóc đen rũ xuống hai bên, trên khuôn mặt trắng bệch là một đôi mắt tối như mực, đang nhìn chằm chằm bên này. Cứ cảm thấy ánh mắt của nàng lạnh lẽo, tựa hồ có chút bất hảo.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay đầu, góc viện tử sáng sủa trống trơn , cái gì cũng không có. Hắn lại dùng gương chiếu, nữ nhân mặc hồng đã sớm biến mất ... Chẳng lẽ là hoa mắt ?

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu, sau một hồi đủ thứ chuyện hắn bắt đầu có chút tin tưởng đối với mấy thứ quỷ thần này. Ngẩng lên thì thấy Mậu Tuất nhìn mình, ánh mắt kia tựa hồ đang cân nhắc cái gì đó.

Triển Chiêu cũng không để ý Mậu Vũ vô lễ với hắn, mà là hỏi lão nhân : "Lão gia tử, ngươi biết chuyện Nộ yêu không ?"

Mậu Tuất sửng sốt, mở to mắt nhìn kỹ mắt Triển Chiêu, thật lâu sau mới hé miệng nhẹ nhàng " À" một tiếng : "Nguyên lai là người hữu duyên, không phải yêu tinh."

Triển Chiêu nheo mắt cười :"Cũng không hẳn."

Mậu Vũ không phục mở miệng : "Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, Thôi Tam công tử này thật sự không chỉ bị kê đơn đơn giản như vậy..."

Không đợi hắn nói xong, Triển Chiêu cười gật đầu : "Ân, ta tin..."

Vừa nói chuyện hắn vừa nhìn hướng cửa viện tử, có một người bước vào.

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.