Có câu: Phúc không đến cùng lúc, họa không đến một mình.
Quãng thời gian gần đây đối với Vương Hủ là ví dụ rất tốt cho câu nói này.
Hắn nói chuyện Đinh Diệu mưu sát không thành cho Miêu Gia biết, kết quả đối phương chỉ nói một chữ: “À.”
Cũng phải thôi, cái gã này chưa bao giờ đặt người khác vào trong mắt, với lại số người muốn giết hắn quá nhiều. Nợ nần chồng chất như vậy thì có thêm một tên Đinh Diệu cũng chẳng sao.
Thế nhưng Miêu Gia lại tìm việc giao cho Vương Hủ, sai hắn dẫn dắt Elbert chấp hành nhiệm vụ đầu tiên.
“Khách sạn gì mà loạn thế này? Đầu năm nay vẫn còn loại khách sạn này à?” Vương Hủ cảm thấy hơi khó hiểu.
Miêu Gia vẫn nói bằng giọng dạy dỗ: “Đương nhiên là có, bởi thế mới nói thanh niên như các ngươi không quan tâm đến bản tin thời sự. Đây chính là một loại hình rất được ưa chuộng hai năm nay. Kiểu khách sạn này thường dành cho đoàn du lịch nên bây giờ ai tới chơi tại đây đều ngủ lại.”
Vương Hủ khinh thường nói: “Xì... Không biết thì sao nào? Ta chẳng thèm. Con người ngày nay quá rảnh rỗi nên thích làm ba cái chuyện vớ vẩn. Khách sạn tốt đẹp thì không ở, ưa ở khách sạn thời xưa, bộ không sợ bị muỗi cắn à? Đã vậy còn thích vào mấy quán cà phê mà giá một ly bằng tiền ăn nửa tháng của ông đây, ngồi đến trưa thì ở đó mà than ngắn thở dài như nhiều buồn phiền lắm.”
Miêu Gia hào hứng nói: “Ha ha, thế mà phát biểu của ngươi lại có lý quá đi chứ.”
“Tất nhiên, trạch nam đều có lý cả!”
Thấy hai gã này trò chuyện, Elbert đoán rằng không mất một buổi thì cả hai sẽ không trở lại chuyện chính, cho nên tranh thủ ngăn cản sớm: “Hai vị, chúng ta nên nói về nhiệm vụ lần này đi chứ.”
Vì vậy, Miêu Gia một lần nữa phát huy bản lĩnh biến chuyện phức tạp thành chuyện đơn giản: “À, thật ra chẳng có gì to tát đâu. Chuyện là gần đây có mấy khách trọ chết khó hiểu ở đó, chắc là do mấy tay cô hồn dã quỷ gây chuyện. Đêm nay các ngươi dạo một vòng là giải quyết được ngay ấy mà.”
Elbert không giỏi tiếng bản địa nên đưa mắt hỏi thăm Vương Hủ.
Vương Hủ lại nói: “Bây giờ ta dạy cho ngươi một bài học, đó là ngàn vạn lần không được tin lời của cái gã Miêu Gia này. Nếu tin thì chỉ có thể tin ba phần, còn lại bảy phần kiểu gì cũng là chuyện nghiêm trọng bị hắn giấu nhẹm đi. Một khi ngươi không để ý thì chắc chắn sẽ bị chơi xỏ.”
Nghe xong, không ngờ Miêu Gia lại gật đầu tán thành: “Coi bộ ngươi đã khá hơn rồi.”
"Không khá lên thì sớm muộn gì cũng bị ngươi chọc chết..."
...
Đêm đó, bọn người Vương Hủ đi tới “khách sạn Phong Vân” ở ngoại ô thành phố S.
Xung quanh khách sạn có sông, có núi, có rừng. Tuy núi không cao, nước không sâu, rừng không dày, nhưng vẫn cố khai phát thành khu du lịch. Kết quả là khi làm được một nửa thì phải ngừng. Nghe đâu là do người đầu tư, đơn vị thi công lẫn người bên phía chính phủ có mâu thuẫn không thể làm dịu, nói trắng ra là tại “chia của không đều”.
Tóm lại, công trình dang dở, ban ngành bỏ ban, cuối cùng người chịu thiệt là một bộ phận doanh nghiệp tư nhân. Nào là khách sạn, quán ăn, mấy gian siêu thị,... ai nấy đều đã thanh toán tiền đất, xây dựng xong xuôi, thế mà người cầm cung lại quay mũi tên ngược lại.
Cuối cùng, không biết vị nhân sĩ thông minh nào đã nghĩ ra biện pháp xây một khu vui chơi cỡ lớn, thoáng chốc cứu sống không ít người.
Thành phố S đang chuyển mình từ thành phố công nghiệp sang thành phố thương mại, chính vì đất đai đắt đỏ như vàng nên nội thành không có nổi một khu vui chơi cỡ lớn, thành ra nhà nào nhà nấy mỗi năm ít nhất phải đến đây chơi một lần. Cho dù nơi này kém hơn Disneyland nhưng không phải thuộc loại không có gì hay.
Hôm nay vừa hay vào ngày thứ sáu. Tuy báo chí đã đăng tin nhưng chẳng thể ảnh hưởng đến việc làm ăn. Khách khứa vẫn đặt kín phòng trọ.
Do bọn người Vương Hủ tới hơi trễ nên suýt chút nữa không còn phòng mà ở.
“Chỉ còn hai phòng thôi hả?” Vương Hủ đi tới trước mặt chưởng quầy để "hỏi thăm".
“Khách quan à, ngài trừng mắt với ta cũng vô dụng thôi. Ở đây chỉ còn hai phòng một gian.”
Vương Hủ hỏi tới lần thứ ba nên không định hỏi luôn tới lần thứ tư. Hắn quay đầu lại nhìn Elbert và Yến Ly: “Nghe chưa hả, ha ha ha ha! Nghe chưa hả! Yến học tỷ ơi, ngươi chịu đi về chưa nào?”
Yến Ly hừ lạnh: “Ngươi không cần phải nói nhiều, hôm nay ta sẽ ở lại đây nên đừng hòng mà xua đuổi.”
Thấy hai người giương cung bạt kiếm, Elbert quyết định giảng hòa: “Vương tiểu ca, hay là chúng ta ở cùng phòng đi. Ưu tiên phụ nữ là việc nên làm mà.”
“Cùng gì mà cùng? Hai phòng đều là loại chỉ có một gian, chiếc xe tăng nước Đức như ngươi nằm trên giường thì ta biết nằm ở đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn chơi gay với ta hả?”
Elbert bèn im lặng. Được, là mình tự chuốc nhục, im miệng cho xong.
Nói đến đây, Vương Hủ bỗng thay đổi sắc mặt, để lộ ra một nụ cười cực kỳ gian ác: “Nè Yến học tỷ, ngươi muốn ở lại cũng được thôi. Ta thấy chúng ta ngủ chung là ổn hết...”
Đây là chiêu “lưu manh trêu ghẹo” – một trong những đòn chí mạng của Vương Hủ. Nhưng lý do ngụy trang thành lưu manh vào lúc này là vì hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Khổ nỗi hôm nay hắn đã gặp phải đối thủ xứng tầm, Yến Ly hoàn toàn không sợ hắn.
“Tốt thôi, cứ việc lấy chìa khóa đi.” Yến Ly thản nhiên lấy chứng minh nhân dân ra và đưa cho chưởng quầy.
Elbert bị cảnh này hù dọa nhưng vài giây sau liền khôi phục thái độ bình thường.
Lại nói tư tưởng của người nước ngoài khá cởi mở.
Chỉ thấy hắn vỗ vai Vương Hủ. Sau khi nở nụ cười mà đàn ông đều hiểu, hắn cầm chìa khóa phòng rồi đi thẳng lên lầu. Trong mắt chưởng quầy, hành động này rõ ràng là do không muốn làm bóng đèn.
Thế nhưng, trong lòng Vương Hủ lúc này lại cho rằng bản thân đang rơi vào một hoàn cảnh vô cùng khó xử.
...
Mười phút sau, Vương Hủ và Yến Ly cùng ngồi trong phòng.
Nhìn thoáng qua thì thấy căn phòng này thiết kế từ gỗ, thế nhưng bên dưới ván gỗ là lớp tường bê tông. Cửa sổ giấy cũng có hai lớp kính bọc bên ngoài. Còn cửa phòng, nhìn sơ qua thì đúng là cửa thời xưa, chỉ đến khi nhìn thẳng vào thì mới nhận ra là họa tiết vẽ trên gỗ.
Nội thất trong phòng cũng đi theo hướng này. Nhắc tới đây, chúng ta phải công nhận rằng khách sạn đã nhọc công đem lại ảo giác sống trong thời cổ đại, đồng thời vẫn cho khách hưởng thụ sự thoải mái của khách sạn hiện đại.
Quãng thời gian im lặng trôi qua trong vô vị, Vương Hủ mở miệng trước: “Ta thấy khả năng cách âm của căn phòng này khá tốt...” Hình như hắn muốn ám chỉ đến cái gì.
"Thì sao?" Yến Ly vẫn tỏ ra khó nhằn.
“Ngươi có biết ta thích ngủ trần truồng hay không?” Vương Hủ không buông tha.
“Ồ, vậy tại sao khi thôi miên thì ngươi lại nói mình mặc đồ khi ngủ?”
"Móa! Vấn đề này mà cũng hỏi! Quả là không có đạo đức mà!"
Biểu lộ của Yến Ly vẫn như hồ nước không gợn sóng: “Vừa rồi ta chỉ thử xem ngươi có nói thật hay không mà thôi.”
Nghe đến đây, Vương Hủ nghẹn họng một lúc. Thế là một quãng im lặng mới lại bắt đầu.
Cứ như vậy một lúc thật lâu.
“Bây giờ ta nghiêm túc nói cho ngươi biết, ta và Elbert không tới đây để vui chơi. Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể chết. Lẽ ra ngươi không nên đi theo ta.”
“Miêu Gia cũng đã nói vậy. Nhưng ta là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm đối với hành động của mình, với lại ta có nghĩa vụ phải trông coi vật thí nghiệm của mình.”
“Ngươi có biết loại người bốc đồng như ngươi có thể liên lụy đến bọn ta hay không? Có biết ngươi rất dễ xảy ra chuyện hay không?”
Yến Ly nhìn hắn chằm chằm, hình như muốn nói cái gì nhưng lại chẳng tiện nói ra trước mặt.
Vương Hủ thở dài rồi xách hành lý ra khỏi phòng, chỉ đành ở chung với chiếc xe tăng nước Đức.
Nhìn bóng lưng Vương Hủ khuất sau cánh cửa, Yến Ly khẽ nói ra lời chưa nói:
“Nếu là cái tôi khác của ngươi, chắc chắn hắn sẽ bảo vệ an toàn cho ta."