Lưu Hàng thấy đôi mắt hoa lên. Khi cúi đầu nhìn xuống, hắn nhận ra đoạn nối ổ bụng với sườn trái đã hoàn toàn vỡ tan, máu chảy đầm đìa.
Vừa rồi, Nguyễn Đạt ra tay quá nhanh. Lưu Hàng muốn thấy chiêu thức này cũng không thấy kịp.
Lưu Hàng lấy tay che miệng vết thương, gắng sức không cho ruột chảy ra. Giờ phút này, hắn không còn dư sức để đứng nên lập tức ngã quỵ xuống đất. Cây thương trúc rơi sang một bên rồi dần dần biến mất theo linh thức.
Nguyễn Đạt tung chiêu xong thì đã ra đến sau lưng Lưu Hàng. Khi nghe thấy tiếng Lưu Hàng ngã quỵ xuống đất, hắn chậm rãi xoay người: “Hừ, lẽ ra ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Cho đến bây giờ thì Phi Tướng Nhất Thiểm luôn là chiêu trí mạng, thế mà người vẫn còn sức để gắng gượng...”
Tuy hắn ngoài miệng nói vậy nhưng trong lại nghĩ: “Rõ ràng ta nhắm vào tim nhưng bị hắn né được. Bản năng chiến đấu của thằng ôn này thật đáng sợ, e rằng ngày sau sẽ trở thành hậu hoạn.”
Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Nguyễn Đạt nổi lên. Hắn đã dùng tới Hào Long Đảm và cả sát chiêu mỗi ngày chỉ được dùng một lần. Nếu hôm nay không có được cây thương trong truyền thuyết này thì thắng bại thật khó lường.
Miêu Gia thấy chiêu vừa rồi cũng giật mình không thôi.
Hắn quay sang hỏi: “Nguyễn Đạt là người có năng lực linh hồn hệ cường hóa, tại sao lại có chiêu thức kiểu này?”
Woody đẩy kính mắt: "Ê hê hê... Đương nhiên là hắn học của người ta. Hơn nữa, hắn đã dùng chiêu này để giết chết sư phụ của mình.”
"Học? Học của ai?"
“Hê hê... Tuy ta biết được rất nhiều chuyện nhưng không thể nói hết mọi thứ cho ngươi biết được...”
Woody không nói nhưng Miêu Gia có thể biết một chút qua những lời nói vừa rồi: “Người dạy cho Nguyễn Đạt... có phải liên quan tới sứ mạng sau này của Lưu Hàng hay không?”
Woody càng cười hèn mọn hơn: “Khả năng liên tưởng của ngươi thú vị đấy.”
Vincent phất tay ngăn không cho Woody nói tiếp: “Miêu Gia, ta biết ngươi có thể tự suy luận ra rất nhiều chuyện. Ta cũng biết việc cảnh cáo ngươi không nghĩ đến nữa sẽ chẳng có mấy tác dụng. Vì vậy, ta nói cho ngươi biết điểm mấu chốt cuối cùng, đó là... dù cho ngươi có thể nghĩ đến nhưng cũng đừng mong thay đổi được điều gì.”
Miêu Gia nhanh chóng lý giải được những lời này muốn ám chỉ cái gì. Do đó, hắn không truy vấn thêm mà đổi giọng: “Vấn đề trước mắt là Lưu Hàng sắp chết. Các ngươi không định nhúng tay vào sao?”
Vincent vẫn mỉm cười thong thả. Người đàn ông này mang đến cảm giác rằng tất cả mọi chuyện trên đời đều nằm trong lòng bàn tay của hắn: “Ta không có hứng và cũng không cần thiết.”
Đó là câu trả lời. Hơn nữa, cũng là sự thật.
Lưu Hàng quỳ trên mặt đất, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Giờ hắn đã đến bên Quỷ Môn Quan, thần chết có thể mang hắn đi bất cứ lúc nào.
Rất nhiều kinh nghiệm trong đời vụt qua trước mắt hắn, hắn biết dù Nguyễn Đạt không kết liễu thì mình vẫn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Nhưng xưa nay Nguyễn Đạt là loại người diệt cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt. Hắn nhanh chóng ra tay sau lưng Lưu Hàng.
Chỉ thấy Hào Long Đảm đâm vào lồng ngực và xuyên qua trái tim của Lưu Hàng.
“Ôn con, ngươi là một tế phẩm không tệ. Đạp lên xác của ngươi có thể giúp ta bước tới lĩnh vực cao hơn.”
Nói xong câu cuối cùng, Nguyễn Đạt định rút thương để bỏ đi. Nào ngờ hắn chỉ đắc ý được vài giây rồi thay đổi sắc mặt.
Không rút Hào Long Đảm ra được!
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ thằng ôn này có sức mạnh khủng khiếp đến thế ư?”
Nguyễn Đạt kinh hãi không thôi. Hắn vận hết sức mà chẳng thể nhổ Hào Long Đảm ra khỏi người Lưu Hàng.
Đang lúc Nguyễn Đạt bối rối đến mức chảy mồ hồi đầy đầu, Hào Long Đảm bỗng biến mất. Vấn đề được giải quyết một cách dễ dàng...
Đến Miêu Gia cũng không thể vào mắt mình: “Thì ra là vậy!”
Lưu Hàng lại đứng lên. Miệng vết thương của hắn không chảy máu nữa, thậm chí không còn tồn tại dấu vết tổn thương nào.
Nguyễn Đạt thấy vậy thì vội vàng lùi lại mấy trượng: “Ngươi đã giở trò gì? Hào Long Đảm của ta đâu rồi?”
Lưu Hàng quay đầu lại. Hắn cười nói: “Hào Long Đảm của ngươi? Cái ngươi nói là thứ này phải không?”
Lưu Hàng vung tay lên. Cây thương trúc biến mất khi nãy liền trở lại trên tay hắn. Bấy giờ, cây thương trúc đang được linh khí Ngân Long bao quanh. Mặc dù chỉ huơ nhẹ trên không nhưng nó vẫn phát ra tiếng rồng ngâm.
Nguyễn Đạt hoảng sợ, lùi lại thêm mấy bước: "Không thể nào! Không thể nào!"
Lưu Hàng lắc đầu nói: "Bây giờ ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta. Nếu ngươi muốn sống thì ta có thể cho ngươi đi."
Nguyễn Đạt nổi điên: "Không thể nào có chuyện đó được! Hào Long Đảm phải là của ta!"
Hắn gọi ra vũ khí linh hồn, cũng là một cây thương.
Vincent ở đằng xa khẽ nhắm mắt lại: “Đó là vận mệnh! Nói rằng hắn tự chịu chết cũng đúng, nói rằng gặp nạn không thể tránh cũng không sai, cuối cùng vẫn là kết cục tương tự nhau cả.”
Woody cười nói: "Ê hê hê... Miêu Gia, lần này coi Lưu Hàng ra tay cho rõ đi nha. Đây mới chính là uy lực thật sự của Hào Long Đảm sau khi dung hợp với vũ khí linh hồn của chủ nhân!"
Nguyễn Đạt cầm thương đánh úp lại. Vì vừa sử dụng Phi Tướng Nhất Thiểm nên linh lực của hắn không còn dư nhiều. Tốc độ và sức mạnh khác biệt một trời một vực so với khi cầm Hào Long Đảm trong tay.
Còn Lưu Hàng, hắn đã vượt qua một cánh cửa tu vi. Giờ thì hắn quả thật là một tuyệt thế cao thủ đúng nghĩa.
Chính vì vậy, cũng giống như Thiên Sơn Đồng Lão giết người không cần dùng đến chiêu thứ hai, hắn chỉ cần một giây để lấy mạng Nguyễn Đạt.
Cây thương trúc của Lưu Hàng đâm vào mũi thương của Nguyễn Đạt, trông cứ như hai viên đạn chạm vào nhau trên không trung. Nhanh, chuẩn và kẻ mạnh giành được chiến thắng!
Thương của Nguyễn Đạt toác ra như một đóa hoa. Linh lực của Lưu Hàng xuyên vào vũ khí của Nguyễn Đạt, đi qua cánh tay rồi vào cơ thể. Nguyễn Đạt bị thương khí Ngân Long nhập vào người, nội tạng bị đánh nát gần như ngay lập tức.
“Cái này... mới thật sự là... Hào Long Đảm...” Đó là câu nói cuối cùng của hắn trước khi tắt thở.
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Vincent nói với Woody.
“Đợi đã.” Miêu Gia gọi với theo: “Ta còn một chuyện muốn hỏi các ngươi.”
Dường như Vincent đã biết được vấn đề của hắn từ trước: “Ngươi muốn hỏi về Vương Hủ phải không? Ha ha, yên tâm đi! Thằng ôn này không điên lâu đâu. Những chuyện hắn phải làm vẫn còn rất nhiều. Thời đại này, thế giới này đều đang đợi hắn thay đổi.”
Nói xong, hắn biến mất tại chỗ.
Giọng cười của Woody lại vang lên: “Ê hê hê... Ta cũng không thể ở lại lâu hơn. Với tư cách là bạn, ta cho ngươi thêm một gợi ý. Trong bảy quyển sách được Quỷ Cốc Tử để lại có một bản gọi là “Y Cổ Thiên”, tìm được chủ nhân của nó thì Vương Hủ có thể khôi phục.”
Miêu Gia định hỏi thêm một câu rằng người đó tên họ là chi, địa chỉ nhà riêng nằm ở hướng nào. Tiếc rằng Woody chỉ nói mập mờ như vậy rồi bỏ đi.
...
Cùng lúc đó, một bộ xương khô và một thằng bé đang đứng trên mặt biển cách đảo nhỏ vài cây số. Giữa mặt biển đen kịt, bóng dáng hai người trông có vẻ vô cùng ghê rợn.
“Ha ha ha ha! Không ngờ Nguyễn Đạt chết thật rồi. Sau chuyện này, e rằng lão đại không chịu ngồi yên quan sát nữa đâu. Giới săn quỷ gặp xui xẻo rồi!” Thằng bé mỉm cười vui vẻ.
Giọng nói của bộ xương khô vẫn hết sức nghiêm túc: “Ngươi có nghe lầm không? Về “sứ mạng” mà đám sứ giả địa ngục nói đến ấy?”
Thằng bé hừ lạnh một tiếng: “Đừng có nói nhảm kiểu đó, ông đây chẳng bao giờ nghe nhầm đâu.”
Bộ xương khô hiểu ra điều gì: “Chẳng lẽ sứ mạng đó chính là...”
“Hai người các ngươi có phải đã biết được hơi nhiều hay không?”
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng bọn hắn.
Theo bản năng, bộ xương khô và thằng bé gần như vận hết toàn bộ linh lực để đánh về phía sau.
Vincent khẽ hất tay. Đợt tấn công của cả hai trở về với hư vô.
“Đừng khẩn trương, ta không chán ghét các ngươi nên tạm thời chưa có ý định giết chết.”
Thằng bé không cười nữa. Khi tính mạng của mình nằm trên tay người khác thì nào có ai cười cho nổi.
Bộ xương khô ở bên cạnh không thể biểu hiện tình cảm trên mặt, chẳng qua nếu biểu lộ được thì cũng sẽ rất khó coi.
Woody nhanh chóng xuất hiện: “Ê hê hê... Các ngươi là sản phẩm thất bại của “kế hoạch Sáng Thế” sao? Xem vẻ ngoài thì thật là đáng thương à nghen.”
Cũng không biết gã ác ôn Woody chạm đến dây thần kinh nào của đối phương mà khi thằng bé nghe xong, đôi mắt như muốn phóng ra lửa: “Ngươi muốn thử thực lực của sản phẩm thất bại hay không?”
Bộ xương khô kéo vai hắn lại: “Đừng xúc động, chúng ta không có cơ hội nào đâu.”
Vincent cười nói: "Woody, ngươi hơi quá đáng rồi. Người bình thường đâu thể hiểu chuyện mà chúng ta che dấu.”
“Ê hê hê... Ta hiểu.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Woody chưa bao giờ chịu sửa đổi...
“Được rồi, xin được chính thức làm quen với hai vị. Ta gọi là Vincent, chắc hẳn các ngươi là Bùi Nguyên và Sài Hưng đúng không?”
Bùi Nguyên là bộ xương khô, hắn trả lời: "Các ngươi muốn gì?"
Vincent vẫn mỉm cười: "Các ngươi hãy truyền lời ta đến lão đại của tổ chức... Nội dung là..."