Elbert lấy một cái túi du lịch khổng lồ ra, sau đó lục lọi bên trong.
"Kính viễn vọng!"
"Có!"
"Thuốc diệt muỗi!"
"Có!"
"Nón bảo hiểm!"
"Có!"
"Đèn pin leo núi!"
"Có!"
"Tốt lắm! Bây giờ bắt đầu điểm danh! Tào trưởng Lưu Hàng!"
"Có!"
"Ngũ trưởng Hạ Văn Hồng!"
"Đừng tưởng rằng ngươi bị điên thì có thể ra lệnh cho ta..."
"Ngũ trưởng, ngươi không muốn đi phải không?"
"Có!"
"Binh trưởng Tề Băng!"
"Ta tuyên bố trước, ta chỉ lo các ngươi bị lạc đường nên mới đi theo..."
"Ngươi nói gì ta nghe không rõ?"
"Có!"
"Hờ hờ hờ, tốt lắm. Nói cho ta biết ai là lão đại của các ngươi?"
"Là ngươi, quân Tào Vương Hủ..."
"Tụi bây chưa ăn cơm hả! Láo xược!"
"Là ngươi! Quân Tào Vương Hủ!!"
"Chuẩn bị xuất phát!"
"Vâng!"
Thế là cả bọn năm người rời khỏi khách sạn Ôn Tuyền trong đêm, nhằm hướng lên núi mà đi.
Cùng lúc đó, trong khách sạn...
"Ngâm mình trong nước nóng đúng là thoải mái." Tôn Tiểu Tranh thả lỏng cơ thể trong nước.
Yến Ly như đang lo lắng chuyện gì: "Thủy tỷ tỷ, bọn Vương Hủ sẽ không sao chứ?"
Thủy Ánh Dao tỏ vẻ hưởng thụ: "Yên tâm đi, Trần Trần rất biết chừng mực."
Dụ Hinh lè lưỡi: "Ngươi gọi Miêu Gia như vậy khiến ta rùng mình không thôi."
Thượng Linh Tuyết vẫn đóng vai trò giải thích: "Từ sau khi bọn họ đạt đến mức độ quan hệ thể xác, nàng ta bèn thay đổi cách gọi."
...
Hạ Văn Thành quấn khăn tắm rồi rời khỏi suối nước nóng. Hắn lấy một chai sữa bò trong tủ lạnh ra, uống một hơi cạn sạch: “Phù, nước nóng quả nhiên không tệ. Ngươi không đi tắm à?”
Miêu Gia đang chơi bóng bàn với vách tường: “Chút nữa ta sẽ tắm sau.”
“Phải rồi, đám nhóc kia đi đâu cả rồi? Sao ta không thấy ai hết?”
“Ha ha ha, khu vực suối nước nóng lộ thiên này được bao bọc bởi bức tường cao ngất ngưởng, ngoài lớp trúc bên ngoài còn có thép tấm bên trong. Nếu bọn chúng muốn nhìn trộm mà không bị phát hiện thì chỉ có một cách, đó là đi ra sau núi tìm nơi có điểm quan sát cao. Nhưng để tới được nơi như vậy, chúng phải đi gần như nửa ngọn núi và mang theo kính viễn vọng có bội số lớn mới nhìn thấy được.”
“Này... Ý ngươi là... bọn chúng cùng nhau đi lên núi...”
Miêu Gia đánh bóng nhanh hơn: “Nhìn biểu lộ của ngươi thì hình như không được mời?”
Bộ mặt trước sau như một của Hạ Văn Thành cứng đơ lại.
Miêu Gia tiếp tục nói: “Quả nhiên là vậy... thật ra bọn chúng cũng không mời cả ta... Ta vừa nghe được chuyện này từ chỗ của Ánh Dao... Đám ôn con hỗn láo này, chẳng lẽ 29 tuổi là ông chú già sao? A, thằng ôn Tề Băng cũng đi nữa! Đám người các ngươi tự giác ngộ đi! Ông đây đã bố trí thiên la địa võng, chắc chắn không cho các ngươi thành công!”
Càng nói, động tác của hắn càng nhanh. Pha đập bóng cuối cùng còn khiến trái bóng nổ tung.
Mặt mũi Hạ Văn Thành vô cùng tối tăm. Hắn ngồi xổm xuống, vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Ta... chỉ mới 24 tuổi... Chẳng lẽ bọn chúng thấy ta nghiêm túc hơn cả Tề Băng sao... Hay là chúng cố ý quên luôn cả ta... Sự có mặt của ta chỉ là “áo rồng” (nhân vật quần chúng) thôi sao... Ôi, ta cảm thấy mình cứ nên biến mất như vậy... Nhưng so với biến mất, có lẽ trở thành đám mây trắng trên bầu trời thì tốt hơn...”
...
Giờ phút này, phía sau núi.
“Đều đã theo sát rồi phải không? Tào trưởng, nhớ chú ý báo cáo tình huống.”
"Vâng, thưa quân Tào!"
Hạ Văn Hồng nói khẽ với Tề Băng: "Hai người này muốn nói như vậy đến bao giờ?"
Tề Băng thở dài: “Trên thế giới này luôn có một số người tính cách giống nhau. Vương Hủ điên rồ và Lưu Hàng tỉnh táo có phần tương tự, hoặc là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ cũng đúng. Nói tóm lại, bọn hắn tụ lại với nhau thì có thể đốt cháy nhiệt huyết của trạch nam lâu thật là lâu.”
"Binh trưởng! Ngươi có vấn đề gì à?" Vương Hủ quay lại thét.
“Không có gì...” Tề Băng đáp lời với giọng điệu mất kiên nhẫn. Ai ngờ chưa kịp nói nửa câu thì dưới chân nổ vang một tiếng thật lớn.
Sau đó Tề Băng hét thảm một tiếng.
"Binh trưởng!" Vương Hủ kêu gào còn thảm hơn cả Tề Băng.
Khuôn mặt của Tề Băng vẫn không có cảm xúc, có khác chăng chỉ là ánh mắt vương chút đau khổ: “Chắc chắn là Miêu Gia... Vì chúng ta không mời hắn đi cùng... hắn oán hận... Ặc...”
“Binh trưởng...”
Vương Hủ đứng rơi lệ tại chỗ: “Bọn ta sẽ mãi nhớ ngươi... và cố gắng thêm cả phần của ngươi.”
19: 40 PM: Binh trưởng Tề Băng hư hư thực thực bỏ mình...
Dưới quyền lãnh đạo của Vương Hủ, bốn người tiếp tục xuất phát một lần nữa. Tuy cả bọn đều mang tâm trạng đau buồn nhưng sự hy sinh của binh tưởng Tề Băng đã đem đến một hồi chuông cảnh báo.
Mới đi được không bao xa, Elbert đột ngột thay đổi thần sắc: "Nguy rồi!"
Ba người kia quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy? Lại là bẫy hả?"
Elbert không dám động đậy: “Không biết, nhưng ta dám chắc rằng mình đã đạp lên thứ gì đó...”
Hạ Văn Hồng đứng gần nhất nên rọi đèn pin xem thử. Đến khi thấy rõ đồ vật trước mắt, hắn sợ tới mức tê buốt da đầu: “Cái này... cái này là...”
Vương Hủ đẩy hắn ra rồi tự mình xem xét: "Con mẹ nó! Là địa lôi!"
...
Miêu Gia đang ngồi trên một chiếc ghế mát xa lớn, vẻ mặt hưởng thụ.
Hạ Văn Hồng nhận lấy trò đánh bóng bàn: “Tiếng vang vừa rồi lại là bẫy linh bạo à?”
“Đúng vậy, cái bẫy linh bạo đó chỉ là một lời chào mà thôi. Phía sau núi lúc này là một sào huyệt hạng siêu bao gồm vũ khí công nghệ cao và trận pháp linh lực. Dù là thiên quân vạn mã cũng không xông qua nổi.”
Miêu Gia đang nói chuyện thì phía bầu trời xa xa truyền đến một tiếng nổ rầm trời. Tiếng nổ mạnh khi ở sâu trong núi càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hạ Văn Hồng cau mày nói: "Đây là địa lôi phải không?"
“Hừm, đây là mìn bẫy của bộ binh được ta chế lại. Thứ mìn này lẽ ra là loại phải vướng mắc nhưng ta động tay để nó trở thành loại đạp như địa lôi... hê hê hê...”
...
“Binh nhì! Ngươi tỉnh lại đi!” Lưu Hàng cầm cổ áo Elbert rồi hô to: “Chết tiệt! Quê nhà và vợ con đang chờ ngươi đấy binh nhì!”
Elbert gắng sức nói một câu: “Không ngờ... đó là địa lôi. Cuối cùng... ta... cũng được chết ở nước Đức... Ặc...”
19:57 PM: Binh nhì Elbert hư hư thực thực bỏ mình.