Buổi trưa ngày thứ hai sau khi cả bọn đặt chân tới Bắc Kinh, Miêu Gia một mình đi tìm Đường Văn Vũ. Trong khi đó, Vương Hủ đang rơi vào một trạng thái rất kỳ quặc, có thể gọi đó là “du thủ hảo nhàn” (1) trong truyền thuyết.Vương Hủ muốn dạo quanh phố phường một lúc, tiếc thay hình tượng lúc này dẫn đến quá nhiều sự chú ý, đành thôi. Hắn lại nghĩ đến việc về phòng đánh một giấc nhưng khổ nỗi vừa mới dậy lúc trưa...
Trong lúc buồn chán quá mức, Vương Hủ đành tới hỏi cha sứ Thomas xem có chỗ nào cần mình giúp hay không.
Nửa giờ sau khi đưa ra quyết định này, hắn đã cảm nhận sâu sắc hai chữ “hối hận”.
Chuyện rắc rối trong cái giáo đường này rất kinh khủng. Nào là gác xép đã lâu không người quét dọn, chỗ dột trên nóc nhà đã lâu không có người vá, chỗ tường kia cũng tróc sơn đã lâu, cái ghế bên này hỏng cũng đã lâu...
Xin chú ý, “đã lâu” ở đây được tính theo đơn vị là “hằng năm”.
Hôm nay, một mình Vương Hủ gánh hết công việc của một đội trùng tu kiến trúc, thậm chí còn vượt khỏi phạm vi đó. Hắn nhận ra mấy vị cha sứ đến đi đứng còn khó khăn và những nữ tu mảnh mai, yếu ớt đang nhìn mình với ánh mắt thiết tha, tràn đầy ngưỡng mộ và cảm kích. Thứ ánh mắt ấy đã thúc đẩy Vương Hủ hiến dâng sức trẻ của mình.
Chạng vạng tối, Miêu Gia trở về. Trong lúc hắn bước vào giáo đường, quây quần cùng mọi người bên bàn ăn cũng như cầu nguyện vì bữa tối mà Chúa đã ban cho, Vương Hủ lại chẳng có lấy nửa mẩu bánh mì trong miệng. Vì hắn đang ngồi trên nóc nhà, miệng ngậm đinh và vung búa lên với bàn tay sưng rộp.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Vương Hủ mới vào trong giáo đường. Hắn ngồi bệt xuống hàng ghế đầu tiên, nhìn bức tượng cao hơn người trước mắt rồi than vãn:
“Ông anh Jesus ơi, nhà của ông anh trang trí tệ quá trời! Xin hãy hiển linh và ném vài tay thợ lành nghề xuống đây phụ giúp người anh em này một tay, được không?”
Đúng lúc này, cha sứ Charlie bước bên cạnh rồi nói với Vương Hủ:
“Con ơi, ta thay mặt đức cha nhân từ cảm ơn những điều mà con đã làm hôm nay.”
Vương Hủ mỉm cười cam chịu:
“Ha ha, không sao, chút chuyện hỏng hóc này đâu cần kinh động tới người chứ.”
Cha sứ Charlie mỉm cười, đáp:
“Người sẽ nhớ kỹ mỗi chuyện con làm. Con ơi, Chúa luôn có mặt ở khắp mọi nơi đấy.”
“Ha... ha ha, đó là... đó là...”
Đến đây, cha sứ Charlie rời khỏi với vẻ tử tế và không quên để lại một câu:
“Đúng rồi, còn vài nơi cần sửa đấy con. Ngày mai hẵng làm tiếp, hôm nay muộn rồi, con nên nghỉ ngơi đi.”
Nụ cười của Vương Hủ cứng lại, trong lòng chửi thầm:
“Móa, thì ra ý ngươi là vậy! Ta biết làm sao nhân lúc trời tối để đẩy nhanh tiến độ đây?”
Sau khi cha sứ bỏ đi một cách hết sức khoan thai, Vương Hủ ngẩng đầu lên nhìn ông anh Jesus:
“Chúa ơi, ngài có thể nói cho ta biết cách trốn buổi lao động ngày mai hay không?”
Lời nói còn chưa dứt thì một mảng trần nhà đã rơi xuống đầu hắn. Không biết là do kiến trúc xuống cấp, trình độ nghiệp dư của Vương Hủ đã khiến nó mệt rả rời hay lòng từ bi của Chúa nhân từ. Nói tóm lại, Vương Hủ bị trần nhà bất ngờ rơi trúng. Với lý do này, cho dù ngày mai, à không, nửa tháng nữa chỉ nằm trên giường cũng không có ai nói hắn lười biếng được.
Trong giáo đưỡng tĩnh lặng, dưới một đống gạch đá, một chàng trai đang gắng sức giơ ngón giữa về phía thánh giá ở cách đó không xa.
...
Ba ngày sau, ngày chủ nhật, cũng là ngày “Chúa nhật” (2), “vết thương” của Vương Hủ đã khỏi một cách kì diệu (thật ra là hắn lười đủ rồi).
Vì hôm nay sẽ có rất nhiều tín đồ đến nghe cha sứ giảng đạo nên Vương Hủ muốn coi thử mình có tiếng nói chung gì với những người này hay không.
Tiếc rằng, hắn chỉ thấy một đám lưu manh đang ngáp ngắn ngáp dài.
Có vài tên đang ngủ gật khi mục sư giảng đạo, thậm chí có kẻ còn vừa ngủ vừa ngáy. Cha sứ đáng thương chỉ có thể ra dấu thánh, thầm nói:
“Xin Chúa hãy tha thứ.”
Vương Hủ lắc đầu, thở dài. Trong đầu tự dưng hiện lên khung cảnh:
Tại một ngôi chùa nào đó, một lão tăng trọc đầu nhìn gã đệ tử đang ngủ gà ngủ gật, cất giọng trách trời thương thân, thở dài, niệm A Di Đà Phật rồi dùng Long Trảo Thủ, Nhất Dương Chỉ, thần kỹ bạo cúc đánh đồ đệ bầm dập. Sau cùng, lão ta trở về với dáng vẻ đức độ của cao tăng, thong thả nói: Đồ nhi, sư phụ đây chỉ muốn tốt cho con mà thôi.
Quăng ý nghĩ kì quặc ra khỏi đầu, Vương Hủ bước tới gần cái gã đang gáy vang trời đất rồi vỗ nhẹ bả vai hắn.
Không tỉnh!
Vương Hủ lay vai vài cái.
Hắn vẫn không tỉnh!
Bốp! Bốp!
Hai tiếng tát vang dội. Gã kia ngã sõng soài trên mặt đất. Hắn đã tỉnh dậy vào 0.2 giây sau cái tát thứ nhất. Tuy nhiên, cái tát thứ hai của Vương Hủ đã khiến hắn bất tỉnh tại chỗ.
Vương Hủ vác kẻ xấu số kia lên vai, quăng ra khỏi giáo đường. Cha sứ Charlie kinh ngạc đến mức ngây ra như phỗng. Đầu óc của lão đã đình công tại chỗ nên không biết phản ứng như thế nào.
Vương Hủ nghênh ngang bước tới và phun ra ba chữ bằng chất giọng đậm chất kinh đô:
“Còn ai nữa?”
Thế là buổi giảng đạo hôm nay đã diễn ra hết sức thuận lợi. Các tín đồ “thành kính” trợn trừng mắt trâu nhìn cha sứ, không dám bỏ qua một chữ nào. Đến khi bài giảng kết thúc, cả đám lại còn ngoan ngoãn xếp hàng ngay ngắn và trật tự rời khỏi giáo đường.
Vương Hủ bước tới trước mặt cha sứ Charlie rồi nói:
“Ổn rồi, thưa cha, ta nghĩ mình đã hiểu rõ sự kích động của ngài trong lần đầu ta gặp mặt. Coi bộ cha thực sự rất cần những người trợ giúp đắc lực như ta để trợ giúp truyền giáo.”
Cha sứ Charlie thở dài:
“Ôi, con ơi, con không nên làm vậy với họ. Con phải biết rằng chỉ cần một người thực lòng sám hối thì trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi vào Địa Ngục, Chúa nhân từ cũng sẽ xá tội cho họ. Chúng ta phải học cách bao dung...”
Vương Hủ cười nói:
“Ta sẽ gắng sức thay đổi, thưa cha. Còn bây giờ, để cho rõ ràng, ta muốn hỏi một chuyện. Những kẻ này là toàn bộ giáo đồ ư?”
Cha sứ Charlie đáp lời:
“Thật ra vẫn còn... ta nghĩ rằng họ có việc bận nên không tới làm lễ được.”
“Sao? Bận việc? Dám lưu manh này thì bận chuyện gì? Lao lực đến chết trong kỹ viện ư?”
Vương Hủ hỏi ngược lại.
“Ngươi câm miệng lại cho ta! Qua đây!”
Miêu Gia từ đâu nhảy ra túm cổ Vương Hủ rồi lôi ra ngoài. Vừa kéo Vương Hủ đi, hắn vừa quay đầu nói với cha sứ Charlie:
“Cha à, cha cứ để ta dạy dỗ cái tên cấp dưới vô tri này. Xin đừng bận tâm tới hắn làm gì.”
Đợi đến nơi bốn bề yên ắng, Miêu Gia mới thả Vương Hủ ra và hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta chỉ định giúp ông lão hiền lành đó học cách thể hiện thái độ cương quyết.”
“Cái thằng ngu này...”
Miêu Gia đưa tay ôm mặt cứ như xấu hổ lắm.
“Ta làm sao?”
“Rốt cuộc ngươi có phải sinh viên khoa Sử không? Đám tín đồ triều Thanh mười người thì đến chín là loại người như vậy. Hay là ngươi không biết?”
"Ồ?"
Từ cái miệng có thể nhét quả trứng gà, ánh mắt mù mờ và giọng điệu ngây ngô thì đúng là hắn không biết gì cả.
“Thiếu hiểu biết! Đó là vì quyền miễn trừ biết chưa? Không chỉ toàn bộ thành viên của giáo hội phương Tây không bị chính phủ nhà Thanh quản lý, ngay cả tín đồ người Trung Quốc cũng được giáo hội bảo vệ. Do đó, bọn giáo dân thời này không hề tin thờ Chúa. Chúng nghĩ rằng gia nhập giáo hội thì sẽ có chỗ dựa để hoành hành khắp nơi, lừa nam ép nữ, không cần quỳ khi gặp quan.”
“Chẳng lẽ giáo hội không quản lý cái bọn bất chính này?”
Vương Hủ hỏi.
Miêu Gia cười lạnh:
“Quản lý? Ngươi nói thử coi quản lý thế nào? Đến nóc nhà dột mà mấy cha sứ này cũng chịu được thì lấy ai quản lý? Mấy gã tới nghe giảng đạo hôm nay ít ra còn biết ra vẻ. Chuyện ngươi chưa thấy vẫn còn nhiều. Cái bọn giáo đồ xấu xa bên Sơn Đông đã đến mức độ không coi phép tắc ra gì rồi. Đến chính quyền địa phương cũng không dám gây hấn với người Tây, mặc bọn chúng ức hiếp dân lành. Đây chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới phong trào Nghĩa Hòa Đoàn (3) mười năm sau.”
Vương Hủ gật đầu đáp:
"À, ta hiểu rồi. Thì ra chúng là một đám mượn thần hộ thân, không sợ đao thương..."
“Đừng có lạc đề. Nói tóm lại, ngươi không thể xía vào chuyện này được đâu. Nếu thấy chuyện chướng tai gai mắt thì ta có thể nhúng tay vào, nhưng cấm không được thay đổi dòng chảy của lịch sử. Việc ta cần làm bây giờ là chờ đợi cho đến khi Đường Văn Vũ xong việc rồi đi về. Ngươi mà thấy chán quá thì lo nghĩ cách đánh với Vô Hồn đi.”
Vương Hủ nói:
"Vậy ta đây cố gắng ít xuất hiện là xong."
Miêu Gia hừ một cái rồi bỏ đi luôn. Hắn chẳng hề tin cái câu “ít xuất hiện” kia. Dù sao có nói cũng vô dụng. Thôi thì cứ chờ xem thằng ôn này sẽ gây nên chuyện gì.
- ----o Chú thích o-----
(1) Đại ý là rảnh rỗi nhàn nhã, không có gì làm.
(2) Nguồn gốc của tên gọi Chủ Nhật trong tiếng Việt xuất phát từ cộng đồng Ki-tô giáo. Tên gọi gốc là "Chúa Nhật", Nhật có nghĩa là ngày, Chúa Nhật có nghĩa là "ngày của Chúa". Chữ Chúa và chủ đều bắt nguồn từ chữ zhǔ (主) trong tiếng Hán nên có thể gọi là Chúa Nhật hoặc Chủ Nhật đều đúng. Người theo đạo Công giáo buộc phải đi lễ nhà thờ, giữ tâm tịnh và kiêng việc xác thịt vào ngày này.
(3) Phong trào Nghĩa Hòa Đoàn (có nghĩa nôm na là: "phong trào xã hội công bằng và hòa hợp") là một phong trào bạo lực tại Trung Quốc do Nghĩa Hòa Đoàn khởi xướng từ tháng 11 năm 1899 đến 7 tháng 9 năm 1901, chống lại sự ảnh hưởng của thế lực nước ngoài trong các lĩnh vực giao thương, chính trị, văn hóa, công nghệ và bài trừ Kitô giáo, trong bối cảnh hạn hán khắc nghiệt và kinh tế suy sụp. Cuộc nổi dậy xảy ra tại Trung Quốc trong suốt những năm cuối của triều đại Mãn Thanh.