Yến Ly khóc nức nở trong ngực Vương Hủ, có thể là do đã quá mệt mỏi, nàng có vẻ buốn ngủ, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
Vương Hủ đỡ nàng lên giường, đắp chăn cho mỹ nữ rồi lên tiếng: "Tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta nhìn ngươi vẫn chưa có hạ sốt, nên nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai nói sau."
Yến Ly thật sự cảm thấy rất khó chịu, nàng bị sốt tới đầu óc choáng váng. Từ cổ họng nàng thốt ra hai từ ai oán, cuối cùng cũng không nói thêm gì, nhu thuận gật đầu chui vào trong chăn.
Vương Hủ đi xuống lầu, chỉ thấy ba người kia đang ngồi vây quanh cái bàn, dùng ánh mắt hả hê nhìn hắn. Vương Hủ lúc này bèn lên tiếng: "Làm sao vậy?"
Miêu Gia hỏi ngược lại: "Có lẽ ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi làm sao vậy?"
"Ta không sao cả..." Vương Hủ cảm thấy khó hiểu.
Miêu Gia dùng lời lẽ hết sức hùng hồn: "Tại sao ngươi đã ra rồi?"
Vương Hủ mở to hai mắt nhìn Miêu Gia: "Tất nhiên bệnh nhân đã nằm ngủ rồi, ta nhân cơ hội này muốn cùng mấy người thảo luận làm cách nào để đối phó với con quỷ kia?"
Dụ Hinh hừ lạnh một tiếng: "Không được..."
Tề Băng không tỏ vẻ gì, chỉ nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng: "Cũng không phải là chuyện quan trọng lắm..."
Miêu Gia nhìn Vương Hủ: "Đã hiểu ra chưa?"
Vương Hủ lắc đầu: "Chưa..."
Miêu Gia thở dài nói: "Ôi... Hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, theo ý của ta thì mỗi người nên tự chọn một phòng rồi đi ngủ. Nếu như buổi tối Manson xuất hiện, chúng ta sẽ tùy hoàn cảnh mà hành động. Nếu như đêm nay bình an vô sự, buổi sáng ngày mai chúng ta lại tính kế khác."
"A... Vậy ta lên phòng đi ngủ, được chứ?"
Miêu Gia lại nói: "Không, ngươi có nhiệm vụ."
Vương Hủ tức giận nói: "Các ngươi được ngủ ngon, ta có nhiệm vụ... Tốt, rất tốt, rất hay... Là ta gác đêm đúng không?"
Miêu Gia nở một nụ cười bỉ ổi: "Nhiệm vụ của ngươi chính là trở thành bảo vệ riêng, bảo vệ tốt cho Yến Ly, người ta là người bình thường, lại đang sốt cao. Ngộ nhỡ có chuyện không hay xảy ra, đó là điều tất cả mọi người đều không muốn. Cho nên nhiệm vụ này... Hắc hắc hắc... Chúc ngươi may mắn..."
Vương Hủ có cảm giác hơi chút bất an: "Này... Cái nhiệm vụ này là sao?... Ánh mắt đó của các ngươi có ý gì?... Chuyện này vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn ta phải làm? Dụ Hinh làm không phải rất hợp thích sao?".
Dụ Hinh lại nở một nụ cười mỉm hết sức tàn ác: "Ta không đi đâu, ngộ nhỡ bị lây thì sao?"
Vương Hủ lên tiếng hỏi: "A, vậy chỉ có ta đi là không có chuyện gì hả?".
Dụ Hinh nói như đinh đóng cột: "Ừ, đồ ngốc sẽ không bị lây."
Vương Hủ còn muốn nói gì đó nhưng Miêu Gia đã trực tiếp chen miệng nói: "Ta cùng Tề Băng đi dò xét xung quanh thì càng không thích hợp rồi... Chuyện này vẫn nên để ngươi xử lý là thỏa đáng nhất..."
"Biến......" Vương Hủ khinh thường hừ lạnh: "Ba người các ngươi vừa rồi ở đây đã thương lượng kỹ rồi đúng không? Đi thì đi! Ta nói cho các ngươi biết. Lão tử là con người có thực lực, là một kẻ đã thoát khỏi sự hèn mọn, có tình cảm cao thượng, con người ta có phẩm cách cực cao. Những… hành động bỉ ổi trong tưởng tượng của các ngươi tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người ta!" Hắn nói ra nhừng lời hết sức chính nghĩa, sau khi nói xong bèn dùng một tư thế hiên ngang lẫm liệt đi thẳng lên lầu hai..
Ngoại trừ Miêu Gia, hai người kia có vẻ như đã tin tưởng Vương Hủ. Lúc này Miêu Gia nhìn theo bóng lưng đầy vẻ tang thương của Vương Hủ, ý vị thâm trường nói: "Chờ một chút, chỉ tối đa năm phút đồng hồ..."
Vương Hủ không để cho bọn họ chờ tới năm phút đồng hồ, chỉ gần một phút sau ba người ngồi dưới lầu đã nghe thấy một tiếng nữ nhân thét lên chói tai. Tiếng thé này rõ ràng của của Yến Ly, ba giây sau là tiếng hét của Vương Hủ vang lên. Âm thanh "A a a..." của hắn hết sức dõng dạc, y hệt như tiếng heo bị chọc tiết.
Tề Băng cùng Dụ Hinh không rõ tình huống xảy ra, xảy ra, đang suy nghĩ có nên lên dò xét hay không thì Miêu Gia lại hết sức bình tĩnh nói: "Tỉnh táo... Phải tỉnh táo... Từ hai tiếng hét kia có thể thấy hiệu quả cách âm của căn phòng này không tệ. Thực tế cường độ Deciben do hai người kia phát ra còn lớn hơn nhiều. Như vậy... theo phân tích của ta, mặc dù trong phòng đêm nay sẽ có tiếng kẽo kẹt của giường, hoặc là tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ dồn dập v..v...Chúng ta cũng sẽ không nghe thấy. Rất tốt... Kiểm tra hoàn tất, tất cả trở về phòng ngủ."
......
Điểm này có chút nghi vấn cần giải thích, một phút đồng hồ trước đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ thực sự tình là như thế này...
Vương Hủ lên lầu, tiến vào giang phòng của Yến Ly, đóng cửa lại. Trước kia tại khách sạn Phong Vân, Vương Hủ cũng đã từng canh cho Yến Ly ngủ, cho nên hắn vẫn muốn làm như trước, định chuyển ghế ngồi sát bên giường cả đêm.
Yến Ly lúc này vẫn còn chưa ngủ, nàng vẫn còn đang tỉnh!
Yến Ly tuy thân thể bị suy yếu, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng cũng không phải thần trí không rõ. Ở nơi vừa lạ lẫm vừa quỷ dị, trong đêm khuya vắng, nàng nghe thấy có người mở cửa phòng mình. Vương Hủ vừa vừa rời đi không lâu, chắc có lẽ sẽ không lén lén lút lút quay về, vậy đó là ai?
Yến Ly trong lòng sợ hãi, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể giả vờ ngủ say, cố gắng quan sát tình huống. Lúc này nếu như Vương Hủ cứ ngồi như vậy rồi ngủ gật thì Yến Ly sẽ phát hiện ra là hắn. Nhưng Vương Hủ không như vậy... Hắn làm một việc hết sức ngu xuẩn.
Chính xác ra đây là một trò đùa, về phần linh cảm đến từ câu nói của Miêu Gia trước đó: "bảo vệ riêng".
Giờ phút này trong phòng ngọn nến đã tắt, ngoài cửa sổ mưa cũng đã ngừng được một lúc, mây đen cũng tán đi, một vầng trăng non treo trên không trung, ánh trăng xuyên thấu qua bức màn chiếu lên giường.
Yến Ly nằm nghiêng, đưa lưng về phía Vương Hủ, trên người nàng chỉ đắp một tấm chăn cũng không tính là dày. Cho nên trong mắt Vương Hủ lúc này là một thân thể đang phập phồng, những đường cong đầy ưu mỹ...
Vì vậy, Vương Hủ nhất thời cao hứng, làm ra sự việc hết sức ngu xuẩn kia: hắn chui vào trong chăn...
Vương Hủ biết rõ, hắn nằm cạnh như vậy nhất định sẽ khiến Yến Ly tỉnh dậy, nhưng nói như thế nào người ta cũng là bệnh nhân. Cùng lắm nàng cũng chỉ giận dữ một chút rồi hỏi hắn một câu: "Ngươi làm gì vậy?"
Vương Hủ đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Ta chính là bảo vệ riêng."
Sau đó Yến Ly sẽ đuổi hắn khỏi giường, mắng hắn là đồ ngốc. Điều đó rất tốt, rất hài hòa. Vừa chiếm được tiện nghi, người ta cũng sẽ không để trong lòng, dù sao vẫn chỉ là một trò đùa.
Nhưng trên đời này có một câu: “Tám phần mười nhân sinh trên đời này đều không theo ý mình.”
Bởi vậy, sự tình cũng không phát triển như Vương Hủ nghĩ, mà liên tiếp biến hóa khiến hắn hoảng sợ.
Đầu tiên, Yến Ly kêu to...
Là thét lên, thanh âm rất lớn, rất dọa người. Dù thần kinh Vương Hủ tương đối tốt, cũng không nghĩ tới một bệnh nhân có thể hô to như vậy. Sau đó hắn nhanh chóng phản ứng, hành động tiếp theo cũng cực kỳ ngu xuẩn...
Vương Hủ bịt kín miệng của Yến Ly, cố gắng nói nhỏ vào tai nàng: "Đừng kêu, là ta..."
A, hóa ra là ngươi. Như vậy... Ngươi đang làm gì?! Thật sự là ngươi muốn làm gì?
Yến Ly đã biết là Vương Hủ, trong lòng lập tức cảm thấy kinh sợ. Vì vậy nàng hung hăng cắn một cái vào tay hắn.
Sau đó... đến lượt Vương Hủ kêu to...
Vương Hủ rút tay trở về: "Này... Yến học tỷ, không cần ác như vậy..."
Đáp lại hắn chính là một đôi mắt rưng rưng, còn có gò má đỏ bừng của Yến Ly, nàng cắn chặt môi dưới không nói lời nào.
Ánh mắt kia khiến Vương Hủ có một cảm giác hết sức mãnh liệt... Đã xảy ra chuyện không ổn... Nhất định có chỗ không ổn!
Hắn rất nhanh sẽ hiểu vấn đề nằm ở đâu, bởi vì "Cảm giác" của hắn đã đến... Cái này cũng không phải cảm giác của bậc đại năng, cũng không phải năng lực thiên phú, mà là cảm giác của một trong các giác quan của người bình thường - xúc giác.
Hai người chung chăn có rất nhiều chuyện không thể nói được, ví dụ như Vương Hủ có mặc quần áo, mà Yến Ly thì không...
"A..." Vương Hủ muốn nói gì đó để làm giảm bầu không khí căng thẳng, nhưng hắn lại nói không nên lời... Ánh mắt của hắn không tự chủ được từ trên mặt của Yến Ly đã tuần tra xuống tới cổ, sau đó tiếp tục… hướng xuống dưới. Ài... Ánh sáng quá mờ, nếu như nhấc chăn lên chắc chắn sẽ thấy. Đương nhiên, có nhìn hay không, cũng không sao cả. Một người đã nằm trong ngực ngươi, thở một hơi ngươi cũng biết thì còn có gì để nói?
Yến Ly chú ý tới ánh mắt Vương Hủ, nàng trừng mắt nhìn Vương Hủ, chỉ nói vẻn vẹn có một câu: "Ngươi có ý gì?"
"Ta..." Vương Hủ bỗng nhiên nghĩ ra: "Ta nói nè Yến học tỷ, hình như ngươi không có thói quen ngủ trần. Tại sao hôm nay lại hào hứng vậy?"
Thanh âm của Yến Ly rất nhẹ, nghe như đang thở dài, "Quần áo hơi ướt, sau khi ngươi đi ra ngoài ta liền cởi ra."
Đây thật ra là một đáp án hết sức dễ đoán, căn bản không cần hỏi cũng có thể đoán được, nhưng Vương Hủ không muốn nói mà thôi.
Yến Ly nói: "Ta muốn hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi đến tột cùng là có ý gì?"
Mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ hòa cũng hơi thở của Yến Ly kích thích giác quan của Vương Hủ, hai người cứ như vậy dựa vào nhau. Cả hai đều có xảy ra chút phản ứng sinh lý, nhưng mà giờ phút này Vương Hủ hết sức thanh tỉnh, hắn đã đưa ra được một phán đoán hết sức chính xác: mình đã nói không rõ ràng lắm...
Dù không rõ ràng, nhưng tới giờ cũng chẳng cần nữa, cứ tiếp tục đi...
"Ài... Là thế này: ta không kìm được nên muốn nằm cùng ngươi, cái này đúng là kìm lòng không được... Như vậy hiện tại nếu như ngươi cam tâm tình nguyện, chúng ta có thể... Nếu như ngươi không muốn thì..."
Hắn còn chưa nói hết, Yến Ly đã dùng thanh âm như muỗi ngắt lời Vương Hủ: "Ta hôm nay không thoải mái."
Đây là có ý gì?!
Giờ đến phiên Vương Hủ nếu được hỏi, hắn rất muốn hỏi cho rõ, có phải tới khi ngươi thoải mái thì ta có thể làm gì thì làm?
Lúc này Yến Ly xoay người lại, tiếp tục đưa lưng về phía Vương Hủ, lộ ra hai vai cùng tấm lưng như ngọc dưới ánh trăng. Nếu như theo quảng cáo dành cho trẻ em chính là sữa chua tự nhiên nguyên chất... nó một lần nữa lại khiến yết hầu của Vương Hủ khô khốc.
"Ta muốn ngủ, ngươi muốn ngủ cùng ta cũng được. Nhưng ta thật sự không thoải mái, ngươi cũng đừng làm chuyện gì kỳ quái." Yến học tỷ trước khi ngủ còn ném ra một quả bom hạt nhân...
Vương Hủ lập tức kinh ngạc, trạng thái này giống như hóa đá. Trong đầu hắn hiện lên cảnh trong phim "Ỷ Thiên Đồ Long Ký – Ma Giáo Giáo Chủ" có Lý Liên Kịch đóng chính. Trong phim Triệu Mẫn đã từng không hề cố kỵ Trương Vô Kỵ mà nói: "Ta sớm muộn gì cũng là người của ngươi, ta cũng lười phản kháng, dù sao hiện tại có kêu bể cổ họng cũng có người để ý tới, nên ngươi muốn làm gì thì làm". Sau đó Trương giáo chủ bèn xoay người, vừa nghiêm túc vừa ngại ngùng nói: "Không biết thẹn."
Bây giờ nghĩ lại Vương Hủ thấy Trương Vô Kỵ chính là cặn bã, trong lòng đã mừng thầm nhưng miệng lại còn nói lời thanh cao, thật sự đúng là kẻ mặt dày...
Nhưng suy nghĩ miên man không được bao lâu, Vương Hủ quyết định trò đùa này vẫn nên dừng lại ở đây thôi, hắn chuẩn bị rời khỏi chiếc giường tội ác, giữ vững đạo chính nghĩa của hắn...
Đáng tiếc, đúng lúc chuẩn bị rút lui thì Vương Hủ phát hiện Yến Ly đã gối đầu lên cánh tay mình, hơn nữa nàng giống như đã ngủ say mất rồi...
......
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, quỷ hồn của Manson không xuất hiện, cũng không có tình huống dị thường khác.
Cho tới tận sáng sớm hôm sau, Dụ Hinh gõ cửa phòng Vương Hủ.
Cửa được mở ra, Dụ Hinh trông thấy hai người nằm trên giường. Vương Hủ mắt thâm quầng, nằm nghiêng theo tư thế hết sức kỳ quái, Yến Ly đang gối đầu lên tay trái của hắn.
"Nhé... Còn không có khởi đâu rồi, mắt quầng thâm đều đã có ah... Chẳng lẽ ngươi theo tối hôm qua một mực tăng ca đến hừng đông à?" Nàng giống như cười mà không phải cười địa trêu chọc lấy.
Vương Hủ ánh mắt lờ đờ, rất giống như một kẻ bị trà đạp thậm tệ vậy...
"Ta giống như không có tay trái vậy...Nó mất cảm giác đã quá lâu..."
Dụ Hinh nói: "Chúng ta muốn đi quanh thị trấn, tới tối sẽ quay về. Hôm nay ở đây chỉ có hai người các ngươi, cừ từ từ mà chơi nhé."
"Này!" Vương Hủ cố gắng giảm thanh âm, nói với Dụ Hinh đang đứng gần cửa: "Vì sao lại chỉ còn lại hai chúng ta?"
Dụ Hinh cười nói: "Yến học tỷ đang bệnh, để một mình nàng trong ngôi nhà bị ám thế này, ngươi yên tâm sao?"
Vương Hủ thở dài, đầu tựa ở trên gối, đáp: "Kỳ thật ta hết sức thống khổ ngươi biết không..."
"Người ta đã cởi hết quần áo rồi, còn muồn nói gì nữa?"
Vương Hủ há miệng muốn nói: "Ta...".
Nhưng Dụ Hinh không để hắn phun ra câu thứ hai đã chặn họng: "Ngươi... Không cần giải thích với ta..."