Bóng tối tan dần, Vương Hủ vẫn còn tay chân, linh thức tụ thân thuật bản sửa đổi vẫn chưa giải trừ. Hắn vẫn cầm thanh đại kiếm đứng đó, như chưa từng hề xảy ra chuyện gì vậy.
Derek có chút nghi ngờ, hắn hỏi Vương Hủ: "Ngươi đã làm cái gì?"
"Ta vừa nói chuyện với lực lượng của ngươi." Vương Hủ mỉm cười nói: "Cái hố đen của ngươi nói cho ta biết là nó hình thành là do hi vọng, chấp nhất. Sự hình thành của nó dựa vào... tưởng niệm."
Derek gầm lên: "Đừng lèo bèo nữa! Ngươi còn nói bậy ta sẽ giết hết đám bạn sau lưng ngươi!"
Vương Hủ cũng chẳng thèm để ý tới hắn, nói tiếp: "Lực lượng của ngươi không hề thương hại ta, nó cũng không phải bị năng lực thần kỳ của ta làm thịt. Chỉ là vì trong nội tâm của ta cũng có hi vọng, cũng có chấp nhất, cũng có...một phần tưởng niệm."
Derek muốn sử dụng năng lực của mình để hạ sát đám người đứng sau Vương Hủ, nhưng hắn lại phát hiện đã không thể khống chế được năng lượng xung quanh. Bóng tối vẫn chỉ bao phủ xung quanh hắn, nhưng không hề di động.
"Derek, không phải ngươi đã nói chúng ta không hiểu được lực lượng của ngươi sao? Hiện tại ta đã hiểu rồi. Hai chúng ta xác thực có rất nhiều điểm giống nhau... Thế nhưng ngươi lại tự chọn cho mình con đường cuối cùng."
"Ngươi không giống ta..." Derek dứt khoát tự vọt tới: "Ta khác biệt với cái tên vô tri không hề trải qua bất cứ chuyện gì như ngươi!"
"Ngươi đã thua, dừng tay, Derek." Miêu Gia từ căn biệt thự đi ra. Trong tay của hắn đang cầm một bức tranh.
Derek trừng hai mắt đã phủ kín tia máu: "Ngươi... Ngươi làm sao có thể tìm được?"
"Vincent đã gợi ý cho chúng ta, nếu như không cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là có khả năng bỏ lỡ." Miêu Gia cầm lấy bức họa kia, trong đó vẽ một thiếu nữ đang mỉm cười hiền hòa.
"Hắn đã biến ra rất nhiều bức họa, treo khắp nơi, tuy nhiên hắn lại gợi ý chúng ta bằng một bức tranh vẽ bản thân hắn, ha ha... Tóm lại, nơi duy nhất Vincent không đụng tới lại là một gian phòng rất nhiều giá vẽ. Ta chỉ tìm kiếm một chút, thì tìm thấy nó dưới một góc tối..."
Miêu Gia quay bức tranh lại, vừa ngắm vừa nói: "Derek, đây là bức tranh ngươi tự tay vẽ Aisha Lina... Ta nghĩ đó chính là bức tranh cô ấy làm mẫu để ngươi vẽ, nó cũng chính là phần trí nhớ đẹp đẽ nhất của ngươi, cho nên...Ngươi cũng giống Manson, nơi linh hồn ngươi trú ngụ cũng không phải là thân thể mà chính là một bức tranh."
Derek đưa tay ra: "Nếu ngươi dám..."
Miêu Gia hỏi lại: "Xé nó? Có quan trọng không? Hiện tại sự hiện hữu của ngươi đã nằm trong tay ta, lấy ra áp chế ngươi chẳng phải tốt hơn ư?"
Vương Hủ rất chân thành nói: "Tin ta đi, cùng áp chế hắn còn khôn thống khoái bằng ngươi đem bức tranh đó hủy đi."
Derek nói: "Tốt... Các ngươi thắng, tên nhãi vô tri này đã phong ấn năng lực của ta, mà ngươi đã... Lấy được nơi linh hồn ta trú ngụ, như vậy hiện tại các ngươi muốn thế nào? Không có sự trợ giúp của ta, các ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi không gian này! Tới khi nước tràn khắp cả không gian, chỉ có ta có thể may mắn thoát khỏi mà thôi."
"Hắn nói không sai, không gian này đã bị phong tỏa. Ta đã dùng bụi băng dò xét qua một lần. Ngoài bầu trời ra, không có con đường nào khác." Tề Băng lúc này cũng đã trở lại.
Miêu Gia bày ra thần sắc chán chường, sau đó chuyển thành thái độ chẳng màng sống chết: "Ta sẽ không thỏa hiệp cùng ngươi, cũng chẳng muốn áp chế ngươi. Bởi vì…nó đã chẳng có ý nghĩa gì."
Miêu Gia hất tay, đem bức tranh ném cho Derek.
Derek cẩn thận tiếp lấy bức tranh, hắn nắm nó trong tay. Hắn nhìn Aisha Lina trong bức họa say đắm, trên khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần ôn nhu.
Vương Hủ triệt để kinh ngạc: "Này... Ngươi làm cái chim gì thế? Đế quốc tự tay phá bỏ Hiệp Ước Bất Bình Đẳng(*) hả?"
(*)xem chú thích tại https://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%BB%87p_%C6%B0%E1%BB%9Bc_b%E1%BA%A5t_b%C3%ACnh_%C4%91%E1%BA%B3ng
"Ân...Ngươi hình dung cũng chuẩn đấy..." Miêu Gia cười cười, quay đầu nói với Derek: "Derek, ta sẽ không thảo luận đạo đức với ngươi. Thiện ác ta cũng chẳng thèm cân nhắc. Ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ một việc..."
Khóe miệng của Miêu Gia lập tức xuất hiện một nụ cười nham hiểm: "Ở đây đều là nam nhân trong câu lạc bộ bàn tay phải, cho nên chúng ta rất ghét những kẻ chỉ nghĩ cho bản thân mình như ngươi. Tất cả chỉ là làm xằng làm bậy, chỉ là hành vi tự biến mình thành nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình của đám thiếu nữ tuổi teen mà thôi."
Vương Hủ vẫn không quên chen miệng vào một câu: "Ý của hắn chính là hắn rất ghét những kẻ như ngươi... Ta có lẽ không cần phải nhắc..."
Ngón giữa của Miêu Gia bỗng xuất hiện hồng mang, bốn con giao giải phẫu xuất hiện: "Lực lượng của ngươi cũng đã sinh ra đồng cảm với năng lực người tốt của Vương Hủ... A, không đúng, phải nói là đã bị hắn ô nhiễm rồi."
"Ngươi chớ có nói nhảm! Ngươi sao lại có cái suy luận như thế?" Mấy lời chửi tục của Vương Hủ đều bị mọi người bỏ qua, những lời Miêu Gia nói đã được mặc định trở thành sự thật.
"Nói cách khác năng lực cấp thứ thần của ngươi đã không còn tồn tại nữa..." Miêu Gia bước từng bước tới gần Derek, sâu trong mắt Derek lúc này Miêu Gia lần đầu tiên đã trở thành thứ đáng sợ.
"Đợi... đợi chút..." Derek lần thứ nhất tỏ ra bối rối.
......
Năm phút sau, Miêu Gia, Tề Băng, Dụ Hinh, Yến Ly, Arns, William, giáo sư Hách và ba nữ sinh xuất hiên ở ven hồ Louis.
Mà Vincent cùng Simon, cũng trùng hợp đã đứng bên cạnh bọn họ.
Vincent mỉm cười hỏi: "A? Đã lên đây rồi hả? Sao bây giờ mới tới?"
Còn không chờ mọi người trả lời, Simon đã khinh thường nói: "Biết rõ còn cố hỏi, Derek còn chưa chết, đương nhiên là hắn đưa những người phàm tục này trở về."
Vincent vỗ tay, Giáo sư Hách cùng ba nữ sinh lập tức ngất đi, ngữ khí của hắn tiếp tục rất nhẹ nhàng: "Đừng lo lắng, bọn hắn sau khi tỉnh lại cũng sẽ không nhớ bất kỳ chuyện gì khi nãy. Tiếp tục vấn đề vừa rồi, kỳ thật ta muốn hỏi chính là..."
Miêu Gia nói: "Câu hỏi "Vì cái gì " của ngươi quả thật rất đơn giản, ta đem Vương Hủ để lại gán nợ."
Tề Băng bổ sung nói: "Nói cách khác điều kiện Miêu Gia đưa ra là chỉ cần Derek đưa chúng ta về trước thì Vương Hủ chính là nô lệ của hắn. Về phần Derek có thể bắt Vương Hủ tìm lại người yêu của hắn hay không phải xem hắn có năng lực đó không."
Vincent sờ cằm: "A... Như vậy Vương Hủ cùng hắn còn có một trận chiến nữa? Nhưng cái không gian kia cũng không tồn tại được lâu, hắn nên tốc chiến tốc thắng thì hơn..."
Simon phun ra thành tiếng: "Nhàm chán đến cực điểm, ta phải đi về rồi."
Hắn lập tức xoay người rời đi.
Vincent nói: "Này... Nhờ kết quả là Derek đi ra thì làm sao?"
"Ngươi không cần tiếp tục nói những vấn đề ngu xuẩn đó với ta được không?" Simon dứt lời đã biến mất trong hư không.
Vincent nhún nhún vai: "Ôi... Đúng là tên chẳng có khiếu hài hước."
Miêu Gia nói: "Ta thấy sao ngươi không xóa hết tất cả ký ức của mọi người?"
Ý hắn muốn nói tới Yến Ly và William.
Vincent tự nhiên hiểu ra, hắn cười tà ác: "Cô bé kia cùng Vương Hủ có một đoạn ký ức rất hay ho, xóa mất có chút đáng tiếc..."
Miêu Gia cũng nở nụ cười: "Thì ra là thế... Làm tốt lắm."
Yến Ly đứng cách đó không xa, tuy nghe được hai người này nói lén lút nhưng cũng cảm thấy rợn cả sống lưng...
"Về phần William thì kể từ khi hắn gặp nhóm các ngươi đã tiếp xúc với không ít sự kiện linh dị, vì vậy dần dần sinh ra linh thức. Chỉ là trình độ của hắn khả năng chỉ cao hơn người bình thường một chút mà thôi. Nhưng thân là một ác ma, ta cũng không ngại trợ giúp một tên có khả năng cao khi chết phải xuống Địa Ngục mạnh mẽ hơn một chút."
Miêu Gia hừ lạnh nói: "Ngươi đúng là kẻ tận tâm với công việc..."