Quỷ Hoàng Phi

Chương 103-1: Đại kết cục (thượng) (1)



Màn đêm đen đặc nặng nề như cái miệng đang mở to của quái thú khổng lồ, muốn một hơi nuốt mọi thứ trên thế gian này. Những chất lỏng trên người bọn yêu kia nhỏ xuống mặt đất tạo thành từng hố to đùng, từng màn khói trắng bốc hơi lên từ mặt đất, phát ra tiếng vang quái dị, sau đó nhanh chóng phiêu tán. Có người kinh hoảng chạy thục mạng lại không cẩn thận bị dính một chút, cả người liền như cây cối khô héo, đổ xuống trong nháy mắt!

Tiếng người than khóc xông thẳng lên trời, Quân Thương nghe thấy, bỗng nhiên ngẩn ra, cúi đầu nhìn, con người tỏa ra sát khí nồng đậm, cách tầng tầng lớp lớp quái vật nhìn thẳng vào U Minh!

"Ha ha ha...." Tiếng cười đắc ý của U Minh vang vọng cả trời, "Quân Thương, những người này, đều chết trong tay ngươi!"

Hắn đứng ngoài vòng chiến, con mắt phát sáng, quanh người bao phủ bởi vô số luồng sáng màu đen --- cũng chính là tinh khí của người chết phía dưới!

"Vốn chỉ cần tinh khí của bốn người, ta có thể khôi phục hoàn toàn pháp lực, chậc chậc... Ngươi tặng ta lễ lớn như vậy, ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây?"

Nói xong, U Minh quát một tiếng chói tai: "Lui ra!"

Những quái vật kia nghe lệnh, không cam lòng tản đi, một kiếm của U Minh đánh tới nhanh như chớp, ánh sáng bạc lạnh lẽo đánh vào mắt của Quân Thương!

Quân Thương nhảy một cái, bay vút lên, lùi về phía sau như một cơn gió, tay áo màu đen bị gió thổi bay phấp phới, khí lạnh tỏa ra mãnh liệt khiến cho không khí xung quanh cũng như bị đóng băng.

Ngân quang trong tay U Minh chợt lóe, ngưng tụ lại đánh ra không khí, mang theo sát khí mạnh mẽ bổ thẳng xuống đỉnh đầu Quân Thương!

Quân Thương và U Minh đánh nhau quyết liệt trên không trung mà không phát hiện ra có một cô gái mặc áo choàng đen lẳng lặng đứng ở góc đường, nhìn đám người đang chạy trốn bốn phía và mặt đất bị phá hủy thành những hố lớn, gương mặt vô cùng lo lắng, lộ ra chút vạt áo xanh lam đang bay bay trong bóng tối.

Nạp Lan Sơ Thần nhìn mặt đất lồi lõm và đám người khô héo, lại nghe tiếng gào thét từ hoàng cung phía xa, đột nhiên khói đỏ bốc lên, trong mắt nàng chợt lóe qua tia kiên định, rút ra một con dao nhọn sáng loáng từ trong ngực, đâm mạnh vào trái tim mình!

"A!" Con dao sắc bén đâm vào trái tim mềm mại, dù đã chuẩn bị tư tưởng nhưng đau đớn đột ngột vẫn khiến nàng thét chói tai, thân thể nàng co lại, nặng nề quỳ xuống đất!

Sắc mặt nàng trắng như tuyết, mồ hôi lăn dài trên trán.

Nàng không để ý vết thương không ngừng chảy máu, con dao sáng trắng lại giơ lên, tiếp đến "phốc xuy" một tiếng, lại đâm xuống.

Lần này, mồ hôi rơi xuống từng giọt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể đã lảo đảo muốn ngã!

Nàng cắn răng, bên mép có vệt máu lăn dài, nàng từ từ rút dao găm trong tim ra, con dao sáng như tuyết không dính một chút máu nào, chỉ có ở mũi nhọn của dao đính một viên ngọc đỏ bừng như máu, dưới bóng đêm phát sáng nhu hòa.

Nàng cầm trong tay, miệng đọc mấy câu thần chú, vẽ vào hư không, ném viên ngọc máu kia giữa không trung. Viên ngọc phát ra ánh nhẹ dịu, sáng thành một con đường, nàng che ngực, lảo đảo đứng dậy, đuổi theo từng bước!

Máu đỏ tràn qua ngón tay của nàng, nhỏ xuống trên mặt đất, nhanh chóng biến mất!

Nạp Lan Sơ Thần lao điên cuồng, vượt qua ao hồ rừng núi, cố gắng tăng tốc độ đến cực hạn, nàng từng bước một, lảo đảo chạy từng bước một đến cung điện đen bóng phía xa!

Lúc này trong Trường Sinh Điện, Lâm Lang mặc y phục màu xanh ngọc bích, tay cầm trường kiếm, đang đấu với một người!

"Nếu như không muốn Quân Thương chết, ta nhất định phải đi!" Lâm Lang cau mày, "Mau tránh ra, ta không muốn làm khó dễ các ngươi, nhưng nếu các ngươi nhất định phải ngăn cản ta, ta sẽ không nương tay!"

Sau khi tỉnh lại nàng đã thử một chút, biết thân thể mình đã hoàn toàn hồi phục, tuy pháp lực không bằng trước nhưng cũng không phải là tầm thường. Có thể được vậy là do Quân Thương truyền nguyên khí cho nàng trong lúc động phòng!

Quân Thương mang thân thể suy nhược đi đối đầu với U Minh và... Người kia sao?

Chẳng lẽ bọn họ không biết, đây chỉ là một trò chơi của Thiên đế mà thôi? Nàng không tin việc U Minh làm không có người nào trên Thiên Đình biết, Thiên Đế để mặc Quân Thương và U Minh đánh nhau, nếu nàng đoán không sai, cuối cùng chính là muốn tiêu diệt bọn họ!

Đạo lý này, nàng đã sớm đoán được. Giống như đối với mình, nàng chưa bao giờ cho rằng Thiên đế muốn cưới nàng là vì thích nàng. Chẳng qua nguyên thần của nàng là Lang Quang ngọc nữ đã đạt pháp lực thượng cổ đến tột đỉnh, cho nên Thiên Đế nghĩ rằng, nếu không thể áp chế được pháp lực này, thì phải phá hủy, trong trời đất này... Không thể có người cường đại hơn Thiên Đế tồn tại. Mà Quân Thương tuy đã hạ xuống làm người phàm, nhưng lại có căn cốt hiếm thấy, nếu thêm chút thời gian nữa, có khi sẽ thành người đứng đầu trong tam giới. Đến lúc đó, chỉ sợ Thiên Đế cũng phải xem sắc mặt của hắn!

Thiên Đế có ý nghĩ như vậy, nhưng không thể làm mạnh tạy! Bởi vì một ngày như vậy, Thiên Đế không cho phép đến, cho nên, hắn mượn lòng người diễn một màn kịch như vậy, chứa sự đe dọa ngầm!

"Tiểu thư, người không thể đi!" Thanh Y Tử Y và mọi người ngăn trước mặt nàng, "Trước khi đi thành chủ đã nói nhất định sẽ trở lại tìm người!"

Tùng trưởng lão vuốt chòm râu gật đầu. Đôi mắt bình tĩnh lại không che giấu được vẻ sầu lo: "Đúng vậy! Xưa nay thành chủ nhất ngôn cửu đỉnh, nói được nhất định làm được!"

Tùng trưởng lão vừa dứt lời, các tiểu yêu sau lưng cũng thất chủy bát thiệt [1] đứng lên khuyên nhủ, Lâm Lang nghe bọn họ lao nhao chỉ cảm thấy hỗn loạn trong đầu. Những yêu tinh này mặc dù chưa được khai hóa, nhưng lại rất nghe lời Quân Thương. Lúc này họ tận lực khuyên bảo nàng, nàng cũng biết là vì muốn tốt cho nàng, nên không muốn vạch mặt bọn họ, chỉ là... Thời gian còn có thể chờ sao?

[1] thất chủy bát thiệt: Bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.

Lâm Lang hét lớn một tiếng, khiến cho bọn họ kinh hãi, bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại. Nàng vừa muốn nói, lại nghe từng tiếng chuông vang lên trong đại điện, một giọng nói yếu ớt truyền vào: "Phượng chủ. . . . . . Phượng chủ, kinh thành đại loạn, U Minh luyện thành yêu ma, thành chủ đã không chống đỡ được . . . . . . Phượng chủ. . . . . . Xin phượng chủ cứu mạng!"

Mọi người sửng sốt nghiêng tai lắng nghe, giọng nói đứt quãng xen lân tiếng thở dốc nặng nề, giống như người bên ngoài chớp mắt một cái thì té xỉu!

"Là Nạp Lan tiểu thư!" Thanh Y hô lên, sau đó nhìn về phía Lâm Lang, ngạc nhiên nói: "Tiểu thư, là Nạp Lan tiểu thư, sao nàng tìm được tới đây ?" Thành chủ đã nói, nơi này ngay cả là Thiên đế cũng không tìm được , chẳng qua Nạp Lan Sơ Thần chỉ là một thuật sĩ dân gian có chút căn cốt, tại sao có thể tìm tới?

Sâu trong mắt Lâm Lang lộ ra tia cứng rắn kiên quyết: "Đưa nàng vào đi!"

Tùng trưởng lão do dự một lát, rốt cuộc giơ tay lên, trong đại điện hiện ra một cột ánh sáng màu trắng, Nạp Lan Sơ Thần từ cột sáng to lớn bay xuống, ngã trên mặt đất!

"Phượng chủ... Hoàng đô đại loạn, yêu ma hoành hành trong kinh thành, thành chủ ngăn cản không được bao lâu đã suy yếu... Kinh thành sợ là. . . . . . Sợ là phải đổi thành tử thành !" Nạp Lan Sơ Thần cố hết sức ngẩng đầu lên, váy màu lam bị nhuốn máu đã trở thành màu đỏ tươi, huyết dịch rơi xuống hư không lại biến thành vô sắc!

Lâm Lang nhìn thấy tất cả, bỗng nhiên con ngươi co rút lại ---- Nạp Lan Sơ Thần vì tìm kiếm nàng mà dùng chính nguyên đan của mình để dẫn đường!

Nạp Lan Sơ Thần là thị nữ Thanh Hoa phu nhân đặc biệt huấn luận cho nàng, từ lúc vừa sinh ra đã truyền nguyên thần của nàng vào, vậy nên bồi dưỡng Nạp Lan Sơ Thần từ nhỏ, rất trung thành với mình. Nhưng bây giờ, không nghĩ tới nguyên thần tương thông lại có tác dụng trong thời gian này... Lâm Lang không biết nên khóc hay nên cười!

Lâm Lang nhớ tới những hành động của Nạp Lan Sơ Thần, chợt phát hiện ra trong lòng nàng không có chút oán giận nào --- đương nhiên là nàng biết Nạp Lan Sơ Thần xuất hiện ở nơi này là vì ai. Coi như là vạn dân ở kinh thành, cũng không thể khiến nàng phải dùng nguyên thần của mình, đây chính là việc vô cùng mạo hiểm, có thể hồn bay phách tán... Trên đời này, chỉ có một người có thể để cho nàng không để ý tánh mạng cứu giúp, người này chính là Triệu Sưởng!

Phản bội người khác hoặc là người khác phản bội mình. Ở thời điểm không thể lựa chọn, bây giờ nàng không oán hận, nhưng tuyệt đối không vui vẻ được!

Lúc này, nàng nhìn mặt Nạp Lan Sơ Thần trắng như tờ giấy, đang hấp hối lại tự mình giẫy dụa, trong đôi mắt chứa đầy sự bi ai lo lắng, trái tim như có sự xúc động, chợt xuất hiện bóng hình của cô gái áo đen kia.

"Chuyện tình cảm, có thể làm gì!"

Những lời này của hắn nhẹ nhàng vang lên trong lòng, khiến cho ánh mắt nàng có chút cay đắng! Nạp Lan Sơ Thần vì Triệu Sưởng mà rời bỏ tộc nhân của mình và những năm tháng làm thần tiền. Công chúa Thái Thanh vì U Minh tình nguyện rơi xuống ma đạo, vứt bỏ thân phận Huyền Vũ trưởng công chúa cao quý. Quân Thương vì mình mà tình nguyện dùng tính mạng liều một phen...

Chuyện tình cảm, hóa ra là không màng sống chết như vậy!

"Phượng chủ... Sơ Thần biết sai rồi… Phượng chỉ, lần này Sơ Thần tới. . . đúng là có lòng riêng, nhưng mà Sơ Thần biết phượng chủ tuyệt đối sẽ không để mặc vạn dân trong thiên hạ..."

Khuôn mặt Nạp Lan Sơ Thần tràn đầy lo lắng, bò lên nắm lấy ống quần Lâm Lang, tiếng kêu đau khổ tột cùng!

"Vạn dân thiên hạ có liên quan gì đến ta? Nàng không oán hận Nạp Lan Sơ Thần phản bội, hiểu nỗi khổ tâm của nàng ta. Nhưng Lâm Lang không thích Nạp Lan Sơ Thần luôn mồm nói là vì thiên hạ: "Ta không có lòng vì người trong thiên hạ, điều này, ngươi nên biết."

"Phượng chủ..." Bỗng nhiên Nạp Lan Sơ Thần ngơ ngẩn, nước mắt chảy cuồn cuộn xuống, "Cầu xin người... Chỉ người mới có thể ngăn cản tai kiếp này thôi!"

Lâm Lang quay mặt đi chỗ khác không nhìn nàng, Nạp Lan Sơ Thần dùng chút sức lực còn xót lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Lang: "Thành chủ... cũng sắp... không chống đỡ được! Sơ Thần biết, người có thể mặc sống chết của mọi người, nhưng không bỏ mặc thành chủ... Sơ Thành, cầu xin người..." Nàng hiểu rõ lòng Lâm Lang. Bởi vì, các nàng đều là người khốn khổ vì tình!

Ánh sáng lạnh lùng trong mắt Lâm Lang chợt lóe, sáng lạnh như kiếm, bắn về phía Tùng trưởng lão!

Tùng trưởng lão vẫn còn ở do dự: " Việc này. . ."

Lâm Lang nhìn ông ta, giọng nói ẩn chứa sự uy nghiêm không thể chối cãi: "Đưa ta ra ngoài!"

"Thành chủ từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã nói sẽ trở lại tìm phu nhân thì nhất định sẽ trở lại..."

Tùng trưởng lão còn đang mải khuyên giải, đột nhiên Lâm Lang nhảy một cái, quanh thân tỏa ra vầng sáng màu xanh nhạt, không biết từ lúc nào mà trong tay đã cầm một thanh kiếm cổ phác. Hoa văn lượn lờ trên chuôi kiếm, có chút bóng loáng, hai viên ngọc tỏa sáng xanh biếc, chiếu sáng đại điện sâu thẳm, nhẹ nhàng lay chuyển như màn nước đang rung động...

Lâm Lang giơ cao kiếm, đánh tới đỉnh đại điện, tay áo phiêu diêu, nhìn thì chậm chạp ưu nhã, nhưng chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe "ầm" một tiếng, linh thạch trên đại điện lăn xuống, bóng tối đen đặc tràn ào, vầng sáng xanh chợt lóe đã không thấy bóng sáng Lâm Lang đâu nữa!

Thanh Y Tử Y thấy vậy, cũng lập tức lắc mình đuổi theo, mấy tên tiểu yêu sau lưng Tùng trưởng lão cũng muốn đuổi theo, lại bị ông đưa tay ngăn lại!

"Tùng trưởng lão. . . . . ."

"Để cho nàng đi đi!" Tùng trưởng lão vuốt chòm râu, thở dài nói.

" Nhưng. . ."

"Thành chủ yêu thương nàng, muốn bảo vệ nàng dưới cánh chim của mình. Nhưng nàng cũng không phải là cô gái nhu nhược!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.