Quỷ Hoàng Phi

Chương 62



Lâm Lang biết Quân Thương đối với nàng là nâng ở lòng bàn tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan, chuyện nàng dấn thân mạo hiểm nói thế nào cũng không thuyết phục được Quân Thương, dứt khoát liền không nói nữa, nói sang chuyện khác muốn ăn canh đậu hũ để làm thay đổi bầu không khí nặng nề này !

"Ta rất nhớ món đậu hũ Bình Kiều [ 1 ] khi còn ở quê nhà, thế nhưng ở phương bắc tìm mỏi mắt cũng không ai biết làm, món này chàng biết làm sao ?"

[ 1 ] hay còn gọi ( Đậu phụ Bình Kiều ) là một món súp nổi tiếng của Hoài An Giang Tô ^^ (đậu hủ non nấu với thịt gà, nấm hương, óc cá trích)

" Cái này có gì khó ? Chỉ là nàng thật sự muốn ăn ? Nhưng canh gà cũng không có sẵn đâu !" Không phải hắn nói khoác, từ nhỏ đến lớn sự tình có liên quan đến Lâm Lang, nói thẳng ra hắn so với nàng còn rõ ràng hơn , đậu hũ bình kiều là món nàng thích ăn nhất , nên hiển nhiên là hắn biết làm !

Lâm Lang mới vừa rồi tìm đại một cái cớ lảng sang chuyện khác, nhưng lúc này nhìn bộ dạng Quân Thương lẽ thẳng khí hùng ( vàng thật không sợ lửa ) như đã dự liệu trước, đã gợi lên thật sâu lòng hiếu kỳ của nàng : " Phải !" đậu hũ Bình Kiều là món ăn bình dân của vùng Giang Tô, mặc dù ăn ngon nhưng cũng chưa phải là món trứ danh nhất trong các món, nhưng sau khi nàng nếm qua một lần , cảm thấy món ăn này rất đặc biệt màu sắc tươi ngon , mùi vị thơm ngát, béo mà không ngấy , liền truyền lệnh đầu bếp trong phủ học nấu thuần thục món này , lúc ở nhà luôn thường ăn, về sau cùng Triệu Tễ đi về phương Bắc , vẫn chưa có dịp ăn qua lần nữa !

Quân Thương nghe nàng đồng ý liền chọn một con gà béo tốt giết thịt [ hầm cách thủy ] [ 2 ] nấu cháo gà, sai sử Lâm Lang nhóm bếp lửa, rồi tự mình đi chuẩn bị gia vị !

[ 2 ] Đây là phương pháp làm chín thực phẩm bằng hơi nước nóng, nhiệt lượng cung cấp bởi hơi nước tích tụ lên phần bên trên của chóp nồi, rồi lan tỏa dần xuống phía dưới, nên thực phẩm sẽ chín "từ trên xuống". Phần mặt dưới của thực phẩm áp vào dụng cụ đựng, do đó hơi nước nóng bị cản lại sẽ lâu chín. Thời gian hấp tùy thuộc vào tính chất và khối lượng từng loại thực phẩm. Hấp là phương pháp chế biến lý tưởng cho các thực phẩm non và mềm, vì sau khi hấp, thực phẩm vẫn giữ được hương vị thơm, ngon ngọt tự nhiên.

Cách làm đậu hũ bình kiều thật ra cũng không phức tạp lắm, dùng nước luộc gà nấu lên mà thành, cộng thêm các nguyên liệu óc cá diếc cùng gạch cua, mỡ heo, hành, gừng và một chút gia vị nêm nếm khác, chờ khi nước sôi , cho các miếng đậu phụ đã thái mỏng và thị chín thái hạt lựu, tôm nõn vào ,vài giọt xì dầu vào nồi. Khi sôi thêm chút bột năng cho sánh nước,nhấc xuống . Nếu muốn tăng thêm hương vị đậm đà , có thể nêm ít dầu vừng hoặc bột hồ tiêu là có món ăn ngon miệng .

Nhưng mà những thao tác trên cũng không phải là điểm mấu chốt, trọng tâm trong khâu chế biến món ăn này là ở chỗ kỹ thuật xắt rau. Từng miếng nhỏ đậu hủ bình kiều , tương tự như hạt dưa, thái ( cắt ) từng lát càng mỏng, càng thể hiện trình độ khéo léo ưu việt, đồng thời cũng càng làm món ăn thêm ngon miệng.

Lâm Lang nhìn Quân Thương đem một khối đậu hũ hướng không trung ném lên cao, sử dụng pháp thuật cố định, đao phong lướt qua liền rơi xuống thành từng miếng đậu hủ trắng bóng mỏng manh nằm ngay ngắn trên thớt, nàng không khỏi bật thốt lên khen ngợi: " Hay quá !" Thì ra pháp lực còn có thể dùng vào việc này !

Lâm Lang chỉ nhìn thần thái cùng tư thế thuần thục thản nhiên của Quân Thương cắt đậu hũ thì đã nhận định lời hắn nói lúc nãy cũng không phải nói ngoa ( khoe khoang ), trong lòng không khỏi tràn đầy chờ mong, đợi Quân Thương nhấc nồi ra khỏi bếp lửa, nàng đã không kịp chờ múc một muỗng canh thổi phù phù một hơi đưa vào trong miệng nhấm nháp, qua làn khí nóng của nồi canh bốc lên, nàng cảm thấy mắt tựa hồ có chút mờ sương, thẳng tắp nhìn Quân Thương hé ra nụ cười hạnh phúc cao hứng : " Thật ngon , ta chưa từng ăn qua món đậu hũ bình kiều thơm ngon như vậy !"

Quân Thương vươn tay thay nàng lau chùi nước canh dính ở khóe miệng , cưng chiều nói: " Nàng thích là được !"

Tối hôm đó, Lâm Lang cùng Quân Thương vui vẻ ăn cơm xong lúc trở về đã là giờ hợi hai khắc, một ngày âm u nhanh qua sắc trời đã dần sáng lên, ánh trăng như sương mờ, chiếu rọi vào bóng dáng bóng cây loang lỗ rải xuống mặt đất, tiếng gió xào xạc thổi qua, bóng đêm yên lặng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh kéo dài hữu lực của lão bá phu canh---- ------- Thời tiết hanh khô ,cẩn thận củi lửa !

Hai người bước chầm chậm trở về viện chính , ai cũng không nói lời nào , được ánh trăng kéo thành hai đạo bóng dáng thật dài gắn bó tựa vào nhau, trong bầu không khí hòa hợp ấm áp nhưng thủy chung cũng không tách rời !

Không biết đi bao lâu rồi, Lâm Lang cảm nhận Quân Thương dừng bước, bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Quân Thương nở nụ cười nhìn về phía nàng, nàng hơi sững sờ, chỉ nghe âm thanh trầm thấp Quân Thương truyền đến: " Đến rồi !"

Nàng theo phản xạ tính bước lên nhìn lại, đập vào mắt chính là cửa chính Vân Đình quán cùng Hiên Viên đường đã ở phía trước rồi, trong lúc nhất thời tâm tình nổi lên một cỗ phiền muộn khó nói, nàng khẽ buồn bã cất tiếng : " Nhanh như vậy ?" Nói xong chợt bừng tỉnh, trong mắt thoáng qua một tia ngượng ngùng cười cười, "Vậy ta vào đây !"

Nàng lúc này hận không được sớm sớm chiều chiều nhìn thấy đối phương, nhưng nàng biết không thể quá dính Quân Thương, phải chừa lại không gian riêng cho hai người, không gò bó ,không có gánh nặng tình cảm mới có thể phát triển theo chiều hướng sâu đậm, không đến nỗi làm đối phương không thoải mái .

Con người khi còn sống bất quá chỉ là trăm năm, cùng người mình yêu nắm tay gắn bó có mấy ai có thể đi tới cuối cuộc đời , huống chi Thần Tiên vốn cô độc tịch mịch , vạn năm không ngừng !

Ai có thể chắc rằng vạn năm không đổi năm tháng kéo dài chỉ yêu một người ?

Lâm Lang vẫn cảm thấy tình cảm của hai người giống như một bình chứa đầy rượu, mỗi lần rót một ly, cứ thế rót thêm một ly, cuối cùng cũng sẽ cạn sạch, nếu như rượu này rót hết, hai người sẽ chia tay trong vui vẻ , sau đó mỗi người một ngã ! Nhưng giờ phút này, trong lòng Lâm Lang nổi lên một tia tham lam, nàng hy vọng Quân Thương có thể yêu nàng đến cuối sinh mệnh --- ------ ----- mãi mãi yêu say đắm trường trường cửu cửu , một đời một thế không chia lìa, nàng không thể quá vội vàng , giống như vò rượu ủ lâu năm, thời điểm tình càng nồng, thì càng phải từ từ thưởng thức! Quân Thương gật đầu một cái, trong mắt thâm trầm không nhìn ra cảm xúc : "Ừ, canh giờ không còn sớm!"

Lâm Lang nghe xong, cười cười với hắn, lại không nghĩ rằng đang lúc xoay người trong nháy mắt Quân Thương đột nhiên vươn tay vòng qua thắt lưng kéo nàng vào trong ngực, tiếp theo hung hăng ôm nàng thật chặt, dường như muốn đem nàng dung nhập vào xương tủy sức lực mạnh mẽ khiến cho lòng nàng phát run, hô hấp dường như bị kiềm hãm .

Mâu quang Quân Thương thoáng qua ý cười thư sướng: tối nay nha đầu này rốt cuộc đồng ý gả cho hắn, chờ lâu như vậy tới nay để cho hắn tâm thần thấp thỏm không yên, cũng phải thu chút lợi tức mới được, làm sao có thể dễ dàng thả nàng trở về ?

Hồi lâu, Quân Thương rốt cuộc hơi thả lỏng lực đạo , Lâm Lang lúc này mới há to miệng thở hổn hển vài cái, mới vừa cảm giác thoải mái ấm áp trong lồng ngực hắn, thân thể lại bị hai cánh tay cường tráng của Quân Thương ôm chặt lần nữa .

Ngửi được mùi vị thanh nhã tươi mát dễ chịu trên người Lâm Lang, nhắm mắt hưởng thụ tư vị nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực , Quân Thương chợt lóe lên ý nghĩ muốn nhấm nháp nhiều hơn nữa, hắn dùng lực đem Lâm Lang rúc sâu vào thân thể mình, giống như muốn đem nàng khảm vào cốt nhục của mình !

Lâm Lang chỉ cảm thấy thân thể của hai người dính chặt vào nhau, sít sao không khe hở, tầng y phục mỏng manh ngăn cách căn bản không có tác dụng gì, hơi thở phái nam nóng rực mang theo áp đảo cường thế bao phủ toàn thân nàng, Lâm Lang chỉ cảm thấy chính mình chưa từng giống thời khắc này lộ ra bộ dáng nhu nhược mềm yếu, trí óc nàng từ từ mơ hồ, trên người nhất thời rã rời, hận không thể hóa thành một vũng nước, chỉ có thể vô lực, nguyện ý chìm đắm quấn chặt Quân Thương.

Quân Thương nhìn đôi mắt Lâm Lang trong veo lấp lánh bao phủ tầng sương mù, dưới ánh trăng hai gò má thẹn thùng lây nhiễm rặng mây hồng, chỉ cảm thấy một cỗ lửa nóng hầm hập trong thân thể nhanh chóng hướng phía dưới hội tụ , thẳng đốt sạch lý trí hắn, cả người trướng đau khó chịu, hắn nghĩ thầm trải qua mấy ngày nay chỉ được nhìn không thể ăn quả thật là bi thống, trong lòng gầm lên giận dữ, đầu óc kêu gào lôi kéo thân thể Lâm Lang càng thêm dùng sức đem nàng hung hăng áp về phía mình, đột nhiên cúi đầu ngậm mút hai cánh môi kiều diễm của Lâm Lang.

Lâm Lang chỉ cảm thấy đỉnh đầu tối đen lập tức phủ xuống , theo phản xạ nhắm hai mắt lại, cảm nhận được khí tức phái nam cường thế bá đạo giữa miệng mũi không cho phép mình cự tuyệt, cả người nàng giật thót một cái , trong đầu sực tỉnh --- --- ở kiếp trước mình cùng Triệu Tễ cơ hội chung đụng rất ít, mặc dù đã xuất giá , cũng chỉ là chiếu cố thêm Tạ gia mà thôi, cho nên một màn hôm nay mới chân chính là nụ hôn đầu tiên của nàng !

Trong lúc nhất thời nàng cảm thấy khí huyết dâng trào, thẹn thùng không chịu nổi, lại lo lắng lỡ như Thanh Y Tử Y hoặc là Tiểu Hắc Tiểu Bạch ra ngoài tìm bọn hắn thấy một màn xấu hổ này, không khỏi vùng vẫy hai cái, chỉ là nàng giãy dụa mãi cũng không thoát, Quân Thương cảm nhận được nàng giãy giụa rồi lại gia tăng thế công, Lâm Lang cảm giác chính mình giống như đang ở trên chiếc thuyền nhỏ theo gió trôi nổi trong đại dương bao la, tựa như chiếc lá rụng rơi lơ lửng giữa không trung , không có điểm tựa y hết sức bất lực !

Nhưng nàng vẫn sợ bị người khác nhìn thấy, tâm như đánh trống đang lúc còn có thể duy trì một tia thanh tỉnh, khước từ vô lực, toàn thân mềm nhũn thở hổn hển, mở miệng đứt quãng hô: "Không. . . . . . Muốn , mau. . . . . . Buông ra. . . . . ."

Lâm Lang thoát ra âm thanh nỉ non yêu kiều , một chút lực uy hiếp cũng không có, lúc này nghe vào trong tai Quân Thương không giống như là phản bác, ngược lại càng giống như lời mời mọc mê người ! Lại nói, Quân Thương từ khi biết Lâm Lang bên cạnh đều không có bất kì nữ tử nào, lần này cách Lâm Lang chuyển thế đã lại qua hơn 20 năm, hôm nay thêm một lần nữa hưởng thụ mơ ước đã lâu ,trong mộng đã nhiều lần hồi tưởng tình cảnh môi lưỡi mềm mại triền miên , sao có thể dễ dàng buông ra ? Hắn còn phải dập tắt hỏa khí bừng bừng trong người, vào lúc này muốn ngừng mà không được , một bên hắn hôn sâu Lâm Lang, một tay ôm thật chặt nàng, còn tay khác dần dần di chuyển ma sát thắt lưng nàng.

Lâm Lang chỉ cảm thấy bàn tay mang theo lửa nóng lướt đến đâu đều truyền đến từng trận tê dại, thân thể không nhịn được vặn vẹo uốn éo, lúc này thân thể hai người kín kẽ kề sát nhau, lần này ngược lại không gấp, chỉ vừa động một cái, bộ ngực mềm mại của Lâm Lang cứ thế nhẹ nhàng ở trên lồng ngực rộng lớn của Quân Thương ma sát hai cái!

Thân dưới càng khó chịu, Quân Thương không khỏi hít một hơi lãnh khí, tiếp theo nụ hôn như cuồng phong bão táp đánh úp về phía Lâm Lang, động tác trong tay cũng càng ngày càng lớn, một đôi bàn tay đặt lên bộ ngực no đủ của nàng dùng sức nắn bóp, đầu ngón tay lật một cái, áo khoác hơi lộ ra áo yếm trắng thuần thêu hoa bên trong, bàn tay tà ác hướng nơi gò bồng đảo tròn trịa trắng như tuyết công chiếm . . . . . . . . .

Trước ngực bị rút đi mảng y phục truyền tới lành lạnh khiến Lâm Lang hoàn hồn, nàng trợn to hai mắt, bỗng nhiên phản ứng kịp xảy ra chuyện gì , đôi tay bắt đầu dùng sức khước từ Quân Thương, bị Quân Thương hôn trong miệng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào .

Âm thanh nỉ non ra khỏi miệng, ở dưới bầu trời đêm yên tĩnh có vẻ cực kỳ rõ ràng, trong lòng Lâm Lang thầm giật mình, lại không dám thốt ra tiếng, nhất thời chỉ có thể dùng sức vùng vẫy, ý đồ mong muốn Quân Thương có thể buông tay ! Quân Thương cảm nhận được nàng khước từ, một tay cố định thân thể nàng, liền muốn tiến thêm một bước, nhưng thấy mặt nàng tràn đầy uất ức, một khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, suy nghĩ một chút, có chút không cam lòng ở trước ngực nàng hung hăng xoa nhẹ hai cái, buông lỏng nàng ra : " Thật hận không thể hiện tại thu phục nàng !"

Quân Thương vừa buông tay, Lâm Lang tựa như con thỏ nhỏ đang sợ hãi cấp tốc nhảy ra xa hai bước, khép chặt lại áo bị bung ra, mới vừa trải qua nam nhân âu yếm một phen, một đôi mắt sáng long lanh như làn nước mùa thu làm cho người ta yêu thương.

Bóng đêm yên tĩnh , thời gian tựa như dừng lại, trong không khí chỉ có hai người nặng nề thở dốc . Lâm Lang nhìn xung quanh một lượt, chỉ nghe thấy tiếng lá cây rơi lạo xạo, ánh trăng loang lổ, không có bóng người, hồi phục tâm thần, ổn định hô hấp, ánh mắt hơi mất tự nhiên không dám nhìn Quân Thương, cúi đầu thật thấp nói: "Không còn việc gì, ta vào trước đây !"

Quân Thương vừa trải qua một phen tâm tình cực tốt, bước lên trước khẽ ôm Lâm Lang một cái, mới nói: "Mau trở về ngủ đi !" Trong lòng lại nghĩ tới nhất định phải thành thân nhanh chút, sau khi thành thân thì có thể cả đêm ôm nhuyễn ngọc ôn hương đi ngủ!

Lâm Lang xoay người định đi, ánh mắt hắn chợt lóe: "Đợi đã …....!" Nhanh chóng tiến lên đem áo khoác cởi xuống khoác ở trên vai nàng, che khuất chỗ bị hắn xoa nắn làm y phục nhăn nhúm lại mới hài lòng nói, " Trở về đi !"

Lâm Lang lén nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn đang nở nụ cười khoái trá, giống như chiếm tiện nghi rất hời, sợ hắn lại có chủ ý xấu xa khác , liền vội giữ chặt y phục chạy vào cửa .

Nàng đi vào, lặng lẽ nhìn một chút, thấy nhà chính không có đèn sáng, cũng không nghe thấy động tĩnh khác thường, lúc này mới nhanh chóng chạy qua viện, tiến vào cửa . Sau khi trở về phòng nhanh chóng thay y phục xong, sợ ngày mai Tử Y dọn dẹp phòng thấy y phục Quân Thương ở đây , nàng lại đem y phục của hắn giấu vào trong tủ quần áo, xoay người suy nghĩ một chút lại cảm thấy tủ quần áo không an toàn, vội tìm bao đồ bọc kín lại nhét vào dưới bàn trang điểm, xem xét một vòng tâm trạng mới dần thả lòng !

Lần này nàng cũng không dám kinh động Thanh Y Tử Y, mình tắm gội rửa mặt qua loa một chút liền lên giường nằm xuống, chỉ vừa nằm xuống, đêm yên tĩnh không tiếng động, nàng không biết là ảo giác của mình hay là cái gì, bên tai tiếng tim đập "bịch bịch" càng lúc càng lớn, nhắm hai mắt lại trước mắt chính là hình ảnh Quân Thương, nàng một chút buồn ngủ cũng không có, đầu óc dường như còn tỉnh táo hơn bao giờ hết !

Nàng trằn trọc trở mình một lúc, sáng ngày thứ hai giờ Mẹo (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng) ngồi dậy rời giường .

Nàng mở cửa, Tử Y đang quét sân, thấy nàng ra ngoài lấy làm kinh hãi: "Tiểu thư, ngài tối hôm qua trở về muộn, thế nào đã còn dậy sớm như vậy?"

Lâm Lang vừa nghe Tử Y nói nàng tối qua trở về muộn, trong nháy mắt trên mặt hiện lên rặng mây hồng , xoay người tránh ánh mắt Tử Y nói: "Không ngủ được nên thức dậy, ngược lại ngươi ngày ngày cũng dậy sớm thế sao ! Sao không nhiều ngủ một chút !"

Tử Y cười nói: "Mỗi ngày đã quen, dậy trễ ngược lại cảm thấy khó chịu ! Vậy ta đi múc nước hầu hạ tiểu thư rửa mặt !"

Tử Y nói xong liền để cây chổi xuống rời đi, Lâm Lang thấy vậy, đột nhiên kêu lên nói: "Tử Y. . . . . . Ngươi biết ta tối hôm qua trở về lúc nào sao? Ta quên. . . . . ."

Tử Y nghe vậy, vội dừng bước chân nói: "Nô tỳ cũng không rõ lắm, tiểu thư trở lại cũng không kêu người hầu hạ, tử thì canh ba nô tỳ đã dậy một lần, ở ngoài phòng tiểu thư nhìn một chút, mới biết tiểu thư trở lại." Tối hôm qua thật là kỳ quái, thân là Minh Linh nàng thế nhưng ngủ như chết , thường ngày một chút động tĩnh đã có thể tỉnh lại, lần này tiểu thư trở lại thế nhưng một chút tiếng động cũng không biết !

Lâm Lang nhìn Tử Y rời đi, trong lòng trấn định lại, bộ dáng nghi hoặc của Tử Y xem ra chuyện tối qua chắc hẳn không ai nhìn thấy !

Tử Y hầu hạ Lâm Lang rửa mặt hoàn tất, chỉ chốc lát Thanh Y cũng đã tới, Lâm Lang hỏi Thanh Y cả ngày hôm qua công việc xử lý đến đâu, Thanh Y nhất nhất trả lời, cuối cùng khẽ cau mày hướng Lâm Lang nói: " Tiểu thư, trong cửa hàng sửa sang rồi lắp đặt thiết bị cùng thớt ngựa mua cũng rất thuận lợi, nhưng mà việc tuyển chọn nhân công cũng không dễ tìm !"

Lâm Lang khẽ trầm ngâm một chút nói: "Theo tình hình hiện tại sau chiến tranh đều bị hao tổn đợi hồi phục, chiêu ( tuyển chọn ) công là tốt nhất , ngươi cho bao nhiêu tiền công ? Tiền công cao một chút cũng không sao !" Thời gian trước ở Kinh Giao còn có hàng loạt dân chạy nạn, công nhân không khó tìm lắm mới đúng!

Thanh Y nói: "Một người một tháng năm lượng bạc, so với người khác chúng ta đã cấp nhiều rồi ! Lại nói, cũng không phải là không tìm được, cửa hàng khác đều tìm dễ dàng, chỉ có chỗ cửa hàng chúng ta hơi kỳ quái, ban đầu còn cảm thấy hứng thú, chỉ là vừa báo danh làm nhân công cho Tạ gia, ngay cả một bóng người cũng không thấy tới !"

Lâm Lang nghe xong , không nói gì, mâu quang hơi trầm xuống, sau đó cười híp mắt quay đầu nói: "Nếu cửa hàng lắp đặt thiết bị đều an bài tốt, thớt ngựa cũng mua xong, hôm nay cứ nghỉ ngơi một ngày đã ! Cơm nước xong chúng ta ra ngoài đi dạo một chút !"

Thanh Y vội nói: "Tiểu thư ngài muốn làm giảm thọ nô tỳ sao? Ngày hôm qua một người cũng chưa tìm được, sao còn mặt mũi nghỉ ngơi chứ ? Tiểu thư và Tử Y cứ việc đi dạo ! Ta lại ra khỏi thành tìm kiếm lần nữa !"

Lâm Lang thấy Thanh Y hơi khẽ cau mày, vẻ mặt buồn rầu , không giống dáng vẻ sáng láng của ngày trước, cười nói: "Theo lời ngươi nói, những cửa hàng khác cho tiền công không cao bằng chúng ta còn có thể tìm được nhân công, tiền công chúng ta cho cao hơn, tại sao không ai chịu làm việc ? Nhất định là có người giở trò sau lưng ! Không rõ chuyện gì xảy ra, ngươi dù tìm tiếp sợ là cũng không được ai !" Kẻ ngáng chân trong tối chính là trong lòng nàng đã có suy đoán, nếu không phải Diệp gia muốn ép nàng trở về đó lần nữa, thì chính là người kia, nếu thật sự là hắn, nàng thật đúng là không còn gì để nói ? Sau khi bị cự tuyệt không suy xét nguyên nhân lấy thành ý đối đãi, lại còn giở thủ đoạn hèn hạ này, người như vậy còn tự xưng là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại ?

Dĩ nhiên, hiện tại nói gì cũng còn quá sớm, chỉ có thể trước điều tra một phen sau mới tính tiếp !

Đợi Lâm Lang thu thập xong , Tử Y liền hỏi Lâm Lang : " Để nô tỳ đi xem một chút Thành chủ đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho tiểu thư , nếu vẫn chưa, thì để cho Chu tẩu xuống làm được không?"

Lâm Lang trải qua chuyện tối qua, đang không biết đối mặt Quân Thương ra sao, liền đồng ý nói: " Ừ ! Tối hôm qua hắn trở về cũng muộn, nếu như chưa nấu đồ ăn kịp, thì cứ tính như vậy !"

Lâm Lang vừa dứt lời, liền nghe âm thanh Tiểu Bạch truyền đến: "Tiểu thư, Thành chủ dù không ngủ được cũng không dám làm trễ nãi bữa ăn sáng của người !"

Thanh Y vừa nghe xong vỗ tay nói: "Xem ra là đưa tới rồi, vừa đúng tiết kiệm thời gian chúng ta đi một chuyến !"

Công phu nói chuyện Tiểu Bạch đã đi tới cửa ( ý là người chưa tới mà âm thanh đã đến trước ), trên tay là hộp đựng thức ăn, Thanh Y thay hắn vén rèm, hắn vào cửa liền cười nói : "Tiểu thư, Thành chủ nói sáng nay bữa ăn sáng đã dùng ở Vân Đình quán , lập tức sẽ tới đây."

Tử Y đã nhận lấy mở ra hộp đựng thức ăn, nhất nhất dọn lên, Lâm Lang nghe được lời nói Tiểu Bạch, làm bộ liếc nhìn qua, lung tung đáp ứng một tiếng --- ------- ngày hôm qua chuyện xảy ra ở đại môn, hiện tại hồi tưởng lại mặt nàng đã đỏ tới mang tai !

Quả nhiên, chỉ chốc lát Quân Thương đã tới, thứ nhất liền quen cửa quen nẻo sai sử Thanh Y Tử Y lui xuống, nhất thời bên trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh mắt hắn tươi cười đăm đăm nhìn Lâm Lang im lặng cúi đầu gắp thức ăn , lắc đầu một cái giúp nàng múc một chén canh đưa qua, sủng nịch nói " chớ vội, không ai giành với nàng, từ từ thôi , ăn xong hãy gắp tiếp !"

Âm thanh Quân Thương trầm thấp truyền đến, Lâm Lang tay đang gắp thức ăn nhất thời khựng lại, nàng đối với tình huống phát sinh ngày hôm qua có chút không kịp thích ứng, cho nên khi Quân Thương vừa vào cửa nàng liền cố ý tránh né tầm mắt của hắn, thấp một cái đầu tiên sức lực hướng trước mắt trong mâm gắp thức ăn, lúc này nghe được lời Quân Thương , nàng cúi thấp đầu nhìn thức ăn trong bát cơm đã gắp đầy như một núi nhỏ, bất giác gò má ửng hồng, chỉ có thể lấp lửng che giấu nói: " Hôm nay, ta cảm thấy rất đói, khẳng định ăn được nhiều !"

Ánh mắt Quân Thương nóng bỏng bao phủ ở đỉnh đầu của nàng, nhàn nhạt nói một câu: " Thật sao ?"

Lâm Lang nghe giọng nói lạnh nhạt của hắn cùng một câu vừa nãy hàm chứa sủng nịch khác nhau rất lớn, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn qua, lần này vừa khéo chạm vào ý cười khoái trá trong đôi mắt Quân Thương.

Lâm Lang phát giác mình bị đùa bỡn, cái miệng nhỏ nhắn tức giận thoáng nhìn, hướng Quân Thương làm mặt quỷ, trong lòng một trận xấu hổ ngược lại hóa thành hư không , một bữa cơm hai người đều mặt mày hớn hở, không khí vô cùng hài hòa ấm áp !

Cơm nước xong Quân Thương còn có chuyện xử lý, Lâm Lang đưa hắn ra cửa xoay người đi thỉnh an Lăng phu nhân, sau khi trở lại liền kêu Thanh Y Tử Y cùng nhau xuất môn !

Đoàn người đi tới Kinh Giao dân chạy nạn bần hàn lướt qua hướng một nơi, quả nhiên đã trông thấy vô số người tụ tập cùng nhau chờ chiêu công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.