Quy hồn - Tuyệt Ca

Chương 34



Tiểu Đường lái xe, ông Du ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đem lá bùa đi âm dán trên kính xe đổi thành bùa dương, xe lái về phía trước chừng hơn mười phút, liền thấy được giao lộ đèn xanh đèn đỏ, trên vạch kẻ đường còn có mấy thiếu niên uống say đang đùa giỡn, chặn đường.
Tiểu Đường ngừng xe ở trước mấy thiếu niên, chờ bọn họ đi qua.
Lộ Vô Quy trông thấy một chàng trai trong đó tầm tuổi nàng đầu đầy khí đen ẩn hiện huyết quang, bộ dáng đó còn tệ hơn người đàn ông lần trước rơi trục mà nàng nhìn thấy tại cửa thang máy. Chàng trai này khá hơn người đàn ông đó một chút là vì trên cổ có một viên ngọc Phật khai quang, chính là viên ngọc Phật này để tướng mạo của hắn hiện ra một đường sinh cơ, không phải tất tử chi nhân (kẻ chắc chắn phải chết).
Nàng nhớ mang máng dường như ông nội đã từng nói người chắc chắn phải chết không cần thiết cứu nữa, nếu có một đường sinh cơ, có thể cứu thì cứu, không nên thấy chết mà không cứu. Lúc này nàng không có sức lực đi cứu người, nhưng mà nếu để nàng trông thấy, lại có ông Du ngồi phía trước, đoán chừng đây chính là một đường sinh cơ của chàng trai kia. Nàng nói: "Cái người trên cổ có đeo ngọc Phật hình như không được khỏe."
Ông Du "Ồ" một tiếng, dường như là đang xuất thần thì bị quấy rầy. Ông hỏi: "Tiểu Quy Quy nhìn ra cái gì?" Ông còn nói: "Mấy tên tiểu tử hư hỏng say rượu, thanh niên bây giờ đều thích đắm chìm vào mấy cái quán bar gì đó, cũng chả khác mấy khi chúng ta còn trẻ ngồi chồm hổm ở quán rượu."
Tiểu Đường nói: "Du lão, hình như Lộ tiểu thư nói là Tần Nguyên của nhà anh Tần Tứ."
Ông Du nghiêng người về phía trước, tiến đến trước kính chắn gió nhìn, nói: "Ấy, khoan hãy nói, khá là giống Nguyên Nguyên. Vừa rồi Tiểu Quy Quy nói cái gì?"
Lộ Vô Quy thầm nói trong lòng: "Người quen à." Nàng bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: "Khó trách có một đường sinh cơ." Nàng nói: "Khí đen soi ấn đường, huyết quang che mệnh hồn. Không chết ở canh ba, khó thoát mất vào canh năm. Có điều viên ngọc Phật trên cổ hắn..." Nàng còn chưa nói xong chợt nghe thấy ông Du nói: "Tiểu Đường, nhanh đi tóm lấy tiểu tử này."
Tiểu Đường mở cửa xuống xe, đi thẳng tới bên cạnh đám con trai đùa giỡn giữa đường.
Đúng lúc này, một người trong đó đùa giỡn đẩy cái người đeo ngọc Phật trên cổ gọi là Tần Nguyên một cái, vừa khéo vào lúc đó, một chiếc xe chở đất lái tới từ đường Thành Hoàng, cũng không biết là không nhìn thấy người đi đường hay là bởi vì đèn xanh, chiếc xe đó không có giảm tốc mà trực tiếp vọt ngay tới, cái người được gọi là Tần Nguyên vừa vặn đứng ở giữa ngay trước đường xe chạy.
Tiểu Đường thoáng cái xông tới, sau đó chính là tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ vốn còn buồn ngủ đều bị tiếng thắng xe này đánh thức, ngồi dậy.
Ông Du kêu một tiếng: "Ôi" đẩy cửa xe ra liền muốn xuống xe.
Lộ Vô Quy không cảm giác được có tà khí người chết lao ra, uể oải nói: "Không có chuyện gì."
Tài xế xe chở đất ngừng xe, giọng nói lớn truyền ra thật xa ở trong trời đêm: "Muốn chết à! Không nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ à!" Ba ba ba mà mắng một tràng, sau đó lái xe rời đi.
Lộ Vô Quy nghe giọng nói đó của tài xế xe chở đất, đoán chừng ông ta cũng bị sợ hãi.
"Đường ca, Đường ca, anh làm gì thế?"
Tiểu Đường tóm chặt Tần Nguyên đang không ngừng giãy người làm loạn, đi tới bên cạnh xe, Tần Nguyên đó hình như không muốn lên xe, còn nói: "Đường ca, giờ em còn có hẹn, anh đừng túm em mà..."
Tiểu Đường mở ra ghế sau, Tần Nguyên quay đầu nhìn lại, liếc thấy ba cô gái ngồi co quắp ở trên ghế sau mặt không cảm xúc mà nhìn hắn, lập tức không vùng vẫy nữa, khuôn mặt bị rượu rót đến đỏ bừng trưng ra một nụ cười xán lạn, giọng nói cung kính lại có vài phần nịnh nọt, hô: "Chị Thanh Vi, chị Tiểu Thứ."
Tả Tiểu Thứ uể oải nhìn hắn một cái, đoán chừng ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không còn.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng nói: "Ngồi vào sau cốp xe đi."
Tần Nguyên nhìn người trong xe, nhìn thấy ông Du, kêu lên: "Chào Du gia gia." Lại quay đầu vẫy mạnh tay vài cái với người đứng ở bên đường đang gọi hắn, ngoan ngoãn đến sau xe kéo ra cốp sau bò vào.
Cũng may cốp xe này khá lớn, thêm hai người vào ngồi chơi đánh bài cũng đủ, cũng không phải ngại chen lấn. Hắn ngồi xổm ở cốp sau, duỗi đầu tới phía trước, hỏi: "Chị Thanh Vi, chị Tiểu Thứ, các chị trở về từ giếng Hoàng Tuyền rồi à? Đi âm thú vị không?"
Du Thanh Vi ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một cái, thong thả nói: "Tôi nghe nói mấy ngày trước cha em rước về một cái rễ gỗ lim tơ vàng hơn trăm vạn?"
Lộ Vô Quy lại từ trong giọng của Du Thanh Vi nghe ra vài phần lạnh căm căm.
Tần Nguyên dường như cũng nghe ra khác thường, nói: "Em đây nào biết được?" Ngồi trở lại cốp xe.
Hắn như là rảnh rỗi không chịu nổi, chưa qua hai phút, lại hỏi: "Kéo em lên xe là có chuyện gì không?"
Trong xe không có một người để ý đến hắn.
Tần Nguyên bị mất mặt, liền ngậm miệng.
Một lát sau, Lộ Vô Quy nói: "Ông Du, điện thoại di động của cháu hết pin rồi, ông giúp cháu gọi điện thoại cho chị Hiểu Sanh nha."
Ông Du nói: "Chị Hiểu Sanh của cháu ở chỗ ông, lát nữa đến nhà ông là có thể gặp chị ấy rồi." Ông tạm ngừng, lại hỏi: "Tiểu Quy Quy, lần này có phải gặp được thứ gì khó chơi rồi không?" Nói xong, quay đầu nhìn Lộ Vô Quy sắc mặt vô cùng không tốt, nói: "Ông thấy cháu hao hụt sinh lực cực kỳ."
Lộ Vô Quy nói: "Cháu chuyển khí cho Du Thanh Vi, chị ấy tát một cái vào miệng cháu làm cháu không thở được." Nàng nói xong thì nghe thấy ông Du hít một hơi lạnh.
Một lát sau, ông Du quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Lúc này là ông thiếu cháu một ân huệ lớn."
Lộ Vô Quy nói: "Căn nhà lớn."
Ông Du như chém đinh chặt sắt mà nói: "Yên tâm, căn nhà lớn một trăm năm mươi mét vuông."
Lộ Vô Quy ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy lúc nàng ở dưới giếng Hoàng Tuyền nhắc tới căn nhà lớn, phản ứng của Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ có chút lạ, làm cho nàng hơi lo lắng, nàng nói: "Căn nhà phải để cháu thoả mãn, chị Hiểu Sanh thoả mãn mới được." Tạm ngừng rồi nói tiếp: "Cháu dùng hết bùa ông để lại rồi."
Ông Du "Ồ" một tiếng, trong lòng kêu: "Ai nói đứa nhỏ này ngốc, xem gậy của lão tử đánh chết hắn!"
Trong xe lại yên tĩnh.
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ sắp ngủ, nói: "Nếu giờ các chị ngủ rồi thì không tỉnh lại được."
Con mắt của Du Thanh Vi đã híp thành một đường lại trợn tròn, hỏi: "Còn bao lâu mới về đến nhà?" Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, tức thì phát ra một tiếng ai thán hết sức không tình nguyện lại không thể không làm theo.
Tả Tiểu Thứ ỉu xìu quát: "Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ."
Ông Du nói: "Đều đừng ngủ, tỉnh một chút cho ông. Hai cháu xuống chính là giếng âm, đừng tưởng rằng còn sống bò ra thì sẽ không xảy ra chuyện!" Nhắc tới việc này lại tức giận, nhịn không được mắng: "Bản lĩnh không lớn, lá gan không nhỏ, đến cả giếng âm cũng xuống, các cháu không muốn sống nữa hả? Hả!"
Một tiếng "Hả" đó còn dõng dạc hơn lúc trước rống Lộ Vô Quy "Trở về", rống đến Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi giật thót mình, không khỏi ngay ngắn thân thể, tỉnh rồi.
Tả Tiểu Thứ yếu ớt cười khan một tiếng, nói: "Mấy ngày hôm trước cháu cũng đi xuống giếng Hoàng Tuyền một chuyến, cũng không có nguy hiểm như lần này. Ai mà biết được xuống dưới chính là Vạn Quỷ Quật, còn gặp phải quả đả tường tìm không thấy đường về."
Ông Du giận quá hóa cười, nói: "Mấy ngày hôm trước cháu xuống cái giếng của miếu Thành Tây đổ nát chứ gì? Đó là cái giếng dương, tuy rằng âm khí hơi nặng một chút, sẽ có ít du hồn dã quỷ, thế nhưng miệng giếng đã niêm phong âm nhãn rồi, là cái giếng vô dụng bị niêm phong thôi."
Tần Nguyên tò mò hỏi: "Du gia gia, giếng âm là gì? Giếng âm không phải giếng Hoàng Tuyền sao?"
Ông Du nói: "Giếng âm vô dương lộ, đó là giếng cho người chết đi. Người sống rơi vào giếng âm thì không có đường hoàn dương trở về." Trên trán ông nổi lên gân xanh, quay đầu lại nhìn hằm hằm Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, nói: "Cũng là hai cháu bây giờ mạng lớn, đúng lúc ép được Tiểu Quy Quy tới đây."
Tả Tiểu Thứ nhớ là cô làm thế nào cũng không sờ được mép giếng và vách giếng, thế mà Lộ Vô Quy lại kéo hai cô leo lên được, cảm giác quỷ dị không rét mà run tự nhiên nảy sinh. Cô lại nghĩ đến Lộ Vô Quy ở dưới giếng Hoàng Tuyền bộc lộ tài năng, như là dùng bát quái Thái Cực mà đánh ra một con đường hoàn dương, lại nghĩ tiếp đến chuyện Khưu đại sư nói Lộ Vô Quy tiêu diệt quỷ mặt xanh bám vào người chỉ trong vài phút, cảm thấy Lộ Vô Quy có chút cao thâm khó lường.
Tần Nguyên tò mò cực kỳ, hỏi: "Không có đường hoàn dương, vậy trở về thế nào?" Hắn lại nhoài người tới ghế ngồi sau xe, nhìn về phía Lộ Vô Quy, hỏi: "Cô chính là Tiểu Quy Quy à? Tiểu Quy Quy, cô trở về thế nào?"
Lộ Vô Quy thầm nói trong lòng: "Tôi với anh không quen, tại sao phải nói cho anh biết?"
Du lão lấy ra điện thoại di động gọi vào một dãy số, chưa mấy phút điện thoại đã kết nối.
Lộ Vô Quy nghe thấy một tiếng nói hơi già dặn truyền ra từ trong điện thoại, dường như là nửa đêm bị đánh thức còn có chút buồn ngủ: "Là lão ca à, hai đứa nhỏ đó không sao chứ?"
Giọng của Du lão dừng một chút, nói: "Làm phiền ông quan tâm, hai đứa nhỏ này cứu về rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Con bé trẻ tuổi, có đôi khi khó tránh khỏi phân không rõ nặng nhẹ, ông cũng đừng quá trách cứ tụi nó. Thanh Vi nhà ông là một người có bản lĩnh tiền đồ, nào giống cháu trai vô dụng của tôi, suốt ngày lo lắng không hết. Ôi, mấy ngày hôm trước lão Chu nói với tôi tiểu tử kia gần đây không quá ổn bảo nó cố gắng ít đi ra ngoài, giờ trái lại tốt rồi, đêm hôm khuya khoắt vẫn chưa trở về nhà."
"Vừa rồi tôi rẽ ra từ đường Hoàng Tuyền tại giao lộ đường Thành Hoàng gặp được Nguyên Nguyên, thấy nó không quá ổn. Đứa nhỏ này là một người phúc lớn mạng lớn, gặp dữ hóa lành, Tiểu Đường thay nó ngăn cản một kiếp, nhưng mà tôi nhìn nó dường như vẫn không tốt lắm, không dám để nó đi lung tung, kéo nó lên xe tôi rồi. Nhà của tôi xảy ra chuyện của hai đứa nhỏ này, không tiện cho nó ở lại nhà tôi qua đêm, đành phải gọi điện thoại cho ông."
"Ôn con phá phách này! Tôi lập tức đi tới! Lão ca, lời cảm ơn tôi thiếu rất nhiều, cám ơn cám ơn."
"Nói cảm ơn cái gì! Nếu không phải lão tam nhà ông giúp đỡ, chúng tôi cũng không tìm được xe Thanh Vi, tra được hành tung của nó nhanh như vậy."
Lộ Vô Quy nghe thấy đối thoại của bọn họ, chợt nhớ tới một câu "Đứa nhỏ luôn lo lắng không hết." Giờ nhìn ông Du thúc giục nàng xuống giếng âm cũng cảm thấy hợp mắt hơn rồi. Cảm thấy ông Du cũng rất đáng thương, có một đứa cháu gái đến cả giếng âm cũng dám xuống, tuổi đã cao còn phải hơn nửa đêm nơi nơi cầu người đi cứu người.
Nàng nghĩ như vậy, lại nhìn về phía Du Thanh Vi, nhìn thấy Du Thanh Vi mặt vô cảm xúc ngồi ở đó xuất thần ngẩn người.
Nhà của ông Du hình như ngụ ở rất xa, xe lái hơn một giờ đồng hồ mới dừng lại tại trước một cánh cổng tiểu khu rất khí phái. Một chiếc xe còn đỗ ở cổng tiểu khu, một đại thúc hơn bốn mươi tuổi đang dựa vào ở trên cửa xe hút thuốc, thấy xe các nàng đỗ ở bên cạnh thì vội vàng dập tàn thuốc, mở ra cửa xe ở ghế sau.
Một ông lão khí sắc không tệ đi xuống từ trên xe, có vài phần khí phái.
Lộ Vô Quy thoáng nhìn tướng mạo của ông ta, tướng mạo của ông ta không tính quá tốt cũng không đến nỗi tệ, nhưng con cháu của ông ta rất tốt, là loại tướng mạo hạnh phúc cuối đời điển hình.
Ông lão đó xuống xe, ông Du cũng xuống xe.
Sau khi Tiểu Đường mở ra cốp xe, dẫn Tần Nguyên tới bên người ông ta.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Tần Nguyên mới vừa rồi còn rất có tinh thần khi nhìn thấy ông lão này liền như chuột thấy mèo, ỉu xìu, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ông Du cùng ông Tần hàn huyên mấy câu, lại cho Tần Nguyên một lá bùa, rồi lại lên xe.
Tiểu Đường lái xe tiến vào cánh cổng khí phái, lái về trước một đoạn nữa, lái tới trước một tiểu lâu ba tầng có một sân nhỏ.
Lúc xe tới cửa, Lộ Vô Quy liền trông thấy hai bên trái phải cửa lớn nhà này mỗi bên trồng một cây liễu rủ mọc vô cùng tươi tốt.
Cây liễu tụ âm, bình thường có rất ít người trồng liễu rủ tại trước cửa, nhưng có lúc bố trí phong thủy cục, vì cầu âm dương cân bằng, cũng có người trồng liễu trước cửa. Người trồng cây liễu trước cửa chia hai loại, một loại là không hiểu cái gì cả, một loại chính là có vài phần bản lĩnh thật sự.
Thật ra, có một số thứ ở trong mắt người thường là rất không tốt, nhưng vận dụng thật tốt vẫn có tác dụng lớn. Tựa như miệng giếng âm đó, nhìn xem đại hung, vô cùng có khả năng hình thành loại cục diện trong vòng ít nhiều dặm không có người ở giống như thung lũng hoang, nhưng nếu như lợi dụng thoả đáng, bố trí thành phong thủy cục, hậu thế của nó rất là dồi dào, có thể thịnh vượng rất nhiều năm. Nếu có thể trấn được âm khí cùng sát khí của nó, dùng nó bố trí ra một phong thủy cục cung vượng tài thì thật là tốt, chính tài, thiên tài đều rất vượng. Đối với phong thủy, nàng không hiểu nhiều, chỉ biết nhìn cái đại khái, vọng cái khí* vẫn được, bố trí ra sao, giải trừ thế nào thì không hiểu.
(*vọng khí: vọng = nhìn, đây là thuật ngữ phong thủy học. )
Tựa như tòa nhà này của ông Du, nàng chỉ có thể nhìn ra bố trí phong thủy là cân bằng âm dương giữ gió dâng nước, cụ thể thì nàng nhìn không ra.
Xe tiến vào cửa sân rồi đỗ ở trong sân, một đống người trào ra từ trong nhà.
Lộ Vô Quy liếc nhìn chị Hiểu Sanh, lập tức tâm tình thật tốt, nàng đẩy cửa xe ra vui vẻ mà gọi: "Chị Hiểu Sanh." Nàng muốn vung cánh tay chào hỏi, kết quả hai tay vừa mỏi vừa đau, không nâng nổi. Nàng cười nhìn chị Hiểu Sanh một đường chạy như bay đến trước mặt nàng, mặt mũi tràn đầy khẩn trương mà nhìn nàng, lại lộ ra một khuôn mặt tươi tắn.
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Sao mà ra nông nỗi này? Tại sao tiều tụy như vậy? Không có sao chứ? Có bị thương hay không?"
Lộ Vô Quy nói: "Du Thanh Vi tát em." Nàng nói xong thì trông thấy chị Hiểu Sanh ngây người, sau đó lại nhìn chằm chằm vào nàng.
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Vậy chỗ khác của em có bị thương không? Sao sắc mặt kém như vậy?"
Lộ Vô Quy nghe xong liền biết Trang Hiểu Sanh không hiểu, việc này không tiện giải thích đâu, ngộ nhỡ chị Hiểu Sanh mắng nàng ở phía dưới giếng Hoàng Tuyền còn chuyển khí cho người khác, mắng nàng ngốc làm sao bây giờ? Nhưng mà, khi đó nếu như nàng không chuyển khí cho Du Thanh Vi, Du Thanh Vi sẽ chết đấy, căn nhà lớn của nàng cùng những lá bùa đã đốt đó đều đốt vô ích rồi. Nàng lắc đầu, dứt khoát không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.