Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 122: Phiên Ngoại 10 Gặp Lại 3





Rất nhanh Doãn Tình đã khiến Lâm Du Nhiên không thể suy nghĩ nổi gì nữa, sau khi thấy một ngón đã có thể dễ dàng ra vào, y tiếp tục nhét thêm một ngón.

Hậu huyệt bị lấp đầy, cơ hoành căng ra như muốn nuốt chặt lấy ngón tay của y.
“Ưm m...!Doãn Tình...”
Lâm Du Nhiên không mở miệng thì thôi, hắn càng nói động tác của Doãn Tình lại càng nhanh thêm một chút, y cẩn thận mở rộng hậu huyệt khiến tràng thịt bên trong dần mềm nhũn, dịch ruột ướt đẫm ngón tay, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nước nhóp nhép.
Cảm giác khó chịu khiến Lâm Du Nhiên muốn khép chân lại nhưng lại bị Doãn Tình tách ra, ngón tay vừa rời khỏi cơ thể để lộ hậu huyệt đã đỏ ửng ngấn nước, không ngừng co rút như đang mời gọi.

Doãn Tình buông người ra bắt đầu cởi y phục trên người xuống, đằng sau vẻ bề ngoài cấm dục của y là cơ bụng săn chắc, tuy có hơi trắng nhưng trông không yếu đuối một chút nào.Thân hình thập toàn thập mĩ như vậy bày ra trước mắt làm Lâm Du Nhiên nuốt khan một ngụm, hắn nhìn chằm chằm Doãn Tình không rời mắt, ngay cả dị vật c ứng ngắc kia, hắn cũng không kìm được mà nhìn qua vài lần.
Ừm thì… hình như cũng lớn hơn hắn một chút.
Lâm Du Nhiên vừa nghĩ vừa quay mặt sang một bên, ngay cả gò má cũng bị hắn tự dọa đến phiếm hồng.


Doãn Tình nâng chân của hắn lên, hông hơi nhích lại đặt nơi tư m@t của hai người sát lại gần nhau, y cúi người cắn lên yết hầu nhấp nhô lên xuống của hắn.

Lâm Du Nhiên hơi hé miệng th ở dốc, hạ th@n bị vật nóng bỏng cọ qua cọ lại làm thân thể ngứa ngáy như có gì đó chạy qua.
Doãn Tình cắn đến khi trên cổ của Lâm Du Nhiên kín những dấu vết ái muội mới chịu buông, y khẽ nói: “Du Nhiên, sẽ đau đấy….”
“Ta không sợ đau.” Lâm Du Nhiên ôm lấy Doãn Tình, chủ động dùng mông cọ lên dị vật c ứng ngắc.

Thôi vậy, lần này hắn để y thoải mái, sau này còn nhiều cơ hội.
“A a a…”
Trong lúc Lâm Du Nhiên còn đang mộng tưởng thì Doãn Tình đã tiến vào, dị vật như con thú hung hãn đột ngột xông đến khiến hắn suýt chút nữa hét lên.

Lâm Du Nhiên cắn chặt môi lại siết chặt vạt áo của y, hai mắt long lanh ngấn nước.
“Có đau lắm không?” Doãn Tình ngừng lại hỏi.
“Ưm...!Kh… ông...!không đau…”
Lâm Du Nhiên kiên cường đáp lại nhưng ngay sau đó hắn đã hối hận, ban đầu Doãn Tình còn dịu dàng nhưng càng về sau y càng như mãnh thú, điên cuồng cử động dưới thân đâm sâu vào trong người hắn.
Dù là ai cũng không thể chịu được sự mãnh liệt như vậy, Lâm Du Nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cứ nghĩ bản thân không phải nữ nhân, trong chuyện này cũng sẽ không yếu đuối đến mức không chịu được khóc lóc cầu xin.

Nhưng hắn đã nhầm, đau đớn cùng kh0ái cảm ồ ạt kéo đến vừa khó chịu vừa sung sướng làm hắn nức nở đến bật khóc.
“Doãn Tình… huynh chậm chậm một chút! Ưm a a a…”
“Đừng như vậy… ta không chịu được… hức.”
“Dừng lại đi...”
Lâm Du Nhiên khóc đến mức nước mắt chảy dài xuống, cổ họng khàn cả đi Doãn Tình mới chịu ngừng lại, bắn vào trong người hắn một cỗ dịch thể nóng.


Cả người Lâm Du Nhiên xụi lơ mềm nhũn cả xuống, chưa bao giờ hắn cảm thấy mệt mỏi như hiện tại, mồ hôi lẫn nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Doãn Tình đau xót đưa tay ra lau giọt nước mắt đang chảy xuống, Lâm Du Nhiên bị dày vò thành như vậy nhưng y vẫn không có ý định rời ra, dị vật vẫn cắm sâu trong người hắn.

Lâm Du Nhiên thẹn quá hóa giận mắng,
“Lúc nãy là ai nói ta còn nhỏ không muốn động đến… Ưm!”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Doãn Tình chặn lại, y ngấu nghiến cắn vào môi Lâm Du Nhiên đến mức khoang miệng ngập mùi máu tanh, Lâm Du Nhiên bị đau đẩy y ra quát lớn.
“Doãn Tình, huynh làm sao vậy? Ta đau mà!”
Lâm Du Nhiên không biết hắn đã chọc gì đến Doãn Tình mà y hành hạ hắn thành như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa cảm thấy uất ức đến bật khóc, nhưng Doãn Tình không những không dỗ dành còn quay qua hỏi lại:
“Ngươi cũng biết đau sao?”
Lâm Du Nhiên rưng rưng không thể nói thành lời, hiện tại Doãn Tình trông rất đáng sợ, đôi mắt hằn lên từng gân máu đỏ rực, y vuốt v e lên cổ tay của Lâm Du Nhiên ấn mạnh xuống.

Lâm Du Nhiên nhìn vào vị trí cổ tay bị y sờ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
Doãn Tình bóp chặt lấy cổ tay hắn hỏi:
“Có đau không?”
“...Doãn Tình?” Lâm Du Nhiên giọng khàn khàn gọi.
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở thế giới này ta thật sự rất vui mừng, chúng ta đã gặp được nhau sớm hơn, sẽ không để ngươi chịu khổ nữa.” Doãn Tình đột nhiên hạ giọng xuống, thanh âm có một chút run lên, bỗng Lâm Du Nhiên cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt rơi trên mặt.
“Ta đã cố gắng đối xử với ngươi thật tốt, chăm sóc ngươi thật tốt, nhưng ta lúc nào cũng cảm thấy không đủ… vì đó vốn dĩ không phải là ngươi.”
Từng lời nói đều khiến trái tim Lâm Du Nhiên như bị ai đó hung hăng bóp chặt, hắn chưa từng nghĩ Doãn Tình sẽ cảm thấy như vậy, bỗng chốc không biết trả lời như thế nào.
Doãn Tình lại vuốt v e trên cổ tay hắn nói: “Mọi chuyện ta đều biết cả rồi, kể cả chuyện lúc nhỏ của ngươi hay là những chuyện xảy ra sau khi ta chết… ta đều đã nhìn thấy.”
Khóe mắt Lâm Du Nhiên cay lên, hắn muốn rút tay lại trốn tránh nhưng Doãn Tình càng nắm chặt hơn, những chuyện này hắn vốn không muốn nói cho y biết, không ngờ y đều biết cả rồi.
“Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy, ngay cả bản thân mình cũng không quý trọng thì ai có thể thay ngươi làm?”
Hắn nhắm chặt mắt lại, để mặc cho giọt nước trôi theo khóe mắt chảy dài xuống.

Đúng, hắn không biết quý trọng bản thân, ngay cả khi chết cũng phải chọn cách đau đớn nhất mà chết.
Có lẽ cái chết đến từ từ chính là cái chết khó chịu nhất, vì không thể lập tức giải thoát, phải tự chứng kiến bản thân cạn kiệt từng hơi thở.

Hắn tự dằn vặt, cứa tay mình từng nhát từng nhát một, đến khi không còn một chút sức lực nào nữa mới ngừng lại… cũng không biết bàn tay này của hắn biến dạng thảm thương đến mức nào.
Xấu xí như vậy mà lại bị y nhìn thấy rồi.
“Lúc đó ta chỉ là một cô hồn, ngay cả chuyện ngăn ngươi lại cũng không làm được, chỉ biết trơ mắt nhìn ngươi chết trước mặt ta…”
Ngày đó hắn chỉ một lòng muốn chết, không hề nghĩ đến trên đời này vẫn còn có người sẽ vì hắn mà đau lòng.

Lâm Du Nhiên mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng đều bị Doãn Tình chặn lại, y dùng sức đâm mạnh vào người hắn, chỉ có như vậy mới giảm bớt được phần nào sợ hãi.
Đến khi lần nữa ngừng lại hậu huyệt phía sau đã sưng lên một cách đáng thương, Lâm Du Nhiên thử cử động, cơn đau làm hắn không khỏi hít lấy một hơi.
Doãn Tình rũ mắt xuống tự trách, “Ta xin lỗi, lúc nãy ta hơi xúc động, lần sau sẽ không như vậy nữa...”
Lâm Du Nhiên hai mắt hơi khép lại, tay khẽ sờ lên bụng không trả lời.

Doãn Tình tưởng hắn đang giận lúng túng nói: “Ta—”
“Doãn Tình.” Lâm Du Nhiên đột nhiên cắt ngang, cầm lấy tay của y đặt lên bụng thì thào nói: “Huynh sờ mà xem, con của huynh cứ như đang đánh nhau trong bụng ta ấy.”
Doãn Tình có chút mông lung không hiểu.
“...Con?!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.