Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 53: Chúng Ta Nói Rõ Một Lần Đi





“Cái gì?! Mặc Thanh tưởng nhầm huynh là quỷ á? Ha ha ha.”
Lâm Du Nhiên nghe xong, không đồng cảm thì thôi còn cười thẳng vào mặt, làm sắc mặt Dư Phong đã tệ nay càng tệ hơn.

Hiện tại một bên má của hắn vẫn sưng lên thấy rõ, đủ biết Mặc Thanh ra tay tàn nhẫn thế nào.

Trong lúc bực tức không có chỗ xả, Lâm Du Nhiên còn không biết điều lao đầu vào, Dư Phong vơ bừa lấy thứ gì đó trên bàn ném về phía Lâm Du Nhiên trút giận.
“Ngươi ngậm miệng lại cho ta!”
Cũng may Lâm Du Nhiên nhanh tay nhanh chân tránh kịp.

Bình trà đập thẳng xuống đất rồi vỡ tan tành, ngay cả nước cũng nhanh chóng lan ra làm ướt hết sàn.

Lâm Du Nhiên lại chẳng lấy làm sợ hãi, hắn bịt chặt miệng cố nén cười, ngồi xuống an ủi.
“Không sao, không sao.

Chỉ là hiểu lầm thôi mà.

Sau đó thì thế nào?”
“Còn thế nào được nữa.

Ta mất nửa buổi để giải thích không bị ai khống chế.” Nghĩ lại lúc đó Dư Phong không khỏi cảm thấy đau đầu xoa nhẹ trán.

Chắc trên đời này chắc chỉ có một mình hắn thổ lộ thảm hại như vậy.


Dù trong lòng đang buồn cười gần chết nhưng vì thể diện của bằng hữu, Lâm Du Nhiên cố gắng nhẫn nhịn, ngoài mặt tỏ ra ưu sầu.

“Thực ra như vậy cũng không phải là xấu.”
Lâm Du Nhiên hắng giọng bắt đầu phân tích.

“Tuy giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng suy cho cùng thì Mặc Thanh vẫn chưa từ chối.

Không phải huynh còn cơ hội hay sao?”
Dư Phong mới lấy lại tinh thần hai mắt sáng lên, nhưng lại lập tức ũ rũ.

“Chưa từ chối cũng đâu nói lên điều gì.

Có khi y còn quên mất lời ta nói rồi.”
“Sao có thể quên được chứ!” Lâm Du Nhiên phản bác, hắn đứng bật dậy kéo Dư Phong đứng lên, “Huynh đi với ta gặp Mặc Thanh, hai người nói chuyện với nhau tử tế một lần nữa…”
Lâm Du Nhiên chưa đi được vài bước đã bị Dư Phong gỡ tay ra, hắn lắc đầu từ chối.

“Hiện tại ta không muốn gặp ai.”
Mất mặt còn chưa đủ hay sao, ra ngoài có khi không giải quyết được gì chỉ khiến cả hai thêm khó xử.

Dư Phong thở dài, quay trở về ngồi trên ghế tự rót cho mình thêm một chén rượu.

Mặc Thanh bên kia cũng không khá hơn một chút nào.

Thường ngày nhìn thấy đồ ăn dù có buồn đến đâu y cũng lập tức quên sạch, vậy mà hôm nay, xảy ra chuyện lớn đến mức sơn hào hải vị trước mặt cũng bị thất sủng rồi.

Mặc Thanh thẫn thờ liên tục dùng đũa chọc lên chọc xuống bát cơm.

Nhìn đồ ăn sắp bị y hành hạ nát thê thảm, Doãn Tình không nhịn được nữa cuối cùng buông đũa xuống hỏi:
“Mặc Thanh.

Hôm nay đệ làm sao vậy? Có chuyện gì không vui à?”
“Không… Không có.” Mặc Thanh ấp úng trả lời.

Y cúi đầu xuống định ăn cơm để giảm bớt sự chú ý, nhưng nhìn lại bát cơm đã bị y dằm đến nát tươm trông rất khó coi, không thể ăn tiếp.

Mặc Thanh nhíu mày ghét bỏ đặt sang một bên, nào ngờ bên cạnh đó cũng có hai bát khác bộ dạng thê thảm y chang.

Mặc Thanh: “…”
Biểu hiện của Mặc Thanh thường viết rõ trên mặt, khiến y trở nên mất tập trung như vậy xem ra là chuyện rất khó giải quyết.

Doãn Tình biết rất rõ nhưng ngoài mặt lại coi như không biết, cố tình hỏi:
“Có chuyện thì cứ nói với sư huynh, đừng hành hạ đồ ăn như thế.”
Mặc Thanh đỏ mặt, vội vàng thu bát lại một chỗ, lúng túng nói: “Ta no rồi không ăn nữa đâu.”
“Từ nãy đến giờ còn chưa cho được miếng cơm nào vào miệng đã no rồi?” Mặc Thanh thật sự rất muốn bỏ chạy lấy người, sợ bị gặng hỏi lại để lộ ra chuyện không nên nói, nhưng có vẻ Doãn Tình lại không có ý buông tha.


Hắn nhìn thẳng Mặc Thanh bình thản ra lệnh:
“Ngồi xuống, ăn hết cơm rồi đi đâu thì đi.”
Đây chính là một trong những lý do Mặc Thanh thường hay trêu đùa gọi Doãn Tình là ‘nương’.

Doãn Tình cái gì cũng tốt, chỉ là đối với sư đệ thật sự rất săn sóc quá đà.

Từ miếng cơm manh áo, hắn lo lắng không khác gì một người mẹ thực thụ.

Mặc Thanh nhăn nhó miễn cưỡng ngồi xuống, lấy một bát khác ra ăn, dù miệng nhạt nhẽo không có khẩu vị nhưng vẫn phải cố nhét đồ ăn vào.
“À.” Như nhớ ra gì đó Doãn Tình vô tình thốt lên.

“Nãy ta nhìn thấy Dư Phong.

Không biết hắn chọc giận ai mà bị người ta đánh nhìn thê thảm lắm, đệ có thời gian thì… Ấy đệ làm sao thế? Ăn từ từ thôi, có ai cướp của đâu mà ăn nhanh như vậy.”
Mặc Thanh chưa kịp nuốt trôi một miếng đã bị một câu của Doãn Tình làm cho sặc.

Y vừa nhận lấy nước từ Doãn Tình vừa ho không ngừng, nước mắt chảy ra nhìn rất đáng thương.

Doãn Tình vừa vỗ lưng giúp y vừa nói tiếp.
“Cũng không biết là ai lại ra tay mạnh như vậy.

Nhìn Dư Phong cũng không đến nỗi, không phải là ở ngoài có nhân tình bị người ta chạy đến tận nơi đòi chịu trách nhiệm chứ?”
Nghe đến hai từ ‘nhân tình’ Mặc Thanh suýt chút nữa phun luôn nước trong miệng ra.

Y khổ sở đẩy Doãn Tình khỏi người, ngừng lại một lúc mới khó khăn nói nên lời.

“Sư huynh.

Sao huynh cả ngày nhắc đến Dư Phong vậy?”
“Bằng hữu của đệ mà, ta quan tâm một chút không được sao?” Doãn Tình ngồi xuống, cười nói: “Dư Phong lợi hại như vậy, đánh được hắn cũng không có được mấy người.

Ta nghĩ chắc là hắn lăng nhăng bên ngoài bị cô nương nhà nào đó đến tính sổ thật đó.

Nếu Dư Phong là người trăng hoa không có trách nhiệm như vậy, đệ không được gần gũi đâu, biết không?”
“Dư Phong không phải là người như vậy!” Mặc Thanh nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu phản bác lại.

Phản ứng của Mặc Thanh làm ý cười trên mặt Doãn Tình lại càng sâu, hắn cố tình bắt bẻ thêm.

“Biết người biết mặt không biết lòng.

Mặc Thanh đệ còn nhỏ, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài được đâu.”
“Đệ biết!” Mặc Thanh nhỏ giọng xuống, bàn tay khẽ siết vào nhau.

“Nhưng mà Dư Phong thật sự không phải là người như sư huynh nói, huynh đừng nghĩ xấu về hắn như vậy.”
“Ồ.” Doãn Tình ngạc nhiên thốt lên.


Hắn cầm tách trà trong tay nhấp một ngụm, sau đó mới bình thản hỏi lại.

“Vậy đệ thử nói xem Dư Phong là người như thế nào?”
Đột nhiên bị hỏi, trong phút chốc Mặc Thanh cũng không biết trả lời thế nào.

Y mím môi suy nghĩ một lúc rồi tỏ vẻ chán ghét nói: “Hắn vừa nhiều lời vừa keo kiệt, còn hay bắt nạt ta.

Ngoài khuôn mặt đẹp với giỏi bắt ma ra chả được cái gì tốt.”
Doãn Tình không biểu hiện gì đặc biệt, hỏi vặn lại.

“Chính đệ cũng nói hắn không có gì tốt, sao ta nói hắn lăng nhăng đệ lại không tin?”
Mặc Thanh há hốc miệng như muốn nói gì đó lại thôi, y hơi cúi đầu xuống khó chịu giật mạnh tay áo.

Hắn là cái gì mà y phải nói đỡ hộ cơ chứ? Quả thật chẳng nhìn ra điểm gì tốt trên người hắn mà!
Lại nhớ đến câu nói thổ lộ hôm trước, Mặc Thanh cảm thấy tim mình lại bắt đầu không chịu ở yên.

Mặc Thanh xoa xoa má vội vàng đứng dậy.

“Ta không nói chuyện với huynh nữa.

Đi ngủ đây!”
Nói rồi Mặc Thanh chạy như bay ra ngoài, từ đầu đến cuối còn không dám ngẩng cao mặt lên, sợ sư huynh nhìn thấy y có gì bất thường.

Nào ngờ vừa ra khỏi phòng, y lại chạm mặt với người mình không muốn gặp nhất.

Mặc Thanh mím môi lùi lại một bước, đang định xoay người bỏ chạy thì bị Dư Phong gọi với lại.
“Mặc Thanh chúng ta nói chuyện một lúc đi!”
Mặc Thanh lấy tay bịt chặt hai tai, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không nói, không nói.

Ta không nói chuyện với ngươi!”
Dư Phong mím môi, trong mắt hiện lên rõ vẻ hụt hẫng, giọng nói lại hạ xuống như có chút van xin.

“Chúng ta nói rõ một lần đi… được không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.