_Sau khi cậu Cả nhà họ Ngụy chết, Ngụy lão gia liền ốm liệt giường,may mắn mới yên ổn được một chút, thì trong lúc tháo dỡ phòng cậu Cả, một công nhân bị ngã chết! Ngày hôm sau,Ngụy gia mời gánh hát đến tổ chức sinh nhật cho cậu Hai, thì bà Hai lại phát điên, luôn mồm gọi tên cậu Cả, nhất định là đã nhìn thấy âm hồn của cậu Cả! Nhưng đây mới là chuyện lớn! Ngụy lão gia a, ngay đêm hôm đó bị người ta móc hết hai mắt! Mà cầu mắt! Bị đặt trước của phòng của cậu Cả đã chết kia!Cậu Hai thì hôn mê chưa tỉnh được đưa đi cấp cứu rồi. Ai yêu, Ngụy gia này chướng khí mù mịt, thật đúng là bị quỷ ám, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây!
Lời đồn truyền đi rất nhanh,một truyền mười, mười truyền trăm.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cơ hồ toàn bộ người trong trấn đều biết. Có kẻ thích khoa trương,liền thổi phồng chuyện này lên. Cái gì mỗi tối đều nhìn thấy cậu Cả nhà họ Ngụy trở về đòi mạng,sắc mặt xám trắng,không có tròng mắt,đầu dưỡi kéo dài thật dài…
Nói giống như đã tận mắt chứng kiến vậy.
Chính là mặc kệ những kẻ đó nói như thế nào, đều không thể ảnh hưởng đến Ngụy gia. Mà bên trong Ngụy gia, mọi chuyện đều đang rối tung rối mù, nào rãnh rỗi mà bận tâm.
Ngụy Hà vừa tỉnh lại liền bắt gặp hai mắt dì Ba phiếm hồng nhìn mình, Ngụy Hà thầm căng thẳng,ngó nghiêng xung quanh, phát hiện đây là bệnh viện, mới khàn giọng hỏi “Dì Ba, chuyện gì vậy?”
_”Chuyện gì vậy? Con không nhớ gì hết sao?” Dì Ba lưng thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Hà, vì giữ một tư thế quá lâu, cả người đều cứng ngắt, thực quái dị.
Ngụy Hà trầm tư một hồi, hoang mang hỏi dì Ba “Dì Ba, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải con đang nằm trong phòng sao? Tại sao lại ở chỗ này?”
_”Thật sự không nhớ gì hết?” Biểu tình trên mặt dì Ba trở nên cổ quái,Ngụy Hà bị xem không thoải mái,chỉ có thể gục xuống, giả vờ đau nhức, cau mày gật đầu nói “Không nhớ rõ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dì Ba vẫn như trước, nhìn Ngụy Hà không chuyển mắt,sâu trong đồng tử tràn đầy sợ hãi, gằn từng tiếng “Cha con, bị móc mắt.”
Ngụy Hà lập tức cứng đờ
Hồi lâu, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của dì Ba,Ngụy Hà ngẩng đầu lên, hoảng sợ mở miệng “Ai, ai làm?”
Dì Ba nhìn Ngụy Hà, trầm mặc
Thấy dì Ba đột nhiên đứng dậy rời đi,trong lòng Ngụy Hà liền khẩn trương, nhớ lại câu nói kia của dì Ba, Ngụy Thường Đức…bị móc mắt!
Không lâu sau, dì Ba liền xoay người lại, “Thân thể không có gì đáng ngại chứ?”
Ngụy Hà không hiểu, bây giờ dì Ba đang tính toán cái gì? Ngụy Thường Đức bị móc mắt,mà bà còn bình tĩnh được như vậy? Nhưng vẫn mở miệng trả lời “Vâng…Không sao.”
_Theo dì đến chỗ này.
Ngụy Hà gật đầu,thời điểm từ trên giường xuống, dì Ba đột nhiên nói “Chuyện ngày hôm qua, không nhớ thì thôi, ai hỏi con cứ nói không biết.”
Ngụy Hà nghi hoặc ngẩng đầu,cậu thật sự không biết gì hết a,trừ việc không cẩn thận làm Ngụy Thường Đức hôn mê bất tỉnh ra,chuyện móc mắt…ngón tay của Ngụy Hà không tự giác đâm sâu vào lòng bàn tay, “Con muốn đi xem ông ấy.”
Dì Ba ngăn trở “Để cha con yên tĩnh nghỉ ngơi đi,chờ trở về lại qua thăm.”
Dì Ba mang cậu ra ngoài gọi hai chiếc xe kéo,báo tên một khu nghĩa trang,Ngụy Hà có chút kinh ngạc,đó là nơi hạ táng Ngụy Thư. Hơn nữa, dì Ba không kêu tài xế trong nhà mà gọi xe kéo, cho thấy muốn giấu diếm chuyện này.
_”Dì Ba…” Ngụy Hà bất an mở miệng.
Dì Ba ngồi lên chiếc xe phía trước, sau đó không hề để ý tới cậu,sắc mặt thực khó coi, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.
Ngụy Hà khó hiểu, sao dì Ba lại lo lắng như vậy?
Ngụy Hà nhìn ngôi mộ,trong lòng không khỏi khó chịu,tuy bây giờ đối với cậu mà nói,Ngụy Thư đang tồn tại,cho dù Ngụy Thư không hề là người,nhưng anh vẫn ở bên cậu đó thôi. Nhưng, chỗ này lại là nơi mai táng thân thể của Ngụy Thư, thân thể bằng xương bằng thịt bị chôn sâu dưới lớp bùn đất. Thật khó chịu…trong lòng Ngụy Hà nghẹn ngào.
Dì Ba bỗng quỳ xuống,thắp một ngọn nến, đốt giấy tiền vàng bạc.
_” Trong suốt một năm con đi vắng, trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện…” Dì Ba nhìn bia mộ,Ngụy Hà không rõ có phải dì Ba đang nói chuyện với mình hay không, cậu quỳ xuống, cùng dì Ba đốt giấy tiền.
_”Đứa bé Ngụy Thư kia…Nó rất đáng thương.” Thời điểm dì Ba nói những lời này,hai tay bất giác run lên. Bà quay đầu lại nhìn Ngụy Hà “Là Ngụy gia chúng ta nợ nó.”
Ngụy Hà chỉ có thể lạnh nhạt ừ một tiếng, Ngụy gia nợ anh ấy, không sai.
_”Năm đầu tiên khi Ngụy Thư đến, dì Hai thiếu chút nữa đã hại chết nó.” Tiền giấy bị lửa đỏ nuốt chửng, giọng nói của dì Ba bình tĩnh đến thần kỳ.
Ngụy Hà nghe xong lập tức khiếp sở ngẩng đầu “Dì nói gì?”
Dì Ba có chút lảng tránh,bà hơi gục đầu xuống “Dì Hai của con, vẫn luôn chán ghét nó.”
Dì Ba còn nhớ rõ, năm đó lúc Ngụy Thư tiến vào Ngụy gia, biểu tình trên mặt dì Hai cực kì âm ngoan, ánh mắt hận không thể lột da rút xương Ngụy Thư. Tuy biết tâm tính dì Hai độc ác nhưng dì Ba lại không ngờ tới,có một ngày ả lại xuống tay với một ma ốm hai tay trói gà không chặt như vậy. Có điều, dì Ba không thể không thừa nhận,gương mặt của Ngụy Thư rất giống mẹ mình. Dì Hai vừa nhìn thấy liền hận, trừ bỏ này ra, không có nguyên nhân nào khác.
Thời điểm sự kiện kia phát sinh, Ngụy Thư đã ở Ngụy gia hơn ba tháng. Chiều hôm đó, Ngụy Thường Đức không ở nhà,dì Ba nhàn rỗi muốn tìm mẹ Ngụy Hà nói chuyện phiếm, tới nơi mới biết mẹ Ngụy Hà đã dẫn cậu ra ngoài mua đồ.
Đang muốn đi về, thì bắt gặp dì Hai đang ở trong phòng Ngụy Thư, hung tợn lớn tiếng mắng nhiếc gì đó, còn đập nát cả chén thuốc, không bao lâu liền thấy dì Hai đột nhiên nhìn chằm chằm Ngụy Thư, vươn tay liều mạng muốn bóp chết Ngụy Thư.
Lúc đó Ngụy Thư dường như không thể phản kháng, dì Ba nhìn không đành lòng,bước nhanh qua muốn ngăn cản dì Hai.
Chờ đến cửa thì, dì Ba không khỏi sửng sốt
Ngụy Thư mặc đồ diễn, hóa trang thành con hát,thần thái như vậy thật sự giống thảm mẹ mình.
Dì Hai ngày đó nổi lên sát tâm,vừa bóp cổ Ngụy Thư vừa điên cuồng mắng “Đồ tạp chủng,không muốn sống nữa sao? Mày đang thị uy với tao hả? Hả? Mày nghĩ mày đang làm cái gì? Giả làm con điếm hát rong giống mẹ mày sao? Mày cho là tao sợ mày chắc?”
Dì Ba khi ấy cũng bối rối không biết nên làm gì, bà chứng kiến toàn bộ quá trình,nhưng lại không ra tay ngăn cản. Thậm chí, chờ Ngụy Thư phát hiện bà,thống khổ nhìn bà còn bà thì vẫn bất vi động sở.
Vẫn là hầu gái bên cạnh dì Hai vội vàng xông vào,nói lão gia đã trở lại! Lúc này, dì Hai mới chịu buông tay.
Dì Ba vẫn không quên được ánh mắt của Ngụy Thư khi đó, cho tới tận bây giờ, mỗi lần nhớ đến, đều làm bà cảm thấy khó chịu.
Đó là một đôi mắt tràn đầy oán hận.
Về sau, không còn gặp Ngụy Thư chạm vào di vật của mẹ mình nữa. Mà Ngụy Thư trôi qua cũng không tốt,bọn người hầu dần biết cậu Cả này không được coi trọng, cũng không còn ai xem Ngụy Thư là chủ, ngay cả cơm nước, nhớ thì đưa tới, không nhớ thì thôi.
Dì Hai vẫn thường xuyên xuất hiện ở chỗ Ngụy Thư,trào phúng một chút, nhục mạ một phen.
Đối với chuyện này, toàn bộ người trong Ngụy gia đều biết,nhưng lại không ai ra tay tương trợ. Cũng không biết trong vài năm đó, Ngụy Thư đã sống như thế nào.
Trong khi tất cả mọi người đều cảm thấy Ngụy Thư bị bắt nạt, thì dì Ba lại không cho là như vậy. Bà vẫn luôn có cảm giác,phía sau vẻ ôn hòa của đứa bé kia, cất giấu một mặt hoàn toàn trái ngợc.
Một người cho dù bị đánh chữi nhục mạ đến trình độ nào cũng không phản kháng,điều này hoàn toàn không bình thường.
Ánh mắt của đứa bé kia, bình tĩnh đến mức đáng sợ
Có lẽ Ngụy Thư rất biết ẩn nhẫn,suốt ba năm dài chưa hề xảy ra chuyện lớn nào…
_Tóm lại, là dì Hai của con thua thiệt nó…
Dì Ba nói tới đây liền im lặng. Bà nhìn Ngụy Hà đỏ mắt, gương mặt tối sầm, bình tĩnh nói “Con khóc cái gì?”
Ngụy Hà trừng mắt không đáp, hỏi lại dì Ba “Ngụy Thư…Anh ấy thật sự đã sống như vậy sao…”
_”Chỉ trách nó sinh ra quá xinh đẹp, hại chính nó…” dì Ba nói một chút lại ngẩng đầu nhìn Ngụy Hà
“Cũng hại cả con.”
Đang thương cảm, Ngụy Hà nghe xong những lời này lập tức ngẩng đầu hoang mang nhìn dì Ba.
Dì Ba cũng không nhìn cậu, đột nhiên gục đầu xuống,khấn vài cái trước mộ Ngụy Thư “Ngụy gia có lỗi với con, nợ này nhất định sẽ trả, nhưng xin con buông tha cho bọn họ, buông tay đi…”
Ngụy Hà nhìn một màn, ánh mắt nhìn Ba có chút thay đổi
Dì Ba dường như biết rất nhiều chuyện,đồng thời cũng che giấu rất nhiều chuyện. Trong lúc nói, dì Ba tựa hồ vẫn luôn giãy dụa muốn bỏ chạy,nhưng lại bị một bàn tay vô hình gắt gao đè xuống giữ chặt. Dì Ba chỉ nói đến đây, nhất định còn chưa hết, một năm cậu không ở, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một trận gió ập tới, ngọn nến bị thổi tắt.
Dì Ba đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người, “A Hà, về nhà thôi.”
Ngụy Hà bất động,cậu nhìn mộ Ngụy Thư,thật lâu sau mới quay đầu hỏi dì Ba “Ngụy Thư anh ấy, chết như thế nào?”
Dì Ba không ngờ tới Ngụy Hà sẽ hỏi như vậy,nhất thời bất ngờ đứng trân tại chỗ, nhìn Ngụy Hà không nói nên lời
_Dì Ba, Ngụy Thư anh ấy…
_”Con thật sự muốn biết sao?” Dì Ba thẳng ngoắc ngoắc nhìn Ngụy Hà
Gặp dì Ba như vậy, Ngụy Hà đột nhiên không biết vì cái gì trong lòng có chút bất an,chẳng lẽ Ngụy Thư chết là do một nguyên nhân khác?
Cuối cùng cậu vẫn do dự gật đầu “Con muốn biết.”
Dì Ba cụp mắt,bà nhìn sau lưng mình sau đó nhìn Ngụy Hà, tựa hồ đang tự hỏi cái gì đó,trầm tư một hồi mới rụt rè nói “Ngụy Thư, nó tự sát.”
Ngụy Hà sửng sốt, hoảng sợ mở to hai mắt,cậu không thể tin nhìn chằm chằm dì Ba
Đồng thời khi dì Ba nói xong câu đó, trong mắt liền không thể ức chế sợ hãi.