Chiếc xe lăn ngày hôm qua không biết từ khi nào đã nằm cạnh cửa.
Ai vào phòng Ngụy Thư vậy?
_”Phanh!” Có tiếng va chạm.
Ngụy Hà đi vào trong, cong người về phía trước, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh “Ai ở đó!?”
Phía sau giường vang lên từng trận tắc tắc,nhưng không có người trả lời. Lúc này Ngụy Hà bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Mà ngay khi Ngụy Hà chuẩn bị chạy ra ngoài, thì từ dưới gầm giường lại chui ra một người,phù phù hai tiếng quỳ gối trước mặt Ngụy Hà.
_”Cậu, cậu Hai, là,là con…” Thì ra là Trình Hảo! Ngụy Hà nhẹ nhõm.
Chính là cơn giận lập tức dâng trào,Ngụy Hà hất chân hung hăng đá vào người Trình Hảo đang quỳ trên mặt đất “Mày lén lút ở đây làm gì???! Có phải muốn trộm đồ hay không!”
Ngụy Hà bực tức chủ yếu là do bị tên người ở chết tiệt này dọa sợ.
_”Cậu,cậu Hai, con không có ăn trộm! Là lão gia phân phó con mỗi ngày đến quét dọn phòng cho cậu Cả, nhất định không được để sót một chút tro bụi nào hết.” Trình Hảo bị Ngụy Hà đá ngã sấp xuống sau đó nhanh chóng ngồi dậy, tiếp tục quỳ trước mặt Ngụy Hà, thân thể không ngừng run rẩy,có thể nhìn ra được hắn cực kì sợ Ngụy Hà.
Nghe Trình Hảo nói xong, thân thể Ngụy Hà cứng đờ,nhìn Trình Hảo đang quỳ trên mặt đất,ngoài ý muốn khàn khàn nói “Ngươi nói…Là lão gia kêu ngươi làm?”
_”Dạ,đúng vậy! Ngày hôm sau,sau khi cậu Cả qua đời, lão gia liền bảo con làm như vậy.” Trình Hảo nhìn Ngụy Hà đột nhiên trầm mặc không biết phải làm thế nào cho phải. Trước khi tiến vào Ngụy gia,nghe người trong nhà nói tính tình cậu Hai vô cùng ác liệt,tốt nhất đừng để cậu ta thấy mặt, nhưng không nghĩ tới cậu Hai vừa trở về,chính mình liền tạo ấn tượng xấu như vậy…
Trình Hảo khổ mặt đáng thương ngẩng đầu nhìn Ngụy Hà “Cậu, cậu Hai,…Con quét dọn xong rồi…”
Vốn nghĩ đến Ngụy Hà sẽ tiếp tục làm khó dễ mình,lại không ngờ tới Ngụy Hà chỉ nói một tiếng “Cút.”
Trình Hảo được phóng thích lập tức đứng lên,nhanh chóng chạy ra ngoài như bị mãnh thú rượt đuổi.
_ Ngày hôm sau,sau khi cậu Cả qua đời, lão gia liền bảo con…
Trong đầu vẫn mãi quanh quẩn lời nói của tên người ở kia,Ngụy Hà dường như đột ngột nhớ tới cái gì,nhe răng cười ra tiếng “Thì ra là như vậy.”
Nhớ tới năm năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thư, bản thân liền sinh ra một tia khó hiểu địch ý, trong nháy mắt đã có lời giải thích hợp.
Một khắc đó, cậu thật sự ghen tỵ với Ngụy Thư.
Đứa con riêng của ca kỹ được cha mình đích thân đón vào cửa,tuy rằng sau này Ngụy Thường Đức tỏ ra lạnh nhạt với Ngụy Thư,nhưng cái tên Ngụy Thư bệnh hoạn tùy thời sẽ chết kia có thể sống an ổn vài năm nay, tất cả đều nhờ vào công chăm sóc của Ngụy Thường Đức.
Ngụy Hà phát hiện Ngụy Thường Đức rất yêu thương Ngụy Thư.
Chỉ cần lão ta tỏ ra không quan tâm đến Ngụy Thư thì dì Hai sẽ không gây chuyện,không có người ghen tỵ mà làm hại Ngụy Thư.
Nhưng hiện tại, Ngụy Hà lại không ghen tỵ, không hận nổi nữa.
Cậu nhìn chiếc giường kia,sau đó lại quay đầu ra ngoài, đi đến đóng cửa lại, thuận tiện tắt đèn.
Chậm rãi tới bên giường Ngụy Thư,vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Mùi thuốc…Ngụy Hà nhắm mắt, thỏa mãn thưởng thức mùi hương quen thuộc. Đột nhiên, cậu làm ra một hành động, tháo cúc áo.
Cởi hết quần áo, trần truồng nhào lên giường,nhẹ nhàng kêu to “Ngụy Thư…” Mang theo nồng đậm giọng mũi.
Đây là bí mật của Ngụy Hà,một bí mật không người phát hiện, che giấu rất nhiều năm.
Thứ tình cảm khác thường mà cậu dành cho Ngụy Thư bắt đầu từ khi nào? Ba năm trước? Bốn năm trước? Hay là năm năm trước?
Ngụy Hà nói không nên lời,nhắm mắt lại, tùy ý cho dòng suy nghĩ trôi đi.
_”Có một cô đào xinh đẹp như thiên tiên mới vừa gia nhập gánh hát a.” Khi đó trên trấn, mọi người đều nói như vậy,kẻ xem diễn rất nhiều,nhưng phần lớn đều hướng về người phụ nữ kia.
Mười bốn tuổi năm ấy, Ngụy Hà cũng đi theo xem náo nhiệt,có đôi khi là được mẹ dẫn đi.
Dung mạo của người ca kỹ kia có thể dùng rất nhiều lời có cánh để hình dung,chính là lần đầu tiên khi Ngụy Hà nhìn thấy cô ta đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi,không thể tổ chức ngôn ngữ.
Sắc đẹp của cô ta có thể làm cho mỗi người đều kinh diễm.
Chỉ cần bạn liếc mắt nhìn cô ta một lần,chắc chắn bạn sẽ bị câu mất hồn phách. Cô ta là một người phụ nữ như vậy.
Sau đó có tin đồn cha cậu có tư tình với cô đào kia,đại khái là chịu không nổi những lời ác ý của người trong trấn, không lâu sau cô đào kia liền không xuất hiện nữa.
Thẳng đến hai năm sau, khi Ngụy Thường Đức mang Ngụy Thư về nhà.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thư, Ngụy Hà lập tức nhớ tới người phụ nữ đó.
Gương mặt của Ngụy Thư rất giống cô đào hát kia,thậm chí ngay cả ánh mắt cũng tương tự. Chính là làn da của anh ta trắng bệch đến dọa người,cực kì quỷ mị. Thời điểm Ngụy Hà còn đang trăn trở xem rốt cuộc Ngụy Thư có quan hệ gì với người phụ nữ đó,thì Ngụy Thường Đức đã lôi kéo Ngụy Thư nói “Đây là Ngụy Thư, cậu cả của Ngụy gia.”
Có một lần, vô tình nghe được dì Hai mắng “Một đứa con hoang của ca kỹ cũng có thể làm thiếu gia?! Thật sự là trò cười!”
Thì ra là con trai của cô đào kia,trách không được lại giống như vậy.
Ngụy Thư dọn vào căn phòng đối diện Ngụy Hà,Ngụy Hà thường xuyên vụng trộm ngắm nhìn anh. Mới đầu khi Ngụy Thư còn không chịu mở miệng nói chuyện, Ngụy Hà còn tưởng rằng anh là một tên câm điếc, sau lại nghe mẹ mình nói “Đứa bé đó có thể nói,chỉ sợ là nó không chịu nói mà thôi.”
Nhân phẩm của dì Hai không hề tốt, thỉnh thoảng Ngụy Hà lại nhìn thấy bà ta đi vào phòng Ngụy Thư,buông chút lời chanh chua “Yêu, quả thật rất giống con tiện nhân kia! Thảo nào lại xinh đẹp như con gái vậy!” Ngữ khí châm chọc, ngay cả Ngụy Hà cũng chịu không nổi.
Ngụy Hà thật không hiểu tại sao cha mình lại thờ ơ, để mặt cho tất cả mọi người bắt nạt Ngụy Thư.
Chỉ nhớ rõ khi đó mẹ mình nhìn theo phương hướng của Ngụy Thư thở dài “Cha con a, vừa yêu lại vừa hận cô ấy.”
Cô ấy, là chỉ mẹ của Ngụy Thư. Lúc đó, Ngụy Hà vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê không hiểu gì,cho đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu được.
Ngụy Thường Đức rõ ràng yêu con hát kia như vậy,vì cái gì còn hận cô ta.
Thời điểm đó, Ngụy Hà đều một lòng một dạ nghĩ tới Ngụy Thư, cậu luôn nghĩ, nếu Ngụy Thư là con gái thì tốt biết mấy. Tuyệt sắc như thế,so ra thì không hề thua kém mẹ ruột của mình.
Nếu anh là một cô gái, cậu nhất định sẽ tìm mọi cách để có được anh.
Sau lại, Ngụy Hà không chỉ vụng trộm theo dõi anh,có đôi khi thừa dịp Ngụy Thư ngồi trên xe lăn đến bên cửa phơi nắng,cậu sẽ quang minh chính đại mà ngắm nhìn anh. Chỉ cần ánh mặt trời đánh lên làn da trắng toát của Ngụy Thư, Ngụy Hà đã cảm thấy không thể hô hấp.
Một người con trai, sao có thể đẹp đến trình độ này, cùng là đàn ông nhưng lớn lên nhu nhược như vậy,trong lòng rất không rõ, một kẻ không sợ trời không sợ đất như cậu nhưng chỉ cần một cái liếc mắt của Ngụy Thư cũng đủ khiến cho bản thân hoảng hốt không thôi.
Tiếp đến, Ngụy Hà cũng quên mất năm ấy mình mười tám hay mười chín tuổi, dù sao chính là mùa hè, ngày đó Ngụy Hà đứng bên cửa sổ nhìn sang phòng Ngụy Thư,anh mặc một chiếc áo dài màu trắng,có thể vì quá oi bức, vài nút thắt được mở, lộ ra bờ ngực trơn bóng trắng nõn,mơ hồ có thể nhìn thấy điểm hồng ẩn hiện bên ngực trái,Ngụy Hà nhìn đến miệng khô lưỡi khô.
Ban đêm, Ngụy Hà mơ một giấc mộng,một giấc mộng xuân,giấc mộng kia cực kì hương hiễm,cậu cùng Ngụy Thư trần truồng lăn lộn trên giường,liều chết triền miên…
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ngụy Hà liền hoảng hốt,cậu ý thức được bản thân có dục vọng với Ngụy Thư,đây là trái với thường luân,hơn nữa còn là anh trai của mình! Một người anh có quan hệ huyết thống!
Bắt đầu từ ngày đó, Ngụy Hà không dám nhìn Ngụy Thư nữa,gặp Ngụy Thư liền tìm cách lảng tránh,cứ việc Ngụy Thư chưa bao giờ để ý đến Ngụy Hà, nhưng Ngụy Hà vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, cậu sợ Ngụy Thư phát hiện ra suy nghĩ của mình.
Sau nữa, Ngụy Hà thường xuyên mơ thấy giấc mộng kia,càng ngày càng nghiêm trọng,cả đầu óc tất cả đều là bóng dáng của Ngụy Thư….
Thẳng đến kia mẹ cậu sinh bệnh,cậu không còn dư thừa khí lực để chú ý đến Ngụy Thư nữa…
Không bao lâu, mẹ cậu vì bệnh tật tra tấn mà qua đời,trước khi đi, mẹ không thể nhìn mặt cha lần cuối,bởi lúc đó cha vẫn mãi lo buôn bán, không thể trở về.
Từ ngày đó, Ngụy Hà bắt đầu hận Ngụy Thường Đức,hận đến mức không thể tiếp tục ở trong cái nhà này được nữa.
Bảy ngày sau khi mẹ cậu qua đời, Ngụy Hà cãi nhau với Ngụy Thường Đức,cậu quyết định dọn ra ngoài học xa,nguyên bản ra đi mang theo thứ tình cảm rối rắm thống khổ không bao giờ gặp lại Ngụy Thư cùng ý tưởng mãi mãi không trở về địa phương quái quỷ này nữa.
Nhưng khi nhận được tin Ngụy Thư đã chết,tất cả hoàn toàn bị đánh vỡ.
Nghe được tin này, cậu không hề khiếp sợ,cũng không thương tâm, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm.
Rốt cuộc, rốt cuộc…rốt cuộc không còn ai biết được bí mật này nữa.
_”Ngụy Thư…” Ngụy Hà nhẹ nhàng kêu,hai tay gắt gao siết chặt góc chăn,toàn thân nóng hừng hực như bị lửa thiêu.
Cậu hôn lên chiếc gối đầu,tựa như đang hôn mặt Ngụy Thư vậy,trong mắt tràn đầy tình dục,cẩn thận ôm lấy cái gối, phảng phất như đang nâng niu trân bảo.
Trong lúc Ngụy Hà đang dây dưa cùng tấm chăn, thì cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy Ngụy Thư đang nằm bên cạnh mình.
Tưởng là ảo giác,Ngụy Hà xoay người nằm sấp,làn da lạnh lẽo,xúc cảm chân thật,điều này làm cho Ngụy Hà lập tức trở nên thanh tỉnh.
Hai tay chống giường bật người ngồi dậy,trợn mắt nhìn vị trí bên cạnh mình,trước mặt bịt kín một tầng sương mù, mờ mờ ảo ảo nhưng quả thật có một người đang nằm bên cạnh cậu.
Ngụy Hà muốn há mồm lại phát hiện không thể phát ra âm thanh,cậu vội vàng nhặt quần áo lên xoay người định chạy,lại bị cái gì đó giữ chặt,trực tiếp ngã sấp xuống giường,gương mặt đập vào ván gỗ đau rát.
Ngụy Hà đang muốn giãy dụa thoát thân,thì mùi thuốc nước nồng nặc bỗng dưng xông xồng xộc vào mũi,trước mắt Ngụy Hà đột nhiên tối đen. Có thể cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo đang mơn trớn lưng mình, cái gì đó ướt sũng khẽ lướt qua mặt cùng vật mềm mại đang chui vào miệng. Ngụy Hà muốn khép miệng nhưng lại không thể cử động. Vật mềm mại kia nhẹ nhàng quét sạch một vòng khoang miệng, rồi đột nhiên thô bạo hút lấy,mạnh đến mức khiến cho đầu lưỡi Ngụy Hà đau nhói,sau đó cả cơ thể dần dần mềm nhũn.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Ngụy Hà biết,mình gặp quỷ, hơn nữa con quỷ này lại là…Ngụy Thư!
Tất cả suy nghĩ xấu xa,cùng tình yêu sâu đậm đều trở thành hư không,thay vào đó là sự sợ hãi đột độ,người cậu thích rõ ràng là Ngụy Thư, chứ không phải là một con quỷ.