Quỷ Kế

Chương 16



Sau hôn lễ, Phương Di Sinh thay đổi.

Hắn trở nên làm việc rất nghiêm túc, cho dù phạm lỗi, cũng sẽ tự mình thu thập, ít cần đến y hỗ trợ.

Phương Di Sinh hiện tại pha cà phê uống ngon hơn, biết thêm đường cùng ít sữa; là công lao của sách dạy nấu ăn đi, đã dạy Phương Di Sinh biết cái gì là sắc, cái gì là hương vị.

Hắn đêm nay làm đồ ăn cũng có thể nuốt trôi, mặc dù không ngon lắm, lại làm cho y ăn uống nhiều hơn, răng rốt cuộc cũng phát huy công dụng, có thể nhai cắn mà nhấm nháp, tuyệt không thương tổn dạ dày.

Lôi Chấn Tân ngồi ở sô pha, hai mắt thâm tình nhìn chăm chú gương mặt say ngủ của Phương Di Sinh, ngây ngốc nhìn đến ngẩn người.

A…… nếu để cho người ta thấy bộ dáng hiện tại của y, nhất định sẽ cho rằng là ‘cùng ngốc’ đi?

Tám phần sẽ làm vỡ kính mắt không ít người……

Vươn tay cẩn thận lấy quyển sách dạy nấu ăn đặt ở trên tay Phương Di Sinh, hắn ngủ đến không hề phòng bị, bàn tay không an phận của Lôi Chấn Tân chậm rãi trượt vào trong áo của người đang ngủ say kia, lòng bàn tay ấm áp ở trên da thịt trắng mịn di động……rất muốn hắn!

Thật sâu hít một hơi, rút tay về, đứng dậy, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi sô pha, sau khi ăn xong món điểm tâm ngon miệng, tình dục nghẹn đầy cõi lòng, trước khi không khống chế được, Lôi Chấn Tân liền đi vào phòng tắm.

Mở mắt ra, lập tức nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, mấy ngày nay, Lôi Chấn Tân chỉ cần từ phòng tắm đi ra, nhiệt độ cơ thể luôn có điểm thấp, y lại đi tắm nước lạnh rồi……

Có phải Lôi Chấn Tân đối hắn không còn hứng thú?

Không phải không biết Lôi Chấn Tân yêu cầu có bao nhiêu kịch liệt, nhưng y thà rằng đi tắm nước lạnh cũng không nguyện ý bính hắn. Đáy mắt Phương Di Sinh bịt kín một tầng u buồn, đáy lòng nổi lên đau khổ……

Hiện tại, vào buổi tối, Lôi Chấn Tân chỉ đơn thuần ôm hắn ngủ mà thôi, hắn ngay cả làm vật thay thế cũng không đúng quy cách sao?

Trước đây, hắn sợ loại sự tình này sợ đến muốn chết, hiện tại lại rất hy vọng có thể phát sinh…… biết rõ y đối hắn không có cái gọi là tình cảm, nhưng hắn cam tâm tình nguyện cho y, thời gian bọn họ ở chung không còn nhiều lắm, chờ hắn tìm được phòng ở rồi, sẽ tự động rời đi.

Hắn hy vọng về sau Lôi Chấn Tân có thể nhớ rõ mấy ngày nay hắn đã thay đổi như thế nào, bất luận là hắn pha cà phê, nấu bữa tối hoặc là trên giường…… hắn không nên phát hiện tâm tình của mình…… căn bản là dư thừa……

Là muốn lưu cho người ta một kỷ niệm tốt đẹp hay là lưu cho chính mình?

Hắn nguyên bản không thương nam nhân, lại bị người ta ngủ đến sinh ra tình cảm. Thật sự là không được! Hắn thế nhưng lại nhìn ngọn đèn thuỷ tinh trên đỉnh đầu, trong óc nghĩ chính là muốn cùng nam nhân #﹪&*

Trên mặt Phương Di Sinh đột nhiên nóng đỏ, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên vọt vào một phòng tắm khác.

Phòng ở thì nhiều, mà chạy đi tắm nước lạnh có hai người.

” Sớm a.” Lôi Chấn Ngạn thần thái sáng láng chào hỏi. Thuận tay đưa một điệp công văn đến trên tay Phương Di Sinh.” Đây là cho anh họ ta xem.”

” Ừ, ta sẽ giao cho y, trước mắt y đang họp.”

” Ta biết, cho nên mới không đi quấy rầy anh ấy a.”

Lôi Chấn Ngạn bắt chéo hai chân, bộ dáng đùa giỡn cái bật lửa cùng em rễ Lôi Chấn Hạo không khác nhau gì mấy. Không hổ là con cháu Lôi gia, gien có chỗ thiếu hụt, toàn bộ đều làm cho người ta ghét!

Trong đầu Phương Di Sinh nghĩ như vậy; nhưng trong lòng đã có một thanh âm lên tiếng phản bác: Lôi Chấn Tân không có đáng ghét; hắn càng nhìn càng thấy gương mặt người chết kia càng thuận mắt.

Tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa phòng hội nghị đối diện, trong lòng suy nghĩ về người đang ở bên trong……

A! Vẫy vẫy đầu, hắn đang suy nghĩ miên man cái gì vậy? Người Lôi Chấn Tân thích hiện đang ngồi ở trong văn phòng kia kìa.

Lôi Chấn Ngạn sao còn chưa đi?

Lúc này, ánh mắt Lôi Chấn Ngạn nhìn hắn không ác cảm giống như trước đây nữa, hình như gã đang suy nghĩ cái gì đó, hai người ai cũng không nói chuyện; không khí trong văn phòng trở nên nặng nề làm cho Phương Di Sinh cảm thấy phi thường không được tự nhiên.

Từ trong miệng Lôi Chấn Ngạn mà biết được, thì ra Lôi Chấn Ngạn bị y điều ra nước ngoài quản lý một chi nhánh của công ty. Lần này ngoài việc đặc biệt trở về tham gia hôn lễ ra, còn phải tạm thời xử lý các công việc của Lôi Chấn Hạo.

Lôi Chấn Hạo đã mang Huệ Tâm xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, nói cái gì không hưởng thụ đủ, bọn họ sẽ không trở về.

Thật sự là tuỳ hứng a, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

Giống như trước khi diễn ra hôn lễ, hành vi xử thế của Lôi Chấn Hạo rất vô trách nhiệm, đã tạo ra một cục diện rối rắm làm cho hắn phải biến thành nô tài của Lôi Chấn Tân; hiện tại em rễ lại vô cùng khoái chí cùng em gái xuất ngoại du sơn ngoạn thuỷ, không biết người được bổ sung thay thế vị trí của Lôi Chấn Hạo sẽ làm cho mình không có nơi sống yên ổn — bất luận là ở trong nhà Lôi Chấn Tân hay là ở công ty.

Hắn đã có dự định rời đi, sẽ không tiếp tục lưu lại làm ảnh hưởng người khác. Một nguyên nhân khác muốn rời đi Lôi Chấn Tân chính là — nếu bắt hắn phải chính mắt nhìn thấy Lôi Chấn Ngạn vào nhà cùng Lôi Chấn Tân ân ân ái ái…… hắn sẽ chịu không nổi.

Phương Di Sinh gom góp một ít tiền mặt mà chính mình dành dụm được, cũng đủ cho hắn ra ngoài thuê một gian phòng, tạm thời không có việc làm còn có thể ứng phó cuộc sống một khoảng thời gian.

Lôi Chấn Tân kỳ thật đối hắn cũng rất ưu ái, y lặng lẽ giúp hắn thanh toán tất cả tiền nợ chính phủ cho vay để đi học, chấm dứt hợp đồng tiền thuê nhà; còn mua một di động mới cho hắn, bất quá hắn không có sử dụng, chỉ xem như vật trang sức trong nhà.

Lúc rời đi, nhất định phải nhớ kỹ lấy theo cái di động kia làm vật kỷ niệm.

Ai, vào tối thứ sáu cuối tuần này, Lôi Chấn Ngạn sẽ cùng mẹ y đến nhà ăn cơm, có chút lo lắng Lôi Chấn Ngạn sẽ ở lại qua đêm……

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Hắn cần gì phải để ý như vậy chứ?

Bọn họ sớm đã có da thịt chi hôn, hắn chỉ là tên nô tài dư thừa thì đố kị, lo lắng cái gì a?

Phương Di Sinh xoay người bước đi, mặc kệ Lôi Chấn Ngạn muốn ở công ty chờ Lôi Chấn Tân họp xong sẽ đi ra ngoài dùng cơm trưa, hay là bàn luận việc gì khác, hay là chịu không nổi nỗi khổ tương tư……mà thậm chí ở văn phòng khoá cửa làm cái chuyện kia……

Chết thật! Hắn lại loạn nghĩ mà quên mất chuyện của mình! Phương Di Sinh nói với Lôi Chấn Ngạn cũng là nói với chính mình –” Ta đi pha cà phê.” Nên làm việc cho đúng bổn phận.

Lôi Chấn Ngạn lập tức giữ chặt hắn, ” Từ từ, ngươi không cần đi bưng trà đưa nước, không cần pha cà phê cho ta.” Căn cứ theo tin hành lang, Phương Di Sinh pha cà phê chỉ có Lôi Chấn Tân mới uống nổi, người kia là dạ dày thiết, có được thân thể kim cương bất hoại. Gã là người rất kén chọn; dạ dày mảnh mai chịu không nổi cà phê đen tàn phá, buổi tối còn phải ngủ đủ giấc để bảo dưỡng làn da, nếu không dễ dàng biến chất trước tuổi.

” Buông tay, đừng chạm vào ta!” Phương Di Sinh muốn bỏ ra Lôi Chấn Ngạn, nhưng tay bị gã nắm chặt, có thể nói ‘mỹ nhân cổ điển’ Lôi Chấn Ngạn là không nên cậy mạnh a?

Hắn không thích những người khác đụng chạm, ngoại trừ Lôi Chấn Tân ra.

” Như thế nào, ta chạm không được sao?” Lôi Chấn Ngạn đứng dậy, phượng mắt xinh đẹp chuyển động, đôi môi gợi lên một nụ cười không chút hảo ý. Mi phong tinh tế giơ lên, thần tình chán ghét, khinh bỉ nói ra lời ác độc —

” Ngươi cho ngươi là trinh tiết liệt phụ a, đừng cho là ta không biết ngươi mỗi đêm ngủ ở trên giường anh họ để thay thế vị trí của ta, nếu ta không bị điều ra nước ngoài, làm sao cho ngươi có cơ hội thừa dịp thế chỗ. Hiện tại ta đã trở về sẽ không đem cơ hội nhường cho ngươi, anh họ là của ta, muốn cướp người trên tay ta, ngươi nghĩ xem mình có bao nhiêu trọng lượng. Nói cho ta biết, ngươi đã sử dụng mị công gì để dụ dỗ anh họ ta lên giường?”

Mị công?! Hắn làm sao, ” Ngươi không được nói bậy, ta mới không có!”

Lôi Chấn Ngạn căn bản là không tin hắn.

” Còn nói không có, thế vì sao ta đã trở lại, anh ấy còn không ngủ phòng riêng với ngươi?”

” A! Tại sao ngươi lại biết?” Là Lôi Chấn Tân nói sao? Phương Di Sinh mở to mắt, không thể tin được chuyện cá nhân riêng tư lại bị tiết lộ ra ngoài.

Là bị hắn tiết lộ ra chứ ai, Phương Di Sinh chẳng những vô tâm còn không biết phòng người – thật ngốc!

” Ngươi không đánh đã khai, còn nói không có mị hoặc anh họ ta, rõ ràng đang nói dối.”

” Không được nói xấu ta! Ta là bị……” Phương Di Ainh lập tức ngậm miệng. Hắn đã không còn để ý đến chuyện trước kia, huống chi hiện tại Lôi Chấn Tân đã không muốn đụng tới hắn nữa.

Lôi Chấn Ngạn đã bắt được cái đuôi của Phương Di Sinh, làm sao bỏ qua cơ hội đả kích       ‘ tình địch ’.” Ngươi là nói bị anh họ ta cưỡng ép sao, không thể nào. Ánh mắt anh ấy đâu có kém đến như vậy? Ta thấy ngươi xấu xí cứ như là Trư Bát Giới tái sinh, dù là trong hay ngoài đều không phải người. Ngươi muốn nói quan hệ giữa hai người chỉ là thân thích ư? Không có người nào làm quản gia lại nguyện ý bồi lão bản ngủ, trừ phi hắn rắp tâm bất lương. Ngươi muốn từ trên người Chấn Tân đào cái gì hả?”

Phương Di Sinh lắc đầu quầy quậy, ” Không có, không có, không có…… ta mới không cần tiền của y, không cần phòng ở của y, không cần xe của y…… ta cái gì cũng không muốn!” Lớn tiếng nói xong hắn cái gì cũng không muốn, nhưng trong lòng lại có ý nghĩ xằng bậy là chỉ muốn Lôi Chấn Tân thương hắn…… như vậy có thể không?

Ánh mắt buồn bã, hắn muốn rút tay về, muốn chạy trốn khỏi kiềm chế của Lôi Chấn Ngạn. Lôi Chấn Ngạn lại tiếp tục nói lời đả thương người khác:

” Hừ, theo ta thấy là vì anh họ đã lâu lắm không có ta bên cạnh, nhớ ta đến phát điên mới có thể ôm ngươi để phát tiết…… nam nhân mà, không khống chế nổi chính mình đâu.”

Từng câu từng chữ của Lôi Chấn Ngạn đều làm tim hắn đau đớn không thôi! Lôi Chấn Tân đã nói lời tạ tội với gã rồi– nói là điên rồi mới có thể ôm hắn.

“……” Phương Di Sinh nản lòng cúi thấp đầu, buông lỏng cánh tay, ngừng giãy giụa, tư liệu trên tay rơi đầy xuống đất, nước mắt đã dừng ở trang giấy hoá thành một mảnh nhoè nhoẹt.

Chợt lặng im làm cho Lôi Chấn Ngạn ngây người trong chốc lát, ” Tại sao lại không nói?” Cam chịu?

Phương Di Sinh ngẩng đầu lên, rơi lệ đầy má nghẹn ngào: ” Ngươi nói đúng. Lôi Chấn Tân là vì muốn ngươi đến phát điên mới có thể ôm ta, nói như vậy, ngươi vừa lòng chưa?” Trong mắt tràn đầy bi ai, đã đủ chưa, còn muốn chà đạp hắn như thế nào nữa mới cam tâm……

Buông tay, trong đầu Lôi Chấn Ngạn nhất thời trống rỗng nhìn Phương Di Sinh nhặt lên tư liệu trên mặt đất, sau đó trở lại chỗ ngồi của hắn.

Một trận ác hàn từ lòng bàn chân chạy dọc lên sống lưng, — mẹ ơi, anh họ muốn gã đến phát điên sao?

Không thể nào…… trên mặt Lôi Chấn Ngạn xuất hiện ba đường hắc tuyến làm mất đi vẻ đẹp cổ điển.

Đột nhiên, có một dự cảm bất hảo, gã đùa đến mất mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.