Quỷ Kế

Chương 23



Hắn là đứa ngốc……

Mỗi ngày đứng ở chỗ này có ích lợi gì?

Liền vì lén nhìn Lôi Chấn Tân, người ta ân ân ái ái cực kỳ ngọt ngào — trong mắt Phương Di Sinh vừa thấy hình bóng Lôi Chấn Tân, trong đầu suy nghĩ chính là như vậy.

Ai…, tại sao hắn còn vương vấn?

Mỗi ngày đi làm đều dùng một phút cuối cùng để chạy tới công ty, vài lần đã bị lão bản cảnh cáo, toàn bộ tiền thưởng cuối tháng đều bị khấu trừ, chỉ còn một ít tiền lương chi trả cho cuộc sống hằng ngày, cách hai con đường, trốn trốn tránh tránh ở một cửa hàng nằm giữa hai tầng đại lâu đưa đầu ra nhìn lén — quá trình một hai phút nam nhân đi vào đại lâu công ty ở phố đối diện…….

Ánh mắt yêu say đắm dừng chằm chằm cửa ra vào đại lâu phố đối diện, cứ như nam nhân đang đứng ở chỗ đó, giật mình một hai phút qua đi mới phát hiện đó là hình ảnh dừng lại ở trong óc.

Không sao bỏ được hình ảnh nam nhân làm cho đầu óc hắn mê muội, thân thể khẽ run dựa vào mặt tường, ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn…… sau đó nói với chính mình là không cần lại đến, chỉ khó chịu mà thôi……

Ngày hôm sau, đúng giờ ra nhà trọ, cảm giác chờ mong cùng khẩn trương được nhìn thấy người kia lại trỗi dậy trong lòng, nếu người muốn gặp đã muộn vài phút còn chưa xuất hiện, lo âu cùng bất an liền ép hắn đến thở không nổi…… cho đến khi gương mặt người chết ánh vào mi mắt, tâm tình hỉ cực thoáng chốc huỷ diệt lo âu…… sau đó người kia biến mất trong phạm vi tầm mắt, cảm giác lo lắng cùng đau đớn cũng xâm nhập vào thân……

Mỗi ngày đều phải trải qua như vậy mới cam tâm; cứ như thế ngày lại qua ngày, tự mình chuốc khổ……

Trên đời này chỉ có người ngu ngốc như hắn mới có thể làm loại chuyện ngu xuẩn này!

Có lẽ Lôi Chấn Tân đã sớm quên hắn mất rồi……

Hắn còn sợ bị y thấy……” Ngu ngốc……” cắn môi mắng chính mình thật sự là dại dột không có thuốc chữa!

Trong đầu Phương Di Sinh mờ mịt một mảnh, mất hồn, chỉ là thân thể tự nhiên đi đến chỗ đổ xe, ” A!” Đột nhiên bị ngã đau đánh thức thần trí, mọi người còn chưa kịp phản ứng, ngữ khí phi thường ác liệt không chút khách khí mắng —

” Uy, ngươi là ngu ngốc a, đi mà không nhìn đường thế à.”

“……”

Trong đường tắt, người bán hàng rong đẩy một chiếc xe thong thả rời đi trước mắt, Phương Di Sinh mặt nhăn mày nhíu từ trên mặt đất đứng lên, đi đến chiếc xe với phần đầu móp méo, mở cửa, lách người ngồi vào nơi tay lái.

Trong miệng hắn thì thào: ” Bác bán hàng rong nói rất đúng, ta chính là ngu ngốc mới có thể khiến cho hôm nay lại đến muộn……”

Lái xe ra đường lớn, Phương Di Sinh lại nói với chính mình, về sau không thể lại đến.

Tới công ty trình diện, Phương Di Sinh bị lão bản đuổi thẳng cổ, trở lại nhà trọ, thân thể suy sụp ngã oạch xuống giường, hai mắt mất tiêu cự nhìn trần nhà, không hề phản ứng.

Trong óc vẫn suy nghĩ về người kia —

Đáng giận, không có y bên cạnh tựa hồ cái gì đều làm không tốt, làm việc không xong, không có tiền đi sửa xe, lại phải tìm công việc mới……

” Ngươi hại ta vẫn nhớ ngươi…… đều là ngươi làm hại……”

Đưa tay lấy ra chiếc điện thoại di động vô cùng trân quý ở dưới gối, ấn nút mở nguồn khởi động máy, tầm mắt nhiễm hơi nước mông lung, ngay cả như vậy, Phương Di Sinh vẫn không bấm sai số điện thoại không sao quên được —

Điện thoại đổ chuông hai ba giây liền chuyển được, thanh âm quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia tựa hồ phi thường vội vàng kêu tên của hắn –‘ Di Sinh……’

Phương Di Sinh không cho đối phương nói cho hết lời liền ngắt điện thoại.

Lập tức bấm tắt nguồn, nắm chặt di động trước ngực, lúc này hắn đã là ngữ khí nghẹn ngào mắng:

” Hỗn trướng…… ngươi thế nhưng làm cho ta ngay cả dũng khí nghe điện thoại đều không có……”

Y nghe được Phương Di Sinh gọi điện thoại tới.

Là ảo giác sao?

Hay là nghe lầm?

Nhưng báo cáo hiện trên màn hình chứng minh vừa rồi không phải là mộng…… thật sự không phải là mộng, hắn nhẫn tâm ngắt di động không cho y đem lời nói hết — thực xuẩn! Lôi Chấn Tân vừa tức vừa gấp nắm chặt điện thoại trong tay, gọi lại cho đối phương, chỉ nghe tiếng nói từ hệ thống: Thuê bao đang trong tình trạng khoá máy……

A! Vì sao không cho y cơ hội giải thích, y hiện tại hao phí rất nhiều khí lực để khống chế chính mình không quăng nát điện thoại, giận đến ngón tay run rẩy trắng bệch, vừa nhịn vừa nhẫn, nâng tay lên đem điện thoại dán tại bên tai, nhắm mắt, khẽ gọi: ” Di Sinh……”

Nhíu chặt đôi mày chưa bao giờ giãn ra mấy lần, đã qua ba tháng, hắn ở nơi nào? Có khoẻ hay không?

Có biết tự chăm sóc cho mình hay không? Vì sao không đi sửa xe? Là bởi vì quá bận rộn sao? Không thời gian? Hay là không có tiền?

Nội tâm lo lắng hỏi một đống vấn đề không chiếm được giải đáp, một mình thừa nhận nỗi khổ nóng ruột nóng gan, liền vì hắn –” Ngu ngốc, ngươi, đang, ở, đâu, muốn làm, cái, gì!”

Lo lắng, tức giận rống một tiếng, Lôi Chấn Tân quét tay hất tất cả mọi thứ có trên bàn làm việc xuống cho hả giận –” Binh – xoảng”, văn kiện, mảnh vỡ thuỷ tinh bừa bãi đầy đất……

” Tên ngốc kia — vì sao không mang xe đi sửa! Vì sao không dùng thẻ tín dụng ta đưa cho ngươi! Ngươi là định đem ta bức tử, làm ta tức chết sao?”

Tâm phiền ý loạn cắn môi đến bật máu, ngoại trừ ngày qua ngày áp lực vẫn là áp lực đến thở không nổi ra, tên ngốc kia là không biết nội tâm y khát vọng nhiều đến thế nào có thể đem hắn tìm trở về, ‘ Tên ngốc kia…… tốt xấu gì hãy lưu một chút manh mối cho ta tìm được ngươi!’

Hắn chỉ chừa lại một chìa khoá không biết mở cái gì, là hắn nhầm lẫn sao, hay là cố ý cùng chìa khoá xe chính mình xuyến cùng nhau…… chẳng lẽ là muốn y đi tìm từng nhà, mới tính là tra tấn y đủ sao?

Ngũ quan anh tuấn của Lôi Chấn Tân không khỏi lộ ra khổ sở; A…… chờ đi, đợi cho đến khi y không thể chịu đựng được cuộc sống như cái xác không hồn sẽ đi tìm từng nhà một……tìm đến khi nào biết được nơi đã giấu Di Sinh của y……

Đem điện thoại bỏ vào túi trước ngực áo sơmi, đi đến bên cửa sổ quan sát cảnh sắc trong thành phố nhỏ bé, trong lòng cảm thấy phi thường bất đắc dĩ cùng với sắp tuyệt vọng than nhẹ –” Di Sinh, đừng ép ta đánh mất lý trí……”

Ngoài cửa —

Thật khủng bố…… lão bản nổi bão, có người nhỏ giọng hỏi: ” Hiện tại ai dám đi vào thu thập?”

Một đám người bị tiếng vang trong văn phòng chủ tịch thu hút, mỗi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không ngừng lắc đầu, ai muốn đi?

Cũng không phải chán sống……

Phương Di Sinh lại tìm được một công việc mới rồi, xí nghiệp đối diện tập đoàn Lôi thị, tổng giám đốc biết được hắn từng đảm nhiệm chức thư ký của Lôi Chấn Tân mà mướn hắn.

Chức vị hiện tại là thư ký của tổng giám đốc; từ đó về sau Phương Di Sinh vẫn trải qua cuộc sống mỗi ngày như mấy tháng qua, trước khi đi làm là đem xe chạy đến đỗ ở vị trí giống nhau, đứng ở cùng một nơi nhìn lén người ngày đêm mong nhớ.

Hắn vẫn thường xuyên đi làm muộn như cũ, nhưng còn chưa bị đuổi việc, chỉ là thu được vài lần cảnh cáo, khấu trừ toàn bộ tiền thưởng, hai tháng qua đi, hắn đem xe đi tu bổ.

Xe cần duy tu vài ngày, Phương Di Sinh mấy ngày nay đều đi làm trước thời gian, ngây ngốc ở ngõ nhỏ chờ đợi–

Thế nhưng Lôi Chấn Tân không có xuất hiện……

Y đi làm rồi sao?

Hay là theo Lôi Chấn Ngạn ra nước ngoài?

Ngàn vạn lần không thể! Hắn còn ở nơi này a……

Hai người bọn họ nếu muốn xuất ngoại kết hôn, định cư, tốt xấu cũng phải đợi cho hắn chết mới có thể đi.

Hỗn trướng……‘ Ngươi thật sự quên ta rồi có phải hay không?’

Y nhất định là đem hắn như rác rưởi mà vứt bỏ, thật sự là nam nhân vô tình vô nghĩa!

Hắn bị y ngủ lâu như vậy, cho dù là muốn quên cũng quên không được; kết quả nam nhân chết tiệt nói quên liền quên, hắn rốt cuộc là cái gì……

Là vật thay thế, trong đầu lập tức hiện lên đáp án này.

Ánh mắt thản nhiên ảm đạm rồi không ánh sáng, suy sụp đi ra ngõ nhỏ, ngốc lăng nhìn đại lâu đối diện, chỉ cầu mỗi ngày có thể thấy y, cho dù là một hai phút cũng tốt…… hắn không lòng tham……

Tại sao người không có tới…… vì cái gì muốn cho hắn thất vọng…… Phương Di Sinh không khỏi bi ai giữa đường lên tiếng kêu to:

” Ngươi có biết hay không…… ta, liền, ở, nơi, này, chờ, ngươi, xuất, hiện!”

Hắn cơ hồ dùng hết toàn thân khí lực để phát tiết đau lòng, không biết điều này làm sợ hãi một ít người qua đường —

Quả thật là mạc danh kỳ diệu……

Người này đang chờ ai a?

Đột nhiên kêu lớn tiếng như vậy, hại người khác suýt nữa đứng tim.

Người qua đường tò mò nhìn người trẻ tuổi liếc mắt một cái, hắn bị leo cây, hay là bị quăng?

Thật đáng thương, người này diện mạo thanh tú, tuổi hãy còn trẻ thoạt nhìn hảo tiều tuỵ, mắt đồng ẩm ướt hàm lệ……

Là Di Sinh……

Bên trong đám người hỗn loạn Lôi Chấn Tân đột nhiên thấy cả người chấn động! Lập tức dừng lại, không nhìn tín hiệu đèn đỏ đang bắt đầu đếm ngược thời gian.

Y vừa rồi nghe thấy thanh âm Phương Di Sinh…… là ảo giác sao…… nhưng, thanh âm kia là chân thật như vậy, rõ ràng quanh quẩn bên tai —

Không lẽ hắn ở gần đây?

Lôi Chấn Tân phóng tầm mắt tìm kiếm chung quanh, người đang ở gần đây sao?

Vạn phần lo lắng, nóng ruột nóng gan người kia rốt cuộc ở nơi nào?

Tìm không được người, cảm giác buồn bực lo âu làm y sắp lâm vào điên cuồng, đột nhiên, tiếng kèn chói tai vang lên đánh thức lý trí của y– đã chuyển đèn xanh!

Lôi Chấn Tân lập tức mạo hiểm lách qua một chiếc rồi tiếp qua một chiếc xe, sau đó bị nhốt ở giữa lối đi bộ, tới lui đều không được.

Giờ phút này, trong đầu vẫn nghĩ là Phương Di sinh đang ở gần đây, rõ ràng nghe thấy được!

Lôi Chấn Tân không chịu thừa nhận hết thảy chỉ là ảo giác, không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào, thừa dịp khoảng cách ngắn ngủi giữa các xe, xông qua lối đi bộ, an toàn đi vào một con đường khác.

Lại phóng tầm mắt nhìn quanh,thấy đều là người qua đường xa lạ, căn bản không có bóng dáng Phương Di Sinh. Lôi Chấn Tân vừa ảo não lại thâm sâu cảm thấy thất vọng, rốt cuộc ức chế không được dùng sức hét to–” Di — Sinh –“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.