Quy Khê Thập Nhị Lý - Ngõ Nam Kha

Chương 9



Vườn hoa lê, rượu hoa cúc, ánh dương sau ngọ. Kiếm đã tuốt vỏ vẫn bén nhọn như xưa.

Chỉ khác là, thưởng kiếm đã nhiều thêm một người.

Chàng nâng ngang trường kiếm, bề mặt kiếm chạm khẽ một cánh hoa quế mỏng manh rơi xuống, lại khiến người ta cảm giác nặng nề khiến tay trái nắm chặt: “Đại phu, tay trái tôi… e không thể múa đẹp cho được”.

Tạ Hoàn Hồi nhắc lại đến lần thứ ba: “Không sao”.

Trần Yên thở dài. Dăm ba câu nói ra rốt cuộc mình vẫn không thể chối từ, đành cầm kiếm lên tuốt vỏ ướm thử tay, lòng chàng cuộn lên một nỗi căng thẳng nặng tựa ngàn cân. Tay trái vốn đã không so được với tay phải lại lâu không động đến kiếm thành ra có chút lạ lẫm. Nhìn về phía người đang uống rượu bên bàn kia, người nọ như đã bớt say phần nào, đôi mắt ngời sáng, hiển hiện dáng vẻ nhàn nhã, thản nhiên khiến chàng bối rối, đành cúi đầu nhìn kiếm.

Khởi thế lấy điểm xoay tròn, ngang dọc quy về một mối.

Trong gió mơn man chợt vang lên một âm thanh xé gió, vung đến rồi ngừng, rồi bất chợt rơi thẳng xuống bảy tấc, dưới bóng cây thoáng hiện một chùm kiếm hoa sáng loáng! Tạ Hoàn Hồi ngây người, rượu trong chén gợi sóng dập dềnh cũng là lúc Trần Yên tung kiếm. Ánh kiếm phản chiếu theo tiếng mà nhập vào rượu, rượu nhuận kiếm quang.

Người ta thường nói, Nam nhu Bắc cương.

Đường kiếm phóng khoáng kia lộ ra dáng hình phương Nam, rút lấy cái hồn phương Bắc. Trần Yên mới đầu còn hơi trúc trắc, chiêu thức còn khiêm nhường, có lúc ngừng lại như suối nguồn mở ra, nước qua lòng đá loạng choạng đập vào bốn vách nhấp nhô uốn lượn. Sau khi cổ tay trái đã gom đủ lực, chàng liền xoay vài vòng, tựa như một sợi đai móc lao ra hết cỡ rồi chợt lùi lại, mượn lực phóng ra một đao, thu triển như ý. Sơn tuyền nọ như tập trung vô số dòng lưu, tụ lại thành một con nước lớn, cuối cùng biến thành dòng thác đổ xuống vạn trượng dưới đáy huyền nhai[1]!… Khiến người ta không khỏi tán dương hết lời.

Kiếm mà phi kiếm, kiếm nối liền người thành một đường thẳng, hoàn toàn không thấy được dáng kiếm, mà đó chẳng qua chỉ là một sợi tóc đen bay lên đầu vai, ở nơi sân vườn trong đình khẽ nổi lên một cơn gió nhàn. Một thân phóng khoáng thật hiếm thấy.

Tạ Hoàn Hồi không hiểu về kiếm

Nhưng hắn lại nhìn không rời mắt, như hiểu như không, ánh mắt say mê dõi theo từng động tác của Trần Yên.

Kiếm đạo, tâm quyết, võ học. Tất cả hắn đều không lĩnh ngộ được. Hắn chỉ thấy rất đẹp.

Hơi nóng phủ lên đôi gò má. Xem Trần Yên múa kiếm chẳng đến một chung trà, nhưng cảm giác đó đã cuồn cuồn tràn ra chảy qua khóe mắt rồi lặng lẻ ủ lại. Hắn bất giác nâng tay quét qua, lơ đãng nhấc vò rót thêm, vừa xem múa kiếm, vừa uống đến tận.

Cổ họng khát khô, giống như rượu càng uống, kiếm càng nhanh, người hắn càng nóng, lại càng muốn uống thêm.

Tạ Hoàn Hồi cầm vò rượu rót thẳng vào cốc, tay hắn khẽ vung làm vò sứ va vào bàn đá vang lên tiếng đinh tai, rượu tràn cả ra tay, hương hoa cúc thơm thấu cốt. Hắn híp mắt, cau mày ngó chén sứ đã ướt sũng bên tay, rồi đập xuống bàn một cái, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo bước về phía Trần Yên đang múa kiếm trong sân.

“Hảo kiếm pháp!” Hắn khảng khái hô một tiếng tuyệt, mày mắt ầng ậc nước, vài phần mông lung, vài phần mềm mại. Hào sảng nâng chung rượu kính Trần Yên: “Trần Yên! Ta kính ngươi một chén….”

Đang nói, chân chợt bị hẫng, chung rượu liền rời khỏi tay!

Trần Yên hoảng hốt. Trường kiếm chớp mắt tuột khỏi tay, lộ số bộ pháp bị phá vỡ, cơ thể mất cân bằng, chàng dốc sức vọt tới đỡ kẻ kia. Rượu của Tạ Hoàn Hồi men theo tay áo lăn xuống, trong ánh nắng chiều loang lổ giống như châu ngọc phiếm sắc, thân thể mềm mại khiến cả người cứng ngắc của Trần Yên ngã oạch xuống đất.

Leng keng, kiếm lăn đến dưới gốc lê, vùi vào lớp hoa quế trắng xóa.

“Tạ đại phu… Tạ đại phu!” Tay trái chàng ôm lấy cơ thể đã mềm oặt của Tạ Hoàn Hồi, chỉ tiếc bản thân không còn tay phải, không xem được người nọ có bị thương ở đâu không, đành sốt ruột gọi vài tiếng.

“Trần…kính ngươi….”. Tạ Hoàn Hồi hé mắt, hoàn toàn không biết rượu đã đổ hết, nhíu mày cố chấp chúc rượu chàng. Hắn loạng choạng nâng tay lên mới chợt nhận ra trong chén đã hết rượu liền chau mày thật sâu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đáy chén rồi bất chợt vung vẩy cái chén vài lần, mới rớt được vài giọt xuống áo.

Hắn khẽ đảo mắt, bỗng trông thấy khuôn mặt lo lắng của Trần Yên, tay vung vẩy vài cái, đều là rượu cả.

Tạ Hoàn Hồi bật cười.

“Tiếc quá. Rượu ngon mà”. Hắn lầm bầm tự nói. Chén sứ rơi bịch xuống đất mịn. Hắn chạm một đầu ngón tay lên khóe môi Trần Yên, móng tay thanh mảnh khẽ miết lấy môi dưới của chàng: “…Thử đi”.

Vị rượu ngọt ngào. Trần Yên chợt cứng đờ, ngây ra vì kinh ngạc tột độ.

“Thử….”. Tiếng cuối mang theo chút khàn khàn. Bàn tay nọ đặt ở bên cằm chàng rồi từ cằm dời xuống dưới, giống như lồng đèn đã rút hết nan tre, phiêu diêu đổ sang một bên. Bên môi hắn mang máng thốt ra tiếng nói, bờ mi khép lại, dựa vào vai Trần Yên ngủ say.

Ráng chiều thu vắt qua ngọn cây. Trong vườn vắng thỉnh thoảng vang lên tiếng gió rì rào cuốn đến bốn bức tường rồi vô thanh vô tức biến mất.

Tạ Hoàn Hồi thở khe khẽ, lặng ngủ.

Trần Yên không động đậy.

Trong viện tĩnh mịch đến lạ lùng. Khuôn mặt dưới gốc cây bị vài tia nắng chiếu vào, bóng cây đương nồng, hoa quế nhỏ li ti từng cụm từng cụm rung rinh lay động. Trên vai có tiếng hít thở an ổn. Lúc ngủ say, khuôn mặt kia không còn vẻ hung dữ sắc sảo của ngày thường mà bình lặng như một đứa trẻ, thoải mái tìm kiếm hơi ấm trong lòng chàng. Tóc dài đen nhánh tán loạn rủ xuống đầu vai, một  túm tóc bung xõa quanh cổ. Nơi gần vành tai đỏ rực như cành đào lúc vào xuân, đôi tai giấu mình trong mái tóc, chỉ lộ ra chút ít đường nét, hồng rực đáng yêu.

Cánh tay đang ôm ấy vai Tạ Hoàn Hồi cuối cùng cũng nhúc nhích.

Ngón tay nhẹ vén lên tóc mai. Hình dáng đôi tai liền thẹn thùng lộ diện, càng hồng hào mềm mại dưới nền áo trắng tóc đen.

Trong thời không tĩnh lặng, chàng khẽ cúi đầu, áp bờ môi lên đôi tai nọ, khẽ gọi một tiếng: “Hoàn Hồi”.

Chẳng có ai đáp lời.



Tiếng ngỗng trời bất chợt vang lên đâu đây.

Chàng bừng tỉnh, đứng bật dậy. Ánh mắt hoảng hốt vội nhìn sang khuôn mặt đang ngủ say trong lòng, trong nháy mắt đó, đáy lòng chàng không khỏi đớn đau.

“… Thôi rồi”. Vẻ mặt chàng hãi hùng tối dần xuống: “Thôi rồi”.

—–

Mưa thu sau tiết Trùng Cửu đổ xuống từng trận lại từng trận rả rích. Giọt mưa lớn kèm theo cơn lạnh giá gõ từng hồi lên lá hòe già, ngay cả tiếng mưa cũng thật nặng nề u ám.

Trần Yên bảo sợ mấy ngày này con nước lớn nên chuyển hết vật liệu vào trong nhà. Mấy chồng dăm bào phơi trên sân đều đã ngấm nước, ủ ê rũ xuống, khi đạp xuống chẳng còn vẻ giòn giã đáng có. Tạ Hoàn Hồi hỏi chàng sao không giữ lại, Trần Yên chỉ cúi đầu khẽ nói, quên mất.

Ngay cả chuyện mỗi ngày Tạ Hoàn Hồi đều mang điểm tâm đến chàng cũng quên mất rồi.

Trước kia, thường thì buổi trưa hoặc chiều tối, Trần Yên đều sẽ thu vén công việc từ trước rồi nở nụ cười hiền nghênh hắn lại nhà. Nhưng đã mấy lần khi hắn mang hạp cơm đến thì phát hiện Trần Yên đã đi đâu mất. Nhìn khóa đồng lớn cô đơn trước cửa nhà, Tạ Hoàn Hồi không khỏi ngỡ ngàng nhưng vẫn gõ vài tiếng, thật là không có ai bên trong. Hắn chần chừ suy nghĩ trong chốc lát, thực hạp chuyển qua chuyển lại trong tay một hồi, cuối cùng vẫn nguyên như vậy trở  về y quán cùng hắn.

Chuyện xảy ra sau đó là Tạ Hoàn Hồi nổi giận mắng nhiếc một trận, Trần Yên đều chỉ biết xin lỗi. Bất kể hắn quở trách thế nào, chàng đều chỉ nhẹ nhàng đáp ứng, thừa nhận đó là mình nhất thời sai lầm. Chàng chỉ là quên mất.

Nhưng chàng quên đến vài lần, Tạ Hoàn Hồi cũng rõ là chàng đang trốn tránh.

Tính hắn vốn ương ngạnh, nhất quyết không mở lời trước nên Trần Yên không giải thích, hắn cũng không hỏi lấy một câu. Nhưng trong bụng thì không thôi bực bội, cái tính cáu kỉnh của hắn cũng càng lúc càng quá thêm. Người đến chữa bệnh cũng nhận thấy tâm tình gần đầy của Tạ đại phu không tốt như trước, hở ra là mắng, không ai biết ngài ấy khi nào sẽ phát hỏa nên nhao nhao đi trốn biệt.

Đến cả việc làm bánh ngọt mỗi ngày cũng dần dần không thấy đâu nữa. Ai mà nhẫn nại cho được khi cuối cùng đều là đem trở về. Bao tâm tư đổ vào đó, rốt cuộc, cả hạp thức ăn đều phải đổ đi hết.

Trần Yên vẫn im bặt, cúi đầu, lầm lì bào gỗ.

Có những khi chàng một mình đờ đẫn làm việc, dao khắc đột nhiên tuột khỏi bàn làm chàng giật nảy mình. Đến khi bối rối thu tay thì đã nhìn thấy một chữ “Hồi” được ma sai quỷ khiến khắc lên gỗ từ lúc nào không hay. Chàng đờ ra, ngây ngẩn nhìn con chữ nọ,  vẫn là chữ ấy, nét ấy. Nhưng chàng nhìn tròn một khắc, ngón tay miết nhẹ bên trên cho đến khi không nén nổi cơn run rẩy, chàng mới bào mòn nó từng chút một. Đây không phải là chữ chàng nên khắc.

Đây không phải là người chàng nên nhớ.

Vậy mà người chàng không nên nhớ kia vẫn không mời mà đến, vẫn mang theo bộ mặt rất ư lạnh tanh, thỉnh thoảng vẫn có điểm tâm, vẫn không ngừng chữa trị cho chàng.

Chàng ngồi trên ghế, bất động hệt như cục đá. Không rõ đã bao lần, chàng không cưỡng lại được mà cúi đầu nhìn khuôn mặt đó như một thói quen, nhưng rồi ánh mắt sẽ lại chạm phải đôi tai nép bên tóc mai làm chàng run rẩy, ép mình nhắm mắt.

Khăn và thau nước đã chuẩn bị đâu vào đấy vẫn nằm im lìm trong phòng, chẳng được ai bưng tới. Mỗi đêm chàng ngơ ngẩn nhìn thau nước đến chán chê, rồi lầm lũi giặt khăn đổ nước thừa đi. Ngày hôm sau lại chuẩn bị nước mới, khăn sạch, nhưng cũng chẳng được động nổi dù chỉ 1 lần, đến quá canh hai thì đổ đi. Cứ như vậy, cuốn sách cất giấu sợi tóc kia cũng không được chàng mở ra nữa, nằm sâu dưới đáy hộp.

Chỉ cần không tham lam, không nghĩ khác, bản thân vẫn có thể mượn cớ.

Chàng sẽ cẩn thận dùng cái cớ bạc nhược ấy, ôm cái may mắn vạn hạnh khó gặp ấy để tiếp tục mối quan hệ với Tạ Hoàn Hồi.

Nếu như chàng không mơ thấy giấc mộng đó.

Người trong mộng không say. Trong vòng tay chàng, đôi mắt ấy tỉnh táo nhìn sâu vào mắt chàng. Trần Yên bất giác tránh đi, người nọ lại vươn tay giữ lấy, ngón tay vuốt ve, móng tay khẽ lướt trên khóe môi chàng. Nơi chạm vào ngọt ngào cháy bỏng. Nhưng không phải rượu, mà là hai bờ môi mềm mại.

Trần Yên bật dậy. Giây phút choàng tỉnh ấy, chàng cũng hồn bay phách lạc, cả người đổ đầy mồ hôi hệt như vừa bị dội 1 xô nước lạnh.

Trong cơn hổ thẹn, chàng giận dữ đấm một quyền vào tường đá lạnh ngắt. Cái lạnh canh ba kéo tơ lột kén, thấm qua giấy bồi cửa sổ. Tay áo trống rỗng còn mang dư âm của cơn kích động, phảng phất đã bị cô hồn dã quỷ chui vào. Tay còn lại của chàng đầy máu tươi, tuyệt vọng nắm chặt lấy cánh tay áo rỗng hoác.

“Trần Yên… Trần Yên, ngươi thật vô liêm sỉ….!”. Tay nắm chặt trước ngực, máu nhiễm đầy áo bốc lên thứ mùi tanh nồng. Trần Yên khổ sở mắng: “Ngươi xứng sao, xứng sao!”

Hắn có ân với ngươi, ngươi lại nảy sinh ý niệm khốn kiếp như vậy với hắn.

Súc sinh.

“Hoàn Hồi”. Chàng bỗng bật cười thê lương, cúi đầu thì thầm: “Ta đã không thể mượn cớ thêm được nữa rồi”.

—-

Trời hửng sáng, Trần Yên khoác áo đi ra ngoài. Tiền đường Hồi Xuân Thảo Đường vẫn vắng bóng người như xưa. Sáng sớm tinh mơ, căn phòng trống tích tụ không khí giá lạnh, trên hàng hiên còn đọng vài hạt sương trắng li ti. Trần Yên chậm rãi bước qua bậc thềm, ngón tay vỗ về tủ thuốc bằng gỗ hoàng hoa lê, nhớ đến trang giấy chi chít chữ từng đặt ở đó, nhớ đến trên giấu dòng chữ “Xấu” như hờn như giận của người kia. Chàng khẽ cười, cổ họng lại nghẹn chặt.

Chàng ngẩng đầu đưa mắt lướt qua những danh mục trên tủ thuốc, cuối cùng rút ra ba hộp ngăn kéo, nhẹ nhàng lựa lấy một phần thuốc từ bên trong, đặt vào túi gấm Tạ Hoàn Hồi tặng ngày Trùng Cửu.

Khi Tạ Hoàn Hồi đi ra đã trông thấy chàng đứng trước tủ thuốc, hắn khẽ ngạc nhiên, trong lòng có linh tính, không biết là điềm gì.

“Ngươi có chuyện gì sao?”. Quan hệ của hai người đã không còn như trước, lời nói cũng có khoảng cách hơn.

“… Tạ đại phu. Tôi đến muốn nói với ngài một tiếng, tôi…”. Trần Yên nói đến đây chợt giống như hết hơi, liền ngừng lại. Chàng nhắm mắt, chờ hơi thở ổn lại, hồi lâu mới nói tiếp: “Tay tôi đã khỏi rồi”.

Tạ Hoàn Hồi sững người, chết lặng nhìn chàng. Ánh mắt nhìn chàng lạnh thấu xương.

Giọng nói Trần Yên càng ngày càng nhỏ: “Tay tôi, khỏi rồi. Đã hết đau rồi. Đa ta đại phu hết lòng giúp đỡ, đã khỏi rồi, sau này, không dám làm phiền đại phu nữa”.

Tạ Hoàn Hồi vẫn không nói gì.

Cảm giác tấc đất dưới chân đều là đao sắc khiến chàng vội vàng muốn lùi khỏi cửa, phải để tầm mắt không còn thấy người kia nữa, chàng mới không đau lòng. Nhưng sự thực là chàng vẫn đứng nguyên đấy, những lời đắng cay cứ tuôn ra, dần dần nhanh lên: “Chút bánh điểm tâm ấy cũng không cần nữa đâu. Dạo này tôi không muốn ăn…”.

Một tiếng vang lớn cắt đứt những lời còn lại của chàng.

Vụn thuốc rơi đầy trên đất, vãi thành một hình vòng cung cực lớn, nhiễm cả lên quần Trần Yên. Chén thuốc vỡ toang nằm im lìm trên đất. Trong bụi bay lên mùi thuốc hắc mũi, một vị đắng ngắt. Chàng thẫn thờ đứng đó, không chuyển bước.

“Cút đi”

Tạ Hoàn Hồi không có vẻ phẫn nộ, không có lời mắng nhiếc, chỉ là một mặt nước bằng phẳng cứng ngắc, đến múc sắc mặt người đối diện hơi tái.

Thật lâu sau, Trần Yên mới chậm chạp dời bước, vụn thuốc ở đế dày phát ra tiếng sột soạt, chàng bước càng nhẹ hơn, gần như hết sức cẩn thận ra khỏi cửa. Cứ như để không lưu lại một vết tích nào trên đất. Chớp mắt xoay người đi, chàng vương tay, bịt chặt lấy miệng mình. Một tiếng cũng không phát ra.

Chàng đi qua tảng đá xám xịt trong ngõ, đi lên bậc thềm nhà mình, bước qua cánh cửa, từ từ kéo lại, khi cánh cửa sơn tím khép lại giống như đã sơn hai màu thành một, đóng kín.

[1] Huyền nhai:  vách núi dựng đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.