Đây là lần đầu tiên Thẩm Huy Minh biểu đạt lòng ham muốn với Tác Dương một cách bộc trực như vậy, vì anh muốn mình thành thật hơn một chút.
Chắc chỉ có những bậc thánh nhân cao thượng mới có thể trút bỏ được sự mê đắm đối với xác thịt và chỉ một lòng say mê tâm hồn mà thôi, nhưng bọn họ không phải thánh nhân, cũng chẳng muốn làm thánh nhân. Thân là một người bình thường, không chỉ ôm khao khát về thế giới tinh thần như mê cung của người mình thích, mà còn đắm chìm vào da thịt và hơi thở như thuốc phiện của người ấy nữa, điều này cũng chẳng có gì là xấu. Thẩm Huy Minh thừa nhận sự dung tục của mình, cũng chẳng ngại phô bày sự dung tục đó cho Tác Dương xem.
Tiếng nhạc lại vang lên, chất giọng thê lương của cô ca sĩ hát lên những vần điệu mà họ nghe chẳng rõ.
Rượu đã vào người nhưng giờ phút này Tác Dương vốn vẫn chưa đến mức ngà ngà say khi nghe lời Thẩm Huy Minh nói lại thấy choáng váng, lời của anh còn nặng đô hơn cả những thức rượu Chu Mạt chuốc cậu.
Không phải là cậu chưa từng nghe người khác nói với mình những lời như vậy. Nhưng lần này thì lại khác.
Những lời mời gọi trần trụi hoặc là sự tiếp xúc cơ thể gần như “quấy rối” đều khiến Tác Dương thấy khó chịu, nhưng những tình huống đó sao có thể đánh đồng với lời nói của Thẩm Huy Minh được?
Ý niệm trong đầu cậu đột nhiên bị kéo về cái đêm cách đây không lâu, Thẩm Huy Minh tiễn cậu ra xe taxi, đưa mắt nhìn cậu rời đi, cậu về đến nhà mở cửa ra, ngồi trên ghế thay giày, sau đó anh gọi điện thoại tới.
Tác Dương không dám nhớ lại cái đêm hôm đó, cậu thấy mình đã làm một chuyện rất mất thể diện.
Cậu đã “cứng” lên vì chất giọng truyền ra từ cú điện thoại đêm khuya của một người đàn ông, thậm chí còn mặc cho ngọn lửa ấy cháy lan ra khắp cơ thể, vì hôm đó cậu uống say, nên cũng đã “phá luật”.
Nhưng đó là bản năng rồi, đôi lúc bản năng của con người báo hại bạn không còn sức kháng cự, bạn biết điều này rất nhục nhã nhưng bạn vẫn tắm mình vào lòng hồ nhục nhã ấy.
Giống như Tác Dương bây giờ đáng lẽ nên nói gì đó để xua tan bầu không khí sắp ngưng đọng này, nhưng khi mở miệng ra, cậu chỉ nói một chữ:
– Ồ.
Thẩm Huy Minh vốn đang căng thẳng, không biết cậu có giận hay không, kết quả thấy Tác Dương ngơ ngác thốt lên “Ồ”, anh không kìm được mà phì cười.
Tác Dương nhìn anh:
– Sao vậy?
– Không có gì, tại thấy em đáng yêu thôi – Thẩm Huy Minh cầm viên xí ngầu lên – Tiếp tục chứ.
Tác Dương đã chẳng còn tâm trạng đâu mà tiếp tục, trong đầu cậu đang bị một ý niệm quái lạ nào đó quấn bện, cứ như Thẩm Huy Minh đang “hạ độc” trên người cậu vậy, và bây giờ thì chất độc đó đang bắt đầu phát tác.
Khi Tác Dương cầm lên viên xí ngầu thì đã ý thức được lần này có lẽ bản năng của cậu chiếm thế thượng phong rồi.
Chắc là bắt đầu từ khi cậu gặp Thẩm Huy Minh lần thứ ba, cậu đã tiếp nhận sự tồn tại của người đàn ông này như thể bị số mệnh xui khiến. Sau khi đã có trong mình quan niệm đó, rồi tiếp tục chung đụng với anh, mỗi giây mỗi phút cậu đều tiến về phía anh, chứ không phải là lùi bước.
Từ lâu cậu đã viết sẵn kết cục cho nhau rồi, chỉ cần trong quá trình này không xuất hiện sự kiện nào nghiêm trọng thì cậu sẽ chấp nhận.
Trong khoảng thời gian ở cạnh nhau, Tác Dương luôn thử tìm những điểm yếu dễ sẩy chân, nhưng cậu phát hiện, càng tìm kiếm thì lại càng muốn đi tiếp cùng anh.
Sang ván mới, Thẩm Huy Minh thắng.
Thật ra Thẩm Huy Minh đã nhận thấy bây giờ Tác Dương đã không còn đặt tâm trí trong trò chơi này nữa rồi, nó là hệ quả từ câu nói ban nãy của anh.
Thật ra đây là một điềm lành, chứng tỏ Tác Dương giống như anh, cũng không phải là bậc thánh nhân.
Ai mà muốn làm thánh nhân chứ? Bọn họ chỉ cần một cuộc sống bình thường, tận hưởng những vui thú dung dị, trải nghiệm những tình yêu và niềm an ủi tuy giản đơn nhưng độc nhất mà thôi.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu, hỏi:
– Anh muốn biết là, anh làm chuyện gì thì sẽ khiến em cảm thấy khó chịu.
Tác Dương hạ mắt nhìn viên xúc xắc trước mặt, mãi mà không đáp.
– Khó trả lời quá sao? Vậy anh đổi cách hỏi khác nhé – Thẩm Huy Minh nói – Cho tới bây giờ, qua những chuyện anh đã làm, có chuyện gì khiến em thấy khó chịu không?
Tác Dương đáp rất dứt khoát:
– Không có.
Không có.
Cả câu “Khiến anh muốn hôn em” lúc nãy cũng không.
Thẩm Huy Minh nở nụ cười.
Thẩm Huy Minh định bụng nói hay là chơi tới đây thôi, nhưng không hiểu sao Tác Dương như chợt nổi hứng, chưa cho anh mở miệng đã lắc viên xí ngầu trong tay rồi.
Cứ như là cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, có rất nhiều đáp án muốn đi tìm.
Thẩm Huy Minh thấy cậu như vậy thì cười toe toét, y như anh từng nói, người mình thích không bao giờ chịu đặt câu hỏi với mình thì chả khác gì không hứng thú với mình vậy, cảm giác đó chẳng dễ chịu gì cho cam.
Anh muốn nói với tất cả cho Tác Dương nghe, thậm chí là những bí mật mà chỉ có mình anh biết mà thôi.
Sau vài ván thì “vận may” của Tác Dương khá bết bát, rõ ràng là cậu có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng mà cứ thua suốt thôi.
Lại thêm một ván nữa, Thẩm Huy Minh đã thắng liên tiếp ba lần rồi, anh không dằn lòng được nữa, cười thoái chí nói:
– Vậy anh hỏi em… em muốn hỏi anh điều gì?
Vì thua liên tục mấy lần nên Tác Dương ấm ức lắm, đang uống rượu cho bớt sầu thì nghe Thẩm Huy Minh hỏi thế, vốn định nói anh không cần nhân nhượng mình, sau đó nghĩ, so đo nhiều vậy làm gì.
– Em hỏi câu cuối cùng – Trước mặt Tác Dương đã là ba ly rượu cạn và bốn chai rượu rỗng, uống khá nhiều rồi đấy – Hôm sinh nhật Chu Mạt, chiếc khuy măng sét anh làm rơi ở chỗ em, là anh cố ý bỏ vào phải không?
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Em vẫn còn nhớ cái khuy ấy à?
– Anh cố tình đúng không? – Thú thật Tác Dương không chỉ nhớ, mà còn rất để tâm nữa kìa.
Nếu như không phải nhờ chiếc khuy đó thì có lẽ cậu và Thẩm Huy Minh cũng không có lần gặp mặt tiếp theo, câu chuyện giữa hai người rất có khả năng sẽ kết thúc ngay đêm hôm đó.
Thẩm Huy Minh nhấp một hớp rượu, cười khì bảo:
– Nếu anh nói phải, thì có ảnh hưởng tới phán đoán của em về anh không?
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tác Dương chống cằm cười nhìn anh.
– Không ảnh hưởng – Tác Dương nói – Nhưng nếu anh nói không phải, vậy thì có.
Thật ra chuyện này rõ quá rồi còn gì nữa, trước đó cậu muốn hỏi cho ra chính là muốn biết Thẩm Huy Minh có vì giữ cái gọi là “thuyết định mệnh trong tình yêu” để mà lừa gạt cậu hay không.
Nhưng cũng may Thẩm Huy Minh không chỉ thông minh mà còn chính trực rất đúng thời điểm.
– Khi đó anh chỉ bắt thời cơ giở chút tiểu xảo, kiếm cơ hội cho mình thôi – Thẩm Huy Minh nói – Em cũng biết đó, muốn hẹn gặp mặt em khó đến nhường nào.
Tác Dương nhìn anh bằng ánh mắt chứa chan nét cười, vô cùng hài lòng với câu trả lời này.
– Mình chơi ván cuối đi, làm một ván thật oanh liệt nào – Thẩm Huy Minh cầm viên xúc xắc lên đề nghị – Dám chơi với anh không?
Tác Dương ngồi thẳng lưng, nghe thấy anh nói “làm một ván thật oanh liệt” thì vô thức liếm liếm bờ môi – Chơi thế nào?
– Ván cuối cùng, không nói thật nữa – Thẩm Huy Minh nhìn cậu, nở nụ cười giảo hoạt – Chúng ta chơi “Thách”.
Thách ư? Đương nhiên là Tác Dương không sợ, vì cậu đang thách thức bản thân rồi đây.
– Được thôi – Tác Dương cầm viên xúc xắc lên, lắc cùng lúc với Thẩm Huy Minh.
Khi hai người nhìn kết quả ván cuối cùng, Tác Dương dòm viên xúc xắc mà hơi thở cũng xáo trộn cả lên, vì cậu thua mất rồi.
Cái cảm giác hồi hộp xen lẫn chờ mong ấy khiến cả người cậu kích động hẳn.
Tác Dương rất hiếm khi hoặc nói là gần như chưa bao giờ cậu trải qua cảm giác này, cậu lúc nào cũng điềm tĩnh và kiềm chế, ấy thế mà lại vô tình đánh mất nó trong hôm nay.
Thẩm Huy Minh rất hài lòng với kết quả này, con số trên viên xí ngầu của anh chỉ lớn hơn Tác Dương một chút thôi, nhưng “một chút” này cũng đủ khiến đối phương nghe theo mệnh lệnh của anh, bắt đầu tiến hành màn chơi “Thách”.
– Anh muốn em làm gì? – Bằng lòng chịu thua, Tác Dương ngẩng đầu hỏi anh.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu rồi cười cười, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh cậu.
Tia nhìn của Tác Dương vẫn dính chặt trên người anh, nhìn anh đứng dậy, nhìn anh tới gần, nhìn anh dừng lại trước mặt mình. Cậu ngồi ở đó ngước lên đối mắt với anh, khi đang nghi hoặc không biết người ta định làm gì thì một nụ hôn đã đậu xuống má cậu rồi.
Một nụ hôn đơn giản y hệt như đang đóng dấu, trên má cậu đã in hằn chữ ký của Thẩm Huy Minh.
Có lẽ là nếu không có tiếng nhạc thì nhịp tim của Tác Dương sẽ bị tất cả mọi người trong quán nghe thấy mất thôi. Nhưng cũng may là tiếng nhạc vẫn miên man kéo dài nên cậu vẫn chưa bị bại lộ.
Mùi rượu thoang thoảng từ Thẩm Huy Minh phả lên da mặt cậu, men theo những sợi lông tơ thấm nhuần vào cơ thể cậu, rồi chạm tới những luồng máu đang sôi trào. Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi là Tác Dương đã thấy tê mê trong cơn say rồi.
Hóa ra đây là “Thách” của anh.
Khi Thẩm Huy Minh đứng thẳng dậy còn lịch thiệp nói:
– Cám ơn em.
Anh thốt lên quá chân thành, báo hại Tác Dương suýt nữa tưởng rằng mình thật sự đã hiến dâng cái gì đó một cách hùng hồn cho anh.
Tác Dương ngơ ngác nhìn anh, chỗ vừa bị hôn đang có một ngọn lửa cháy rần rật.
Tháp đồng hồ trăm tuổi ở cách đó không xa còn có thể phát ra tiếng nữa, những tiếng chuông trầm đục bắt đầu truyền tới, át cả tiếng nhạc trong quán.
Boong… Boong… Boong…
Một hồi, hai hồi, ba hồi…
Mỗi một hồi như chẳng phải tiếng chuông cổ đâu, mà là trái tim của Tác Dương kia.
Khi tiếng chuông kết thúc, Thẩm Huy Minh nói với Tác Dương:
– Chúng ta còn mười tiếng nữa.
Anh vừa nói xong thì Tác Dương từ nãy đến giờ vẫn ngồi lì ở đó ngước lên nhìn anh thình lình vươn tay ghì lấy cổ anh, kéo anh về phía mình, rồi hôn lên môi anh.
Ngọn lửa vốn chỉ dừng bên má đã không dập tắt được, nó cứ liên tục cháy lan ra khắp nơi.
Đây là điều mà Thẩm Huy Minh không thể ngờ tới.
Cũng là chuyện hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Tác Dương.
Đây không phải gay bar, những người tới đây thường là bạn bè cũ hoặc là đồng nghiệp tụ tập với nhau, nên việc hai người đàn ông hôn nhau trong quán đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhưng dường như đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành Tác Dương chẳng thèm để tâm đến ánh mắt người ngoài, thậm chí cậu còn giơ tay còn lại lên, để hai tay ôm rịt lấy cổ Thẩm Huy Minh, hôn sâu thêm nữa.
Thẩm Huy Minh rất kinh ngạc nhưng chẳng mấy chốc đã đáp lại được rồi.
Còn gì thích hợp hơn một nụ hôn nồng nhiệt vào lúc này cơ chứ.
Tác Dương mới bắt đầu thấy thẹn thùng sau khi nụ hôn đã chấm dứt, cậu luôn cảm thấy những cử chỉ thân mật không thích hợp trong những nơi công cộng thế này, như vậy là không tôn trọng người khác, nhưng không ngờ có một ngày mình cũng lại gây ra chuyện đó.
Hai má cậu đỏ ửng, không biết là vì men rượu hay là vì nụ hôn ban nãy.
Nhưng tuy ngại thì cậu cũng chỉ không dám nhìn những người xung quanh thôi, chứ đối mặt với Thẩm Huy Minh thì cậu vẫn thản nhiên như không.
Nụ hôn của cậu hết hai phần ba là dựa vào bản năng rồi, một phần ba còn lại vẫn thuộc về lý trí.
Đây là cậu chủ động, cũng là điều cậu muốn, cái cậu thể hiện ra cũng chính là thứ cậu muốn biểu đạt.
– Say rồi à? – Thẩm Huy Minh ngồi xổm bên chân cậu, tay đặt nhẹ trên chân cậu, ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi ở đó.
Tác Dương nhoẻn miệng cười:
– Anh nghĩ em hôn anh là vì em đang say ư?
Cậu cầm ly rượu còn sót lại một nửa lên uống cạn sạch, khi đặt ly xuống thậm chí còn tiện tay nhón quả cherry ngâm trong ly ra.
Cậu đưa quả cherry đến miệng Thẩm Huy Minh, nhìn anh há miệng ra cắn lấy.