Sở dĩ, Diệp Viễn cố ý thả người đi là vì bây giờ thực lực của anh chưa hồi phục, anh không muốn bại lộ thân phận của mình.
Còn tại sao người của phái Bát Kì lại xuất hiện ở Hoa Hạ thì không có gì là tự nhiên cả.
Chắc chắn chúng thâm nhập vào Hoa Hạ là có mục đích không muốn để người khác biết.
Cho nên, lúc này càng không thích hợp để đánh rắn động cỏ.
Đợi sau khi thực lực của anh đã lớn mạnh, có thể đối kháng với phái Bát Kỳ thì lúc đó đi tìm lũ khốn đó báo thù cũng chưa muộn.
Dù sao, khi anh giữ tay Vương Kỳ Văn đã để lại dấu vết trên người cô ta.
Đợi sau khi tìm được cơ hội sẽ từ từ xử lý chúng.
“Tôi đã giúp ông giải quyết xong việc rồi.
Bây giờ, có phải là nên thực hiện lời hứa rồi không?”, Diệp Viễn nhìn Lý Hồng Đào lạnh nhạt nói.
“Đại sư Diệp, tôi đi lấy tiền đưa cho cậu!”
Lý Hồng Đào nói xong thì vội vàng đưa Diệp Viễn vào trong biệt thự đi tới phòng sách.
Vừa bước vào căn phòng này, anh đã thấy đủ loại đồ cổ lớn, nhỏ được bày khắp các giá.
Trong lúc chờ Lý Hồng Đào viết chi phiếu, Diệp Viễn đã nhìn qua một lượt tất cả những đồ cổ ở đây.
Sau khi xem xong, anh phát hiện ra, đa số những cổ vật mà Lý Hồng Đào sưu tầm là đồ giả.
Chỉ có một số ít là hàng thật.
Diệp Viễn có thể phân biệt được tính thật giả của những đồ cổ này đều là nhờ vào việc tu luyện pháp thuật Tu Tiên của Quỷ Môn.
Chỉ cần tập hợp linh khí Thiên Địa từ đan điền lên hai mắt thì có thể nhìn rõ được cấu tạo của mọi vật.
Nó có tính chất tương tự như thuật nhìn thấu.
“Đại sư Diệp, đây là 100 triệu ạ!”
Lúc này, Lý Hồng Đào đã viết xong tấm chi phiếu trị giá 100 triệu đưa cho Diệp Viễn.
Lý Hồng Đào đưa cho Diệp Viễn 100 triệu này, một là để xin lỗi Diệp Viễn, hai là để lấy lòng anh.
Lấy lòng một đại sư như Diệp Viễn, đừng nói 100 triệu mà cho dù phải chi 1 tỷ, ông ta cũng không do dự mà rút hầu bao.
Diệp Viễn cũng không khách sáo, nhận luôn tấm chi phiếu đó.
“Đại sư Diệp, cậu có thích đồ cổ nào không?”
Diệp Viễn thản nhiên chỉ vào một số đồ cổ có thể giúp anh sắp đặt trận pháp Tụ Linh.
“Mấy cái kia!”
Thấy Diệp Viễn chỉ vào mấy đồ cổ mà ông ta yêu thích nhất, trong lòng Lý Hồng Đào có chút không nỡ.
Nhưng cuối cùng cũng cắn răng nói.
“Tôi sẽ gói lại ngay và bảo người dưới đem đến nhà cho cậu!”
Trong khi Lý Hồng Đào gói gém đồ cổ thì Ngô Thanh Phong chợt mở lời.
“Đại sư Diệp, cậu cũng thích sưu tầm đồ cổ sao?”
Diệp Viễn khẽ gật đầu.
“Vừa hay ngày mai Giang Châu có một buổi đánh giá đồ cổ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều đồ cổ được trưng bày.
Nếu đại sư Diệp đã thích những đồ này, không bằng ngày mai tôi với cậu cùng đi xem nhé!”
Ngô Thanh Phong chủ động mời Diệp Viễn, đương nhiên là vì muốn lấy lòng anh, làm thân với người có tướng phú quý và cực kỳ may mắn này.
Đương nhiên, Diệp Viễn sẽ không từ chối.
Số đồ mà hôm nay anh lấy được chỗ Lý Hồng Đào không đủ để anh sửa chữa trận pháp.
Sau khi Lý Hồng Đào đã bao gói xong hết đồ cổ, để cảm ơn cứu mạng của Diệp Viễn, Lý Hồng Đào đã đặt một bàn tiệc rượu tại khách sạn của Sở Vân Phi.
Trong bữa ăn, Sở Vân Phi, Lý Hồng Đào, Ngô Thanh Phong gần như thay phiên nhau nâng cốc mời Diệp Viễn.
Mà Diệp Viễn thì không từ chối bất kỳ lời mời nào.
Nói đến uống rượu, đúng là Diệp Viễn không có đối thủ.
Nhớ năm đó khi anh và những người đàn em sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Sẽ đều tổ chức một buổi tiệc rượu lớn.
Tửu lượng của anh cũng từ đó mà luyện thành.
Cho đến khi đêm đã khuya, cả Lý Hồng Đào, Ngô Thanh Phong đều đã đổ gục nhưng Diệp Viễn vẫn không hề hấn gì.
Tửu lượng của Sở Vân Phi cũng rất tốt, anh ta cũng chưa hề có dấu hiệu say xỉn.
Thậm chí, anh ta còn vẫn muốn đưa Diệp Viễn tới quán bar uống tiếp.
Diệp Viễn vui vẻ đồng ý.
Dù sao, hôm qua Liễu Thanh Phi cũng mang tới khá ít dược liệu, linh khí không đủ nên anh không thể tu luyện.
Hơn nữa, ba năm nay, anh luôn vất vả làm việc cho nhà họ Lâm, vốn dĩ không có lúc nào để thư giãn.
Chăm chỉ ba năm rồi, đúng là đã tới lúc phải nghỉ ngơi một chút..